Chương 34
Đông Đô Hạ
03/07/2024
Phát hiện vào ngày hôm qua đã làm Viễn Ninh thức trắng một đêm suy tư. Nhưng điều quan trọng hơn là vẫn là làm sao để giải quyết vấn đề ở Nam Châu lúc bấy giờ. Lương thực mang từ kinh thành tới cũng chỉ giải quyết đủ
nửa tháng. Tiếp tục canh tác nhưng không có đủ lượng nước, nạn châu chấu còn chưa đi qua, Viễn Ninh khẽ thở dài xem ra vẫn phải tính kế chu toàn.
Sáng sớm hôm nay Viễn Ninh liền cho người tới, đem lương thực tiếp tế từ kinh thành phân phát cho mọi người. Giải quyết vấn đề đói trước mắt
“Mọi người lại đây mỗi nhà lấy một đấu gạo, sau đó qua bên cạnh lấy hạt giống canh tác cho mùa vụ tiếp. Còn về nạn châu chấu cũng như hạn hán chi phủ đại nhân sẽ nhanh chóng tìm ra giải pháp”
Đám người nghe tới phân phát lương thực liền nhanh chóng ùa chạy tới đông đúc cả một khu phố.
“Mọi người mau xếp hàng lại, ai rồi cũng sẽ có phần”
Nghe vậy đám người lộn xộn rất nhanh liền xếp thành một hàng ngăn nắp. Thân là quan chi phủ Viễn Ninh cũng tiến tới giúp đỡ một tay.
Từng người, từng người một tiến lên nhận lấy lương thực. Nhìn từng gương mặt tươi cười của người dân khi nhận được gạo Viễn Ninh cũng cảm thấy hạnh phúc trong lòng.
Nạn đói thật sự kinh khủng, nó còn đáng sợ hơn cái nghèo, nhìn từng đoàn người vì đói mà gầy ốm, quần áo rách rướm. Xuất phát từ đáy lòng thật sự nàng cũng mong muốn người dân nơi đây có thể trở lại cuộc sống sung
túc, êm đềm như trong lời kể Nghiêu đại nhân về thành Nam Châu nhiều năm trước.
Người dân nhận được gạo liền nhanh chóng quay trở về nhà, nóng lòng nấu lên để xua tan cơn đói trong những ngày tháng vừa qua, cảm thấy dòng người đã tản ra trở về nhà. Viễn Ninh cũng không vội vàng về phủ của mình,
nàng muốn đi dạo xung quanh một lát, Viễn Ninh thực muốn hiểu sâu hơn về nơi Nam Châu này.
Đi đươc vài bước, Viễn Ninh bị thu hút bởi bóng dáng một bà lão ngồi sâu trong hẻm, bà lão đang vơi từng nắm gạo trong túi vừa mới được phân phát ra thành một túi khác. Dường như túi này đựng nhiều gạo hơn, xong
xuôi bà lão cột lại hai túi gạo, đang lúc quay lên bước đi ra khỏi con hẻm thì bắt gặp Viễn Ninh đang đúng ở bên ngoài.
Khẽ giật mình bà lão đánh rơi hai túi gạo xuống mặt đất. Viễn Ninh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thấy vậy liền tiến tới nhặt hai túi gạo lên đưa cho bà lão hỏi
“Bà bà sao bà lại chia gạo thành hai túi nhỏ” lo sợ giọng nói mình sẽ khiến người ta kinh hách, Viễn Ninh cố giảm giọng nhẹ nhàng hết mức có thể
Cảm nhận được bà lão có chút sợ hãi, vẫn luôn ngập ngừng chưa trả lời Viễn Ninh hỏi thêm
“Nếu bà sợ nặng ta sẽ cho người giúp bà đem về”
Nghe nói tới đây cuối cùng bà lão cũng lên tiếng
“Đại nhân mong người đừng trách phạt lão” nói xong liền vội khuỵ đầu gối xuống
Chứng kiến cảnh trước mắt Viễn Ninh nhanh tay vội đỡ bà lão lên tránh cho người quỳ xuống
“Có chuyện gì bà cứ nói, không cần phải sợ. Hơn nữa đừng quỳ”
Viễn Ninh vẫn duy trì giọng nói ấm áp
Nghe vậy bà lão mới thở dài một hơi sau đó nói
“Lão vốn nghèo, đã vậy trong nhà còn nuôi vài đứa trẻ, cha mẹ chúng vài năm trước đi làm xa không may gặp nạn không còn. Đứa lớn nhất thì chỉ mới có 7 tuổi” nói đến đây bà lão đưa tay lên chấm vài giọt nước mắt, sau đó tiếp
tục nói
“Nhà đông người, lại nghèo. Những năm trước thân già này còn có thể cố gắng đi làm kiếm tiền để đổi lấy lương thực, nhưng giờ đây lương thực thì không có, cũng chẳng có công việc làm, một nhà mấy người cũng có lúc phải đối mặt với việc chết đói. Cũng may sao vài tháng trước, chi huyện đại nhân vô tình đi ngang qua cảm thông với lũ trẻ đói nên đã cho nhà lão một chút gạo. Tuy không nhiều nhưng lão hiểu đó cũng là những hạt gạo cuối cùng trong nhà Nghiêu đại nhân, đại ân đại đức này suốt đời lão không quên. Cho nên…”
“Cho nên bà mới đem gạo này chia thành hai túi, người muốn đem đến cho Nghiêu đại nhân” chưa để bà lão nói xong Viễn Ninh liền lên tiếng.
Nghe thấy vậy bà lão liền gật gật vài cái.
“Vì vậy mong đại nhân đừng trách phạt”
“Người có ân ắt phải báo tại sao ta lại phải trách phạt chứ” nói xong Viễn Ninh ra lệnh cho Tô Mạt cầm lên hai túi gạo
“Bà bà, gạo này người cứ đem về nhà còn về phần Nghiêu đại nhân, ta nghĩ nếu bà đem trả lại Nghiêu đại nhân cũng sẽ không nhận, nên bà cứ đem về đi”
“Nhưng mà…” bà lão ấp úng nói
“Hiện giờ khó khăn nếu bà đem lương thực qua cũng chỉ làm ngài ấy khó xử thôi, hơn nữa đây là lương thực dùng để tiếp tế cho người dân ngài ấy lại là quan phụ mẫu. Nếu bà đem trả lại ngài ấy, nếu như ngài ấy nhận
chẳng phải lời này đồn ra ngoài người ta sẽ nói là Nghiêu đại nhân, nhân lúc bách tính hoạn nạn liền lấy lương thực của người dân sao” Viễn Ninh giải thích
“Chuyện này”
“Thiết nghĩ Nghiêu đại nhân cũng chỉ mong muốn giúp đỡ bá tánh của mình, nếu cần ta nghĩ người gửi đến ngài ấy lời cảm ơn là được”
Suy nghĩ hồi lâu sau đó bà lão mới bắt đầu gật đầu
“Phải rồi, bà lão nhà người ở đâu, để ta giúp người đem gạo về”
“Vậy thì phiền đại nhân” bà lão gật gật đầu nói sau đó bước đi trước dẫn đường
Tô Mạt xách hai túi gạo trên tay đi cùng Viễn Ninh theo sau bà lão. Sau một quãng đường dài cuối cùng phía xa xa Viễn Ninh cũng thấy được một ngôi nhà rơm nhỏ bé
Dường như thấy bước chân người đến đám nhỏ ở trong nhà đều chạy ra ngoài xem xét, Viễn Ninh đưa mắt đếm ít nhất cũng là 3 đứa, đứa nhỏ nhất vẫn còn đang được cõng trên lưng
Bước vào ngồi nhà Viễn Ninh đảo mắt quan sát một vòng, nói cuộc sống của nàng ở hoàng cung mặc dù bị cô lập, tuy nhiên vẫn còn tốt gấp vạn lần. Đây là lần đầu tiên Viễn Ninh thấy cảnh nghèo nàn như vậy
Bà lão đưa tay phủi chiếc ghế cũ kĩ sau đó đưa đến trước mặt Viễn Ninh. Nhận lấy chiếc từ bà lão Viễn Ninh gật đầu sau đó ngồi xuống
Viễn Ninh nhìn ba đứa trẻ rụt rè, khi thấy người lạ bước vào nhà bọn nhỏ sợ sệt đứng núp sau lưng bà lão
“Bà bà, chẳng phải ban nãy bà nói đứa lớn nhất 7 tuổi sao, ta thấy sao ở đây đứa lớn nhất cũng chỉ có 5 tuổi”
“Không giấu gì đại nhân đứa trẻ này thấy lão khổ cực mỗi ngày đều đi kiếm đồ ăn ở mọi nơi, có khi là vào những nơi gần bìa rừng để tìm rau dại ăn” nói xong bà lão thở dài
Thật khổ. Viễn Ninh khẽ thở dài suy nghĩ một lát Viễn Ninh
nói
“Bà lão hay vậy đi, người cùng đám trẻ chuyển đến chi phủ của ta ở. Người yên tâm hiện tại trong phủ cũng đang cần người làm việc, thiết nghĩ vừa có thể tạo ra việc làm vừa có thể cung cấp nơi ở cho người. Không biết bà
bà nghĩ sao”
“Chuyện này…” bà lão ấp úng nói
“Bà bà cứ yên tâm ta sẽ không bạc đãi mọi người đâu”
Chưa để Viễn Ninh nói hết bà lão liền lên tiếng
“Lão không có ý nghĩ như vậy, mà là lãĩ sợ lão và bọn trẻ sẽ trở thành gánh nặng cho đai nhân”
“Bà bà không cần lo, trong phủ cũng qua vắng vẻ, có thêm vài người cho vui cũng tốt” Viễn Ninh cười nói
“Nếu đại nhân đã nói vậy lão thật sự cảm kích không biết lấy gì báo đáp”
“Bà bà không cần nói vậy”
Xong Viễn Ninh đưa tay ra vẫy vẫy mấy đứa trẻ vẫn luôn sợ sệt đang núp sau lão bà, gọi chúng lại gần mình. Đám trẻ thấy vậy, nhưng e ngại người lạ nên chỉ dám nhìn không dám bước qua
“Mau đi qua chào đại nhân” bà lão thấy vậy liền lay tay mấy đứa nhỏ
Đứa lớn nhất lúc bấy giờ trên lưng địu thêm đứa nhỏ khẽ cắn môi chớp chớp mắt vài cái, sau đó chậm chạp bước lên vài bước
“Chào đại nhân” giọng nói lí nhí vang lên
“Ngoan” Viễn Ninh đưa tay lên xoa đầu đứa nhỏ, sau đó chợt nhớ ra đưa tay vào túi áo lấy ra một bịch kẹo
Kẹo đưa đến trước mặt nhưng đứa nhỏ vẫn rụt rè không dám đưa tay lên nhận
Biết được đứa trẻ vẫn còn sợ Viễn Ninh đứng dậy khỏi chiếc ghế bước lên một bước sau đó ngồi xổm xuống, mở túi lấy ra một viên kẹo sau đó đưa lên
Đứa trẻ khẽ đưa mắt nhìn Viễn Ninh, thấy được trên gương mặt Viễn Ninh vẫn luôn mỉm cười cảm giác sợ người và rụt rè cũng không còn nữa sau đó giơ tay lên nhận kẹo
“Đa tạ đại nhân”
“Thật ngoan” Viễn Ninh lại giơ tay lên xoa đầu đứa nhỏ một lần nữa
Xong Viễn Ninh đứng dậy,
“Bà bà bây giờ ta phải đi rồi, mọi người ở đây nhớ giữ sức khoẻ. Phải rồi ngày mai Tô Mạt sẽ qua giúp bà bà sang phủ ta”
“Đa tạ đại nhân, vậy thì phiền ngài rồi”
Viễn Ninh đi khỏi nhà bà lão, con phố ban nãy vắng lặng người giờ này lại đông đúc
“Mọi người xếp hàng vào ai rồi cũng sẽ có phần thôi”
Viễn Ninh nghe thấy giọng nói vang lên
Tiến lại gần hơn nữa Viễn Ninh thấy rõ hơn, thì ra là có người tới phân phát lương thực
Người ở đó là. Sợ bản thân mình nhìn nhầm nên Viễn Ninh tiến lại gần hơn nữa, đứng cạnh đoàn người
Đúng là vậy, không ngờ bên Công Bộ thượng thư còn quan tâm đến đợi cứu nạn ở Nam Châu lần này, nhưng tại sao không phải ai khác mà lại cử nữ nhi đến đây.
“Điện hạ như vậy mà cũng đến đây nhận lương thực sao” giọng nữ nhân vang lên
Ban nãy vì đứng vào gần đoàn người để nhìn cho rõ mà Viễn Ninh quyên mất mình đã xếp vào đoàn người. Lúc này lại mải suy nghĩ mãi đến nghe giọng nói nàng mới hoàn hồn lại.
Lúc này mọi người xung quanh cũng bắt đầu để ý đến nàng. Thật khó xử
“Nếu là thành tâm muốn nhận liệu có được” Viễn Ninh nhanh nói
“Vậy sẽ để cho ngài một phần đặc biệt chăng” nói xong nữ nhân bước vòng qua phía sau, Viễn Ninh thấy vậy cũng vội bước ra khỏi hàng
“Người tiếp theo” giọng người phân phát lương thực vang lên đoàn người không bận tâm nhiều đến hành động cửa hai người, cứ tiếp tục tiến lên nhận lương thực
Bước qua phía sau Viễn Ninh cất giọng
“Không ngờ phủ công bộ thượng thư lại nhọc lòng đến Nam Châu như vậy”
“Vi Tâm bái kiến điện hạ” nữ nhân nhẹ nhàng hành lễ
“Nơi đây không phải hoàng cung tiểu thư không cần đa lễ. Hơn nữa giờ đây ta đã là chi phủ Nam Châu danh xưng điện hạ quả là không tiện” Viễn Ninh nói
Nghe Viễn Ninh nói vậy Vi Tâm bất giác nhận ra mình nói sai liền gật đầu ‘ân’ một tiếng
“Nghe nói bách tính Nam Châu gặp nạn phụ thân cũng muốn giúp đỡ, Vi Tâm là mệnh nữ nhân cũng muốn được góp phần cho xã tắc nên đã cầu phụ thân đến đây, mong sẽ không phiền đại nhân” Vi Tâm giọng nhẹ nhàng nói
“Nếu tiểu thư đã có lòng sao ta lại dám trách chứ” Viễn Ninh nói
Hai người cũng chỉ nói qua loa chuyện cứu nạn bách tính ở Nam Châu, hỏi vài ba câu xong cũng chẳng còn gì để nói, im lặng đến ngộ ngạt
Mặc kệ chuyến đi này bên công bộ thượng thư có mục đích gì hay không. Hiện giờ Viễn Ninh thân đã là chi phủ của huyện Nam Châu, cũng được coi như là chủ nhà nơi đây. Người ta đã có lòng tốt đến đây trợ giúp thân là chủ
nhà nhưng không mở lời, tổng cảm thấy cũng không thoả đáng. Duy trì phong thái điềm đạm Viễn Ninh nói
“Nếu không gấp mọi người có thể ở lại Nam Châu vài ngày nghỉ ngơi là nơi dây điều kiện không được tốt, hi vọng mọi người không chê bai”
“Nếu là tốt lành cũng chẳng cần cứu nạn, hiện giờ Nam Châu gặp nạn điều kiện cực khổ hơn hết, sao Vi Tâm có thể đòi hỏi cơ chứ” đoạn dừng lại mỉm cười một chút sau đó nói tiếp
“Được ở lại đồng cam cộng khổ cùng người dân là tốt rồi, bọn ta cũng không muốn đòi hỏi gì thêm”
nửa tháng. Tiếp tục canh tác nhưng không có đủ lượng nước, nạn châu chấu còn chưa đi qua, Viễn Ninh khẽ thở dài xem ra vẫn phải tính kế chu toàn.
Sáng sớm hôm nay Viễn Ninh liền cho người tới, đem lương thực tiếp tế từ kinh thành phân phát cho mọi người. Giải quyết vấn đề đói trước mắt
“Mọi người lại đây mỗi nhà lấy một đấu gạo, sau đó qua bên cạnh lấy hạt giống canh tác cho mùa vụ tiếp. Còn về nạn châu chấu cũng như hạn hán chi phủ đại nhân sẽ nhanh chóng tìm ra giải pháp”
Đám người nghe tới phân phát lương thực liền nhanh chóng ùa chạy tới đông đúc cả một khu phố.
“Mọi người mau xếp hàng lại, ai rồi cũng sẽ có phần”
Nghe vậy đám người lộn xộn rất nhanh liền xếp thành một hàng ngăn nắp. Thân là quan chi phủ Viễn Ninh cũng tiến tới giúp đỡ một tay.
Từng người, từng người một tiến lên nhận lấy lương thực. Nhìn từng gương mặt tươi cười của người dân khi nhận được gạo Viễn Ninh cũng cảm thấy hạnh phúc trong lòng.
Nạn đói thật sự kinh khủng, nó còn đáng sợ hơn cái nghèo, nhìn từng đoàn người vì đói mà gầy ốm, quần áo rách rướm. Xuất phát từ đáy lòng thật sự nàng cũng mong muốn người dân nơi đây có thể trở lại cuộc sống sung
túc, êm đềm như trong lời kể Nghiêu đại nhân về thành Nam Châu nhiều năm trước.
Người dân nhận được gạo liền nhanh chóng quay trở về nhà, nóng lòng nấu lên để xua tan cơn đói trong những ngày tháng vừa qua, cảm thấy dòng người đã tản ra trở về nhà. Viễn Ninh cũng không vội vàng về phủ của mình,
nàng muốn đi dạo xung quanh một lát, Viễn Ninh thực muốn hiểu sâu hơn về nơi Nam Châu này.
Đi đươc vài bước, Viễn Ninh bị thu hút bởi bóng dáng một bà lão ngồi sâu trong hẻm, bà lão đang vơi từng nắm gạo trong túi vừa mới được phân phát ra thành một túi khác. Dường như túi này đựng nhiều gạo hơn, xong
xuôi bà lão cột lại hai túi gạo, đang lúc quay lên bước đi ra khỏi con hẻm thì bắt gặp Viễn Ninh đang đúng ở bên ngoài.
Khẽ giật mình bà lão đánh rơi hai túi gạo xuống mặt đất. Viễn Ninh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thấy vậy liền tiến tới nhặt hai túi gạo lên đưa cho bà lão hỏi
“Bà bà sao bà lại chia gạo thành hai túi nhỏ” lo sợ giọng nói mình sẽ khiến người ta kinh hách, Viễn Ninh cố giảm giọng nhẹ nhàng hết mức có thể
Cảm nhận được bà lão có chút sợ hãi, vẫn luôn ngập ngừng chưa trả lời Viễn Ninh hỏi thêm
“Nếu bà sợ nặng ta sẽ cho người giúp bà đem về”
Nghe nói tới đây cuối cùng bà lão cũng lên tiếng
“Đại nhân mong người đừng trách phạt lão” nói xong liền vội khuỵ đầu gối xuống
Chứng kiến cảnh trước mắt Viễn Ninh nhanh tay vội đỡ bà lão lên tránh cho người quỳ xuống
“Có chuyện gì bà cứ nói, không cần phải sợ. Hơn nữa đừng quỳ”
Viễn Ninh vẫn duy trì giọng nói ấm áp
Nghe vậy bà lão mới thở dài một hơi sau đó nói
“Lão vốn nghèo, đã vậy trong nhà còn nuôi vài đứa trẻ, cha mẹ chúng vài năm trước đi làm xa không may gặp nạn không còn. Đứa lớn nhất thì chỉ mới có 7 tuổi” nói đến đây bà lão đưa tay lên chấm vài giọt nước mắt, sau đó tiếp
tục nói
“Nhà đông người, lại nghèo. Những năm trước thân già này còn có thể cố gắng đi làm kiếm tiền để đổi lấy lương thực, nhưng giờ đây lương thực thì không có, cũng chẳng có công việc làm, một nhà mấy người cũng có lúc phải đối mặt với việc chết đói. Cũng may sao vài tháng trước, chi huyện đại nhân vô tình đi ngang qua cảm thông với lũ trẻ đói nên đã cho nhà lão một chút gạo. Tuy không nhiều nhưng lão hiểu đó cũng là những hạt gạo cuối cùng trong nhà Nghiêu đại nhân, đại ân đại đức này suốt đời lão không quên. Cho nên…”
“Cho nên bà mới đem gạo này chia thành hai túi, người muốn đem đến cho Nghiêu đại nhân” chưa để bà lão nói xong Viễn Ninh liền lên tiếng.
Nghe thấy vậy bà lão liền gật gật vài cái.
“Vì vậy mong đại nhân đừng trách phạt”
“Người có ân ắt phải báo tại sao ta lại phải trách phạt chứ” nói xong Viễn Ninh ra lệnh cho Tô Mạt cầm lên hai túi gạo
“Bà bà, gạo này người cứ đem về nhà còn về phần Nghiêu đại nhân, ta nghĩ nếu bà đem trả lại Nghiêu đại nhân cũng sẽ không nhận, nên bà cứ đem về đi”
“Nhưng mà…” bà lão ấp úng nói
“Hiện giờ khó khăn nếu bà đem lương thực qua cũng chỉ làm ngài ấy khó xử thôi, hơn nữa đây là lương thực dùng để tiếp tế cho người dân ngài ấy lại là quan phụ mẫu. Nếu bà đem trả lại ngài ấy, nếu như ngài ấy nhận
chẳng phải lời này đồn ra ngoài người ta sẽ nói là Nghiêu đại nhân, nhân lúc bách tính hoạn nạn liền lấy lương thực của người dân sao” Viễn Ninh giải thích
“Chuyện này”
“Thiết nghĩ Nghiêu đại nhân cũng chỉ mong muốn giúp đỡ bá tánh của mình, nếu cần ta nghĩ người gửi đến ngài ấy lời cảm ơn là được”
Suy nghĩ hồi lâu sau đó bà lão mới bắt đầu gật đầu
“Phải rồi, bà lão nhà người ở đâu, để ta giúp người đem gạo về”
“Vậy thì phiền đại nhân” bà lão gật gật đầu nói sau đó bước đi trước dẫn đường
Tô Mạt xách hai túi gạo trên tay đi cùng Viễn Ninh theo sau bà lão. Sau một quãng đường dài cuối cùng phía xa xa Viễn Ninh cũng thấy được một ngôi nhà rơm nhỏ bé
Dường như thấy bước chân người đến đám nhỏ ở trong nhà đều chạy ra ngoài xem xét, Viễn Ninh đưa mắt đếm ít nhất cũng là 3 đứa, đứa nhỏ nhất vẫn còn đang được cõng trên lưng
Bước vào ngồi nhà Viễn Ninh đảo mắt quan sát một vòng, nói cuộc sống của nàng ở hoàng cung mặc dù bị cô lập, tuy nhiên vẫn còn tốt gấp vạn lần. Đây là lần đầu tiên Viễn Ninh thấy cảnh nghèo nàn như vậy
Bà lão đưa tay phủi chiếc ghế cũ kĩ sau đó đưa đến trước mặt Viễn Ninh. Nhận lấy chiếc từ bà lão Viễn Ninh gật đầu sau đó ngồi xuống
Viễn Ninh nhìn ba đứa trẻ rụt rè, khi thấy người lạ bước vào nhà bọn nhỏ sợ sệt đứng núp sau lưng bà lão
“Bà bà, chẳng phải ban nãy bà nói đứa lớn nhất 7 tuổi sao, ta thấy sao ở đây đứa lớn nhất cũng chỉ có 5 tuổi”
“Không giấu gì đại nhân đứa trẻ này thấy lão khổ cực mỗi ngày đều đi kiếm đồ ăn ở mọi nơi, có khi là vào những nơi gần bìa rừng để tìm rau dại ăn” nói xong bà lão thở dài
Thật khổ. Viễn Ninh khẽ thở dài suy nghĩ một lát Viễn Ninh
nói
“Bà lão hay vậy đi, người cùng đám trẻ chuyển đến chi phủ của ta ở. Người yên tâm hiện tại trong phủ cũng đang cần người làm việc, thiết nghĩ vừa có thể tạo ra việc làm vừa có thể cung cấp nơi ở cho người. Không biết bà
bà nghĩ sao”
“Chuyện này…” bà lão ấp úng nói
“Bà bà cứ yên tâm ta sẽ không bạc đãi mọi người đâu”
Chưa để Viễn Ninh nói hết bà lão liền lên tiếng
“Lão không có ý nghĩ như vậy, mà là lãĩ sợ lão và bọn trẻ sẽ trở thành gánh nặng cho đai nhân”
“Bà bà không cần lo, trong phủ cũng qua vắng vẻ, có thêm vài người cho vui cũng tốt” Viễn Ninh cười nói
“Nếu đại nhân đã nói vậy lão thật sự cảm kích không biết lấy gì báo đáp”
“Bà bà không cần nói vậy”
Xong Viễn Ninh đưa tay ra vẫy vẫy mấy đứa trẻ vẫn luôn sợ sệt đang núp sau lão bà, gọi chúng lại gần mình. Đám trẻ thấy vậy, nhưng e ngại người lạ nên chỉ dám nhìn không dám bước qua
“Mau đi qua chào đại nhân” bà lão thấy vậy liền lay tay mấy đứa nhỏ
Đứa lớn nhất lúc bấy giờ trên lưng địu thêm đứa nhỏ khẽ cắn môi chớp chớp mắt vài cái, sau đó chậm chạp bước lên vài bước
“Chào đại nhân” giọng nói lí nhí vang lên
“Ngoan” Viễn Ninh đưa tay lên xoa đầu đứa nhỏ, sau đó chợt nhớ ra đưa tay vào túi áo lấy ra một bịch kẹo
Kẹo đưa đến trước mặt nhưng đứa nhỏ vẫn rụt rè không dám đưa tay lên nhận
Biết được đứa trẻ vẫn còn sợ Viễn Ninh đứng dậy khỏi chiếc ghế bước lên một bước sau đó ngồi xổm xuống, mở túi lấy ra một viên kẹo sau đó đưa lên
Đứa trẻ khẽ đưa mắt nhìn Viễn Ninh, thấy được trên gương mặt Viễn Ninh vẫn luôn mỉm cười cảm giác sợ người và rụt rè cũng không còn nữa sau đó giơ tay lên nhận kẹo
“Đa tạ đại nhân”
“Thật ngoan” Viễn Ninh lại giơ tay lên xoa đầu đứa nhỏ một lần nữa
Xong Viễn Ninh đứng dậy,
“Bà bà bây giờ ta phải đi rồi, mọi người ở đây nhớ giữ sức khoẻ. Phải rồi ngày mai Tô Mạt sẽ qua giúp bà bà sang phủ ta”
“Đa tạ đại nhân, vậy thì phiền ngài rồi”
Viễn Ninh đi khỏi nhà bà lão, con phố ban nãy vắng lặng người giờ này lại đông đúc
“Mọi người xếp hàng vào ai rồi cũng sẽ có phần thôi”
Viễn Ninh nghe thấy giọng nói vang lên
Tiến lại gần hơn nữa Viễn Ninh thấy rõ hơn, thì ra là có người tới phân phát lương thực
Người ở đó là. Sợ bản thân mình nhìn nhầm nên Viễn Ninh tiến lại gần hơn nữa, đứng cạnh đoàn người
Đúng là vậy, không ngờ bên Công Bộ thượng thư còn quan tâm đến đợi cứu nạn ở Nam Châu lần này, nhưng tại sao không phải ai khác mà lại cử nữ nhi đến đây.
“Điện hạ như vậy mà cũng đến đây nhận lương thực sao” giọng nữ nhân vang lên
Ban nãy vì đứng vào gần đoàn người để nhìn cho rõ mà Viễn Ninh quyên mất mình đã xếp vào đoàn người. Lúc này lại mải suy nghĩ mãi đến nghe giọng nói nàng mới hoàn hồn lại.
Lúc này mọi người xung quanh cũng bắt đầu để ý đến nàng. Thật khó xử
“Nếu là thành tâm muốn nhận liệu có được” Viễn Ninh nhanh nói
“Vậy sẽ để cho ngài một phần đặc biệt chăng” nói xong nữ nhân bước vòng qua phía sau, Viễn Ninh thấy vậy cũng vội bước ra khỏi hàng
“Người tiếp theo” giọng người phân phát lương thực vang lên đoàn người không bận tâm nhiều đến hành động cửa hai người, cứ tiếp tục tiến lên nhận lương thực
Bước qua phía sau Viễn Ninh cất giọng
“Không ngờ phủ công bộ thượng thư lại nhọc lòng đến Nam Châu như vậy”
“Vi Tâm bái kiến điện hạ” nữ nhân nhẹ nhàng hành lễ
“Nơi đây không phải hoàng cung tiểu thư không cần đa lễ. Hơn nữa giờ đây ta đã là chi phủ Nam Châu danh xưng điện hạ quả là không tiện” Viễn Ninh nói
Nghe Viễn Ninh nói vậy Vi Tâm bất giác nhận ra mình nói sai liền gật đầu ‘ân’ một tiếng
“Nghe nói bách tính Nam Châu gặp nạn phụ thân cũng muốn giúp đỡ, Vi Tâm là mệnh nữ nhân cũng muốn được góp phần cho xã tắc nên đã cầu phụ thân đến đây, mong sẽ không phiền đại nhân” Vi Tâm giọng nhẹ nhàng nói
“Nếu tiểu thư đã có lòng sao ta lại dám trách chứ” Viễn Ninh nói
Hai người cũng chỉ nói qua loa chuyện cứu nạn bách tính ở Nam Châu, hỏi vài ba câu xong cũng chẳng còn gì để nói, im lặng đến ngộ ngạt
Mặc kệ chuyến đi này bên công bộ thượng thư có mục đích gì hay không. Hiện giờ Viễn Ninh thân đã là chi phủ của huyện Nam Châu, cũng được coi như là chủ nhà nơi đây. Người ta đã có lòng tốt đến đây trợ giúp thân là chủ
nhà nhưng không mở lời, tổng cảm thấy cũng không thoả đáng. Duy trì phong thái điềm đạm Viễn Ninh nói
“Nếu không gấp mọi người có thể ở lại Nam Châu vài ngày nghỉ ngơi là nơi dây điều kiện không được tốt, hi vọng mọi người không chê bai”
“Nếu là tốt lành cũng chẳng cần cứu nạn, hiện giờ Nam Châu gặp nạn điều kiện cực khổ hơn hết, sao Vi Tâm có thể đòi hỏi cơ chứ” đoạn dừng lại mỉm cười một chút sau đó nói tiếp
“Được ở lại đồng cam cộng khổ cùng người dân là tốt rồi, bọn ta cũng không muốn đòi hỏi gì thêm”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.