Chương 4: 2.2
Thán Cựu Thời
16/09/2023
Thạch Lang, quản lý của cậu, không chỉ là gay giống cậu, còn đã từng lăn giường với rất nhiều người, là một người đàn ông rất được hoan nghênh.
Quý Hàm Chương mím môi nhìn chằm chằm mặt đất, một ý nghĩ hoang đường chợt nảy lên.
******
"Tôi phải đi rồi."
Thạch Lang vừa nói, ánh mắt Lộ Á đã sáng ngời lên, cười hỏi: "Vậy thì đi nhà tôi nhé? Nhà tôi ở gần đây."
Thạch Lang lại nói: "Không được, tôi phải về."
Nụ cười Lộ Á cứng lại.
Thạch Lang làm bộ như không nhìn thấy phản ứng của anh ta, chỉ để lại một câu ngày khác lại hẹn liền không chút lưu tình nhấc chân rời đi.
Ra khỏi quán bar, Thạch Lang móc ra điếu thuốc ngậm lên môi, sau khi bật lửa châm liền hút một hơi thật sâu, trong mũi thở ra sương trắng.
Ngậm điếu thuốc một bên, Thạch Lang cười đi về hướng bãi đậu xe.
Quý Hàm Chương đang chờ anh, nhìn thấy anh liền đứng thẳng dậy, quy củ mà chào một tiếng: "Quản lý."
Thạch Lang đã đi được mấy bước, khói xông lên làm anh hơi nheo mắt nhìn người đằng trước, hồi lâu mới hoàn hồn.
Quý Hàm Chương gọi nhưng anh không phản ứng, cậu liền chủ động đi về phía anh.
Thạch Lang miễn cưỡng nhịn xuống ý muốn lùi lại mấy bước, mãi đến khi người đã dừng lại trước mặt, anh mới cầm lấy điếu thuốc hỏi: "Sao cậu còn chưa đi?"
Quý Hàm Chương nhìn về phía sau lưng anh vài lần, xác nhận không có người đi theo mới nói: "Em không lái xe tới, muốn phiền anh đưa em về nhà."
Thạch Lang thật sự muốn chửi thề một tiếng.
Móc ra gạt tàn bỏ túi dập tắt tàn thuốc, Thạch Lang lướt qua Quý Hàm Chương, Quý Hàm Chương liền đi theo phía sau anh, khóa cửa vừa mở đã nhanh chân ngồi lên ghế phó lái.
Thạch Lang nhìn theo, da đầu từng trận tê dại, chờ Quý Hàm Chương thắt xong dây an toàn, anh mới khởi động xe, định một đường yên tĩnh đưa cậu công tử nhỏ này về nhà an toàn.
Chẳng qua, Quý Hàm Chương cứ phải chọc tức anh mới chịu. Cậu không thẹn thùng cũng chẳng xấu hổ, dùng khuôn mặt dễ nhìn kia nhìn anh, nghiêm túc hỏi anh: "Kỹ thuật giường chiếu của anh thật sự rất tốt ạ?"
Vì để tránh cho xảy ra tai nạn xe cộ, Thạch Lang cho xe dừng ở ven đường.
Anh không nhịn được lại đốt một điếu thuốc, nhưng không hút được mấy cái mà chỉ kẹp giữa hai ngón tay, để thuốc tự cháy.
"Hỏi cái này làm gì?"
Quý Hàm Chương mím môi nhìn chằm chằm mặt đất, một ý nghĩ hoang đường chợt nảy lên.
******
"Tôi phải đi rồi."
Thạch Lang vừa nói, ánh mắt Lộ Á đã sáng ngời lên, cười hỏi: "Vậy thì đi nhà tôi nhé? Nhà tôi ở gần đây."
Thạch Lang lại nói: "Không được, tôi phải về."
Nụ cười Lộ Á cứng lại.
Thạch Lang làm bộ như không nhìn thấy phản ứng của anh ta, chỉ để lại một câu ngày khác lại hẹn liền không chút lưu tình nhấc chân rời đi.
Ra khỏi quán bar, Thạch Lang móc ra điếu thuốc ngậm lên môi, sau khi bật lửa châm liền hút một hơi thật sâu, trong mũi thở ra sương trắng.
Ngậm điếu thuốc một bên, Thạch Lang cười đi về hướng bãi đậu xe.
Quý Hàm Chương đang chờ anh, nhìn thấy anh liền đứng thẳng dậy, quy củ mà chào một tiếng: "Quản lý."
Thạch Lang đã đi được mấy bước, khói xông lên làm anh hơi nheo mắt nhìn người đằng trước, hồi lâu mới hoàn hồn.
Quý Hàm Chương gọi nhưng anh không phản ứng, cậu liền chủ động đi về phía anh.
Thạch Lang miễn cưỡng nhịn xuống ý muốn lùi lại mấy bước, mãi đến khi người đã dừng lại trước mặt, anh mới cầm lấy điếu thuốc hỏi: "Sao cậu còn chưa đi?"
Quý Hàm Chương nhìn về phía sau lưng anh vài lần, xác nhận không có người đi theo mới nói: "Em không lái xe tới, muốn phiền anh đưa em về nhà."
Thạch Lang thật sự muốn chửi thề một tiếng.
Móc ra gạt tàn bỏ túi dập tắt tàn thuốc, Thạch Lang lướt qua Quý Hàm Chương, Quý Hàm Chương liền đi theo phía sau anh, khóa cửa vừa mở đã nhanh chân ngồi lên ghế phó lái.
Thạch Lang nhìn theo, da đầu từng trận tê dại, chờ Quý Hàm Chương thắt xong dây an toàn, anh mới khởi động xe, định một đường yên tĩnh đưa cậu công tử nhỏ này về nhà an toàn.
Chẳng qua, Quý Hàm Chương cứ phải chọc tức anh mới chịu. Cậu không thẹn thùng cũng chẳng xấu hổ, dùng khuôn mặt dễ nhìn kia nhìn anh, nghiêm túc hỏi anh: "Kỹ thuật giường chiếu của anh thật sự rất tốt ạ?"
Vì để tránh cho xảy ra tai nạn xe cộ, Thạch Lang cho xe dừng ở ven đường.
Anh không nhịn được lại đốt một điếu thuốc, nhưng không hút được mấy cái mà chỉ kẹp giữa hai ngón tay, để thuốc tự cháy.
"Hỏi cái này làm gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.