Chương 36
Dạ Miên
03/07/2014
Cô len lén nhìn anh . Không biết anh nghĩ gì mà đôi mày anh nhìn lại ghê thế.
Hai người đàn ông đứng đối diện với nhau . Cả hai đều căng thẳng vì không đoán được suy nghĩ của người đối diện . Nhưng nét mặt của Tùng Nam có phần dịu hơn, vì anh là người chủ động.
- Chúng ta vào quán nói chuyện nhé.
Tùng Nam đề nghị.
- Thôi được . - Nguyên Tân đồng ý.
Hai ly cà phê được mang ra . Tùng Nam bắt đầu câu chuyện . Anh nâng ly của mình.
- Mời anh.
Nguyên Tân cũng nâng ly đáp lễ.
- Cám ơn.
- Tôi biết anh đang băn khoăn về cuộc gặp gỡ này - Tùng Nam nói một cách thân trọng - Tôi xin nói trước là tôi gặp anh chỉ vì thiện ý.
Nguyên Tân ngưng nói để dò xét thái độ của Nguyên Tân . Nhưng Nguyên Tân vẫn giữ bộ mặt kín bưng . Tùng Nam đành nói tiếp :
- Tôi nghe Ái Vân nói anh đã ký đơn ly hôn . Không biết anh đã suy nghĩ kỹ chưa ?
Nguyên Tân cười nhẹ :
- Tôi đâu phải là con nít.
Bất chợt, anh nhìn vào mắt Tùng Nam :
- Tôi nghĩ điều đó làm anh hài lòng mới phải chứ ?
Tùng Nam không chút bối rối :
- Trước kia thì có thể . Nhưng bây giờ thì không.
Nguyên Tân nhíu mày ánh mắt anh như ngầm hỏi : "Tại sao?"
Tùng Nam nhấp một ngụm cà phê.
- Đơn giản là cô ấy không yêu tôi - Anh nói.
Nguyên Tân cười lớn :
- Hình như anh đang vờ vĩnh với tôi . Tôi không ngại khi nói là vì anh mà chúng tôi chia tay nhau đấy.
Tùng Nam sửng sốt :
- Sao lại vì tôi ? Anh đừng nói như thế chứ.
Nguyên Tân cố giấu vẻ khó chịu :
- Nói ra điều đó thật không dễ chút nào . Nhưng sự thật là tôi đã thua anh.
Tùng Nam nóng nảy :
- Tôi...
Nguyên Tân đưa tay ngăn lại :
- Để tôi nói hết . Vì tôi cũng cẳng muốn mang mãi một nỗi hận lòng, nó khó chịu lắm.
Nguyên Tân bậm môi, hít một hơi dài :
- Ngay từ khi gặp Ái Vân lần đầu tiên, tôi đã thấy cô ấy đúng là mẫu người tôi mơ ước . Tôi thật sự không biết giữa anh và Ái Vân có mối quan hệ mật thiết như thế nào . Nhưng ngay đêm tân hôn, cô ấy đã làm tôi bẽ mặt . Hóa ra trong phút giây thiêng liêng nhất của đời con gái, cô ấy đã không quên được anh . Cái tên Tùng Nam bật ra khỏi bờ môi cô ấy làm tôi thấy lòng mình chết lịm . Tôi đã phải trải qua những tháng ngày đấu trang tư tưởng dữ dội mới có thể bỏ qua chuyện đó được . Thế rồi anh lại đột ngột trở về, ác nghiệt thay cái cảnh quyến luyến tiếc nuối của hai người, tôi lại tận mắt chứng kiến . Để rồi sau một cuộc cãi vã, chúng tôi mất đi một đứa con . Điều đó làm Ái Vân giận dỗi rồi lạnh nhạt với tôi . Nói trắng ra tôi đã quá mệt mỏi với cuộc hôn nhân như thế này . Tôi xin được rút lui . Mà anh thì... không nên bỏ lỡ một cơ hội như vậy, Ái Vân dẫu sao vẫn rất trân trọng anh.
Tùng Nam chớp mắt . Điều Nguyên Tân nói quả là bất ngờ đối với anh . Nhưng nó có còn ý nghĩa gì nữa đâu, khi Ái Vân hết sức khổ sở vì mất Nguyên Tân.
- Tôi đã nói là nếu Ái Vân yêu tôi, tôi chăng phải cất công đến đây . Mối tình thầm lặng của hai chúng tôi ngày xưa đã thật sự chết rồi . Ái Vân bây giờ là vợ của Nguyên Tân . Sao anh cứ cố chấp, không mơ cho gia đình mình một con đường thoát vậy ? Thật ra, anh chỉ tự huyền hoặc mình . Tôi xin anh . Anh đừng tự làm khổ mình và khổ luôn cả Ái Vân nữa.
- Nhưng tôi không tin vào hạnh phúc sắp tôi . Giữa chúng tôi đã có rất nhiều rạn nứt . Người này nhìn thấy rõ lòng dạ của người kia . Thật chẳng còn gì đẹp nữa.
- Anh thậm chí cũng không tin Ái Vân yêu anh sao ?
- Cô ta tự ái thì có . Nếu tôi cảm nhận được tình yêu của Ái Vân dành cho tôi, tôi đâu phải khốn khổ như vậy.
- Còn đứa bé ?
Nguyên Tân nói thẳng :
- Tôi thật chẳng mong có nó chút nào . Nó làm người ta không dám đối diện với sự thật . Nhưng anh chẳng hạn . Nếu không có nó, tôi tin anh sẽ không từ chối Ái Vân.
Tùng Nam bất lực :
- Anh... Tôi...
Nguyên Tân đứng lên :
- Chẳng có gì khó xử đâu . Anh cứ làm theo mệnh lệnh của con tim là được . Cám ơn thiện ý của anh.
Tùng Nam đứng dậy định gọi Tùng Nam . Nhưng rồi anh chán nản thả người xuống ghế . Xem ra Nguyên Tân không còn nghĩ gì tới Ái Vân nữa . Thật là bất hạnh cho cô.
Tùng Nam lững thững ra về . Làm sao để giúp Ái Vân bây giờ ?
Ái Vân nhắm mắt . Tiếng hát chơi vơi của người ca sĩ và lời nhạc thật đúng tâm trạng của cô đã khiến Ái Vân dẫu không muốn cũng phải rơi nước mắt . Nhưng những giọt nước mắt thầm lặng này cũng chẳng mang lại cho cô điều gì.
Tất cả rồi sẽ kết thúc và mọi việc sẽ trở thành dĩ vãng.
Tình yêu, rốt cuộc thì cũng chỉ như một nụ hoa, nở rồi tàn đó . Chỉ có ký ức là đầy ắp những khắc khoải, khát khoa và tiếc nuối . Từ trong thâm tâm, Ái Vân cũng biết lỗi không hẳn ở Nguyên Tân . Nhưng cô có thể làm gì được nữa, khi mà tất cả đã chấm dứt .
Hai người đàn ông đứng đối diện với nhau . Cả hai đều căng thẳng vì không đoán được suy nghĩ của người đối diện . Nhưng nét mặt của Tùng Nam có phần dịu hơn, vì anh là người chủ động.
- Chúng ta vào quán nói chuyện nhé.
Tùng Nam đề nghị.
- Thôi được . - Nguyên Tân đồng ý.
Hai ly cà phê được mang ra . Tùng Nam bắt đầu câu chuyện . Anh nâng ly của mình.
- Mời anh.
Nguyên Tân cũng nâng ly đáp lễ.
- Cám ơn.
- Tôi biết anh đang băn khoăn về cuộc gặp gỡ này - Tùng Nam nói một cách thân trọng - Tôi xin nói trước là tôi gặp anh chỉ vì thiện ý.
Nguyên Tân ngưng nói để dò xét thái độ của Nguyên Tân . Nhưng Nguyên Tân vẫn giữ bộ mặt kín bưng . Tùng Nam đành nói tiếp :
- Tôi nghe Ái Vân nói anh đã ký đơn ly hôn . Không biết anh đã suy nghĩ kỹ chưa ?
Nguyên Tân cười nhẹ :
- Tôi đâu phải là con nít.
Bất chợt, anh nhìn vào mắt Tùng Nam :
- Tôi nghĩ điều đó làm anh hài lòng mới phải chứ ?
Tùng Nam không chút bối rối :
- Trước kia thì có thể . Nhưng bây giờ thì không.
Nguyên Tân nhíu mày ánh mắt anh như ngầm hỏi : "Tại sao?"
Tùng Nam nhấp một ngụm cà phê.
- Đơn giản là cô ấy không yêu tôi - Anh nói.
Nguyên Tân cười lớn :
- Hình như anh đang vờ vĩnh với tôi . Tôi không ngại khi nói là vì anh mà chúng tôi chia tay nhau đấy.
Tùng Nam sửng sốt :
- Sao lại vì tôi ? Anh đừng nói như thế chứ.
Nguyên Tân cố giấu vẻ khó chịu :
- Nói ra điều đó thật không dễ chút nào . Nhưng sự thật là tôi đã thua anh.
Tùng Nam nóng nảy :
- Tôi...
Nguyên Tân đưa tay ngăn lại :
- Để tôi nói hết . Vì tôi cũng cẳng muốn mang mãi một nỗi hận lòng, nó khó chịu lắm.
Nguyên Tân bậm môi, hít một hơi dài :
- Ngay từ khi gặp Ái Vân lần đầu tiên, tôi đã thấy cô ấy đúng là mẫu người tôi mơ ước . Tôi thật sự không biết giữa anh và Ái Vân có mối quan hệ mật thiết như thế nào . Nhưng ngay đêm tân hôn, cô ấy đã làm tôi bẽ mặt . Hóa ra trong phút giây thiêng liêng nhất của đời con gái, cô ấy đã không quên được anh . Cái tên Tùng Nam bật ra khỏi bờ môi cô ấy làm tôi thấy lòng mình chết lịm . Tôi đã phải trải qua những tháng ngày đấu trang tư tưởng dữ dội mới có thể bỏ qua chuyện đó được . Thế rồi anh lại đột ngột trở về, ác nghiệt thay cái cảnh quyến luyến tiếc nuối của hai người, tôi lại tận mắt chứng kiến . Để rồi sau một cuộc cãi vã, chúng tôi mất đi một đứa con . Điều đó làm Ái Vân giận dỗi rồi lạnh nhạt với tôi . Nói trắng ra tôi đã quá mệt mỏi với cuộc hôn nhân như thế này . Tôi xin được rút lui . Mà anh thì... không nên bỏ lỡ một cơ hội như vậy, Ái Vân dẫu sao vẫn rất trân trọng anh.
Tùng Nam chớp mắt . Điều Nguyên Tân nói quả là bất ngờ đối với anh . Nhưng nó có còn ý nghĩa gì nữa đâu, khi Ái Vân hết sức khổ sở vì mất Nguyên Tân.
- Tôi đã nói là nếu Ái Vân yêu tôi, tôi chăng phải cất công đến đây . Mối tình thầm lặng của hai chúng tôi ngày xưa đã thật sự chết rồi . Ái Vân bây giờ là vợ của Nguyên Tân . Sao anh cứ cố chấp, không mơ cho gia đình mình một con đường thoát vậy ? Thật ra, anh chỉ tự huyền hoặc mình . Tôi xin anh . Anh đừng tự làm khổ mình và khổ luôn cả Ái Vân nữa.
- Nhưng tôi không tin vào hạnh phúc sắp tôi . Giữa chúng tôi đã có rất nhiều rạn nứt . Người này nhìn thấy rõ lòng dạ của người kia . Thật chẳng còn gì đẹp nữa.
- Anh thậm chí cũng không tin Ái Vân yêu anh sao ?
- Cô ta tự ái thì có . Nếu tôi cảm nhận được tình yêu của Ái Vân dành cho tôi, tôi đâu phải khốn khổ như vậy.
- Còn đứa bé ?
Nguyên Tân nói thẳng :
- Tôi thật chẳng mong có nó chút nào . Nó làm người ta không dám đối diện với sự thật . Nhưng anh chẳng hạn . Nếu không có nó, tôi tin anh sẽ không từ chối Ái Vân.
Tùng Nam bất lực :
- Anh... Tôi...
Nguyên Tân đứng lên :
- Chẳng có gì khó xử đâu . Anh cứ làm theo mệnh lệnh của con tim là được . Cám ơn thiện ý của anh.
Tùng Nam đứng dậy định gọi Tùng Nam . Nhưng rồi anh chán nản thả người xuống ghế . Xem ra Nguyên Tân không còn nghĩ gì tới Ái Vân nữa . Thật là bất hạnh cho cô.
Tùng Nam lững thững ra về . Làm sao để giúp Ái Vân bây giờ ?
Ái Vân nhắm mắt . Tiếng hát chơi vơi của người ca sĩ và lời nhạc thật đúng tâm trạng của cô đã khiến Ái Vân dẫu không muốn cũng phải rơi nước mắt . Nhưng những giọt nước mắt thầm lặng này cũng chẳng mang lại cho cô điều gì.
Tất cả rồi sẽ kết thúc và mọi việc sẽ trở thành dĩ vãng.
Tình yêu, rốt cuộc thì cũng chỉ như một nụ hoa, nở rồi tàn đó . Chỉ có ký ức là đầy ắp những khắc khoải, khát khoa và tiếc nuối . Từ trong thâm tâm, Ái Vân cũng biết lỗi không hẳn ở Nguyên Tân . Nhưng cô có thể làm gì được nữa, khi mà tất cả đã chấm dứt .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.