Chương 37
Dạ Miên
03/07/2014
Sáng nay, cô đã đem đơn nộp ở tòa án . Chẳng bao lâu nữa sẽ là một cuộc chia tay hợp pháp . Hẳn là Nguyên Tân sẽ hài lòng lắm . Bất giác, Ái Vân đặt tay lên bụng . Tội nghiệp cho cái mầm sống nhỏ nhoi trong cô . Không biết là trai hay gái nữa đây ?
Ái Vân đưa tay nhấn nút Mode . Bài hát có thể trở đi trở lại . Và câu hỏi tại sao cứ xoáy mãi vào lòng thật nhức nhói.
Một tiếng "tách" vang lên tiếng hát giữa chừng ngang lại . Ái Vân mở mắt Tùng Nam nhìn đôi mắt long lanh của cô rồi lắc đầu, anh rút khăn tay.
- Em không còn thì giờ để khóc hận nữa đâu . Kỳ Cương đã làm cho công ty tiêu tán mọi phần vốn rồi đó.
Ái Vân đứng dậy.
- Chuyện hôm nọ anh nói với em phải không ?
- Phải . Và dường như nó vẫn chưa muốn dừng lại.
- Làm sao để ngăn chặn Kỳ Cương đây Tùng Nam ? - Ái Vân lo lắng ?
- Nói ba em cho nó ra khỏi công ty . Chỉ có thế, nó mới không còn tự tung tự tác.
Ái Vân chắc lưỡi :
- Cái thằng ! Thật chẳng biết nó muốn gì nữa.
Tùng Nam có vẻ suy nghĩ :
- Anh vô tình gặp nó hai lần . Lần nào nó cũng đứng trước tiệm hoa của Nguyên Tân . Nó nhìn vào đấy với ánh mắt lạ lẫm . Một ánh mắt như là căm ghét.
Ái Vân hốt hoảng :
- Thật vậy à ? Sao lại có Nguyên Tân trong này nhỉ ? Chẳng lẽ nó ghét em rồi ghét luôn cả Nguyên Tân ? Mà Nguyên Tân có còn sống chung với em nữa đâu.
Tùng Nam trấn an :
- Em đừng lo . Anh đã cho người theo dõi nó . Có gì mình ngăn chặn ngay.
Ái Vân ôm ngực :
- Nó làm em mệt quá . Sao nó không giống anh chút nào nhỉ ?
Tùng Nam tỏ vẻ rộng lượng :
- Có lẽ nó chỉ nông nỗi nhất thời thôi . Anh đang gắng tìm hiểu để thức tỉnh nó . Dẫu sao nó cũng đáng thương hơn là đáng tránh, em à.
Ái Vân cầm lấy xắc tay :
- Em phải về nhà gặp ba . Không chậm trễ với nó được nữa.
Tùng Nam đi theo cô xuống tới nhà để xe, anh chia tay cô :
- Em về cẩn thận . Mấy hôm nay mẹ anh bệnh hoài . Anh cũng phải về lo cho mẹ.
- Vậy à ? Cho em gởi lời hỏi thăm dì . Em cũng chẳng còn đầu óc mà nghĩ tới dì nữa.
- Cám ơn em . Mẹ con anh hiểu mà . Bye nghe . - Tùng Nam vẫy tay . Anh chờ cho Ái Vân đi khuất rồi mới nổ máy xe.
Bà Uyển Phấn đi tìm Kỳ Cương trong tâm trạng hết sức nóng nảy . Những điều Tùng Nam vừa nói cho bà nghe làm bà nghe làm bà giận điên người . Bà không thể để nó cứ mãi hận thù rồi làm khổ gia đình Ái Vân như vậy.
Khi cánh cửa vừa mở, bà không ngần ngại túm lấy Kỳ Cương và hỏi anh bằng giọng hết sức giận dữ :
- Tại sao con lại làm như vậy ? Con điên rồi phải không ?
Kỳ Cương mặt trơ ra, không một chút cảm súc :
- Bao nhiêu đó thì ăn nhằm gì tới họ mà bà lo . Sao bà lúc nào cũng vì người ta hết vậy ?
- Mẹ không vì ai hết . - Bà lắc mạnh tay - Mẹ chỉ muốn con làm sao cho phải thôi.
- Thế nào là phải ? Như chuyện bà từng làm đó à ! - Kỳ Cương nhìn bà, khinh miệt.
Bà Uyển Phấn như mất hết sức lực, bà buông Kỳ Cương ra.
- Thật trong lòng con thấy mẹ tồi tệ lắm phải không ? Mẹ phải làm sao thì con mới có thể thông cảm và thôi không thù hận nữa ?
- Khó lắm, thưa bà . Mãi mãi tôi sẽ không quên có một người vì cuộc sống ấm êm của bản thân mình mà đem bỏ tôi vào cô nhi viện . Mãi mãi.
Kỳ Cương gào lên . Bà Uyển Phấn sụp xuống chân anh :
- Nếu vậy, con hãy trút mọi thịnh nộ lên đầu mẹ . Mẹ chịu được tất cả . Chỉ xin con để cho họ yên.
Kỳ Cương cúi xuống nâng mặt bà lên.
- Ôi ! Trông mới cảm động làm sao . Nào mẹ thân yêu ! Con với mẹ cùng đến xin lỗi họ nhé.
Giọng anh đầy châm biếm.
Bà Uyển Phấn thấy toàn thân run rẩy :
- Con... muốn mẹ tức chết, con mới vừa lòng phải không ?
Kỳ Cương mở to mắt :
- Mẹ nói gì vậy chứ ? Bây giờ tôi đến xin lỗi họ, mẹ cũng không bằng lòng à ?
- Con đến xin lỗi ? - Bà Uyển Phấn hỏi lại.
- Phải . Mẹ muốn như vậy kia mà.
- Thôi đi . - Bà hét lên - Con lại sắp sửa bày trò gì nữa phải không ?
- Thì sao ? - Kỳ Cương điềm nhiên - Và tôi rất vui, nếu bà cũng có mặt.
- Kỳ Cương !
Bà thốt lên một cách tuyệt vọng . Nhưng anh đã bỏ đi . Trong giây lát, bà hối hả chạy theo . Linh tính cho bà biết một điều xấu sẽ xảy ra . Nhưng với ai ? Bà đành chịu .
Ái Vân đưa tay nhấn nút Mode . Bài hát có thể trở đi trở lại . Và câu hỏi tại sao cứ xoáy mãi vào lòng thật nhức nhói.
Một tiếng "tách" vang lên tiếng hát giữa chừng ngang lại . Ái Vân mở mắt Tùng Nam nhìn đôi mắt long lanh của cô rồi lắc đầu, anh rút khăn tay.
- Em không còn thì giờ để khóc hận nữa đâu . Kỳ Cương đã làm cho công ty tiêu tán mọi phần vốn rồi đó.
Ái Vân đứng dậy.
- Chuyện hôm nọ anh nói với em phải không ?
- Phải . Và dường như nó vẫn chưa muốn dừng lại.
- Làm sao để ngăn chặn Kỳ Cương đây Tùng Nam ? - Ái Vân lo lắng ?
- Nói ba em cho nó ra khỏi công ty . Chỉ có thế, nó mới không còn tự tung tự tác.
Ái Vân chắc lưỡi :
- Cái thằng ! Thật chẳng biết nó muốn gì nữa.
Tùng Nam có vẻ suy nghĩ :
- Anh vô tình gặp nó hai lần . Lần nào nó cũng đứng trước tiệm hoa của Nguyên Tân . Nó nhìn vào đấy với ánh mắt lạ lẫm . Một ánh mắt như là căm ghét.
Ái Vân hốt hoảng :
- Thật vậy à ? Sao lại có Nguyên Tân trong này nhỉ ? Chẳng lẽ nó ghét em rồi ghét luôn cả Nguyên Tân ? Mà Nguyên Tân có còn sống chung với em nữa đâu.
Tùng Nam trấn an :
- Em đừng lo . Anh đã cho người theo dõi nó . Có gì mình ngăn chặn ngay.
Ái Vân ôm ngực :
- Nó làm em mệt quá . Sao nó không giống anh chút nào nhỉ ?
Tùng Nam tỏ vẻ rộng lượng :
- Có lẽ nó chỉ nông nỗi nhất thời thôi . Anh đang gắng tìm hiểu để thức tỉnh nó . Dẫu sao nó cũng đáng thương hơn là đáng tránh, em à.
Ái Vân cầm lấy xắc tay :
- Em phải về nhà gặp ba . Không chậm trễ với nó được nữa.
Tùng Nam đi theo cô xuống tới nhà để xe, anh chia tay cô :
- Em về cẩn thận . Mấy hôm nay mẹ anh bệnh hoài . Anh cũng phải về lo cho mẹ.
- Vậy à ? Cho em gởi lời hỏi thăm dì . Em cũng chẳng còn đầu óc mà nghĩ tới dì nữa.
- Cám ơn em . Mẹ con anh hiểu mà . Bye nghe . - Tùng Nam vẫy tay . Anh chờ cho Ái Vân đi khuất rồi mới nổ máy xe.
Bà Uyển Phấn đi tìm Kỳ Cương trong tâm trạng hết sức nóng nảy . Những điều Tùng Nam vừa nói cho bà nghe làm bà nghe làm bà giận điên người . Bà không thể để nó cứ mãi hận thù rồi làm khổ gia đình Ái Vân như vậy.
Khi cánh cửa vừa mở, bà không ngần ngại túm lấy Kỳ Cương và hỏi anh bằng giọng hết sức giận dữ :
- Tại sao con lại làm như vậy ? Con điên rồi phải không ?
Kỳ Cương mặt trơ ra, không một chút cảm súc :
- Bao nhiêu đó thì ăn nhằm gì tới họ mà bà lo . Sao bà lúc nào cũng vì người ta hết vậy ?
- Mẹ không vì ai hết . - Bà lắc mạnh tay - Mẹ chỉ muốn con làm sao cho phải thôi.
- Thế nào là phải ? Như chuyện bà từng làm đó à ! - Kỳ Cương nhìn bà, khinh miệt.
Bà Uyển Phấn như mất hết sức lực, bà buông Kỳ Cương ra.
- Thật trong lòng con thấy mẹ tồi tệ lắm phải không ? Mẹ phải làm sao thì con mới có thể thông cảm và thôi không thù hận nữa ?
- Khó lắm, thưa bà . Mãi mãi tôi sẽ không quên có một người vì cuộc sống ấm êm của bản thân mình mà đem bỏ tôi vào cô nhi viện . Mãi mãi.
Kỳ Cương gào lên . Bà Uyển Phấn sụp xuống chân anh :
- Nếu vậy, con hãy trút mọi thịnh nộ lên đầu mẹ . Mẹ chịu được tất cả . Chỉ xin con để cho họ yên.
Kỳ Cương cúi xuống nâng mặt bà lên.
- Ôi ! Trông mới cảm động làm sao . Nào mẹ thân yêu ! Con với mẹ cùng đến xin lỗi họ nhé.
Giọng anh đầy châm biếm.
Bà Uyển Phấn thấy toàn thân run rẩy :
- Con... muốn mẹ tức chết, con mới vừa lòng phải không ?
Kỳ Cương mở to mắt :
- Mẹ nói gì vậy chứ ? Bây giờ tôi đến xin lỗi họ, mẹ cũng không bằng lòng à ?
- Con đến xin lỗi ? - Bà Uyển Phấn hỏi lại.
- Phải . Mẹ muốn như vậy kia mà.
- Thôi đi . - Bà hét lên - Con lại sắp sửa bày trò gì nữa phải không ?
- Thì sao ? - Kỳ Cương điềm nhiên - Và tôi rất vui, nếu bà cũng có mặt.
- Kỳ Cương !
Bà thốt lên một cách tuyệt vọng . Nhưng anh đã bỏ đi . Trong giây lát, bà hối hả chạy theo . Linh tính cho bà biết một điều xấu sẽ xảy ra . Nhưng với ai ? Bà đành chịu .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.