Chương 38
Dạ Miên
03/07/2014
Không còn cách nào khác nữa đâu, thưa ba . Nó thật sự không xem chúng là ruột thịt nên mới hành động như thế.
Ái Vân có vẻ rất khổ tâm khi kể cho cha nghe những chuyện Kỳ Cương đã làm . Cô thấy sắc mặt cha cô có tái đi và sự đau đớn lộ rõ trên nét mặt.
Cô hiểu những gì đang xẩy ra trong lòng cha . Ông vừa mới mừng muốn phát điên lên và biết mình còn một đứa con . Bây giờ, những điều cô nói thật phũ phàng, đã dập tắt mọi ước mơ, mới kỳ vọng của ông vào dứa con đó.
Cả cô và ông đều không muốn Kỳ Cương có những hành động nông nổi như vậy . Thật lòng, họ sẵn sàng đón nhận anh và rồi cũng sẽ yêu thương anh . Nhưng anh đã đem lòng đố kỵ ra ngăn chặn tình thương của họ.
- Dường như là nó cũng không cần . Đúng là như vậy . - Ông Khiết Minh lẩm bẩm.
- Dạ phải . - Ái Vân tiếp lời - Tiền cũng không và tình cũng không nốt.
- Chắt là nó đã bị quá khứ ám ảnh . Cái cảm giác bị bỏ rơi đó . Con hiểu không ?
Ái Vân lặng đi . Gì chứ cái cảm giác đó thì cô hiểu rõ . Nó khủng khiếp lắm.
- Vậy con định thế nào ? - Ông hỏi.
Ái Vân có vẻ khó xử . Chẳng thà Kỳ Cương là một người xa lạ . Bây giờ, một hành động không khéo sẽ như đổ thêm dầu vào lửa.
Cô thở dài :
- Con cũng rối lắm, thưa ba . Để Kỳ Cương trong công ty là một tai họa . Mà cho nó ra thì oán hận lại chất chồng.
Ông Khiết Minh âu sầu :
- Việc nó làm cũng là lỗi ở ba . Khi nhận ra nó là con, ba đã quá vui mừng mà chiều theo ý nó . Nhưng thế là đủ rồi . Ba sẽ lo mọi thủ tục hợp phát để nhận nó . Và cho nó đi du học.
Ái Vân tươi nét mặt.
- Vậy cũng được đó ba.
Có tiếng chuông cổng, Ái Vân đứng lên.
- Để con ra.
Cô đi thật nhanh . Trông thấy Kỳ Cương, cô có hơi ngỡ ngàng.
- Vào nhà đi .- Cô đẩy rộng cánh cổng. Kỳ Cương cúi đầu kiểu cách.
- Chào bà chị . Bà vẫn khỏe chứ ?
- Khỏe . - Ái Vân đáp gọn.
- Thế thì vui rồi.
Kỳ Cương vào trong . Ái Vân nhún vai, điệu bộ cứ như diễn viên kịch . Cô định đóng cổng thì thấ bà Uyển Phấn hớt hãi xuống xe taxi.
- Kỳ Cương đến chưa con ?
- Dạ rồi . - Ái Vân đáp rất lễ phép - Dì khỏe chưa dì ? Con nghe Tùng Nam...
Bà Uyển Phấn cắt ngang.
- Mẹ con có nhà không ?
- Dạ có . - Ái Vân ngơ ngác nhìn nét mặt nghiêm trọng của bà.
- Vào nhà ngay thôi . Kỳ Cương nó điên rồi.
Ái Vân đóng cổng thật nhanh.
- Sao vậy dì ? - Cô hốt hoảng chạy theo và Uyển Phấn.
- Dì cũng không biết phải nói thế nào nữa . Nhưng dường như nó muốn quậy phá cái gì đó.
Trông bà rất mệt mỏi . Ái Vân không hỏi nữa . Cô đi như chạy vào nhà.
- Bà à ! - Cô thấy Kỳ Cương gục đầu buồn bã - Con thất bại rồi . Ba có tha thứ cho con không ?
Kỳ Cương làm như sắp khóc.
Ái Vân đứng im quan sát . Bà Uyển Phấn cũng vậy.
- Ba có trách gì con đâu - Ông Khiết Minh bối rối.
- Nhưng con không thể tha thứ cho mình được . Con phải hoàn trả lại cho ba số tiền đó, con mới thấy thanh thản.
- Không cần đâu . - Ông Khiết Minh cười hiểu - Ba có một chuyện muốn nói với con.
Kỳ Cương hồi hộp :
- Chuyện gì vậy ba ?
Ông nắm bay anh.
- Ba đang tiến hành làm giấy tờ hợp pháp nhân con, sau đó sẽ cho con đi du học . Con rất có khiếu về hội họa phải không ? Con theo ngành đó sẽ tốt hơn đấy.
Quai hàm Kỳ Cương bạnh ra :
- Nếu con nói không thì sao ?
Một câu trả lời gần như là thách thức.
Ông Khiết Minh ngớ ra :
- Tại sao ?
- Người hỏi câu đó phải là tôi mới đúng . Tại sao ông lại đẩy tôi đi xa ? Có phải là để cho công ty đó cho con gái của ông không ?
Bà Uyển Phấn thấy không thể đứng im bà hét lên :
- Không được hỗn, Kỳ Cương.
Ông Khiết Minh ôm lấy ngực trái.
- Kỳ Cương !
Ông thốt lên đau đớn.
- Sao con có thể nghĩ về ta như vậy ?
Ái Vân có vẻ rất khổ tâm khi kể cho cha nghe những chuyện Kỳ Cương đã làm . Cô thấy sắc mặt cha cô có tái đi và sự đau đớn lộ rõ trên nét mặt.
Cô hiểu những gì đang xẩy ra trong lòng cha . Ông vừa mới mừng muốn phát điên lên và biết mình còn một đứa con . Bây giờ, những điều cô nói thật phũ phàng, đã dập tắt mọi ước mơ, mới kỳ vọng của ông vào dứa con đó.
Cả cô và ông đều không muốn Kỳ Cương có những hành động nông nổi như vậy . Thật lòng, họ sẵn sàng đón nhận anh và rồi cũng sẽ yêu thương anh . Nhưng anh đã đem lòng đố kỵ ra ngăn chặn tình thương của họ.
- Dường như là nó cũng không cần . Đúng là như vậy . - Ông Khiết Minh lẩm bẩm.
- Dạ phải . - Ái Vân tiếp lời - Tiền cũng không và tình cũng không nốt.
- Chắt là nó đã bị quá khứ ám ảnh . Cái cảm giác bị bỏ rơi đó . Con hiểu không ?
Ái Vân lặng đi . Gì chứ cái cảm giác đó thì cô hiểu rõ . Nó khủng khiếp lắm.
- Vậy con định thế nào ? - Ông hỏi.
Ái Vân có vẻ khó xử . Chẳng thà Kỳ Cương là một người xa lạ . Bây giờ, một hành động không khéo sẽ như đổ thêm dầu vào lửa.
Cô thở dài :
- Con cũng rối lắm, thưa ba . Để Kỳ Cương trong công ty là một tai họa . Mà cho nó ra thì oán hận lại chất chồng.
Ông Khiết Minh âu sầu :
- Việc nó làm cũng là lỗi ở ba . Khi nhận ra nó là con, ba đã quá vui mừng mà chiều theo ý nó . Nhưng thế là đủ rồi . Ba sẽ lo mọi thủ tục hợp phát để nhận nó . Và cho nó đi du học.
Ái Vân tươi nét mặt.
- Vậy cũng được đó ba.
Có tiếng chuông cổng, Ái Vân đứng lên.
- Để con ra.
Cô đi thật nhanh . Trông thấy Kỳ Cương, cô có hơi ngỡ ngàng.
- Vào nhà đi .- Cô đẩy rộng cánh cổng. Kỳ Cương cúi đầu kiểu cách.
- Chào bà chị . Bà vẫn khỏe chứ ?
- Khỏe . - Ái Vân đáp gọn.
- Thế thì vui rồi.
Kỳ Cương vào trong . Ái Vân nhún vai, điệu bộ cứ như diễn viên kịch . Cô định đóng cổng thì thấ bà Uyển Phấn hớt hãi xuống xe taxi.
- Kỳ Cương đến chưa con ?
- Dạ rồi . - Ái Vân đáp rất lễ phép - Dì khỏe chưa dì ? Con nghe Tùng Nam...
Bà Uyển Phấn cắt ngang.
- Mẹ con có nhà không ?
- Dạ có . - Ái Vân ngơ ngác nhìn nét mặt nghiêm trọng của bà.
- Vào nhà ngay thôi . Kỳ Cương nó điên rồi.
Ái Vân đóng cổng thật nhanh.
- Sao vậy dì ? - Cô hốt hoảng chạy theo và Uyển Phấn.
- Dì cũng không biết phải nói thế nào nữa . Nhưng dường như nó muốn quậy phá cái gì đó.
Trông bà rất mệt mỏi . Ái Vân không hỏi nữa . Cô đi như chạy vào nhà.
- Bà à ! - Cô thấy Kỳ Cương gục đầu buồn bã - Con thất bại rồi . Ba có tha thứ cho con không ?
Kỳ Cương làm như sắp khóc.
Ái Vân đứng im quan sát . Bà Uyển Phấn cũng vậy.
- Ba có trách gì con đâu - Ông Khiết Minh bối rối.
- Nhưng con không thể tha thứ cho mình được . Con phải hoàn trả lại cho ba số tiền đó, con mới thấy thanh thản.
- Không cần đâu . - Ông Khiết Minh cười hiểu - Ba có một chuyện muốn nói với con.
Kỳ Cương hồi hộp :
- Chuyện gì vậy ba ?
Ông nắm bay anh.
- Ba đang tiến hành làm giấy tờ hợp pháp nhân con, sau đó sẽ cho con đi du học . Con rất có khiếu về hội họa phải không ? Con theo ngành đó sẽ tốt hơn đấy.
Quai hàm Kỳ Cương bạnh ra :
- Nếu con nói không thì sao ?
Một câu trả lời gần như là thách thức.
Ông Khiết Minh ngớ ra :
- Tại sao ?
- Người hỏi câu đó phải là tôi mới đúng . Tại sao ông lại đẩy tôi đi xa ? Có phải là để cho công ty đó cho con gái của ông không ?
Bà Uyển Phấn thấy không thể đứng im bà hét lên :
- Không được hỗn, Kỳ Cương.
Ông Khiết Minh ôm lấy ngực trái.
- Kỳ Cương !
Ông thốt lên đau đớn.
- Sao con có thể nghĩ về ta như vậy ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.