Chương 71
Sài Kê Đản
03/07/2018
Một ngày nọ, Tiêu Hải Chân về nhà, vào cửa liền hô: "Nhóc Lưu Ẩn, mau ra đây." Thành Thành vội vàng chạy từ trong một phòng khác ra.
"Chuyện gì ạ?" Nhiều ngày không gặp Tiêu Hải Chân như vậy, không ngờ trên mặt của anh ta lại bị thương.
"Em thu xếp một chút, chúng ta đi Nam Kinh, chiều nay lên máy bay." Lần này Tiêu Hải Chân đã không còn bộ dáng đùa giỡn cợt nhả trước đây, vẻ mặt rất là nghiêm trọng.
"Tại sao phải đi Nam Kinh ạ? Em... chưa chuẩn bị gì." Thành Thành ấp úng nói.
"Vậy không cần chuẩn bị nữa, đi theo anh mau! Nhanh lên một chút, có người chờ đó!" Tiêu Hải Chân kéo tay của Thành Thành xông ra ngoài.
"Không được." Thành Thành tránh khỏi tay anh ta, "Cơm em nấu cho Tiểu Quỷ vẫn chưa chín a! Sao Tiểu Quỷ không đi cùng với em?"
"Tiểu Quỷ? Ai cơ?" Tiêu Hải Chân nhìn xung quanh, chỉ thấy người anh ta mang về đang đứng ở đó mím môi cười. "Nó hả, nó không có tốt như em, anh không mang nó theo."
"Cậu không phải tên là Tiểu Quỷ sao?" Thành Thành có chút thương tâm hỏi.
"Đó là nghệ danh của mình, mới đặt. Cậu đừng có để ý đến mình, tự đi đi!" Tiểu Quỷ vẫy vẫy tay với Thành Thành.
"Thế nhưng ở đây mình chỉ có một mình cậu là bạn, cậu không đi mình nhát lắm, làm sao bây giờ?" Tiểu Quỷ bị Thành Thành làm cho giật mình, có điều không lâu sau đã lấy lại bình tĩnh, cậu cười nói với Thành Thành: "Không có việc gì, trước đây mình cũng từng ở đây rồi, hai ngày nữa là cậu ổn thôi."
Thành Thành còn muốn nói điều gì, Tiêu Hải Chân thực sự không đợi được nữa, liền khiêng Thành Thành lên vai mang đi, Tiểu Quỷ ở phía sau thở dài.
Trên đường đến sân bay Thành Thành cứ luôn nhìn lén Tiêu Hải Chân, Tiêu Hải Chân cũng không có nói gì, mắt vẫn nhìn ra bên ngoài, Thành Thành càng không ngừng đánh trống ngực, không biết bước tiếp theo sẽ lại phải đối mặt với cái gì.
Đến Nam Kinh rồi, vừa mới xuống máy bay, Tiêu Hải Chân đã mang Thành Thành đi gặp một người.
"Chính là chỗ này, chú Ngô, con đã mang người đến rồi, chú nhìn xem được không? Tự chạy đến, không có người thân gì." Tiêu Hải Chân cung kính nói với bóng lưng của người kia.
Cái người được gọi là chú Ngô kia quay đầu lại, Thành Thành bị dọa giật cả mình, trên mặt của ông ta có chỗ thiếu hụt nghiêm trọng, giống y như ma đầu trong phim. Ánh mắt của ông ta chuyển qua chuyển lại mấy vòng quanh người Thành Thành, thấy Thành Thành rất mất tự nhiên, sau khi xem xong chú Ngô chậm rãi nói: "Cũng không tệ lắm..."
Tiêu Hải Chân thở dài một hơi, nhìn Thành Thành một chút rồi dè dặt cẩn thận đi ra ngoài.
"Thành Thành, qua đây, cháy rồi, đến chỗ anh mau. Bên chỗ em có lửa kìa!" Trình Hàn Lang vươn tay về phía Thành Thành, ánh mắt vô cùng lo lắng.
"Anh ơi... Cứu em." Thành Thành nhìn ngọn lửa bốc lên xung quanh, kêu lên từng tiếng từng tiếng. Tại sao, tại sao em không kêu được, em cũng không với được tới tay anh, mà anh, càng ngày càng cách xa em.
"Anh không thể cứu em được, chị Ngô Ngọc của em còn ở bên kia, anh phải đi cứu cô ấy, xin lỗi..." Trình Hàn Lang quay đầu.
"Đừng mà, anh, anh không cứu em em sẽ chết, anh, em sai rồi, em không thích anh, em không yêu anh, anh quay lại đi, quay lại đi..." Thành Thành ra sức gào khóc, không thể nào nhấc bước chân được, hình như có người lôi nó lại không cho nó đi, ngọn lửa bên cạnh cuốn nó vào, trên tay áo, trên mặt, trên người nó khắp nơi đều là ngọn lửa chết chóc, một mình Thành Thành không ngừng lăn lộn trong biển lửa.
"A...." Thành Thành bỗng nhiên cuống cuồng la lên, tỉnh mộng, trời vẫn còn đen, mồ hôi đã đổ đầy người. Thành Thành nhìn xung quanh, nơi xa lạ, giường xa lạ, mọi thứ đều khiến cho người ta thấy rất sợ hãi. Khoảng thời gian đêm tối sau này còn dài như vậy, phải làm sao để vượt qua cái đêm tối này. Thành Thành ngồi xuống nhìn ra bên ngoài, sao đều trốn hết vào đám mây đen rồi, tháng này khí trời ở phương nam đang vào mùa mưa, cả tháng chẳng hề thấy được mấy lần trời nắng.
Ngẫm lại nó đã bỏ đi đến đây hơn một tháng, không biết bây giờ thế nào, đồ trong tủ lạnh đều mốc meo hết rồi đi? Ngăn dưới cùng của tủ lạnh còn có hộp kem việt quất nó thích ăn nhất nữa! Trong nhà có người dọn dẹp không? Có phải là ngay cả trên giường cũng đầy bụi rồi không?
Thành Thành cẩn thận nhẹ nhàng lấy bé Tế Công trong túi xách bên cạnh ra ôm vào trong lòng, khi sợ hãi ôm bé vào trong lòng sẽ thấy dễ chịu một chút. Thành Thành giơ bé Tế Công lên, chăm chú nhìn, nhớ lại khi còn nhỏ chơi trò làm thầy giáo nó thích nhất là bé học sinh Tế Công này, bởi vì bé không bất động như những thứ khác, bé là vật sống, biết ca hát.
Nghĩ tới việc làm thầy giáo, lòng Thành Thành rất khó chiu, e là nguyện vọng này đã vô duyên với nó rồi đi! Nó lấy mấy quyển sách tham khảo trong túi ra, mấy ngày trước nó tùy ý xem qua đã thấy có nhiều chỗ đọc không hiểu. Kiến thức cấp ba vốn đã khó, hơn nữa tư chất của nó vốn không tốt, một lần chậm trễ thì cũng chẳng hiểu gì, hơn nữa nó còn phải nuôi sống bản thân, phải đi làm công, đi kiếm tiền. Nguyện vọng kia vĩnh viễn cũng chỉ là một nguyện vọng thôi!
"Nhóc ăn xin nhỏ, em hát cho thầy nghe một lần nữa nha! Khi đó thầy ngốc, cứ mãi không cho em hát, bây giờ tha hồ mà hát đi!"
Thành Thành nhấn nút, "Giày cũng thủng, mũ cũng thủng, cà sa trên người cũng thủng, ngươi cười ta, họ cười ta..." (bài hát Tế Công:...)
https://youtu.be/Z6neRKGDUJs
"Nhóc ăn xin, cho mày một món quà."
"Cái gì a? Lão đại, lão đại, mau cho em xem đi."
"Nhóc ăn xin, đây là quà sinh nhật của mày, nhóc ăn xin nhỏ! Từ nay về sau nó sẽ là con trai mày nha."
"Là con của hai đứa mình sao?"
"Cái gì mà hai đứa mình! Ai có con với mày a?"
Ban đêm tại một nơi vắng vẻ, tất cả mọi người đã đi vào giấc mộng đẹp, Thành Thành ôm nhóc ăn xin nhỏ nghe hát một lần rồi lại một lần, cho đến khi tiếng hát trong miệng nhóc ăn xin nhỏ cũng không còn phát ra được nữa.
Sáng hôm sau Thành Thành rời giường rất sớm, ngày hôm qua Tiêu Hải Chân bảo hôm nay sẽ quay về tìm nó, Thành Thành đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu.
"Hôm nay anh dẫn em về cho một người, người kia mới là người bỏ tiền ra trị bệnh cho em, cho em cái ăn chỗ ở ngày thường, cho nên đến đó rồi, cái gì em cũng phải nghe lời người đó, coi như là để báo đáp người ta." Tiêu Hải Chân vỗ vỗ vai Thành Thành.
"Anh yên tâm đi! Em không phải là người vong ơn bội nghĩa."
"Được, chúng ta đi thôi!" Tiêu Hải Chân dẫn theo Thành Thành đến một nơi. Cái chỗ này rất hẻo lánh, phải vòng qua rất nhiều khúc quanh mới tới nơi này. Ở đây có một căn biệt thự lớn, phong cảnh xung quanh biệt thự rất độc đáo. Không giống như kiểu cây cao bóng cả ở phương bắc, cây cối phương nam đều thấp bé gầy yếu, có khoảng hơn mười loại hoa xung quanh biệt thự, giống như là một hoa viên, phía trước căn biệt thự là một sân vận động, ở giữa có một hồ bơi, Thành Thành âm thầm cảm thán trong lòng người này cũng thật là xa xỉ, nhưng mà nó tới nơi này để làm gì, chỉ là vì cảm ơn thôi sao?
Đứng ở cửa, Thành Thành nhìn thấy chú Ngô ngày hôm qua kia đang canh giữ ở cửa, tuy rằng đã gặp một lần, nhưng nhìn thấy mặt nó vẫn còn có chút sợ.
"Tự em đi vào đi, anh không theo em nữa, ân nhân của em đang ở bên trong." Tiêu Hải Chân đứng ở cửa nói với Thành Thành. Thành Thành có chút sợ sệt, ném một ánh mắt xin giúp đỡ về phía Tiêu Hải Chân, hi vọng Tiêu Hải Chân đi vào cùng nó. Thế nhưng sắc mặt Tiêu Hải Chân không hề lay động chút nào, trực tiếp bước xuống bậc tam cấp mở cửa xe rồi đi mất.
Một mình Thành Thành đứng ở cửa nhìn xung quanh, bên ngoài biệt thự còn có rất nhiều vệ sĩ, mặt mày biểu cảm đều rất nghiêm túc, sau khi thấy vậy trong lòng càng sợ hãi. Thành Thành do dự thật lâu, cuối cùng vươn tay chậm rãi đẩy cửa ra.
Nội thất của biệt thự càng xa hoa hơn, Thành Thành dè dặt cẩn thận đi vào, ở tầng một có rất nhiều phòng, tuy rằng có không ít người canh gác, quét tước ở đó nhưng Thành Thành vẫn cảm thấy vắng vẻ, nó đứng ở cửa như là một người lạc đường, không biết nên nói với ai, cũng không biết mình có thể chờ ở nơi nào, cho nên Thành Thành đứng yên ở cửa thật lâu cũng không tiến lên phía trước một bước nào.
"Cậu là Hải Chân giới thiệu tới sao?" Rốt cục có một bác gái đi tới bên này nói chuyện với Thành Thành, lúc này Thành Thành mới thở dài một hơi, "Vâng ạ!"
"Cậu theo tôi qua đây đi!" Bác gái kia dẫn Thành Thành lên lầu, còn trống trải hơn cả tầng dưới, nhưng trái lại tầng trên có vẻ có cao cấp hơn một chút. Một phòng rồi lại đến một phòng, bác gái cứ đi tới, trong lòng Thành Thành vẫn thầm nói ở đây rốt cuộc có bao nhiêu phòng, cuối cùng đi tới một căn phòng thoạt nhìn rất tầm thường, bác gái dừng lại.
"Ở đây ạ?" Thành Thành tò mò hỏi, bác gái gật đầu.
Thành Thành nơm nớp lo sợ đi vào, không biết tại sao, trên người cứ thấy lành lạnh, không biết có phải là nhiệt độ trong phòng thấp hay không. Thành Thành không nghĩ tới bên trong căn phòng còn chứa một căn phòng khác, nó nhẹ nhàng gõ cửa một cái, "Xin hỏi... có người không ạ?"
"Cửa mở, vào đi!" Thành Thành nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào bên trong, đập vào mắt là một cái giường lớn, bên cạnh giường lớn có một cái ghế bành, có một người ngồi trên đó, nhìn từ phía sau còn có một chút cảm giác cổ xưa.
"Thưa ngài, cảm ơn ngài đã cứu giúp, còn chữa bệnh..." lần đầu tiên Thành Thành nói lời cảm ơn với một trưởng bối, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương.
"Không cần cảm ơn, đây không phải là cho không, phải trả lại." Một giọng nói già nua truyền đến từ phía trước.
Thành Thành bị nói vậy mặt đỏ tới mang tai, lắp bắp trả lời: "Không phải... muốn lấy tiền của ngài, chờ... kiếm được rồi nhất định trả cho ngài."
Đang nói thì vị chủ nhân kia quay lại, là một ông lão thoạt nhìn rất hiền hòa, hình như đã phát tướng rồi, thịt trên mặt đều dồn đống cùng một chỗ. Ông ta liếc mắt nhìn Thành Thành, giọng nói lập tức trở nên mềm mại hơn rất nhiều, "Trả tiền thì không cần gấp, ta đây lại có một chuyện con có thể làm, về số tiền khám bệnh, ăn ở thì làm vài lần là có thể trả hết nợ. Hơn nữa không tốn công phí sức."
Thành Thành nghe một hồi thì ra là muốn thuê nó làm việc ạ, vậy là dễ xử lý rồi, "Lão tiên sinh, ngài nói đi, cái gì con cũng làm được."
Một câu lão tiên sinh kia khiến cho gương mặt của vị chủ nhân này co quắp một cái rõ ràng, nhưng ông ta nhanh chóng khôi phục biểu tình thân thiện, "Sau này cứ gọi ta là Tề tiên sinh, chuyện ta muốn con làm rất đơn giản, chính là hát một bài, nhảy một bản cho ta xem này nọ thôi. Tuyệt đối không cần con hi sinh cái gì, chủ yếu là con phải khiến ta vui vẻ. Bình thường một mình ta ở chỗ này buồn chán, không có ai ở cùng ta, ta muốn tìm một người làm bạn, con thấy thế nào?"
"Đơn giản như vậy ạ? Thế nhưng con ca không được hay, hơn nữa cũng không biết nhảy múa. Không chừng ngài thấy con lại không vừa mắt."
"Không có việc gì, đến lúc đó ta dạy cho con, bây giờ con xuống lầu ăn cơm với ta. Ăn xong chúng ta lại đi lên, con thấy thế nào?"
"Dạ được... Đi ạ!" Thành Thành nói xong cùng đi xuống lầu với Tề tiên sinh kia.
"Chuyện gì ạ?" Nhiều ngày không gặp Tiêu Hải Chân như vậy, không ngờ trên mặt của anh ta lại bị thương.
"Em thu xếp một chút, chúng ta đi Nam Kinh, chiều nay lên máy bay." Lần này Tiêu Hải Chân đã không còn bộ dáng đùa giỡn cợt nhả trước đây, vẻ mặt rất là nghiêm trọng.
"Tại sao phải đi Nam Kinh ạ? Em... chưa chuẩn bị gì." Thành Thành ấp úng nói.
"Vậy không cần chuẩn bị nữa, đi theo anh mau! Nhanh lên một chút, có người chờ đó!" Tiêu Hải Chân kéo tay của Thành Thành xông ra ngoài.
"Không được." Thành Thành tránh khỏi tay anh ta, "Cơm em nấu cho Tiểu Quỷ vẫn chưa chín a! Sao Tiểu Quỷ không đi cùng với em?"
"Tiểu Quỷ? Ai cơ?" Tiêu Hải Chân nhìn xung quanh, chỉ thấy người anh ta mang về đang đứng ở đó mím môi cười. "Nó hả, nó không có tốt như em, anh không mang nó theo."
"Cậu không phải tên là Tiểu Quỷ sao?" Thành Thành có chút thương tâm hỏi.
"Đó là nghệ danh của mình, mới đặt. Cậu đừng có để ý đến mình, tự đi đi!" Tiểu Quỷ vẫy vẫy tay với Thành Thành.
"Thế nhưng ở đây mình chỉ có một mình cậu là bạn, cậu không đi mình nhát lắm, làm sao bây giờ?" Tiểu Quỷ bị Thành Thành làm cho giật mình, có điều không lâu sau đã lấy lại bình tĩnh, cậu cười nói với Thành Thành: "Không có việc gì, trước đây mình cũng từng ở đây rồi, hai ngày nữa là cậu ổn thôi."
Thành Thành còn muốn nói điều gì, Tiêu Hải Chân thực sự không đợi được nữa, liền khiêng Thành Thành lên vai mang đi, Tiểu Quỷ ở phía sau thở dài.
Trên đường đến sân bay Thành Thành cứ luôn nhìn lén Tiêu Hải Chân, Tiêu Hải Chân cũng không có nói gì, mắt vẫn nhìn ra bên ngoài, Thành Thành càng không ngừng đánh trống ngực, không biết bước tiếp theo sẽ lại phải đối mặt với cái gì.
Đến Nam Kinh rồi, vừa mới xuống máy bay, Tiêu Hải Chân đã mang Thành Thành đi gặp một người.
"Chính là chỗ này, chú Ngô, con đã mang người đến rồi, chú nhìn xem được không? Tự chạy đến, không có người thân gì." Tiêu Hải Chân cung kính nói với bóng lưng của người kia.
Cái người được gọi là chú Ngô kia quay đầu lại, Thành Thành bị dọa giật cả mình, trên mặt của ông ta có chỗ thiếu hụt nghiêm trọng, giống y như ma đầu trong phim. Ánh mắt của ông ta chuyển qua chuyển lại mấy vòng quanh người Thành Thành, thấy Thành Thành rất mất tự nhiên, sau khi xem xong chú Ngô chậm rãi nói: "Cũng không tệ lắm..."
Tiêu Hải Chân thở dài một hơi, nhìn Thành Thành một chút rồi dè dặt cẩn thận đi ra ngoài.
"Thành Thành, qua đây, cháy rồi, đến chỗ anh mau. Bên chỗ em có lửa kìa!" Trình Hàn Lang vươn tay về phía Thành Thành, ánh mắt vô cùng lo lắng.
"Anh ơi... Cứu em." Thành Thành nhìn ngọn lửa bốc lên xung quanh, kêu lên từng tiếng từng tiếng. Tại sao, tại sao em không kêu được, em cũng không với được tới tay anh, mà anh, càng ngày càng cách xa em.
"Anh không thể cứu em được, chị Ngô Ngọc của em còn ở bên kia, anh phải đi cứu cô ấy, xin lỗi..." Trình Hàn Lang quay đầu.
"Đừng mà, anh, anh không cứu em em sẽ chết, anh, em sai rồi, em không thích anh, em không yêu anh, anh quay lại đi, quay lại đi..." Thành Thành ra sức gào khóc, không thể nào nhấc bước chân được, hình như có người lôi nó lại không cho nó đi, ngọn lửa bên cạnh cuốn nó vào, trên tay áo, trên mặt, trên người nó khắp nơi đều là ngọn lửa chết chóc, một mình Thành Thành không ngừng lăn lộn trong biển lửa.
"A...." Thành Thành bỗng nhiên cuống cuồng la lên, tỉnh mộng, trời vẫn còn đen, mồ hôi đã đổ đầy người. Thành Thành nhìn xung quanh, nơi xa lạ, giường xa lạ, mọi thứ đều khiến cho người ta thấy rất sợ hãi. Khoảng thời gian đêm tối sau này còn dài như vậy, phải làm sao để vượt qua cái đêm tối này. Thành Thành ngồi xuống nhìn ra bên ngoài, sao đều trốn hết vào đám mây đen rồi, tháng này khí trời ở phương nam đang vào mùa mưa, cả tháng chẳng hề thấy được mấy lần trời nắng.
Ngẫm lại nó đã bỏ đi đến đây hơn một tháng, không biết bây giờ thế nào, đồ trong tủ lạnh đều mốc meo hết rồi đi? Ngăn dưới cùng của tủ lạnh còn có hộp kem việt quất nó thích ăn nhất nữa! Trong nhà có người dọn dẹp không? Có phải là ngay cả trên giường cũng đầy bụi rồi không?
Thành Thành cẩn thận nhẹ nhàng lấy bé Tế Công trong túi xách bên cạnh ra ôm vào trong lòng, khi sợ hãi ôm bé vào trong lòng sẽ thấy dễ chịu một chút. Thành Thành giơ bé Tế Công lên, chăm chú nhìn, nhớ lại khi còn nhỏ chơi trò làm thầy giáo nó thích nhất là bé học sinh Tế Công này, bởi vì bé không bất động như những thứ khác, bé là vật sống, biết ca hát.
Nghĩ tới việc làm thầy giáo, lòng Thành Thành rất khó chiu, e là nguyện vọng này đã vô duyên với nó rồi đi! Nó lấy mấy quyển sách tham khảo trong túi ra, mấy ngày trước nó tùy ý xem qua đã thấy có nhiều chỗ đọc không hiểu. Kiến thức cấp ba vốn đã khó, hơn nữa tư chất của nó vốn không tốt, một lần chậm trễ thì cũng chẳng hiểu gì, hơn nữa nó còn phải nuôi sống bản thân, phải đi làm công, đi kiếm tiền. Nguyện vọng kia vĩnh viễn cũng chỉ là một nguyện vọng thôi!
"Nhóc ăn xin nhỏ, em hát cho thầy nghe một lần nữa nha! Khi đó thầy ngốc, cứ mãi không cho em hát, bây giờ tha hồ mà hát đi!"
Thành Thành nhấn nút, "Giày cũng thủng, mũ cũng thủng, cà sa trên người cũng thủng, ngươi cười ta, họ cười ta..." (bài hát Tế Công:...)
https://youtu.be/Z6neRKGDUJs
"Nhóc ăn xin, cho mày một món quà."
"Cái gì a? Lão đại, lão đại, mau cho em xem đi."
"Nhóc ăn xin, đây là quà sinh nhật của mày, nhóc ăn xin nhỏ! Từ nay về sau nó sẽ là con trai mày nha."
"Là con của hai đứa mình sao?"
"Cái gì mà hai đứa mình! Ai có con với mày a?"
Ban đêm tại một nơi vắng vẻ, tất cả mọi người đã đi vào giấc mộng đẹp, Thành Thành ôm nhóc ăn xin nhỏ nghe hát một lần rồi lại một lần, cho đến khi tiếng hát trong miệng nhóc ăn xin nhỏ cũng không còn phát ra được nữa.
Sáng hôm sau Thành Thành rời giường rất sớm, ngày hôm qua Tiêu Hải Chân bảo hôm nay sẽ quay về tìm nó, Thành Thành đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu.
"Hôm nay anh dẫn em về cho một người, người kia mới là người bỏ tiền ra trị bệnh cho em, cho em cái ăn chỗ ở ngày thường, cho nên đến đó rồi, cái gì em cũng phải nghe lời người đó, coi như là để báo đáp người ta." Tiêu Hải Chân vỗ vỗ vai Thành Thành.
"Anh yên tâm đi! Em không phải là người vong ơn bội nghĩa."
"Được, chúng ta đi thôi!" Tiêu Hải Chân dẫn theo Thành Thành đến một nơi. Cái chỗ này rất hẻo lánh, phải vòng qua rất nhiều khúc quanh mới tới nơi này. Ở đây có một căn biệt thự lớn, phong cảnh xung quanh biệt thự rất độc đáo. Không giống như kiểu cây cao bóng cả ở phương bắc, cây cối phương nam đều thấp bé gầy yếu, có khoảng hơn mười loại hoa xung quanh biệt thự, giống như là một hoa viên, phía trước căn biệt thự là một sân vận động, ở giữa có một hồ bơi, Thành Thành âm thầm cảm thán trong lòng người này cũng thật là xa xỉ, nhưng mà nó tới nơi này để làm gì, chỉ là vì cảm ơn thôi sao?
Đứng ở cửa, Thành Thành nhìn thấy chú Ngô ngày hôm qua kia đang canh giữ ở cửa, tuy rằng đã gặp một lần, nhưng nhìn thấy mặt nó vẫn còn có chút sợ.
"Tự em đi vào đi, anh không theo em nữa, ân nhân của em đang ở bên trong." Tiêu Hải Chân đứng ở cửa nói với Thành Thành. Thành Thành có chút sợ sệt, ném một ánh mắt xin giúp đỡ về phía Tiêu Hải Chân, hi vọng Tiêu Hải Chân đi vào cùng nó. Thế nhưng sắc mặt Tiêu Hải Chân không hề lay động chút nào, trực tiếp bước xuống bậc tam cấp mở cửa xe rồi đi mất.
Một mình Thành Thành đứng ở cửa nhìn xung quanh, bên ngoài biệt thự còn có rất nhiều vệ sĩ, mặt mày biểu cảm đều rất nghiêm túc, sau khi thấy vậy trong lòng càng sợ hãi. Thành Thành do dự thật lâu, cuối cùng vươn tay chậm rãi đẩy cửa ra.
Nội thất của biệt thự càng xa hoa hơn, Thành Thành dè dặt cẩn thận đi vào, ở tầng một có rất nhiều phòng, tuy rằng có không ít người canh gác, quét tước ở đó nhưng Thành Thành vẫn cảm thấy vắng vẻ, nó đứng ở cửa như là một người lạc đường, không biết nên nói với ai, cũng không biết mình có thể chờ ở nơi nào, cho nên Thành Thành đứng yên ở cửa thật lâu cũng không tiến lên phía trước một bước nào.
"Cậu là Hải Chân giới thiệu tới sao?" Rốt cục có một bác gái đi tới bên này nói chuyện với Thành Thành, lúc này Thành Thành mới thở dài một hơi, "Vâng ạ!"
"Cậu theo tôi qua đây đi!" Bác gái kia dẫn Thành Thành lên lầu, còn trống trải hơn cả tầng dưới, nhưng trái lại tầng trên có vẻ có cao cấp hơn một chút. Một phòng rồi lại đến một phòng, bác gái cứ đi tới, trong lòng Thành Thành vẫn thầm nói ở đây rốt cuộc có bao nhiêu phòng, cuối cùng đi tới một căn phòng thoạt nhìn rất tầm thường, bác gái dừng lại.
"Ở đây ạ?" Thành Thành tò mò hỏi, bác gái gật đầu.
Thành Thành nơm nớp lo sợ đi vào, không biết tại sao, trên người cứ thấy lành lạnh, không biết có phải là nhiệt độ trong phòng thấp hay không. Thành Thành không nghĩ tới bên trong căn phòng còn chứa một căn phòng khác, nó nhẹ nhàng gõ cửa một cái, "Xin hỏi... có người không ạ?"
"Cửa mở, vào đi!" Thành Thành nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào bên trong, đập vào mắt là một cái giường lớn, bên cạnh giường lớn có một cái ghế bành, có một người ngồi trên đó, nhìn từ phía sau còn có một chút cảm giác cổ xưa.
"Thưa ngài, cảm ơn ngài đã cứu giúp, còn chữa bệnh..." lần đầu tiên Thành Thành nói lời cảm ơn với một trưởng bối, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương.
"Không cần cảm ơn, đây không phải là cho không, phải trả lại." Một giọng nói già nua truyền đến từ phía trước.
Thành Thành bị nói vậy mặt đỏ tới mang tai, lắp bắp trả lời: "Không phải... muốn lấy tiền của ngài, chờ... kiếm được rồi nhất định trả cho ngài."
Đang nói thì vị chủ nhân kia quay lại, là một ông lão thoạt nhìn rất hiền hòa, hình như đã phát tướng rồi, thịt trên mặt đều dồn đống cùng một chỗ. Ông ta liếc mắt nhìn Thành Thành, giọng nói lập tức trở nên mềm mại hơn rất nhiều, "Trả tiền thì không cần gấp, ta đây lại có một chuyện con có thể làm, về số tiền khám bệnh, ăn ở thì làm vài lần là có thể trả hết nợ. Hơn nữa không tốn công phí sức."
Thành Thành nghe một hồi thì ra là muốn thuê nó làm việc ạ, vậy là dễ xử lý rồi, "Lão tiên sinh, ngài nói đi, cái gì con cũng làm được."
Một câu lão tiên sinh kia khiến cho gương mặt của vị chủ nhân này co quắp một cái rõ ràng, nhưng ông ta nhanh chóng khôi phục biểu tình thân thiện, "Sau này cứ gọi ta là Tề tiên sinh, chuyện ta muốn con làm rất đơn giản, chính là hát một bài, nhảy một bản cho ta xem này nọ thôi. Tuyệt đối không cần con hi sinh cái gì, chủ yếu là con phải khiến ta vui vẻ. Bình thường một mình ta ở chỗ này buồn chán, không có ai ở cùng ta, ta muốn tìm một người làm bạn, con thấy thế nào?"
"Đơn giản như vậy ạ? Thế nhưng con ca không được hay, hơn nữa cũng không biết nhảy múa. Không chừng ngài thấy con lại không vừa mắt."
"Không có việc gì, đến lúc đó ta dạy cho con, bây giờ con xuống lầu ăn cơm với ta. Ăn xong chúng ta lại đi lên, con thấy thế nào?"
"Dạ được... Đi ạ!" Thành Thành nói xong cùng đi xuống lầu với Tề tiên sinh kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.