Chương 72
Sài Kê Đản
03/07/2018
Ăn cơm tối xong, Thành Thành lên lầu cùng Tề tiên sinh, trong đầu
Thành Thành vẫn đang suy nghĩ chuyện phải hát. Nó biết loại công việc
này, giống như là cùng trò chuyện tâm sự, chủ yếu là một vài người lớn
tuổi trong lòng cô đơn, con cái lại không ở bên cạnh. Nó len lén trộm
nhìn Tề tiên sinh, trong lòng còn sinh ra một tia thương hại, có đôi
khi có tiền cũng chưa chắc là hạnh phúc.
"Tề tiên sinh, bây giờ con phải hát sao?" Thành Thành hắng giọng một cái, có chút khẩn trương.
"Không cần, con đi tắm một chút trước đi!"
"Tề tiên sinh, lát nữa con còn nhảy còn múa, nhất định sẽ ra rất nhiều mồ hôi, đến lúc đó mới tắm không được ạ?" Thành Thành nhỏ giọng hỏi.
Tề tiên sinh không nói được cũng không nói không được, sắc mặt cũng không tốt lắm, Thành Thành lập tức hiểu rõ ý tứ của Thành Thành, có thể là lão tiên sinh này thích sạch sẽ thôi! Nó cũng đã một ngày không tắm rồi, cũng nên đi tắm một cái, một lát nữa đổ mồ hôi thì lại tắm một lần nữa cũng không có gì đáng ngại. Vì vậy Thành Thành ôm quần áo đến phòng tắm.
Phòng tắm cũng lớn như vậy, bên trong trắng đến mức lạnh cả người, trên sàn không nhiễm một hạt bụi, tuy rằng bình thường ở nhà nó cũng thích thu dọn, nhưng cũng chưa từng đạt đến cảnh giới này. Thành Thành đổ đầy nước trong bồn tắm rồi bắt đầu đứng bên cạnh bồn cởi quần áo. Gương ở trong phòng tắm thật là lớn, lớn đến nỗi không có chỗ nào để trốn để tránh, chỉ có thể nhìn mình rõ mồn một trong gương.
Nước trong bồn tắm đã đầy, Thành Thành nhanh chóng nằm vào, lúc ngồi máy bay cả người đều mệt mỏi, nằm trong bồn tắm cảm giác thật là thoải mái, Thành Thành không tự chủ được mà nhắm hai mắt lại. Nó vuốt thành bồn tắm, ảo tưởng đây là nhà của mình, nếu như không mở mắt ra, cảm giác thật sự giống như vậy, bồn tắm ấm áp, còn có chồng khăn lông xếp chỉnh tề bên cạnh, còn có người xem ti vi ở bên ngoài... Đến lúc ý thức được mình đang nghĩ cái gì, Thành Thành nhanh chóng lắc lắc đầu, mở mắt.
"A!! Ngài..." Thành Thành thấy Tề tiên sinh đang ngồi xổm xuống nhìn nó, môi cũng bắt đầu run run. "Sao ngài lại vào đây... Con vẫn chưa có tắm xong." Nghĩ tới đây, Thành Thành vội vàng cuộn mình lại thành một khối, che đậy vị trí nhạy cảm.
"Ta chỉ là mang cho con một cái khăn tắm thôi, là bé trai cũng không nên không phóng khoáng như thế a!" Tề tiên sinh vỗ vỗ đầu Thành Thành.
"Không phải là con ngại bị người khác nhìn thấy, con thấy nhà ngài không phải có rất nhiều người giúp việc sao ạ? Cứ để họ đem đến không được sao ạ! Chút chuyện nhỏ này cũng phải phiền đến ngài." Thành Thành vội vàng biện giải cho sự khẩn trương mới vừa nãy của mình.
"Người giúp việc đều là phụ nữ, con muốn các cô ấy đem đến cho con sao?" Lời nói của Tề tiên sinh không mang theo ý tốt.
"Không... Không, lần sau nhất định con sẽ đem đủ đồ vào đây." Thành Thành nói xong thì cúi đầu chờ Tề tiên sinh đi ra ngoài, kết quả Tề tiên sinh vẫn bất động tại chỗ cũng không nói không rằng, Thành Thành cảm thấy ông ta cứ nhìn vào phía dưới của mình, không biết là do ảnh hưởng từ tâm lý hay là cái gì. Nó hốt hoảng cầm lấy bông tắm xoa xoa lung tung, mắt nhìn về phía Tề tiên sinh.
"Ngài..." Bây giờ Thành Thành không thể nói nên lời mời ông ta ra ngoài, dù sao đây cũng là nhà người ta, Tề tiên sinh thấy dáng vẻ đắn đo của Thành Thành, cười cười đứng lên, đi ra phía cửa, sắp tới cửa còn nói một câu: "Đi ra thì trực tiếp quấn khăn tắm là được rồi, đừng xem ta như người ngoài."
Tề tiên sinh vừa đi ra Thành Thành mới kiềm lại được bực bội đến suýt hét lên lúc nãy, chuyện gì đã xảy ra, ông ta vào từ lúc nào. Sao mình lại không có cảm giác? Thành Thành suy nghĩ trong lòng, Tề tiên sinh này thực sự đúng là không kiêng nể gì cả, đến cả người khác tắm ông ta cũng dám đi vào. Thành Thành nhớ tới ánh mắt Tề tiên sinh cứ nhìn chằm chằm vào chỗ đó của nó, thân thể theo bản năng run run một chút.
Tề tiên sinh có lẽ không phải là loại người như vậy đâu! Thành Thành muốn nỗ lực xem lại cách nhìn của mình về Tề tiên sinh. Ông ấy cũng già như vậy rồi, làm ông nội mình cũng được, sao có thể có cái loại ý nghĩ này được, huống hồ nếu ông ấy muốn đùa giỡn cũng phải đùa giỡn con gái chứ! Trên đời này làm gì có nhiều đồng tính luyến ái như vậy. Có thể là mình đã quá lo lắng rồi, ông ấy giúp đỡ mình như vậy, vậy mà mình còn ở đó suy nghĩ lung tung, thật sự là có chút ăn cháo đá bát.
Ôm một phần hoang mang, lại thêm một phần hổ thẹn mà mặc xong quần áo, Thành Thành vừa muốn đi ra ngoài, lại nhớ tới vừa nãy Tề tiên sinh nói, ông ấy bảo nó trực tiếp quấn khăn tắm đi ra ngoài. Thành Thành lại vội vàng cởi quần áo, quấn khăn tắm vào đi ra ngoài. Tề tiên sinh đang ngồi trên ghế sô pha xem cái gì đó.
"Ra đây. Sao tắm lâu như vậy a?" Tề tiên sinh thân thiết cười.
"Con... Dạ, con sợ con tắm không sạch sẽ ngài sẽ ghét bỏ con không phải sao?" Thành Thành trả lời.
"Ta làm sao mà ghét bỏ con được? Ta thích con còn không kịp nè!" Tề tiên sinh dùng ánh mắt dịu dàng không gì sánh được mà nhìn Thành Thành, Thành Thành cảm thấy da đầu có chút tê dại, cả người cũng mất tự nhiên.
"Được rồi, tiên sinh, con hát cho ngài nghe nha! Ngài muốn nghe cái gì ạ?" Lúc này Thành Thành mới nhớ tới mục đích mình đến đây.
"Con biết hát cái gì?" Tề tiên sinh khoanh tay nhìn nó, một bộ dáng dỏng tai lắng nghe.
"Con không biết nữa, bình thường con cũng không nghe nhạc nhiều, anh con nói ngữ âm của con không được hoàn chỉnh..." Thành Thành nói xong lập tức ngừng miệng.(Ngữ âm là bốn thuộc tính là cao độ, cường độ, trường độ, âm sắc của giọng. Nôm na là độ cao, độ lớn, độ ngân và chất giọng. Nói ko hoàn chỉnh hay ko đầy đủ ý là 1 trong 4 thuộc tính này có cái ko đủ tốt thành ra hát ko đc hay)
"Con có anh trai à?" Tề tiên sinh tò mò hỏi, "Không phải là không có người thân sao?"
"Cũng không tính là vậy... Chỉ là một người quen thôi, không phải bây giờ có rất nhiều người tùy ý nhận anh chị em này nọ sao ạ?" Thành Thành giả vờ thoải mái nói, kỳ thực trong lòng đã như sông cuộn biển trào từ lâu.
"À,.." Tề tiên sinh gật đầu một cái, "Con hát đi, hát cái gì cũng được."
"Con đây hát một bài tiếng Nhật vậy." Thành Thành thầm nghĩ, bài hát tiếng Nhật này có lẽ lão tiên sinh chưa nghe qua bao giờ, có chạy đi điều tra chắc cũng không biết. Vì vậy Thành Thành liền thâm tình hát lên. Lúc đầu chỉ là vì ứng phó, hát rồi hát lại không tự chủ được hòa tình cảm của mình vào đó. Bài hát này là Trình Hàn Lang dạy cho nó vào lần đầu tiên nó nhập viện, hắn nói "Nếu em có thích ai thì hát cho người đó nghe", cho nên Thành Thành cứ nhẹ giọng ngâm nga lúc Trình Hàn Lang ngủ say trong phòng bệnh của nó, không nghĩ tới ngày hôm nay lại hát cho một ông cụ lạ lẫm ở nơi đất khách xa xôi. (Có thể là bài này:
https://youtu.be/KaV0E7VHDW0
Khi hát xong câu cuối cùng để kết thúc công việc thì Thành Thành cảm thấy lòng của nó lại bắt đầu đau, Tề tiên sinh vỗ tay, lúc này Thành Thành mới được kéo về thực tế.
"Con hát không tệ, có thể thấy con làm một người rất trọng tình cảm. Thích cô gái nào sao?" Tề tiên sinh híp mắt hỏi.
"Không có ạ..." Thành Thành ngượng ngùng nói.
"À, vậy càng tốt!" Thành Thành không rõ ý tứ của ông ta. Tề tiên sinh vừa cười vừa hỏi: "Vậy con có biết nhảy mua không?"
"Nhảy múa thì con không biết ạ, thân thể con không tốt, không có lực nên nhảy cũng khó coi lắm ạ."
"À!" Tề tiên sinh gật đầu một cái, cầm lấy tờ báo bên cạnh bắt đầu xem. Cứ như vậy là xong rồi sao? Thành Thành nghĩ thầm, đơn giản như vậy, hay là lát nữa sẽ có việc phức tạp hơn. Thành Thành thấy nét mặt Tề tiên sinh có vẻ nghiêm túc, cũng không dám quấy rầy, đành phải ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn xung quanh một chút.
Qua khoảng một tiếng sau, Tề tiên sinh rốt cục cũng bỏ tờ báo xuống, nhìn Thành Thành nói: "Con xoa đầu giúp ta, ta thấy hơi nhức đầu."
"Dạ!" Thành Thành vội vàng đi tới, đặt hai ngón giữa lên hai bên huyệt thái dương chậm rãi xoa xoa, sau đó hỏi một câu: "Đỡ hơn chút nào không ạ?" Tề tiên sinh kéo tay nó lại một chút, lôi nó lên trên đùi của ông ta, muốn kéo khăn tắm của Thành Thành xuống.
"Ngài làm gì vậy? Không được..." Thành Thành ra sức đẩy tay ông ta ra, giùng giằng nhảy xuống khỏi chân ông ta, vội vàng chạy vào phòng tắm, muốn đi mặc quần áo. Vào phòng tắm rồi, nó vội vàng đóng cửa lại, vừa tìm quần áo vừa nhìn xem cửa sổ có khóa không, nếu thấy không ổn thì nhảy xuống. Thành Thành đang suy nghĩ thì cảm thấy mình bị một lực mạnh bế lên, nó đã ý thức được là ai, sợ hãi kêu to, tay vung vẫy lung tung trên khung.
"Vật nhỏ, cũng nghịch ngợm thật." Tề tiên sinh đè Thành Thành trên giường.
"Ông làm gì vậy? Tôi hát cho ông nghe là tôn kính ông. Nhưng ông cũng không thể như vậy, tôi thiếu ông một phần nhân tình, sau này nhất định tôi sẽ trả lại, nhưng tuyệt đối không phải bằng phương thức này, những gì nợ ông tôi nhât định sẽ trả. Xin lỗi, tôi không bán, xin tôn trọng tôi." Thành Thành cố sức liều mạng cũng không ngăn ông ta được, huống chi bên ngoài còn có nhiều người của ông ta như vậy chứ! Thành Thành nỗ lực nói chuyện lí lẽ với ông ta.
"Em nghĩ ta quan tâm tới chút tiền đó sao? Em không cần khẩn trương, ta sẽ không làm tổn thương em, em chỉ là một đứa trẻ, ta thích mấy đứa bé thôi. Tối hôm nay em ngủ với ta một đêm, ta đảm bảo là sẽ không làm gì, ta chỉ muốn thương em thật nhiều thôi, được không?" Thái độ của Tề tiên sinh rất ôn hòa, nhưng mà trong mắt của Thành Thành thì cũng là vô cùng buồn nôn.
"Không được, không cần bàn, tuyệt đối không có khả năng." Thành Thành quay mặt sang chỗ khác.
"Được thôi, nếu bé con không nghe lời, ta đây phải dạy bảo thật đàng hoàng thôi." Tề tiên sinh vỗ tay một cái, hai người cao to bước đến.
"Ta hỏi em một lần nữa, em có đáp ứng yêu cầu đơn giản như vậy không? Nhất định phải nhận một chút giáo huấn có phải không?
"Các người làm gì? Ức hiếp người sao? Tôi cũng không trêu chọc đến các người, các người làm gì..." Hai người kia đâu thèm nghe Thành Thành nói cái gì, tay chân thuần thục đặt Thành Thành lên trên giường, Thành Thành khẽ động một cái cũng không được, chỉ có thể nhìn chằm chằm Tề tiên sinh đang đi về phía nó.
"Ông muốn đánh cứ đánh, muốn giết cứ giết, tôi nhận." Thành Thành hung tợn nói.
"Nhìn rất yếu đuối vậy mà còn rất có khí phách ha! Giữ cho chặt!" Tề tiên sinh vươn tay, thoáng cái kéo cái khăn tắm của Thành Thành rớt xuống, thân thể của Thành Thành lập tức bại lộ trong không khí, ánh mắt Tề tiên sinh cực kỳ hèn mọn, tay sờ vào chỗ đó.
"Đừng... A! Không được." Thành Thành kinh hãi hô lên, tay của Tề tiên sinh xoa nắn nơi đó một trận, toàn thân Thành Thành đều run rẩy. Trong dạ dày hình như có một đống thứ đang cuồn cuồn trào lên.
"Thế nào? Còn chưa bị ai chạm vào hả? Bé con à! Vẻ mặt thật đáng yêu, hai người các người nhìn cái gì?" Tề tiên sinh rống to với hai tên thuộc hạ hai bên. Sau đó ông ta ngưng động tác, lấy ra một vật nữa ở bên cạnh, Thành Thành biết nhất định là đồ dùng ở trên phương diện này, nó uốn éo người, kháng cự tay của Tề tiên sinh. Nhưng như vậy lại rõ ràng khơi lên hứng thú lớn hơn ở Tề tiên sinh.
"Không được! A..." Khi món đồ chơi tình thú chạy bằng điện vừa chạm vào Thành Thành, Thành Thành cảm thấy cả người đều co quắp lại, cứ tiếp tục như vậy sẽ thực sự tạo thành hậu quả nghiêm trọng. Vì vậy Thành Thành cắn môi cầu xin tha thứ: "Tôi nghe lời ông, ông đừng như vậy nữa, tôi buồn nôn." Lời nói của Thành Thành khiến Tề tiên sinh thu tay về, Tề tiên sinh nhìn Thành Thành thở phì phò trên giường một chút, ra ý bảo hai người đi ra ngoài.
"Lúc này mới ngoan sao, vốn dĩ là một chuyện rất đơn giản. Ta chỉ muốn ôm em mà cũng chỉ ôm em ngủ thôi, không làm cái gì khác cả, em cũng không nên khiến cho bản thân mình chịu tội." Tề tiên sinh vuốt mặt của Thành Thành một cái, Thành Thành liền hất ra.
Suốt một đêm này Tề tiên sinh thực sự không có làm chuyện gì, chỉ là ôm Thành Thành không nhúc nhích mà ngủ, giống như Thành Thành chỉ là một cái gối ôm của ông ta. Nhưng Thành Thành lại cả đêm không ngủ, trong lòng luôn luôn vô cùng cảnh giác. Nó nghe từng tiếng thở ồ ồ truyền đến từ bên cạnh, trong lòng không thể nào bình tĩnh được, trong đầu của nó vẫn tinh toán chuyện ngày mai làm sao thoát khỏi cái bể khổ này.
"Tề tiên sinh, bây giờ con phải hát sao?" Thành Thành hắng giọng một cái, có chút khẩn trương.
"Không cần, con đi tắm một chút trước đi!"
"Tề tiên sinh, lát nữa con còn nhảy còn múa, nhất định sẽ ra rất nhiều mồ hôi, đến lúc đó mới tắm không được ạ?" Thành Thành nhỏ giọng hỏi.
Tề tiên sinh không nói được cũng không nói không được, sắc mặt cũng không tốt lắm, Thành Thành lập tức hiểu rõ ý tứ của Thành Thành, có thể là lão tiên sinh này thích sạch sẽ thôi! Nó cũng đã một ngày không tắm rồi, cũng nên đi tắm một cái, một lát nữa đổ mồ hôi thì lại tắm một lần nữa cũng không có gì đáng ngại. Vì vậy Thành Thành ôm quần áo đến phòng tắm.
Phòng tắm cũng lớn như vậy, bên trong trắng đến mức lạnh cả người, trên sàn không nhiễm một hạt bụi, tuy rằng bình thường ở nhà nó cũng thích thu dọn, nhưng cũng chưa từng đạt đến cảnh giới này. Thành Thành đổ đầy nước trong bồn tắm rồi bắt đầu đứng bên cạnh bồn cởi quần áo. Gương ở trong phòng tắm thật là lớn, lớn đến nỗi không có chỗ nào để trốn để tránh, chỉ có thể nhìn mình rõ mồn một trong gương.
Nước trong bồn tắm đã đầy, Thành Thành nhanh chóng nằm vào, lúc ngồi máy bay cả người đều mệt mỏi, nằm trong bồn tắm cảm giác thật là thoải mái, Thành Thành không tự chủ được mà nhắm hai mắt lại. Nó vuốt thành bồn tắm, ảo tưởng đây là nhà của mình, nếu như không mở mắt ra, cảm giác thật sự giống như vậy, bồn tắm ấm áp, còn có chồng khăn lông xếp chỉnh tề bên cạnh, còn có người xem ti vi ở bên ngoài... Đến lúc ý thức được mình đang nghĩ cái gì, Thành Thành nhanh chóng lắc lắc đầu, mở mắt.
"A!! Ngài..." Thành Thành thấy Tề tiên sinh đang ngồi xổm xuống nhìn nó, môi cũng bắt đầu run run. "Sao ngài lại vào đây... Con vẫn chưa có tắm xong." Nghĩ tới đây, Thành Thành vội vàng cuộn mình lại thành một khối, che đậy vị trí nhạy cảm.
"Ta chỉ là mang cho con một cái khăn tắm thôi, là bé trai cũng không nên không phóng khoáng như thế a!" Tề tiên sinh vỗ vỗ đầu Thành Thành.
"Không phải là con ngại bị người khác nhìn thấy, con thấy nhà ngài không phải có rất nhiều người giúp việc sao ạ? Cứ để họ đem đến không được sao ạ! Chút chuyện nhỏ này cũng phải phiền đến ngài." Thành Thành vội vàng biện giải cho sự khẩn trương mới vừa nãy của mình.
"Người giúp việc đều là phụ nữ, con muốn các cô ấy đem đến cho con sao?" Lời nói của Tề tiên sinh không mang theo ý tốt.
"Không... Không, lần sau nhất định con sẽ đem đủ đồ vào đây." Thành Thành nói xong thì cúi đầu chờ Tề tiên sinh đi ra ngoài, kết quả Tề tiên sinh vẫn bất động tại chỗ cũng không nói không rằng, Thành Thành cảm thấy ông ta cứ nhìn vào phía dưới của mình, không biết là do ảnh hưởng từ tâm lý hay là cái gì. Nó hốt hoảng cầm lấy bông tắm xoa xoa lung tung, mắt nhìn về phía Tề tiên sinh.
"Ngài..." Bây giờ Thành Thành không thể nói nên lời mời ông ta ra ngoài, dù sao đây cũng là nhà người ta, Tề tiên sinh thấy dáng vẻ đắn đo của Thành Thành, cười cười đứng lên, đi ra phía cửa, sắp tới cửa còn nói một câu: "Đi ra thì trực tiếp quấn khăn tắm là được rồi, đừng xem ta như người ngoài."
Tề tiên sinh vừa đi ra Thành Thành mới kiềm lại được bực bội đến suýt hét lên lúc nãy, chuyện gì đã xảy ra, ông ta vào từ lúc nào. Sao mình lại không có cảm giác? Thành Thành suy nghĩ trong lòng, Tề tiên sinh này thực sự đúng là không kiêng nể gì cả, đến cả người khác tắm ông ta cũng dám đi vào. Thành Thành nhớ tới ánh mắt Tề tiên sinh cứ nhìn chằm chằm vào chỗ đó của nó, thân thể theo bản năng run run một chút.
Tề tiên sinh có lẽ không phải là loại người như vậy đâu! Thành Thành muốn nỗ lực xem lại cách nhìn của mình về Tề tiên sinh. Ông ấy cũng già như vậy rồi, làm ông nội mình cũng được, sao có thể có cái loại ý nghĩ này được, huống hồ nếu ông ấy muốn đùa giỡn cũng phải đùa giỡn con gái chứ! Trên đời này làm gì có nhiều đồng tính luyến ái như vậy. Có thể là mình đã quá lo lắng rồi, ông ấy giúp đỡ mình như vậy, vậy mà mình còn ở đó suy nghĩ lung tung, thật sự là có chút ăn cháo đá bát.
Ôm một phần hoang mang, lại thêm một phần hổ thẹn mà mặc xong quần áo, Thành Thành vừa muốn đi ra ngoài, lại nhớ tới vừa nãy Tề tiên sinh nói, ông ấy bảo nó trực tiếp quấn khăn tắm đi ra ngoài. Thành Thành lại vội vàng cởi quần áo, quấn khăn tắm vào đi ra ngoài. Tề tiên sinh đang ngồi trên ghế sô pha xem cái gì đó.
"Ra đây. Sao tắm lâu như vậy a?" Tề tiên sinh thân thiết cười.
"Con... Dạ, con sợ con tắm không sạch sẽ ngài sẽ ghét bỏ con không phải sao?" Thành Thành trả lời.
"Ta làm sao mà ghét bỏ con được? Ta thích con còn không kịp nè!" Tề tiên sinh dùng ánh mắt dịu dàng không gì sánh được mà nhìn Thành Thành, Thành Thành cảm thấy da đầu có chút tê dại, cả người cũng mất tự nhiên.
"Được rồi, tiên sinh, con hát cho ngài nghe nha! Ngài muốn nghe cái gì ạ?" Lúc này Thành Thành mới nhớ tới mục đích mình đến đây.
"Con biết hát cái gì?" Tề tiên sinh khoanh tay nhìn nó, một bộ dáng dỏng tai lắng nghe.
"Con không biết nữa, bình thường con cũng không nghe nhạc nhiều, anh con nói ngữ âm của con không được hoàn chỉnh..." Thành Thành nói xong lập tức ngừng miệng.(Ngữ âm là bốn thuộc tính là cao độ, cường độ, trường độ, âm sắc của giọng. Nôm na là độ cao, độ lớn, độ ngân và chất giọng. Nói ko hoàn chỉnh hay ko đầy đủ ý là 1 trong 4 thuộc tính này có cái ko đủ tốt thành ra hát ko đc hay)
"Con có anh trai à?" Tề tiên sinh tò mò hỏi, "Không phải là không có người thân sao?"
"Cũng không tính là vậy... Chỉ là một người quen thôi, không phải bây giờ có rất nhiều người tùy ý nhận anh chị em này nọ sao ạ?" Thành Thành giả vờ thoải mái nói, kỳ thực trong lòng đã như sông cuộn biển trào từ lâu.
"À,.." Tề tiên sinh gật đầu một cái, "Con hát đi, hát cái gì cũng được."
"Con đây hát một bài tiếng Nhật vậy." Thành Thành thầm nghĩ, bài hát tiếng Nhật này có lẽ lão tiên sinh chưa nghe qua bao giờ, có chạy đi điều tra chắc cũng không biết. Vì vậy Thành Thành liền thâm tình hát lên. Lúc đầu chỉ là vì ứng phó, hát rồi hát lại không tự chủ được hòa tình cảm của mình vào đó. Bài hát này là Trình Hàn Lang dạy cho nó vào lần đầu tiên nó nhập viện, hắn nói "Nếu em có thích ai thì hát cho người đó nghe", cho nên Thành Thành cứ nhẹ giọng ngâm nga lúc Trình Hàn Lang ngủ say trong phòng bệnh của nó, không nghĩ tới ngày hôm nay lại hát cho một ông cụ lạ lẫm ở nơi đất khách xa xôi. (Có thể là bài này:
https://youtu.be/KaV0E7VHDW0
Khi hát xong câu cuối cùng để kết thúc công việc thì Thành Thành cảm thấy lòng của nó lại bắt đầu đau, Tề tiên sinh vỗ tay, lúc này Thành Thành mới được kéo về thực tế.
"Con hát không tệ, có thể thấy con làm một người rất trọng tình cảm. Thích cô gái nào sao?" Tề tiên sinh híp mắt hỏi.
"Không có ạ..." Thành Thành ngượng ngùng nói.
"À, vậy càng tốt!" Thành Thành không rõ ý tứ của ông ta. Tề tiên sinh vừa cười vừa hỏi: "Vậy con có biết nhảy mua không?"
"Nhảy múa thì con không biết ạ, thân thể con không tốt, không có lực nên nhảy cũng khó coi lắm ạ."
"À!" Tề tiên sinh gật đầu một cái, cầm lấy tờ báo bên cạnh bắt đầu xem. Cứ như vậy là xong rồi sao? Thành Thành nghĩ thầm, đơn giản như vậy, hay là lát nữa sẽ có việc phức tạp hơn. Thành Thành thấy nét mặt Tề tiên sinh có vẻ nghiêm túc, cũng không dám quấy rầy, đành phải ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn xung quanh một chút.
Qua khoảng một tiếng sau, Tề tiên sinh rốt cục cũng bỏ tờ báo xuống, nhìn Thành Thành nói: "Con xoa đầu giúp ta, ta thấy hơi nhức đầu."
"Dạ!" Thành Thành vội vàng đi tới, đặt hai ngón giữa lên hai bên huyệt thái dương chậm rãi xoa xoa, sau đó hỏi một câu: "Đỡ hơn chút nào không ạ?" Tề tiên sinh kéo tay nó lại một chút, lôi nó lên trên đùi của ông ta, muốn kéo khăn tắm của Thành Thành xuống.
"Ngài làm gì vậy? Không được..." Thành Thành ra sức đẩy tay ông ta ra, giùng giằng nhảy xuống khỏi chân ông ta, vội vàng chạy vào phòng tắm, muốn đi mặc quần áo. Vào phòng tắm rồi, nó vội vàng đóng cửa lại, vừa tìm quần áo vừa nhìn xem cửa sổ có khóa không, nếu thấy không ổn thì nhảy xuống. Thành Thành đang suy nghĩ thì cảm thấy mình bị một lực mạnh bế lên, nó đã ý thức được là ai, sợ hãi kêu to, tay vung vẫy lung tung trên khung.
"Vật nhỏ, cũng nghịch ngợm thật." Tề tiên sinh đè Thành Thành trên giường.
"Ông làm gì vậy? Tôi hát cho ông nghe là tôn kính ông. Nhưng ông cũng không thể như vậy, tôi thiếu ông một phần nhân tình, sau này nhất định tôi sẽ trả lại, nhưng tuyệt đối không phải bằng phương thức này, những gì nợ ông tôi nhât định sẽ trả. Xin lỗi, tôi không bán, xin tôn trọng tôi." Thành Thành cố sức liều mạng cũng không ngăn ông ta được, huống chi bên ngoài còn có nhiều người của ông ta như vậy chứ! Thành Thành nỗ lực nói chuyện lí lẽ với ông ta.
"Em nghĩ ta quan tâm tới chút tiền đó sao? Em không cần khẩn trương, ta sẽ không làm tổn thương em, em chỉ là một đứa trẻ, ta thích mấy đứa bé thôi. Tối hôm nay em ngủ với ta một đêm, ta đảm bảo là sẽ không làm gì, ta chỉ muốn thương em thật nhiều thôi, được không?" Thái độ của Tề tiên sinh rất ôn hòa, nhưng mà trong mắt của Thành Thành thì cũng là vô cùng buồn nôn.
"Không được, không cần bàn, tuyệt đối không có khả năng." Thành Thành quay mặt sang chỗ khác.
"Được thôi, nếu bé con không nghe lời, ta đây phải dạy bảo thật đàng hoàng thôi." Tề tiên sinh vỗ tay một cái, hai người cao to bước đến.
"Ta hỏi em một lần nữa, em có đáp ứng yêu cầu đơn giản như vậy không? Nhất định phải nhận một chút giáo huấn có phải không?
"Các người làm gì? Ức hiếp người sao? Tôi cũng không trêu chọc đến các người, các người làm gì..." Hai người kia đâu thèm nghe Thành Thành nói cái gì, tay chân thuần thục đặt Thành Thành lên trên giường, Thành Thành khẽ động một cái cũng không được, chỉ có thể nhìn chằm chằm Tề tiên sinh đang đi về phía nó.
"Ông muốn đánh cứ đánh, muốn giết cứ giết, tôi nhận." Thành Thành hung tợn nói.
"Nhìn rất yếu đuối vậy mà còn rất có khí phách ha! Giữ cho chặt!" Tề tiên sinh vươn tay, thoáng cái kéo cái khăn tắm của Thành Thành rớt xuống, thân thể của Thành Thành lập tức bại lộ trong không khí, ánh mắt Tề tiên sinh cực kỳ hèn mọn, tay sờ vào chỗ đó.
"Đừng... A! Không được." Thành Thành kinh hãi hô lên, tay của Tề tiên sinh xoa nắn nơi đó một trận, toàn thân Thành Thành đều run rẩy. Trong dạ dày hình như có một đống thứ đang cuồn cuồn trào lên.
"Thế nào? Còn chưa bị ai chạm vào hả? Bé con à! Vẻ mặt thật đáng yêu, hai người các người nhìn cái gì?" Tề tiên sinh rống to với hai tên thuộc hạ hai bên. Sau đó ông ta ngưng động tác, lấy ra một vật nữa ở bên cạnh, Thành Thành biết nhất định là đồ dùng ở trên phương diện này, nó uốn éo người, kháng cự tay của Tề tiên sinh. Nhưng như vậy lại rõ ràng khơi lên hứng thú lớn hơn ở Tề tiên sinh.
"Không được! A..." Khi món đồ chơi tình thú chạy bằng điện vừa chạm vào Thành Thành, Thành Thành cảm thấy cả người đều co quắp lại, cứ tiếp tục như vậy sẽ thực sự tạo thành hậu quả nghiêm trọng. Vì vậy Thành Thành cắn môi cầu xin tha thứ: "Tôi nghe lời ông, ông đừng như vậy nữa, tôi buồn nôn." Lời nói của Thành Thành khiến Tề tiên sinh thu tay về, Tề tiên sinh nhìn Thành Thành thở phì phò trên giường một chút, ra ý bảo hai người đi ra ngoài.
"Lúc này mới ngoan sao, vốn dĩ là một chuyện rất đơn giản. Ta chỉ muốn ôm em mà cũng chỉ ôm em ngủ thôi, không làm cái gì khác cả, em cũng không nên khiến cho bản thân mình chịu tội." Tề tiên sinh vuốt mặt của Thành Thành một cái, Thành Thành liền hất ra.
Suốt một đêm này Tề tiên sinh thực sự không có làm chuyện gì, chỉ là ôm Thành Thành không nhúc nhích mà ngủ, giống như Thành Thành chỉ là một cái gối ôm của ông ta. Nhưng Thành Thành lại cả đêm không ngủ, trong lòng luôn luôn vô cùng cảnh giác. Nó nghe từng tiếng thở ồ ồ truyền đến từ bên cạnh, trong lòng không thể nào bình tĩnh được, trong đầu của nó vẫn tinh toán chuyện ngày mai làm sao thoát khỏi cái bể khổ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.