Chương 22: Du học
Mayy Xinh
16/04/2023
Tôi nhận được tin nhắn Thương Ảnh sắp đi du học. Cô ấy hẹn tôi đi ăn để chia tay.
“Chúc mừng cậu nha.” Tôi nói.
“Cảm ơn cậu.”
Chúng tôi nâng ly rượu vang lên, chạm ly nhau rồi uống một ngụm nhỏ.
Đây là nhà hàng lần đầu tiên tôi và Từ Ngôn gặp nhau.
“Cậu và Từ Ngôn quen nhau rồi à.” Thương Ảnh hỏi tôi.
“Sao cậu biết?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Chuyện này tớ đoán cũng biết đấy.” Thương Ảnh khuấy ly cafe cười.
“Tớ không định dấu cậu đâu.” Tôi nói.
Thương Ảnh đặt thìa vừa khuấy cafe xuống dĩa nhìn tôi.
“Cậu biết không? Tớ từ g thích Từ Ngôn.”
Gì? Tôi đưa bộ mặt ngạc nhiên nhìn cậu ấy.
“Đó là đầu năm bây giờ hết rồi nha.” Thương Ảnh xua xua tay nói.
“Lần đầu tiên gặp, cậu ấy thu hút tớ lắm ấy. Không phải là ngoại hình hay gì hết chỉ là tự nhiên cậu ấy thu hút tớ đến lạ.”
“Tớ cảm thấy cậu ấy rất ấm áp, dịu dàng với cậu.”
“Cái hôm chúnv ta thi ở trung tâm hoạt động của thành phố, tớ đã nhìn thấy.”
“Cậu đối với cậu ấy rất đặt biệt. Nên là tớ đã quyết định từ bỏ.”
“Tớ không muốn vì chuyện tình cảm mà mất tình bạn.”
Tôi rất chăm chú nghe câu chuyện của Thương Ảnh. Thì ra cậu ấy từng thích Từ Ngôn.
Xem ra Từ Ngôn cũng có giá lắm đấy chứ.
Thương Ảnh nhìn gương mặt cười cười của tôi cũng giãn cơ mặt ra. Lúc kể mặt cô ấy nhăn cực.
“Thế lần này cậu sang Úc để làm gì?”
“Tớ quyết định đi theo thiết kế thời trang dù cho bố mẹ không đồng ý.” Cô ấy cười.
Trong khoảnh khắc đó tôi thấy được ánh mắt cô ấy có sự buồn bã.
“Không sao mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.” Tôi cũng không biết nói gì cả chỉ an ủi cô ấy thôi.
“Tớ ngưỡng mộ cậu thật đấy. Cậu có thể theo con đường mà mình chọn còn tớ…”
Tôi cười xoà nói.
“Không đâu phải là tớ ngưỡng mộ cậu mới đúng.”
Tôi hướng mắt nhìn ra cửa sổ.
“Cậu có một gia đình rất hạnh phưc. Bố mẹ cậu quan tâm cậu, yêu thương và lo lắng cho tương lai của cậu.”
“Ngày tớ còn bé tớ không được như vậy. Để trở thành như bây giờ thì tớ đã phải thay đổi rất nhiều.”
Tôi nhìn thẳng vào Thương Ảnh.
“Nên là cậu ngưỡng mộ tớ còn tớ ngưỡng mộ cậu, chúng ta huề nhau rồi.”
Chúng tôi nhùn nhau rồi phá lên cười sau câu nói.
“Đúng rồi, tớ có quen biết một người anh cũng mới sang Úc. Để tớ liên hệ anh ấy giúp cậu vài thứ.”
“Vậy có được không? Tớ sợ phiền người ta lắm.”
“Không sao, anh ấy tốt lắm.”
Tôi lấy giấy bút từ cặp ra rồi viết lên đó một dãy số đưa cho Thương Ảnh.
“Đây là số của anh ấy. Cậu cứ cầm lấy đi.”
“Vậy tớ cảm ơn.”
“Giữa chúng ta có cần lời cảm ơn nữa sao.” Tôi cười.
Thương Ảnh nhìn tôi rồi chợt đưa tay nắm lấy hai tay tôi, dịu dàng mà nói.
“Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều, vì đã giúp đỡ tớ.”
Tôi rút tay mình ra rồi đặt lên tay cô ấy.
“Chúng ta là bạn bè mà.”
“Lần này không biết tớ sẽ đi bao lâu, chủ mong là sớm gặp lại cậu.”
Cuối buổi chúng tôi tạm biệt nhau. Thương ảnh đã bắt taxi từ trước. Cô ấy vẫy tây với tôi rồi nói.
“Tớ chờ thiệp cưới của cậu đấy.”
Nói rồi cô ấy leo lên xe đi mất.
Nhanh thật đấy, tôi đứng nhìn theo bóng chiếc taxi vừa khuất ở ngã tư đường.
Từ lúc trở về, không biết bao nhiêu cuộc chia ly đã xảy ra. Có phải vì tôi đã thay đổi quá khứ?
Về đến nhà, tôi nằm trên ghế sofa suy nghĩ.
Lúc trước, tôi chưa từng gặp được Lục Thực Anh và Thương Ảnh, cũng chưa từng quen biết Hạ Liên Y.
Lúc trước, tôi không cứu được Tiểu Châu từ căn bệnh quái ác l, cũng không làm lành được với cô Liêu.
Lúc trước, tôi không phải là sinh viên năm nhất với các bạn cùng trang lứa, cũng không được cháy hết mình vì đam mê.
Và lúc trước, tôi với Từ Ngôn…
Ding dong.
“Tôn Mạnh Nhiên, cậu lại không manh chìa khoá nhà à?” Tôi xỏ dép đi đến mở cửa nhà.
Một thân hình cao lớn đổ gục xuống người tôi.
“Từ Ngôn, ô trời ạ.”
Tôi khó khăn kéo anh ấy vào phòng khách rồi chạy ra khoá cửa nhà.
“Từ Ngôn, anh…”
Tôi ngửi ngửi mùi gì đó liền muốn la ầm lên.
“Anh uống bia à?” Tôi vỗ mặt anh ấy.
Gương mặt ửng đỏ đó quả không sau vào đâu được.
“Thiệt là..”
Tôi cạn hết ngôn từ rồi, chỉ đành đi chuẩn bị nước ấm cho anh ấy.
Lúc đang lấy nước, tôi liền nhớ đến Lục Thực Anh.
“Aloo.”
“Alo, Diệp Ninh có chuyện gì vậy?”
“À anh có đang bận không?”
“Không anh đang rất rảnh.”
“Em tìm anh có việc.”
“Được, em nói đi.”
Thế là tôi nói với anh ấy về việc của Thương Ảnh, hy vọng anh ấy có thể quan tâm cô nhiều hơn khi cô sang đó.
“Được, bạn em cũng là bạn của anh cả thôi.”
“Vậy em cảm ơn.”
“Không có gì.”
….
“Mà anh có thể tìm giúp em một căn hộ ở bên đó không, bạn em hiện chưa có chỗ ở.”
“Hmmm ở đây giá cũng không rẻ lắm…”
“Có chuyện gì sao ạ?”
Tôi đưa tay tắt vòi nước.
“Anh đang ở một căn hộ giá bình dân nhưng mà… bạn em là con gái..”
Tôi nghe vậy cũng gật gù.
“Nên là anh sẽ cố gắng tìm giúp.”
“Làm phiền anh rồi.”
Chúng tôi trao đổi thêm vài thứ rồi cúp máy. Tôi sắn tay áo bê thao nước ra.
Giờ thì lo cho con sâu bia kia đã.
“Chúc mừng cậu nha.” Tôi nói.
“Cảm ơn cậu.”
Chúng tôi nâng ly rượu vang lên, chạm ly nhau rồi uống một ngụm nhỏ.
Đây là nhà hàng lần đầu tiên tôi và Từ Ngôn gặp nhau.
“Cậu và Từ Ngôn quen nhau rồi à.” Thương Ảnh hỏi tôi.
“Sao cậu biết?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Chuyện này tớ đoán cũng biết đấy.” Thương Ảnh khuấy ly cafe cười.
“Tớ không định dấu cậu đâu.” Tôi nói.
Thương Ảnh đặt thìa vừa khuấy cafe xuống dĩa nhìn tôi.
“Cậu biết không? Tớ từ g thích Từ Ngôn.”
Gì? Tôi đưa bộ mặt ngạc nhiên nhìn cậu ấy.
“Đó là đầu năm bây giờ hết rồi nha.” Thương Ảnh xua xua tay nói.
“Lần đầu tiên gặp, cậu ấy thu hút tớ lắm ấy. Không phải là ngoại hình hay gì hết chỉ là tự nhiên cậu ấy thu hút tớ đến lạ.”
“Tớ cảm thấy cậu ấy rất ấm áp, dịu dàng với cậu.”
“Cái hôm chúnv ta thi ở trung tâm hoạt động của thành phố, tớ đã nhìn thấy.”
“Cậu đối với cậu ấy rất đặt biệt. Nên là tớ đã quyết định từ bỏ.”
“Tớ không muốn vì chuyện tình cảm mà mất tình bạn.”
Tôi rất chăm chú nghe câu chuyện của Thương Ảnh. Thì ra cậu ấy từng thích Từ Ngôn.
Xem ra Từ Ngôn cũng có giá lắm đấy chứ.
Thương Ảnh nhìn gương mặt cười cười của tôi cũng giãn cơ mặt ra. Lúc kể mặt cô ấy nhăn cực.
“Thế lần này cậu sang Úc để làm gì?”
“Tớ quyết định đi theo thiết kế thời trang dù cho bố mẹ không đồng ý.” Cô ấy cười.
Trong khoảnh khắc đó tôi thấy được ánh mắt cô ấy có sự buồn bã.
“Không sao mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.” Tôi cũng không biết nói gì cả chỉ an ủi cô ấy thôi.
“Tớ ngưỡng mộ cậu thật đấy. Cậu có thể theo con đường mà mình chọn còn tớ…”
Tôi cười xoà nói.
“Không đâu phải là tớ ngưỡng mộ cậu mới đúng.”
Tôi hướng mắt nhìn ra cửa sổ.
“Cậu có một gia đình rất hạnh phưc. Bố mẹ cậu quan tâm cậu, yêu thương và lo lắng cho tương lai của cậu.”
“Ngày tớ còn bé tớ không được như vậy. Để trở thành như bây giờ thì tớ đã phải thay đổi rất nhiều.”
Tôi nhìn thẳng vào Thương Ảnh.
“Nên là cậu ngưỡng mộ tớ còn tớ ngưỡng mộ cậu, chúng ta huề nhau rồi.”
Chúng tôi nhùn nhau rồi phá lên cười sau câu nói.
“Đúng rồi, tớ có quen biết một người anh cũng mới sang Úc. Để tớ liên hệ anh ấy giúp cậu vài thứ.”
“Vậy có được không? Tớ sợ phiền người ta lắm.”
“Không sao, anh ấy tốt lắm.”
Tôi lấy giấy bút từ cặp ra rồi viết lên đó một dãy số đưa cho Thương Ảnh.
“Đây là số của anh ấy. Cậu cứ cầm lấy đi.”
“Vậy tớ cảm ơn.”
“Giữa chúng ta có cần lời cảm ơn nữa sao.” Tôi cười.
Thương Ảnh nhìn tôi rồi chợt đưa tay nắm lấy hai tay tôi, dịu dàng mà nói.
“Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều, vì đã giúp đỡ tớ.”
Tôi rút tay mình ra rồi đặt lên tay cô ấy.
“Chúng ta là bạn bè mà.”
“Lần này không biết tớ sẽ đi bao lâu, chủ mong là sớm gặp lại cậu.”
Cuối buổi chúng tôi tạm biệt nhau. Thương ảnh đã bắt taxi từ trước. Cô ấy vẫy tây với tôi rồi nói.
“Tớ chờ thiệp cưới của cậu đấy.”
Nói rồi cô ấy leo lên xe đi mất.
Nhanh thật đấy, tôi đứng nhìn theo bóng chiếc taxi vừa khuất ở ngã tư đường.
Từ lúc trở về, không biết bao nhiêu cuộc chia ly đã xảy ra. Có phải vì tôi đã thay đổi quá khứ?
Về đến nhà, tôi nằm trên ghế sofa suy nghĩ.
Lúc trước, tôi chưa từng gặp được Lục Thực Anh và Thương Ảnh, cũng chưa từng quen biết Hạ Liên Y.
Lúc trước, tôi không cứu được Tiểu Châu từ căn bệnh quái ác l, cũng không làm lành được với cô Liêu.
Lúc trước, tôi không phải là sinh viên năm nhất với các bạn cùng trang lứa, cũng không được cháy hết mình vì đam mê.
Và lúc trước, tôi với Từ Ngôn…
Ding dong.
“Tôn Mạnh Nhiên, cậu lại không manh chìa khoá nhà à?” Tôi xỏ dép đi đến mở cửa nhà.
Một thân hình cao lớn đổ gục xuống người tôi.
“Từ Ngôn, ô trời ạ.”
Tôi khó khăn kéo anh ấy vào phòng khách rồi chạy ra khoá cửa nhà.
“Từ Ngôn, anh…”
Tôi ngửi ngửi mùi gì đó liền muốn la ầm lên.
“Anh uống bia à?” Tôi vỗ mặt anh ấy.
Gương mặt ửng đỏ đó quả không sau vào đâu được.
“Thiệt là..”
Tôi cạn hết ngôn từ rồi, chỉ đành đi chuẩn bị nước ấm cho anh ấy.
Lúc đang lấy nước, tôi liền nhớ đến Lục Thực Anh.
“Aloo.”
“Alo, Diệp Ninh có chuyện gì vậy?”
“À anh có đang bận không?”
“Không anh đang rất rảnh.”
“Em tìm anh có việc.”
“Được, em nói đi.”
Thế là tôi nói với anh ấy về việc của Thương Ảnh, hy vọng anh ấy có thể quan tâm cô nhiều hơn khi cô sang đó.
“Được, bạn em cũng là bạn của anh cả thôi.”
“Vậy em cảm ơn.”
“Không có gì.”
….
“Mà anh có thể tìm giúp em một căn hộ ở bên đó không, bạn em hiện chưa có chỗ ở.”
“Hmmm ở đây giá cũng không rẻ lắm…”
“Có chuyện gì sao ạ?”
Tôi đưa tay tắt vòi nước.
“Anh đang ở một căn hộ giá bình dân nhưng mà… bạn em là con gái..”
Tôi nghe vậy cũng gật gù.
“Nên là anh sẽ cố gắng tìm giúp.”
“Làm phiền anh rồi.”
Chúng tôi trao đổi thêm vài thứ rồi cúp máy. Tôi sắn tay áo bê thao nước ra.
Giờ thì lo cho con sâu bia kia đã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.