Chương 21: Kì nghỉ
Mayy Xinh
16/04/2023
“Diệp Ninh.”
Tôi đứng ngẩng người trước tiệm sách thì Từ Ngôn gọi.
“Sao thế?” Cậu ấy đi lại đưa chai nước trên tay cho tôi.
“Không sao.” Tôi cười.
“Mùa hè ở đây tuyệt thật nhỉ?” Từ Ngôn dựa vào lan can bên đường nói.
Đúng vậy, chúng tôi đang đi du lịch mùa hè.
“Hai cậu đi đâu vậy? Tìm nãy giờ.” Tôn Mạnh Nhiên thở hổn hển nói.
Không chỉ có hai chúng tôi mà còn có cả Cao Thăng và Tôn Mạnh Nhiên nữa.
“Do hai người đi chậm quá thôi.” Tôi nói.
Chúng tôi lựa chọn đi biển vào mùa hè này. Chủ yếu là do Tôn Mạnh Nhiên đề xuất như thế.
Tôi sẽ không nói là ban đầu tôi và Từ Ngôn định tách đi riêng đâu.
“Đi mua đồ thôi. Chiều làm tiệc đấy.” Tôi kéo tay Từ Ngôn đi trước.
Tôi và cậu ấy chưa hề xác nhận mối quan hệ yêu đương nhưng có lẽ chúng tôi đều đã ngấm ngầm thừa nhận rồi.
Một năm cho một cuộc tìm hiểu. Liệu có quá ngắn?
Tôi đi chậm lại, buông tay cậu ấy ra. Từ Ngôn nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi chạy về phía trước.
Dưới cái nắng mùa hè ôi bức, nụ cười của cậu ấy mang theo sự mát mẻ khó tả.
Tôi nhìn vào nụ cười ấy cũng bất giác cười theo.
Thế là chúng tôi chạy, nhanh ơi là nhanh mà băng qua những con phố, rồi dừng lại trước cửa hàng.
Tôi không cảm thấy mệt mà lại còn rất vui. Và hình như cậu ấy cũng vậy.
Chuyến đi 3 ngày 2 đêm này đã cho tôi rất nhiều kỉ niệm đẹp đẽ.
“Aaaaaaa.” Tôn Mạnh Nhiên ngồi trên chiếc mui trần của Cao Thăng la hét xuống quãng đường đi.
Chúng tôi trong ngày đầu tiên của kì nghỉ đã đi phượt với nhau.
Chạy trên những con đường không một bóng xe, la hét điên cuồng cùng tiếng sóng biển ở ngoài xa, cảm nhận vị mặn của biển qua khứu giác.
Tuyệt vời!
Tôi ngồi trên xe của Từ Ngôn ăn hết đống bánh kẹo trên xe.
“Ăn không?” Tôi lấy một cục kẹo đưa cậu ấy. Từ Ngôn há miệng.
Chúng tôi chạy theo sau xe Cao Thăng không có ý vượt mặt. Chúng tôi sống chậm lại, cảm nhận hết mọi thứ.
Tôn Mạnh Nhiên ghé vào một tiệm trang sức trong thị trấn, mua vòng tay cùng Cao Thăng.
Lúc vào tiệm, tôi để ý một sợi dây chuyền bạc hình ngôi sao mười cánh. Vô cùng đẹp!
Nhưng mà là hàng đặt trước mất rồi. Tôi định mua rồi lại thôi.
Ngày thứ 2 của kì nghỉ chúng tôi đi tham quan thị trấn ven biển.
Mọi người trong thị trấn rất nhiệt tình, mời chúng tôi đủ thứ. Chúng tôi quyết định tối nay sẽ làm tiệc ở homestay.
“Mua thịt bò, mua mực, mua…” Tôi đi qua gian hải sản trong siêu thị nói.
Từ Ngôn nhanh tay lấy bỏ vào xe đẩy.
Buổi tối ở homestay, Cao Thăng và Tôn Mạnh Nhiên làm tiệc nướng, đem cả bia ra uống.
“Nào chơi tới bến đi.” Tôn Mạnh Nhiên giơ ly bia lên.
“Vô.” Bọn tôi cụng ly với nhau uống cạn ly bia đầu tiên.
Rất nha đồ ăn đã vơi đi dần, chúng tôi cũng đã say mèm. Không phải chúng tôi nữa, chỉ có Tôn Mạnh Nhiên và Cao Thăng là uống quá thôi.
Từ Ngôn nhìn sang tôi đang thu dọn bãi chiến trường, cậu ấy trong vẫn còn tỉnh lắm.
Sau khi sắp xếp cho Tôn Mạnh Nhiên và Cao Thăng an phận thủ thường đi ngủ. Tôi đi dạo bờ biển.
Gió đêm lạnh thổi vào người tôi. Tôi chỉ mặc một chiếc váy hoa nhí qua đầu gối.
Tôi ngồi xuống bãi cát, nhìn ra phía xa xa ngoài kia. Lòng tôi lâng lâng như những con sóng vỗ vào bờ.
Tôi ngước mắt nhìn lên trời, hôm nay có trăng có sao trông rất đẹp. Phía xa là chòm sao Bắc Đẩu.
Tôi gối đầu trên cánh tay, cảm nhận tiếng sóng vỗ. Thật nhẹ nhõm làm sao.
Tôi giật mình bởi sự ấm áp được truyền đến. Hoá ra là Từ Ngôn. Tôi vuốt tóc, quay lại nhìn cậu ấy.
“Sao cậu không ngủ?” Từ Ngôn ngồi xuống cạnh tôi.
“Hơi khó ngủ.”
Chúng tôi im lặng. Tôi nhìn quá khoé mắt, ánh mắt Từ Ngôn đăm chiêu nhìn ra phía xa.
Cậu ấy đang nghĩ gì vậy?
Tôi nhìn theo cậu ấy. Không biết từ bao giờ, tôi rất hay đăm chiêu.
Từ Ngôn đeo lên cổ tôi một sợi dây chuyền. Tôi phât hiện ra đó là cái mà tôi thấy ở tiệm trang sức.
“Sao cậu có được nó vậy?” Tôi cười hỏi.
“Bí mật.” Từ Ngôn nhìn tôi trong mắt ngập ý cười.
Chúng tôi nhìn nhau rất lâu. Tôi mở miệng định nói rồi lại thôi.
“Cậu có gì muốn nói à?” Từ Ngôn nghiêng đầu nhìn tôi.
“Không có.” Tôi lắc đầu.
Theo sau cái lắc đầu là tiếng sóng vỗ mạnh vào bờ.
“Diệp Ninh, tớ thích cậu.”
Tôi mở to mắt nhìn cậu ấy. Câu nói không to không nhỏ đủ để tôi nghe.
Từ Ngôn vẫn im lặng nhìn tôi.
Tôi cười, cười rất tươi với cậu ấy. Tôi không muốn trốn tránh nữa. Quá khứ thay đổi được bao nhiêu thì thay đổi, bởi vì tôi từng hối hận nên mới muốn thay đổi. Có những chuyện thay đổi sẽ tốt nhưng có nhiều chuyện cứ để vậy đi.
Thay đổi sẽ khiến bản thân thêm tiếc.
Từ Ngôn chờ tôi đáp lại đến mức gió biển quật vào rât cả mắt nhưng cậu ấy vẫn không chớp mắt.
Tôi vòng tay qua cổ Từ Ngôn ôm lấy thân hình mà rất lâu rồi không ôm lấy.
Tôi vùi đầu vào vai cậu ấy cảm nhận hơi ấm đac rất lâu rồi không cảm nhận được.
Từ Ngôn ôm lấy gương mặt của tôi, hôn nhẹ lên trán.
Không cần quá nồng nhiệt cũng không cần quá khoa trương. Chỉ cần gai người là đủ.
Dù mọi người không biết nhưng lòng mình biết là được rồi.
Tôi đứng ngẩng người trước tiệm sách thì Từ Ngôn gọi.
“Sao thế?” Cậu ấy đi lại đưa chai nước trên tay cho tôi.
“Không sao.” Tôi cười.
“Mùa hè ở đây tuyệt thật nhỉ?” Từ Ngôn dựa vào lan can bên đường nói.
Đúng vậy, chúng tôi đang đi du lịch mùa hè.
“Hai cậu đi đâu vậy? Tìm nãy giờ.” Tôn Mạnh Nhiên thở hổn hển nói.
Không chỉ có hai chúng tôi mà còn có cả Cao Thăng và Tôn Mạnh Nhiên nữa.
“Do hai người đi chậm quá thôi.” Tôi nói.
Chúng tôi lựa chọn đi biển vào mùa hè này. Chủ yếu là do Tôn Mạnh Nhiên đề xuất như thế.
Tôi sẽ không nói là ban đầu tôi và Từ Ngôn định tách đi riêng đâu.
“Đi mua đồ thôi. Chiều làm tiệc đấy.” Tôi kéo tay Từ Ngôn đi trước.
Tôi và cậu ấy chưa hề xác nhận mối quan hệ yêu đương nhưng có lẽ chúng tôi đều đã ngấm ngầm thừa nhận rồi.
Một năm cho một cuộc tìm hiểu. Liệu có quá ngắn?
Tôi đi chậm lại, buông tay cậu ấy ra. Từ Ngôn nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi chạy về phía trước.
Dưới cái nắng mùa hè ôi bức, nụ cười của cậu ấy mang theo sự mát mẻ khó tả.
Tôi nhìn vào nụ cười ấy cũng bất giác cười theo.
Thế là chúng tôi chạy, nhanh ơi là nhanh mà băng qua những con phố, rồi dừng lại trước cửa hàng.
Tôi không cảm thấy mệt mà lại còn rất vui. Và hình như cậu ấy cũng vậy.
Chuyến đi 3 ngày 2 đêm này đã cho tôi rất nhiều kỉ niệm đẹp đẽ.
“Aaaaaaa.” Tôn Mạnh Nhiên ngồi trên chiếc mui trần của Cao Thăng la hét xuống quãng đường đi.
Chúng tôi trong ngày đầu tiên của kì nghỉ đã đi phượt với nhau.
Chạy trên những con đường không một bóng xe, la hét điên cuồng cùng tiếng sóng biển ở ngoài xa, cảm nhận vị mặn của biển qua khứu giác.
Tuyệt vời!
Tôi ngồi trên xe của Từ Ngôn ăn hết đống bánh kẹo trên xe.
“Ăn không?” Tôi lấy một cục kẹo đưa cậu ấy. Từ Ngôn há miệng.
Chúng tôi chạy theo sau xe Cao Thăng không có ý vượt mặt. Chúng tôi sống chậm lại, cảm nhận hết mọi thứ.
Tôn Mạnh Nhiên ghé vào một tiệm trang sức trong thị trấn, mua vòng tay cùng Cao Thăng.
Lúc vào tiệm, tôi để ý một sợi dây chuyền bạc hình ngôi sao mười cánh. Vô cùng đẹp!
Nhưng mà là hàng đặt trước mất rồi. Tôi định mua rồi lại thôi.
Ngày thứ 2 của kì nghỉ chúng tôi đi tham quan thị trấn ven biển.
Mọi người trong thị trấn rất nhiệt tình, mời chúng tôi đủ thứ. Chúng tôi quyết định tối nay sẽ làm tiệc ở homestay.
“Mua thịt bò, mua mực, mua…” Tôi đi qua gian hải sản trong siêu thị nói.
Từ Ngôn nhanh tay lấy bỏ vào xe đẩy.
Buổi tối ở homestay, Cao Thăng và Tôn Mạnh Nhiên làm tiệc nướng, đem cả bia ra uống.
“Nào chơi tới bến đi.” Tôn Mạnh Nhiên giơ ly bia lên.
“Vô.” Bọn tôi cụng ly với nhau uống cạn ly bia đầu tiên.
Rất nha đồ ăn đã vơi đi dần, chúng tôi cũng đã say mèm. Không phải chúng tôi nữa, chỉ có Tôn Mạnh Nhiên và Cao Thăng là uống quá thôi.
Từ Ngôn nhìn sang tôi đang thu dọn bãi chiến trường, cậu ấy trong vẫn còn tỉnh lắm.
Sau khi sắp xếp cho Tôn Mạnh Nhiên và Cao Thăng an phận thủ thường đi ngủ. Tôi đi dạo bờ biển.
Gió đêm lạnh thổi vào người tôi. Tôi chỉ mặc một chiếc váy hoa nhí qua đầu gối.
Tôi ngồi xuống bãi cát, nhìn ra phía xa xa ngoài kia. Lòng tôi lâng lâng như những con sóng vỗ vào bờ.
Tôi ngước mắt nhìn lên trời, hôm nay có trăng có sao trông rất đẹp. Phía xa là chòm sao Bắc Đẩu.
Tôi gối đầu trên cánh tay, cảm nhận tiếng sóng vỗ. Thật nhẹ nhõm làm sao.
Tôi giật mình bởi sự ấm áp được truyền đến. Hoá ra là Từ Ngôn. Tôi vuốt tóc, quay lại nhìn cậu ấy.
“Sao cậu không ngủ?” Từ Ngôn ngồi xuống cạnh tôi.
“Hơi khó ngủ.”
Chúng tôi im lặng. Tôi nhìn quá khoé mắt, ánh mắt Từ Ngôn đăm chiêu nhìn ra phía xa.
Cậu ấy đang nghĩ gì vậy?
Tôi nhìn theo cậu ấy. Không biết từ bao giờ, tôi rất hay đăm chiêu.
Từ Ngôn đeo lên cổ tôi một sợi dây chuyền. Tôi phât hiện ra đó là cái mà tôi thấy ở tiệm trang sức.
“Sao cậu có được nó vậy?” Tôi cười hỏi.
“Bí mật.” Từ Ngôn nhìn tôi trong mắt ngập ý cười.
Chúng tôi nhìn nhau rất lâu. Tôi mở miệng định nói rồi lại thôi.
“Cậu có gì muốn nói à?” Từ Ngôn nghiêng đầu nhìn tôi.
“Không có.” Tôi lắc đầu.
Theo sau cái lắc đầu là tiếng sóng vỗ mạnh vào bờ.
“Diệp Ninh, tớ thích cậu.”
Tôi mở to mắt nhìn cậu ấy. Câu nói không to không nhỏ đủ để tôi nghe.
Từ Ngôn vẫn im lặng nhìn tôi.
Tôi cười, cười rất tươi với cậu ấy. Tôi không muốn trốn tránh nữa. Quá khứ thay đổi được bao nhiêu thì thay đổi, bởi vì tôi từng hối hận nên mới muốn thay đổi. Có những chuyện thay đổi sẽ tốt nhưng có nhiều chuyện cứ để vậy đi.
Thay đổi sẽ khiến bản thân thêm tiếc.
Từ Ngôn chờ tôi đáp lại đến mức gió biển quật vào rât cả mắt nhưng cậu ấy vẫn không chớp mắt.
Tôi vòng tay qua cổ Từ Ngôn ôm lấy thân hình mà rất lâu rồi không ôm lấy.
Tôi vùi đầu vào vai cậu ấy cảm nhận hơi ấm đac rất lâu rồi không cảm nhận được.
Từ Ngôn ôm lấy gương mặt của tôi, hôn nhẹ lên trán.
Không cần quá nồng nhiệt cũng không cần quá khoa trương. Chỉ cần gai người là đủ.
Dù mọi người không biết nhưng lòng mình biết là được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.