Chương 36: Đau thương chồng chất đau thương
Yên Nhi 304
13/10/2024
Khi đao phủ chuẩn bị hành hình bỗng phía cửa thành vang lên tiếng ngựa dồn dập. Tiếng hét dừng lại vang vọng khiến mọi người dừng lại.
Tạ tướng quân cùng con trai Tạ Vân Lâm cưỡi ngựa đi đến. Lập tức xuống ngựa bái kiến hoàng thượng và thái hoàng thái hậu. Tạ tướng quân cầm trên tay tấm kim bài miễn tử năm xưa tiên để đã tặng cho ông. Có kim bài này dù phạm bất cứ tội gì có nặng đến đâu đều được miễn tội chết.
Tạ tướng quân cất tiếng:" Bẩm hoàng thượng năm xưa tiên đế ban cho thần một tấm kim bài miễn tử . Miễn là có kim bài dù là tội gì cũng sẽ được tha thứ. Nay thần đem nó đến đây mong bệ hạ khai ân tha cho Mạn Ngọc một con đường sống."
Hoàng thượng cau mày: " Tạ tướng quân ông có chắc chắn muốn dùng kim bài này cho một người không có máu mủ gì với ông hay không. Nó là lá chắn cho Tạ gia. Ông muốn dùng nó lúc này thật sao."
Mạn Ngọc thấy vậy liền kêu to:" Ta bá phụ người nghe con nói đã Tạ bá phụ."
Nghe Mạn Ngọc kêu như vậy Tạ tướng quân đi đến chỗ nàng:" Ngọc Nhi sao con lại ra nông nổi này." Ông thấy thương cho đứa bé này. Năm xưa nó có ơn với gia đình ông. Lại là đứa tốt tính. Từ lâu ông đã coi Mạn Ngọc như con mình. Ông thấy thương và xót cho Mạn Ngọc.
Mạn Ngọc nói với ông:" Tạ bá phụ, người đừng lo cho con. Kim bài miễn tử là vật phòng cho Tạ gia. Lỡ sau này có vấn đề gì có thể giúp được Tạ gia. Người đừng vì con mà làm vậy. Con sẽ áy náy lắm. Con không đáng để mọi người làm như vậy. Người làm như vậy sẽ khiến hoàng thượng sẽ kiêng kỵ Tạ gia. Sau này sẽ gặp nhiều khó khăn."
" Năm xưa con có ơn với chúng ta. Chúng ta không thể bỏ mặc con được.
Tạ Vân Lâm cũng nói:" Muội đừng lo, Tạ gia chúng ta quang minh lỗi lạc. Dựa vào chính mình đi lên. Không sợ chết. Nên không phải dựa vào tấm kim bài đó mà đứng vững đâu. Tấm kim bài đó có thì tốt không có cũng không sao"
Mạn Ngọc cảm động:" Con rất cảm ơn ân tình mọi người dành cho con. Tạ bá phụ, Vân Lâm huynh ta có thể nhờ hai người một chuyện được không. Xin hai người hãy giúp ta hộ tống những người ở Minh Nguyệt Hiên đến nơi an toàn. Tuy hoàng thượng đã tha cho họ nhưng ta biết ông ta sẽ cho người truy sát họ giữa đường. Họ là những người tốt. Nên an nguy của họ con nhờ cả vào hai người có được không ạ.
Tạ Vân Lâm thảng thốt:" Ta không thể để muội gặp nguy hiểm."
" Vậy còn con thì sao? Con không lo cho an nguy của mình à?"
Mạn Ngọc nhỏ giọng chị đủ bọn họ nghe:" Tạ bá phụ tính mạng con không quan trọng. Còn một việc nữa con muốn nhờ người. Năm xưa quý phi phát hiện có người trong triều âm thầm cấu kết với địch Bắc Quốc. Muốn nhờ mẫu thân con đưa thư đến La gia. Nhưng La gia xảy ra chuyện. Mẫu thân con bị hàm oan. Bức thư làm bằng chứng bị nhòe mất tên người đó nên con không thể biết là ai. Con xin người hãy điều tra giúp con. Trả lại trong sạch cho mẹ con. Cũng như bảo vệ bách tính và an nguy nước nhà. Mọi chuyện con không thể nói rõ ràng ở đây. Sau này người hãy đến Dụ Châu gặp phu phụ Điền gia. Họ sẽ nói rõ cho người biết. Người cứ nói con là họ sẽ biết. Chỉ xin người giữ bí mật để đảm bảo an toàn cho bọn họ. Con xin hai người niệm tình con năm xưa giúp đỡ con chuyện này được không ạ."
Tạ tướng quân nghe vậy liền nhíu mày:" Còn có chuyện đó nữa sao?"
Ông cau mày một hồi rồi đồng ý với Mạn Ngọc:" Được ta hứa với con sẽ điều tra chuyện này"
Hoàng thượng lên tiếng:" Tạ tướng quân ông suy nghĩ ra sao rồi. Ông thật sự muốn vì cô ta mà đánh đổi bằng Tạ gia sao?"
Tạ tướng quân hành lễ đáp:" thần không dám. Thần nghe nói hoàng thượng đã tha cho những người kia. Vậy thần muốn đưa bọn họ đi chắc không vấn đề gì phải không."
Hoàng thượng nghe thấy vậy không vui nhưng ông đã hứa tha cho bọn người kia nên không thể nuốt lời. Ông định đợi bọn họ rời đi sẽ cho người ám sát hết. Nhưng giờ lão tướng quân này lại muốn hộ tống bọn họ rời đi e là ông sẽ
không làm gì được. Nhưng ông ta đang nắm binh quyền ở phía nam tạm thời chưa thể động vào liền được. Ông sẽ từ từ tìm cách thay thế ông ta. Tạm thời đành chấp thuận.
Mạn Ngọc lại bị đưa lên lôi đài. Tạ tướng quân chuẩn bị đưa mọi người rời đi. Thì phía cổng có một quân lính cấp báo tức tốc chạy vào hô to:"Báo".
Người lính quỳ xuống nói:" Bẩm báo hoàng thượng người dân ở ngoài thành nghe tin Vô Song công tử bị bắt đang ở ngoài thành biểu tình. Kêu gọi hoàng thượng tha tội chết cho Vô Song công tử. Binh lính đang ra sức ngăn cản. Nhưng số lượng ngày càng đông không thể khống chế được.
Ngũ hoàng tử lúc này lên tiếng:" Phụ hoàng người tha cho nhị tẩu đi. Người dân họ biểu tình như thế nếu người giết tẩu ấy bọn họ làm loạn lên sẽ xảy ra nội loạn. Giặc ngoài lăm le. Nếu bây giờ mà xử lý không ổn loạn trong giặc ngoài. Đất nước chúng ta sẽ vô cùng khó khăn. Mong phụ hoàng suy xét lại."
Ai nghe thấy ngũ hoàng tử nói vậy cũng tán đồng. Một vài vị quan cũng quỳ xuống xin hoàng thượng xuy xét lại. Hoàng thượng thấy đau đầu đúng là mối hiểm họa của ông mà. Ông không nghĩ Mạn Ngọc lại được lòng dân như vậy. Nhưng tạm thời cứ tha cho cô ta một mạng vậy.
Hoàng thượng nói:" Được rồi các khanh đứng lên đi. Các ngươi đi nói với người dân ta rha chết cho cô ta để mọi người không làm loạn nữa
Người lính kia đáp vâng rồi rời đi.
Hoàng thượng lại nói với Diệp Quân Thanh:" Tuy tha cho cô ta vì tội kia. Nhưng việc năm xưa mẹ cô ta gây ra con định xử lý cô ta thế nào."
Diệp Quân Thanh nhìn Mạn Ngọc rồi nhìn qua hoàng thượng nói:" Tuy phụ hoàng đã tha chết cho cô ta. Nhưng con nghĩ nên phế bỏ võ công của cô ta để trừ hậu họa."
Hoàng thượng khá hài lòng với đề nghị của hắn:" Được vậy con tiến hành đi."
Ngũ hoàng tử ngăn cản hắn:" Nhị ca huynh tha cho tẩu ấy đi. Dù gì cũng là người lớn có lỗi, đây cũng đâu phải lỗi của tỷ ấy. Ta biết trong lòng huynh có tỷ ấy. Huynh làm như vậy sau này huynh sẽ hối hận đó."
Diệp Quân Thanh cũng có phần do dự nhưng lại nghĩ đến cái chết của mẫu thân hắn và gia tộc ngoại hắn năm xưa đều do mẹ nàng mà ra khiến hắn rơi vào hoàn cảnh như vậy hắn lại không kiềm được. Diệp Quân Thanh bước đến chỗ Mạn Ngọc. Mạn Ngọc nhìn hắn nói:" Nếu ta nói cái chết của mẫu thân huynh không liên quan đến mẫu thân ta huynh có tin không?"
Diệp Quân Thanh lạnh lùng đáp:" sự thật trước mắt cô biểu ta tin cô thế nào đây."
Mạn Ngọc cười mà nước mắt chảy ra:" Vì muốn giết ta mà các người hao tốn tâm sức bày mưu tính kể từng bước dụ ta vào cái bẫy của các người. Đúng là khổ tâm cho các người rồi."
Diệp Quân Thanh né tránh ánh mắt của Mạn Ngọc không dám nhìn thẳng vào mắt nàng. Hắn đi vòng sau lưng Mạn Ngọc vận công đánh một chưởng sau lưng nàng. Sau đó vận công phá bỏ nội lực của nàng. Mạn Ngọc đau đớn xiết chặt nắm tay. Cắn chặt môi chịu đựng cơn đau thấu trời. Phá bỏ nội lực võ công nỗi đau như vỡ vụn xương cốt. Nỗi đau thể xác cùng nỗi đau trong tim khiến Mạn Ngọc chỉ như một cành liễu mỏng manh trước gió mặc sức người ta uốn bẻ.
Nàng vì hắn mà nhiễm hàn độc. Vì nhiễm hàn độc mà học võ để khắc chế. Nay hắn lại phế bỏ võ công của nàng một đường đẩy nàng đến gần cái chết hơn một bước.
Hắn vừa phế xong nội lực của Mạn Ngọc vừa thu tay lại. Mạn Ngọc lập tức phun ra một ngụm máu lớn. Cơ thể đau đớn ngã xuống đất. Tiếng dây xích còng tay chân nàng va xuống đất. Nhược Ly thấy tiểu thư mình như vậy thì hét lên:" Tiểu thư."
Nhược Ly vùng vẫy muốn thoát khỏi tay Lâm Vũ. Lâm Vũ giữ chặt không cho Nhược Ly thoát ra. Nhược Ly dùng khuỷu tay thúc vào người hắn. Hắn đau đớn nhưng vẫn không chịu buông tay. Tránh để cho Nhược Ly làm chuyện dại dột nguy hiểm tính mạng. Thực ra tuy Nhược Ly với hắn hay khắc khẩu đối đầu nhau. Nhưng dần từ khi nào hắn lại có cảm tình với Nhược Ly. Chắc là sau lần đồng hành cùng nàng ở Dụ Châu. Đến giờ hắn vẫn chưa đám bày tỏ vì sợ Nhược Ly ghét hắn sẽ từ chối hắn.
Bên này Cao thừa tướng đến chỗ hoàng thượng nói:" Bẩm hoàng thượng mặc dù tha tội chết cho cô ta. Nhưng cũng phải áp dụng cho cô ta hình phạt thích đáng cho tội của cô ta để mọi người lấy đó làm gương. Nếu không sau này ai cũng phạm lỗi lấy gì để họ phục được ạ."
Hoàng thượng thấy ông ta nói cũng có lý bèn hỏi:" Vậy theo khanh nên dùng hình phạt gì?"
Cao Hiển lại lên tiếng:" Thần nghe nói ở hình bộ có một hình thức tra tấn khiến phạm nhân dù cứng đầu đến đâu cũng phải khiếp sợ. Trải qua một lần cả đời khó quên. Thần nghĩ dùng với cô ta có lẽ thích hợp."
"Được vậy cứ theo ý khanh đi."
Mẫn công công tuyên cáo:" Hoàng thượng khẩu dụ. Khương Mạn Ngọc phạm tội nghiêm trọng. Tuy được dân chúng xin tha. Miễn cho tội chết. Nhưng vì phạm tội phải chịu phạt. Lệnh cho hình bộ dùng mức dùng hình tra khảo dành cho phạm nhân cứng đầu. Lập tức thi hành.
Lúc người của hình bộ đem một lồng khung lên mở cửa liền cho người đẩy Mạn Ngọc đang bị xích tay chân xích cứng vào khung trong lồng. Mạn Ngọc vừa bị thương do nhát kiếm của Diệp Quân Thanh. Lại vừa bị nội thương do hắn phế bỏ võ công. Giờ đây Mạn Ngọc không còn chút sức lực để phản kháng nữa.
Lúc binh lính đem rắn đến trước khi đổ rắn vào trong lồng họ rắc một ít bột gì đó lên người Mạn Ngọc. Sau đó mới đổ năm con rắn vào lồng. Vừa đổ ra ai nhìn cũng phải khiếp sợ. Nhìn những con rắn to, dài miệng thè lưỡi khè ra trông rất đáng sợ. Vừa được thả ra chúng lập tức trườn về phía Mạn Ngọc thi nhau quấn chặt người Mạn Ngọc. Cắn xé cơ thể nàng. Các quan viên và binh lính ai có mặt cũng lấy làm khiếp đảm. Không ngờ lại có loại hình tra khảo đáng sợ như vậy. Bọn họ sau này không dám đắc tội với hoàng thượng lỡ có một ngày bị dùng hình thế chắc họ chỉ có con đường chết.
Từ nhỏ Mạn Ngọc đã rất sợ rắn. Nhìn thấy dám rắn Mạn Ngọc run lẩy bẩy nhưng vì đã bị xích cứng ngắc vào lồng Mạn Ngọc không thể nhúc nhích hay phản ứng gì được. Mà cơ thể Mạn Ngọc cũng đã không còn chút sức lực. Chỉ đành cầu xin hắn:" Diệp Quân Thanh ta xin huynh cứu ta có được không."
Giọng Mạn Ngọc dần lạc đi khi những con rắn bắt đầu tấn công nàng. Mạn Ngọc dùng hết sức còn lại hét lên cầu xin hắn:" A Thanh huynh cứu ta với"
Diệp Quân Thanh sửng sờ khi nghe Mạn Ngọc gọi hắn là A Thanh. Trước giờ chỉ có mẫu thân và cô bé năm xưa kia gọi hắn như vậy. Sao cô ta lại gọi hắn như vậy. Cô ta là con của kẻ thù ai cho phép cô ta gọi hắn như vậy. Hắn lạnh lùng nhìn Mạn Ngọc nói:" Đây là cái giá mà cô phải thay người mẹ đáng chết của cô trả nợ cho người nhà ta."
Hắn lạnh lùng đứng đó nhìn nàng bị tra tấn. Mạn Ngọc chết lặng. Nàng đã chết tâm nàng không còn mong đợi gì ở hắn được nữa. Lúc năm con rắn thi nhau cắn trên người nàng. Mạn Ngọc đau đớn khôn xiết ngửa mặt lên trời hét một tiếng:"Aaaaaa". Tiếng hét vang dội thấu trời. Tiếng hét của sự bi thương sự phẫn nộ uất hận xen lẫn sự bất lực đau đớn không nguôi.
Thái hoàng thái hậu không cầm được nước mắt nói:" Mau dừng lại đi. Mau dừng lại đi. Con bé sẽ không chịu được nữa. Mau dừng lại. Đừng làm vậy với con bé nữa mau thả nó ra đi."
Nhược Ly vùng vẫy dùng nội lực hết sức phá giải huyệt đạo chính mình nhanh nhất có thể. Vì phá huyệt đạo cấp tốc nên bị tổn thương phun ra ít máu. Lâm Vũ ghì chặt nàng bị Nhược Ly thúc một chưởng mạnh vào bụng khiến máu trào ra miệng. Khiến hắn lảo đảo buông tay Nhược Ly.
Hoàng thượng lên tiếng:" Được rồi tha cho cô ta đi."
Nhược Ly thoát ra được liền cầm kiếm chạy tới lồng chặt đứt cánh cửa. Nhược Ly đi vào lồng vung kiếm chém chết năm con rắn kia. Xong chạy ra túm lấy tên lính đang giữ chìa khóa giật chùm chìa khóa chạy vào mở công xích cho Mạn Ngọc. Vừa làm nước mắt Nhược Ly vừa chảy. Nàng thương cho tiểu thư nhà nàng.
Nhược Ly cố hết sức dìu Mạn Ngọc đi ra khỏi lồng. Lúc này Cao Uyển Như đột nhiên chóng mặt nôn ra máu ngất xỉu. Diệp Quân Thanh lập tức kêu Miêu Thành Vũ đến coi cho cô ta. Miêu Thành Vũ nhìn biểu hiện chuẩn đoán cô ta bị trúng độc Bạch huyết tán của Tây vực. Loại độc này phải mất một ngày mới phát tác. Muốn điều chế thuốc giải phải có hạt cây Hoa cửu linh hoặc Kim Ô Đầu để làm thuốc dẫn giải. Nếu không có một trong hai loại này làm thuốc dẫn dù có thuốc gì cũng không cứu được.
Hoàng thượng và thái hoàng thái hậu cùng Hiền phi rất lo cho cô ta và đặc biệt đến đứa bé trong bụng cô ta. Đó là cốt nhục của hoàng tộc của Quân Thanh không thể để có chuyện gì được.
Tạ tướng quân cùng con trai Tạ Vân Lâm cưỡi ngựa đi đến. Lập tức xuống ngựa bái kiến hoàng thượng và thái hoàng thái hậu. Tạ tướng quân cầm trên tay tấm kim bài miễn tử năm xưa tiên để đã tặng cho ông. Có kim bài này dù phạm bất cứ tội gì có nặng đến đâu đều được miễn tội chết.
Tạ tướng quân cất tiếng:" Bẩm hoàng thượng năm xưa tiên đế ban cho thần một tấm kim bài miễn tử . Miễn là có kim bài dù là tội gì cũng sẽ được tha thứ. Nay thần đem nó đến đây mong bệ hạ khai ân tha cho Mạn Ngọc một con đường sống."
Hoàng thượng cau mày: " Tạ tướng quân ông có chắc chắn muốn dùng kim bài này cho một người không có máu mủ gì với ông hay không. Nó là lá chắn cho Tạ gia. Ông muốn dùng nó lúc này thật sao."
Mạn Ngọc thấy vậy liền kêu to:" Ta bá phụ người nghe con nói đã Tạ bá phụ."
Nghe Mạn Ngọc kêu như vậy Tạ tướng quân đi đến chỗ nàng:" Ngọc Nhi sao con lại ra nông nổi này." Ông thấy thương cho đứa bé này. Năm xưa nó có ơn với gia đình ông. Lại là đứa tốt tính. Từ lâu ông đã coi Mạn Ngọc như con mình. Ông thấy thương và xót cho Mạn Ngọc.
Mạn Ngọc nói với ông:" Tạ bá phụ, người đừng lo cho con. Kim bài miễn tử là vật phòng cho Tạ gia. Lỡ sau này có vấn đề gì có thể giúp được Tạ gia. Người đừng vì con mà làm vậy. Con sẽ áy náy lắm. Con không đáng để mọi người làm như vậy. Người làm như vậy sẽ khiến hoàng thượng sẽ kiêng kỵ Tạ gia. Sau này sẽ gặp nhiều khó khăn."
" Năm xưa con có ơn với chúng ta. Chúng ta không thể bỏ mặc con được.
Tạ Vân Lâm cũng nói:" Muội đừng lo, Tạ gia chúng ta quang minh lỗi lạc. Dựa vào chính mình đi lên. Không sợ chết. Nên không phải dựa vào tấm kim bài đó mà đứng vững đâu. Tấm kim bài đó có thì tốt không có cũng không sao"
Mạn Ngọc cảm động:" Con rất cảm ơn ân tình mọi người dành cho con. Tạ bá phụ, Vân Lâm huynh ta có thể nhờ hai người một chuyện được không. Xin hai người hãy giúp ta hộ tống những người ở Minh Nguyệt Hiên đến nơi an toàn. Tuy hoàng thượng đã tha cho họ nhưng ta biết ông ta sẽ cho người truy sát họ giữa đường. Họ là những người tốt. Nên an nguy của họ con nhờ cả vào hai người có được không ạ.
Tạ Vân Lâm thảng thốt:" Ta không thể để muội gặp nguy hiểm."
" Vậy còn con thì sao? Con không lo cho an nguy của mình à?"
Mạn Ngọc nhỏ giọng chị đủ bọn họ nghe:" Tạ bá phụ tính mạng con không quan trọng. Còn một việc nữa con muốn nhờ người. Năm xưa quý phi phát hiện có người trong triều âm thầm cấu kết với địch Bắc Quốc. Muốn nhờ mẫu thân con đưa thư đến La gia. Nhưng La gia xảy ra chuyện. Mẫu thân con bị hàm oan. Bức thư làm bằng chứng bị nhòe mất tên người đó nên con không thể biết là ai. Con xin người hãy điều tra giúp con. Trả lại trong sạch cho mẹ con. Cũng như bảo vệ bách tính và an nguy nước nhà. Mọi chuyện con không thể nói rõ ràng ở đây. Sau này người hãy đến Dụ Châu gặp phu phụ Điền gia. Họ sẽ nói rõ cho người biết. Người cứ nói con là họ sẽ biết. Chỉ xin người giữ bí mật để đảm bảo an toàn cho bọn họ. Con xin hai người niệm tình con năm xưa giúp đỡ con chuyện này được không ạ."
Tạ tướng quân nghe vậy liền nhíu mày:" Còn có chuyện đó nữa sao?"
Ông cau mày một hồi rồi đồng ý với Mạn Ngọc:" Được ta hứa với con sẽ điều tra chuyện này"
Hoàng thượng lên tiếng:" Tạ tướng quân ông suy nghĩ ra sao rồi. Ông thật sự muốn vì cô ta mà đánh đổi bằng Tạ gia sao?"
Tạ tướng quân hành lễ đáp:" thần không dám. Thần nghe nói hoàng thượng đã tha cho những người kia. Vậy thần muốn đưa bọn họ đi chắc không vấn đề gì phải không."
Hoàng thượng nghe thấy vậy không vui nhưng ông đã hứa tha cho bọn người kia nên không thể nuốt lời. Ông định đợi bọn họ rời đi sẽ cho người ám sát hết. Nhưng giờ lão tướng quân này lại muốn hộ tống bọn họ rời đi e là ông sẽ
không làm gì được. Nhưng ông ta đang nắm binh quyền ở phía nam tạm thời chưa thể động vào liền được. Ông sẽ từ từ tìm cách thay thế ông ta. Tạm thời đành chấp thuận.
Mạn Ngọc lại bị đưa lên lôi đài. Tạ tướng quân chuẩn bị đưa mọi người rời đi. Thì phía cổng có một quân lính cấp báo tức tốc chạy vào hô to:"Báo".
Người lính quỳ xuống nói:" Bẩm báo hoàng thượng người dân ở ngoài thành nghe tin Vô Song công tử bị bắt đang ở ngoài thành biểu tình. Kêu gọi hoàng thượng tha tội chết cho Vô Song công tử. Binh lính đang ra sức ngăn cản. Nhưng số lượng ngày càng đông không thể khống chế được.
Ngũ hoàng tử lúc này lên tiếng:" Phụ hoàng người tha cho nhị tẩu đi. Người dân họ biểu tình như thế nếu người giết tẩu ấy bọn họ làm loạn lên sẽ xảy ra nội loạn. Giặc ngoài lăm le. Nếu bây giờ mà xử lý không ổn loạn trong giặc ngoài. Đất nước chúng ta sẽ vô cùng khó khăn. Mong phụ hoàng suy xét lại."
Ai nghe thấy ngũ hoàng tử nói vậy cũng tán đồng. Một vài vị quan cũng quỳ xuống xin hoàng thượng xuy xét lại. Hoàng thượng thấy đau đầu đúng là mối hiểm họa của ông mà. Ông không nghĩ Mạn Ngọc lại được lòng dân như vậy. Nhưng tạm thời cứ tha cho cô ta một mạng vậy.
Hoàng thượng nói:" Được rồi các khanh đứng lên đi. Các ngươi đi nói với người dân ta rha chết cho cô ta để mọi người không làm loạn nữa
Người lính kia đáp vâng rồi rời đi.
Hoàng thượng lại nói với Diệp Quân Thanh:" Tuy tha cho cô ta vì tội kia. Nhưng việc năm xưa mẹ cô ta gây ra con định xử lý cô ta thế nào."
Diệp Quân Thanh nhìn Mạn Ngọc rồi nhìn qua hoàng thượng nói:" Tuy phụ hoàng đã tha chết cho cô ta. Nhưng con nghĩ nên phế bỏ võ công của cô ta để trừ hậu họa."
Hoàng thượng khá hài lòng với đề nghị của hắn:" Được vậy con tiến hành đi."
Ngũ hoàng tử ngăn cản hắn:" Nhị ca huynh tha cho tẩu ấy đi. Dù gì cũng là người lớn có lỗi, đây cũng đâu phải lỗi của tỷ ấy. Ta biết trong lòng huynh có tỷ ấy. Huynh làm như vậy sau này huynh sẽ hối hận đó."
Diệp Quân Thanh cũng có phần do dự nhưng lại nghĩ đến cái chết của mẫu thân hắn và gia tộc ngoại hắn năm xưa đều do mẹ nàng mà ra khiến hắn rơi vào hoàn cảnh như vậy hắn lại không kiềm được. Diệp Quân Thanh bước đến chỗ Mạn Ngọc. Mạn Ngọc nhìn hắn nói:" Nếu ta nói cái chết của mẫu thân huynh không liên quan đến mẫu thân ta huynh có tin không?"
Diệp Quân Thanh lạnh lùng đáp:" sự thật trước mắt cô biểu ta tin cô thế nào đây."
Mạn Ngọc cười mà nước mắt chảy ra:" Vì muốn giết ta mà các người hao tốn tâm sức bày mưu tính kể từng bước dụ ta vào cái bẫy của các người. Đúng là khổ tâm cho các người rồi."
Diệp Quân Thanh né tránh ánh mắt của Mạn Ngọc không dám nhìn thẳng vào mắt nàng. Hắn đi vòng sau lưng Mạn Ngọc vận công đánh một chưởng sau lưng nàng. Sau đó vận công phá bỏ nội lực của nàng. Mạn Ngọc đau đớn xiết chặt nắm tay. Cắn chặt môi chịu đựng cơn đau thấu trời. Phá bỏ nội lực võ công nỗi đau như vỡ vụn xương cốt. Nỗi đau thể xác cùng nỗi đau trong tim khiến Mạn Ngọc chỉ như một cành liễu mỏng manh trước gió mặc sức người ta uốn bẻ.
Nàng vì hắn mà nhiễm hàn độc. Vì nhiễm hàn độc mà học võ để khắc chế. Nay hắn lại phế bỏ võ công của nàng một đường đẩy nàng đến gần cái chết hơn một bước.
Hắn vừa phế xong nội lực của Mạn Ngọc vừa thu tay lại. Mạn Ngọc lập tức phun ra một ngụm máu lớn. Cơ thể đau đớn ngã xuống đất. Tiếng dây xích còng tay chân nàng va xuống đất. Nhược Ly thấy tiểu thư mình như vậy thì hét lên:" Tiểu thư."
Nhược Ly vùng vẫy muốn thoát khỏi tay Lâm Vũ. Lâm Vũ giữ chặt không cho Nhược Ly thoát ra. Nhược Ly dùng khuỷu tay thúc vào người hắn. Hắn đau đớn nhưng vẫn không chịu buông tay. Tránh để cho Nhược Ly làm chuyện dại dột nguy hiểm tính mạng. Thực ra tuy Nhược Ly với hắn hay khắc khẩu đối đầu nhau. Nhưng dần từ khi nào hắn lại có cảm tình với Nhược Ly. Chắc là sau lần đồng hành cùng nàng ở Dụ Châu. Đến giờ hắn vẫn chưa đám bày tỏ vì sợ Nhược Ly ghét hắn sẽ từ chối hắn.
Bên này Cao thừa tướng đến chỗ hoàng thượng nói:" Bẩm hoàng thượng mặc dù tha tội chết cho cô ta. Nhưng cũng phải áp dụng cho cô ta hình phạt thích đáng cho tội của cô ta để mọi người lấy đó làm gương. Nếu không sau này ai cũng phạm lỗi lấy gì để họ phục được ạ."
Hoàng thượng thấy ông ta nói cũng có lý bèn hỏi:" Vậy theo khanh nên dùng hình phạt gì?"
Cao Hiển lại lên tiếng:" Thần nghe nói ở hình bộ có một hình thức tra tấn khiến phạm nhân dù cứng đầu đến đâu cũng phải khiếp sợ. Trải qua một lần cả đời khó quên. Thần nghĩ dùng với cô ta có lẽ thích hợp."
"Được vậy cứ theo ý khanh đi."
Mẫn công công tuyên cáo:" Hoàng thượng khẩu dụ. Khương Mạn Ngọc phạm tội nghiêm trọng. Tuy được dân chúng xin tha. Miễn cho tội chết. Nhưng vì phạm tội phải chịu phạt. Lệnh cho hình bộ dùng mức dùng hình tra khảo dành cho phạm nhân cứng đầu. Lập tức thi hành.
Lúc người của hình bộ đem một lồng khung lên mở cửa liền cho người đẩy Mạn Ngọc đang bị xích tay chân xích cứng vào khung trong lồng. Mạn Ngọc vừa bị thương do nhát kiếm của Diệp Quân Thanh. Lại vừa bị nội thương do hắn phế bỏ võ công. Giờ đây Mạn Ngọc không còn chút sức lực để phản kháng nữa.
Lúc binh lính đem rắn đến trước khi đổ rắn vào trong lồng họ rắc một ít bột gì đó lên người Mạn Ngọc. Sau đó mới đổ năm con rắn vào lồng. Vừa đổ ra ai nhìn cũng phải khiếp sợ. Nhìn những con rắn to, dài miệng thè lưỡi khè ra trông rất đáng sợ. Vừa được thả ra chúng lập tức trườn về phía Mạn Ngọc thi nhau quấn chặt người Mạn Ngọc. Cắn xé cơ thể nàng. Các quan viên và binh lính ai có mặt cũng lấy làm khiếp đảm. Không ngờ lại có loại hình tra khảo đáng sợ như vậy. Bọn họ sau này không dám đắc tội với hoàng thượng lỡ có một ngày bị dùng hình thế chắc họ chỉ có con đường chết.
Từ nhỏ Mạn Ngọc đã rất sợ rắn. Nhìn thấy dám rắn Mạn Ngọc run lẩy bẩy nhưng vì đã bị xích cứng ngắc vào lồng Mạn Ngọc không thể nhúc nhích hay phản ứng gì được. Mà cơ thể Mạn Ngọc cũng đã không còn chút sức lực. Chỉ đành cầu xin hắn:" Diệp Quân Thanh ta xin huynh cứu ta có được không."
Giọng Mạn Ngọc dần lạc đi khi những con rắn bắt đầu tấn công nàng. Mạn Ngọc dùng hết sức còn lại hét lên cầu xin hắn:" A Thanh huynh cứu ta với"
Diệp Quân Thanh sửng sờ khi nghe Mạn Ngọc gọi hắn là A Thanh. Trước giờ chỉ có mẫu thân và cô bé năm xưa kia gọi hắn như vậy. Sao cô ta lại gọi hắn như vậy. Cô ta là con của kẻ thù ai cho phép cô ta gọi hắn như vậy. Hắn lạnh lùng nhìn Mạn Ngọc nói:" Đây là cái giá mà cô phải thay người mẹ đáng chết của cô trả nợ cho người nhà ta."
Hắn lạnh lùng đứng đó nhìn nàng bị tra tấn. Mạn Ngọc chết lặng. Nàng đã chết tâm nàng không còn mong đợi gì ở hắn được nữa. Lúc năm con rắn thi nhau cắn trên người nàng. Mạn Ngọc đau đớn khôn xiết ngửa mặt lên trời hét một tiếng:"Aaaaaa". Tiếng hét vang dội thấu trời. Tiếng hét của sự bi thương sự phẫn nộ uất hận xen lẫn sự bất lực đau đớn không nguôi.
Thái hoàng thái hậu không cầm được nước mắt nói:" Mau dừng lại đi. Mau dừng lại đi. Con bé sẽ không chịu được nữa. Mau dừng lại. Đừng làm vậy với con bé nữa mau thả nó ra đi."
Nhược Ly vùng vẫy dùng nội lực hết sức phá giải huyệt đạo chính mình nhanh nhất có thể. Vì phá huyệt đạo cấp tốc nên bị tổn thương phun ra ít máu. Lâm Vũ ghì chặt nàng bị Nhược Ly thúc một chưởng mạnh vào bụng khiến máu trào ra miệng. Khiến hắn lảo đảo buông tay Nhược Ly.
Hoàng thượng lên tiếng:" Được rồi tha cho cô ta đi."
Nhược Ly thoát ra được liền cầm kiếm chạy tới lồng chặt đứt cánh cửa. Nhược Ly đi vào lồng vung kiếm chém chết năm con rắn kia. Xong chạy ra túm lấy tên lính đang giữ chìa khóa giật chùm chìa khóa chạy vào mở công xích cho Mạn Ngọc. Vừa làm nước mắt Nhược Ly vừa chảy. Nàng thương cho tiểu thư nhà nàng.
Nhược Ly cố hết sức dìu Mạn Ngọc đi ra khỏi lồng. Lúc này Cao Uyển Như đột nhiên chóng mặt nôn ra máu ngất xỉu. Diệp Quân Thanh lập tức kêu Miêu Thành Vũ đến coi cho cô ta. Miêu Thành Vũ nhìn biểu hiện chuẩn đoán cô ta bị trúng độc Bạch huyết tán của Tây vực. Loại độc này phải mất một ngày mới phát tác. Muốn điều chế thuốc giải phải có hạt cây Hoa cửu linh hoặc Kim Ô Đầu để làm thuốc dẫn giải. Nếu không có một trong hai loại này làm thuốc dẫn dù có thuốc gì cũng không cứu được.
Hoàng thượng và thái hoàng thái hậu cùng Hiền phi rất lo cho cô ta và đặc biệt đến đứa bé trong bụng cô ta. Đó là cốt nhục của hoàng tộc của Quân Thanh không thể để có chuyện gì được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.