Chương 37: Rời đi
Yên Nhi 304
15/10/2024
Diệp Quân Thanh chợt hỏi lại Miêu Thành Vũ:" Lúc nãy ngươi nói độc này một ngày sau mới phát tác vậy tức là đã trúng độc từ ngày hôm qua rồi nay mới phát ra."
Miêu Thành Vũ gật đầu:" Đúng vậy."
"Vậy đứa con trong bụng nàng ấy thì sao. Có ảnh hưởng gì không."
" Theo mạch tượng cho thấy đứa bé vẫn chưa có chuyện gì. Nhưng phải nhanh chóng điều chế thuốc giải. Nếu không trong vòng mười hai canh giờ ta e rằng không cứu được nữa."
'Vậy ngươi mau điều chế thuốc giải đi."
'Nếu không có hai vị thuốc dẫn kia ta không thể điều chế được."
Sao lại không có?"
Kim Ô Đầu là thảo dược cực kỳ quý hiếm làm sao kiếm được. Hạt cây hoa Cửu Linh Chỉ ở Tây vực mới có. Mà từ đây đến Tây Vực hết hơn mười ngày đường. Mà cô ấy chỉ có mười hai canh giờ mà thôi."
A Nhã tì nữ Cao Uyển Như lên tiếng:" Xin Nhị hoàng tử cứu Vương phi và đứa trẻ trong bụng. Hôm qua vương phi chỉ ăn uống bình thường trong phủ. Ngoài ra chỉ có thứ phi có đem đến một bát chè sen. Không còn gì khác. Xin nhị điện hạ minh xét."
Ai nghe A Nhã nói vậy đều quy ra do Mạn Ngọc. Có người thốt lên tiếng nói nàng ác độc muốn giết chết đứa trẻ trong bụng vương phi. Mạn Ngọc chẳng còn sức lực để giải thích nữa. Mặc họ nói gì thì nói.
Diệp Quân Thanh mặt mũi hằm hằm tức giận cầm kiếm đi về phía Mạn Ngọc. Đưa kiếm lên cổ nàng nói:" Cô đúng thật độc ác. Dám hạ độc con của chúng ta. Cô đúng là không muốn sống rồi phải không. Lần trước đi đảo Nam Tiên cô lấy được Kim Ô Đầu đúng không. Mau giao nó ra đây Uyển Như đang cần dùng đến. Nói đi cô để ở đau mau giao ra."
Mạn Ngọc cười cợt nhìn hắn:" Tại sao ta phải giao ra cho ngươi."
Hắn lại kề kiếm lên cổ Nhược Ly nói với Mạn Ngọc:" Bây giờ cô có giao ra hay không nếu không giao ra ta sẽ giết cô ta."
Mạn Ngọc nói:" Ngươi thật bỉ ổi."
Diệp Quân Thanh gì chặt thanh kiếm vào cổ Nhược Ly khiến cổ Nhược Ly bắt đầu chảy máu.
Mạn Ngọc bất đắc dĩ:" Được ta sẽ giao. Ngươi thả Nhược Ly ra trước đi."
Nhược Ly hét lên:" Tiểu thư người không được giao ra. Người đừng lo cho em. Khó khăn lắm người mới tìm được không thể vì em mà để mất đi được."
Diệp Quân Thanh lại hỏi" Vậy Kim Ô Đầu ở đâu."
"Ta để ở trong phòng phía tủ bên tay trái ở ngăn thứ ba ở Thanh phủ
Diệp Quân Thanh ra lệnh cho binh lính lập tức trở về phủ lấy Kim Ô Đầu mang đến nói với Mạn Ngọc:" Tốt nhất là có nếu không dừng tách ta không tha cho hai người."
Nhược Ly được thả chạy tới đỡ Mạn Ngọc:" Tiểu thư người khó khăn lắm mới tìm được thuốc giải. Người giao ra như vậy rồi thì hàn độc trong người người phải làm sao. Người không cần vì em mà phải làm vậy đâu."
Mạn Ngọc thều thào:" Ta không để em gặp nguy hiểm được. Dù gì ta cũng mắc bệnh lâu rồi. Có hay không cũng không sao cả."
Nhược Ly khóc cho Mạn Ngọc nữa đời người dùng tất cả đối đãi chân thành với mọi người cuối cùng đổi lại được sự tàn nhẫn đến đau lòng của bọn họ.
Người lính kia vừa cầm Kim Ô Đầu trở về Diệp Quân Thanh vội đưa cho Miêu Thành Vũ đi chế biến thuốc giải. Đưa Cao Uyển Như về phủ.
Mạn Ngọc được Nhược Ly dìu đứng dậy chuẩn bị rời đi. Diệp Quân Thanh đưa một tờ giấy cho nàng nói:" Đây là thư hoà lỵ. Từ giờ trở đi ta và cô không còn bất cứ liên quan gì nữa."
Mạn Ngọc cầm tờ hoà ly thư. Ngước nhìn Diệp Quân Thanh nói:"Được"
Mạn Ngọc lấy trong áo ra một cái lá liễu đã khô. Cố gắng hết sức cầm thanh kiếm trong tay Nhược Ly. Nàng vung một đường chém đứt đôi chiếc lá liễu nói :" Ta và mẫu thân ta chưa hề có lỗi gì với gia đình huynh. Hôm nay chấm dứt mọi chuyện ở đây sau này không còn liên quan đến nhau nữa." Nói xong Mạn Ngọc lại phun ra một ngụm máu nữa.
Nhược Ly từng bước dìu Mạn Ngọc rời đi. Tất cả mọi người đều nhìn hình bóng cô đơn cô độc từng bước rời đi của Mạn Ngọc. Lúc này Đông thúc cũng vừa mới đến ông nhìn mà thấy xót thương cho Mạn Ngọc. Ông lần này đến để bàn công việc vì nghe tin Mạn Ngọc nên chạy đến. Ông phụ Nhược Ly dìu Mạn Ngọc. Mạn Ngọc lúc này lại phun ra ngụm máu mà khụy xuống.
Diệp Quân Thanh thấy vậy nắm chặt tay trong lòng khó chịu nhưng không thể làm gì được.
Vừa ra tới xe ngựa bên ngoài nàng đưa ra bằng chứng mà Trương phu nhân đã đưa cho nàng nhờ Đông thúc mang về lại cho phu phụ Điền thị nhờ bà ấy giữ dùm hộ ta.
Nói xong liền nói Đông thúc rời đi. Mạn Ngọc nhờ ông xong thì sức lực đa. Không cố gắng được nữa rơi vào hôn mê.
Đông thúc nói với Nhược Ly:" Chắc Ngọc Nhi đã trúng độc rắn rồi Mau đưa Mạn Ngọc đến địa chỉ có đại phu lúc trước ông có quen biết để giải độc rắn."
' Giải được độc rắn rồi hãy đưa con bé về Lĩnh Sơn Trấn trú tạm. Ở đó có Thạch đại phu. Y thuật ông ấy cao có lẽ sẽ chữa đc cho Mạn Ngọc.
Cơ thể Mạn Ngọc càng lúc càng lạnh. Hàn độc lại phát tác. Nhược Ly dù đang bị thương vẫn lo cho Mạn Ngọc. Còn cả đứa con trong bụng Mạn Ngọc nữa. Sau bao nhiêu chuyện như thế liệu nó còn có thể trụ lại cùng Mạn Ngọc hay không. Bây giờ chỉ còn nó là niềm an ủi duy nhất cho Mạn Ngọc. Nếu bé con mà có mệnh hệ gì. Nhược Ly chỉ sợ Mạn Ngọc cũng sẽ theo bé con mà đi luôn.
Lúc đưa đến vị đại phu kia. Đông thúc nhờ cậy ông ấy giúp đỡ. Trần đại phu nói:" Ta chỉ có thể giúp cô ấy giải độc rắn kia thôi còn hàn độc trong người cô nương ấy ta không giải được. Đứa bé trong bụng hiện rất yếu. Nó có thể tồn
tại hay không chỉ có thể nghe theo mệnh trời mà thôi. Vị cô nương này bị thương. Lại còn bị nội thương khá nặng. Thứ cho ta y thuật kém cỏi. Chỉ có thể duy trì ít lâu mà thôi."
Đông thúc vội hỏi:" Vậy người có thể giúp cô nương ấy trụ được bao lâu."
Trần đại phu đáp:" Chỉ khoảng hơn hai mươi ngày mà thôi"
Đông thức tính toán đường đi từ đây đến Lĩnh Sơn Trấn sẽ mất khoảng mười lăm ngày đường. Nếu trụ được hai mươi ngày gặp được Thạch đại phu thì tốt rồi. Ông vội nói với Trần đại phu:" Hai mươi ngày cũng được mong ông có thể giúp cho con bé."
Ông dặn dò đưa cho Nhược Ly một phong thư và một mẫu giấy:" Sau khi Mạn Ngọc khỏe hơn con hãy đưa nó lập tức lên đường đến Lĩnh Sơn Trấn. Gặp Thạch đại phu. Ta đã ghi địa chỉ trên giấy con tới đó tìm và đưa phong thư này ra cho Thạch đại phu ông ấy sẽ giúp đỡ. Còn ta phải đi Dụ Châu sau khi xong việc ta sẽ nhanh chóng tụ hợp cùng hai con."
Nói rồi ông lập tức rời đi. Mạn Ngọc đêm hôm đó sốt cao. Cộng thêm hàn độc hành hạ. Trần đại phu và phu nhân của ông ấy cùng Nhược Ly ba người tất bật chăm sóc nàng cả đêm đến sáng hôm sau Mạn Ngọc mới hạ sốt. Cả ba người ai cũng mệt mỏi. Nhược Ly gởi cho vợ chồng ông ấy chút bạc. Công bọn họ giúp chăm sóc Mạn Ngọc và tiện nhờ phu nhân Trần đại phu mua chút đồ ăn. Cũng may trước kia khi còn ở Minh Nguyệt Hiên Nhược Ly có giành dụm được chút ít bạc bây giờ mới có cái để dùng. Nếu không Nhược Ly cũng không biết phải xoay sở thế nào.
Ở Thanh Vương phủ, Diệp Quân Thanh đang xem mấy tấu chương được đưa lên. Hắn cầm lên xem nhưng lại không tài nào tập trung được. Hắn cứ bất giác nhớ đến hình ảnh đôi mắt đau đớn của Mạn Ngọc lúc cầu xin hắn cứu khỏi mấy con rắn đó. Hắn cố lắc đầu cho tỉnh táo để không nhớ đến hình ảnh đó nữa.
Lâm Vũ đi vào báo cáo với hắn:" Điện hạ, vương phi sau khi uống thuốc giải hiện đã tỉnh và khỏe hơn rồi"
"Vậy đứa bé trong bụng cô ấy sao rồi."
" Đứa bé vẫn khỏe mạnh."
Diệp Quân Thanh dặn dò hắn:" Cho người chăm sóc đàng hoang cho nàng ấy. Nói Miêu Thành Vũ dùng thuốc tốt nhất cho nàng ấy"
"Vâng, thuộc hạ làm ngay." Lâm Vũ nói xong định rời đi thì hắn gọi lại.
"Khoan đã."
Lâm Vũ quay lại hỏi hắn:" Điện hạ còn gì dặn dò hay sao"
Diệp Quân Thanh ngập ngừng:" Ngươi phải vài ám vệ đi theo bảo vệ cho Mạn Ngọc."
Lâm Vũ thấy khó hiểu không phải điện hạ mới làm tồn thương Mạn Ngọc tiểu thư giờ lại muốn phái người đi bảo vệ. Thật không thể hiểu được. Nhưng thắc mắc cũng chỉ để trong lòng không dám hỏi. Vì nhìn mặt nhị hoàng tử lúc này không tốt lắm. Hắn chỉ gật đầu rồi đi làm việc.
Hai hôm sau Mạn Ngọc mới có tiến triển. Lúc này nàng mới tỉnh lại. Cả người đau đớn không có chút sức lực. Mạn Ngọc gọi Nhược Ly.
Nhược Ly nghe gọi chạy vào nước mắt vui mừng mà khẽ rơi:" tiểu thư người tỉnh rồi thật tốt quá "
Mạn Ngọc sờ bụng mình hỏi Nhược Ly:" Đứa bé của ta sao rồi"
Nhược Ly trấn an Mạn Ngọc:" người yên tâm đứa bé không sao. Chỉ là nó hơi yếu."
Mạn Ngọc biết chứ trải qua bao nhiêu thứ như vậy mà bé con vẫn cố gắng cùng nàng vượt qua. Bé con là niềm an ủi của nàng lúc này. Nàng sẽ cố gắng để bé con được bình an đến với nàng.
Vì Mạn Ngọc đã tỉnh lại nên Nhược Ly nói với Mạn Ngọc cần lên đường để kịp đến Lĩnh Sơn Trấn gặp Thạch đại phu. Mạn Ngọc đa tạ phu phụ Trần đại phu. Gởi họ chút bạc cảm ơn bọn họ đã giúp đỡ cứu mạng mình.
Hai người lên đường mất hơn mười hai ngày mới tới được nhà của Đông thúc. Mạn Ngọc cùng mọi người nghỉ ngơi. Ngày mai sẽ đi gặp Thạch đại phu.
Tối ngủ Mạn Ngọc lani gặp ác mộng. Từ sau khi xảy ra chuyện đó đêm nào Mạn Ngọc cũng gặp ác mộng mơ thấy những con rắn kia bò đầy người cắn xé nàng. Mơ thấy Diệp Quân Thanh muốn giết chết nàng. Mạn Ngọc trở nên ám ảnh sau lần đó. Mỗi lần tỉnh dậy sau ác mộng Mạn Ngọc không thể ngủ lại được nữa. Khiến hai mắt Mạn Ngọc càng ngày càng mệt mỏi.
Hôm sau đến gặp Thạch đại phu. Ông ấy bắt mạch cho nàng. Ông lắc đầu nói. Bây giờ chỉ là duy trì được bao lâu thì bao thôi. Hàn độc không có thuốc giải. Tình hình phát bệnh của cô ngày càng nghiêm trọng. Ta e chỉ được một năm mà thôi."
Mạn Ngọc cảm ơn ông rồi rời đi. Nàng sờ bụng khẽ nói:" Con ngoan dù cho có thế nào mẹ cũng sẽ để con bình an"
Một năm đối với nàng như vậy cũng đủ rồi. Đủ để đứa con nàng chào đời an toàn.
Bây giờ Mạn Ngọc đã mất hết nội lực và võ công. Muốn khắc chế hàn ể hàn độc cũng không thể được nữa. Bây giờ nàng chỉ còn khinh công và tài ám khí mà thôi. Tạm thời nàng ở lại nhà Đông thúc. Đợi ít lâu khỏe hơn nàng sẽ tìm căn nhà khác để ở. Không thể làm phiền Đông thúc mãi được.
Diệp Quân Thanh từ ngày Mạn Ngọc rời đi hắn càng trở nên lạnh lùng ít nói hơn trước. Tuy có Cao Uyển Như luôn bên cạnh. Nhưng cứ đêm về hắn vẫn thấy lòng trống rỗng. Hắn đi dạo một vòng. Đi một hồi lại đến Đông Thanh viện. Đông Thanh viện từ ngày Mạn Ngọc rời đi lại trở nên hoang vắng tiêu điều như trước. Hắn bước lên bậc thềm ngồi xuống.
Lâm Vũ và Lâm Xuyên vẫn luôn đi theo sau hắn một khoảng. Lâm Xuyên hỏi Lâm Vũ:" Có phải điện hạ lại nhớ thứ phi rồi hay không?"
Lâm Vũ không nhìn hắn đáp:" Biết rồi còn hỏi"
" Vậy sao lúc đó điện hạ lại tổn thương thứ phi như vậy."
Lâm Vũ nhìn Diệp Quân rồi đáp lại Lâm Xuyên:" Có những chuyện biết là như thế nhưng không thể làm được."
Lâm Xuyên lại hỏi hắn:" Như huynh phải không ?"
Lâm Vũ liếc mắt nhìn hắn:" Như ta cái gì?"
"Còn không phải huynh thích cô nương nhà người ta mà không dám bày tỏ à."
Lâm Vũ trợn mắt xoay người đá hắn một cái nói:" Ta nào có thích ai đâu"
Dối long là vậy nhưng hắn phảng phất nỗi buồn nhớ đến Nhược Ly. Nhớ lúc nào vùng vẫy thoát khỏi hắn bằng ánh mắt căm hận.
Thấy Lâm Vũ buồn Lâm Xuyên cũng không trêu hắn nữa nói:" Nếu mọi chuyện không xảy ra có lẽ ai cũng được hạnh phúc rồi."
Lâm Vũ nói:" Ngươi có Thanh Nhi chọn ở bên cạnh ngươi rồi còn than vãn gì nữa."
Lâm Xuyên cũng trầm mặc không nói gì. Đúng là Thanh Nhi chọn ở bên hắn. Nhưng trong lòng nàng vẫn phảng phất nỗi buồn. Hắn biết Thanh Nhi vẫn luôn lo cho tiểu thư nhà nàng nhưng chỉ giấu mà không dám nói ra thôi. Đến cuối cùng lại chẳng có ai được trọn vẹn hoàn toàn.
Miêu Thành Vũ gật đầu:" Đúng vậy."
"Vậy đứa con trong bụng nàng ấy thì sao. Có ảnh hưởng gì không."
" Theo mạch tượng cho thấy đứa bé vẫn chưa có chuyện gì. Nhưng phải nhanh chóng điều chế thuốc giải. Nếu không trong vòng mười hai canh giờ ta e rằng không cứu được nữa."
'Vậy ngươi mau điều chế thuốc giải đi."
'Nếu không có hai vị thuốc dẫn kia ta không thể điều chế được."
Sao lại không có?"
Kim Ô Đầu là thảo dược cực kỳ quý hiếm làm sao kiếm được. Hạt cây hoa Cửu Linh Chỉ ở Tây vực mới có. Mà từ đây đến Tây Vực hết hơn mười ngày đường. Mà cô ấy chỉ có mười hai canh giờ mà thôi."
A Nhã tì nữ Cao Uyển Như lên tiếng:" Xin Nhị hoàng tử cứu Vương phi và đứa trẻ trong bụng. Hôm qua vương phi chỉ ăn uống bình thường trong phủ. Ngoài ra chỉ có thứ phi có đem đến một bát chè sen. Không còn gì khác. Xin nhị điện hạ minh xét."
Ai nghe A Nhã nói vậy đều quy ra do Mạn Ngọc. Có người thốt lên tiếng nói nàng ác độc muốn giết chết đứa trẻ trong bụng vương phi. Mạn Ngọc chẳng còn sức lực để giải thích nữa. Mặc họ nói gì thì nói.
Diệp Quân Thanh mặt mũi hằm hằm tức giận cầm kiếm đi về phía Mạn Ngọc. Đưa kiếm lên cổ nàng nói:" Cô đúng thật độc ác. Dám hạ độc con của chúng ta. Cô đúng là không muốn sống rồi phải không. Lần trước đi đảo Nam Tiên cô lấy được Kim Ô Đầu đúng không. Mau giao nó ra đây Uyển Như đang cần dùng đến. Nói đi cô để ở đau mau giao ra."
Mạn Ngọc cười cợt nhìn hắn:" Tại sao ta phải giao ra cho ngươi."
Hắn lại kề kiếm lên cổ Nhược Ly nói với Mạn Ngọc:" Bây giờ cô có giao ra hay không nếu không giao ra ta sẽ giết cô ta."
Mạn Ngọc nói:" Ngươi thật bỉ ổi."
Diệp Quân Thanh gì chặt thanh kiếm vào cổ Nhược Ly khiến cổ Nhược Ly bắt đầu chảy máu.
Mạn Ngọc bất đắc dĩ:" Được ta sẽ giao. Ngươi thả Nhược Ly ra trước đi."
Nhược Ly hét lên:" Tiểu thư người không được giao ra. Người đừng lo cho em. Khó khăn lắm người mới tìm được không thể vì em mà để mất đi được."
Diệp Quân Thanh lại hỏi" Vậy Kim Ô Đầu ở đâu."
"Ta để ở trong phòng phía tủ bên tay trái ở ngăn thứ ba ở Thanh phủ
Diệp Quân Thanh ra lệnh cho binh lính lập tức trở về phủ lấy Kim Ô Đầu mang đến nói với Mạn Ngọc:" Tốt nhất là có nếu không dừng tách ta không tha cho hai người."
Nhược Ly được thả chạy tới đỡ Mạn Ngọc:" Tiểu thư người khó khăn lắm mới tìm được thuốc giải. Người giao ra như vậy rồi thì hàn độc trong người người phải làm sao. Người không cần vì em mà phải làm vậy đâu."
Mạn Ngọc thều thào:" Ta không để em gặp nguy hiểm được. Dù gì ta cũng mắc bệnh lâu rồi. Có hay không cũng không sao cả."
Nhược Ly khóc cho Mạn Ngọc nữa đời người dùng tất cả đối đãi chân thành với mọi người cuối cùng đổi lại được sự tàn nhẫn đến đau lòng của bọn họ.
Người lính kia vừa cầm Kim Ô Đầu trở về Diệp Quân Thanh vội đưa cho Miêu Thành Vũ đi chế biến thuốc giải. Đưa Cao Uyển Như về phủ.
Mạn Ngọc được Nhược Ly dìu đứng dậy chuẩn bị rời đi. Diệp Quân Thanh đưa một tờ giấy cho nàng nói:" Đây là thư hoà lỵ. Từ giờ trở đi ta và cô không còn bất cứ liên quan gì nữa."
Mạn Ngọc cầm tờ hoà ly thư. Ngước nhìn Diệp Quân Thanh nói:"Được"
Mạn Ngọc lấy trong áo ra một cái lá liễu đã khô. Cố gắng hết sức cầm thanh kiếm trong tay Nhược Ly. Nàng vung một đường chém đứt đôi chiếc lá liễu nói :" Ta và mẫu thân ta chưa hề có lỗi gì với gia đình huynh. Hôm nay chấm dứt mọi chuyện ở đây sau này không còn liên quan đến nhau nữa." Nói xong Mạn Ngọc lại phun ra một ngụm máu nữa.
Nhược Ly từng bước dìu Mạn Ngọc rời đi. Tất cả mọi người đều nhìn hình bóng cô đơn cô độc từng bước rời đi của Mạn Ngọc. Lúc này Đông thúc cũng vừa mới đến ông nhìn mà thấy xót thương cho Mạn Ngọc. Ông lần này đến để bàn công việc vì nghe tin Mạn Ngọc nên chạy đến. Ông phụ Nhược Ly dìu Mạn Ngọc. Mạn Ngọc lúc này lại phun ra ngụm máu mà khụy xuống.
Diệp Quân Thanh thấy vậy nắm chặt tay trong lòng khó chịu nhưng không thể làm gì được.
Vừa ra tới xe ngựa bên ngoài nàng đưa ra bằng chứng mà Trương phu nhân đã đưa cho nàng nhờ Đông thúc mang về lại cho phu phụ Điền thị nhờ bà ấy giữ dùm hộ ta.
Nói xong liền nói Đông thúc rời đi. Mạn Ngọc nhờ ông xong thì sức lực đa. Không cố gắng được nữa rơi vào hôn mê.
Đông thúc nói với Nhược Ly:" Chắc Ngọc Nhi đã trúng độc rắn rồi Mau đưa Mạn Ngọc đến địa chỉ có đại phu lúc trước ông có quen biết để giải độc rắn."
' Giải được độc rắn rồi hãy đưa con bé về Lĩnh Sơn Trấn trú tạm. Ở đó có Thạch đại phu. Y thuật ông ấy cao có lẽ sẽ chữa đc cho Mạn Ngọc.
Cơ thể Mạn Ngọc càng lúc càng lạnh. Hàn độc lại phát tác. Nhược Ly dù đang bị thương vẫn lo cho Mạn Ngọc. Còn cả đứa con trong bụng Mạn Ngọc nữa. Sau bao nhiêu chuyện như thế liệu nó còn có thể trụ lại cùng Mạn Ngọc hay không. Bây giờ chỉ còn nó là niềm an ủi duy nhất cho Mạn Ngọc. Nếu bé con mà có mệnh hệ gì. Nhược Ly chỉ sợ Mạn Ngọc cũng sẽ theo bé con mà đi luôn.
Lúc đưa đến vị đại phu kia. Đông thúc nhờ cậy ông ấy giúp đỡ. Trần đại phu nói:" Ta chỉ có thể giúp cô ấy giải độc rắn kia thôi còn hàn độc trong người cô nương ấy ta không giải được. Đứa bé trong bụng hiện rất yếu. Nó có thể tồn
tại hay không chỉ có thể nghe theo mệnh trời mà thôi. Vị cô nương này bị thương. Lại còn bị nội thương khá nặng. Thứ cho ta y thuật kém cỏi. Chỉ có thể duy trì ít lâu mà thôi."
Đông thúc vội hỏi:" Vậy người có thể giúp cô nương ấy trụ được bao lâu."
Trần đại phu đáp:" Chỉ khoảng hơn hai mươi ngày mà thôi"
Đông thức tính toán đường đi từ đây đến Lĩnh Sơn Trấn sẽ mất khoảng mười lăm ngày đường. Nếu trụ được hai mươi ngày gặp được Thạch đại phu thì tốt rồi. Ông vội nói với Trần đại phu:" Hai mươi ngày cũng được mong ông có thể giúp cho con bé."
Ông dặn dò đưa cho Nhược Ly một phong thư và một mẫu giấy:" Sau khi Mạn Ngọc khỏe hơn con hãy đưa nó lập tức lên đường đến Lĩnh Sơn Trấn. Gặp Thạch đại phu. Ta đã ghi địa chỉ trên giấy con tới đó tìm và đưa phong thư này ra cho Thạch đại phu ông ấy sẽ giúp đỡ. Còn ta phải đi Dụ Châu sau khi xong việc ta sẽ nhanh chóng tụ hợp cùng hai con."
Nói rồi ông lập tức rời đi. Mạn Ngọc đêm hôm đó sốt cao. Cộng thêm hàn độc hành hạ. Trần đại phu và phu nhân của ông ấy cùng Nhược Ly ba người tất bật chăm sóc nàng cả đêm đến sáng hôm sau Mạn Ngọc mới hạ sốt. Cả ba người ai cũng mệt mỏi. Nhược Ly gởi cho vợ chồng ông ấy chút bạc. Công bọn họ giúp chăm sóc Mạn Ngọc và tiện nhờ phu nhân Trần đại phu mua chút đồ ăn. Cũng may trước kia khi còn ở Minh Nguyệt Hiên Nhược Ly có giành dụm được chút ít bạc bây giờ mới có cái để dùng. Nếu không Nhược Ly cũng không biết phải xoay sở thế nào.
Ở Thanh Vương phủ, Diệp Quân Thanh đang xem mấy tấu chương được đưa lên. Hắn cầm lên xem nhưng lại không tài nào tập trung được. Hắn cứ bất giác nhớ đến hình ảnh đôi mắt đau đớn của Mạn Ngọc lúc cầu xin hắn cứu khỏi mấy con rắn đó. Hắn cố lắc đầu cho tỉnh táo để không nhớ đến hình ảnh đó nữa.
Lâm Vũ đi vào báo cáo với hắn:" Điện hạ, vương phi sau khi uống thuốc giải hiện đã tỉnh và khỏe hơn rồi"
"Vậy đứa bé trong bụng cô ấy sao rồi."
" Đứa bé vẫn khỏe mạnh."
Diệp Quân Thanh dặn dò hắn:" Cho người chăm sóc đàng hoang cho nàng ấy. Nói Miêu Thành Vũ dùng thuốc tốt nhất cho nàng ấy"
"Vâng, thuộc hạ làm ngay." Lâm Vũ nói xong định rời đi thì hắn gọi lại.
"Khoan đã."
Lâm Vũ quay lại hỏi hắn:" Điện hạ còn gì dặn dò hay sao"
Diệp Quân Thanh ngập ngừng:" Ngươi phải vài ám vệ đi theo bảo vệ cho Mạn Ngọc."
Lâm Vũ thấy khó hiểu không phải điện hạ mới làm tồn thương Mạn Ngọc tiểu thư giờ lại muốn phái người đi bảo vệ. Thật không thể hiểu được. Nhưng thắc mắc cũng chỉ để trong lòng không dám hỏi. Vì nhìn mặt nhị hoàng tử lúc này không tốt lắm. Hắn chỉ gật đầu rồi đi làm việc.
Hai hôm sau Mạn Ngọc mới có tiến triển. Lúc này nàng mới tỉnh lại. Cả người đau đớn không có chút sức lực. Mạn Ngọc gọi Nhược Ly.
Nhược Ly nghe gọi chạy vào nước mắt vui mừng mà khẽ rơi:" tiểu thư người tỉnh rồi thật tốt quá "
Mạn Ngọc sờ bụng mình hỏi Nhược Ly:" Đứa bé của ta sao rồi"
Nhược Ly trấn an Mạn Ngọc:" người yên tâm đứa bé không sao. Chỉ là nó hơi yếu."
Mạn Ngọc biết chứ trải qua bao nhiêu thứ như vậy mà bé con vẫn cố gắng cùng nàng vượt qua. Bé con là niềm an ủi của nàng lúc này. Nàng sẽ cố gắng để bé con được bình an đến với nàng.
Vì Mạn Ngọc đã tỉnh lại nên Nhược Ly nói với Mạn Ngọc cần lên đường để kịp đến Lĩnh Sơn Trấn gặp Thạch đại phu. Mạn Ngọc đa tạ phu phụ Trần đại phu. Gởi họ chút bạc cảm ơn bọn họ đã giúp đỡ cứu mạng mình.
Hai người lên đường mất hơn mười hai ngày mới tới được nhà của Đông thúc. Mạn Ngọc cùng mọi người nghỉ ngơi. Ngày mai sẽ đi gặp Thạch đại phu.
Tối ngủ Mạn Ngọc lani gặp ác mộng. Từ sau khi xảy ra chuyện đó đêm nào Mạn Ngọc cũng gặp ác mộng mơ thấy những con rắn kia bò đầy người cắn xé nàng. Mơ thấy Diệp Quân Thanh muốn giết chết nàng. Mạn Ngọc trở nên ám ảnh sau lần đó. Mỗi lần tỉnh dậy sau ác mộng Mạn Ngọc không thể ngủ lại được nữa. Khiến hai mắt Mạn Ngọc càng ngày càng mệt mỏi.
Hôm sau đến gặp Thạch đại phu. Ông ấy bắt mạch cho nàng. Ông lắc đầu nói. Bây giờ chỉ là duy trì được bao lâu thì bao thôi. Hàn độc không có thuốc giải. Tình hình phát bệnh của cô ngày càng nghiêm trọng. Ta e chỉ được một năm mà thôi."
Mạn Ngọc cảm ơn ông rồi rời đi. Nàng sờ bụng khẽ nói:" Con ngoan dù cho có thế nào mẹ cũng sẽ để con bình an"
Một năm đối với nàng như vậy cũng đủ rồi. Đủ để đứa con nàng chào đời an toàn.
Bây giờ Mạn Ngọc đã mất hết nội lực và võ công. Muốn khắc chế hàn ể hàn độc cũng không thể được nữa. Bây giờ nàng chỉ còn khinh công và tài ám khí mà thôi. Tạm thời nàng ở lại nhà Đông thúc. Đợi ít lâu khỏe hơn nàng sẽ tìm căn nhà khác để ở. Không thể làm phiền Đông thúc mãi được.
Diệp Quân Thanh từ ngày Mạn Ngọc rời đi hắn càng trở nên lạnh lùng ít nói hơn trước. Tuy có Cao Uyển Như luôn bên cạnh. Nhưng cứ đêm về hắn vẫn thấy lòng trống rỗng. Hắn đi dạo một vòng. Đi một hồi lại đến Đông Thanh viện. Đông Thanh viện từ ngày Mạn Ngọc rời đi lại trở nên hoang vắng tiêu điều như trước. Hắn bước lên bậc thềm ngồi xuống.
Lâm Vũ và Lâm Xuyên vẫn luôn đi theo sau hắn một khoảng. Lâm Xuyên hỏi Lâm Vũ:" Có phải điện hạ lại nhớ thứ phi rồi hay không?"
Lâm Vũ không nhìn hắn đáp:" Biết rồi còn hỏi"
" Vậy sao lúc đó điện hạ lại tổn thương thứ phi như vậy."
Lâm Vũ nhìn Diệp Quân rồi đáp lại Lâm Xuyên:" Có những chuyện biết là như thế nhưng không thể làm được."
Lâm Xuyên lại hỏi hắn:" Như huynh phải không ?"
Lâm Vũ liếc mắt nhìn hắn:" Như ta cái gì?"
"Còn không phải huynh thích cô nương nhà người ta mà không dám bày tỏ à."
Lâm Vũ trợn mắt xoay người đá hắn một cái nói:" Ta nào có thích ai đâu"
Dối long là vậy nhưng hắn phảng phất nỗi buồn nhớ đến Nhược Ly. Nhớ lúc nào vùng vẫy thoát khỏi hắn bằng ánh mắt căm hận.
Thấy Lâm Vũ buồn Lâm Xuyên cũng không trêu hắn nữa nói:" Nếu mọi chuyện không xảy ra có lẽ ai cũng được hạnh phúc rồi."
Lâm Vũ nói:" Ngươi có Thanh Nhi chọn ở bên cạnh ngươi rồi còn than vãn gì nữa."
Lâm Xuyên cũng trầm mặc không nói gì. Đúng là Thanh Nhi chọn ở bên hắn. Nhưng trong lòng nàng vẫn phảng phất nỗi buồn. Hắn biết Thanh Nhi vẫn luôn lo cho tiểu thư nhà nàng nhưng chỉ giấu mà không dám nói ra thôi. Đến cuối cùng lại chẳng có ai được trọn vẹn hoàn toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.