Chương 15
Arinsa Tiên
22/03/2014
*Bữa tiệc định mệnh....
Hôm nay, các nv chính chúng ta phải tham dự 1 bữa tiệc rất quan trọng trong giới thượng lưu đó là 'Lễ kỉ niệm 20 năm thành lập DIOR-Tập đoàn thời trang nổi tiếng nhất VN'(tập đoàn nhà nó). Đều là con cái của các tập đoàn nổi tiếng (và trong đó các Dady và Mami đều từng là bạn học có quen biết rất thân) nên không chỉ S.Angels mà cả F.Boy cx đk mời. Nhưng nói thì nói vậy chứ chả ai thích thú vs cái bữa tiệc 'quý tộc phiền phức' này, tham dự cx vì danh tiếng của dòng họ thôi....Còn trong lúc này tại biệt thự S.Angels, tình hình hiện h hơi bị bất khả quan. Các cô gái thì đang tự chuẩn bị rất chi là tươm tất (mất nguyên cả 1 buổi chiều). Tuy hk phải là lần đầu tiên tham dự các bữa tiệc như vậy nhưng dù gì đây cx là bữa tiệc lớn rất quan trọng nên phải đầu tư hơi bị nhiều(về sắc đẹp và thời gian, hix)....
"Evi, cậu xong chưa??Gần đến h rồi nhanh lên!!"-Shaily vừa đứng ngoài cửa phòng vừa nhìn đồng hồ hối Evi.
"Biết...biết rồi! mình xong ngay đây, còn chiếc vòng nữa thôi"- Evi giọng hối hả, đeo vội chiếc vòng cổ rồi lật đật chạy nhanh ra ngoài.
Evi và Shaily bước xuống dưới nhà. Nhỏ đứng dưới cầu thang chờ 2 đứa bạn thân 'chúa mò' của mình, nét mặt hầm hầm có chút bực bội(vì bị bắt đứng chờ). Mọi thứ đã chuẩn bị xong: Nhỏ dịu dàng, quyến rủ trong chiếc đầm dạ hội màu trắng tinh khôi sang trọng lệch vai dài chấm đất, cài tóc lấp lánh trên mái tóc nâu thả xuông ngang lưng. Shaily quyến rủ, sang trọng vs chiếc đầm 1 dây màu xanh nước biển nhạt dài chấm đất ôm 3 vòng cơ thể, mái tóc đen bấm xù cột lệch bằng hạt ngọc trai. Còn Evi trái vs phong cách tinh nghịch hàng ngày, cô nàng nổi bật, tinh tế trong chiếc váy màu đỏ trễ vai, mái tóc lai màu vàng đk búi tóc gọn gàng đính hạt lấp lánh. Cả ba lúc này đều xinh đẹp hơn bao h hết. Quả thật đúng là thiên thần S.Angels
"Thôi nhanh lên. Hôm nay F.Boy sẽ tới đón bọn mình đó, bọn họ vừa gọi tới đang đứng chờ trước cổng kìa"-Shaily hối cả 2
Chiếc xe Roll Royce của F.Boy đỗ ngay trước cổng. Các chàng trai ai cx lịch lãm, sang trọng đứng ngoài xe chờ các thiên thần(riêng Anh ngồi chờ trong xe). S.Angels bước ra, Nick và Ken sững sờ trước vẻ đẹp của Shaily và Evi.
"Ừm...cx hk tồi"- Hắn sau 1 hồi đưa con mắt nhìn nhỏ 1 lượt từ trên xuống dưới ngật đầu ưng ý
"Hứ, tất nhiên rồi. Bổn tiểu thư Hoàng Thiên Ân này mà lại"-Nhỏ hất mặt, đáp lại hắn bằng câu đầy nói tự tin-[Nhưng anh cx đk đấy chứ, đẹp trai phếch nhỉ]-Nhỏ nghĩ thầm.
Hắn mỉm cười nhẹ theo phong cách lãng tử Hắn mở cửa xe mời nhỏ vào(Cả Nick và Ken cx bắt trước Hắn thể hiện sự galang của mình). Chiếc xe lăn bánh.
.......1 lúc sau... Căn biệt thự to lớn như tòa lâu đài mang phong cách cổ điển phương Tây 'Huỳnh Thanh'. Bữa tiệc đk tổ chức ở đại sảnh trong biệt thự. Khách toàn là những người nổi tiếng trong giới thượng lưu giám đốc, chủ tịch của các công ti có tiếng ở VN và cả ở nước ngoài. Và còn có vài ngôi sao nổi tiếng của giới nghệ thuật. Nhưng F.Boy và S.Angels vẫn nổi bật hơn bao h hết(hơn cả ngôi sao luôn đó).
"Quả đúng là... tập đoàn Dior có khác "-Anh lên tiếng nhận xét
"Đúng z, từ các doanh nhân đến ngôi sao nổi tiếng ai cx đến dự"-Hắn đồng tình
"Ủa...nhưng mà Arinsa đâu ta??"-Shaily thắc mắc
"Àk, chắc Rin đang chuẩn bị. Nghe nói hôm nay cậu ấy bận ghê lắm"-Nhỏ đáp
"Các em vừa nhắc mới nhớ, Arinsa đâu? Sao hôm nay hk thấy cô ấy?Mà các em vừa nói cô ấy bận cái gì z??"-Ken hỏi
"Ừ, nhắc chuyện này anh cx thấy lạ, hk biết Arinsa là tiểu thư nhà nào ha?Thân phận của các em và bọn anh đều biết cả rồi chỉ có cô ấy là chưa thôi"-Nick cx tò mò hỏi theo
"Ủa, chẳng lẽ các anh hk biết? Bộ các anh chưa coi hồ sơ của Arinsa hả?"-Evi hỏi lại. Cả Nick và Ken đều lắc đầu, Anh nghe mà cx thấy tò mò về thân phận của nó
"Haiz, thiệt tình.... Arinsa chính là Đại tiểu thư của tập đoàn Dior, con gái duy nhất của chủ nhân bữa tiệc hôm nay đó."-Evi nói, F.Boy nghe mà hơi bị sốc vụ này. Anh cx thấy kinh ngạc.
"Hả??Thiệt hk z??''-Nick như hk tin vào những gì mình nghe
"Thật hk ngờ,.... Cái cô gái Arinsa...gì đó hk những là 1 thủ lĩnh giỏi của bang D.A trong thế giới ngầm mà còn là đại tiểu thư của tập đoàn Dior nổi tiếng. Nếu có dịp phải gặp cô ta mới đk"-Hắn bỗng cất tiếng, giọng có chút hứng thú về thân thế của nó.
Shaily đứng cạnh nghe hắn nói mà thấy lo, từ cái hôm ở P.O.P Shaily luôn phân vân rất nhiều về chuyện của nó, cô chắc chắn nó đã thấy Thiên Bảo nhưng lại hk biết nó đang suy nghĩ cái gì, mấy ngày nay nó phải bận về biệt thự 'Huỳnh Thanh' để giúp Dady và Mami nó chuẩn bị cho bữa tiệc. Hk biết, Có khi nào hôm nay sẽ có chuyện gì xảy ra. Shaily hk chắc rằng linh cảm của mình có đúng hk nữa? Nhưng chuyện gì tới rồi cx sẽ tới thôi, hk ai có thể ngăn cản đk vận mệnh mà ông trời đã định sẵn.
Bụp, điện cúp bóng tối bao quanh , mọi người vẫn bình tĩnh đứng yên tại chỗ nhìn về phía ánh đèn chiếu lên giữa sân khấu. Bữa tiệc bắt đầu.
"Kính thưa các vị quan khách, cảm ơn các vị đã tới dự bữa tiệc này. Hôm nay chúng ta xin trân trọng mừng Lễ Kỉ niệm 20 năm thành lập Tập đoàn Dior"-MC vừa dứt câu, tiếng vỗ tay đã vang lên rào rào-"Bây giờ, chúng ta xin trận trọng kính mời ngài chủ tịch quý mến-Người đã xây dựng và dẫn dắt tập đoàn Dior được như hôm nay- Ông Huỳnh Thanh Phong"-1 người đàn ông trung niên, gương mặt hiền hậu bước lên, là Dady của nó. Ông bắt đầu bài diễn văn chán ngắt dài dòng của mình(đối vs S.Angels và F.Boy)....Sau 1 hồi lê thê, dài dòng làm cả bọn chán ngán, ngáp ngắn ngáp dài thì ông cx nói đk 1 câu nghe thấy phấn chấn...-"Và nhân hôm nay, con gái duy nhất của tôi và là người thừa kế tương lai của Tập đoàn Dior-Huỳnh Mỹ Bảo Tiên sẽ chúc mừng Lễ kỉ niệm bằng 1 bản độc tấu Piano, xin quý vị cho 1 tràn vỗ tay''-Tiếng vỗ tay vang lên hk ngớt.....
[Huỳnh-Mỹ-Bảo-Tiên!??Mình...mình vừa nghe nhầm sao? Là cô ấy??Sao cô ấy lại ở đây chứ?!!]-Nghe tên nó, hắn giật mình...
[Cuối cùng cô ấy cx xuất hiện rồi!...Độc tấu Piano sao?!...Đúng là đáng để mong chờ thật nhỉ??]-Anh đứng dựa người vào 1 góc tường, lặng lẽ nhìn về phía sân khấu, tấm màng dần mở.......
Nó bước ra, vs chiếc đầm dài màu đen chấm đất, cúp ngực vai trần, chiếc đầm còn đk xếp li đính hạt kim cương rất sắc xảo làm toát lên dáng vẻ quý phái, thanh cao, mái tóc hạt dẻ thả dài, uốn nhẹ phần đuôi, cài tóc đính kim cương lấp lánh cài một bên tóc, đôi mắt màu tím buồn làm
gương mặt thanh tú của nó càng xinh đẹp và sắc xảo hơn 1 cách kì lạ. Nó nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế, bàn tay thanh thoáng đặt lên những phím đàn...nó bắt đầu bản độc tấu Piano( do chính nó sáng tác ở Pari). Cả khán phòng im bặt không 1 tiếng động nào, chỉ có tiếng đàn dương cầm vang lên nhẹ dịu, êm đềm như 1 dòng nước chảy kéo họ vào trong giấc mộng êm ái thoải mái, sự say sưa của nó như hòa quyện cả trái tim vào bản nhạc không hề để ý đến không gian xung quanh (mặc dù nó biết hắn đang nhìn nó bằng con mắt vô cùng kinh ngạc ở phía dưới kia).
Bản nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay rầm rộ vang lên. Nó dịu dàng đứng dậy cuối chào khán giả, mọi người quay lại vs bữa tiệc. Nó đang bước xuống, 1 người đàn ông trung niên(bằng tuổi Dady của nó) cầm li rượu vang bước tới bên cạnh thân mật chào nó bằng tiếng Pháp(dịch bằng tiếng việt luôn cho khỏi mất công)
"Genie, con đàn hay lắm!Đúng là 'thiên tài' của ta"-người đàn ông mỉm cười nhìn nó
"Chú Frank, làm ơn đừng gọi con bằng cái tên 'thiên tài' đó nữa, ở đây là VN chứ hk phải ở Pari đâu!!"-Nó đáp lại bằng sự hờ hững, lạnh lùng vốn có
"Haha, xin lỗi nhưng ta quen rồi. Mà có sao đâu nào cái tên này rất hợp vs con đó chứ -thiên tài "người đàn ông cố tình nhấn mạnh chọc nó
"Vâng, chỉ có mình chú là thấy hợp vì... người tự ý lôi kéo cháu vào con đường nghệ thuật và đặt cho cháu cái tên vớ vẩn này là chú mà...''-Nó vẫn cố nói giọng điềm tĩnh có chút gắt gao nhưng trong lòng thì đang thở dài chán nản, tại sao số nó lại xuôi thế này nhỉ??Đã cố tình về đây để chốn cái ông chú phiền phức này rồi thế mà...
"Thôi, ta phải đi gặp Dady con bàn chút chuyện, gặp lại sau nhé "-Nói rồi người đang ông để lại cho nó 1 nụ cười khó hiểu và quay đi
[Không thể nào!!? Bỏ đi dễ dàng như z sao?Nghe nói sau khi mình về VN gần 1 tháng qua ổng cho người tìm mình dữ lắm mà. Chậc, Ông chú này không biết lại đang bày mưu tính kế gì đây nữa??]-Nó nhìn theo bóng người đàn ông đó hòa vào đám đông suy nghĩ thì...
"Rin!!"-Giọng nói trong trẻo vang lên, Nhỏ vẫy tay gọi tên nó. Nó quay lại...(đứng hình và im lặng 1s...) nó hk ngạc nhiên vì biết rồi cx đến lúc này. Nó bình tĩnh, tự tin vs phong thái bình thản hk 1 cảm xúc trên gương mặt bước tới chỗ Nhỏ đang đứng bên cạnh...Hắn.
"Woh, Rin cậu đàn hay quá, hk ngờ 2 năm qua lại tiến bộ nhanh như z đó!"-Nhỏ gưỡng mộ reo lên và nở 1 nụ cười hồn nhiên, tươi rói nhìn nó(Vô tư vừa thôi chị, Hk hề biết cái gì đang xảy ra)
"Ờh"-Nó đáp vô thức và nhìn về phía nụ cười của nhỏ, giả vờ như hk để ý đến ánh nhìn của hắn
"Àk, Rin...chắc cậu chưa biết người này, để mình giới thiệu đây là Trần Thiên Bảo, phó bang Devil đó"-Nhỏ nhìn qua hắn rồi lại nhìn qua nó gt
...........im lặng........
"Chào, lâu rồi không gặp"-Nó bỗng cất tiếng đưa tay về phía hắn
"......."- đáp lại nó vs thái độ thẫn thờ im lặng, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp quen thuộc ngày nào của nó. Bàn tay hắn nắm chặt lại. Hắn kìm chế. Phải, hắn đã và đang kìm chế lòng mình từ nãy đến h, nếu hk thì lúc nãy khi thấy nó xuất hiện hắn đã chạy lên sân khấu vs nó rồi. Nhưng...trong h phút này đây hắn lại hk biết phải làm sao, hk biết phải nói như thế nào khi gặp lại Nó....
Nó hk biểu cảm, vẫn tự tin nhìn hắn, nó biết hắn đang nghĩ gì nhưng cố tình làm lơ.....
"Ủa??Hai người biết nhau sao?"- nghe câu nói của nó, thắc mắc, hết nhìn qua nó lại nhìn về phía hắn, Nhỏ cảm thấy giữa hai người này dường như có một điều gì đó...khó hiểu. Hắn giật mình khi nghe Nhỏ hỏi, vẫn thái độ im lặng hk biết nói sao...thì.....
"Có! chúng tôi đã từng biết nhau"-Nó trả lời thẳng thừng, không do dự
Hắn ngạc nhiên lần nữa-[ 'ĐÃ TỪNG' sao??... trớ trêu thật!!...nhưng...đúng vậy chúng ta....'đã từng quen biết nhau'...vào 2 năm trước, ý em là như vậy phải hk Huỳnh Mỹ Bảo Tiên??!]- hắn nở nụ cười nhếch mép trên môi... một nụ cười cay đắng!
"Z sao??"-Nhỏ vẫn thấy có gì đó rất khó hiểu trong câu tl của nó
...."Ừm, thôi mình bận chút chuyện, có gì nói sau ha.! Mình đi đây"-Nói rồi nó quay lưng bước đi.-"Mà... lần sau...nếu gặp lại, chắc giữa chúng ta còn có rất nhiều chuyện cần nói nhỉ?!"-Trước khi bỏ đi, Nó còn nhẹ nhàng nói nhỏ 1 câu đủ để cho cả Hắn và Nhỏ nghe đk. Nó bước đi để lại sự im lặng trong ánh mắt nhìn theo dáng nó dần khuất vào đám đông của Hắn....và tâm trạng khó hiểu rất kì lạ của Nhỏ...
....Nó rời khỏi bữa tiệc, đi tới 'khu vườn đặc biệt' nằm trong khu vực của căn biệt thự nhà Nó. Lâu rồi nó không tới đây, đây là khu vườn mà nó đã tự làm từ khi còn là 1 cô nhóc con chỉ mới 6 tuổi(Chà, cái lứa tuổi trẻ thơ khá quen nhỉ?!). Khu vườn này rất ít ai biết vì nằm ở phía sau căn biệt thự, đk ngăn cách riêng biệt bởi 1 rừng cây cổ thụ và tiếp sau khu rừng là dòng nước suối nhỏ chảy qua dọc theo mép rừng. Chỉ có Nó và 1 số người mới biết đường vào khu vườn này.
Điều tuyệt diệu làm nên sự đặc biệt ở đây chính là Trung tâm khu vườn có cái bệ nâng cao một đôi cánh thiên thần màu trắng rất to đk chạm khắc tinh xảo bằng viên đá saphia trong suốt đẹp lấp lánh, xung quanh là những bông hoa hồng tím -loài hoa mà nó yêu thích vs vẻ đẹp kiêu sa và màu tím huyền bí, thần kì. Khu vườn còn có 4 cái vòi phun nước chạm khắc hình hoa đk đặt ở 4 góc vs mỗi khu vực trồng các loài hoa khác như những loài hoa có liên quan đến người thân của Nó: loài hoa xương rồng đầy gai nhưng mạnh mẽ nghị lực, ấm áp giống Dady nó; hoa oải hương thơm ngát sự dịu dàng luôn mang đến sự bình yên như Mami của Nó hay nhiều loài hoa thú vị khác; hoa Pureboold thanh cao, chân thật mang nhiều điều kì dịu mà Nhỏ thích..........Tất cả...mọi thứ nơi đây đã làm nên một không gian riêng vô cùng thơ mộng thoải mái, một thiên đường hoa 'lung linh, ảo ảnh' do chính nó tạo nên.
Nó thích không khí nơi này...!! tuy đã hk gặp khu vườn yêu quý của mình 2 năm rồi, nhưng những cành cây và các loài hoa ở đây vẫn tươi tốt, chắc là Bác Tâm-người làm vườn nhà nó, đã giúp nó chăm sóc khu vườn này trong thời gian qua (Bác Tâm chính là người đã dạy nó cách trồng cây, cách chăm sóc những bông hoa). Nó ngồi đung đưa trên cái xích đu nhỏ màu trắng, trầm lặng nhìn những bông hoa lay động theo gió, nghĩ vu vơ 1 hồi nó khẽ cười.......
"Khu vườn hoa này....đẹp thật nhỉ?!..."-Tiếng nói trầm ấm vang lên, nó giật mình ngẩng đầu lên
"Khu vườn này....đẹp thật nhỉ?!..."-Tiếng nói trầm ấm vang lên, nó giật mình ngẩng đầu lên
"Sao...sao anh vào đk nơi này?"-Nó ngạc nhiên hỏi...khi thấy...Anh
"Thì...đi theo cô tiểu thư lạnh lùng đang mang 'tâm trạng hk tốt' nào đó là vào đk, có gì khó đâu!...Mà đường vào khu vườn này khó thật đó, nếu hk biết 'đường tắt' thì chắc hk thể vào đk"-Anh thản nhiên đáp
"Tâm trạng hk tốt ??...Anh biết sao??...biết tôi đang nghĩ gì àk?!"-Ban đầu Nó khó hiểu nhìn Anh, nhưng rồi cụp mắt xuống giọng Nó buồn và có chút thắc mắc.
"Có lẽ..."-Anh trả lời gọn, giọng trầm trầm
"Hay nhỉ!!?"-Nó nở nụ cười nữa miệng ngượng ngạo-"Từ lúc nào vậy...!!??"-giọng nó the thẻ
"Lúc nãy...ở bữa tiệc, khi cô đứng nói chuyện vs Sammy và Thiên Bảo....tâm trạng cô đã không ổn rồi, không bình thường tí nào.... nhất là lúc đối mặt vs Thiên Bảo!. Cô... và Thiên Bảo 2 người có quan hệ gì??"-Anh hỏi ngược lại Nó.
Trong bữa tiệc đứng 1 mình vừa uống rượu vừa dõi theo những từng động thái của Nó (nói thật ra thì hk phải là 1 mình mà còn có vài cô tiểu thư đỏng đảnh vs ánh mắt trái tim nhìn anh cứ lạng qua lạng lại...nhưng hk cô nào dám tới gần vì tuy Anh rất đẹp trai... mà lại lạnh lùng và đáng sợ quá!!Hix). Khi thấy Nó vừa đàn xong và đã bước xuống dưới đứng nói chuyện vs Nhỏ thì Anh đã định bước tới chỗ Nó.... Nhưng Anh chợt khựng lại khi nhìn thấy gương mặt biến sắc bất thường của Nó lúc chạm mặt Hắn, tuy đứng từ xa hk nghe đk họ nói gì.....nhưng trực giác của Anh cho biết giữa Nó và Hắn có gì đó rất kì lạ(Cảm giác giống Sammy ghê). Và lòng Anh lại bắt đầu thấy nhói khi nhìn vẻ mặt lạnh lùng lúc đó của Nó!!Tại sao z nhỉ??.....
"Lại là câu hỏi này!!...Hừm...anh muốn tôi trả lời à?!?"-Nó nhếch mép
"Nếu... cô có thể nói!....Nếu cô thấy nói ra mà nhẹ lòng hơn! Thì... xin hãy nói ra và... tôi sẽ im lặng để lắng nghe cô giải tỏa cảm xúc của mình lúc này"
"......"-Nó im lặng, ánh mắt nhìn vào khoảng trống dưới đất. Anh h đây đối vs Nó thật sự là người hiểu rõ lòng nó nhất, đúng như anh nói Nó muốn...muốn có một ai đó bên cạnh mình, biết mình đang nghĩ gì và người đó có thể lắng nghe những lời Nó nói để... Nó bớt đi cảm giác trống vắng, cô đơn 1 mình.
"Haiz....Phải nói làm sao đây nhỉ?!.......Có nên nói là....Thiên Bảo - chính là người từng cho tôi một hạnh phúc, người đã từng khiến tôi biết thế nào là yêu...và là người đã từng làm cho lòng tôi đau... rất nhiều"-Nó thở dài-"Khi gặp lại anh ấy sau hai năm qua, tôi biết mình đã hết yêu Thiên Bảo, biết tình cảm xưa kia của tôi đã phải nhòa nhưng...... lại không biết tại sao lòng lại đau, không biết phải cư xử thế nào, phải đối mặt ra sao......Quan hệ giữa chúng tôi... phải giải thích như thế nào đây....đã từng quen nhau hay...bây h... chỉ là người.... Xa Lạ "
Nghe Nó nói đến đây, Anh đã hiểu đk phần nào Hắn-Thiên Bảo-đã từng là người ấy của Nó, là người khiến Nó trở nên lạnh lùng, vô tình như bây h....tuy Anh im lặng lắng nghe Nó nói nhưng tại sao càng nghe càng thấy tim càng đau, càng thắt lại...Mỗi lúc ở cạnh Nó, Anh lại thấy có một cảm xúc rất kì lạ, rất đặc biệt....chỉ là Anh vẫn không thể hiểu... cảm giác của Anh đối vs Nó là gì?!Có phải vì Nó giống cô bé năm xưa nên Anh muốn quan tâm đến Nó...Nhưng mà đây là gì?? có phải là tình cảm quan tâm dành cho một người bạn, là tình cảm thân thiết như anh em ruột hay là cái mà người đời gọi là...'tình yêu'... Anh không biết. Anh lúc này chỉ có thể chờ...chờ cho thời gian là câu trả lời cho tất cả.
..................im lặng...................
"Rin, cô có muốn nghe một câu chuyện này không"-Anh chợt lên tiếng thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình
"....ừm..."-Nó cx gật gù, tỏ ý muốn nghe mặc dù hk quan tâm cho lắm.....
"....vào khoảng 10 năm trước, có một cậu bé rất đáng thương...vì phải chịu nỗi đau mất mẹ khi chỉ mới tròn 7 tuổi. Nhưng có lẽ ông trời còn có mắt nên đã thương hại cậu bé đó và gửi xuống cho cậu một thiên thần, một cô bé rất dễ thương có nụ cười tỏa nắng luôn ở bên cậu...chính cô bé ấy đã cứu cậu ra khỏi bóng tối của tâm hồn, Nhờ cô ấy mà cậu có thể tiếp tục mỉm cười. Họ lúc nào cx ở bên cạnh nhau như hình vs bóng...."-Anh chậm rãi kể lại câu chuyện năm xưa, tâm trí bay vào làn gió đêm nhẹ dịu nhớ lại những kỉ niệm đẹp
"Chắc họ đã rất hạnh phúc nhỉ??"-Nó hỏi
"Ừm,....đã rất hạnh phúc, rất vui vẻ nhưng cái hạnh phúc đó không kéo dài đk lâu....."
" Không kéo dài đk lâu?! Chuyện gì đã xảy ra??"-Nó tập trung lắng nghe, nhìn những sắc thái biểu hiện trên gương mặt anh
"...Đó là một ngày nắng rất đẹp........"
......................hồi tưởng.......................
10 năm trước....... ngày hôm đó là một ngày hè trời rất nóng và nắng trói chang , có hai đứa trẻ rất dễ thương vừa bước ra khỏi tiệm kem....
" Anh GOD, anh có mệt không để Rin cầm phụ giúp cho"-Cô bé đi trước một tay cô cầm cây kem ăn ngon lành, cô quay lại nhìn người con trai đi sau lưng mình đang bê một đống kem lạnh ngắt trên tay cất giọng trong trẻo
"Hì, hì không sao, anh không mệt Rin lo ăn đi kem sắp chảy rồi kìa"-Anh mỉm cười đáp lại cô bé
Đi đến cột đèn giao thông để qua đường, người qua đường nườm nượp, phải khó khăn lắm Anh mới có thể nắm tay cô bé đó đi chen qua đám đông băng qua đường. Khi qua đến bên kia lề đường....
"A!!'-Cô bé chợt kêu lên
"Cái gì z??Em bị làm sao à?"-Anh quay lại hoảng hốt nhìn cô bé
"Sợi...sợi dây chuyền của em đâu mất rồi"
"Sợi dây chuyền anh tặng em đó hả??Chắc nó bị rơi mất lúc chúng ta đi qua đường...Z để anh đi.... "-Chưa kịp nói hết câu thì....
"Để em quay lại tìm"- Nói rồi cô bé chạy một mạch.
Thấy sợi dây chuyền hình nữa trái tim hộp to bản có một cánh bên phải (có thể bỏ hình vào) bằng bạc đính 1 hạt kim cương nhỏ phía trước mà mình đang tìm nằm giữa đường...vui vẻ vội chạy lại nhặt lên mà hk hề để ý đang là đèn xanh........và rồi chuyện gì tới cx sẽ tới.....Rầm...một chiếc xe tải bất ngờ lạc tay lái.... đâm thẳng vào cô bé nhỏ nhắn phía trước... mọi người bu đông lại....còn Anh nghe tiếng tai nạn...giật mình làm rơi hết đống kem trên tay xuống......cảm thấy có gì đó không hay xảy ra liền chạy lại chỗ xảy ra tai nạn.....Lúc này trước mắt Anh là hình ảnh rất thảm khốc..... của cô bé đang nằm bất động giữa vũng máu đỏ tươi.....chuyện gì đang xảy ra thế này. Chạy vội đến bên cạnh cô bé, Anh cô gắng lây gọi, kêu khóc thảm thiết....còn cô bé trên môi vẫn nở nụ cười hiền dịu, bàn tay nắm chặt sợi dây chuyền...chỉ có đôi mắt màu tím buồn xinh đẹp đó là không còn mở ra đk nữa.................KT Hồi tưởng..............
"Z sau đó cô bé ấy đã......."-Nó ngập ngừng trong miệng có ý hỏi Anh có phải điều đó đã xảy ra
"...Đã chết"-Anh buông 1 câu lạnh tanh
Nó không nói gì chỉ thấy buồn cho câu chuyện của Anh
"Theo cô...Ai là kẻ bất hạnh nhất??"-Anh nhìn Nó hỏi vs vẻ mặt buồn bã và có gì đó cay đắng
Nó vẫn im lặng suy nghĩ gì đó....-"Người bất hạnh nhất ư??! Đáp án chẳng phải...là kẻ đang rất đau khổ đứng trước mặt tôi sao??!...Tôi xin lỗi và không biết tại sao Anh lại kể câu chuyện này cho tôi...nhưng tôi thật sự rất tiếc...chuyện về cô bé đó"-Nó trầm giọng xuống tỏ ý thương tâm
"Hừm....Cô có thấy tôi là một kẻ rất ngu ngốc không?"-Anh cười nhếch mép cay đắng-...Một kẻ bất hạnh như tôi....thật sự có đáng để đk yêu thương?........ Nếu...nếu như ngày hôm đó...ngày hôm đó...tôi không vô tâm để cô bé ấy chạy đi một mình thì sẽ không có cái tai nạn quái ác kia và cô bé ấy vẫn luôn bên cạnh nở nụ cười thiên thần với tôi-Giọng Anh đanh lại-......Đôi khi tôi tự hỏi mình đã làm gì sai...mà số phận lại cứ thích đùa giỡn như vậy!. Cướp đi người thương yêu tôi nhất trên đời, rồi lại cứu tôi khỏi bóng đêm giá lạnh...và cuối cùng lại đẩy tôi vào vực đen thăm thẳm không lối thoát, khiến tôi không thể cười đk nữa....Tôi đã trở nên chán ghét cuộc sống, không muốn quan tâm đến cuộc đời vô vị này nữa"- Tất cả những chua xót, đắng cay hòa cùng lời nói. Đúng là Anh đã trở nên vô cảm, chán ghét cuộc sống...nhưng từ lúc gặp đk Nó...Anh đã có thể lấy lại thú vui để sống mỗi ngày, Anh biết cười, biết quan tâm...Có lẽ Nó chính là tia sáng mới cho Anh nhưng...Anh không dám hy vọng.... Một phần vì Anh sợ Nó lại sẽ lại giống họ đều bỏ Anh mà đi.... một phần vì lúc này Anh vẫn chưa thể xác định đk Tình cảm thật sự của mình...
"Haiz.....GOD, anh có thấy mỗi người chúng ta đều đang cố gắng trốn tránh sự đời cay đắng này không? Tự mang cho mình một vết thương quá lớn rồi lại che đậy nó bằng cái vỏ bọc lạnh lùng, vô tâm. Tất cả chỉ là ảo tưởng của bản thân."-Nó thở dài, nhìn lên bầu trời đầy sao kia
"....."-Anh chỉ biết nhìn Nó nở nhẹ nụ cười ấm áp(tâm trạng thay đổi nhanh thế!!)-"Thôi nãy h chúng ta nói chuyện lâu quá rồi, đi thôi!!Chắc h này bữa tiệc cx gần kết thúc rồi"-Anh nhìn đồng hồ trên tay
"...Ưm...nhưng tôi..."-Nó ngập ngừng
"Hừm, không sao đâu...chẳng phải như cô đã nói...có lẽ đôi khi chúng ta nên đối mặt vs ảo tưởng, đối mặt vs nổi đau quá khứ của bản thân để trở nên mạnh mẽ hơn có thể tìm ra cách sống mới cho cuộc đời này...đi thôi"- Anh nhìn thẳng vào mắt Nó trấn an
"...Ừm!....anh nói đúng!!....Chúng ta đi thôi..."-Nó nhẹ nhàng đứng dậy rải bước rời khỏi khu vườn, Anh đút tay vào túi quần đầy vẻ lãng tử(Siêu đẹp trai ạ) đi theo sau Nó.....
Hôm nay, các nv chính chúng ta phải tham dự 1 bữa tiệc rất quan trọng trong giới thượng lưu đó là 'Lễ kỉ niệm 20 năm thành lập DIOR-Tập đoàn thời trang nổi tiếng nhất VN'(tập đoàn nhà nó). Đều là con cái của các tập đoàn nổi tiếng (và trong đó các Dady và Mami đều từng là bạn học có quen biết rất thân) nên không chỉ S.Angels mà cả F.Boy cx đk mời. Nhưng nói thì nói vậy chứ chả ai thích thú vs cái bữa tiệc 'quý tộc phiền phức' này, tham dự cx vì danh tiếng của dòng họ thôi....Còn trong lúc này tại biệt thự S.Angels, tình hình hiện h hơi bị bất khả quan. Các cô gái thì đang tự chuẩn bị rất chi là tươm tất (mất nguyên cả 1 buổi chiều). Tuy hk phải là lần đầu tiên tham dự các bữa tiệc như vậy nhưng dù gì đây cx là bữa tiệc lớn rất quan trọng nên phải đầu tư hơi bị nhiều(về sắc đẹp và thời gian, hix)....
"Evi, cậu xong chưa??Gần đến h rồi nhanh lên!!"-Shaily vừa đứng ngoài cửa phòng vừa nhìn đồng hồ hối Evi.
"Biết...biết rồi! mình xong ngay đây, còn chiếc vòng nữa thôi"- Evi giọng hối hả, đeo vội chiếc vòng cổ rồi lật đật chạy nhanh ra ngoài.
Evi và Shaily bước xuống dưới nhà. Nhỏ đứng dưới cầu thang chờ 2 đứa bạn thân 'chúa mò' của mình, nét mặt hầm hầm có chút bực bội(vì bị bắt đứng chờ). Mọi thứ đã chuẩn bị xong: Nhỏ dịu dàng, quyến rủ trong chiếc đầm dạ hội màu trắng tinh khôi sang trọng lệch vai dài chấm đất, cài tóc lấp lánh trên mái tóc nâu thả xuông ngang lưng. Shaily quyến rủ, sang trọng vs chiếc đầm 1 dây màu xanh nước biển nhạt dài chấm đất ôm 3 vòng cơ thể, mái tóc đen bấm xù cột lệch bằng hạt ngọc trai. Còn Evi trái vs phong cách tinh nghịch hàng ngày, cô nàng nổi bật, tinh tế trong chiếc váy màu đỏ trễ vai, mái tóc lai màu vàng đk búi tóc gọn gàng đính hạt lấp lánh. Cả ba lúc này đều xinh đẹp hơn bao h hết. Quả thật đúng là thiên thần S.Angels
"Thôi nhanh lên. Hôm nay F.Boy sẽ tới đón bọn mình đó, bọn họ vừa gọi tới đang đứng chờ trước cổng kìa"-Shaily hối cả 2
Chiếc xe Roll Royce của F.Boy đỗ ngay trước cổng. Các chàng trai ai cx lịch lãm, sang trọng đứng ngoài xe chờ các thiên thần(riêng Anh ngồi chờ trong xe). S.Angels bước ra, Nick và Ken sững sờ trước vẻ đẹp của Shaily và Evi.
"Ừm...cx hk tồi"- Hắn sau 1 hồi đưa con mắt nhìn nhỏ 1 lượt từ trên xuống dưới ngật đầu ưng ý
"Hứ, tất nhiên rồi. Bổn tiểu thư Hoàng Thiên Ân này mà lại"-Nhỏ hất mặt, đáp lại hắn bằng câu đầy nói tự tin-[Nhưng anh cx đk đấy chứ, đẹp trai phếch nhỉ]-Nhỏ nghĩ thầm.
Hắn mỉm cười nhẹ theo phong cách lãng tử Hắn mở cửa xe mời nhỏ vào(Cả Nick và Ken cx bắt trước Hắn thể hiện sự galang của mình). Chiếc xe lăn bánh.
.......1 lúc sau... Căn biệt thự to lớn như tòa lâu đài mang phong cách cổ điển phương Tây 'Huỳnh Thanh'. Bữa tiệc đk tổ chức ở đại sảnh trong biệt thự. Khách toàn là những người nổi tiếng trong giới thượng lưu giám đốc, chủ tịch của các công ti có tiếng ở VN và cả ở nước ngoài. Và còn có vài ngôi sao nổi tiếng của giới nghệ thuật. Nhưng F.Boy và S.Angels vẫn nổi bật hơn bao h hết(hơn cả ngôi sao luôn đó).
"Quả đúng là... tập đoàn Dior có khác "-Anh lên tiếng nhận xét
"Đúng z, từ các doanh nhân đến ngôi sao nổi tiếng ai cx đến dự"-Hắn đồng tình
"Ủa...nhưng mà Arinsa đâu ta??"-Shaily thắc mắc
"Àk, chắc Rin đang chuẩn bị. Nghe nói hôm nay cậu ấy bận ghê lắm"-Nhỏ đáp
"Các em vừa nhắc mới nhớ, Arinsa đâu? Sao hôm nay hk thấy cô ấy?Mà các em vừa nói cô ấy bận cái gì z??"-Ken hỏi
"Ừ, nhắc chuyện này anh cx thấy lạ, hk biết Arinsa là tiểu thư nhà nào ha?Thân phận của các em và bọn anh đều biết cả rồi chỉ có cô ấy là chưa thôi"-Nick cx tò mò hỏi theo
"Ủa, chẳng lẽ các anh hk biết? Bộ các anh chưa coi hồ sơ của Arinsa hả?"-Evi hỏi lại. Cả Nick và Ken đều lắc đầu, Anh nghe mà cx thấy tò mò về thân phận của nó
"Haiz, thiệt tình.... Arinsa chính là Đại tiểu thư của tập đoàn Dior, con gái duy nhất của chủ nhân bữa tiệc hôm nay đó."-Evi nói, F.Boy nghe mà hơi bị sốc vụ này. Anh cx thấy kinh ngạc.
"Hả??Thiệt hk z??''-Nick như hk tin vào những gì mình nghe
"Thật hk ngờ,.... Cái cô gái Arinsa...gì đó hk những là 1 thủ lĩnh giỏi của bang D.A trong thế giới ngầm mà còn là đại tiểu thư của tập đoàn Dior nổi tiếng. Nếu có dịp phải gặp cô ta mới đk"-Hắn bỗng cất tiếng, giọng có chút hứng thú về thân thế của nó.
Shaily đứng cạnh nghe hắn nói mà thấy lo, từ cái hôm ở P.O.P Shaily luôn phân vân rất nhiều về chuyện của nó, cô chắc chắn nó đã thấy Thiên Bảo nhưng lại hk biết nó đang suy nghĩ cái gì, mấy ngày nay nó phải bận về biệt thự 'Huỳnh Thanh' để giúp Dady và Mami nó chuẩn bị cho bữa tiệc. Hk biết, Có khi nào hôm nay sẽ có chuyện gì xảy ra. Shaily hk chắc rằng linh cảm của mình có đúng hk nữa? Nhưng chuyện gì tới rồi cx sẽ tới thôi, hk ai có thể ngăn cản đk vận mệnh mà ông trời đã định sẵn.
Bụp, điện cúp bóng tối bao quanh , mọi người vẫn bình tĩnh đứng yên tại chỗ nhìn về phía ánh đèn chiếu lên giữa sân khấu. Bữa tiệc bắt đầu.
"Kính thưa các vị quan khách, cảm ơn các vị đã tới dự bữa tiệc này. Hôm nay chúng ta xin trân trọng mừng Lễ Kỉ niệm 20 năm thành lập Tập đoàn Dior"-MC vừa dứt câu, tiếng vỗ tay đã vang lên rào rào-"Bây giờ, chúng ta xin trận trọng kính mời ngài chủ tịch quý mến-Người đã xây dựng và dẫn dắt tập đoàn Dior được như hôm nay- Ông Huỳnh Thanh Phong"-1 người đàn ông trung niên, gương mặt hiền hậu bước lên, là Dady của nó. Ông bắt đầu bài diễn văn chán ngắt dài dòng của mình(đối vs S.Angels và F.Boy)....Sau 1 hồi lê thê, dài dòng làm cả bọn chán ngán, ngáp ngắn ngáp dài thì ông cx nói đk 1 câu nghe thấy phấn chấn...-"Và nhân hôm nay, con gái duy nhất của tôi và là người thừa kế tương lai của Tập đoàn Dior-Huỳnh Mỹ Bảo Tiên sẽ chúc mừng Lễ kỉ niệm bằng 1 bản độc tấu Piano, xin quý vị cho 1 tràn vỗ tay''-Tiếng vỗ tay vang lên hk ngớt.....
[Huỳnh-Mỹ-Bảo-Tiên!??Mình...mình vừa nghe nhầm sao? Là cô ấy??Sao cô ấy lại ở đây chứ?!!]-Nghe tên nó, hắn giật mình...
[Cuối cùng cô ấy cx xuất hiện rồi!...Độc tấu Piano sao?!...Đúng là đáng để mong chờ thật nhỉ??]-Anh đứng dựa người vào 1 góc tường, lặng lẽ nhìn về phía sân khấu, tấm màng dần mở.......
Nó bước ra, vs chiếc đầm dài màu đen chấm đất, cúp ngực vai trần, chiếc đầm còn đk xếp li đính hạt kim cương rất sắc xảo làm toát lên dáng vẻ quý phái, thanh cao, mái tóc hạt dẻ thả dài, uốn nhẹ phần đuôi, cài tóc đính kim cương lấp lánh cài một bên tóc, đôi mắt màu tím buồn làm
gương mặt thanh tú của nó càng xinh đẹp và sắc xảo hơn 1 cách kì lạ. Nó nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế, bàn tay thanh thoáng đặt lên những phím đàn...nó bắt đầu bản độc tấu Piano( do chính nó sáng tác ở Pari). Cả khán phòng im bặt không 1 tiếng động nào, chỉ có tiếng đàn dương cầm vang lên nhẹ dịu, êm đềm như 1 dòng nước chảy kéo họ vào trong giấc mộng êm ái thoải mái, sự say sưa của nó như hòa quyện cả trái tim vào bản nhạc không hề để ý đến không gian xung quanh (mặc dù nó biết hắn đang nhìn nó bằng con mắt vô cùng kinh ngạc ở phía dưới kia).
Bản nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay rầm rộ vang lên. Nó dịu dàng đứng dậy cuối chào khán giả, mọi người quay lại vs bữa tiệc. Nó đang bước xuống, 1 người đàn ông trung niên(bằng tuổi Dady của nó) cầm li rượu vang bước tới bên cạnh thân mật chào nó bằng tiếng Pháp(dịch bằng tiếng việt luôn cho khỏi mất công)
"Genie, con đàn hay lắm!Đúng là 'thiên tài' của ta"-người đàn ông mỉm cười nhìn nó
"Chú Frank, làm ơn đừng gọi con bằng cái tên 'thiên tài' đó nữa, ở đây là VN chứ hk phải ở Pari đâu!!"-Nó đáp lại bằng sự hờ hững, lạnh lùng vốn có
"Haha, xin lỗi nhưng ta quen rồi. Mà có sao đâu nào cái tên này rất hợp vs con đó chứ -thiên tài "người đàn ông cố tình nhấn mạnh chọc nó
"Vâng, chỉ có mình chú là thấy hợp vì... người tự ý lôi kéo cháu vào con đường nghệ thuật và đặt cho cháu cái tên vớ vẩn này là chú mà...''-Nó vẫn cố nói giọng điềm tĩnh có chút gắt gao nhưng trong lòng thì đang thở dài chán nản, tại sao số nó lại xuôi thế này nhỉ??Đã cố tình về đây để chốn cái ông chú phiền phức này rồi thế mà...
"Thôi, ta phải đi gặp Dady con bàn chút chuyện, gặp lại sau nhé "-Nói rồi người đang ông để lại cho nó 1 nụ cười khó hiểu và quay đi
[Không thể nào!!? Bỏ đi dễ dàng như z sao?Nghe nói sau khi mình về VN gần 1 tháng qua ổng cho người tìm mình dữ lắm mà. Chậc, Ông chú này không biết lại đang bày mưu tính kế gì đây nữa??]-Nó nhìn theo bóng người đàn ông đó hòa vào đám đông suy nghĩ thì...
"Rin!!"-Giọng nói trong trẻo vang lên, Nhỏ vẫy tay gọi tên nó. Nó quay lại...(đứng hình và im lặng 1s...) nó hk ngạc nhiên vì biết rồi cx đến lúc này. Nó bình tĩnh, tự tin vs phong thái bình thản hk 1 cảm xúc trên gương mặt bước tới chỗ Nhỏ đang đứng bên cạnh...Hắn.
"Woh, Rin cậu đàn hay quá, hk ngờ 2 năm qua lại tiến bộ nhanh như z đó!"-Nhỏ gưỡng mộ reo lên và nở 1 nụ cười hồn nhiên, tươi rói nhìn nó(Vô tư vừa thôi chị, Hk hề biết cái gì đang xảy ra)
"Ờh"-Nó đáp vô thức và nhìn về phía nụ cười của nhỏ, giả vờ như hk để ý đến ánh nhìn của hắn
"Àk, Rin...chắc cậu chưa biết người này, để mình giới thiệu đây là Trần Thiên Bảo, phó bang Devil đó"-Nhỏ nhìn qua hắn rồi lại nhìn qua nó gt
...........im lặng........
"Chào, lâu rồi không gặp"-Nó bỗng cất tiếng đưa tay về phía hắn
"......."- đáp lại nó vs thái độ thẫn thờ im lặng, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp quen thuộc ngày nào của nó. Bàn tay hắn nắm chặt lại. Hắn kìm chế. Phải, hắn đã và đang kìm chế lòng mình từ nãy đến h, nếu hk thì lúc nãy khi thấy nó xuất hiện hắn đã chạy lên sân khấu vs nó rồi. Nhưng...trong h phút này đây hắn lại hk biết phải làm sao, hk biết phải nói như thế nào khi gặp lại Nó....
Nó hk biểu cảm, vẫn tự tin nhìn hắn, nó biết hắn đang nghĩ gì nhưng cố tình làm lơ.....
"Ủa??Hai người biết nhau sao?"- nghe câu nói của nó, thắc mắc, hết nhìn qua nó lại nhìn về phía hắn, Nhỏ cảm thấy giữa hai người này dường như có một điều gì đó...khó hiểu. Hắn giật mình khi nghe Nhỏ hỏi, vẫn thái độ im lặng hk biết nói sao...thì.....
"Có! chúng tôi đã từng biết nhau"-Nó trả lời thẳng thừng, không do dự
Hắn ngạc nhiên lần nữa-[ 'ĐÃ TỪNG' sao??... trớ trêu thật!!...nhưng...đúng vậy chúng ta....'đã từng quen biết nhau'...vào 2 năm trước, ý em là như vậy phải hk Huỳnh Mỹ Bảo Tiên??!]- hắn nở nụ cười nhếch mép trên môi... một nụ cười cay đắng!
"Z sao??"-Nhỏ vẫn thấy có gì đó rất khó hiểu trong câu tl của nó
...."Ừm, thôi mình bận chút chuyện, có gì nói sau ha.! Mình đi đây"-Nói rồi nó quay lưng bước đi.-"Mà... lần sau...nếu gặp lại, chắc giữa chúng ta còn có rất nhiều chuyện cần nói nhỉ?!"-Trước khi bỏ đi, Nó còn nhẹ nhàng nói nhỏ 1 câu đủ để cho cả Hắn và Nhỏ nghe đk. Nó bước đi để lại sự im lặng trong ánh mắt nhìn theo dáng nó dần khuất vào đám đông của Hắn....và tâm trạng khó hiểu rất kì lạ của Nhỏ...
....Nó rời khỏi bữa tiệc, đi tới 'khu vườn đặc biệt' nằm trong khu vực của căn biệt thự nhà Nó. Lâu rồi nó không tới đây, đây là khu vườn mà nó đã tự làm từ khi còn là 1 cô nhóc con chỉ mới 6 tuổi(Chà, cái lứa tuổi trẻ thơ khá quen nhỉ?!). Khu vườn này rất ít ai biết vì nằm ở phía sau căn biệt thự, đk ngăn cách riêng biệt bởi 1 rừng cây cổ thụ và tiếp sau khu rừng là dòng nước suối nhỏ chảy qua dọc theo mép rừng. Chỉ có Nó và 1 số người mới biết đường vào khu vườn này.
Điều tuyệt diệu làm nên sự đặc biệt ở đây chính là Trung tâm khu vườn có cái bệ nâng cao một đôi cánh thiên thần màu trắng rất to đk chạm khắc tinh xảo bằng viên đá saphia trong suốt đẹp lấp lánh, xung quanh là những bông hoa hồng tím -loài hoa mà nó yêu thích vs vẻ đẹp kiêu sa và màu tím huyền bí, thần kì. Khu vườn còn có 4 cái vòi phun nước chạm khắc hình hoa đk đặt ở 4 góc vs mỗi khu vực trồng các loài hoa khác như những loài hoa có liên quan đến người thân của Nó: loài hoa xương rồng đầy gai nhưng mạnh mẽ nghị lực, ấm áp giống Dady nó; hoa oải hương thơm ngát sự dịu dàng luôn mang đến sự bình yên như Mami của Nó hay nhiều loài hoa thú vị khác; hoa Pureboold thanh cao, chân thật mang nhiều điều kì dịu mà Nhỏ thích..........Tất cả...mọi thứ nơi đây đã làm nên một không gian riêng vô cùng thơ mộng thoải mái, một thiên đường hoa 'lung linh, ảo ảnh' do chính nó tạo nên.
Nó thích không khí nơi này...!! tuy đã hk gặp khu vườn yêu quý của mình 2 năm rồi, nhưng những cành cây và các loài hoa ở đây vẫn tươi tốt, chắc là Bác Tâm-người làm vườn nhà nó, đã giúp nó chăm sóc khu vườn này trong thời gian qua (Bác Tâm chính là người đã dạy nó cách trồng cây, cách chăm sóc những bông hoa). Nó ngồi đung đưa trên cái xích đu nhỏ màu trắng, trầm lặng nhìn những bông hoa lay động theo gió, nghĩ vu vơ 1 hồi nó khẽ cười.......
"Khu vườn hoa này....đẹp thật nhỉ?!..."-Tiếng nói trầm ấm vang lên, nó giật mình ngẩng đầu lên
"Khu vườn này....đẹp thật nhỉ?!..."-Tiếng nói trầm ấm vang lên, nó giật mình ngẩng đầu lên
"Sao...sao anh vào đk nơi này?"-Nó ngạc nhiên hỏi...khi thấy...Anh
"Thì...đi theo cô tiểu thư lạnh lùng đang mang 'tâm trạng hk tốt' nào đó là vào đk, có gì khó đâu!...Mà đường vào khu vườn này khó thật đó, nếu hk biết 'đường tắt' thì chắc hk thể vào đk"-Anh thản nhiên đáp
"Tâm trạng hk tốt ??...Anh biết sao??...biết tôi đang nghĩ gì àk?!"-Ban đầu Nó khó hiểu nhìn Anh, nhưng rồi cụp mắt xuống giọng Nó buồn và có chút thắc mắc.
"Có lẽ..."-Anh trả lời gọn, giọng trầm trầm
"Hay nhỉ!!?"-Nó nở nụ cười nữa miệng ngượng ngạo-"Từ lúc nào vậy...!!??"-giọng nó the thẻ
"Lúc nãy...ở bữa tiệc, khi cô đứng nói chuyện vs Sammy và Thiên Bảo....tâm trạng cô đã không ổn rồi, không bình thường tí nào.... nhất là lúc đối mặt vs Thiên Bảo!. Cô... và Thiên Bảo 2 người có quan hệ gì??"-Anh hỏi ngược lại Nó.
Trong bữa tiệc đứng 1 mình vừa uống rượu vừa dõi theo những từng động thái của Nó (nói thật ra thì hk phải là 1 mình mà còn có vài cô tiểu thư đỏng đảnh vs ánh mắt trái tim nhìn anh cứ lạng qua lạng lại...nhưng hk cô nào dám tới gần vì tuy Anh rất đẹp trai... mà lại lạnh lùng và đáng sợ quá!!Hix). Khi thấy Nó vừa đàn xong và đã bước xuống dưới đứng nói chuyện vs Nhỏ thì Anh đã định bước tới chỗ Nó.... Nhưng Anh chợt khựng lại khi nhìn thấy gương mặt biến sắc bất thường của Nó lúc chạm mặt Hắn, tuy đứng từ xa hk nghe đk họ nói gì.....nhưng trực giác của Anh cho biết giữa Nó và Hắn có gì đó rất kì lạ(Cảm giác giống Sammy ghê). Và lòng Anh lại bắt đầu thấy nhói khi nhìn vẻ mặt lạnh lùng lúc đó của Nó!!Tại sao z nhỉ??.....
"Lại là câu hỏi này!!...Hừm...anh muốn tôi trả lời à?!?"-Nó nhếch mép
"Nếu... cô có thể nói!....Nếu cô thấy nói ra mà nhẹ lòng hơn! Thì... xin hãy nói ra và... tôi sẽ im lặng để lắng nghe cô giải tỏa cảm xúc của mình lúc này"
"......"-Nó im lặng, ánh mắt nhìn vào khoảng trống dưới đất. Anh h đây đối vs Nó thật sự là người hiểu rõ lòng nó nhất, đúng như anh nói Nó muốn...muốn có một ai đó bên cạnh mình, biết mình đang nghĩ gì và người đó có thể lắng nghe những lời Nó nói để... Nó bớt đi cảm giác trống vắng, cô đơn 1 mình.
"Haiz....Phải nói làm sao đây nhỉ?!.......Có nên nói là....Thiên Bảo - chính là người từng cho tôi một hạnh phúc, người đã từng khiến tôi biết thế nào là yêu...và là người đã từng làm cho lòng tôi đau... rất nhiều"-Nó thở dài-"Khi gặp lại anh ấy sau hai năm qua, tôi biết mình đã hết yêu Thiên Bảo, biết tình cảm xưa kia của tôi đã phải nhòa nhưng...... lại không biết tại sao lòng lại đau, không biết phải cư xử thế nào, phải đối mặt ra sao......Quan hệ giữa chúng tôi... phải giải thích như thế nào đây....đã từng quen nhau hay...bây h... chỉ là người.... Xa Lạ "
Nghe Nó nói đến đây, Anh đã hiểu đk phần nào Hắn-Thiên Bảo-đã từng là người ấy của Nó, là người khiến Nó trở nên lạnh lùng, vô tình như bây h....tuy Anh im lặng lắng nghe Nó nói nhưng tại sao càng nghe càng thấy tim càng đau, càng thắt lại...Mỗi lúc ở cạnh Nó, Anh lại thấy có một cảm xúc rất kì lạ, rất đặc biệt....chỉ là Anh vẫn không thể hiểu... cảm giác của Anh đối vs Nó là gì?!Có phải vì Nó giống cô bé năm xưa nên Anh muốn quan tâm đến Nó...Nhưng mà đây là gì?? có phải là tình cảm quan tâm dành cho một người bạn, là tình cảm thân thiết như anh em ruột hay là cái mà người đời gọi là...'tình yêu'... Anh không biết. Anh lúc này chỉ có thể chờ...chờ cho thời gian là câu trả lời cho tất cả.
..................im lặng...................
"Rin, cô có muốn nghe một câu chuyện này không"-Anh chợt lên tiếng thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình
"....ừm..."-Nó cx gật gù, tỏ ý muốn nghe mặc dù hk quan tâm cho lắm.....
"....vào khoảng 10 năm trước, có một cậu bé rất đáng thương...vì phải chịu nỗi đau mất mẹ khi chỉ mới tròn 7 tuổi. Nhưng có lẽ ông trời còn có mắt nên đã thương hại cậu bé đó và gửi xuống cho cậu một thiên thần, một cô bé rất dễ thương có nụ cười tỏa nắng luôn ở bên cậu...chính cô bé ấy đã cứu cậu ra khỏi bóng tối của tâm hồn, Nhờ cô ấy mà cậu có thể tiếp tục mỉm cười. Họ lúc nào cx ở bên cạnh nhau như hình vs bóng...."-Anh chậm rãi kể lại câu chuyện năm xưa, tâm trí bay vào làn gió đêm nhẹ dịu nhớ lại những kỉ niệm đẹp
"Chắc họ đã rất hạnh phúc nhỉ??"-Nó hỏi
"Ừm,....đã rất hạnh phúc, rất vui vẻ nhưng cái hạnh phúc đó không kéo dài đk lâu....."
" Không kéo dài đk lâu?! Chuyện gì đã xảy ra??"-Nó tập trung lắng nghe, nhìn những sắc thái biểu hiện trên gương mặt anh
"...Đó là một ngày nắng rất đẹp........"
......................hồi tưởng.......................
10 năm trước....... ngày hôm đó là một ngày hè trời rất nóng và nắng trói chang , có hai đứa trẻ rất dễ thương vừa bước ra khỏi tiệm kem....
" Anh GOD, anh có mệt không để Rin cầm phụ giúp cho"-Cô bé đi trước một tay cô cầm cây kem ăn ngon lành, cô quay lại nhìn người con trai đi sau lưng mình đang bê một đống kem lạnh ngắt trên tay cất giọng trong trẻo
"Hì, hì không sao, anh không mệt Rin lo ăn đi kem sắp chảy rồi kìa"-Anh mỉm cười đáp lại cô bé
Đi đến cột đèn giao thông để qua đường, người qua đường nườm nượp, phải khó khăn lắm Anh mới có thể nắm tay cô bé đó đi chen qua đám đông băng qua đường. Khi qua đến bên kia lề đường....
"A!!'-Cô bé chợt kêu lên
"Cái gì z??Em bị làm sao à?"-Anh quay lại hoảng hốt nhìn cô bé
"Sợi...sợi dây chuyền của em đâu mất rồi"
"Sợi dây chuyền anh tặng em đó hả??Chắc nó bị rơi mất lúc chúng ta đi qua đường...Z để anh đi.... "-Chưa kịp nói hết câu thì....
"Để em quay lại tìm"- Nói rồi cô bé chạy một mạch.
Thấy sợi dây chuyền hình nữa trái tim hộp to bản có một cánh bên phải (có thể bỏ hình vào) bằng bạc đính 1 hạt kim cương nhỏ phía trước mà mình đang tìm nằm giữa đường...vui vẻ vội chạy lại nhặt lên mà hk hề để ý đang là đèn xanh........và rồi chuyện gì tới cx sẽ tới.....Rầm...một chiếc xe tải bất ngờ lạc tay lái.... đâm thẳng vào cô bé nhỏ nhắn phía trước... mọi người bu đông lại....còn Anh nghe tiếng tai nạn...giật mình làm rơi hết đống kem trên tay xuống......cảm thấy có gì đó không hay xảy ra liền chạy lại chỗ xảy ra tai nạn.....Lúc này trước mắt Anh là hình ảnh rất thảm khốc..... của cô bé đang nằm bất động giữa vũng máu đỏ tươi.....chuyện gì đang xảy ra thế này. Chạy vội đến bên cạnh cô bé, Anh cô gắng lây gọi, kêu khóc thảm thiết....còn cô bé trên môi vẫn nở nụ cười hiền dịu, bàn tay nắm chặt sợi dây chuyền...chỉ có đôi mắt màu tím buồn xinh đẹp đó là không còn mở ra đk nữa.................KT Hồi tưởng..............
"Z sau đó cô bé ấy đã......."-Nó ngập ngừng trong miệng có ý hỏi Anh có phải điều đó đã xảy ra
"...Đã chết"-Anh buông 1 câu lạnh tanh
Nó không nói gì chỉ thấy buồn cho câu chuyện của Anh
"Theo cô...Ai là kẻ bất hạnh nhất??"-Anh nhìn Nó hỏi vs vẻ mặt buồn bã và có gì đó cay đắng
Nó vẫn im lặng suy nghĩ gì đó....-"Người bất hạnh nhất ư??! Đáp án chẳng phải...là kẻ đang rất đau khổ đứng trước mặt tôi sao??!...Tôi xin lỗi và không biết tại sao Anh lại kể câu chuyện này cho tôi...nhưng tôi thật sự rất tiếc...chuyện về cô bé đó"-Nó trầm giọng xuống tỏ ý thương tâm
"Hừm....Cô có thấy tôi là một kẻ rất ngu ngốc không?"-Anh cười nhếch mép cay đắng-...Một kẻ bất hạnh như tôi....thật sự có đáng để đk yêu thương?........ Nếu...nếu như ngày hôm đó...ngày hôm đó...tôi không vô tâm để cô bé ấy chạy đi một mình thì sẽ không có cái tai nạn quái ác kia và cô bé ấy vẫn luôn bên cạnh nở nụ cười thiên thần với tôi-Giọng Anh đanh lại-......Đôi khi tôi tự hỏi mình đã làm gì sai...mà số phận lại cứ thích đùa giỡn như vậy!. Cướp đi người thương yêu tôi nhất trên đời, rồi lại cứu tôi khỏi bóng đêm giá lạnh...và cuối cùng lại đẩy tôi vào vực đen thăm thẳm không lối thoát, khiến tôi không thể cười đk nữa....Tôi đã trở nên chán ghét cuộc sống, không muốn quan tâm đến cuộc đời vô vị này nữa"- Tất cả những chua xót, đắng cay hòa cùng lời nói. Đúng là Anh đã trở nên vô cảm, chán ghét cuộc sống...nhưng từ lúc gặp đk Nó...Anh đã có thể lấy lại thú vui để sống mỗi ngày, Anh biết cười, biết quan tâm...Có lẽ Nó chính là tia sáng mới cho Anh nhưng...Anh không dám hy vọng.... Một phần vì Anh sợ Nó lại sẽ lại giống họ đều bỏ Anh mà đi.... một phần vì lúc này Anh vẫn chưa thể xác định đk Tình cảm thật sự của mình...
"Haiz.....GOD, anh có thấy mỗi người chúng ta đều đang cố gắng trốn tránh sự đời cay đắng này không? Tự mang cho mình một vết thương quá lớn rồi lại che đậy nó bằng cái vỏ bọc lạnh lùng, vô tâm. Tất cả chỉ là ảo tưởng của bản thân."-Nó thở dài, nhìn lên bầu trời đầy sao kia
"....."-Anh chỉ biết nhìn Nó nở nhẹ nụ cười ấm áp(tâm trạng thay đổi nhanh thế!!)-"Thôi nãy h chúng ta nói chuyện lâu quá rồi, đi thôi!!Chắc h này bữa tiệc cx gần kết thúc rồi"-Anh nhìn đồng hồ trên tay
"...Ưm...nhưng tôi..."-Nó ngập ngừng
"Hừm, không sao đâu...chẳng phải như cô đã nói...có lẽ đôi khi chúng ta nên đối mặt vs ảo tưởng, đối mặt vs nổi đau quá khứ của bản thân để trở nên mạnh mẽ hơn có thể tìm ra cách sống mới cho cuộc đời này...đi thôi"- Anh nhìn thẳng vào mắt Nó trấn an
"...Ừm!....anh nói đúng!!....Chúng ta đi thôi..."-Nó nhẹ nhàng đứng dậy rải bước rời khỏi khu vườn, Anh đút tay vào túi quần đầy vẻ lãng tử(Siêu đẹp trai ạ) đi theo sau Nó.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.