Chương 37: Chàng không thể đi!
Nhi Huỳnh
26/07/2023
Nguyệt Như cung.
Hào quang màu vàng sáng chói khắp phòng, những linh khí tốt nhất, trong sạch nhất đang được triệu tập lại tạo thành chín tầng mây màu vàng bao phủ khắp nơi tựa như một trận pháp. Bạch Thanh Phong đang dùng linh lực của Cửu kim đan để độ phép cứu Ái Lệ. Vừa độ phép vừa suy nghĩ về chuyện lúc nãy khiến hắn không cẩn thận để cho Ái Lệ hút hết năng lượng của Cửu kim đan, viên kim đan vốn màu vàng bây giờ biến thành màu đen chả khác gì 'Cửu hắc đan'.
Bờ sông vong Xuyên của Ma Giới.
"Ma Tôn lâu rồi không gặp!" Minh Tôn_ chủ của Minh Giới cười nhạt nói.
"Không biết hôm nay Minh Tôn tìm ta có việc gì?" Chẳng lẽ Cửu kim đan xảy ra chuyện rồi?'' Tuyết Lạc hồi hộp nhìn hắn.
"Không dấu gì người, hôm nay ta đến là vì Cửu kim đan đã bị kẻ nào đó phá hư rồi." Minh Tôn vào thẳng vấn đề.
"Cái gì? Cửu kim đan của ngươi cho ta mượn bị phá hư rồi sao?" Ánh mắt Tuyết Lạc không dấu được hoảng sợ.
"Không biết Ma Tôn đã đưa viên kim đan đó cho ai rồi? Để ta còn phải để cho kẻ đó nhận được hình phạt thích đáng của Ngũ Giới nữa." Minh Tôn nghiêm nghị nói.
"Là ta đã phá hư Cửu kim đan!" Bạch Thanh Phong ở trên cao từ từ hạ xuống.
"Là nhị điện hạ gây ra sao? Tội này không nhẹ đâu, ta hy vọng điện hạ sẽ vượt qua được những hình phạt tàn bạo của Ngũ Giới." Minh Tôn nói xong liền rời đi, hai tên lính liền xuất hiện để chuẩn bị đưa Thanh Phong đi nhận hình phạt.
"Các ngươi đợi một chút, ta có chuyện riêng cần hỏi hắn." Tuyết Lạc nắm chặt cánh tay Thanh Phong dẫn hắn vào trong.
"Cô ta tỉnh chưa?" Tuyết Lạc lạnh nhạt hỏi.
"Vừa mới tỉnh, chắc là sắp tìm tới đây rồi." Bạch Thanh Phong lạnh lùng nói.
"Chàng thật sự phải đi sao?" Tuyết Lạc nhẹ nhàng hỏi, cô thật sự rất lo cho an nguy của hắn.
"Ta có thể không đi sao?" Hắn mỉm cười tự trách.
"Tất nhiên là có thể rồi, ta sẽ không để cho chàng đi" Tuyết Lạc đau lòng nhìn hắn. Ngũ Giới hành hình không mất mạng thì cũng trở thành phế vật, ta thật sợ không nỡ nhìn chàng như vậy.
"Ta đường đường là một nam nhân chẳng lẽ phải hèn mọn trốn tránh chuyện này chứ?" Hắn cương quyết muốn rời đi.
"Không! Chàng không thể đi! Ta không cho phép chàng rời đi!" Đồng tử Tuyết Lạc lại chuyển thành màu đỏ.
"Ta đã từng nói mọi việc sẽ nghe theo nàng nhưng chuyện này tuyệt đối không thể!" Nếu ta không chịu phạt thì người gặp bất lợi chính là nàng.
"Chàng dám sao?" Tuyết Lạc hét lên, bàn tay liền hoá ra Trạch Dương Kiếm. "Nếu chàng đã mong được chết như vậy thì ta đành phải tiễn chàng vậy." Hồng hoang chi lực điều khiển khiến cho nàng không chút nhân nhượng mà đâm vào bụng hắn.
"Nàng... sao có thể?'' Hắn ôm lấy vết thương trên bụng nhìn nàng.
"Ngươi thật là ngu ngốc, ta làm sao có thể yêu loại người như được chứ? Đi chết đi!" Tuyết Lạc cười nhạt nhìn hắn.
"Thanh Phong, huynh làm sao vậy?" Ái Lệ vừa tới kịp lúc liền chạy đến đỡ Thanh Phong. "Cô tới thật đúng lúc, chăm sóc vị 'hôn phu' của cô cho tốt vào đừng để hắn đến tìm ta nữa.'' Tuyết Lạc lạnh lùng rời đi.
Bờ Vong Xuyên.
''Ta nói chuyện với Ma Tôn xong rồi, chúng ta có thể đi được rồi.'' 'Thanh Phong' do Tuyết Lạc biến thành nói với hai tên lính.
''Đi mau!"
Thư phòng của Ma Tôn.
"Ma Tôn, Minh Tôn muốn mời người đến xem hình phạt của những kẻ gây bất lợi cho thánh vật của Ngũ giới." Tên ma binh nói.
''Ta biết rồi. Ngươi lui xuống đi!'
"Xem ra nàng phải đến đó thay Ma Tôn rồi." Bạch Đăng Kỳ trầm mặc.
''Không biết tỷ tỷ đang ở đâu nữa, chỉ có tỷ ấy là người thích xem những việc này thôi. Ta không muốn đi chút nào a!'' Khả Như hoá phép trở lại bộ dạng cũ.
''Nếu nàng không đến thì rất dễ bị người khác nghi ngờ nàng không phải là Ma Tôn thật.'' Cả Ngũ Giới điều biết rõ Ma Tôn Tuyết Lạc là một kẻ thích nhìn thấy những cảnh máu me tàn khốc, nếu hôm nay nàng ấy không đến thì e là sẽ có nhiều phiền toái.
''Vậy chàng đến cùng ta được không?'' Khả Như nhìn hắn với ánh mắt đầy hy vọng.
''Nàng muốn sao ta cũng nguyện ý.'' Hắn hôn nhẹ lên trán Khả Như.
''Ta biết chàng sẽ đồng ý mà.'' Khả Như mỉm cười rồi biến thành 'Tuyết Lạc'.
Minh Giới.
''Để Minh Tôn chờ lâu rồi.'' 'Tuyết Lạc' lạnh lùng nói. ''Đây là bằng hữu của ta tên là Bạch Đăng Kỳ.''
''Minh Tôn!" Đăng Kỳ cười nhạt.
"Hôm nay đại điện hạ đến thật đúng lúc, ta e là đại điện hạ biết hắn ta là ai." Không phải lúc ở Ma Giới cô ấy rất thân với Bạch Thanh Phong sao? Hắn vừa rời đi thì đã cùng Bạch Đăng Kỳ đến đây, xem ra nữ nhân này không tầm thường chút nào.
"Không biết Minh Tôn có thể tiếc lộ với ta một chút không?" Đăng Kỳ nôn nao hỏi.
"Sắp đến giờ rồi, người sẽ sớm biết hắn là ai thôi." Minh Tôn vẫn cố ý không muốn nói ra. "Đã tới giờ rồi, người đâu đưa hắn lên đây!" Minh Tôn vừa dứt câu, hai tên lính liền đưa người ra.
Hào quang màu vàng sáng chói khắp phòng, những linh khí tốt nhất, trong sạch nhất đang được triệu tập lại tạo thành chín tầng mây màu vàng bao phủ khắp nơi tựa như một trận pháp. Bạch Thanh Phong đang dùng linh lực của Cửu kim đan để độ phép cứu Ái Lệ. Vừa độ phép vừa suy nghĩ về chuyện lúc nãy khiến hắn không cẩn thận để cho Ái Lệ hút hết năng lượng của Cửu kim đan, viên kim đan vốn màu vàng bây giờ biến thành màu đen chả khác gì 'Cửu hắc đan'.
Bờ sông vong Xuyên của Ma Giới.
"Ma Tôn lâu rồi không gặp!" Minh Tôn_ chủ của Minh Giới cười nhạt nói.
"Không biết hôm nay Minh Tôn tìm ta có việc gì?" Chẳng lẽ Cửu kim đan xảy ra chuyện rồi?'' Tuyết Lạc hồi hộp nhìn hắn.
"Không dấu gì người, hôm nay ta đến là vì Cửu kim đan đã bị kẻ nào đó phá hư rồi." Minh Tôn vào thẳng vấn đề.
"Cái gì? Cửu kim đan của ngươi cho ta mượn bị phá hư rồi sao?" Ánh mắt Tuyết Lạc không dấu được hoảng sợ.
"Không biết Ma Tôn đã đưa viên kim đan đó cho ai rồi? Để ta còn phải để cho kẻ đó nhận được hình phạt thích đáng của Ngũ Giới nữa." Minh Tôn nghiêm nghị nói.
"Là ta đã phá hư Cửu kim đan!" Bạch Thanh Phong ở trên cao từ từ hạ xuống.
"Là nhị điện hạ gây ra sao? Tội này không nhẹ đâu, ta hy vọng điện hạ sẽ vượt qua được những hình phạt tàn bạo của Ngũ Giới." Minh Tôn nói xong liền rời đi, hai tên lính liền xuất hiện để chuẩn bị đưa Thanh Phong đi nhận hình phạt.
"Các ngươi đợi một chút, ta có chuyện riêng cần hỏi hắn." Tuyết Lạc nắm chặt cánh tay Thanh Phong dẫn hắn vào trong.
"Cô ta tỉnh chưa?" Tuyết Lạc lạnh nhạt hỏi.
"Vừa mới tỉnh, chắc là sắp tìm tới đây rồi." Bạch Thanh Phong lạnh lùng nói.
"Chàng thật sự phải đi sao?" Tuyết Lạc nhẹ nhàng hỏi, cô thật sự rất lo cho an nguy của hắn.
"Ta có thể không đi sao?" Hắn mỉm cười tự trách.
"Tất nhiên là có thể rồi, ta sẽ không để cho chàng đi" Tuyết Lạc đau lòng nhìn hắn. Ngũ Giới hành hình không mất mạng thì cũng trở thành phế vật, ta thật sợ không nỡ nhìn chàng như vậy.
"Ta đường đường là một nam nhân chẳng lẽ phải hèn mọn trốn tránh chuyện này chứ?" Hắn cương quyết muốn rời đi.
"Không! Chàng không thể đi! Ta không cho phép chàng rời đi!" Đồng tử Tuyết Lạc lại chuyển thành màu đỏ.
"Ta đã từng nói mọi việc sẽ nghe theo nàng nhưng chuyện này tuyệt đối không thể!" Nếu ta không chịu phạt thì người gặp bất lợi chính là nàng.
"Chàng dám sao?" Tuyết Lạc hét lên, bàn tay liền hoá ra Trạch Dương Kiếm. "Nếu chàng đã mong được chết như vậy thì ta đành phải tiễn chàng vậy." Hồng hoang chi lực điều khiển khiến cho nàng không chút nhân nhượng mà đâm vào bụng hắn.
"Nàng... sao có thể?'' Hắn ôm lấy vết thương trên bụng nhìn nàng.
"Ngươi thật là ngu ngốc, ta làm sao có thể yêu loại người như được chứ? Đi chết đi!" Tuyết Lạc cười nhạt nhìn hắn.
"Thanh Phong, huynh làm sao vậy?" Ái Lệ vừa tới kịp lúc liền chạy đến đỡ Thanh Phong. "Cô tới thật đúng lúc, chăm sóc vị 'hôn phu' của cô cho tốt vào đừng để hắn đến tìm ta nữa.'' Tuyết Lạc lạnh lùng rời đi.
Bờ Vong Xuyên.
''Ta nói chuyện với Ma Tôn xong rồi, chúng ta có thể đi được rồi.'' 'Thanh Phong' do Tuyết Lạc biến thành nói với hai tên lính.
''Đi mau!"
Thư phòng của Ma Tôn.
"Ma Tôn, Minh Tôn muốn mời người đến xem hình phạt của những kẻ gây bất lợi cho thánh vật của Ngũ giới." Tên ma binh nói.
''Ta biết rồi. Ngươi lui xuống đi!'
"Xem ra nàng phải đến đó thay Ma Tôn rồi." Bạch Đăng Kỳ trầm mặc.
''Không biết tỷ tỷ đang ở đâu nữa, chỉ có tỷ ấy là người thích xem những việc này thôi. Ta không muốn đi chút nào a!'' Khả Như hoá phép trở lại bộ dạng cũ.
''Nếu nàng không đến thì rất dễ bị người khác nghi ngờ nàng không phải là Ma Tôn thật.'' Cả Ngũ Giới điều biết rõ Ma Tôn Tuyết Lạc là một kẻ thích nhìn thấy những cảnh máu me tàn khốc, nếu hôm nay nàng ấy không đến thì e là sẽ có nhiều phiền toái.
''Vậy chàng đến cùng ta được không?'' Khả Như nhìn hắn với ánh mắt đầy hy vọng.
''Nàng muốn sao ta cũng nguyện ý.'' Hắn hôn nhẹ lên trán Khả Như.
''Ta biết chàng sẽ đồng ý mà.'' Khả Như mỉm cười rồi biến thành 'Tuyết Lạc'.
Minh Giới.
''Để Minh Tôn chờ lâu rồi.'' 'Tuyết Lạc' lạnh lùng nói. ''Đây là bằng hữu của ta tên là Bạch Đăng Kỳ.''
''Minh Tôn!" Đăng Kỳ cười nhạt.
"Hôm nay đại điện hạ đến thật đúng lúc, ta e là đại điện hạ biết hắn ta là ai." Không phải lúc ở Ma Giới cô ấy rất thân với Bạch Thanh Phong sao? Hắn vừa rời đi thì đã cùng Bạch Đăng Kỳ đến đây, xem ra nữ nhân này không tầm thường chút nào.
"Không biết Minh Tôn có thể tiếc lộ với ta một chút không?" Đăng Kỳ nôn nao hỏi.
"Sắp đến giờ rồi, người sẽ sớm biết hắn là ai thôi." Minh Tôn vẫn cố ý không muốn nói ra. "Đã tới giờ rồi, người đâu đưa hắn lên đây!" Minh Tôn vừa dứt câu, hai tên lính liền đưa người ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.