Anh Chàng Bộ Đội Đặc Chủng Cố Chấp Yêu Em
Chương 10:
Quân Tử A Quách
11/05/2024
Một tuần sau "Nam La" bắt đầu quay lại, lúc Tiểu Huyên đi đón Uyển Yên mới phát hiện trạng thái tinh thần của cô không được tốt lắm.
Uyển Yên không trang điểm, gương mặt không son phấn lớn cỡ lòng bàn tay, làn da tái nhợt như bị bệnh, dưới hốc mắt là quầng thâm mắt trầm trọng, sắc môi mỏng cũng nhợt nhạt, trông như chưa ngủ đủ, dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua thì sẽ ngã.
Tiểu Huyên nhất thời giật mình, mới mấy ngày không gặp sao Uyển Yên lại biến thành bộ dạng này rồi?
"Chị Uyển Yên, trạng thái này của chị còn có thể đi quay phim không?"
"Hay là hôm nay xin nghỉ đi, chúng ta đến bệnh viện khám thử?"
Vẻ mặt Tiểu Huyên lo lắng, nhìn sắc mặt Uyển Yên càng rầu hơn.
Mặt Mạnh Uyển Yên lả xuống, cảm xúc tiêu cực lắng lại, cô vô cảm lắc đầu, giọng nói rất thấp, yếu ớt và khàn khàn: "Chị không sao."
Hai người một trước một sau ngồi lên xe bảo mẫu màu xám bạc, Tiểu Huyên nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của Uyển Yên, do dự mấy giây nhưng vẫn không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi: "Chị Uyển Yên, mấy ngày trước em nghe Trương Khải Hàng nói, cậu ấy và đội trưởng Lục đi làm nhiệm vụ rồi."
"Chương trình phát sóng tin tức cũng đã đưa tin, hình như là nguy hiểm lắm."
Nói xong, Tiểu Huyên nhìn Uyển Yên, đắn đo tự hỏi liệu có phải lời của mình nói dư thừa quá không.
Mạnh Uyển Yên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng dáng của đường phố phồn hoa nhanh chóng lùi lại phía sau, cô ngây người mấy giây mới chầm chậm thu hồi tầm mắt lại, cảm xúc trên mặt rất nhạt, "Chị biết."
Huyện Chung Nam ở biên giới thành phố C chỉ có một trung đội cảnh sát vũ trang, nếu như tình thế rối loạn không ổn thì anh nhất định sẽ đi.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô gái, Tiểu Huyên âm thầm không lên tiếng.
Dù cô ấy chưa từng yêu đương nhưng tất cả những việc mà Uyển Yên đã trải qua trong mấy năm nay cô ấy đều nhìn thấy, trạng thái tinh thần của Uyển Yên vẫn luôn có liên quan đến đội trưởng Lục.
Tiểu Huyên thấp giọng an ủi: "Chị Uyển Yên, chị cũng đừng quá lo lắng, Lục đại ca và Trương Khải Hàng đều rất giỏi, bọn họ thân kinh bách chiến, nhất định sẽ trở về bình an."
Mạnh Uyển Yên vẫn không nhúc nhích nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng giống như bị chặn một tảng đá nặng trịch, như thờ ơ nói: "Chị mới không thèm lo lắng cho anh ấy."
Tiểu Huyên nhìn cô, trong lòng ngầm hiểu mà 'ờm' một tiếng.
Đến phim trường, tất cả các cảnh đều mô phỏng lại địa điểm ban đầu, rất tinh tế và lộng lẫy.
So với trước kia phải bay thật xa đến thành phố C rồi lại ngồi xe buýt đến trấn Chung Nam lấy cảnh thì bây giờ thuận tiện hơn nhiều.
Uyển Yên và Tiểu Huyên vừa đến phim trường thì đã thu hút sự chú ý của không ít người.
Vài nghệ sĩ nữ trước kia đã kéo bè kết phái với Triệu Chỉ Huyên đang tụm lại cùng nói chuyện, một đám người vẫn còn đang bàn tán về việc Triệu Chỉ Huyên rút khỏi giới, chủ đề tự nhiên sẽ chuyển đến trên người Mạnh Uyển Yên.
Mọi người đều biết rõ trong lòng, đoạn video vụ nổ kia bị tung ra trên Weibo là người ở phim trường quay, theo góc độ quay mà thấy thì chính là trợ lí nhỏ bên người của Mạnh Uyển Yên không sai vào đâu.
Mấy người tụm lại một chỗ tám chuyện, lúc trước các cô còn xưng hô chị em với Triệu Chỉ Huyên thì bây giờ lại bỏ đá xuống giếng tới tấp, rất sợ chuyện 'đập đá' của cô ta sẽ liên lụy đến mình.
Nói được phân nửa, mọi người nhìn thấy Uyển Yên và trợ lí đi qua, ào ào thay đổi sắc mặt, có người mỉm cười, cũng có người trực tiếp bỏ đi, bầu không khí có hơi kì dị.
Nhìn thấy nhân viên công tác bận tới bận lui, còn có hóa đơn cơm hộp nữa, Tiểu Huyên không nhịn được cảm khái, "Từ khi nào mà đoàn phim lại có tiền như vậy rồi? Không chỉ mô phỏng lại cảnh cũ mà đến cơm nước cũng được cải thiện!"
Mạnh Uyển Yên tìm một chỗ rồi ngồi xuống, hờ hững lật kịch bản xem, chẳng bao lâu, Phương Huệ - người đóng vai nữ số ba trong phim đi qua.
Cô ta chủ động ngồi vào chỗ trống bên cạnh Uyển Yên, cười thân thiện và giải thích với Tiểu Huyên: "Chắc mấy cô còn không biết đúng không? Là công ty đá quý Dịch Thiên đã đầu tư vào bộ phim của chúng ta giữa chừng, boss lớn Mạnh Tử Dịch ra tay rất hào phóng, nghe nói là trực tiếp đầu tư chín con số luôn ấy."
Vừa nghe thấy con số này, Tiểu Huyên kinh ngạc 'wow' một tiếng, cô ấy còn thành thật mà bẻ ngón tay mình đếm, cả trăm triệu tệ đó!
Mạnh Uyển Yên nghe thấy mặt không đổi sắc, thậm chí còn cau mày, sắc mặt không tốt lắm.
Cô biết tập đoàn Dịch Thiên, chính là công ty đá quý của anh hai Mạnh Tử Dịch mở, cái tên này thật huênh hoang, thế mà lại nghĩ tới việc đầu tư phim ảnh.
Tiểu Huyên nghiêng đầu nhìn Uyển Yên, vui vẻ bừng bừng nói: "Chị Uyển Yên, nhà đầu tư này có tiền ghê, Phương Huệ nói cơm nước trong đoàn phim đều tốt hơn trước rồi!"
Mạnh Uyển Yên mím môi, lơ đãng tiếp tục lật xem kịch bản, trong lòng lại đang chửi Mạnh Tử Dịch 800 lần, không biết lần này rốt cuộc anh ta tính chơi trò gì nữa đây.
Tiểu Huyên là một người rất dễ thỏa mãn, vừa nghĩ đến sự cải thiện mang tính thực chất của đồ ăn thức uống thì không nhịn được vui vẻ.
Phương Huệ cũng cười theo, tuy rằng trong lòng thầm kinh thường sự hiểu biết thiển cận của cô trợ lí nhỏ này nhưng trên mặt không biểu lộ ra, cô ta nhìn sang Mạnh Uyển Yên không có bất kì biểu cảm gì trên mặt, cố tình nịnh nọt, ra vẻ ân cần lên tiếng: "Uyển Yên, tôi thấy sắc mặt của cô không tốt lắm, có phải tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt không?"
Uyển Yên nghe thấy thần sắc lạnh nhạt, cô thờ ơ ngước mắt lên, nhìn qua Phương Huệ tự mình tới bắt chuyện, đây là vai nữ số ba trong phim.
Nếu cô nhớ không lầm thì trước đây khi Triệu Chỉ Huyên vẫn còn, hai người này kẻ xướng người họa, chị em thâm tình lắm, còn ở phía sau lưng bàn luận về kĩ năng trên giường của Lục Nghiên Thanh, bây giờ y như con chồn bị cấy lông gà, hiện tại còn ở đây xòe đuôi cho cô xem.
Khóe môi của Uyển Yên cong lên, lạnh lùng thu hồi ánh mắt lại, tầm mắt lại rơi vào kịch bản, môi khẽ nhếch lên: "Mắc mớ gì tới cô?"
Phương Huệ chủ động nịnh nọt nhưng lại không nghĩ đến Uyển Yên không thèm cho cô ta chút mặt mũi nào, chặn họng không tiếp không hề lưu tình chút nào.
Sắc mặt cô ta cứng đờ, vẻ mặt sượng trân, lại cố tình làm ra vẻ thoải mái mà hừ một tiếng: "Tôi chỉ quan tâm cô chút thôi, có cần phải thế không?"
Vốn dĩ tâm tình của Mạnh Uyển Yên không tốt, cô gái này lại chạy đến muốn ăn chửi, khóe môi của cô hơi nhếch lên, giọng điệu lười biếng: "Cô sắm vai con chồn cũng trông vô tội quá nhỉ."
"Cô!"
Phương Huệ bị mắng, cho dù không cam lòng nhưng cũng không dám trêu chọc vào đối phương.
Cô ta đã hiểu rõ thủ đoạn của Uyển Yên, trước kia mặc kệ là đám người Triệu Chỉ Huyên nói ra nói vào thế nào thì Mạnh Uyển Yên vẫn không hề bị lay chuyển, vốn dĩ mọi người đều cho rằng cô là một cái túi trút giận nhẫn nhục chịu đựng, giờ đây kết cục của Triệu Chỉ Huyên vẫn còn bày ra ở đó, người trước mắt tuyệt đối không phải là loại lương thiện.
Mạnh Uyển Yên sở hữu một khuôn mặt mê hoặc lòng người, vừa ngây thơ lại có thể quyến rũ, trông có vẻ yếu đuối và vô tội nhưng Phương Huệ không bao giờ quên đi ngày đó khi cô đánh Triệu Chỉ Huyên, khí thế tàn nhẫn, tựa như La Sát.
Triệu Chỉ Huyên rút khỏi giới trong vòng một đêm, tư liệu đen bay đầy trời, mọi người nhắm mắt đoán cũng biết là có liên quan đến Mạnh Uyển Yên, đương nhiên sẽ kiêng kị không ít.
Phương Huệ tức giận bỏ đi, Mạnh Uyển Yên vừa lật xem kịch bản vừa chờ thợ trang điểm, Tiểu Huyên nhìn thấy Phương Huệ đi xa rồi mới đứng bên cạnh cô nhỏ giọng thì thầm: "Chị Uyển Yên, chị thật sự soái quá đi mấy! Em thấy mặt của Phương Huệ tức giận tới mức tím lè rồi."
"Vừa nãy em mới đi qua còn nghe thấy mấy người bọn họ đang nói xấu Triệu Chỉ Huyên."
Tiểu Huyên cũng không hiểu, nói: "Thật là kì lạ, trước đó không phải là chị em tốt sao, cái này cũng quá plastic (*) rồi."
(*) Tình chị em plastic ví như bông hoa giả, hàng giả 100% nhưng vẫn luôn tươi không tàn. Ý chỉ những mối quan hệ chỉ tỏ ra thân thiết bên ngoài.
Tối hôm qua Triệu Chỉ Huyên vừa rút khỏi giới thì kết quả bị giậu đổ bìm leo.
Mạnh Uyển Yên cong môi cười cười, có người thích làm đóa hoa giao tiếp, tình nghĩa plastic trong đó đương nhiên cũng không thể thiếu sự phản bội.
Cuối cùng vai nữ thứ hai là do Lê Sở Mạn - một diễn viên mới đảm nhận, đó là một cô gái có ngũ quan xinh đẹp, tính cách cũng ôn hòa, nếu như nét đẹp của Mạnh Uyển Yên là quyến rũ phô trương thì Lê Sở Mạn đó ngược lại với cô, khí chất dịu dàng nội liễm, là dáng vẻ của một cô gái Giang Nam điển hình.
Cảnh cuối cùng quay đến xế chiều là cảnh diễn phối hợp của Mạnh Uyển Yên và Cố Vũ Thần, đại khái nội dung của bộ phim là, sau khi hai người chia ly thì gặp lại, trong một buổi tiệc vô tình gặp được, kết quả tình cũ gặp mặt đối đầu gay gắt, rượu mạnh rót vào bụng, hai người không ai chịu nhường ai.
Cảnh tượng này quá quen, bỗng nhiên Mạnh Uyển Yên nhớ đến cô và Lục Nghiên Thanh.
Đạo diễn đã chuẩn bị rượu thật cho cảnh này, cố gắng thể hiện tình trạng say xỉn lờ mờ của hai người, khuếch đại một chút cảm xúc nhen nhóm lên hết mức, có thể vừa đúng lúc thổi phồng bầu không khí.
Mạnh Uyển Yên cũng thật sự dám uống, mấy ly rượu trắng xuống bụng, trong cổ họng cay nóng, kích thích thực quản, cô đỏ mặt ho khan, lồng ngực như tắc nghẽn, cảm xúc rối bời giống như thủy triều dâng lên.
Khi cảnh quay kết thúc, vẻ say rượu của Mạnh Uyển Yên còn chưa tan, gò má sạch sẽ trắng nõn như sứ của cô gái ửng đỏ, trong con ngươi đen láy xinh đẹp như có một tầng hơi nước mờ ảo.
Tiểu Huyên dìu Uyển Yên ngồi xuống, Lê Sở Mạn cầm một chai nước đưa cho cô, nói với Tiểu Huyên: "Chắc cô ấy uống nhiều rồi, cô đưa cô ấy về nhà nghỉ ngơi đi."
Người này nói chuyện nhỏ nhẹ dịu dàng, tính tình cũng ôn hòa điềm đạm.
Nhiệm vụ quay phim hôm nay đã kết thúc, Tiểu Huyên gật đầu, dưới sự giúp đỡ của Lê Sở Mạn, dìu Uyển Yên lên xe bảo mẫu màu xám bạc.
Trên đường về, Uyển Yên ngủ mê mang, đầu dựa vào bờ vai của Tiểu Huyên, môi hồng khép mở tựa như đang nói chuyện, Tiểu Huyên đỡ cô cho chắc rồi mới ghé tai qua nghe thử thì nghe thấy tên của đội trưởng Lục.
Tiểu Huyên không nhịn được cười trộm, chẳng trách mọi người đều nói sau khi say sẽ nói là thật lòng.
Mặc dù bình thường Uyển Yên trông có vẻ lạnh lùng, thờ ơ không để ý đến mọi thứ nhưng thật ra cô mới là người thâm tình nhất, suốt năm năm qua, người mà cô ấy tâm tâm niệm niệm vẫn luôn là người đó.
Lúc này điện thoại trong lòng của Uyển Yên rung lên, Tiểu Huyên rũ mắt liếc qua, nhìn thấy dãy số quen thuộc, mắt cô ấy trừng to rồi lại nhìn Uyển Yên đang say khướt, do dự.
Cuộc gọi đầu tiên không có ai nghe máy, khi cuộc gọi thứ hai được gọi đến, Tiểu Huyên cắn răng, bèn tự mình quyết định.
Cô ấy nhận điện thoại, nói sơ sơ với Lục Nghiên Thanh về tình hình của Uyển Yên, còn tự động báo địa chỉ nhà của Uyển Yên, đối phương trầm mặc một lát chỉ thấp giọng nói: "Đã biết."
Giọng nói không có một chút cảm xúc dư thừa nào, giống như một tảng băng vậy, Tiểu Huyên cầm điện thoại mờ mịt, cái gì gọi là "Đã biết"?
Tiểu Huyên cũng là được biết từ chỗ Trương Khải Hàng, một năm trước Lục Nghiên Thanh đã nộp báo cáo xin thuyên chuyển công tác, định quay về Kinh Đô để phát triển, không biết sao mà cấp trên vẫn cứ không có động tĩnh gì, sau khi kết thúc nhiệm vụ lần này nói không chừng sẽ có chuyển biến.
Nửa giờ sau, xe bảo mẫu dừng ở dưới lầu biệt thự Trường An.
Uyển Yên mơ màng tỉnh dậy, lúc này đầu óc đã tỉnh táo không ít.
Ngoài cửa sổ màn đêm đang dần buông xuống, cô ngồi thẳng người dậy, cổ họng hơi đau rát, giọng nói có chút khàn: "Bây giờ chúng ta đến đâu rồi?"
Tiểu Huyên: "Đã đến dưới lầu nhà chị rồi."
Uyển Yên gật đầu, ngón tay thon dài xoa xoa đầu, hốc mắt khô khốc chua xót, "Vậy chị đi trước, em về đến nhà thì nhớ gọi cho chị."
Nói xong, Uyển Yên đẩy cửa chuẩn bị xuống xe, đầu Tiểu Huyên lóe lên, suýt chút nữa là quên chuyện quan trọng rồi, vội vàng mở miệng: "Chị Uyển Yên, vừa nãy Lục đại ca gọi điện cho chị đó."
Dứt lời, thân hình của cô gái trước mặt khựng lại, đáy mắt tĩnh mịch không gợn sóng cuối cùng cũng nhấp nhô, cô quay đầu lại nhìn cô ấy, "Lúc nào?"
Tiểu Huyên sững sờ, vội vàng nói: "Vừa, vừa nãy, em nghe giúp chị rồi."
Uyển Yên cúi đầu nhìn điện thoại, khóe một giật giật nhưng lại không giống như đang cười, vẻ mặt điềm nhiên như không có chuyện gì: "Nói cách khác, anh ấy vẫn còn sống."
Tiểu Huyên thành thật gật đầu, nhất thời không biết nên nói tiếp cái gì.
Uyển Yên gật đầu, cảm xúc ở giữa hai đầu mày cũng nhạt đi: "Chị đi đây."
Nói xong, cô xách túi xuống xe, bàn chân vừa chạm đất thì chân đã mềm nhũn, Tiểu Huyên kinh sợ kêu lên không đỡ kịp, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện thêm một bóng người cao lớn, động tác của người đó nhanh hơn Tiểu Huyên một bước, cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo của Uyển Yên, vững vàng ôm vào trong ngực.
Nhìn thấy rõ hình dáng của người đến, Tiểu Huyên trừng to mắt rồi lại thở phào một hơi, cuối cùng cũng hiểu câu 'đã biết' vừa nãy của Lục Nghiên Thanh là có ý gì.
Thật không ngờ người này đã quay trở lại Kinh Đô rồi, hơn nữa trong thời gian gọi điện khi nãy đã trực tiếp chờ ở cửa nhà Uyển Yên rồi!
Lúc Uyển Yên phản ứng lại thì cả người đã nằm gọn trong lòng anh.
Mùi trên người của Lục Nghiên Thanh luôn rất sạch sẽ, thỉnh thoảng sẽ xen lẫn một chút mùi thuốc lá nhàn nhạt, khoan khoái dễ ngửi, tựa như cơn gió cuối hè, mát rượi.
Hơi thở quen thuộc này vẫn luôn niêm phong cất giấu kín trong tâm trí cô, dù đã bao nhiêu năm trôi qua, cô vẫn không thể buông bỏ như cũ.
Mạnh Uyển Yên vô thức túm lấy cánh tay anh, sợ mình sẽ ngã, tai cô dán sát vào ngực anh, nghe thấy tiếng tim đập bình tĩnh mà mạnh mẽ, từng nhịp từng nhịp gõ vào màng nhĩ của cô.
Không biết Tiểu Huyên và tài xế đã đi từ lúc nào.
Người con gái trong ngực mang theo một mùi rượu rất nhạt trên người, mềm mại như lông vũ, vòng eo nhỏ nhắn, sức lực của Lục Nghiên Thanh vừa phải, độ nóng nơi lòng bàn tay xuyên qua lớp vải của chiếc đầm liền thân mỏng manh truyền đến eo cô.
Mạnh Uyển Yên mím môi, cuối cùng lý trí cũng quay về trong nháy mắt, cô đứng dậy khỏi vòm ngực anh, sau đó im lặng nhìn anh.
Trong ngực Lục Nghiên Thanh trống rỗng, động tác thu tay lại của anh chậm nửa nhịp, hành động nơi cánh tay trái còn chậm chạp hơn một chút.
Mạnh Uyển Yên nhìn chăm chú vào anh, lớp trang điểm trên mặt vẫn còn chưa tẩy, tóc đen môi đỏ, gương mặt cực kì xinh đẹp, hai mắt đen nhánh lúc này hết sức sáng ngời, "Sao anh lại ở đây?"
Có nằm mơ cô cũng không nghĩ đến Lục Nghiên Thanh sẽ đột nhiên xuất hiện ở dưới nhà cô.
Sống lưng của người đàn ông thẳng tắp, bóng dáng cao lớn được ánh trăng chầm chậm kéo dài ra, hình dáng đang đứng thẳng của hai người chồng lên nhau.
Anh mấp máy môi, giọng nói có chút trầm cũng có chút khàn, "Anh đến thăm em."
Đuôi mắt của Mạnh Uyển Yên khẽ nhướng lên, khóe môi cong lên một nụ cười nghiền ngẫm: "Tôi có cái gì mà thăm, thì ra đội trưởng Lục lại rảnh như vậy."
Sau khi gặp lại, mỗi khi hai người ở riêng một chỗ, cô luôn trông như một con nhím, dựng lên tất cả các phòng bị với anh.
Lục Nghiên Thanh lấy điện thoại ra, mở nhật kí cuộc gọi ra sau đó cho cô xem, cặp mắt kia đen kịt thâm thúy, lẳng lặng nhìn cô chăm chú, "Những cuộc gọi này đều là em gọi cho anh."
Hai tuần nay anh đều ở bên ngoài làm nhiệm vụ, sau khi quay về chuyện đầu tiên anh làm chính là bất chấp băng bó mà cầm điện thoại gọi cho cô.
Khi nhìn thấy năm cuộc gọi nhỡ, trái tim của anh lập tức mềm nhũn.
Mạnh Uyển Yên quét mắt nhìn dãy nhật kí cuộc gọi kia, vẻ mặt trấn định tự nhiên, cười bình thản: "Là tôi gọi thì sao? Con người ấy mà, luôn có lúc đầu óc không được tỉnh táo."
Người con gái trước mắt hơi ngẩng đầu, môi đỏ khép mở, hơi thở như hoa lan hòa quyện cùng mùi rượu thoang thoảng.
Thấy cô vẫn cứng miệng, Lục Nghiên Thanh mím môi, cúi người tới gần cô, ưu thế của người đàn ông hiện rõ trong đêm đen, thân hình cao lớn bao phủ lên cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn ở trước mặt.
Khóe môi anh khẽ mím lại, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm, giọng nói tràn ra từ cổ họng trầm thấp khàn khàn: "Vậy lúc đó em gọi cho anh, muốn hỏi anh chuyện gì?"
Mạnh Uyển Yên bị anh nhìn không hiểu sao lại hoảng hốt, hô hấp của cô ngưng lại nhưng trên miệng vẫn cường thế như cũ: "Muốn hỏi xem anh đã chết hay chưa."
Dứt lời, Lục Nghiên Thanh bỗng nhiên nở nụ cười, hốc mắt sâu thẳm, mày đen mắt sáng.
Đó chính là một loại vui vẻ thật lòng, phát ra từ nội tâm.
Giọng của anh rất trầm nhưng có độ ấm: "Yên Nhi, em thừa nhận đi."
"Em đang lo lắng cho anh."
Mạnh Uyển Yên mím môi, lý lẽ hùng hồn, khí thế mạnh mẽ mà trừng anh, mắt hạnh sáng long lanh.
Người đàn ông trước mặt bỗng nhiên nghiêng người, khoảng cách giữa hai người kéo gần lại một cách bất ngờ, đôi môi mỏng hơi lạnh của anh dán lên bờ môi cô, hơi thở thở ra nóng bừng khiến tâm người ta hoảng loạn.
Cuối cùng là ngậm lấy bờ môi ẩm ướt ấm áp của cô gái, khẽ cắn một cái.
Anh thì thầm: "Sợ anh chết rồi, em sẽ làm góa phụ đúng không?"
Uyển Yên không trang điểm, gương mặt không son phấn lớn cỡ lòng bàn tay, làn da tái nhợt như bị bệnh, dưới hốc mắt là quầng thâm mắt trầm trọng, sắc môi mỏng cũng nhợt nhạt, trông như chưa ngủ đủ, dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua thì sẽ ngã.
Tiểu Huyên nhất thời giật mình, mới mấy ngày không gặp sao Uyển Yên lại biến thành bộ dạng này rồi?
"Chị Uyển Yên, trạng thái này của chị còn có thể đi quay phim không?"
"Hay là hôm nay xin nghỉ đi, chúng ta đến bệnh viện khám thử?"
Vẻ mặt Tiểu Huyên lo lắng, nhìn sắc mặt Uyển Yên càng rầu hơn.
Mặt Mạnh Uyển Yên lả xuống, cảm xúc tiêu cực lắng lại, cô vô cảm lắc đầu, giọng nói rất thấp, yếu ớt và khàn khàn: "Chị không sao."
Hai người một trước một sau ngồi lên xe bảo mẫu màu xám bạc, Tiểu Huyên nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của Uyển Yên, do dự mấy giây nhưng vẫn không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi: "Chị Uyển Yên, mấy ngày trước em nghe Trương Khải Hàng nói, cậu ấy và đội trưởng Lục đi làm nhiệm vụ rồi."
"Chương trình phát sóng tin tức cũng đã đưa tin, hình như là nguy hiểm lắm."
Nói xong, Tiểu Huyên nhìn Uyển Yên, đắn đo tự hỏi liệu có phải lời của mình nói dư thừa quá không.
Mạnh Uyển Yên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng dáng của đường phố phồn hoa nhanh chóng lùi lại phía sau, cô ngây người mấy giây mới chầm chậm thu hồi tầm mắt lại, cảm xúc trên mặt rất nhạt, "Chị biết."
Huyện Chung Nam ở biên giới thành phố C chỉ có một trung đội cảnh sát vũ trang, nếu như tình thế rối loạn không ổn thì anh nhất định sẽ đi.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô gái, Tiểu Huyên âm thầm không lên tiếng.
Dù cô ấy chưa từng yêu đương nhưng tất cả những việc mà Uyển Yên đã trải qua trong mấy năm nay cô ấy đều nhìn thấy, trạng thái tinh thần của Uyển Yên vẫn luôn có liên quan đến đội trưởng Lục.
Tiểu Huyên thấp giọng an ủi: "Chị Uyển Yên, chị cũng đừng quá lo lắng, Lục đại ca và Trương Khải Hàng đều rất giỏi, bọn họ thân kinh bách chiến, nhất định sẽ trở về bình an."
Mạnh Uyển Yên vẫn không nhúc nhích nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng giống như bị chặn một tảng đá nặng trịch, như thờ ơ nói: "Chị mới không thèm lo lắng cho anh ấy."
Tiểu Huyên nhìn cô, trong lòng ngầm hiểu mà 'ờm' một tiếng.
Đến phim trường, tất cả các cảnh đều mô phỏng lại địa điểm ban đầu, rất tinh tế và lộng lẫy.
So với trước kia phải bay thật xa đến thành phố C rồi lại ngồi xe buýt đến trấn Chung Nam lấy cảnh thì bây giờ thuận tiện hơn nhiều.
Uyển Yên và Tiểu Huyên vừa đến phim trường thì đã thu hút sự chú ý của không ít người.
Vài nghệ sĩ nữ trước kia đã kéo bè kết phái với Triệu Chỉ Huyên đang tụm lại cùng nói chuyện, một đám người vẫn còn đang bàn tán về việc Triệu Chỉ Huyên rút khỏi giới, chủ đề tự nhiên sẽ chuyển đến trên người Mạnh Uyển Yên.
Mọi người đều biết rõ trong lòng, đoạn video vụ nổ kia bị tung ra trên Weibo là người ở phim trường quay, theo góc độ quay mà thấy thì chính là trợ lí nhỏ bên người của Mạnh Uyển Yên không sai vào đâu.
Mấy người tụm lại một chỗ tám chuyện, lúc trước các cô còn xưng hô chị em với Triệu Chỉ Huyên thì bây giờ lại bỏ đá xuống giếng tới tấp, rất sợ chuyện 'đập đá' của cô ta sẽ liên lụy đến mình.
Nói được phân nửa, mọi người nhìn thấy Uyển Yên và trợ lí đi qua, ào ào thay đổi sắc mặt, có người mỉm cười, cũng có người trực tiếp bỏ đi, bầu không khí có hơi kì dị.
Nhìn thấy nhân viên công tác bận tới bận lui, còn có hóa đơn cơm hộp nữa, Tiểu Huyên không nhịn được cảm khái, "Từ khi nào mà đoàn phim lại có tiền như vậy rồi? Không chỉ mô phỏng lại cảnh cũ mà đến cơm nước cũng được cải thiện!"
Mạnh Uyển Yên tìm một chỗ rồi ngồi xuống, hờ hững lật kịch bản xem, chẳng bao lâu, Phương Huệ - người đóng vai nữ số ba trong phim đi qua.
Cô ta chủ động ngồi vào chỗ trống bên cạnh Uyển Yên, cười thân thiện và giải thích với Tiểu Huyên: "Chắc mấy cô còn không biết đúng không? Là công ty đá quý Dịch Thiên đã đầu tư vào bộ phim của chúng ta giữa chừng, boss lớn Mạnh Tử Dịch ra tay rất hào phóng, nghe nói là trực tiếp đầu tư chín con số luôn ấy."
Vừa nghe thấy con số này, Tiểu Huyên kinh ngạc 'wow' một tiếng, cô ấy còn thành thật mà bẻ ngón tay mình đếm, cả trăm triệu tệ đó!
Mạnh Uyển Yên nghe thấy mặt không đổi sắc, thậm chí còn cau mày, sắc mặt không tốt lắm.
Cô biết tập đoàn Dịch Thiên, chính là công ty đá quý của anh hai Mạnh Tử Dịch mở, cái tên này thật huênh hoang, thế mà lại nghĩ tới việc đầu tư phim ảnh.
Tiểu Huyên nghiêng đầu nhìn Uyển Yên, vui vẻ bừng bừng nói: "Chị Uyển Yên, nhà đầu tư này có tiền ghê, Phương Huệ nói cơm nước trong đoàn phim đều tốt hơn trước rồi!"
Mạnh Uyển Yên mím môi, lơ đãng tiếp tục lật xem kịch bản, trong lòng lại đang chửi Mạnh Tử Dịch 800 lần, không biết lần này rốt cuộc anh ta tính chơi trò gì nữa đây.
Tiểu Huyên là một người rất dễ thỏa mãn, vừa nghĩ đến sự cải thiện mang tính thực chất của đồ ăn thức uống thì không nhịn được vui vẻ.
Phương Huệ cũng cười theo, tuy rằng trong lòng thầm kinh thường sự hiểu biết thiển cận của cô trợ lí nhỏ này nhưng trên mặt không biểu lộ ra, cô ta nhìn sang Mạnh Uyển Yên không có bất kì biểu cảm gì trên mặt, cố tình nịnh nọt, ra vẻ ân cần lên tiếng: "Uyển Yên, tôi thấy sắc mặt của cô không tốt lắm, có phải tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt không?"
Uyển Yên nghe thấy thần sắc lạnh nhạt, cô thờ ơ ngước mắt lên, nhìn qua Phương Huệ tự mình tới bắt chuyện, đây là vai nữ số ba trong phim.
Nếu cô nhớ không lầm thì trước đây khi Triệu Chỉ Huyên vẫn còn, hai người này kẻ xướng người họa, chị em thâm tình lắm, còn ở phía sau lưng bàn luận về kĩ năng trên giường của Lục Nghiên Thanh, bây giờ y như con chồn bị cấy lông gà, hiện tại còn ở đây xòe đuôi cho cô xem.
Khóe môi của Uyển Yên cong lên, lạnh lùng thu hồi ánh mắt lại, tầm mắt lại rơi vào kịch bản, môi khẽ nhếch lên: "Mắc mớ gì tới cô?"
Phương Huệ chủ động nịnh nọt nhưng lại không nghĩ đến Uyển Yên không thèm cho cô ta chút mặt mũi nào, chặn họng không tiếp không hề lưu tình chút nào.
Sắc mặt cô ta cứng đờ, vẻ mặt sượng trân, lại cố tình làm ra vẻ thoải mái mà hừ một tiếng: "Tôi chỉ quan tâm cô chút thôi, có cần phải thế không?"
Vốn dĩ tâm tình của Mạnh Uyển Yên không tốt, cô gái này lại chạy đến muốn ăn chửi, khóe môi của cô hơi nhếch lên, giọng điệu lười biếng: "Cô sắm vai con chồn cũng trông vô tội quá nhỉ."
"Cô!"
Phương Huệ bị mắng, cho dù không cam lòng nhưng cũng không dám trêu chọc vào đối phương.
Cô ta đã hiểu rõ thủ đoạn của Uyển Yên, trước kia mặc kệ là đám người Triệu Chỉ Huyên nói ra nói vào thế nào thì Mạnh Uyển Yên vẫn không hề bị lay chuyển, vốn dĩ mọi người đều cho rằng cô là một cái túi trút giận nhẫn nhục chịu đựng, giờ đây kết cục của Triệu Chỉ Huyên vẫn còn bày ra ở đó, người trước mắt tuyệt đối không phải là loại lương thiện.
Mạnh Uyển Yên sở hữu một khuôn mặt mê hoặc lòng người, vừa ngây thơ lại có thể quyến rũ, trông có vẻ yếu đuối và vô tội nhưng Phương Huệ không bao giờ quên đi ngày đó khi cô đánh Triệu Chỉ Huyên, khí thế tàn nhẫn, tựa như La Sát.
Triệu Chỉ Huyên rút khỏi giới trong vòng một đêm, tư liệu đen bay đầy trời, mọi người nhắm mắt đoán cũng biết là có liên quan đến Mạnh Uyển Yên, đương nhiên sẽ kiêng kị không ít.
Phương Huệ tức giận bỏ đi, Mạnh Uyển Yên vừa lật xem kịch bản vừa chờ thợ trang điểm, Tiểu Huyên nhìn thấy Phương Huệ đi xa rồi mới đứng bên cạnh cô nhỏ giọng thì thầm: "Chị Uyển Yên, chị thật sự soái quá đi mấy! Em thấy mặt của Phương Huệ tức giận tới mức tím lè rồi."
"Vừa nãy em mới đi qua còn nghe thấy mấy người bọn họ đang nói xấu Triệu Chỉ Huyên."
Tiểu Huyên cũng không hiểu, nói: "Thật là kì lạ, trước đó không phải là chị em tốt sao, cái này cũng quá plastic (*) rồi."
(*) Tình chị em plastic ví như bông hoa giả, hàng giả 100% nhưng vẫn luôn tươi không tàn. Ý chỉ những mối quan hệ chỉ tỏ ra thân thiết bên ngoài.
Tối hôm qua Triệu Chỉ Huyên vừa rút khỏi giới thì kết quả bị giậu đổ bìm leo.
Mạnh Uyển Yên cong môi cười cười, có người thích làm đóa hoa giao tiếp, tình nghĩa plastic trong đó đương nhiên cũng không thể thiếu sự phản bội.
Cuối cùng vai nữ thứ hai là do Lê Sở Mạn - một diễn viên mới đảm nhận, đó là một cô gái có ngũ quan xinh đẹp, tính cách cũng ôn hòa, nếu như nét đẹp của Mạnh Uyển Yên là quyến rũ phô trương thì Lê Sở Mạn đó ngược lại với cô, khí chất dịu dàng nội liễm, là dáng vẻ của một cô gái Giang Nam điển hình.
Cảnh cuối cùng quay đến xế chiều là cảnh diễn phối hợp của Mạnh Uyển Yên và Cố Vũ Thần, đại khái nội dung của bộ phim là, sau khi hai người chia ly thì gặp lại, trong một buổi tiệc vô tình gặp được, kết quả tình cũ gặp mặt đối đầu gay gắt, rượu mạnh rót vào bụng, hai người không ai chịu nhường ai.
Cảnh tượng này quá quen, bỗng nhiên Mạnh Uyển Yên nhớ đến cô và Lục Nghiên Thanh.
Đạo diễn đã chuẩn bị rượu thật cho cảnh này, cố gắng thể hiện tình trạng say xỉn lờ mờ của hai người, khuếch đại một chút cảm xúc nhen nhóm lên hết mức, có thể vừa đúng lúc thổi phồng bầu không khí.
Mạnh Uyển Yên cũng thật sự dám uống, mấy ly rượu trắng xuống bụng, trong cổ họng cay nóng, kích thích thực quản, cô đỏ mặt ho khan, lồng ngực như tắc nghẽn, cảm xúc rối bời giống như thủy triều dâng lên.
Khi cảnh quay kết thúc, vẻ say rượu của Mạnh Uyển Yên còn chưa tan, gò má sạch sẽ trắng nõn như sứ của cô gái ửng đỏ, trong con ngươi đen láy xinh đẹp như có một tầng hơi nước mờ ảo.
Tiểu Huyên dìu Uyển Yên ngồi xuống, Lê Sở Mạn cầm một chai nước đưa cho cô, nói với Tiểu Huyên: "Chắc cô ấy uống nhiều rồi, cô đưa cô ấy về nhà nghỉ ngơi đi."
Người này nói chuyện nhỏ nhẹ dịu dàng, tính tình cũng ôn hòa điềm đạm.
Nhiệm vụ quay phim hôm nay đã kết thúc, Tiểu Huyên gật đầu, dưới sự giúp đỡ của Lê Sở Mạn, dìu Uyển Yên lên xe bảo mẫu màu xám bạc.
Trên đường về, Uyển Yên ngủ mê mang, đầu dựa vào bờ vai của Tiểu Huyên, môi hồng khép mở tựa như đang nói chuyện, Tiểu Huyên đỡ cô cho chắc rồi mới ghé tai qua nghe thử thì nghe thấy tên của đội trưởng Lục.
Tiểu Huyên không nhịn được cười trộm, chẳng trách mọi người đều nói sau khi say sẽ nói là thật lòng.
Mặc dù bình thường Uyển Yên trông có vẻ lạnh lùng, thờ ơ không để ý đến mọi thứ nhưng thật ra cô mới là người thâm tình nhất, suốt năm năm qua, người mà cô ấy tâm tâm niệm niệm vẫn luôn là người đó.
Lúc này điện thoại trong lòng của Uyển Yên rung lên, Tiểu Huyên rũ mắt liếc qua, nhìn thấy dãy số quen thuộc, mắt cô ấy trừng to rồi lại nhìn Uyển Yên đang say khướt, do dự.
Cuộc gọi đầu tiên không có ai nghe máy, khi cuộc gọi thứ hai được gọi đến, Tiểu Huyên cắn răng, bèn tự mình quyết định.
Cô ấy nhận điện thoại, nói sơ sơ với Lục Nghiên Thanh về tình hình của Uyển Yên, còn tự động báo địa chỉ nhà của Uyển Yên, đối phương trầm mặc một lát chỉ thấp giọng nói: "Đã biết."
Giọng nói không có một chút cảm xúc dư thừa nào, giống như một tảng băng vậy, Tiểu Huyên cầm điện thoại mờ mịt, cái gì gọi là "Đã biết"?
Tiểu Huyên cũng là được biết từ chỗ Trương Khải Hàng, một năm trước Lục Nghiên Thanh đã nộp báo cáo xin thuyên chuyển công tác, định quay về Kinh Đô để phát triển, không biết sao mà cấp trên vẫn cứ không có động tĩnh gì, sau khi kết thúc nhiệm vụ lần này nói không chừng sẽ có chuyển biến.
Nửa giờ sau, xe bảo mẫu dừng ở dưới lầu biệt thự Trường An.
Uyển Yên mơ màng tỉnh dậy, lúc này đầu óc đã tỉnh táo không ít.
Ngoài cửa sổ màn đêm đang dần buông xuống, cô ngồi thẳng người dậy, cổ họng hơi đau rát, giọng nói có chút khàn: "Bây giờ chúng ta đến đâu rồi?"
Tiểu Huyên: "Đã đến dưới lầu nhà chị rồi."
Uyển Yên gật đầu, ngón tay thon dài xoa xoa đầu, hốc mắt khô khốc chua xót, "Vậy chị đi trước, em về đến nhà thì nhớ gọi cho chị."
Nói xong, Uyển Yên đẩy cửa chuẩn bị xuống xe, đầu Tiểu Huyên lóe lên, suýt chút nữa là quên chuyện quan trọng rồi, vội vàng mở miệng: "Chị Uyển Yên, vừa nãy Lục đại ca gọi điện cho chị đó."
Dứt lời, thân hình của cô gái trước mặt khựng lại, đáy mắt tĩnh mịch không gợn sóng cuối cùng cũng nhấp nhô, cô quay đầu lại nhìn cô ấy, "Lúc nào?"
Tiểu Huyên sững sờ, vội vàng nói: "Vừa, vừa nãy, em nghe giúp chị rồi."
Uyển Yên cúi đầu nhìn điện thoại, khóe một giật giật nhưng lại không giống như đang cười, vẻ mặt điềm nhiên như không có chuyện gì: "Nói cách khác, anh ấy vẫn còn sống."
Tiểu Huyên thành thật gật đầu, nhất thời không biết nên nói tiếp cái gì.
Uyển Yên gật đầu, cảm xúc ở giữa hai đầu mày cũng nhạt đi: "Chị đi đây."
Nói xong, cô xách túi xuống xe, bàn chân vừa chạm đất thì chân đã mềm nhũn, Tiểu Huyên kinh sợ kêu lên không đỡ kịp, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện thêm một bóng người cao lớn, động tác của người đó nhanh hơn Tiểu Huyên một bước, cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo của Uyển Yên, vững vàng ôm vào trong ngực.
Nhìn thấy rõ hình dáng của người đến, Tiểu Huyên trừng to mắt rồi lại thở phào một hơi, cuối cùng cũng hiểu câu 'đã biết' vừa nãy của Lục Nghiên Thanh là có ý gì.
Thật không ngờ người này đã quay trở lại Kinh Đô rồi, hơn nữa trong thời gian gọi điện khi nãy đã trực tiếp chờ ở cửa nhà Uyển Yên rồi!
Lúc Uyển Yên phản ứng lại thì cả người đã nằm gọn trong lòng anh.
Mùi trên người của Lục Nghiên Thanh luôn rất sạch sẽ, thỉnh thoảng sẽ xen lẫn một chút mùi thuốc lá nhàn nhạt, khoan khoái dễ ngửi, tựa như cơn gió cuối hè, mát rượi.
Hơi thở quen thuộc này vẫn luôn niêm phong cất giấu kín trong tâm trí cô, dù đã bao nhiêu năm trôi qua, cô vẫn không thể buông bỏ như cũ.
Mạnh Uyển Yên vô thức túm lấy cánh tay anh, sợ mình sẽ ngã, tai cô dán sát vào ngực anh, nghe thấy tiếng tim đập bình tĩnh mà mạnh mẽ, từng nhịp từng nhịp gõ vào màng nhĩ của cô.
Không biết Tiểu Huyên và tài xế đã đi từ lúc nào.
Người con gái trong ngực mang theo một mùi rượu rất nhạt trên người, mềm mại như lông vũ, vòng eo nhỏ nhắn, sức lực của Lục Nghiên Thanh vừa phải, độ nóng nơi lòng bàn tay xuyên qua lớp vải của chiếc đầm liền thân mỏng manh truyền đến eo cô.
Mạnh Uyển Yên mím môi, cuối cùng lý trí cũng quay về trong nháy mắt, cô đứng dậy khỏi vòm ngực anh, sau đó im lặng nhìn anh.
Trong ngực Lục Nghiên Thanh trống rỗng, động tác thu tay lại của anh chậm nửa nhịp, hành động nơi cánh tay trái còn chậm chạp hơn một chút.
Mạnh Uyển Yên nhìn chăm chú vào anh, lớp trang điểm trên mặt vẫn còn chưa tẩy, tóc đen môi đỏ, gương mặt cực kì xinh đẹp, hai mắt đen nhánh lúc này hết sức sáng ngời, "Sao anh lại ở đây?"
Có nằm mơ cô cũng không nghĩ đến Lục Nghiên Thanh sẽ đột nhiên xuất hiện ở dưới nhà cô.
Sống lưng của người đàn ông thẳng tắp, bóng dáng cao lớn được ánh trăng chầm chậm kéo dài ra, hình dáng đang đứng thẳng của hai người chồng lên nhau.
Anh mấp máy môi, giọng nói có chút trầm cũng có chút khàn, "Anh đến thăm em."
Đuôi mắt của Mạnh Uyển Yên khẽ nhướng lên, khóe môi cong lên một nụ cười nghiền ngẫm: "Tôi có cái gì mà thăm, thì ra đội trưởng Lục lại rảnh như vậy."
Sau khi gặp lại, mỗi khi hai người ở riêng một chỗ, cô luôn trông như một con nhím, dựng lên tất cả các phòng bị với anh.
Lục Nghiên Thanh lấy điện thoại ra, mở nhật kí cuộc gọi ra sau đó cho cô xem, cặp mắt kia đen kịt thâm thúy, lẳng lặng nhìn cô chăm chú, "Những cuộc gọi này đều là em gọi cho anh."
Hai tuần nay anh đều ở bên ngoài làm nhiệm vụ, sau khi quay về chuyện đầu tiên anh làm chính là bất chấp băng bó mà cầm điện thoại gọi cho cô.
Khi nhìn thấy năm cuộc gọi nhỡ, trái tim của anh lập tức mềm nhũn.
Mạnh Uyển Yên quét mắt nhìn dãy nhật kí cuộc gọi kia, vẻ mặt trấn định tự nhiên, cười bình thản: "Là tôi gọi thì sao? Con người ấy mà, luôn có lúc đầu óc không được tỉnh táo."
Người con gái trước mắt hơi ngẩng đầu, môi đỏ khép mở, hơi thở như hoa lan hòa quyện cùng mùi rượu thoang thoảng.
Thấy cô vẫn cứng miệng, Lục Nghiên Thanh mím môi, cúi người tới gần cô, ưu thế của người đàn ông hiện rõ trong đêm đen, thân hình cao lớn bao phủ lên cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn ở trước mặt.
Khóe môi anh khẽ mím lại, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm, giọng nói tràn ra từ cổ họng trầm thấp khàn khàn: "Vậy lúc đó em gọi cho anh, muốn hỏi anh chuyện gì?"
Mạnh Uyển Yên bị anh nhìn không hiểu sao lại hoảng hốt, hô hấp của cô ngưng lại nhưng trên miệng vẫn cường thế như cũ: "Muốn hỏi xem anh đã chết hay chưa."
Dứt lời, Lục Nghiên Thanh bỗng nhiên nở nụ cười, hốc mắt sâu thẳm, mày đen mắt sáng.
Đó chính là một loại vui vẻ thật lòng, phát ra từ nội tâm.
Giọng của anh rất trầm nhưng có độ ấm: "Yên Nhi, em thừa nhận đi."
"Em đang lo lắng cho anh."
Mạnh Uyển Yên mím môi, lý lẽ hùng hồn, khí thế mạnh mẽ mà trừng anh, mắt hạnh sáng long lanh.
Người đàn ông trước mặt bỗng nhiên nghiêng người, khoảng cách giữa hai người kéo gần lại một cách bất ngờ, đôi môi mỏng hơi lạnh của anh dán lên bờ môi cô, hơi thở thở ra nóng bừng khiến tâm người ta hoảng loạn.
Cuối cùng là ngậm lấy bờ môi ẩm ướt ấm áp của cô gái, khẽ cắn một cái.
Anh thì thầm: "Sợ anh chết rồi, em sẽ làm góa phụ đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.