Anh Chàng Bộ Đội Đặc Chủng Cố Chấp Yêu Em
Chương 11:
Quân Tử A Quách
11/05/2024
Lục Nghiên Thanh cúi người sát vào, cánh môi của hai người dán vào nhau, hô hấp của Mạnh Uyển Yên rõ ràng trở nên hoảng loạn mất tự nhiên.
Thân hình cao lớn của người đàn ông ngăn chặn hết tất cả ánh đèn phía sau lưng, chỉ chừa lại một mảnh đen kịt, không để lại một kẽ hở nào, cằm anh căng chặt, lông mi đen rậm cụp xuống, cứ thế nhìn cô chăm chú.
Hô hấp của Mạnh Uyển Yên đột nhiên ngừng lại, vô thức siết chặt túi xách, cô không chịu yếu thế mà nghênh đón tầm mắt của anh, lông mi khẽ động, chịu đựng trái tim đang đập loạn, mở miệng điềm nhiên như không có gì: "Lục Nghiên Thanh, năm năm không gặp, anh càng ngày càng tự tin nhỉ."
Khóe môi của Lục Nghiên Thanh mím chặt, giữa chân mày cất giấu cảm xúc không thể che đậy được: "Yên Nhi, tại sao em không chịu thừa nhận."
Anh hỏi, tại sao không chịu thừa nhận.
Trái tim Mạnh Uyển Yên chua xót, tim đập thình thịch như sắp nổ tung, cô hít sâu một hơi, hốc mắt từ từ đỏ lên: "Thừa nhận thì thế nào? Có lẽ anh vẫn không biết nhỉ."
"Năm đó anh đá tôi mà không thèm nói một lời chia tay, tôi vẫn cứ tìm anh, sau đó người khác nói với tôi rằng anh hi sinh rồi, từ lúc đó, đêm nào tôi cũng mất ngủ, trong mơ toàn bộ đều là gương mặt máu thịt lẫn lộn của anh."
Uyển Yên dừng một chút, như đang nói một chuyện bình thường, cô tự giễu nhếch khóe môi cười, còn khó coi hơn cả khóc.
"Ngày đó nhìn thấy anh ở trấn Chung Nam tôi mới biết anh không chết, có phải anh cảm thấy chơi đùa tôi rất vui không?"
Suốt năm năm, đến tột cùng là nguyên nhân gì có thể khiến anh ra đi không nói một lời, anh lại dựa vào cái gì mà cảm thấy cô sẽ mãi ở đó chờ anh.
Giọng nói của cô gái hơi mang theo chút âm mũi, từng chữ từng chữ rõ ràng lọt vào tai anh, cũng như cắm một con dao sắc bén vào tim anh, Lục Nghiên Thanh cắn chặt răng, thở hổn hển gấp gáp, dòng chảy ngầm nơi đáy mắt đen kịt kia cuồn cuộn.
Môi mỏng của anh khẽ mở, hô hấp khó khăn, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Yên Nhi, anh..."
Mạnh Uyển Yên lắc đầu, ngón tay lạnh lẽo của cô đè lên cánh môi anh, trong đôi đồng tử đen và đẹp đó hiện ra hơi nước mờ ảo.
Cô nhìn anh rất nghiêm túc, nói: "Lục Nghiên Thanh, bây giờ anh không cần giải thích gì cả, tôi đã không cần nữa rồi."
Trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn vật lộn, có lúc sẽ nghĩ, nếu như Lục Nghiên Thanh chết rồi thì tốt biết bao.
Trên thế giới này sẽ không còn ai khiến cô buồn như vậy nữa.
Bóng tối dày đặc bao phủ lấy hình dáng thẳng tắp của người đàn ông, trong không khí ngưng trệ mang theo hương vị lạnh lẽo cô đơn.
Lục Nghiên Thanh nhìn chằm chằm vào hốc mắt ửng đỏ của cô, như thể một giây sau nước mắt sẽ tuôn ra, lòng anh đau nhói không nói nên lời, trái tim đang đập tựa hồ bị người khác nắm chặt trong tay, không ngừng siết chặt rồi sau đó bóp nát.
"Yên Nhi."
Anh thì thầm gọi tên cô, hai chữ 'Yên Nhi' đã từng xuất hiện mỗi lúc anh bừng tỉnh sau mỗi giấc mơ lúc nửa đêm, lăn lộn trong cổ họng anh không biết bao nhiêu lần.
Lục Nghiên Thanh không biết phải làm thế nào để bù đắp những tổn thương mà anh đã gây ra trong suốt 5 năm mất tích, lúc này bỗng nhiên cảm thấy nói bất kì điều gì cũng đã muộn.
Trước đây Mạnh Uyển Yên thích nghe anh gọi mình là 'Yên Nhi' nhất, đặc biệt là lúc tình nồng ý đậm, anh vùi đầu vào cổ cô, hướng lên trên dọc theo làn da trắng nõn mịn màng của cô, sau đó bịt chặt môi cô lại, dịu dàng lưu luyến liếm láp.
Khí đó anh cứ luôn hỏi đi hỏi lại, "Yên Nhi, chúng ta sẽ ở bên nhau bao lâu?"
Lúc mới đầu cô chỉ cười mà không trả lời, cố ý nhử anh, nói: "Anh đoán xem."
Sau đó bị anh giày vò thảm rồi mới khóc cầu xin tha thứ, bị người kia ép lặp lại hết lần này đến lần khác: "Chúng ta sẽ ở bên nhau, cả đời."
Ai mà không có thời kì trẻ trâu não tàn, Mạnh Uyển Yên rũ mắt xuống, nghiêng đầu qua, biểu cảm trên mặt dần dần lạnh đi, tầm mắt của cô cùng dịch chuyển sang phía ngọn đèn đường sặc sỡ cách đó không xa, giọng nói rất nhẹ, cực kì nghiêm túc.
Cô nói: "Lục Nghiên Thanh, chúng ta chia tay đi."
Năm năm trước là anh đá tôi trước, bây giờ đến phiên tôi nói, coi như là có đầu có đuôi.
Giọng nói của cô không lớn, trong âm mũi còn mang theo chút khàn, nhưng chữ nào cũng rõ ràng, đẩy trái tim của anh đến nơi cao rồi rơi xuống.
Anh rất muốn chạm vào chiếc cổ mảnh khảnh của cô, sau đó cắn lên từng chút, nhìn ngắm cô bộc lộ sự yếu ớt và mềm mại của mình, cầu xin tha thứ cũng được, điên cuồng cũng được, chỉ cần cô vẫn là của anh.
Hồi lâu Lục Nghiên Thanh vẫn không nói chuyện, yên tĩnh đến mức Mạnh Uyển Yên cứ ngỡ là thời gian đã dừng lại, mãi cho đến khi người trước mặt dùng ngón tay lạnh buốt của mình kẹp chặt cằm cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào anh.
Khoảnh khắc ngước mắt lên, Mạnh Uyển Yên rơi vào trong đôi mắt sâu thẳm đen ngòm, như thể cô đã rơi vào trong hồ nước lạnh buốt thấu xương.
Anh giật giật khóe miệng, ý cười nhàn nhạt, sự ảm đạm và hung hiểm cuồn cuộn dưới đáy mắt là thứ mà cô đã quen thuộc, giống y như năm năm trước.
Anh nói: "Anh không đồng ý."
Mạnh Uyển Yên bị anh chọc tức mà bật cười, đuôi mắt nhướng lên trên, ánh mắt xoẹt qua cổ, hầu kết của anh, sau đó nói: "Lục Nghiên Thanh, anh vẫn tự cho mình là đúng y như trước kia."
Ngang tàng, ương bướng, độc đoán, chuyên chế, cho dù là trở thành quân nhân, anh đối với cô vẫn không hề thay đổi một chút nào.
Quai hàm của Lục Nghiên Thanh căng cứng, trầm mặc không nói, yết hầu siết chặt, dâng lên một cảm giác lạnh lẽo.
Mạnh Uyển Yên nhìn anh, như muốn đánh tan sợi dây thần kinh kéo căng cuối cùng trong đầu anh, đuôi mắt cô nhướng lên, môi hồng khẽ nhếch, thờ ơ nói, "Quên nói với anh, tôi đã đính hôn với người khác rồi."
Lời của cô gái, từng chữ từng chữ đều như một nhát búa nặng nề hung hăng đập xuống trái tim anh không hề nương nể, sau đó vụn nát.
Lục Nghiên Thanh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, đôi môi hồng của cô gái khép rồi lại mở, dường như đang nói gì đó nhưng anh đã không nghe thấy gì nữa, chỉ cảm thấy huyệt thái dương nhảy lên loạn xạ.
Mạnh Uyển Yên còn chưa kịp dứt lời thì người trước mặt bỗng nhiên nghiêng người, bàn tay nổi đầy gân xanh chế trụ tay cô dán chặt vào vách tường, người đàn ông hung hăng bịt kín môi cô lại, sau đó vươn đầu lưỡi ra với vào trong miệng cô, cạy mở hàm răng vướng víu kia.
Cánh tay đang vòng qua eo cô dùng sức, mạnh đến mức như muốn vò nát cô trong vòng tay anh.
Sức lực của hai người chênh lệch, Mạnh Uyển Yên không cách nào ngăn cản được, chỉ cảm thấy mu bàn tay đau, bờ môi tê dại, chân cũng mềm nhũn.
Cô không có bất kì sự đáp lại nào cũng không đẩy anh ra mà là vẻ mặt vô cảm, ánh mặt lạnh như băng nhìn về phía trước, giống như một người gỗ.
Mãi cho đến khi nụ hôn dồn dập mạnh mẽ của anh chậm lại, lưu luyến bên tai cô, cuối cùng dùng đầu lưỡi liếm nhẹ vành tai đỏ bừng của cô, mới trầm thấp mở miệng: "Xin lỗi."
Anh có ngàn vạn lời muốn nói nhưng không bì kịp với một câu nói trí mạng của cô.
Cơ thể của Mạnh Uyển Yên dựa vào tường, cũng may mà có sự chống đỡ ở sau lưng cô mới không trượt xuống đất, hai tay của cô chống lên lồng ngực anh, cố gắng điều chỉnh lại hô hấp, từ từ đẩy anh ra.
Cảm xúc giữa hai chân mày cô lạnh nhạt, bờ môi vừa đỏ vừa sưng, lúc này nhìn anh như nhìn một người xa lạ, đến cả khí lực để mỉa mai cũng không có.
Những lời cần nói thì cũng đã nói hết, anh muốn hôn cũng hôn rồi.
Mạnh Uyển Yên nói: "Lục Nghiên Thanh, anh đi đi."
Lục Nghiên Thanh nhìn cô thật sâu, cuối cùng từ từ đứng dậy, giống như một con thú khổng lồ bị vạn tiễn xuyên tâm, đáy mắt đen sâu thẳm là một mảnh ảm đạm.
"Được, anh đi."
Nói xong, anh xoay người rời đi.
Bóng dáng người đàn ông chìm trong bóng tối dày đặc, từng bước từng bước bị quầng sáng rạch đứt, anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, bóng lưng cô đơn, bước đi thật chậm.
Mạnh Uyển Yên nhìn anh rời đi, bóng lưng kia biến mất hồi lâu thì mãi sau cô mới hoàn hồn lại, sải bước chân mới phát hiện hai chân của mình đã tê rần rồi.
Mạnh Uyển Yên không biết mình về nhà bằng cách nào, máu toàn thân cô như bị rút cạn, trên đôi chân tựa như nặng ngàn cân, mãi đến lúc mở cửa thì cô mới như mất hết sức lực, trực tiếp trượt dọc theo cánh cửa rồi ngồi trên nền đá cẩm thạch lạnh như băng, sự bồn chồn đã làm bản thân cô co quắp lại, hít thở thật sâu.
Không biết nước mắt trào ra từ lúc nào, bờ vai của cô run rẩy, chờ khi khóc đủ rồi mới chậm chạp lấy điện thoại từ trong túi xách ra, tìm một dãy số trong danh bạ.
Sau một tiếng 'tít', người ở đầu bên kia điện thoại nhanh chóng bắt máy.
"A lô... là Uyển Yên à?"
Giọng của người đàn ông trầm ấm dễ nghe, bất kể là lúc nào ở đâu, nó đều giống như một cơn gió ấm áp, có thể xoa dịu được mọi lo lắng và mất kiểm soát.
Uyển Yên mím môi, lau đi nước mắt vương trên má, cũng không cần che giấu nữa, vừa khóc vừa nói: "Bác sĩ Lâm, có thể dành chút thời gian để gặp mặt được không?"
Người ở đầu dây bên kia khựng lại một cách rõ ràng, nói: "Được."
Lúc Trương Khải Hàng đến bệnh viện thì hoàn toàn không thấy Lục Nghiên Thanh đâu, cậu ấy chuẩn bị đến quầy y tá hỏi thử, vừa đi qua thì vừa vặn nghe thấy mấy cô y tá đó đang tán gẫu.
"Người bệnh ở phòng 302 có lẽ là quân nhân nhỉ? Hôm qua lúc tôi đi kiểm tra phòng với bác sĩ Vương thì nhìn thấy cơ bụng của anh ấy rồi, tám múi đó, dáng người siêu đẹp!"
"Tôi cũng nhìn thấy nè, ngày đầu tiên anh ấy đến là tôi đã để ý rồi, mới đầu tôi còn tưởng anh ấy là người mẫu nam đó chứ, kết quả bác sĩ Vương nói anh ấy là quân nhân, cánh tay bị thương do nổ."
Mấy cô y tá đều ở độ tuổi ngoài 20, nhắc đến Lục Nghiên Thanh, ấn tượng với người này rất sâu sắc, cao 1m87, trông y như người mẫu nam Âu Mỹ, ít nói, lúc thay thuốc cho vết thương lông mày không hề nhíu lại chút nào, đặc biệt là lúc băng bó, quả thật là hormone bùng nổ.
"Chàng trai đi cùng với anh ấy cũng không tệ nha, mày thanh mắt tú, nhìn tuổi tác hơi nhỏ, mấy bà nói xem hai người đó có đối tượng chưa?"
Có một y tá trong đó nghe thấy thế thì trêu ghẹo: "Không phải bà muốn tìm một trong hai người đó để làm bạn trai đó chứ? Cũng không biết lương của bọn họ như thế nào, nếu bà muốn tìm đối tượng thì ít nhất cũng phải có nhà có xe mới được chứ, nhưng mà anh đội trưởng họ Lục đó đẹp trai quá trời, có thể cân nhắc một chút đó."
"Đẹp trai thì có ít gì, phải nhìn rõ hiện thực, lỡ như lương của anh ấy không cao bằng bà thì chằng phải bà sẽ nuôi một tên mặt trắng sao?"
Mấy người đó cười cười nói nói nên không hề chú ý rằng Trương Khải Hàng đã đi tới, mãi cho đến khi người đàn ông gõ gõ vào quầy mới kéo hồn của đám người đó về ngay lập tức.
"Xin hỏi, mấy cô có biết người bệnh ở phòng 302 đi đâu không?"
Trương Khải Hàng vừa quay lại thì không thấy đội trưởng Lục đâu, trong lúc vô tình lại nghe thấy cuộc nói chuyện của mấy cô y tá, lão đại của bọn họ thật sự là mặt hàng bán chạy như trong dự liệu nhưng đáng tiếc là trái tim của người ta đã sớm có người thương rồi.
Lý Hoan vẫn luôn phụ trách kiểm tra phòng 302, nghe thấy không thấy người, cô ta cũng có chút kinh ngạc, hai người đang nói chuyện thì cửa thang máy ở cách đó không xa mở ra, một người từ trong đó đi ra.
Thân hình người đàn ông cao lớn, chân dài, ánh đèn lạnh lẽo nơi hành lang chiếu vào khuôn mặt anh, ngũ quan sắc nét, môi mỏng trắng bệch, thái độ thù địch tụ lại ở giữa hai mày vẫn chưa tản đi, mơ hồ có thể nhìn ra được bệnh trạng.
Trương Khải Hàng và y tá Lý sửng sốt, vội vàng chạy qua.
Trương Khải Hàng lờ mờ đoán được Lục Nghiên Thanh đi đâu, cậu ấy vội nhìn cánh tay của anh, áo sơ mi đen hơi phồng lên một vòng, có một vùng màu sắc hơi sẫm, y tá Lý sợ hãi kêu lên, biết miệng vết thương đã bị rách ra rồi, cô ta vội vàng dìu anh, không khỏi quan tâm trách cứ: "Vết thương của anh nghiêm trọng thế này sao lại còn lẻn ra ngoài."
Lúc Lục Nghiên Thanh làm nhiệm vụ bị nổ bị thương, cũng may lúc ấy phản ứng nhanh, giữ được cánh tay nhưng diện tích vết thương lớn, ít nhất phải tịnh dưỡng một tháng mới có thể khỏi, hôm qua anh vừa đến bệnh viện, hôm nay lúc thay thuốc y tá Lý không tìm thấy anh đâu.
"Vết thương đã chảy máu rồi, sao lại không cẩn thận gì hết vậy, tôi dìu anh về phòng, xử lý vết thương cho anh ngay lập tức." Y tá Lý sờ trúng phần ươn ướt trên cánh tay anh, còn mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt.
Sắc mặt Lục Nghiên Thanh u ám, rút cánh tay của mình ra khỏi tay cô gái kia, giọng nói lạnh lùng như mưa tuyết đầu đông, rả rích lạnh thấu xương: "Không cần, tự đi được."
Trong tay trống rỗng, vẻ xấu hổ trên mặt của y tá Lý thoáng xoẹt qua, Trương Khải Hàng biết tính cách của đội trưởng Lục, bình thường ghét để phụ nữ chạm vào anh nhất, cậu ấy vội vàng chạy đến vị trí của y tá Lý, cười hì hì hòa giải, "Y tá Lý bận rộn mà, để cho tôi đi, sức lực của tôi lớn!"
Nói rồi dìu Lục Nghiên Thanh bước nhanh về phòng bệnh.
Nhan sắc của Lý Hoan ở trong đám y tá cũng xem như là số một số hai, bình thường người theo đuổi cô ta không ít nhưng ánh mắt của cô ta cao, hôm nay khó khăn lắm mới gặp được người cô ta thích, chủ động quan tâm lại bị từ chối, cô ta hơi buồn phiền đi chuẩn bị thuốc, mấy y tá phía sau đang bụm miệng cười lén.
Trương Khải Hàng đỡ Lục Nghiên Thanh quay về phòng bệnh một người, không nhịn được mở miệng nói: "Lão đại, có phải anh đi tìm Mạnh Uyển Yên không?"
Kỳ thật anh không nói, Trương Khải Hàng cũng có thể đoán được, nguyện vọng quay về Kinh Đô trong một năm nay của Lục Nghiên Thanh rất mãnh liệt, đặc biệt là sau khi gặp Mạnh Uyển Yên ở trấn Chung Nam, cả người đều trở nên không bình thường.
Cửa sổ phòng bệnh vẫn mở, Lục Nghiên Thanh sờ sờ trong túi quần, không tìm thấy thuốc lá và bật lửa, anh hất cằm nhìn qua Trương Khải Hàng, "Có thuốc không?"
Trương Khải Hàng gật đầu nhưng không trả lời anh ngay, khuyên anh trước đã: "Lão đại, vết thương của anh nghiêm trọng lắm đấy, bác sĩ bảo anh cai thuốc kiêng rượu, hay là thôi đi."
Đôi mắt màu đen của Lục Nghiên Thanh liếc cậu ấy, chân dài quét qua một cái liền đạp lên mông của cậu ấy: "Bớt nói nhảm đi."
Trương Khải Hàng bĩu môi, ngoan ngoãn đưa thuốc lên, thuận tiện 'tách' một tiếng bật bật lửa lên.
Làn khói trắng xanh lượn lờ, tàn thuốc cháy thành một nhúm sợi màu đen, ngũ quan sắc nét rắn rỏi của người đàn ông chìm trong vầng sáng nửa mơ hồ như có như không, môi mỏng ngậm lấy điếu thuốc, hút từng hơi từng hơi, yết hầu nhô lên khẽ động.
Trương Khải Hàng nhớ đến lúc mới vào đội đặc chiến, da của Lục Nghiên Thanh rất trắng, đôi mắt màu đen tĩnh mịch sắc bén, cả người ương ngạnh bất kham, lúc nào cũng ở một mình độc lai độc vãng.
Khi đó các thanh niên trong đội đều ở độ tuổi ngoài 20, sự trầm mặc độc lập của anh được coi thành thanh cao kiêu ngạo lạnh lùng, không ít người lén tìm anh để tranh cao thấp, và sau đó từng người từng người đều bị Lục Nghiên Thanh trị cho tâm phục khẩu phục.
Cảm xúc của Lục Nghiên Thanh không tốt lắm, hốc mắt hơi đỏ, môi khô trắng bệch, Trương Khải Hàng nhìn anh cứ cảm thấy một giây sau đội trưởng có tâm huyết, xương cốt cứng rắn trước mặt cậu ấy đây sẽ đột nhiên rơi nước mắt.
Cũng không biết vừa nãy đi ra ngoài một chuyến rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mười phần thì có tám chín phần là có chuyện gì đó đặc biệt rồi, Trương Khải Hàng nhìn điếu thuốc sắp cháy đến ngón tay anh mới gấp gáp vươn tay giúp anh dập tắt, nhỏ giọng nói: "Lão đại, không phải anh đi tìm Mạnh Uyển Yên sau đó bị từ chối đó chứ?"
Nói xong, người đàn ông rũ đôi mắt lạnh lẽo xuống nhìn cậu ấy, Trương Khải Hàng lập tức ngậm miệng lại.
"Đi, giúp tôi đem bóp tiền qua đây."
Trong lòng Trương Khải Hàng vui mừng, hấp ta hấp tấp đi lấy, tiếp sau đó cửa phòng bị người khác nhẹ nhàng đẩy mở.
Y tá Lý bưng khay thuốc đi vào, ánh mắt lướt qua hai người trong phòng bệnh, cuối cùng dừng lại bên cạnh Lục Nghiên Thanh: "Đội trưởng Lục, để tôi thay thuốc giúp anh nhé."
Ánh đèn trong phòng bệnh im ắng lạnh lẽo, ngũ quan của người đàn ông lại cương nghị rõ nét, anh tuấn sắc sảo, mặc quần áo thường ngày màu đen, nhìn càng rét run hơn, không nói gì nhiều như khí chất mạnh mẽ khiến người ta không thể xem nhẹ.
Lục Nghiên Thanh nghe thấy âm thanh ngước mắt lên, khẽ gật đầu xem như đáp lại.
Lý Hoan đi qua giúp Lục Nghiên Thanh nâng gối tựa trên giường lên, dường như đã quên đi sự xấu hổ khi bị người ta từ chối vừa nãy, giọng của cô ta rất dịu dàng, "Vết thương của anh còn chưa khỏi, bác sĩ Vương đã nói, một tuần này anh phải ở bệnh viện nghỉ dưỡng cho đàng hoàng, nếu không cánh tay của anh sẽ rất khó hồi phục tốt."
Trong không khí bao phủ mùi thuốc lá nhàn nhạt, Lý Hoan nhìn gạt tàn thuốc, dùng nhíp gắp bông gòn lên: "Còn nữa, hút thuốc quá nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe, bình thường anh ráng nhịn chút đi."
Lục Nghiên Thanh không nói chuyện, rũ mắt nhìn khay thuốc của cô ta, một tay mở nút áo sơ mi.
Trương Khải Hàng vừa vặn cầm túi tiền của Lục Nghiên Thanh đi đến, Lý Hoan nhìn thấy vươn tay muốn nhận lấy thì lại bị một bàn tay khác chặn lại.
Cô ngước mắt nhìn chủ nhân của đôi tay đó, người đàn ông mặt không cảm xúc gì nhìn cô ta một cái, giọng nói khàn đục lạnh lùng xa cách: "Đừng đụng vào."
Lý Hoan mím môi, trên mặt có hơi tủi thân, "Tôi chỉ thấy anh không tiện lấy nên muốn giúp anh một chút thôi."
Cô ta cảm giác được rất rõ ràng cảm xúc tận lực khắc chế trong giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông, lạnh lùng đến nỗi không hợp lẽ thường.
Lục Nghiên Thanh nhận lấy bóp tiền từ trong tay của Trương Khải Hàng, động tác thuần thục rút ra một tấm ảnh kẹp ở bên trong.
Cô gái trong ảnh mặc đồng phục học sinh, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp như búp bê, tóc buộc đuôi ngựa đen tuyền, cười lên rạng rỡ xinh đẹp động lòng người, hai tay chắp lại với nhau làm một hình trái tim rất quê mùa trước ống kính.
Lý Hoan im lặng không nói giúp anh bôi thuốc, người đàn ông cởi áo sơ mi ra, chỉ để lộ ra nửa người, da thịt từ trên cổ đổ xuống trắng hơn khuôn mặt rất rõ ràng nhưng cơ bắp cân đối săn chắc, đường nét lạnh lùng lưu loát.
Trương Khải Hàng tựa vào bên cửa sổ nhìn thấy lão đại lại lấy tấm ảnh đó ra xem, trong lòng tặc lưỡi, nếu nói đến thâm tình, đoán chừng trên thế giới này có lẽ không có ai có thể so sánh được với đội trưởng Lục của bọn họ.
Lúc này miệng vết thương còn chưa kịp khép lại đã nứt ra thành một đường dài, máu tươi đầm đìa, nhìn là thấy đau.
Lúc thay thuốc, Lục Nghiên Thanh lại không rên một tiếng, đôi mắt đen nhìn chăm chú vào bức ảnh trên tay, cái nhìn này so với thuốc giảm đau còn hiệu quả hơn rất nhiều.
Y tá Lý đứng ngay bên cạnh anh, tầm mắt vừa khéo rơi xuống bức ảnh, các góc ảnh đều đã ngả vàng, có thể nhìn ra được thời gian đã rất lâu rồi.
Ánh mắt của cô ta khựng lại, cảm giác người ở trên ảnh có chút quen, nhưng nhất thời lại không nhớ ra lại ai.
Nhưng cô ta có thể đoán được, người con gái trong bức ảnh chắc chắn là người trong lòng của Lục Nghiên Thanh, giờ khắc này đây tất cả các ám chỉ và chủ động của cô ta trước đó dường như đều biến thành trò cười.
Sau khi Lý Hoan do dự, chung quy dưới đáy lòng vẫn có một tia không cam lòng, cô ta không nhịn được hỏi: "Đội trưởng Lục, người trên bức ảnh là ai thế? Đẹp quá trời."
Tay của Lục Nghiên Thanh hơi siết chặt lại, môi mong khẽ nhếch lên, giọng nói lạnh nhạt: "Bạn gái tôi."
Trương Khải Hàng đang đứng bên cửa sổ trừng to mắt, vừa nãy lão đại vừa quay lại còn bày ra dáng vẻ mất hồn lạc phách, cậu ấy còn tưởng thất tình rồi nhưng bây giờ ngữ khí lại chắc chắn như thế, xem ra là còn hi vọng?
Ý cười trên mặt của y tá Lý cứng đờ.
Trương Khải Hàng phản ứng lại, cười hì hì phụ họa: "Đúng đó đúng đó, đây là chị dâu của tôi, xinh đẹp ha?"
*** Tác giả
Yên: Cái người này sao mà da mặt dày thế? Cùng nhào lên đánh anh ta nào!
Thân hình cao lớn của người đàn ông ngăn chặn hết tất cả ánh đèn phía sau lưng, chỉ chừa lại một mảnh đen kịt, không để lại một kẽ hở nào, cằm anh căng chặt, lông mi đen rậm cụp xuống, cứ thế nhìn cô chăm chú.
Hô hấp của Mạnh Uyển Yên đột nhiên ngừng lại, vô thức siết chặt túi xách, cô không chịu yếu thế mà nghênh đón tầm mắt của anh, lông mi khẽ động, chịu đựng trái tim đang đập loạn, mở miệng điềm nhiên như không có gì: "Lục Nghiên Thanh, năm năm không gặp, anh càng ngày càng tự tin nhỉ."
Khóe môi của Lục Nghiên Thanh mím chặt, giữa chân mày cất giấu cảm xúc không thể che đậy được: "Yên Nhi, tại sao em không chịu thừa nhận."
Anh hỏi, tại sao không chịu thừa nhận.
Trái tim Mạnh Uyển Yên chua xót, tim đập thình thịch như sắp nổ tung, cô hít sâu một hơi, hốc mắt từ từ đỏ lên: "Thừa nhận thì thế nào? Có lẽ anh vẫn không biết nhỉ."
"Năm đó anh đá tôi mà không thèm nói một lời chia tay, tôi vẫn cứ tìm anh, sau đó người khác nói với tôi rằng anh hi sinh rồi, từ lúc đó, đêm nào tôi cũng mất ngủ, trong mơ toàn bộ đều là gương mặt máu thịt lẫn lộn của anh."
Uyển Yên dừng một chút, như đang nói một chuyện bình thường, cô tự giễu nhếch khóe môi cười, còn khó coi hơn cả khóc.
"Ngày đó nhìn thấy anh ở trấn Chung Nam tôi mới biết anh không chết, có phải anh cảm thấy chơi đùa tôi rất vui không?"
Suốt năm năm, đến tột cùng là nguyên nhân gì có thể khiến anh ra đi không nói một lời, anh lại dựa vào cái gì mà cảm thấy cô sẽ mãi ở đó chờ anh.
Giọng nói của cô gái hơi mang theo chút âm mũi, từng chữ từng chữ rõ ràng lọt vào tai anh, cũng như cắm một con dao sắc bén vào tim anh, Lục Nghiên Thanh cắn chặt răng, thở hổn hển gấp gáp, dòng chảy ngầm nơi đáy mắt đen kịt kia cuồn cuộn.
Môi mỏng của anh khẽ mở, hô hấp khó khăn, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Yên Nhi, anh..."
Mạnh Uyển Yên lắc đầu, ngón tay lạnh lẽo của cô đè lên cánh môi anh, trong đôi đồng tử đen và đẹp đó hiện ra hơi nước mờ ảo.
Cô nhìn anh rất nghiêm túc, nói: "Lục Nghiên Thanh, bây giờ anh không cần giải thích gì cả, tôi đã không cần nữa rồi."
Trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn vật lộn, có lúc sẽ nghĩ, nếu như Lục Nghiên Thanh chết rồi thì tốt biết bao.
Trên thế giới này sẽ không còn ai khiến cô buồn như vậy nữa.
Bóng tối dày đặc bao phủ lấy hình dáng thẳng tắp của người đàn ông, trong không khí ngưng trệ mang theo hương vị lạnh lẽo cô đơn.
Lục Nghiên Thanh nhìn chằm chằm vào hốc mắt ửng đỏ của cô, như thể một giây sau nước mắt sẽ tuôn ra, lòng anh đau nhói không nói nên lời, trái tim đang đập tựa hồ bị người khác nắm chặt trong tay, không ngừng siết chặt rồi sau đó bóp nát.
"Yên Nhi."
Anh thì thầm gọi tên cô, hai chữ 'Yên Nhi' đã từng xuất hiện mỗi lúc anh bừng tỉnh sau mỗi giấc mơ lúc nửa đêm, lăn lộn trong cổ họng anh không biết bao nhiêu lần.
Lục Nghiên Thanh không biết phải làm thế nào để bù đắp những tổn thương mà anh đã gây ra trong suốt 5 năm mất tích, lúc này bỗng nhiên cảm thấy nói bất kì điều gì cũng đã muộn.
Trước đây Mạnh Uyển Yên thích nghe anh gọi mình là 'Yên Nhi' nhất, đặc biệt là lúc tình nồng ý đậm, anh vùi đầu vào cổ cô, hướng lên trên dọc theo làn da trắng nõn mịn màng của cô, sau đó bịt chặt môi cô lại, dịu dàng lưu luyến liếm láp.
Khí đó anh cứ luôn hỏi đi hỏi lại, "Yên Nhi, chúng ta sẽ ở bên nhau bao lâu?"
Lúc mới đầu cô chỉ cười mà không trả lời, cố ý nhử anh, nói: "Anh đoán xem."
Sau đó bị anh giày vò thảm rồi mới khóc cầu xin tha thứ, bị người kia ép lặp lại hết lần này đến lần khác: "Chúng ta sẽ ở bên nhau, cả đời."
Ai mà không có thời kì trẻ trâu não tàn, Mạnh Uyển Yên rũ mắt xuống, nghiêng đầu qua, biểu cảm trên mặt dần dần lạnh đi, tầm mắt của cô cùng dịch chuyển sang phía ngọn đèn đường sặc sỡ cách đó không xa, giọng nói rất nhẹ, cực kì nghiêm túc.
Cô nói: "Lục Nghiên Thanh, chúng ta chia tay đi."
Năm năm trước là anh đá tôi trước, bây giờ đến phiên tôi nói, coi như là có đầu có đuôi.
Giọng nói của cô không lớn, trong âm mũi còn mang theo chút khàn, nhưng chữ nào cũng rõ ràng, đẩy trái tim của anh đến nơi cao rồi rơi xuống.
Anh rất muốn chạm vào chiếc cổ mảnh khảnh của cô, sau đó cắn lên từng chút, nhìn ngắm cô bộc lộ sự yếu ớt và mềm mại của mình, cầu xin tha thứ cũng được, điên cuồng cũng được, chỉ cần cô vẫn là của anh.
Hồi lâu Lục Nghiên Thanh vẫn không nói chuyện, yên tĩnh đến mức Mạnh Uyển Yên cứ ngỡ là thời gian đã dừng lại, mãi cho đến khi người trước mặt dùng ngón tay lạnh buốt của mình kẹp chặt cằm cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào anh.
Khoảnh khắc ngước mắt lên, Mạnh Uyển Yên rơi vào trong đôi mắt sâu thẳm đen ngòm, như thể cô đã rơi vào trong hồ nước lạnh buốt thấu xương.
Anh giật giật khóe miệng, ý cười nhàn nhạt, sự ảm đạm và hung hiểm cuồn cuộn dưới đáy mắt là thứ mà cô đã quen thuộc, giống y như năm năm trước.
Anh nói: "Anh không đồng ý."
Mạnh Uyển Yên bị anh chọc tức mà bật cười, đuôi mắt nhướng lên trên, ánh mắt xoẹt qua cổ, hầu kết của anh, sau đó nói: "Lục Nghiên Thanh, anh vẫn tự cho mình là đúng y như trước kia."
Ngang tàng, ương bướng, độc đoán, chuyên chế, cho dù là trở thành quân nhân, anh đối với cô vẫn không hề thay đổi một chút nào.
Quai hàm của Lục Nghiên Thanh căng cứng, trầm mặc không nói, yết hầu siết chặt, dâng lên một cảm giác lạnh lẽo.
Mạnh Uyển Yên nhìn anh, như muốn đánh tan sợi dây thần kinh kéo căng cuối cùng trong đầu anh, đuôi mắt cô nhướng lên, môi hồng khẽ nhếch, thờ ơ nói, "Quên nói với anh, tôi đã đính hôn với người khác rồi."
Lời của cô gái, từng chữ từng chữ đều như một nhát búa nặng nề hung hăng đập xuống trái tim anh không hề nương nể, sau đó vụn nát.
Lục Nghiên Thanh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, đôi môi hồng của cô gái khép rồi lại mở, dường như đang nói gì đó nhưng anh đã không nghe thấy gì nữa, chỉ cảm thấy huyệt thái dương nhảy lên loạn xạ.
Mạnh Uyển Yên còn chưa kịp dứt lời thì người trước mặt bỗng nhiên nghiêng người, bàn tay nổi đầy gân xanh chế trụ tay cô dán chặt vào vách tường, người đàn ông hung hăng bịt kín môi cô lại, sau đó vươn đầu lưỡi ra với vào trong miệng cô, cạy mở hàm răng vướng víu kia.
Cánh tay đang vòng qua eo cô dùng sức, mạnh đến mức như muốn vò nát cô trong vòng tay anh.
Sức lực của hai người chênh lệch, Mạnh Uyển Yên không cách nào ngăn cản được, chỉ cảm thấy mu bàn tay đau, bờ môi tê dại, chân cũng mềm nhũn.
Cô không có bất kì sự đáp lại nào cũng không đẩy anh ra mà là vẻ mặt vô cảm, ánh mặt lạnh như băng nhìn về phía trước, giống như một người gỗ.
Mãi cho đến khi nụ hôn dồn dập mạnh mẽ của anh chậm lại, lưu luyến bên tai cô, cuối cùng dùng đầu lưỡi liếm nhẹ vành tai đỏ bừng của cô, mới trầm thấp mở miệng: "Xin lỗi."
Anh có ngàn vạn lời muốn nói nhưng không bì kịp với một câu nói trí mạng của cô.
Cơ thể của Mạnh Uyển Yên dựa vào tường, cũng may mà có sự chống đỡ ở sau lưng cô mới không trượt xuống đất, hai tay của cô chống lên lồng ngực anh, cố gắng điều chỉnh lại hô hấp, từ từ đẩy anh ra.
Cảm xúc giữa hai chân mày cô lạnh nhạt, bờ môi vừa đỏ vừa sưng, lúc này nhìn anh như nhìn một người xa lạ, đến cả khí lực để mỉa mai cũng không có.
Những lời cần nói thì cũng đã nói hết, anh muốn hôn cũng hôn rồi.
Mạnh Uyển Yên nói: "Lục Nghiên Thanh, anh đi đi."
Lục Nghiên Thanh nhìn cô thật sâu, cuối cùng từ từ đứng dậy, giống như một con thú khổng lồ bị vạn tiễn xuyên tâm, đáy mắt đen sâu thẳm là một mảnh ảm đạm.
"Được, anh đi."
Nói xong, anh xoay người rời đi.
Bóng dáng người đàn ông chìm trong bóng tối dày đặc, từng bước từng bước bị quầng sáng rạch đứt, anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, bóng lưng cô đơn, bước đi thật chậm.
Mạnh Uyển Yên nhìn anh rời đi, bóng lưng kia biến mất hồi lâu thì mãi sau cô mới hoàn hồn lại, sải bước chân mới phát hiện hai chân của mình đã tê rần rồi.
Mạnh Uyển Yên không biết mình về nhà bằng cách nào, máu toàn thân cô như bị rút cạn, trên đôi chân tựa như nặng ngàn cân, mãi đến lúc mở cửa thì cô mới như mất hết sức lực, trực tiếp trượt dọc theo cánh cửa rồi ngồi trên nền đá cẩm thạch lạnh như băng, sự bồn chồn đã làm bản thân cô co quắp lại, hít thở thật sâu.
Không biết nước mắt trào ra từ lúc nào, bờ vai của cô run rẩy, chờ khi khóc đủ rồi mới chậm chạp lấy điện thoại từ trong túi xách ra, tìm một dãy số trong danh bạ.
Sau một tiếng 'tít', người ở đầu bên kia điện thoại nhanh chóng bắt máy.
"A lô... là Uyển Yên à?"
Giọng của người đàn ông trầm ấm dễ nghe, bất kể là lúc nào ở đâu, nó đều giống như một cơn gió ấm áp, có thể xoa dịu được mọi lo lắng và mất kiểm soát.
Uyển Yên mím môi, lau đi nước mắt vương trên má, cũng không cần che giấu nữa, vừa khóc vừa nói: "Bác sĩ Lâm, có thể dành chút thời gian để gặp mặt được không?"
Người ở đầu dây bên kia khựng lại một cách rõ ràng, nói: "Được."
Lúc Trương Khải Hàng đến bệnh viện thì hoàn toàn không thấy Lục Nghiên Thanh đâu, cậu ấy chuẩn bị đến quầy y tá hỏi thử, vừa đi qua thì vừa vặn nghe thấy mấy cô y tá đó đang tán gẫu.
"Người bệnh ở phòng 302 có lẽ là quân nhân nhỉ? Hôm qua lúc tôi đi kiểm tra phòng với bác sĩ Vương thì nhìn thấy cơ bụng của anh ấy rồi, tám múi đó, dáng người siêu đẹp!"
"Tôi cũng nhìn thấy nè, ngày đầu tiên anh ấy đến là tôi đã để ý rồi, mới đầu tôi còn tưởng anh ấy là người mẫu nam đó chứ, kết quả bác sĩ Vương nói anh ấy là quân nhân, cánh tay bị thương do nổ."
Mấy cô y tá đều ở độ tuổi ngoài 20, nhắc đến Lục Nghiên Thanh, ấn tượng với người này rất sâu sắc, cao 1m87, trông y như người mẫu nam Âu Mỹ, ít nói, lúc thay thuốc cho vết thương lông mày không hề nhíu lại chút nào, đặc biệt là lúc băng bó, quả thật là hormone bùng nổ.
"Chàng trai đi cùng với anh ấy cũng không tệ nha, mày thanh mắt tú, nhìn tuổi tác hơi nhỏ, mấy bà nói xem hai người đó có đối tượng chưa?"
Có một y tá trong đó nghe thấy thế thì trêu ghẹo: "Không phải bà muốn tìm một trong hai người đó để làm bạn trai đó chứ? Cũng không biết lương của bọn họ như thế nào, nếu bà muốn tìm đối tượng thì ít nhất cũng phải có nhà có xe mới được chứ, nhưng mà anh đội trưởng họ Lục đó đẹp trai quá trời, có thể cân nhắc một chút đó."
"Đẹp trai thì có ít gì, phải nhìn rõ hiện thực, lỡ như lương của anh ấy không cao bằng bà thì chằng phải bà sẽ nuôi một tên mặt trắng sao?"
Mấy người đó cười cười nói nói nên không hề chú ý rằng Trương Khải Hàng đã đi tới, mãi cho đến khi người đàn ông gõ gõ vào quầy mới kéo hồn của đám người đó về ngay lập tức.
"Xin hỏi, mấy cô có biết người bệnh ở phòng 302 đi đâu không?"
Trương Khải Hàng vừa quay lại thì không thấy đội trưởng Lục đâu, trong lúc vô tình lại nghe thấy cuộc nói chuyện của mấy cô y tá, lão đại của bọn họ thật sự là mặt hàng bán chạy như trong dự liệu nhưng đáng tiếc là trái tim của người ta đã sớm có người thương rồi.
Lý Hoan vẫn luôn phụ trách kiểm tra phòng 302, nghe thấy không thấy người, cô ta cũng có chút kinh ngạc, hai người đang nói chuyện thì cửa thang máy ở cách đó không xa mở ra, một người từ trong đó đi ra.
Thân hình người đàn ông cao lớn, chân dài, ánh đèn lạnh lẽo nơi hành lang chiếu vào khuôn mặt anh, ngũ quan sắc nét, môi mỏng trắng bệch, thái độ thù địch tụ lại ở giữa hai mày vẫn chưa tản đi, mơ hồ có thể nhìn ra được bệnh trạng.
Trương Khải Hàng và y tá Lý sửng sốt, vội vàng chạy qua.
Trương Khải Hàng lờ mờ đoán được Lục Nghiên Thanh đi đâu, cậu ấy vội nhìn cánh tay của anh, áo sơ mi đen hơi phồng lên một vòng, có một vùng màu sắc hơi sẫm, y tá Lý sợ hãi kêu lên, biết miệng vết thương đã bị rách ra rồi, cô ta vội vàng dìu anh, không khỏi quan tâm trách cứ: "Vết thương của anh nghiêm trọng thế này sao lại còn lẻn ra ngoài."
Lúc Lục Nghiên Thanh làm nhiệm vụ bị nổ bị thương, cũng may lúc ấy phản ứng nhanh, giữ được cánh tay nhưng diện tích vết thương lớn, ít nhất phải tịnh dưỡng một tháng mới có thể khỏi, hôm qua anh vừa đến bệnh viện, hôm nay lúc thay thuốc y tá Lý không tìm thấy anh đâu.
"Vết thương đã chảy máu rồi, sao lại không cẩn thận gì hết vậy, tôi dìu anh về phòng, xử lý vết thương cho anh ngay lập tức." Y tá Lý sờ trúng phần ươn ướt trên cánh tay anh, còn mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt.
Sắc mặt Lục Nghiên Thanh u ám, rút cánh tay của mình ra khỏi tay cô gái kia, giọng nói lạnh lùng như mưa tuyết đầu đông, rả rích lạnh thấu xương: "Không cần, tự đi được."
Trong tay trống rỗng, vẻ xấu hổ trên mặt của y tá Lý thoáng xoẹt qua, Trương Khải Hàng biết tính cách của đội trưởng Lục, bình thường ghét để phụ nữ chạm vào anh nhất, cậu ấy vội vàng chạy đến vị trí của y tá Lý, cười hì hì hòa giải, "Y tá Lý bận rộn mà, để cho tôi đi, sức lực của tôi lớn!"
Nói rồi dìu Lục Nghiên Thanh bước nhanh về phòng bệnh.
Nhan sắc của Lý Hoan ở trong đám y tá cũng xem như là số một số hai, bình thường người theo đuổi cô ta không ít nhưng ánh mắt của cô ta cao, hôm nay khó khăn lắm mới gặp được người cô ta thích, chủ động quan tâm lại bị từ chối, cô ta hơi buồn phiền đi chuẩn bị thuốc, mấy y tá phía sau đang bụm miệng cười lén.
Trương Khải Hàng đỡ Lục Nghiên Thanh quay về phòng bệnh một người, không nhịn được mở miệng nói: "Lão đại, có phải anh đi tìm Mạnh Uyển Yên không?"
Kỳ thật anh không nói, Trương Khải Hàng cũng có thể đoán được, nguyện vọng quay về Kinh Đô trong một năm nay của Lục Nghiên Thanh rất mãnh liệt, đặc biệt là sau khi gặp Mạnh Uyển Yên ở trấn Chung Nam, cả người đều trở nên không bình thường.
Cửa sổ phòng bệnh vẫn mở, Lục Nghiên Thanh sờ sờ trong túi quần, không tìm thấy thuốc lá và bật lửa, anh hất cằm nhìn qua Trương Khải Hàng, "Có thuốc không?"
Trương Khải Hàng gật đầu nhưng không trả lời anh ngay, khuyên anh trước đã: "Lão đại, vết thương của anh nghiêm trọng lắm đấy, bác sĩ bảo anh cai thuốc kiêng rượu, hay là thôi đi."
Đôi mắt màu đen của Lục Nghiên Thanh liếc cậu ấy, chân dài quét qua một cái liền đạp lên mông của cậu ấy: "Bớt nói nhảm đi."
Trương Khải Hàng bĩu môi, ngoan ngoãn đưa thuốc lên, thuận tiện 'tách' một tiếng bật bật lửa lên.
Làn khói trắng xanh lượn lờ, tàn thuốc cháy thành một nhúm sợi màu đen, ngũ quan sắc nét rắn rỏi của người đàn ông chìm trong vầng sáng nửa mơ hồ như có như không, môi mỏng ngậm lấy điếu thuốc, hút từng hơi từng hơi, yết hầu nhô lên khẽ động.
Trương Khải Hàng nhớ đến lúc mới vào đội đặc chiến, da của Lục Nghiên Thanh rất trắng, đôi mắt màu đen tĩnh mịch sắc bén, cả người ương ngạnh bất kham, lúc nào cũng ở một mình độc lai độc vãng.
Khi đó các thanh niên trong đội đều ở độ tuổi ngoài 20, sự trầm mặc độc lập của anh được coi thành thanh cao kiêu ngạo lạnh lùng, không ít người lén tìm anh để tranh cao thấp, và sau đó từng người từng người đều bị Lục Nghiên Thanh trị cho tâm phục khẩu phục.
Cảm xúc của Lục Nghiên Thanh không tốt lắm, hốc mắt hơi đỏ, môi khô trắng bệch, Trương Khải Hàng nhìn anh cứ cảm thấy một giây sau đội trưởng có tâm huyết, xương cốt cứng rắn trước mặt cậu ấy đây sẽ đột nhiên rơi nước mắt.
Cũng không biết vừa nãy đi ra ngoài một chuyến rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mười phần thì có tám chín phần là có chuyện gì đó đặc biệt rồi, Trương Khải Hàng nhìn điếu thuốc sắp cháy đến ngón tay anh mới gấp gáp vươn tay giúp anh dập tắt, nhỏ giọng nói: "Lão đại, không phải anh đi tìm Mạnh Uyển Yên sau đó bị từ chối đó chứ?"
Nói xong, người đàn ông rũ đôi mắt lạnh lẽo xuống nhìn cậu ấy, Trương Khải Hàng lập tức ngậm miệng lại.
"Đi, giúp tôi đem bóp tiền qua đây."
Trong lòng Trương Khải Hàng vui mừng, hấp ta hấp tấp đi lấy, tiếp sau đó cửa phòng bị người khác nhẹ nhàng đẩy mở.
Y tá Lý bưng khay thuốc đi vào, ánh mắt lướt qua hai người trong phòng bệnh, cuối cùng dừng lại bên cạnh Lục Nghiên Thanh: "Đội trưởng Lục, để tôi thay thuốc giúp anh nhé."
Ánh đèn trong phòng bệnh im ắng lạnh lẽo, ngũ quan của người đàn ông lại cương nghị rõ nét, anh tuấn sắc sảo, mặc quần áo thường ngày màu đen, nhìn càng rét run hơn, không nói gì nhiều như khí chất mạnh mẽ khiến người ta không thể xem nhẹ.
Lục Nghiên Thanh nghe thấy âm thanh ngước mắt lên, khẽ gật đầu xem như đáp lại.
Lý Hoan đi qua giúp Lục Nghiên Thanh nâng gối tựa trên giường lên, dường như đã quên đi sự xấu hổ khi bị người ta từ chối vừa nãy, giọng của cô ta rất dịu dàng, "Vết thương của anh còn chưa khỏi, bác sĩ Vương đã nói, một tuần này anh phải ở bệnh viện nghỉ dưỡng cho đàng hoàng, nếu không cánh tay của anh sẽ rất khó hồi phục tốt."
Trong không khí bao phủ mùi thuốc lá nhàn nhạt, Lý Hoan nhìn gạt tàn thuốc, dùng nhíp gắp bông gòn lên: "Còn nữa, hút thuốc quá nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe, bình thường anh ráng nhịn chút đi."
Lục Nghiên Thanh không nói chuyện, rũ mắt nhìn khay thuốc của cô ta, một tay mở nút áo sơ mi.
Trương Khải Hàng vừa vặn cầm túi tiền của Lục Nghiên Thanh đi đến, Lý Hoan nhìn thấy vươn tay muốn nhận lấy thì lại bị một bàn tay khác chặn lại.
Cô ngước mắt nhìn chủ nhân của đôi tay đó, người đàn ông mặt không cảm xúc gì nhìn cô ta một cái, giọng nói khàn đục lạnh lùng xa cách: "Đừng đụng vào."
Lý Hoan mím môi, trên mặt có hơi tủi thân, "Tôi chỉ thấy anh không tiện lấy nên muốn giúp anh một chút thôi."
Cô ta cảm giác được rất rõ ràng cảm xúc tận lực khắc chế trong giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông, lạnh lùng đến nỗi không hợp lẽ thường.
Lục Nghiên Thanh nhận lấy bóp tiền từ trong tay của Trương Khải Hàng, động tác thuần thục rút ra một tấm ảnh kẹp ở bên trong.
Cô gái trong ảnh mặc đồng phục học sinh, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp như búp bê, tóc buộc đuôi ngựa đen tuyền, cười lên rạng rỡ xinh đẹp động lòng người, hai tay chắp lại với nhau làm một hình trái tim rất quê mùa trước ống kính.
Lý Hoan im lặng không nói giúp anh bôi thuốc, người đàn ông cởi áo sơ mi ra, chỉ để lộ ra nửa người, da thịt từ trên cổ đổ xuống trắng hơn khuôn mặt rất rõ ràng nhưng cơ bắp cân đối săn chắc, đường nét lạnh lùng lưu loát.
Trương Khải Hàng tựa vào bên cửa sổ nhìn thấy lão đại lại lấy tấm ảnh đó ra xem, trong lòng tặc lưỡi, nếu nói đến thâm tình, đoán chừng trên thế giới này có lẽ không có ai có thể so sánh được với đội trưởng Lục của bọn họ.
Lúc này miệng vết thương còn chưa kịp khép lại đã nứt ra thành một đường dài, máu tươi đầm đìa, nhìn là thấy đau.
Lúc thay thuốc, Lục Nghiên Thanh lại không rên một tiếng, đôi mắt đen nhìn chăm chú vào bức ảnh trên tay, cái nhìn này so với thuốc giảm đau còn hiệu quả hơn rất nhiều.
Y tá Lý đứng ngay bên cạnh anh, tầm mắt vừa khéo rơi xuống bức ảnh, các góc ảnh đều đã ngả vàng, có thể nhìn ra được thời gian đã rất lâu rồi.
Ánh mắt của cô ta khựng lại, cảm giác người ở trên ảnh có chút quen, nhưng nhất thời lại không nhớ ra lại ai.
Nhưng cô ta có thể đoán được, người con gái trong bức ảnh chắc chắn là người trong lòng của Lục Nghiên Thanh, giờ khắc này đây tất cả các ám chỉ và chủ động của cô ta trước đó dường như đều biến thành trò cười.
Sau khi Lý Hoan do dự, chung quy dưới đáy lòng vẫn có một tia không cam lòng, cô ta không nhịn được hỏi: "Đội trưởng Lục, người trên bức ảnh là ai thế? Đẹp quá trời."
Tay của Lục Nghiên Thanh hơi siết chặt lại, môi mong khẽ nhếch lên, giọng nói lạnh nhạt: "Bạn gái tôi."
Trương Khải Hàng đang đứng bên cửa sổ trừng to mắt, vừa nãy lão đại vừa quay lại còn bày ra dáng vẻ mất hồn lạc phách, cậu ấy còn tưởng thất tình rồi nhưng bây giờ ngữ khí lại chắc chắn như thế, xem ra là còn hi vọng?
Ý cười trên mặt của y tá Lý cứng đờ.
Trương Khải Hàng phản ứng lại, cười hì hì phụ họa: "Đúng đó đúng đó, đây là chị dâu của tôi, xinh đẹp ha?"
*** Tác giả
Yên: Cái người này sao mà da mặt dày thế? Cùng nhào lên đánh anh ta nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.