Anh Chàng Bộ Đội Đặc Chủng Cố Chấp Yêu Em
Chương 13:
Quân Tử A Quách
11/05/2024
Sau khi "Nam La" đóng máy, Bạch Cảnh Ninh tiếp nhận quảng cáo cho Mạnh Uyển Yên, đó là làm người đại diện đá quý của tập đoàn Mạnh Thị.
Bốn giờ chiều, Bạch Cảnh Ninh gọi điện thoại đến, vẫn là ngữ khí khuyên hết nước hết cái như trước kia: "Hôm nay em chỉnh đốn tốt một chút nhé, cao tầng của tập đoàn Dịch Thiên (*) sẽ đến, Mạnh tổng đó chỉ đích danh muốn gặp mặt em, em phải biểu hiện cho tốt đó."
(*) Raw là Dịch Trung, nhưng toàn bộ về sau đều là Dịch Thiên hết nên mình đổi lại thành Dịch Thiên cho mấy chương trước luôn.
Nói đến Mạnh tổng này, Bạch Cảnh Ninh còn cố ý phổ cập cho cô một phen nữa, tuy rằng lịch sử phong lưu của con trai thứ hai nhà họ Mạnh trong thành phố Kinh Đô này là hằng hà sa số nhưng người này cũng có đầu óc kinh doanh, trong giới giải trí có không ít nghệ sĩ nữ đều đang tranh giành làm người đại diện cho đá quý Dịch Thiên, không ngờ đến lần này Dịch Thiên lại chủ động ném một cành ô liu cho các cô, cơ hội hiếm có, nhất định phải nắm chắc mới được.
Mạnh Uyển Yên nghe thấy thế thì vẻ mặt nhạt nhẽo, không biết Mạnh Tử Dịch muốn giở trò gì nữa đây.
Nơi tổ chức liên hoan được đặt tại một nhà hàng dưới trướng của Mạnh Thị, trước khi đi, Uyển Yên nhận được tin nhắn từ Mạnh Tử Dịch.
Tiểu Mạnh tổng: [Đã bao nhiêu ngày rồi mà anh vẫn còn ở trong danh sách block vậy hả, em cũng hẹp hòi quá rồi đó *tủi thân cắn khăn tay*.]
Từ nhỏ Mạnh Uyển Yên đã có tình cảm tốt với người anh hai này của cô nhưng sau khi trưởng thành người này cứ muốn mai mối cô cho anh em của anh ta - Tống Việt Xuyên, liên hôn hai nhà Mạnh Tống, Mạnh Tử Dịch lại càng giơ hai tay hai chân đồng ý.
Tống Việt Xuyên là anh em tốt của anh ta, Uyển Yên lại là em gái ruột của mình, hai người này gộp lại thành một đôi quả thật là trai tài gái sắc.
Mạnh Uyển Yên hừ lạnh một tiếng, mặt vô cảm trả lời anh ta: [Quý ông đây một ngày kiếm cả tỷ bạc làm sao lại nhớ tới việc muốn cùng ăn cơm với một nghệ sĩ nhỏ như tôi thế?]
Tiểu Mạnh tổng: [Ây da ôi, quý cô làm sao mà là nghệ sĩ nhỏ được, từ khi nào muốn ăn cơm với công chúa nhỏ nhà họ Mạnh lại khó thế này, chút nữa đừng có nhăn nhó với anh đó nha.]
Tiểu Mạnh tổng: [À còn nữa còn nữa, đừng có quên mang theo cô trợ lý nhỏ của em nhé, tên là Tiểu Huyên đúng không?]
Uyển Yên: [Mời anh lượn đi dùm cái.]
Mạnh Tử Dịch lại liên tiếp gửi tới thêm mấy tin nhắn nữa, Mạnh Uyển Yên bỏ điện thoại vào trong túi, ngửa đầu dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Đến cửa của Hoa Thịnh, Bạch Cảnh Ninh đã chờ cô ở sảnh lớn lầu một từ sớm rồi, nhìn thấy Uyển Yên và Tiểu Huyên đi vào, chị ta vội vàng nghênh đón, "Cuối cùng em cũng đến rồi! Mạnh tổng đó đã đến được nửa tiếng rồi, bây giờ đang chờ một mình em thôi đó."
Cô gái trước mặt khoan thai đến trễ, mặc một bộ váy tiên nữ màu xanh ombre, đường cong nơi xương quai xanh thanh thuần lại quyến rũ, làn da cô trắng nõn, chiếc cổ thiên nga mềm mại mảnh mai.
Bạch Cảnh Ninh nhìn thấy tạo hình này của Uyển Yên rất hài lòng, ít nhất đã nghe lọt tai lời của chị ta.
"Chút nữa sau khi đi vào nhớ khéo léo một chút, nói không chừng sau này còn có thể hợp tác lâu dài với Dịch Thiên."
Bạch Cảnh Ninh không ngại người khác cảm thấy phiền mà dặn dò, sợ đến lúc đó Uyển Yên lại bày ra trò gì nữa, vì vậy lên tiếng nhắc nhở: "Nếu như chút nữa Mạnh tổng đó muốn chiếm tiện nghi của em thì ngàn vạn lần em đừng kích động nhé, giao cho chị giải quyết."
Lúc trước có tình huống nhà đầu tư yêu cầu Uyển Yên bồi rượu, nhưng cô gái này dầu muối không ăn, mặc kệ đối phương là ai đều quẳng đôi đũa xuống ngay tại đó rồi rời đi, không cho người ta một chút mặt mũi nào, cuối cùng đi tong chuyện hợp tác, Bạch Cảnh Ninh chiến tranh lạnh với Mạnh Uyển Yên nên đã ngừng thông cáo một tháng của cô.
Hai người vừa nói chuyện vừa đẩy cửa phòng bao đi vào, sau khi nhìn quanh bàn rượu một vòng, Uyển Yên nhìn thấy khuôn mặt đa tình lại vô sỉ, bỡn cợt với đời của Mạnh Tử Dịch giữa một đám các ông chú trung niên đầu hói.
Bữa tiệc tối nay có không ít người tới, một đám người trung niên cũng chỉ vì đi theo Mạnh Tử Dịch thôi, lại không ngờ rằng lại phải chờ một minh tinh nhỏ hơn nửa tiếng.
Tiểu Mạnh tổng luôn là một người nóng tính, mọi người cho rằng sau khi Mạnh Uyển Yên đến chắc chắn sẽ bị Mạnh tổng gây khó dễ một phen, thế mà lại nhìn thấy người đàn ông đang ở giữa trung tâm đột nhiên đứng lên, chậm rãi kéo cái ghế bên cạnh anh ta ra, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt: "Quý cô Mạnh đây khoan thai đến trễ, chắc chắn là mệt muốn xỉu rồi, mời ngồi mời ngồi."
Đuôi mắt dài mảnh của Mạnh Uyển Yên nhướng lên, cánh tay thon dài trắng nõn nhấc làn váy, giơ tay nhấc chân như một thiên nga trắng cao quý và kiêu ngạo: "Mạnh tổng thật là khách sáo."
Mạnh Tử Dịch nhướng mày, đầu lưỡi tì lên quai hàm, trong lòng lại đang nghĩ: Giả vờ, em cứ tiếp tục giả vờ đi.
Mạnh Tử Dịch ngồi bên cạnh cô thuận tay gọi nhân viên phục vụ đến, dọn hết rượu trắng và rượu đỏ trên bàn, toàn bộ đổi thành nước trái cây.
Mọi người đều không dám thở mạnh.
Anh ta không nhanh không chậm cầm một tờ khăn ướt lên lau tay, chậm rãi nói: "Hôm nay có các quý cô ở đây, chúng ta uống nước giải khát thôi, không uống rượu."
Mạnh Tử Dịch luôn là cái bộ dạng cà lơ phất phơ, vẻ ngoài đào hoa, tuy rằng mặc đồ vest mang giày da nhưng không hề có một chút dáng vẻ nào của người làm CEO, càng giống công tử bột được nuông chiều từ bé hơn.
Vẻ mặt Mạnh Uyển Yên nhàn nhạt, rất nể tình mà cầm ly nước chanh trước mặt lên, nhẹ nhấp một ngụm.
Dù cho người ngồi trước mặt là một mỹ nhân lạnh lùng nhưng Mạnh Tử Dịch vẫn không giận không phiền còn cười híp mắt nữa.
Bạch Cảnh Ninh sững sờ, người ngồi xung quanh đưa mắt nhìn nhau, âm thầm suy đoán mối quan hệ của hai người này, có lẽ cũng không đơn giản như biểu hiện bề ngoài như thế.
Nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên, Mạnh Tử Dịch thỉnh thoảng lại giúp Mạnh Uyển Yên gắp thức ăn, một người thân thiết nhiệt tình, một người mặt như băng lạnh.
Tiểu Huyên nhìn lời nói hành động của Mạnh Tử Dịch cứ cảm thấy người này có mưu đồ quấy rối Mạnh Uyển Yên, làm gì có CEO nào lại đi nịnh bợ nghệ sĩ nhỏ, trông cực kì giống với tên đàn ông bỉ ổi mặt đầy dầu nhờn muốn chiếm tiện nghi của Uyển Yên trước kia, vì thế Tiểu Huyên đã tự động xếp Mạnh Tử Dịch vào phe địch.
"Cô gái nhỏ à, cô cũng ăn đi, đừng khách sáo."
Trong lòng Tiểu Huyên âm thầm rủa xả, quân địch bỗng nhiên gắp một miếng sữa chua chiên giòn vào trong chén của cô ấy, đôi mắt đào hào hẹp dài còn nháy mắt với cô ấy một cái.
Tiểu Huyên mím môi, thân hình nhỏ nhắn thẳng tắp, không cảm kích một chút nào mà còn âm thầm kéo Mạnh Tử Dịch từ phe địch vào phe biến thái cấp cao hơn.
Nhìn thấy Tiểu Mạnh tổng nhiệt tình với Mạnh Uyển Yên như thế, có người dường như vô tình hỏi một câu, muốn thăm dò mối quan hệ của hai người: "Mạnh tổng và quý cô Mạnh đây ăn ý nhau hiếm có, không phải là người một nhà đấy chứ?"
Nghe vậy, cơ thể của Mạnh Uyển Yên khựng lại, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn người đó.
Bạch Cảnh Ninh cũng nhìn bọn họ, trong mắt mang theo dò xét khó phát hiện, nhưng lại cảm thấy không thể nào, lúc đó khi Mạnh Uyển Yên vào giới, chị ta đã điều tra rõ ràng bối cảnh sau lưng của cô rồi, chỉ là một người bình thường thôi, làm gì có người thân với bối cảnh lợi hại như thế.
Nhà họ Mạnh là một danh môn vọng tộc ở Kinh Đô, gia đình có bối cảnh như vậy làm sao có thể để con gái của họ lăn lộn trong giới giải trí, giao thiệp xã giao cũng không sa sút như vậy.
Mạnh Tử Dịch lắc đầu, khóe môi cong lên ý cười như có như không: "Tôi và quý cô Mạnh trước đây không quen biết, hôm nay vừa gặp đã cảm thấy rất ăn ý."
Anh ta quay đầu nhìn Uyển Yên, ánh mắt chứa đầy ẩn ý: "Cô Mạnh, nói không chừng kiếp trước chúng ta là người một nhà đó."
Mạnh Uyển cầm nước trái cây lên chạm lên ly của anh ta, ngoài cười nhưng trong không cười: "Vậy thật sự là có duyên rồi."
Mạnh Tử Dịch uống một hơi cạn sạch nước chanh trong ly, bị con nhóc này làm cho tức đến nỗi không biết nói gì cho phải, rõ ràng người ta còn bình tĩnh hơn mày đấy.
***
Lục Nghiên Thành vừa được điều đến tổ trinh sát đại đội phòng chống ma túy của Kinh Đô, hôm nay mới có thời gian ăn cơm với mấy ông chú, lúc trước bọn họ từng ở cùng một đại viện, tham mưu trưởng Châu là anh em tốt của ba Lục Nghiên Thanh, một nhóm người khó có khi được tụ họp lại với nhau.
Bữa tiệc này không liên quan gì đến thân phận và địa vị mà càng giống như một buổi xem mắt hơn, tham mưu trưởng Châu cố tình đưa con gái của mình Châu Nam qua đây, nói gần nói xa cố ý muốn tác hợp cho hai người trẻ tuổi ở bên nhau.
Mấy vị lớn tuổi nói đến những chuyện vui trước kia, Lục Nghiên Thanh thỉnh thoảng đáp lại vài câu, cảm xúc trên mặt cực kì nhạt, trong mắt của mọi người, từ nhỏ đến lớn anh dường như đều là cái tính tình lãnh đạm ít nói này.
Lão Châu cười nói: "Nghiên Thanh này, chú nhớ lúc trước khi cháu vẫn còn ở trong đại viện, con bé nhà chú cứ thích chạy theo sau lưng cháu, gần đây nghe nói cháu được điều về rồi, cứ quấn lấy chú hỏi tin tức của cháu."
Nói xong lão Châu không nhịn được cười, Châu Nam ở bên cạnh yên lặng đỏ mặt, trong mắt đều là thẹn thùng.
Từ nhỏ Châu Nam đã quen biết Lục Nghiên Thanh, trước kia luôn thích đi theo anh nhưng Lục Nghiên Thanh đối với ai cũng đều là thái độ lạnh nhạt, càng không thích đáp lại cô ta.
Sau này lớn lên một chút, cuối cùng Châu Nam cũng lấy hết can đảm muốn tỏ tình với Lục Nghiên Thanh nhưng đêm đó lại vô tình gặp được Lục Nghiên Thanh cõng một cô gái đi về nhà.
Đến bây giờ cô ta vẫn còn nhớ hình ảnh đêm đó.
Trên vòng eo dẻo dai thon thả của cô gái cột đồng phục học sinh rộng thùng thình của chàng trai, hai cánh tay câu lấy cổ của Lục Nghiên Thanh, đôi chân trắng nõn đều đặn thon và thẳng, mang một đôi giày Canvas màu trắng, chân đung đưa, môi hồng của cô gái thỉnh thoảng lại ghé sát vào vành tai anh, hai người thì thầm thân mật.
Ánh trăng vắng lặng sạch sẽ rơi xuống khuôn mặt tuấn tú thon gầy của chàng trai, dưới đôi mắt hai mí nếp mí uốn rất sâu kia là đôi mắt đen kịt sáng long lanh, đáy mắt tràn ra sự vui vẻ, là sự dịu dàng mà Châu Nam chưa bao giờ nhìn thấy.
Ngày đó, Mạnh Uyển Yên đến kì sinh lí, bụng đau như muốn quặn thắt lại, Lục Nghiên Thanh cõng cô đi một đường, Châu Nam cũng đi theo phía sau bọn họ một đường.
Khi đến cửa nhà lớn của nhà họ Mạnh, Châu Nam trốn ở trong góc, nhìn thấy cô gái và chàng trai ôm ấp say sưa, sau đó hôn sâu.
Khi đó Châu Nam mới biết, thì ra chàng trai lạnh lùng đến mức không hợp lẽ thường kia cũng có lúc ấm áp dịu dàng như ngày xuân, chỉ là anh dành hết sự dịu dàng đó cho một người khác rồi.
Từ đó về sau Châu Nam không quấy rầy anh nữa, tất cả tình cảm ôm ấp của cô gái mới lớn đều giấu kín trong lòng.
Lúc đó lão Châu vỗ vai Lục Nghiên Thanh, cười nói: "Nghe nói mấy năm nay Nghiên Thanh đều độc thân, có cân nhắc đến việc tìm đối tượng không? Chú đây có một người cũng được nè, ghép lại thành một đôi với cháu vừa khớp."
Người ở đây đều cười vô cùng vui vẻ, nhao nhao nhìn sang phía cô gái vẫn luôn yên lặng ngoan ngoãn.
Châu Nam lắng nghe mà mắc cỡ, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ngồi ở đối diện, nhưng đối phương từ đầu đến cuối vẫn không hề nhìn cô.
Lục Nghiên Thanh trầm mặc ít nói đã quen, mấy ly rượu vào bụng nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo như cũ, anh cười lắc đầu, giọng nói trầm thấp: "Không cần phiền chú Châu đâu ạ, cháu có bạn gái rồi."
Dứt lời, mọi người yên lặng trong chốc lát, sắc mặt cũng lão Châu cũng hơi sượng, nét mặt lộ ra vẻ xấu hổ.
Kỳ vọng trong lòng của Châu Nam cũng bị dập tắt trong phút chốc, cô ta rất rõ cảm giác này, từ hi vọng đến thất vọng, trái tim cũng giống như từ trên cao nhanh chóng rơi xuống.
Trong lòng lão Châu cảm thấy đáng tiếc nhưng chàng trai người ta đã có bạn gái rồi, chuyện của người trẻ tuổi bèn không nên gò ép nữa.
"Thằng nhóc này đã có bạn gái mà cũng không chịu nói sớm, chú còn định lựa chọn đối tượng cho cháu đây, nhưng mà nếu đã có rồi thì tốt."
"Hôm khác có thời gian đưa đến cho chú Châu xem, chú Châu giúp cháu góp ý."
Lục Nghiên Thanh cong môi cười, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, anh cầm ly rượu lên: "Chú Châu, cháu mời chú."
Châu Nam im lặng lắng nghe, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Giữa chừng, Lục Nghiên Thanh cầm hộp thuốc lá đi ra ngoài, anh vừa bước chân đi, Châu Nam do dự trong phút chốc rồi vẫn đứng dậy đi theo.
Trong lối thoát hiểm thưa thớt yên tĩnh, thân hình thẳng tắp của người đàn ông dựa vào tường, khói thuốc xanh trắng mù mịt, đốm lửa nhỏ nơi đầu ngón tay lúc bừng lên rồi lụi tắt, trong hành lang ánh sáng âm u tối mờ chiếu lên đường nét khuôn mặt tuấn tú cường tráng kia, yết hầu nhô lên của người đàn ông khẽ trượt, sự cấm dục và gợi cảm nói không nên lời.
Châu Nam ngắm nhìn mà ngẩn ngơ một lúc nhưng vẫn lấy hết can đảm đi về phía anh, gió lùa thổi qua, khói thuốc bay tản đi khắp nơi, mùi thuốc lá nhàn nhạt tràn ngập trong không khí.
Cô ta nhẹ giọng gọi tên anh, "Lục Nghiên Thanh."
Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ hé ra, phun ra một làn khói, theo tiếng nói nhìn sang.
Bốn giờ chiều, Bạch Cảnh Ninh gọi điện thoại đến, vẫn là ngữ khí khuyên hết nước hết cái như trước kia: "Hôm nay em chỉnh đốn tốt một chút nhé, cao tầng của tập đoàn Dịch Thiên (*) sẽ đến, Mạnh tổng đó chỉ đích danh muốn gặp mặt em, em phải biểu hiện cho tốt đó."
(*) Raw là Dịch Trung, nhưng toàn bộ về sau đều là Dịch Thiên hết nên mình đổi lại thành Dịch Thiên cho mấy chương trước luôn.
Nói đến Mạnh tổng này, Bạch Cảnh Ninh còn cố ý phổ cập cho cô một phen nữa, tuy rằng lịch sử phong lưu của con trai thứ hai nhà họ Mạnh trong thành phố Kinh Đô này là hằng hà sa số nhưng người này cũng có đầu óc kinh doanh, trong giới giải trí có không ít nghệ sĩ nữ đều đang tranh giành làm người đại diện cho đá quý Dịch Thiên, không ngờ đến lần này Dịch Thiên lại chủ động ném một cành ô liu cho các cô, cơ hội hiếm có, nhất định phải nắm chắc mới được.
Mạnh Uyển Yên nghe thấy thế thì vẻ mặt nhạt nhẽo, không biết Mạnh Tử Dịch muốn giở trò gì nữa đây.
Nơi tổ chức liên hoan được đặt tại một nhà hàng dưới trướng của Mạnh Thị, trước khi đi, Uyển Yên nhận được tin nhắn từ Mạnh Tử Dịch.
Tiểu Mạnh tổng: [Đã bao nhiêu ngày rồi mà anh vẫn còn ở trong danh sách block vậy hả, em cũng hẹp hòi quá rồi đó *tủi thân cắn khăn tay*.]
Từ nhỏ Mạnh Uyển Yên đã có tình cảm tốt với người anh hai này của cô nhưng sau khi trưởng thành người này cứ muốn mai mối cô cho anh em của anh ta - Tống Việt Xuyên, liên hôn hai nhà Mạnh Tống, Mạnh Tử Dịch lại càng giơ hai tay hai chân đồng ý.
Tống Việt Xuyên là anh em tốt của anh ta, Uyển Yên lại là em gái ruột của mình, hai người này gộp lại thành một đôi quả thật là trai tài gái sắc.
Mạnh Uyển Yên hừ lạnh một tiếng, mặt vô cảm trả lời anh ta: [Quý ông đây một ngày kiếm cả tỷ bạc làm sao lại nhớ tới việc muốn cùng ăn cơm với một nghệ sĩ nhỏ như tôi thế?]
Tiểu Mạnh tổng: [Ây da ôi, quý cô làm sao mà là nghệ sĩ nhỏ được, từ khi nào muốn ăn cơm với công chúa nhỏ nhà họ Mạnh lại khó thế này, chút nữa đừng có nhăn nhó với anh đó nha.]
Tiểu Mạnh tổng: [À còn nữa còn nữa, đừng có quên mang theo cô trợ lý nhỏ của em nhé, tên là Tiểu Huyên đúng không?]
Uyển Yên: [Mời anh lượn đi dùm cái.]
Mạnh Tử Dịch lại liên tiếp gửi tới thêm mấy tin nhắn nữa, Mạnh Uyển Yên bỏ điện thoại vào trong túi, ngửa đầu dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Đến cửa của Hoa Thịnh, Bạch Cảnh Ninh đã chờ cô ở sảnh lớn lầu một từ sớm rồi, nhìn thấy Uyển Yên và Tiểu Huyên đi vào, chị ta vội vàng nghênh đón, "Cuối cùng em cũng đến rồi! Mạnh tổng đó đã đến được nửa tiếng rồi, bây giờ đang chờ một mình em thôi đó."
Cô gái trước mặt khoan thai đến trễ, mặc một bộ váy tiên nữ màu xanh ombre, đường cong nơi xương quai xanh thanh thuần lại quyến rũ, làn da cô trắng nõn, chiếc cổ thiên nga mềm mại mảnh mai.
Bạch Cảnh Ninh nhìn thấy tạo hình này của Uyển Yên rất hài lòng, ít nhất đã nghe lọt tai lời của chị ta.
"Chút nữa sau khi đi vào nhớ khéo léo một chút, nói không chừng sau này còn có thể hợp tác lâu dài với Dịch Thiên."
Bạch Cảnh Ninh không ngại người khác cảm thấy phiền mà dặn dò, sợ đến lúc đó Uyển Yên lại bày ra trò gì nữa, vì vậy lên tiếng nhắc nhở: "Nếu như chút nữa Mạnh tổng đó muốn chiếm tiện nghi của em thì ngàn vạn lần em đừng kích động nhé, giao cho chị giải quyết."
Lúc trước có tình huống nhà đầu tư yêu cầu Uyển Yên bồi rượu, nhưng cô gái này dầu muối không ăn, mặc kệ đối phương là ai đều quẳng đôi đũa xuống ngay tại đó rồi rời đi, không cho người ta một chút mặt mũi nào, cuối cùng đi tong chuyện hợp tác, Bạch Cảnh Ninh chiến tranh lạnh với Mạnh Uyển Yên nên đã ngừng thông cáo một tháng của cô.
Hai người vừa nói chuyện vừa đẩy cửa phòng bao đi vào, sau khi nhìn quanh bàn rượu một vòng, Uyển Yên nhìn thấy khuôn mặt đa tình lại vô sỉ, bỡn cợt với đời của Mạnh Tử Dịch giữa một đám các ông chú trung niên đầu hói.
Bữa tiệc tối nay có không ít người tới, một đám người trung niên cũng chỉ vì đi theo Mạnh Tử Dịch thôi, lại không ngờ rằng lại phải chờ một minh tinh nhỏ hơn nửa tiếng.
Tiểu Mạnh tổng luôn là một người nóng tính, mọi người cho rằng sau khi Mạnh Uyển Yên đến chắc chắn sẽ bị Mạnh tổng gây khó dễ một phen, thế mà lại nhìn thấy người đàn ông đang ở giữa trung tâm đột nhiên đứng lên, chậm rãi kéo cái ghế bên cạnh anh ta ra, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt: "Quý cô Mạnh đây khoan thai đến trễ, chắc chắn là mệt muốn xỉu rồi, mời ngồi mời ngồi."
Đuôi mắt dài mảnh của Mạnh Uyển Yên nhướng lên, cánh tay thon dài trắng nõn nhấc làn váy, giơ tay nhấc chân như một thiên nga trắng cao quý và kiêu ngạo: "Mạnh tổng thật là khách sáo."
Mạnh Tử Dịch nhướng mày, đầu lưỡi tì lên quai hàm, trong lòng lại đang nghĩ: Giả vờ, em cứ tiếp tục giả vờ đi.
Mạnh Tử Dịch ngồi bên cạnh cô thuận tay gọi nhân viên phục vụ đến, dọn hết rượu trắng và rượu đỏ trên bàn, toàn bộ đổi thành nước trái cây.
Mọi người đều không dám thở mạnh.
Anh ta không nhanh không chậm cầm một tờ khăn ướt lên lau tay, chậm rãi nói: "Hôm nay có các quý cô ở đây, chúng ta uống nước giải khát thôi, không uống rượu."
Mạnh Tử Dịch luôn là cái bộ dạng cà lơ phất phơ, vẻ ngoài đào hoa, tuy rằng mặc đồ vest mang giày da nhưng không hề có một chút dáng vẻ nào của người làm CEO, càng giống công tử bột được nuông chiều từ bé hơn.
Vẻ mặt Mạnh Uyển Yên nhàn nhạt, rất nể tình mà cầm ly nước chanh trước mặt lên, nhẹ nhấp một ngụm.
Dù cho người ngồi trước mặt là một mỹ nhân lạnh lùng nhưng Mạnh Tử Dịch vẫn không giận không phiền còn cười híp mắt nữa.
Bạch Cảnh Ninh sững sờ, người ngồi xung quanh đưa mắt nhìn nhau, âm thầm suy đoán mối quan hệ của hai người này, có lẽ cũng không đơn giản như biểu hiện bề ngoài như thế.
Nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên, Mạnh Tử Dịch thỉnh thoảng lại giúp Mạnh Uyển Yên gắp thức ăn, một người thân thiết nhiệt tình, một người mặt như băng lạnh.
Tiểu Huyên nhìn lời nói hành động của Mạnh Tử Dịch cứ cảm thấy người này có mưu đồ quấy rối Mạnh Uyển Yên, làm gì có CEO nào lại đi nịnh bợ nghệ sĩ nhỏ, trông cực kì giống với tên đàn ông bỉ ổi mặt đầy dầu nhờn muốn chiếm tiện nghi của Uyển Yên trước kia, vì thế Tiểu Huyên đã tự động xếp Mạnh Tử Dịch vào phe địch.
"Cô gái nhỏ à, cô cũng ăn đi, đừng khách sáo."
Trong lòng Tiểu Huyên âm thầm rủa xả, quân địch bỗng nhiên gắp một miếng sữa chua chiên giòn vào trong chén của cô ấy, đôi mắt đào hào hẹp dài còn nháy mắt với cô ấy một cái.
Tiểu Huyên mím môi, thân hình nhỏ nhắn thẳng tắp, không cảm kích một chút nào mà còn âm thầm kéo Mạnh Tử Dịch từ phe địch vào phe biến thái cấp cao hơn.
Nhìn thấy Tiểu Mạnh tổng nhiệt tình với Mạnh Uyển Yên như thế, có người dường như vô tình hỏi một câu, muốn thăm dò mối quan hệ của hai người: "Mạnh tổng và quý cô Mạnh đây ăn ý nhau hiếm có, không phải là người một nhà đấy chứ?"
Nghe vậy, cơ thể của Mạnh Uyển Yên khựng lại, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn người đó.
Bạch Cảnh Ninh cũng nhìn bọn họ, trong mắt mang theo dò xét khó phát hiện, nhưng lại cảm thấy không thể nào, lúc đó khi Mạnh Uyển Yên vào giới, chị ta đã điều tra rõ ràng bối cảnh sau lưng của cô rồi, chỉ là một người bình thường thôi, làm gì có người thân với bối cảnh lợi hại như thế.
Nhà họ Mạnh là một danh môn vọng tộc ở Kinh Đô, gia đình có bối cảnh như vậy làm sao có thể để con gái của họ lăn lộn trong giới giải trí, giao thiệp xã giao cũng không sa sút như vậy.
Mạnh Tử Dịch lắc đầu, khóe môi cong lên ý cười như có như không: "Tôi và quý cô Mạnh trước đây không quen biết, hôm nay vừa gặp đã cảm thấy rất ăn ý."
Anh ta quay đầu nhìn Uyển Yên, ánh mắt chứa đầy ẩn ý: "Cô Mạnh, nói không chừng kiếp trước chúng ta là người một nhà đó."
Mạnh Uyển cầm nước trái cây lên chạm lên ly của anh ta, ngoài cười nhưng trong không cười: "Vậy thật sự là có duyên rồi."
Mạnh Tử Dịch uống một hơi cạn sạch nước chanh trong ly, bị con nhóc này làm cho tức đến nỗi không biết nói gì cho phải, rõ ràng người ta còn bình tĩnh hơn mày đấy.
***
Lục Nghiên Thành vừa được điều đến tổ trinh sát đại đội phòng chống ma túy của Kinh Đô, hôm nay mới có thời gian ăn cơm với mấy ông chú, lúc trước bọn họ từng ở cùng một đại viện, tham mưu trưởng Châu là anh em tốt của ba Lục Nghiên Thanh, một nhóm người khó có khi được tụ họp lại với nhau.
Bữa tiệc này không liên quan gì đến thân phận và địa vị mà càng giống như một buổi xem mắt hơn, tham mưu trưởng Châu cố tình đưa con gái của mình Châu Nam qua đây, nói gần nói xa cố ý muốn tác hợp cho hai người trẻ tuổi ở bên nhau.
Mấy vị lớn tuổi nói đến những chuyện vui trước kia, Lục Nghiên Thanh thỉnh thoảng đáp lại vài câu, cảm xúc trên mặt cực kì nhạt, trong mắt của mọi người, từ nhỏ đến lớn anh dường như đều là cái tính tình lãnh đạm ít nói này.
Lão Châu cười nói: "Nghiên Thanh này, chú nhớ lúc trước khi cháu vẫn còn ở trong đại viện, con bé nhà chú cứ thích chạy theo sau lưng cháu, gần đây nghe nói cháu được điều về rồi, cứ quấn lấy chú hỏi tin tức của cháu."
Nói xong lão Châu không nhịn được cười, Châu Nam ở bên cạnh yên lặng đỏ mặt, trong mắt đều là thẹn thùng.
Từ nhỏ Châu Nam đã quen biết Lục Nghiên Thanh, trước kia luôn thích đi theo anh nhưng Lục Nghiên Thanh đối với ai cũng đều là thái độ lạnh nhạt, càng không thích đáp lại cô ta.
Sau này lớn lên một chút, cuối cùng Châu Nam cũng lấy hết can đảm muốn tỏ tình với Lục Nghiên Thanh nhưng đêm đó lại vô tình gặp được Lục Nghiên Thanh cõng một cô gái đi về nhà.
Đến bây giờ cô ta vẫn còn nhớ hình ảnh đêm đó.
Trên vòng eo dẻo dai thon thả của cô gái cột đồng phục học sinh rộng thùng thình của chàng trai, hai cánh tay câu lấy cổ của Lục Nghiên Thanh, đôi chân trắng nõn đều đặn thon và thẳng, mang một đôi giày Canvas màu trắng, chân đung đưa, môi hồng của cô gái thỉnh thoảng lại ghé sát vào vành tai anh, hai người thì thầm thân mật.
Ánh trăng vắng lặng sạch sẽ rơi xuống khuôn mặt tuấn tú thon gầy của chàng trai, dưới đôi mắt hai mí nếp mí uốn rất sâu kia là đôi mắt đen kịt sáng long lanh, đáy mắt tràn ra sự vui vẻ, là sự dịu dàng mà Châu Nam chưa bao giờ nhìn thấy.
Ngày đó, Mạnh Uyển Yên đến kì sinh lí, bụng đau như muốn quặn thắt lại, Lục Nghiên Thanh cõng cô đi một đường, Châu Nam cũng đi theo phía sau bọn họ một đường.
Khi đến cửa nhà lớn của nhà họ Mạnh, Châu Nam trốn ở trong góc, nhìn thấy cô gái và chàng trai ôm ấp say sưa, sau đó hôn sâu.
Khi đó Châu Nam mới biết, thì ra chàng trai lạnh lùng đến mức không hợp lẽ thường kia cũng có lúc ấm áp dịu dàng như ngày xuân, chỉ là anh dành hết sự dịu dàng đó cho một người khác rồi.
Từ đó về sau Châu Nam không quấy rầy anh nữa, tất cả tình cảm ôm ấp của cô gái mới lớn đều giấu kín trong lòng.
Lúc đó lão Châu vỗ vai Lục Nghiên Thanh, cười nói: "Nghe nói mấy năm nay Nghiên Thanh đều độc thân, có cân nhắc đến việc tìm đối tượng không? Chú đây có một người cũng được nè, ghép lại thành một đôi với cháu vừa khớp."
Người ở đây đều cười vô cùng vui vẻ, nhao nhao nhìn sang phía cô gái vẫn luôn yên lặng ngoan ngoãn.
Châu Nam lắng nghe mà mắc cỡ, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ngồi ở đối diện, nhưng đối phương từ đầu đến cuối vẫn không hề nhìn cô.
Lục Nghiên Thanh trầm mặc ít nói đã quen, mấy ly rượu vào bụng nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo như cũ, anh cười lắc đầu, giọng nói trầm thấp: "Không cần phiền chú Châu đâu ạ, cháu có bạn gái rồi."
Dứt lời, mọi người yên lặng trong chốc lát, sắc mặt cũng lão Châu cũng hơi sượng, nét mặt lộ ra vẻ xấu hổ.
Kỳ vọng trong lòng của Châu Nam cũng bị dập tắt trong phút chốc, cô ta rất rõ cảm giác này, từ hi vọng đến thất vọng, trái tim cũng giống như từ trên cao nhanh chóng rơi xuống.
Trong lòng lão Châu cảm thấy đáng tiếc nhưng chàng trai người ta đã có bạn gái rồi, chuyện của người trẻ tuổi bèn không nên gò ép nữa.
"Thằng nhóc này đã có bạn gái mà cũng không chịu nói sớm, chú còn định lựa chọn đối tượng cho cháu đây, nhưng mà nếu đã có rồi thì tốt."
"Hôm khác có thời gian đưa đến cho chú Châu xem, chú Châu giúp cháu góp ý."
Lục Nghiên Thanh cong môi cười, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, anh cầm ly rượu lên: "Chú Châu, cháu mời chú."
Châu Nam im lặng lắng nghe, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Giữa chừng, Lục Nghiên Thanh cầm hộp thuốc lá đi ra ngoài, anh vừa bước chân đi, Châu Nam do dự trong phút chốc rồi vẫn đứng dậy đi theo.
Trong lối thoát hiểm thưa thớt yên tĩnh, thân hình thẳng tắp của người đàn ông dựa vào tường, khói thuốc xanh trắng mù mịt, đốm lửa nhỏ nơi đầu ngón tay lúc bừng lên rồi lụi tắt, trong hành lang ánh sáng âm u tối mờ chiếu lên đường nét khuôn mặt tuấn tú cường tráng kia, yết hầu nhô lên của người đàn ông khẽ trượt, sự cấm dục và gợi cảm nói không nên lời.
Châu Nam ngắm nhìn mà ngẩn ngơ một lúc nhưng vẫn lấy hết can đảm đi về phía anh, gió lùa thổi qua, khói thuốc bay tản đi khắp nơi, mùi thuốc lá nhàn nhạt tràn ngập trong không khí.
Cô ta nhẹ giọng gọi tên anh, "Lục Nghiên Thanh."
Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ hé ra, phun ra một làn khói, theo tiếng nói nhìn sang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.