Anh Chàng Bộ Đội Đặc Chủng Cố Chấp Yêu Em
Chương 14:
Quân Tử A Quách
11/05/2024
Châu Nam mặc đầm liền màu đỏ làm tôn lên da thịt trắng nõn, Lục Nghiên Thanh liếc nhìn, cảm xúc nơi đáy mắt mờ mịt không rõ.
Anh nhớ lúc trước Uyển Yên mặc váy đỏ là đẹp nhất, xinh đẹp rực rỡ, xứng với anh nhất.
Lục Nghiên Thanh mặt không biểu cảm gì thu hồi ánh mắt, xung quanh không có ai, đối với Châu Nam, dường như đến cả miễn cưỡng lấy lệ anh cũng lười làm.
Châu Nam hít sâu một hơi, bước qua, đứng trên cầu thang cao hơn anh hai bậc, tầm mắt mới ngang tầm với anh, cô ta nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: "Vừa nãy lời anh nói với ba em là thật sao?"
Lục Nghiên Thanh không nhìn cô ta, chỉ dập tắt điếu thuốc trong tay, giọng điệu lạnh nhạt: "Chuyện gì?"
Châu Nam nuốt nước bọt, "Chính là chuyện anh có bạn gái."
Theo như cô ta biết thì những năm nay Lục Nghiên Thanh đều độc thân, mà bây giờ Mạnh Uyển Yên đã là ngôi sao nữ, từ lúc cô debut đến giờ vẫn tuyên bố với bên ngoài rằng mình độc thân, chắc hẳn là cô và Lục Nghiên Thanh đã sớm chia tay rồi.
Châu Nam không nghĩ ra còn có ai có thể thay thế vị trí của Mạnh Uyển Yên, giấu trong tim của Lục Nghiên Thanh.
Người đàn ông trước mặt rũ mắt xuống, đôi mắt hai mí với nếp mí cực kì sâu, con ngươi đen kịt sáng long lanh, chỉ thấp giọng 'ừm' một tiếng.
Châu Nam âm thầm siết chặt nắm đấm, không cam lòng: "Có thể nói cho em biết là ai không?"
...
Sau bữa tiệc tối, Mạnh Uyển Yên đi đến toilet, sau khi trở về vốn muốn đi đến cầu thang để hít thở, đi chưa được mấy bước thì nhìn thấy có hai người đang đứng ở lối thoát hiểm cách đó không xa.
Thân hình cao lớn của người đàn ông, sống lưng thẳng tắp như cây tùng xanh, cô gái thì mặc một bộ đầm liền màu đỏ, tóc đen ngang vai, trông từ phía xa giống như một đôi trai tài gái sắc.
Uyển Yên nhìn thoáng qua thì nhận ra người đó là Lục Nghiên Thanh ngay, dù cho chỉ lộ ra sườn mặt mơ hồ nhưng cô đã quá quen thuộc với đường nét khuôn mặt của người đàn ông.
Vô tình đụng phải hai người đang ở một mình, Mạnh Uyển Yên không nghĩ ra nam không vợ gái chưa chồng ở chung một chỗ còn có thể làm chuyện gì.
Khóe môi cô giật giật, đáy mắt lạnh lẽo, không biết là nên xem như không có chuyện gì mà đi qua hay là xoay người rời đi, cho người ta cơ hội để ở một mình chung với nhau.
Uyển Yên đứng nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích, ma xui quỷ khiến thế nào mà đứng nhìn một lúc rồi từ từ cảm thấy người con gái đó có chút quen mắt, cô hơi nheo mắt lại, đuôi mắt nhếch lên, đột nhiên nhớ đến khi cấp ba, người con gái đó hình như còn đã từng theo đuổi Lục Nghiên Thanh.
Hóa ra là gác lại rồi lại nối tiếp tiền duyên đây mà.
Uyển Yên mím môi, đáy lòng âm ỉ đốt lên ngọn lửa nhỏ, cô khịt mũi hừ lạnh, khi đang định rời đi thì người đàn ông ở cách đó không xa bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng về phía cô, tầm mắt rơi trên người cô.
Cái liếc mắt này khiến cho trái tim của cô đột nhiên nhảy dựng, Uyển Yên lập tức xoay người, giẫm lên giày cao gót nhọn bước nhanh về phía phòng bao của mình.
Trong lối thoát hiểm, Châu Nam tựa hồ còn muốn nói cái gì nhưng người đàn ông trước mắt bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, chân dài sải bước cấp tốc lướt qua người cô ta.
Hình như anh nhìn thấy được gì đó, vẻ mặt lạnh nhạt buông lỏng một lúc, Châu Nam còn chưa kịp nhìn rõ thì cánh cửa ở lối thoát hiểm đã bị gió khép lại, nhẹ nhàng lắc lư rồi đóng lại.
Khe hở lộ ra ánh sáng, cô ta nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp, mặc một chiếc váy dài màu xanh nước, làn váy bằng sa mỏng tung bay, người đàn ông thân hình cao lớn đuổi theo, giữ lấy cổ tay của người đó, một giây sau trực tiếp kéo người vào bên trong phòng bên kế đó.
Hai thân ảnh chồng lên nhau rồi biến mất trong tầm mắt, cửa thoát hiểm ngừng lắc lư, chậm rãi ngăn cách thế giới phía sau cánh cửa.
Uyển Yên đi rất gấp, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị người đàn ông phía sau đuổi kịp chế trụ eo, trực tiếp đẩy vào trong một căn phòng bao trống ở gần đó.
Uyển Yên chưa kịp đề phòng thì đã bị đè lên ván cửa, bên tai nghe thấy 'cạch' một tiếng khóa lại, trong lòng cô cũng run lên theo.
Trong phòng bao trống không có mở đèn, trong bóng tối, tiếng thở dốc trầm thấp của hai người hòa quyện vào nhau, hiện ra vô cùng rõ ràng.
Uyển Yên ngước mắt lên, dưới quầng sáng cực kì tối mờ, chống lại đôi mắt đen kịt sâu thẳm kia.
Môi mỏng của Lục Nghiên Thanh khẽ mím, cánh tay mạnh mẽ vòng lấy eo cô, một tay khác chống bên tai cô, đôi mắt nhìn chăm chú vào cô, cảm xúc nơi đáy mắt đang cuồn cuộn.
Uyển Yên lặng lẽ trừng anh, quật cường mà lạnh lùng, chiếc váy cô mặc mỏng manh, lòng bàn tay của người đàn ông nóng rực, thiêu đốt da thịt nơi eo cô, cánh tay không ngừng siết chặt lại.
Uyển Yên nhíu mày, trong lòng đang hoảng hốt, hai tay đang nắm chặt của cô đánh vào lồng ngực cứng như đá của anh: "Anh siết đau tôi rồi."
Nói xong, sức lực của Lục Nghiên Thanh quả nhiên là thu lại hai phần, thậm chí còn giúp cô xoa nhẹ hai cái nữa.
Gò má của Uyển Yên nóng bừng, nhịp tim đột nhiên rối loạn, khóe môi cô mím chặt, đáy mắt giận dỗi.
Lục Nghiên Thanh nhấc tay nhấn vào công tắc phía trên đỉnh đầu cô, phòng bao lập tức sáng lên.
Khuôn mặt ửng hồng của cô gái lộ ra trước mặt anh, đôi mắt đen trắng rõ ràng sáng long lanh khiến cho trái tim của người nhìn ngứa ngáy.
Lục Nghiên Thanh cúi đầu ghé sát vào cô, yết hầu nhẹ nhàng chuyển động: "Vừa nãy chạy cái gì?"
Uyển Yên nhướng mắt, cằm hơi hất lên, đôi môi đỏ mọng khép mở, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Vậy anh đuổi theo cái gì?"
Lông mày của Lục Nghiên Thanh khẽ cau lại, đáy mắt đen trong suốt, giọng điệu có hơi không biết làm thế nào: "Không đuổi theo thì em chạy mất."
Chỉ là sợ cô chạy cho nên bắt được cô trực tiếp nhốt vào đây?
Mạnh Uyển Yên giận quá mà bật cười, đôi môi đỏ mỏng vô cùng bắt mắt: "Tôi không chạy nhanh một chút chẳng phải sẽ quấy rầy anh và cô Châu đó nối tiếp tiền duyên sao?"
Lục Nghiên Thanh trước tiên nhíu mày, cái gì mà nối tiếp tiền duyên?
Anh im lặng hồi lâu, cúi đầu nhìn cô, khóe môi cong lên một chút như có như không: "Ghen hả?"
Âm cuối của người đàn ông hơi cất cao lên, tuy là hỏi lại nhưng lại mang theo sự chắc chắn rõ ràng.
Uyển Yên hận đến ngứa răng, trên má cô càng thêm đỏ ửng: "Anh đúng là tự mình đa tình."
Lục Nghiên Thanh bỗng cong môi, đột nhiên thu bàn tay đang chống bên tai cô thu lại, Uyển Yên vừa cảm thấy nhẹ nhõm thì hai tay của người đàn ông trước mặt đặt lên vòng eo mảnh khảnh của cô, sau đó ôm cô nhấc bổng lên, đặt cô trên bệ đá cẩm thạch.
Uyển Yên sợ hãi kêu lên, vô thức vươn tay ôm chặt cổ của anh, sau khi xác định an toàn rồi mới vội đẩy anh ra, tức đến nỗi ngực phập phồng lên xuống.
Vị trí thế này, cô ngồi, anh đứng, bóng hai người chồng lên, tầm mắt hai người ngang nhau.
Lục Nghiên Thanh nghiêng người dựa sát vào cô, ngón tay ấm áo sờ nhẹ lên vành tai mềm mại của cô gái, nhẹ nhàng véo một chút, giọng nói trầm thấp dịu dàng: "Từ trước đến nay em ghen đều như thế, chưa từng thay đổi."
Trước đây ở chỗ có tình địch khác xuất hiện, Uyển Yên chắc chắn sẽ ầm ĩ một hồi, dù cho Lục Nghiên Thanh và Châu Nam không có gì nhưng trong mắt của Uyển Yên, hai người chỉ cần đối mặt nhìn nhau một cái cũng là vấn đề.
Thật ra cô và Lục Nghiên Thanh đều là người có dục vọng chiếm hữu cực mạnh nhưng mỗi lần anh đều sẽ chủ động dỗ cô, trước hết là nhận sai, mặc kệ là ai đúng ai sai.
Anh vừa nhắc đến trước đây, lồng ngực của Uyển Yên liền ngột ngạt khó chịu, trong cổ họng như bị mắc kẹt xương cá, đến nuốt cũng cảm thấy khó chịu.
Cô đã không kiên nhẫn nữa: "Nói xong hết chưa? Có thể để tôi đi chưa hả?"
Hai tay của Lục Nghiên Thanh chống hai bên cơ thể cô, dùng tư thế chiếm hữu tuyệt đối để vây nhốt cô lại, anh rũ mắt, giọng nói tràn ra từ cổ họng cũng thấp mấy độ: "Anh được chuyển về Kinh Đô rồi, sau này nếu không có gì ngoài ý muốn thì sẽ mãi ở đây."
Uyển Yên cảm thấy buồn cười: "Chúng ta đã chia tay rồi, những lời nói này anh cứ giữ lại nói với Châu Nam đi."
"Hai người tình chàng ý thiếp, về sau..."
Cô còn chưa dứt lời thì người ở trước mặt đột nhiên cúi đầu, bịt chặt đôi môi đang hé mở của cô, yết hầu của anh trượt lên xuống, đầu lưỡi cạy mở hàm răng của cô, chui vào, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạc, nụ hôn mạnh mẽ mà triền miên càng sâu hơn.
Sức lực của anh rất nặng, không hề chừa một chút đường lui nào, cắn chặt củ môi (*) của cô, trằn trọc giày vò.
(*) Củ môi là phần nằm chính giữa môi trên.
Uyển Yên cảm thấy đau, ánh nước lấp lánh trong đôi mắt, nức nở muốn đánh anh, đổi lại anh càng dùng lực hôn sâu hơn, giống như điên vậy, tiến quân thần tốc.
Ý thức của Uyển Yên hỗn loạn, trong đầu cô có hai tiểu nhân đang đánh nhau, nên vung cho anh một cái tát hay là đạp một cước vào chỗ đũng quần của anh, mặc kệ suy nghĩ thế nào đi nữa thì cô cũng không thoát khỏi gông xiềng của người nào đó.
Hai người thở dốc nặng nề, ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nữ trong trẻo.
"Lục Nghiên Thanh, anh ở trong đó sao?"
Là Châu Nam.
Uyển Yên cười lạnh, tình nhân bé nhỏ ở ngoài cửa đã đến rồi, lửa giận trong lồng ngực sớm đã nhóm lên đột nhiên bốc lên cao, cô thuận thế ngậm lấy đầu lưỡi anh, cắn một cái để trả thù.
Lục Nghiên Thanh cảm thấy đau nhưng không hề tránh né, con mắt đen sâu thẳm nhìn cô, trong cổ họng nặng nề 'ừm' một tiếng, giống như đáp lại người ở ngoài cửa.
Uyển Yên lập tức tức giận thành cá nóc!
Loại cảm giác này giống như hai người đang vụng trộm bị bắt gian, anh còn diễu võ dương oai, sợ người biết quá ít, tay của cô nắm chặt thành đấm, hung hăng đánh anh mấy cái, mu bàn tay đều đỏ bừng, người này không hề phản ứng chút nào.
Nghe thấy âm thanh từ bên trong cửa truyền đến, thấp thoáng pha lẫn chút ít không nói cũng rõ.
Trái tim của Châu Nam cũng trầm xuống theo, vừa nãy cô ta không nhìn nhầm.
Cô ta nuốt xuống cổ họng đang khô khốc đau nhói, lại hỏi: "Vậy... Mạnh Uyển Yên đâu?"
Từ trong miệng của đối phương nghe được tên của mình, trong lòng của Mạnh Uyển Yên thầm mắng, giày cao gót nhỏ nhọn của mình giẫm lên giày của anh, đạp xuống phía dưới của anh.
Lục Nghiên Thanh không tránh không né, hôn cô càng sâu hơn, bàn tay rộng lớn siết chặt eo của cô, cắn cánh môi cô, trầm giọng nói nhỏ.
"Kêu ra tiếng, cho cô ta nghe."
Anh nhớ lúc trước Uyển Yên mặc váy đỏ là đẹp nhất, xinh đẹp rực rỡ, xứng với anh nhất.
Lục Nghiên Thanh mặt không biểu cảm gì thu hồi ánh mắt, xung quanh không có ai, đối với Châu Nam, dường như đến cả miễn cưỡng lấy lệ anh cũng lười làm.
Châu Nam hít sâu một hơi, bước qua, đứng trên cầu thang cao hơn anh hai bậc, tầm mắt mới ngang tầm với anh, cô ta nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: "Vừa nãy lời anh nói với ba em là thật sao?"
Lục Nghiên Thanh không nhìn cô ta, chỉ dập tắt điếu thuốc trong tay, giọng điệu lạnh nhạt: "Chuyện gì?"
Châu Nam nuốt nước bọt, "Chính là chuyện anh có bạn gái."
Theo như cô ta biết thì những năm nay Lục Nghiên Thanh đều độc thân, mà bây giờ Mạnh Uyển Yên đã là ngôi sao nữ, từ lúc cô debut đến giờ vẫn tuyên bố với bên ngoài rằng mình độc thân, chắc hẳn là cô và Lục Nghiên Thanh đã sớm chia tay rồi.
Châu Nam không nghĩ ra còn có ai có thể thay thế vị trí của Mạnh Uyển Yên, giấu trong tim của Lục Nghiên Thanh.
Người đàn ông trước mặt rũ mắt xuống, đôi mắt hai mí với nếp mí cực kì sâu, con ngươi đen kịt sáng long lanh, chỉ thấp giọng 'ừm' một tiếng.
Châu Nam âm thầm siết chặt nắm đấm, không cam lòng: "Có thể nói cho em biết là ai không?"
...
Sau bữa tiệc tối, Mạnh Uyển Yên đi đến toilet, sau khi trở về vốn muốn đi đến cầu thang để hít thở, đi chưa được mấy bước thì nhìn thấy có hai người đang đứng ở lối thoát hiểm cách đó không xa.
Thân hình cao lớn của người đàn ông, sống lưng thẳng tắp như cây tùng xanh, cô gái thì mặc một bộ đầm liền màu đỏ, tóc đen ngang vai, trông từ phía xa giống như một đôi trai tài gái sắc.
Uyển Yên nhìn thoáng qua thì nhận ra người đó là Lục Nghiên Thanh ngay, dù cho chỉ lộ ra sườn mặt mơ hồ nhưng cô đã quá quen thuộc với đường nét khuôn mặt của người đàn ông.
Vô tình đụng phải hai người đang ở một mình, Mạnh Uyển Yên không nghĩ ra nam không vợ gái chưa chồng ở chung một chỗ còn có thể làm chuyện gì.
Khóe môi cô giật giật, đáy mắt lạnh lẽo, không biết là nên xem như không có chuyện gì mà đi qua hay là xoay người rời đi, cho người ta cơ hội để ở một mình chung với nhau.
Uyển Yên đứng nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích, ma xui quỷ khiến thế nào mà đứng nhìn một lúc rồi từ từ cảm thấy người con gái đó có chút quen mắt, cô hơi nheo mắt lại, đuôi mắt nhếch lên, đột nhiên nhớ đến khi cấp ba, người con gái đó hình như còn đã từng theo đuổi Lục Nghiên Thanh.
Hóa ra là gác lại rồi lại nối tiếp tiền duyên đây mà.
Uyển Yên mím môi, đáy lòng âm ỉ đốt lên ngọn lửa nhỏ, cô khịt mũi hừ lạnh, khi đang định rời đi thì người đàn ông ở cách đó không xa bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng về phía cô, tầm mắt rơi trên người cô.
Cái liếc mắt này khiến cho trái tim của cô đột nhiên nhảy dựng, Uyển Yên lập tức xoay người, giẫm lên giày cao gót nhọn bước nhanh về phía phòng bao của mình.
Trong lối thoát hiểm, Châu Nam tựa hồ còn muốn nói cái gì nhưng người đàn ông trước mắt bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, chân dài sải bước cấp tốc lướt qua người cô ta.
Hình như anh nhìn thấy được gì đó, vẻ mặt lạnh nhạt buông lỏng một lúc, Châu Nam còn chưa kịp nhìn rõ thì cánh cửa ở lối thoát hiểm đã bị gió khép lại, nhẹ nhàng lắc lư rồi đóng lại.
Khe hở lộ ra ánh sáng, cô ta nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp, mặc một chiếc váy dài màu xanh nước, làn váy bằng sa mỏng tung bay, người đàn ông thân hình cao lớn đuổi theo, giữ lấy cổ tay của người đó, một giây sau trực tiếp kéo người vào bên trong phòng bên kế đó.
Hai thân ảnh chồng lên nhau rồi biến mất trong tầm mắt, cửa thoát hiểm ngừng lắc lư, chậm rãi ngăn cách thế giới phía sau cánh cửa.
Uyển Yên đi rất gấp, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị người đàn ông phía sau đuổi kịp chế trụ eo, trực tiếp đẩy vào trong một căn phòng bao trống ở gần đó.
Uyển Yên chưa kịp đề phòng thì đã bị đè lên ván cửa, bên tai nghe thấy 'cạch' một tiếng khóa lại, trong lòng cô cũng run lên theo.
Trong phòng bao trống không có mở đèn, trong bóng tối, tiếng thở dốc trầm thấp của hai người hòa quyện vào nhau, hiện ra vô cùng rõ ràng.
Uyển Yên ngước mắt lên, dưới quầng sáng cực kì tối mờ, chống lại đôi mắt đen kịt sâu thẳm kia.
Môi mỏng của Lục Nghiên Thanh khẽ mím, cánh tay mạnh mẽ vòng lấy eo cô, một tay khác chống bên tai cô, đôi mắt nhìn chăm chú vào cô, cảm xúc nơi đáy mắt đang cuồn cuộn.
Uyển Yên lặng lẽ trừng anh, quật cường mà lạnh lùng, chiếc váy cô mặc mỏng manh, lòng bàn tay của người đàn ông nóng rực, thiêu đốt da thịt nơi eo cô, cánh tay không ngừng siết chặt lại.
Uyển Yên nhíu mày, trong lòng đang hoảng hốt, hai tay đang nắm chặt của cô đánh vào lồng ngực cứng như đá của anh: "Anh siết đau tôi rồi."
Nói xong, sức lực của Lục Nghiên Thanh quả nhiên là thu lại hai phần, thậm chí còn giúp cô xoa nhẹ hai cái nữa.
Gò má của Uyển Yên nóng bừng, nhịp tim đột nhiên rối loạn, khóe môi cô mím chặt, đáy mắt giận dỗi.
Lục Nghiên Thanh nhấc tay nhấn vào công tắc phía trên đỉnh đầu cô, phòng bao lập tức sáng lên.
Khuôn mặt ửng hồng của cô gái lộ ra trước mặt anh, đôi mắt đen trắng rõ ràng sáng long lanh khiến cho trái tim của người nhìn ngứa ngáy.
Lục Nghiên Thanh cúi đầu ghé sát vào cô, yết hầu nhẹ nhàng chuyển động: "Vừa nãy chạy cái gì?"
Uyển Yên nhướng mắt, cằm hơi hất lên, đôi môi đỏ mọng khép mở, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Vậy anh đuổi theo cái gì?"
Lông mày của Lục Nghiên Thanh khẽ cau lại, đáy mắt đen trong suốt, giọng điệu có hơi không biết làm thế nào: "Không đuổi theo thì em chạy mất."
Chỉ là sợ cô chạy cho nên bắt được cô trực tiếp nhốt vào đây?
Mạnh Uyển Yên giận quá mà bật cười, đôi môi đỏ mỏng vô cùng bắt mắt: "Tôi không chạy nhanh một chút chẳng phải sẽ quấy rầy anh và cô Châu đó nối tiếp tiền duyên sao?"
Lục Nghiên Thanh trước tiên nhíu mày, cái gì mà nối tiếp tiền duyên?
Anh im lặng hồi lâu, cúi đầu nhìn cô, khóe môi cong lên một chút như có như không: "Ghen hả?"
Âm cuối của người đàn ông hơi cất cao lên, tuy là hỏi lại nhưng lại mang theo sự chắc chắn rõ ràng.
Uyển Yên hận đến ngứa răng, trên má cô càng thêm đỏ ửng: "Anh đúng là tự mình đa tình."
Lục Nghiên Thanh bỗng cong môi, đột nhiên thu bàn tay đang chống bên tai cô thu lại, Uyển Yên vừa cảm thấy nhẹ nhõm thì hai tay của người đàn ông trước mặt đặt lên vòng eo mảnh khảnh của cô, sau đó ôm cô nhấc bổng lên, đặt cô trên bệ đá cẩm thạch.
Uyển Yên sợ hãi kêu lên, vô thức vươn tay ôm chặt cổ của anh, sau khi xác định an toàn rồi mới vội đẩy anh ra, tức đến nỗi ngực phập phồng lên xuống.
Vị trí thế này, cô ngồi, anh đứng, bóng hai người chồng lên, tầm mắt hai người ngang nhau.
Lục Nghiên Thanh nghiêng người dựa sát vào cô, ngón tay ấm áo sờ nhẹ lên vành tai mềm mại của cô gái, nhẹ nhàng véo một chút, giọng nói trầm thấp dịu dàng: "Từ trước đến nay em ghen đều như thế, chưa từng thay đổi."
Trước đây ở chỗ có tình địch khác xuất hiện, Uyển Yên chắc chắn sẽ ầm ĩ một hồi, dù cho Lục Nghiên Thanh và Châu Nam không có gì nhưng trong mắt của Uyển Yên, hai người chỉ cần đối mặt nhìn nhau một cái cũng là vấn đề.
Thật ra cô và Lục Nghiên Thanh đều là người có dục vọng chiếm hữu cực mạnh nhưng mỗi lần anh đều sẽ chủ động dỗ cô, trước hết là nhận sai, mặc kệ là ai đúng ai sai.
Anh vừa nhắc đến trước đây, lồng ngực của Uyển Yên liền ngột ngạt khó chịu, trong cổ họng như bị mắc kẹt xương cá, đến nuốt cũng cảm thấy khó chịu.
Cô đã không kiên nhẫn nữa: "Nói xong hết chưa? Có thể để tôi đi chưa hả?"
Hai tay của Lục Nghiên Thanh chống hai bên cơ thể cô, dùng tư thế chiếm hữu tuyệt đối để vây nhốt cô lại, anh rũ mắt, giọng nói tràn ra từ cổ họng cũng thấp mấy độ: "Anh được chuyển về Kinh Đô rồi, sau này nếu không có gì ngoài ý muốn thì sẽ mãi ở đây."
Uyển Yên cảm thấy buồn cười: "Chúng ta đã chia tay rồi, những lời nói này anh cứ giữ lại nói với Châu Nam đi."
"Hai người tình chàng ý thiếp, về sau..."
Cô còn chưa dứt lời thì người ở trước mặt đột nhiên cúi đầu, bịt chặt đôi môi đang hé mở của cô, yết hầu của anh trượt lên xuống, đầu lưỡi cạy mở hàm răng của cô, chui vào, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạc, nụ hôn mạnh mẽ mà triền miên càng sâu hơn.
Sức lực của anh rất nặng, không hề chừa một chút đường lui nào, cắn chặt củ môi (*) của cô, trằn trọc giày vò.
(*) Củ môi là phần nằm chính giữa môi trên.
Uyển Yên cảm thấy đau, ánh nước lấp lánh trong đôi mắt, nức nở muốn đánh anh, đổi lại anh càng dùng lực hôn sâu hơn, giống như điên vậy, tiến quân thần tốc.
Ý thức của Uyển Yên hỗn loạn, trong đầu cô có hai tiểu nhân đang đánh nhau, nên vung cho anh một cái tát hay là đạp một cước vào chỗ đũng quần của anh, mặc kệ suy nghĩ thế nào đi nữa thì cô cũng không thoát khỏi gông xiềng của người nào đó.
Hai người thở dốc nặng nề, ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nữ trong trẻo.
"Lục Nghiên Thanh, anh ở trong đó sao?"
Là Châu Nam.
Uyển Yên cười lạnh, tình nhân bé nhỏ ở ngoài cửa đã đến rồi, lửa giận trong lồng ngực sớm đã nhóm lên đột nhiên bốc lên cao, cô thuận thế ngậm lấy đầu lưỡi anh, cắn một cái để trả thù.
Lục Nghiên Thanh cảm thấy đau nhưng không hề tránh né, con mắt đen sâu thẳm nhìn cô, trong cổ họng nặng nề 'ừm' một tiếng, giống như đáp lại người ở ngoài cửa.
Uyển Yên lập tức tức giận thành cá nóc!
Loại cảm giác này giống như hai người đang vụng trộm bị bắt gian, anh còn diễu võ dương oai, sợ người biết quá ít, tay của cô nắm chặt thành đấm, hung hăng đánh anh mấy cái, mu bàn tay đều đỏ bừng, người này không hề phản ứng chút nào.
Nghe thấy âm thanh từ bên trong cửa truyền đến, thấp thoáng pha lẫn chút ít không nói cũng rõ.
Trái tim của Châu Nam cũng trầm xuống theo, vừa nãy cô ta không nhìn nhầm.
Cô ta nuốt xuống cổ họng đang khô khốc đau nhói, lại hỏi: "Vậy... Mạnh Uyển Yên đâu?"
Từ trong miệng của đối phương nghe được tên của mình, trong lòng của Mạnh Uyển Yên thầm mắng, giày cao gót nhỏ nhọn của mình giẫm lên giày của anh, đạp xuống phía dưới của anh.
Lục Nghiên Thanh không tránh không né, hôn cô càng sâu hơn, bàn tay rộng lớn siết chặt eo của cô, cắn cánh môi cô, trầm giọng nói nhỏ.
"Kêu ra tiếng, cho cô ta nghe."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.