Chương 24: Chương 6.3
Quyết Minh
09/12/2015
Chuông điện thoại bỗng vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Là anh....
Phó Quan Nhã ngồi bật dậy, vội trượt phím nghe...... Tâm tình cực kỳ giống như phi tần trong cung chợt nghe hoàng thượng sắp bước vào cung của mình, vui sướng như điên.
“Em đang ở đâu vậy?” Giọng Điền Hân Viêm có vẻ rất gấp. Anh gọi về nhà mấy lần, nhưng không có người nghe máy.
Hơn sáu giờ gọi, nghĩ cô đi mua bữa tối. Hơn tám giờ gọi, nghĩ rằng cô đang tắm, nên không nghe. Hơn mười giờ gọi, đã rất trễ, vẫn không có người nghe. Gọi di động, vừa reo đã bắt máy.
“Nhà mẹ em. Hôm nay em muốn ở lại đây, có được không ạ?”
“Dĩ nhiên! Em chỉ cần gọi nói với anh một tiếng là được.” Ít nhất anh sẽ không giống như vừa rồi, bỗng sợ hãi, cho rằng cô đã xảy ra chuyện.....
“Em bỗng dưng quyết định, không có dự định từ trước nên không nói với anh. Không ngờ anh sẽ gọi về nhà, xin lỗi.......” Phó Quan Nhã áy náy nói.
Lúc trước anh đi công tác, cô từng chờ điện thoại của anh, nhưng anh không gọi, lần này cô tưởng cũng như vậy, ai ngờ anh lại gọi.
Điền Hân Viêm cau mày, không thích cô cứ nói xin lỗi. “Đừng nói xin lỗi, anh không có giận.” Chỉ là hơi sốt ruột mà thôi.
“Không, em không báo với anh trước, là lỗi của em.”
“Anh không hề giận, Nhã Nhã.”
Lần đầu tiên anh gọi cô như vậy. Từ nhỏ đã nghe quen cách gọi này, những người thân quen đều gọi cô như vậy, nhưng tại sao nghe từ miệng anh, lại khiến cô đỏ bừng mặt?
“Anh chỉ là lo lắng cho em.”
Nghe vậy, mặt Phó Quan Nhã không chỉ đỏ mà còn như sắp bị thiêu cháy, “Dạ.... Cám ơn anh.”
“Anh cũng không thích nghe em nói cám ơn.” Những việc anh đang làm là bổn phận cơ bản nhất của người chồng.
Xin lỗi không thể nói, cám ơn anh lại không thích nghe, vậy ...... Cô nên nói gì đây?
“Đáng lẽ nên dẫn em tới Đài Trung luôn.” Điền Hân Viêm nói, “Bọn họ mời anh đi ăn ở nhà hàng Nhật.”
“... ... Ông Điền, anh đang khoe khoang sao?”
Đáp lại cô là tiếng cười của anh. “Lúc trước em đi ăn cơm, món nào cũng chụp một tấm gửi cho anh. Đó mới là khoe khoang!” Lúc nhận được hình, anh bận đến mức còn chưa có thời gian để ăn cơm.
“Bởi vì người trả tiền là anh, nên em mới chụp lai để anh biết tiền của anh đã tiêu vào những món nào chứ bộ!” Cô tuyệt đối không có ý muốn khoe khoang.... ... Được rồi, thật ra là có một chút!
“Muốn xem ‘hiện trường’! Muốn khoe khoang thì mau gửi hình cho em!”
“Anh không có chụp!”
“Nhất định là vì anh cảm thấy như vậy rất mất mặt, đường đường một tổng giám đốc lại lấy điện thoại ra chụp hình đồ ăn đúng không?”
“Đúng!” Anh không phủ nhận.
Hành động đó anh cho là quá ngây thơ, cũng chẳng phải là nghiệm độc, cứ mỗi món ăn lên bàn là phải dùng điện thoại ‘kiểm nghiệm’ trước. d. đ/ lê .,quý, đôn ^Hơn nữa, nếu anh có hành động đó, tám phần là Dương Sĩ Vĩ đang ở bên cạnh sẽ chụp lại rồi gửi cho toàn bộ phòng thư ký xem, phòng thư ký sẽ truyền cho phòng kế toán, phòng kế toán sẽ gửi đến phòng thiết kế, phòng thiết kế lại.... ... Tóm lại, chẳng mấy chốc, toàn bộ công ty sẽ biết hết!
“Em biết ngay mà, người như anh...... Cực kỳ sĩ diện!”
“Em hiểu rõ anh dữ?” Anh không hề phủ nhận.
“Dù gì cũng mang tiếng là ‘bà Điền’, phải biết một chút chứ!”
Cô không nói cho anh biết, bảng ghi chú trong điện thoại của cô đều là những ‘báo cáo nghiên cứu về Điền Hân Viêm’, ghi chú từng tí về anh.
“Bà Điền, xem ra ‘bà’ đã thích ứng với thân phận mới rồi!” Anh cười.
Anh thích gọi cô là ‘bà Điền’, mặc dù không phải là một biệt danh lãng mạn, nhưng nó.... Thuộc riêng về cô, xác nhận cô là một nửa của anh.
Phó Quan Nhã nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh, biết tâm tình anh khá tốt.
Có lẽ, bây giờ là cơ hội. Cứ xem như đang tán gẫu, và hỏi một cách tự nhiên.
“...... Trước kia em từng hỏi anh, tại sao lại muốn kết hôn với em, anh lại nói lảng sang chuyện khác, giờ em hỏi lại lần nữa, hỏi rất nghiêm túc....... Tại sao anh lại muốn kết hôn với em?”
“Vừa mắt.” Điền Hân Viêm không chần chờ lâu, lập tức cho cô đáp án.
“Vừa mắt?”
“Anh thấy em vừa mắt!” Hơn nữa, càng ngày càng cực kỳ, cực kỳ vừa mắt.
“Nhưng em không phải là người đẹp!”
“Nhất định phải là người đẹp mới khiến người ta vừa mắt sao?” Anh bật cười vì luận điệu đơn thuần của cô.
“Chỉ vì thấy vừa mắt là anh đã lấy về nhà làm vợ? Vậy....... Về sau, thấy người vừa mắt khác, có phải anh cũng bao nuôi làm vợ ba, vợ bốn?”
“Phụ nữ rất phiền, nuôi nhiều vậy làm gì?”
“Vì vừa mắt mà!” Cô lặp lại câu của anh.
“Trong hình, trông em có vẻ rất ngoan, dễ bắt nạt, không kiêu căng, không cần anh quá quan tâm chăm sóc.” Cô không phải là loài hoa quý giá, hay nhân vật quan trọng, cả ngày phải bám vào người đàn ông, cần đàn ông quan tâm, bảo vệ.
Anh thích cô cười, thích cách suy nghĩ của cô khi gặp việc khó khăn, thích cô khi đi bệnh viện thăm công nhân bị thương với anh thì nắm chặt lấy tay anh, bàn tay cô rất ấm áp.......
“Vậy.... .... Có yêu không?” Phó Quan Nhã đột nhiên hỏi, không, cũng phải là đột nhiên, vẫn đề này đã nằm trong đầu cô rất lâu rồi, “Anh có yêu em không?”
“Em kết hôn với anh là vì yêu anh sao?” Anh không vội trả lời, hỏi lại cô. Tôn nghiêm của một người đàn ông khiến anh không thể mở miệng thừa nhận được. Nhưng nếu như cô nói trước, có lẽ, anh cũng sẽ thẳng thắn.... ...
Phó Quan Nhã cúi đầu, “Không phải.”
Cô và anh đều rất rõ, điểm bắt đầu của cuộc hôn nhân này, vốn không phải là yêu. Nói khó nghe hơn một chút, thành tựu của anh, nhân phẩm của anh, thanh danh của anh, là lý do cô đồng ý kết hôn với anh.
Nếu cô nói, “Vâng, bởi vì em yêu anh.” thì đó mới là lừa dối.
Chỉ là, yêu, ngày càng lớn dần trong lòng cô với một tốc độ không thể khống chế được. Quá nhanh, nhanh đến mức đã biến chất, không chỉ là.... Thích nữa.
Điền Hân Viêm siết chặt điện thoại, tay dường như đã trở nên cứng ngắc. “Thật là trùng hợp, đáp án của anh cũng giống vậy.” Anh lập tức nói.
“Anh đồng ý cưới một người anh không yêu?”
Phó Quan Nhã, mày đúng là tự rước lấy nhục! Mắc gì cứ phải đi hỏi cho rõ chứ? Cứ tiếp tục giả ngây làm ‘bà Điền’ không phải tốt hơn sao.... ...
“Em chịu kết hôn với một người em không yêu?” Điền Hân Viêm, bớt tranh cãi đi, kiểu nói ngây thơ thế này chẳng có chút muối nào cả!
Cả hai đều trầm mặc, chỉ còn tiếng hít thở. Thật lâu sau, tiếng thở dài của Phó Quan Nhã đã phá vỡ sự trầm mặc đó.
“... ... Đúng, chúng ta kết hôn không phải vì yêu, theo như nhu cầu mà thôi. Đây là chuyện chúng ta đều biết rõ, do em đã hỏi một câu rất ngu ngốc, về sau, em sẽ không hỏi nữa....... Ngủ ngon, ông Điền.”
Cuộc gọi, kết thúc.
Khát vọng nho nhỏ mới vừa manh nha cùng với tình yêu của cô cũng đã kết thúc.
Là anh....
Phó Quan Nhã ngồi bật dậy, vội trượt phím nghe...... Tâm tình cực kỳ giống như phi tần trong cung chợt nghe hoàng thượng sắp bước vào cung của mình, vui sướng như điên.
“Em đang ở đâu vậy?” Giọng Điền Hân Viêm có vẻ rất gấp. Anh gọi về nhà mấy lần, nhưng không có người nghe máy.
Hơn sáu giờ gọi, nghĩ cô đi mua bữa tối. Hơn tám giờ gọi, nghĩ rằng cô đang tắm, nên không nghe. Hơn mười giờ gọi, đã rất trễ, vẫn không có người nghe. Gọi di động, vừa reo đã bắt máy.
“Nhà mẹ em. Hôm nay em muốn ở lại đây, có được không ạ?”
“Dĩ nhiên! Em chỉ cần gọi nói với anh một tiếng là được.” Ít nhất anh sẽ không giống như vừa rồi, bỗng sợ hãi, cho rằng cô đã xảy ra chuyện.....
“Em bỗng dưng quyết định, không có dự định từ trước nên không nói với anh. Không ngờ anh sẽ gọi về nhà, xin lỗi.......” Phó Quan Nhã áy náy nói.
Lúc trước anh đi công tác, cô từng chờ điện thoại của anh, nhưng anh không gọi, lần này cô tưởng cũng như vậy, ai ngờ anh lại gọi.
Điền Hân Viêm cau mày, không thích cô cứ nói xin lỗi. “Đừng nói xin lỗi, anh không có giận.” Chỉ là hơi sốt ruột mà thôi.
“Không, em không báo với anh trước, là lỗi của em.”
“Anh không hề giận, Nhã Nhã.”
Lần đầu tiên anh gọi cô như vậy. Từ nhỏ đã nghe quen cách gọi này, những người thân quen đều gọi cô như vậy, nhưng tại sao nghe từ miệng anh, lại khiến cô đỏ bừng mặt?
“Anh chỉ là lo lắng cho em.”
Nghe vậy, mặt Phó Quan Nhã không chỉ đỏ mà còn như sắp bị thiêu cháy, “Dạ.... Cám ơn anh.”
“Anh cũng không thích nghe em nói cám ơn.” Những việc anh đang làm là bổn phận cơ bản nhất của người chồng.
Xin lỗi không thể nói, cám ơn anh lại không thích nghe, vậy ...... Cô nên nói gì đây?
“Đáng lẽ nên dẫn em tới Đài Trung luôn.” Điền Hân Viêm nói, “Bọn họ mời anh đi ăn ở nhà hàng Nhật.”
“... ... Ông Điền, anh đang khoe khoang sao?”
Đáp lại cô là tiếng cười của anh. “Lúc trước em đi ăn cơm, món nào cũng chụp một tấm gửi cho anh. Đó mới là khoe khoang!” Lúc nhận được hình, anh bận đến mức còn chưa có thời gian để ăn cơm.
“Bởi vì người trả tiền là anh, nên em mới chụp lai để anh biết tiền của anh đã tiêu vào những món nào chứ bộ!” Cô tuyệt đối không có ý muốn khoe khoang.... ... Được rồi, thật ra là có một chút!
“Muốn xem ‘hiện trường’! Muốn khoe khoang thì mau gửi hình cho em!”
“Anh không có chụp!”
“Nhất định là vì anh cảm thấy như vậy rất mất mặt, đường đường một tổng giám đốc lại lấy điện thoại ra chụp hình đồ ăn đúng không?”
“Đúng!” Anh không phủ nhận.
Hành động đó anh cho là quá ngây thơ, cũng chẳng phải là nghiệm độc, cứ mỗi món ăn lên bàn là phải dùng điện thoại ‘kiểm nghiệm’ trước. d. đ/ lê .,quý, đôn ^Hơn nữa, nếu anh có hành động đó, tám phần là Dương Sĩ Vĩ đang ở bên cạnh sẽ chụp lại rồi gửi cho toàn bộ phòng thư ký xem, phòng thư ký sẽ truyền cho phòng kế toán, phòng kế toán sẽ gửi đến phòng thiết kế, phòng thiết kế lại.... ... Tóm lại, chẳng mấy chốc, toàn bộ công ty sẽ biết hết!
“Em biết ngay mà, người như anh...... Cực kỳ sĩ diện!”
“Em hiểu rõ anh dữ?” Anh không hề phủ nhận.
“Dù gì cũng mang tiếng là ‘bà Điền’, phải biết một chút chứ!”
Cô không nói cho anh biết, bảng ghi chú trong điện thoại của cô đều là những ‘báo cáo nghiên cứu về Điền Hân Viêm’, ghi chú từng tí về anh.
“Bà Điền, xem ra ‘bà’ đã thích ứng với thân phận mới rồi!” Anh cười.
Anh thích gọi cô là ‘bà Điền’, mặc dù không phải là một biệt danh lãng mạn, nhưng nó.... Thuộc riêng về cô, xác nhận cô là một nửa của anh.
Phó Quan Nhã nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh, biết tâm tình anh khá tốt.
Có lẽ, bây giờ là cơ hội. Cứ xem như đang tán gẫu, và hỏi một cách tự nhiên.
“...... Trước kia em từng hỏi anh, tại sao lại muốn kết hôn với em, anh lại nói lảng sang chuyện khác, giờ em hỏi lại lần nữa, hỏi rất nghiêm túc....... Tại sao anh lại muốn kết hôn với em?”
“Vừa mắt.” Điền Hân Viêm không chần chờ lâu, lập tức cho cô đáp án.
“Vừa mắt?”
“Anh thấy em vừa mắt!” Hơn nữa, càng ngày càng cực kỳ, cực kỳ vừa mắt.
“Nhưng em không phải là người đẹp!”
“Nhất định phải là người đẹp mới khiến người ta vừa mắt sao?” Anh bật cười vì luận điệu đơn thuần của cô.
“Chỉ vì thấy vừa mắt là anh đã lấy về nhà làm vợ? Vậy....... Về sau, thấy người vừa mắt khác, có phải anh cũng bao nuôi làm vợ ba, vợ bốn?”
“Phụ nữ rất phiền, nuôi nhiều vậy làm gì?”
“Vì vừa mắt mà!” Cô lặp lại câu của anh.
“Trong hình, trông em có vẻ rất ngoan, dễ bắt nạt, không kiêu căng, không cần anh quá quan tâm chăm sóc.” Cô không phải là loài hoa quý giá, hay nhân vật quan trọng, cả ngày phải bám vào người đàn ông, cần đàn ông quan tâm, bảo vệ.
Anh thích cô cười, thích cách suy nghĩ của cô khi gặp việc khó khăn, thích cô khi đi bệnh viện thăm công nhân bị thương với anh thì nắm chặt lấy tay anh, bàn tay cô rất ấm áp.......
“Vậy.... .... Có yêu không?” Phó Quan Nhã đột nhiên hỏi, không, cũng phải là đột nhiên, vẫn đề này đã nằm trong đầu cô rất lâu rồi, “Anh có yêu em không?”
“Em kết hôn với anh là vì yêu anh sao?” Anh không vội trả lời, hỏi lại cô. Tôn nghiêm của một người đàn ông khiến anh không thể mở miệng thừa nhận được. Nhưng nếu như cô nói trước, có lẽ, anh cũng sẽ thẳng thắn.... ...
Phó Quan Nhã cúi đầu, “Không phải.”
Cô và anh đều rất rõ, điểm bắt đầu của cuộc hôn nhân này, vốn không phải là yêu. Nói khó nghe hơn một chút, thành tựu của anh, nhân phẩm của anh, thanh danh của anh, là lý do cô đồng ý kết hôn với anh.
Nếu cô nói, “Vâng, bởi vì em yêu anh.” thì đó mới là lừa dối.
Chỉ là, yêu, ngày càng lớn dần trong lòng cô với một tốc độ không thể khống chế được. Quá nhanh, nhanh đến mức đã biến chất, không chỉ là.... Thích nữa.
Điền Hân Viêm siết chặt điện thoại, tay dường như đã trở nên cứng ngắc. “Thật là trùng hợp, đáp án của anh cũng giống vậy.” Anh lập tức nói.
“Anh đồng ý cưới một người anh không yêu?”
Phó Quan Nhã, mày đúng là tự rước lấy nhục! Mắc gì cứ phải đi hỏi cho rõ chứ? Cứ tiếp tục giả ngây làm ‘bà Điền’ không phải tốt hơn sao.... ...
“Em chịu kết hôn với một người em không yêu?” Điền Hân Viêm, bớt tranh cãi đi, kiểu nói ngây thơ thế này chẳng có chút muối nào cả!
Cả hai đều trầm mặc, chỉ còn tiếng hít thở. Thật lâu sau, tiếng thở dài của Phó Quan Nhã đã phá vỡ sự trầm mặc đó.
“... ... Đúng, chúng ta kết hôn không phải vì yêu, theo như nhu cầu mà thôi. Đây là chuyện chúng ta đều biết rõ, do em đã hỏi một câu rất ngu ngốc, về sau, em sẽ không hỏi nữa....... Ngủ ngon, ông Điền.”
Cuộc gọi, kết thúc.
Khát vọng nho nhỏ mới vừa manh nha cùng với tình yêu của cô cũng đã kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.