Chương 25: Chương 7.1
Quyết Minh
12/12/2015
Thế này xem như đang cãi nhau?
Phó Quan Nhã cho là đúng, nhưng hiển nhiên, Điền Hân Viêm lại không nghĩ như vậy.
Một ngày sau, Điền Hân Viêm xuất hiện trong phòng khách nhà họ Phó, ngồi trên sa lon nói chuyện với cha cha Phó Quan Nhã.
Phó Quan Nhã từ phòng mình đi ra, thấy vậy, ngẩn người, định lùi vào phòng lại.... ...
Điền Hân Viêm là người đầu tiên phát hiện ra cô.
“Nhã Nhã.” Anh cố ý kêu to lên để cha mẹ cô đều quay đầu lại, chặt đứt ý niệm bỏ trốn của cô.
Đêm qua ngủ không ngon khiến mắt cô đỏ rực, người có vẻ đờ đẫn, đi tới bên cạnh anh. “Anh đã về à...... Sao không trực tiếp về nhà?” Giờ, tạm thời cô không muốn gặp anh.
“Anh tiện đường tới đón em.” Tiện đường.... ...
Cưới cô là do vừa mắt, kết hôn là thuận tiện, chở cô là tiện đường..... Thật là vợ chồng son sao?
“Em muốn ở lại thêm vài ngày.” Phó Quan Nhã dỗi nói.
“Không được!” Người nói là mẹ Phó.
“Hân Viêm vừa từ Đài Bắc về đã đến đón con....... Con còn lề mề? Lập tức về với Hân Viêm cho mẹ.”
Phó mẹ nói bằng khẩu hình với Phó Quan Nhã: chồng đi công tác vất vả, kiếm tiền nuôi gia đình, con phải chăm sóc cho tốt!
“Không gấp ạ, con muốn nói chuyện với cha thêm một lát nữa.”
Cha Phó nghe vậy thầm vui trong lòng. “Lúc nào muốn nói chuyện với cha cứ đến đây! Nhưng hôm nay con cũng mệt mỏi rồi, về nghỉ sớm một chút đi!” Ông cười to vỗ vỗ vai Điền Hân Viêm.
Nghỉ ngơi chính là phải ngủ một giấc thật ngon. Vì thế Phó Quan Nhã bị cha mẹ xem là ‘gối ôm’ trốn không thoát số phận bị đẩy đi, ngoan ngoãn trở về giúp ai đó ngủ.
Sau khi lên xe, Phó Quan Nhã không nói một câu nào, cố gắng trừng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng vẫn thỉnh thoảng trộm nhìn anh qua hình ảnh phản chiếu trên tấm kính. Điền Hân Viêm cũng không mở miệng, nhắm mắt dưỡng thần. Hai người cứ duy trì tình trạng im lặng như vậy cho đến khi về tới nhà.
Khi xe dừng lại, Phó Quan Nhã xuống trước, định đi thẳng vào phòng, nhưng cô quên mất sự khác biệt về chiều dài đôi chân của hai người như mức nước sông với nước biển, cô bước một bước dài lại chỉ như một bước nhỏ của anh, mới tới cửa, anh đã vượt qua cô.
“Em thật khiến người ta tức giận!” Anh tóm lấy tay cô, xách cô như xách một con gà con, kéo cô vào lòng anh.
“Anh mới là người khiến cho người ta tức giận!” Cô lập tức cãi lại, nhưng khi ngẩng đầu lên mới phát hiện, anh nói ‘tức giận’ nhưng trên mặt hoàn toàn không có vẻ gì là tức giận cả.
Chỉ có.... .... Cười? Anh đang cười?
”Không, anh là tên ngu ngốc chậm hiểu.”
“... .... Sao anh lại tự chửi mình?” Tức đến nói lung tung rồi sao?
“Hôn nhân của anh và em không phải xây dựng trên nền tảng tình yêu, mà vì gia cảnh, ích lợi lẫn nhau nên mới kết hôn.”
Cô mở to mắt nhìn anh, tức giận vì những lời anh nói....... Nhưng thực tế, lại không thể phản bác sự thật lạnh lùng kia.
“Cho nên câu trả lời của em đêm qua, kết hôn với anh không phải vì yêu...... Là đáp án cực kỳ chính xác.” Cô rất thành thực, không nên bị trách móc. Nên trách là lòng tham của anh. Anh muốn từ miệng cô nghe được đáp án khác. “Anh cự tuyệt sự thành thật của em, nên giận suốt đêm qua.” Còn cô, cô ngốc không có lương tâm này lại tắt máy!
Cặp mắt vằn tia máu, cả đêm không ngủ, không chỉ có một mình cô.
Phó Quan Nhã nháy mắt mấy cái, không dám tin những gì mình nghe.
Anh thật sự vì lời của cô mà giận nguyên đêm? Cũng như cô vì đáp án của anh mà trằn trọc suốt đêm không ngủ? Cô là vì thất vọng nên khổ sở, còn anh thì sao?
“Nghĩ lại, anh cần gì phải giận chứ? Lý do trước khi kết hôn đã không quan trọng nữa, vừa thấy hình em đã cảm thấy em rất thích hợp với anh....... Quan trọng là sau khi kết hôn kìa!”
Lời anh nói vô tình tiết lộ rung động trong lòng anh khi lần đầu tiên thấy hình cô. Anh nói, lần đầu tiên thấy hình cô đã quyết định sẽ kết hôn với cô, còn nói trực giác cho biết cô rất thích hợp với anh.... Với cách nói này của đàn ông, phụ nữ có thể lý giải rằng, đây là tình yêu sét đánh, hay không?
Điền Hân Viêm cúi đầu, mỉm cười, đưa miệng lại sát lỗ tai cô. “Còn em thì sao? Hỏi tôi tại sao kết hôn với em? Chỉ vì vừa mắt? Có yêu em không?..... Hỏi như vậy có phải đại biểu.......” Anh cười nói.
Hơi thở nóng cháy của anh phất lên mái tóc cô. “Em yêu tôi, nên hi có được đáp án giống em, không muốn mình chịu thiệt?”
Đêm qua, anh càng nghĩ càng giận, càng giận càng tỉnh táo, càng tỉnh táo càng không bình tĩnh, hồi tưởng từng câu từng chữ của cuộc nói chuyện.
Trước kia em từng hỏi anh, tại sao lại muốn kết hôn với em, anh lại nói lảng sang chuyện khác, giờ em hỏi lại lần nữa, hỏi rất nghiêm túc....... Tại sao anh lại muốn kết hôn với em?
Chỉ vì thấy vừa mắt là anh đã lấy về nhà làm vợ? Vậy....... Về sau, thấy người vừa mắt khác, có phải anh cũng bao nuôi làm vợ ba, vợ bốn?
Vậy...... Anh có yêu em không?
Sau đó anh bỗng ngộ ra. Tất cả lửa giận nháy mắt bị dập tắt, biến thành vui sướng. Đây cũng chính là lý do anh giao việc còn lại cho Dương Sĩ Vĩ, sáng sớm chạy gấp về Đài Bắc. d.đ lê., quý'\ đôn Tới nhà cha mẹ cô, thấy cô, phát hiện trên mặt cô cũng không giấu được đáp án.... Ngủ không ngon, mệt mỏi, giận dỗi, cố ý không nhìn anh đã giúp anh xác nhận suy đoán của mình. Tâm tình của anh bỗng trở nên rất tốt.
Ở trên xe, nếu không làm bộ nhắm mắt dưỡng thần, anh nghĩ anh sẽ không nhịn được...... Ôm lấy cô mà hôn. Đáng tiếc trên xe chỉ có thể hôn, không thể làm những chuyện khác, còn không bằng chờ về nhà tính tiếp.
Phó Quan Nhã hốt hoảng bịt tai lại.
Hơi thở nóng rực của anh phả vào tai cô khiến nó trở nên hồng hồng, câu hỏi kia của anh ép cô phải thừa nhận.
“Em.... Em không có nghĩ như vậy!” Cô rất muốn mạnh miệng nói, đáng tiếc cả khuôn mặt đã đỏ bừng lên.
“Hả? Em không thích anh?” Anh nhỏ giọng hỏi.
“... ... Không phải là.......”
“Không phải? Không phải là không thích? Có nghĩa là thích?” Anh không buông tha cô.
Cô như đà điểu né tránh tầm mắt của anh, anh đã quá quen với biểu hiện này của cô, ôm chặt khuôn mặt cô, không cho cô trốn.
“Anh không hỏi trước khi kết hôn, anh hỏi hiện tại. Nhã Nhã, bây giờ em thích anh, đúng không?”
Mặt cô đỏ bừng, mím chặt môi, học con trai khép chặt vỏ, không trả lời.
Cô sợ nếu cô trả lời, sẽ như để lộ nhược điểm trước mặt anh, ngộ nhỡ bị anh biết rồi, mà anh lại không có ý nghĩ giống cô, cô sẽ rất xấu hổ.
Anh chạm khẽ vào môi cô, mút cánh môi mềm đó, lưỡi anh miêu tả đường nét đôi môi cô, thừa cơ tiến vào miệng cô.
Cô kháng cự, “Đừng!” Nhưng dưới sự dây dưa không ngừng của anh, cô bắt đầu đáp lại.
Môi và môi, triền miên không một khe hở. Anh nói nhỏ, trong tiếng thở gấp trầm trầm, “Trước khi kết hôn, anh thật sự chưa từng nghĩ, anh sẽ thích em.....” Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve má cô, rất nhẹ nhàng, tựa như vuốt ve một bảo vật vô giá.
Phó Quan Nhã bị anh hôn tới choáng váng, hỏi lại, “Anh vừa nói.......” Cô mở to mắt.
Lại một nụ hôn sâu khác khiến cô không thể nói chuyện được, bèn định ngó mặt sang chỗ khác, đổi lấy cơ hội nói, nhưng anh lại tham lam không thả, mút môi cô không biết chán.
Cô chỉ có thể ư ư kháng nghị, sau đó, giống như một viên kẹo ngọt mềm mại để anh ăn sạch.
Vất vả lắm mới có cơ hội nói chuyện là khi anh dời môi sang cổ cô, khiến cô thấy rất nhột, bèn vừa cười vừa nói, “Có phải anh nói thích em? Lập lại lần nữa đi!” Cô muốn nghe thấy một lần nữa.
Nhưng Điền Hân Viêm không chịu nói lại. Nói một lần, coi như cho cô chiếm lợi rồi. Anh cố ý cắn mạnh hơn lên cổ cô.
“Đau quá!” Anh là ma cà rồng sao? !
“Muốn nghe lần hai? Không phải em nên trả lễ trước sao? Phải nói gì để hồi báo chứ?”Anh lại phà hơi vào lỗ tai cô.
Điền Hân Viêm là người kinh doanh, giao dịch thua thiệt anh sẽ không làm.
Phụ nữ, có thể cưng chiều, nhưng tuyệt đối không thể quá mức.
Phó Quan Nhã cho là đúng, nhưng hiển nhiên, Điền Hân Viêm lại không nghĩ như vậy.
Một ngày sau, Điền Hân Viêm xuất hiện trong phòng khách nhà họ Phó, ngồi trên sa lon nói chuyện với cha cha Phó Quan Nhã.
Phó Quan Nhã từ phòng mình đi ra, thấy vậy, ngẩn người, định lùi vào phòng lại.... ...
Điền Hân Viêm là người đầu tiên phát hiện ra cô.
“Nhã Nhã.” Anh cố ý kêu to lên để cha mẹ cô đều quay đầu lại, chặt đứt ý niệm bỏ trốn của cô.
Đêm qua ngủ không ngon khiến mắt cô đỏ rực, người có vẻ đờ đẫn, đi tới bên cạnh anh. “Anh đã về à...... Sao không trực tiếp về nhà?” Giờ, tạm thời cô không muốn gặp anh.
“Anh tiện đường tới đón em.” Tiện đường.... ...
Cưới cô là do vừa mắt, kết hôn là thuận tiện, chở cô là tiện đường..... Thật là vợ chồng son sao?
“Em muốn ở lại thêm vài ngày.” Phó Quan Nhã dỗi nói.
“Không được!” Người nói là mẹ Phó.
“Hân Viêm vừa từ Đài Bắc về đã đến đón con....... Con còn lề mề? Lập tức về với Hân Viêm cho mẹ.”
Phó mẹ nói bằng khẩu hình với Phó Quan Nhã: chồng đi công tác vất vả, kiếm tiền nuôi gia đình, con phải chăm sóc cho tốt!
“Không gấp ạ, con muốn nói chuyện với cha thêm một lát nữa.”
Cha Phó nghe vậy thầm vui trong lòng. “Lúc nào muốn nói chuyện với cha cứ đến đây! Nhưng hôm nay con cũng mệt mỏi rồi, về nghỉ sớm một chút đi!” Ông cười to vỗ vỗ vai Điền Hân Viêm.
Nghỉ ngơi chính là phải ngủ một giấc thật ngon. Vì thế Phó Quan Nhã bị cha mẹ xem là ‘gối ôm’ trốn không thoát số phận bị đẩy đi, ngoan ngoãn trở về giúp ai đó ngủ.
Sau khi lên xe, Phó Quan Nhã không nói một câu nào, cố gắng trừng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng vẫn thỉnh thoảng trộm nhìn anh qua hình ảnh phản chiếu trên tấm kính. Điền Hân Viêm cũng không mở miệng, nhắm mắt dưỡng thần. Hai người cứ duy trì tình trạng im lặng như vậy cho đến khi về tới nhà.
Khi xe dừng lại, Phó Quan Nhã xuống trước, định đi thẳng vào phòng, nhưng cô quên mất sự khác biệt về chiều dài đôi chân của hai người như mức nước sông với nước biển, cô bước một bước dài lại chỉ như một bước nhỏ của anh, mới tới cửa, anh đã vượt qua cô.
“Em thật khiến người ta tức giận!” Anh tóm lấy tay cô, xách cô như xách một con gà con, kéo cô vào lòng anh.
“Anh mới là người khiến cho người ta tức giận!” Cô lập tức cãi lại, nhưng khi ngẩng đầu lên mới phát hiện, anh nói ‘tức giận’ nhưng trên mặt hoàn toàn không có vẻ gì là tức giận cả.
Chỉ có.... .... Cười? Anh đang cười?
”Không, anh là tên ngu ngốc chậm hiểu.”
“... .... Sao anh lại tự chửi mình?” Tức đến nói lung tung rồi sao?
“Hôn nhân của anh và em không phải xây dựng trên nền tảng tình yêu, mà vì gia cảnh, ích lợi lẫn nhau nên mới kết hôn.”
Cô mở to mắt nhìn anh, tức giận vì những lời anh nói....... Nhưng thực tế, lại không thể phản bác sự thật lạnh lùng kia.
“Cho nên câu trả lời của em đêm qua, kết hôn với anh không phải vì yêu...... Là đáp án cực kỳ chính xác.” Cô rất thành thực, không nên bị trách móc. Nên trách là lòng tham của anh. Anh muốn từ miệng cô nghe được đáp án khác. “Anh cự tuyệt sự thành thật của em, nên giận suốt đêm qua.” Còn cô, cô ngốc không có lương tâm này lại tắt máy!
Cặp mắt vằn tia máu, cả đêm không ngủ, không chỉ có một mình cô.
Phó Quan Nhã nháy mắt mấy cái, không dám tin những gì mình nghe.
Anh thật sự vì lời của cô mà giận nguyên đêm? Cũng như cô vì đáp án của anh mà trằn trọc suốt đêm không ngủ? Cô là vì thất vọng nên khổ sở, còn anh thì sao?
“Nghĩ lại, anh cần gì phải giận chứ? Lý do trước khi kết hôn đã không quan trọng nữa, vừa thấy hình em đã cảm thấy em rất thích hợp với anh....... Quan trọng là sau khi kết hôn kìa!”
Lời anh nói vô tình tiết lộ rung động trong lòng anh khi lần đầu tiên thấy hình cô. Anh nói, lần đầu tiên thấy hình cô đã quyết định sẽ kết hôn với cô, còn nói trực giác cho biết cô rất thích hợp với anh.... Với cách nói này của đàn ông, phụ nữ có thể lý giải rằng, đây là tình yêu sét đánh, hay không?
Điền Hân Viêm cúi đầu, mỉm cười, đưa miệng lại sát lỗ tai cô. “Còn em thì sao? Hỏi tôi tại sao kết hôn với em? Chỉ vì vừa mắt? Có yêu em không?..... Hỏi như vậy có phải đại biểu.......” Anh cười nói.
Hơi thở nóng cháy của anh phất lên mái tóc cô. “Em yêu tôi, nên hi có được đáp án giống em, không muốn mình chịu thiệt?”
Đêm qua, anh càng nghĩ càng giận, càng giận càng tỉnh táo, càng tỉnh táo càng không bình tĩnh, hồi tưởng từng câu từng chữ của cuộc nói chuyện.
Trước kia em từng hỏi anh, tại sao lại muốn kết hôn với em, anh lại nói lảng sang chuyện khác, giờ em hỏi lại lần nữa, hỏi rất nghiêm túc....... Tại sao anh lại muốn kết hôn với em?
Chỉ vì thấy vừa mắt là anh đã lấy về nhà làm vợ? Vậy....... Về sau, thấy người vừa mắt khác, có phải anh cũng bao nuôi làm vợ ba, vợ bốn?
Vậy...... Anh có yêu em không?
Sau đó anh bỗng ngộ ra. Tất cả lửa giận nháy mắt bị dập tắt, biến thành vui sướng. Đây cũng chính là lý do anh giao việc còn lại cho Dương Sĩ Vĩ, sáng sớm chạy gấp về Đài Bắc. d.đ lê., quý'\ đôn Tới nhà cha mẹ cô, thấy cô, phát hiện trên mặt cô cũng không giấu được đáp án.... Ngủ không ngon, mệt mỏi, giận dỗi, cố ý không nhìn anh đã giúp anh xác nhận suy đoán của mình. Tâm tình của anh bỗng trở nên rất tốt.
Ở trên xe, nếu không làm bộ nhắm mắt dưỡng thần, anh nghĩ anh sẽ không nhịn được...... Ôm lấy cô mà hôn. Đáng tiếc trên xe chỉ có thể hôn, không thể làm những chuyện khác, còn không bằng chờ về nhà tính tiếp.
Phó Quan Nhã hốt hoảng bịt tai lại.
Hơi thở nóng rực của anh phả vào tai cô khiến nó trở nên hồng hồng, câu hỏi kia của anh ép cô phải thừa nhận.
“Em.... Em không có nghĩ như vậy!” Cô rất muốn mạnh miệng nói, đáng tiếc cả khuôn mặt đã đỏ bừng lên.
“Hả? Em không thích anh?” Anh nhỏ giọng hỏi.
“... ... Không phải là.......”
“Không phải? Không phải là không thích? Có nghĩa là thích?” Anh không buông tha cô.
Cô như đà điểu né tránh tầm mắt của anh, anh đã quá quen với biểu hiện này của cô, ôm chặt khuôn mặt cô, không cho cô trốn.
“Anh không hỏi trước khi kết hôn, anh hỏi hiện tại. Nhã Nhã, bây giờ em thích anh, đúng không?”
Mặt cô đỏ bừng, mím chặt môi, học con trai khép chặt vỏ, không trả lời.
Cô sợ nếu cô trả lời, sẽ như để lộ nhược điểm trước mặt anh, ngộ nhỡ bị anh biết rồi, mà anh lại không có ý nghĩ giống cô, cô sẽ rất xấu hổ.
Anh chạm khẽ vào môi cô, mút cánh môi mềm đó, lưỡi anh miêu tả đường nét đôi môi cô, thừa cơ tiến vào miệng cô.
Cô kháng cự, “Đừng!” Nhưng dưới sự dây dưa không ngừng của anh, cô bắt đầu đáp lại.
Môi và môi, triền miên không một khe hở. Anh nói nhỏ, trong tiếng thở gấp trầm trầm, “Trước khi kết hôn, anh thật sự chưa từng nghĩ, anh sẽ thích em.....” Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve má cô, rất nhẹ nhàng, tựa như vuốt ve một bảo vật vô giá.
Phó Quan Nhã bị anh hôn tới choáng váng, hỏi lại, “Anh vừa nói.......” Cô mở to mắt.
Lại một nụ hôn sâu khác khiến cô không thể nói chuyện được, bèn định ngó mặt sang chỗ khác, đổi lấy cơ hội nói, nhưng anh lại tham lam không thả, mút môi cô không biết chán.
Cô chỉ có thể ư ư kháng nghị, sau đó, giống như một viên kẹo ngọt mềm mại để anh ăn sạch.
Vất vả lắm mới có cơ hội nói chuyện là khi anh dời môi sang cổ cô, khiến cô thấy rất nhột, bèn vừa cười vừa nói, “Có phải anh nói thích em? Lập lại lần nữa đi!” Cô muốn nghe thấy một lần nữa.
Nhưng Điền Hân Viêm không chịu nói lại. Nói một lần, coi như cho cô chiếm lợi rồi. Anh cố ý cắn mạnh hơn lên cổ cô.
“Đau quá!” Anh là ma cà rồng sao? !
“Muốn nghe lần hai? Không phải em nên trả lễ trước sao? Phải nói gì để hồi báo chứ?”Anh lại phà hơi vào lỗ tai cô.
Điền Hân Viêm là người kinh doanh, giao dịch thua thiệt anh sẽ không làm.
Phụ nữ, có thể cưng chiều, nhưng tuyệt đối không thể quá mức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.