Chương 41: Chỉ là ' đã từng '
NaNa1302
23/11/2019
-Tuấn, anh đừng hở một tí là lại hỏi em như tội phạm vậy. Tại sao em phải nói dối anh chứ, đi ra ngoài gặp bạn cũng sai hay sao
Đúng, người đàn ông đang nói chuyện với Mạc Tranh chính là Cao Tuấn. Nhưng đối diện với Mạc Tranh, Cao Tuấn luôn đối sử với cô giống như một người em gái vậy
- Đừng động đến Tư Hạ, đó không phải việc của em. Anh chỉ muốn nhắc nhở như vậy thôi
Gương mặt Cao Tuấn không biến sắc nhưng đủ để thấy sự nghiêm túc trong câu nói đấy ra sao
Mạc Tranh thấy vậy hai tay nắm thành quyền, cảm giác trong người bây giờ thực sự là ' ghen ghét' . Mạc Tranh là người lớn lên cùng Cao Tuấn từ khi mới lên ba , là người cùng anh trải qua bao thăng trầm của cuộc sống. Anh cũng thừa biết Mạc Tranh thích anh như thế nào. Nhưng đổi lại là cái gì? Đó chính là sự né tránh của anh và câu nói ' anh chỉ coi em như em gái '
- Anh đừng quên cô ta....
- Anh tự biết mình phải làm gì, không đến lượt em nhắc nhở
Lạnh lùng , vô cảm... đây chính là những từ miêu tả vô cùng đúng về Cao Tuấn. Luôn đối sử như vậy với người khác , nhưng cái sự lạnh lùng này lại làm người khác tổn thương đến đáng sợ
Cao Tuấn bỏ đi rồi, trong ngôi biệt thự rộng lớn chỉ còn mình Mạc Tranh và một vườn hoa hồng nhung. Khóc một cách câm lặng....
- Mộ... Dung... Tư... Hạ
~~~~~
Thấp thoáng trước phòng bệnh chăm sóc đặc biệt là một bóng dáng cao lớn. Trùng hợp lúc đó mẹ Tư Hạ đi từ ngoài vào, ai lại cứ đứng thập thò trước cửa phòng bệnh. Trong phòng bệnh đặc biệt này có 3 người, nhưng ánh mắt cậu thanh niên này chỉ nhìn chằm chằm vào con gái bà
Nhích lên đằng trước để xem được gương mặt cậu thanh niên
- Cậu... là bạn của Tiểu Tư à, sao không......
Câu nói chưa kịp nói xong thì bà đã nhìn thấy gương mặt chàng thanh niên này . Đôi mắt, sống mũi ,thật sự là rất giống.. rất giống ...
- Chẳng phải đã nhận ra tôi rồi hay sao
Lùi lại sau một bước, vịn tay vào tường. Sắc mặt bà kém đi trông thấy . Khi nãy chỉ là nhận định, còn bâh giờ cậu ấy nói một câu khẳng định như vậy khiến cho bà cũng có phần sốc
- Cậu , tới đây...
- Bà vú của tôi, hãy chờ đón phong ba phía trước đi . Tôi tới thông báo nhẹ cho các người chuẩn bị tinh thần trước
Cao Tuấn rời đi, tuy nói ra được những lời đó nhưng trong lòng thấy không hề thoải mái một tí nào. Cô gái mấy ngày trước còn vô cùng khỏe mạnh, nhưng bâg giờ lại nằm hôn mê một chỗ. Trên tay thì cắm chi chít những ống dây, miệng còn phải dùng sự trợ giúp của ống thở. Đáng ra nhìn thấy cảnh tượng này anh phải vui mới đúng. Nhưng những gì tưởng tượng lại không giống như vậy . Trong lòng bây giờ không hề thoải mái, rất khó chịu, tim đau âm ỉ
Mẹ Tư Hạ quay lại phòng bệnh ngồi xuống ghế thất thần. Không lẽ cậu ta lại có quan hệ gì với con gái bà...hoặc là Tiểu Tư của bà như bây giờ là do một tay cậu ta tạo nên
Quá khứ là một thứ không thể nào có thể thay đổi được, nếu như cho bà lựa chọn thì bà vẫn lựa chọn quyết định đó. Bà chủ - Ngọc Linh theo trí nhớ của bà là một người phụ nữ vô cùng phúc hậu. Luôn đối sử tốt với mọi người, tuy rằng là người ở nhưng luôn coi không khác nào người nhà
- Bà chủ xin lỗi - vô cùng cảm ơn
Một câu nói nuốt nước mắt trong lòng. Quá khứ mặc dù đã xa, nhưng khi nhớ lại cảm xúc vẫn dạt dào, vẫn đau lòng như trước.
Cuối cùng sau 3 ngày hôn mê Tư Hạ cũng tỉnh lại, cảm nhận đầu tiên chính là đau. Vừa mới tỉnh lại thôi nhưng nước mắt từ hai bên khóe mi đã chảy xuống thấm ướt cổ áo bệnh nhân
- Con sao vậy, không thoải mái sao. Để mẹ kêu bác sĩ tới kiểm tra xem nhé
Mẹ Tư Hạ định đứng dậy, nhưng ngay sau đó được bàn tay lạnh buốt của Tư Hạ níu lấy. Một tay còn lại của cô tháo bỏ ống thở ra
- Mẹ...chuyện đó là thật sao
Giọng nói của Tư Hạ khá là nhỏ, vì mới vừa hôn mê tỉnh dậy nên sức lực cũng không nhiều. Nhưng một người vừa mới từ cõi chết trở về lại hỏi câu này đầu tiên. Thử hỏi tầm quan trọng của nó là lớn như thế nào
- Con...
Bà thật không ngờ đến Tư Hạ cũng nhận ra được chuyện này . Quá khứ đang dần được khơi bày ra, nhưng chiều hướng nó đang đi khiến mọi chuyện dần trở nên đổ vỡ
- Mẹ đừng giấu nữa, anh ấy ' đã từng ' là người yêu của con
Còn gì đau hơn chữ đã từng...đã từng rất sâu đậm... đã từng rất hạnh phúc. Nhưng cuối cùng tất cả chỉ là ' đã từng ' mà thôi
Mọi chuyện được mẹ Tư Hạ kể không sót một chi tiết
Cha mẹ cô đã từng làm quản gia và bảo mẫu cho gia tộc họ Cao. Khi ấy gia đình cô còn nghèo khó, chính xác là vào khoảng 19 năm trước
Năm đó Tư Hạ hơn 3 tuổi, là một cô bé vô cùng ngây thơ, hồn nhiên nhưng lại mắc phải một căn bệnh tim. Từ khi sinh ra đã phải nằm trong lồng kính thoi thóp.....
Đúng, người đàn ông đang nói chuyện với Mạc Tranh chính là Cao Tuấn. Nhưng đối diện với Mạc Tranh, Cao Tuấn luôn đối sử với cô giống như một người em gái vậy
- Đừng động đến Tư Hạ, đó không phải việc của em. Anh chỉ muốn nhắc nhở như vậy thôi
Gương mặt Cao Tuấn không biến sắc nhưng đủ để thấy sự nghiêm túc trong câu nói đấy ra sao
Mạc Tranh thấy vậy hai tay nắm thành quyền, cảm giác trong người bây giờ thực sự là ' ghen ghét' . Mạc Tranh là người lớn lên cùng Cao Tuấn từ khi mới lên ba , là người cùng anh trải qua bao thăng trầm của cuộc sống. Anh cũng thừa biết Mạc Tranh thích anh như thế nào. Nhưng đổi lại là cái gì? Đó chính là sự né tránh của anh và câu nói ' anh chỉ coi em như em gái '
- Anh đừng quên cô ta....
- Anh tự biết mình phải làm gì, không đến lượt em nhắc nhở
Lạnh lùng , vô cảm... đây chính là những từ miêu tả vô cùng đúng về Cao Tuấn. Luôn đối sử như vậy với người khác , nhưng cái sự lạnh lùng này lại làm người khác tổn thương đến đáng sợ
Cao Tuấn bỏ đi rồi, trong ngôi biệt thự rộng lớn chỉ còn mình Mạc Tranh và một vườn hoa hồng nhung. Khóc một cách câm lặng....
- Mộ... Dung... Tư... Hạ
~~~~~
Thấp thoáng trước phòng bệnh chăm sóc đặc biệt là một bóng dáng cao lớn. Trùng hợp lúc đó mẹ Tư Hạ đi từ ngoài vào, ai lại cứ đứng thập thò trước cửa phòng bệnh. Trong phòng bệnh đặc biệt này có 3 người, nhưng ánh mắt cậu thanh niên này chỉ nhìn chằm chằm vào con gái bà
Nhích lên đằng trước để xem được gương mặt cậu thanh niên
- Cậu... là bạn của Tiểu Tư à, sao không......
Câu nói chưa kịp nói xong thì bà đã nhìn thấy gương mặt chàng thanh niên này . Đôi mắt, sống mũi ,thật sự là rất giống.. rất giống ...
- Chẳng phải đã nhận ra tôi rồi hay sao
Lùi lại sau một bước, vịn tay vào tường. Sắc mặt bà kém đi trông thấy . Khi nãy chỉ là nhận định, còn bâh giờ cậu ấy nói một câu khẳng định như vậy khiến cho bà cũng có phần sốc
- Cậu , tới đây...
- Bà vú của tôi, hãy chờ đón phong ba phía trước đi . Tôi tới thông báo nhẹ cho các người chuẩn bị tinh thần trước
Cao Tuấn rời đi, tuy nói ra được những lời đó nhưng trong lòng thấy không hề thoải mái một tí nào. Cô gái mấy ngày trước còn vô cùng khỏe mạnh, nhưng bâg giờ lại nằm hôn mê một chỗ. Trên tay thì cắm chi chít những ống dây, miệng còn phải dùng sự trợ giúp của ống thở. Đáng ra nhìn thấy cảnh tượng này anh phải vui mới đúng. Nhưng những gì tưởng tượng lại không giống như vậy . Trong lòng bây giờ không hề thoải mái, rất khó chịu, tim đau âm ỉ
Mẹ Tư Hạ quay lại phòng bệnh ngồi xuống ghế thất thần. Không lẽ cậu ta lại có quan hệ gì với con gái bà...hoặc là Tiểu Tư của bà như bây giờ là do một tay cậu ta tạo nên
Quá khứ là một thứ không thể nào có thể thay đổi được, nếu như cho bà lựa chọn thì bà vẫn lựa chọn quyết định đó. Bà chủ - Ngọc Linh theo trí nhớ của bà là một người phụ nữ vô cùng phúc hậu. Luôn đối sử tốt với mọi người, tuy rằng là người ở nhưng luôn coi không khác nào người nhà
- Bà chủ xin lỗi - vô cùng cảm ơn
Một câu nói nuốt nước mắt trong lòng. Quá khứ mặc dù đã xa, nhưng khi nhớ lại cảm xúc vẫn dạt dào, vẫn đau lòng như trước.
Cuối cùng sau 3 ngày hôn mê Tư Hạ cũng tỉnh lại, cảm nhận đầu tiên chính là đau. Vừa mới tỉnh lại thôi nhưng nước mắt từ hai bên khóe mi đã chảy xuống thấm ướt cổ áo bệnh nhân
- Con sao vậy, không thoải mái sao. Để mẹ kêu bác sĩ tới kiểm tra xem nhé
Mẹ Tư Hạ định đứng dậy, nhưng ngay sau đó được bàn tay lạnh buốt của Tư Hạ níu lấy. Một tay còn lại của cô tháo bỏ ống thở ra
- Mẹ...chuyện đó là thật sao
Giọng nói của Tư Hạ khá là nhỏ, vì mới vừa hôn mê tỉnh dậy nên sức lực cũng không nhiều. Nhưng một người vừa mới từ cõi chết trở về lại hỏi câu này đầu tiên. Thử hỏi tầm quan trọng của nó là lớn như thế nào
- Con...
Bà thật không ngờ đến Tư Hạ cũng nhận ra được chuyện này . Quá khứ đang dần được khơi bày ra, nhưng chiều hướng nó đang đi khiến mọi chuyện dần trở nên đổ vỡ
- Mẹ đừng giấu nữa, anh ấy ' đã từng ' là người yêu của con
Còn gì đau hơn chữ đã từng...đã từng rất sâu đậm... đã từng rất hạnh phúc. Nhưng cuối cùng tất cả chỉ là ' đã từng ' mà thôi
Mọi chuyện được mẹ Tư Hạ kể không sót một chi tiết
Cha mẹ cô đã từng làm quản gia và bảo mẫu cho gia tộc họ Cao. Khi ấy gia đình cô còn nghèo khó, chính xác là vào khoảng 19 năm trước
Năm đó Tư Hạ hơn 3 tuổi, là một cô bé vô cùng ngây thơ, hồn nhiên nhưng lại mắc phải một căn bệnh tim. Từ khi sinh ra đã phải nằm trong lồng kính thoi thóp.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.