Chương 14
NaNa1302
07/11/2019
Một tay Cao Tuấn vắt lên trán bỏ ra , ngồi phục dậy
- Tôi lạnh
- Tôi đã tăng mức điều hoà lên cao nhất rồi , chắc một lát nữa sẽ ...( ấm dần lên thôi )
Tư Hạ chưa kịp nói hết câu Cao Tuấn đã tiếp lời
- Nếu được em ôm thì nó còn ấm hơn cả điều hoà đấy !!
Khuôn mặt của Tư Hạ cứng đờ lại , sau khi tiêu được lời nói thì gương mặt lại ửng hồng vì xấu hổ . Cánh tay đang giơ lên để vặn điều hoà hạ xuống . Sau đó Tư Hạ ngồi ngay ngắn lại vị trí của mình vờ như không nghe thấy gì
- Tôi cũng ngủ một lát
Vừa nói Tư Hạ vừa kéo chiếc chăn lên chùm kín người . Thình thịch , thình thịch ... tiếng nhịp tim đập đã lấn áp đôi tai cô . Chẳng nhẽ hiện tượng này giống như người ta đã nói ‘ sự rung động đầu đời ‘ hay sao
Nếu như Tư Hạ đã cố tình làm lơ thì anh cũng đành chiều vậy . Cũng không cần quá gấp gáp làm gì , anh tin vào chính bản thân mình sẽ làm được
2 tiếng sau hai người lại tiếp tục đi tới thành phố A . Đường đi ở đây đã không hẻo lánh như trước rồi . Một khu phố phồn hoa , mặc dù dưới tuyết nhưng vẫn rất đông người . Thành phố A mặc dù có nhỏ hơn thành phố B , nhưng nói về dân cư chắc chắn là ở thành phố A nhiều hơn rồi
- Hai người kia đã đi đặt phòng trước rồi , chúng ta tới sau nên đặt phòng sau
Trước cửa khách sạn , Tư Hạ cũng phải khen ngợi rít lên . Nhà trường ấy vậy mà hào phóng cho học sinh ở tận khách sạn 5* . Nhưng hình như cô đã nhầm , bởi đây chính là tiền bỏ túi của Cao Tuấn . Tiền của nhà trường cấp cho chỉ đủ thuê 2 phòng nhà nghỉ nhỏ . Giờ thì cô phải rút lại lời nói của mình rồi ...
- Aaa , cuối cùng cũng được sống lại
Nằm trên chiếc giường êm ái , Tư Hạ cuộn mình lại như một con sâu đo vậy . Một phần vì lạnh , một phần cũng vì quá mệt . Mặc dù đã ngủ ở trên xe nhưng vì đi đường xa nên cũng rất mệt , Tư Hạ liền thiếp đi
3 giờ chiều , thường thì giờ này những người dân ở đây hay đi câu cá . Câu cá dưới hố băng , rất thú vị đấy
Một điều thú vị ở đây là câu cá không cần cần câu , chỉ cần dây và móc câu cùng mồi nhử thôi . Suốt hai tiếng , Cao Tuấn câu được 3 con cá nhưng anh đã tặng cho bác câu cá ngồi cùng . Đi câu chỉ là lấy niềm vui , thư giãn mà thôi . Còn vấn đề có được nhiều cá hay không không quan trọng
- Mộ Dung vẫn còn chưa dậy hay sao . Giờ nào rồi mà vẫn còn nằm ngủ li bì nữa
Lạc Bối Bối tỏ vẻ tức giận , một bữa cơm mà vẫn phải chờ hết người này tới người kia . Trong khi cả ngày nay cô ta còn chưa ăn gì vào bụng cả
- Cô ấy dậy rồi , đợi thêm một chút nữa đi
Trần Lực là người đứng ra nói chuyện , anh là một người rất điềm tĩnh , nói chung là kiểu hiền hoà mà ai nhìn cũng mến mộ
Khoảng 2 phút sau thì Tư Hạ xuất hiện ở sảnh , trông có vẻ rất vội vàng . Một phần chắc cũng vì ái ngại . Rõ ràng là chỉ nằm chợp mắt một lúc mà ngủ nguyên cả buổi chiều . Thật là ...
- Xin lỗi mọi người , tôi xuống trễ
Bối Lạc Lạc hất tóc ra đằng sau vẻ khinh thường
- Ngủ thì cũng biết giờ giấc một chút , cô nghĩ mình tới đây đi du lịch à
- Xin lỗi , lần sau tôi sẽ chú ý hơn một chút
- Còn có lần sau hay sao
Bối Lạc Lạc nghĩ trong lòng , nếu như còn có lần sau thì chắc chắn cô ta sẽ làm cho Tư Hạ không thể có lần sau . Hoa khôi gì chứ , theo cô ta thấy thì giống con heo nái hơn . Đã nhà quê còn muốn giành lấy Cao Tuấn , nằm mơ hả
Cao Tuấn ngồi một bên ghế sopha dáng vẻ như đang chờ đợi . Từ nãy cho tới giờ anh không hề quan tâm Bối Lạc Lạc đang nói gì . Từ lúc Tư Hạ xuống , sự chú ý của anh đã va phải vào ánh mắt của Tư Hạ . Rồi dần dần trở về thực tại
- Nói xong chưa , có định không
Tiếng nói trầm ấm của Cao Tuấn làm cảnh tỉnh những lời đang nói của Bối Lạc Lạc . Cô ta ngay lập tức trở thành hình tượng một cô gái yếu đuối mềm mỏng
- Có chứ , người ta đói nãy giờ
!!!
Mọi người chọn một nhà hàng đồ ăn Tây ngay gần khách sạn , chỉ cần đi bộ 100m là tới nơi . Tư Hạ không dám có ý kiến về đi ăn đồ Tây , nhưng thật chất cô không biết dùng dao nĩa thì phải tính sao đây !! Chỉ riêng Bối Lạc Lạc là khác , món ăn mà cô ta thích nhất lại chính là Bò bít tết . Cô ta lại nghĩ ‘ chắc chắn Cao Tuấn biết mình thích ăn đồ tây nên mới vào đây ‘ . Thực chất thì anh chẳng biết cô ta thích ăn gì hết . Chỉ là qua một số điều tra về Tư Hạ , nghe nói cô ấy cũng rất thích ăn đồ Tây
Nhưng linh hồn ở trong thân xác này không phải Mộ Dung Tư Hạ bây giờ nữa , mà là một công chúa của thời đại cũ đã cách đây mấy nghìn năm rồi . Một Tư Hạ hoàn toàn mới , một Tư Hạ toàn khác . Xinh đẹp và năng động hơn , hồn nhiên hơn ...và đặc biệt là vẻ đẹp này đã chiếm lấy trái tim của Cao Tuấn mất rồi
- Tôi lạnh
- Tôi đã tăng mức điều hoà lên cao nhất rồi , chắc một lát nữa sẽ ...( ấm dần lên thôi )
Tư Hạ chưa kịp nói hết câu Cao Tuấn đã tiếp lời
- Nếu được em ôm thì nó còn ấm hơn cả điều hoà đấy !!
Khuôn mặt của Tư Hạ cứng đờ lại , sau khi tiêu được lời nói thì gương mặt lại ửng hồng vì xấu hổ . Cánh tay đang giơ lên để vặn điều hoà hạ xuống . Sau đó Tư Hạ ngồi ngay ngắn lại vị trí của mình vờ như không nghe thấy gì
- Tôi cũng ngủ một lát
Vừa nói Tư Hạ vừa kéo chiếc chăn lên chùm kín người . Thình thịch , thình thịch ... tiếng nhịp tim đập đã lấn áp đôi tai cô . Chẳng nhẽ hiện tượng này giống như người ta đã nói ‘ sự rung động đầu đời ‘ hay sao
Nếu như Tư Hạ đã cố tình làm lơ thì anh cũng đành chiều vậy . Cũng không cần quá gấp gáp làm gì , anh tin vào chính bản thân mình sẽ làm được
2 tiếng sau hai người lại tiếp tục đi tới thành phố A . Đường đi ở đây đã không hẻo lánh như trước rồi . Một khu phố phồn hoa , mặc dù dưới tuyết nhưng vẫn rất đông người . Thành phố A mặc dù có nhỏ hơn thành phố B , nhưng nói về dân cư chắc chắn là ở thành phố A nhiều hơn rồi
- Hai người kia đã đi đặt phòng trước rồi , chúng ta tới sau nên đặt phòng sau
Trước cửa khách sạn , Tư Hạ cũng phải khen ngợi rít lên . Nhà trường ấy vậy mà hào phóng cho học sinh ở tận khách sạn 5* . Nhưng hình như cô đã nhầm , bởi đây chính là tiền bỏ túi của Cao Tuấn . Tiền của nhà trường cấp cho chỉ đủ thuê 2 phòng nhà nghỉ nhỏ . Giờ thì cô phải rút lại lời nói của mình rồi ...
- Aaa , cuối cùng cũng được sống lại
Nằm trên chiếc giường êm ái , Tư Hạ cuộn mình lại như một con sâu đo vậy . Một phần vì lạnh , một phần cũng vì quá mệt . Mặc dù đã ngủ ở trên xe nhưng vì đi đường xa nên cũng rất mệt , Tư Hạ liền thiếp đi
3 giờ chiều , thường thì giờ này những người dân ở đây hay đi câu cá . Câu cá dưới hố băng , rất thú vị đấy
Một điều thú vị ở đây là câu cá không cần cần câu , chỉ cần dây và móc câu cùng mồi nhử thôi . Suốt hai tiếng , Cao Tuấn câu được 3 con cá nhưng anh đã tặng cho bác câu cá ngồi cùng . Đi câu chỉ là lấy niềm vui , thư giãn mà thôi . Còn vấn đề có được nhiều cá hay không không quan trọng
- Mộ Dung vẫn còn chưa dậy hay sao . Giờ nào rồi mà vẫn còn nằm ngủ li bì nữa
Lạc Bối Bối tỏ vẻ tức giận , một bữa cơm mà vẫn phải chờ hết người này tới người kia . Trong khi cả ngày nay cô ta còn chưa ăn gì vào bụng cả
- Cô ấy dậy rồi , đợi thêm một chút nữa đi
Trần Lực là người đứng ra nói chuyện , anh là một người rất điềm tĩnh , nói chung là kiểu hiền hoà mà ai nhìn cũng mến mộ
Khoảng 2 phút sau thì Tư Hạ xuất hiện ở sảnh , trông có vẻ rất vội vàng . Một phần chắc cũng vì ái ngại . Rõ ràng là chỉ nằm chợp mắt một lúc mà ngủ nguyên cả buổi chiều . Thật là ...
- Xin lỗi mọi người , tôi xuống trễ
Bối Lạc Lạc hất tóc ra đằng sau vẻ khinh thường
- Ngủ thì cũng biết giờ giấc một chút , cô nghĩ mình tới đây đi du lịch à
- Xin lỗi , lần sau tôi sẽ chú ý hơn một chút
- Còn có lần sau hay sao
Bối Lạc Lạc nghĩ trong lòng , nếu như còn có lần sau thì chắc chắn cô ta sẽ làm cho Tư Hạ không thể có lần sau . Hoa khôi gì chứ , theo cô ta thấy thì giống con heo nái hơn . Đã nhà quê còn muốn giành lấy Cao Tuấn , nằm mơ hả
Cao Tuấn ngồi một bên ghế sopha dáng vẻ như đang chờ đợi . Từ nãy cho tới giờ anh không hề quan tâm Bối Lạc Lạc đang nói gì . Từ lúc Tư Hạ xuống , sự chú ý của anh đã va phải vào ánh mắt của Tư Hạ . Rồi dần dần trở về thực tại
- Nói xong chưa , có định không
Tiếng nói trầm ấm của Cao Tuấn làm cảnh tỉnh những lời đang nói của Bối Lạc Lạc . Cô ta ngay lập tức trở thành hình tượng một cô gái yếu đuối mềm mỏng
- Có chứ , người ta đói nãy giờ
!!!
Mọi người chọn một nhà hàng đồ ăn Tây ngay gần khách sạn , chỉ cần đi bộ 100m là tới nơi . Tư Hạ không dám có ý kiến về đi ăn đồ Tây , nhưng thật chất cô không biết dùng dao nĩa thì phải tính sao đây !! Chỉ riêng Bối Lạc Lạc là khác , món ăn mà cô ta thích nhất lại chính là Bò bít tết . Cô ta lại nghĩ ‘ chắc chắn Cao Tuấn biết mình thích ăn đồ tây nên mới vào đây ‘ . Thực chất thì anh chẳng biết cô ta thích ăn gì hết . Chỉ là qua một số điều tra về Tư Hạ , nghe nói cô ấy cũng rất thích ăn đồ Tây
Nhưng linh hồn ở trong thân xác này không phải Mộ Dung Tư Hạ bây giờ nữa , mà là một công chúa của thời đại cũ đã cách đây mấy nghìn năm rồi . Một Tư Hạ hoàn toàn mới , một Tư Hạ toàn khác . Xinh đẹp và năng động hơn , hồn nhiên hơn ...và đặc biệt là vẻ đẹp này đã chiếm lấy trái tim của Cao Tuấn mất rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.