Chương 16
NaNa1302
07/11/2019
Nghĩ lại một chút Tư Hạ vẫn nên báo cáo với Cao Tuấn một tiếng , anh ta là
trưởng đoàn nếu như cô không nói câu nào mà đi thì quá vô trách nghiệm
rồi
‘ Tôi có việc gấp cần phải về nhà một chuyến , bây giờ có thể nhờ ai thay thế vị trí của tôi được không ‘ Nhắn xong Tư Hạ cúp điện thoại bỏ vào túi, tiếp tục đợi xe
Chưa đầy một phút thì cô có điện thoại gọi đến . Là Cao Tuấn
- Xin lỗi , tôi có việc phải về nhà gấp , liệu có được không
- Muộn lắm rồi ...giờ em đang ở chỗ nào
Trong đầu Tư Hạ bây giờ chỉ nghĩ tới mẹ nên cũng chẳng suy nghĩ gì nói luôn
- Tôi đang ở bên đường , trước sảnh khách sạn
Trong điện thoại cô nghe thấy tiếng xoạt xoạt giống như ..đang thay quần áo . Anh ta cũng định đi đâu vậy ?
- Em ở đó đợi tôi
Nói xong Cao Tuấn cũng cúp máy luôn . Tư Hạ thở dài cất điện thoại vào túi , sau đó xoa xoa hai tay vì quá lạnh . Đã đợi một lúc lâu nhưng còn chưa có một chiếc taxi nào đi qua . Vốn biết ở chỗ này khó bắt được taxi rồi , nhưng cũng đành phải vậy thôi . Nếu như cô có mọc thêm hai cái cánh để bay về nhà ... mà không có chuyện đó đâu
Nhắc đến mẹ , tuy rằng cô không biết mẹ của Tư Hạ ở đây là người như thế nào ? Nhưng ở triều đại cũ mẹ cũng chính là mẫu hậu rất yêu thương cô . Không giống như những người khác , mẹ yêu thương cô như sinh mạng vậy
- Em cần về nhà gấp như vậy sao
Hửm ! Khi Tư Hạ quay người lại thì thấy Cao Tuấn đứng ngay ở phía sau . Lúc nãy trong điện thoại nghe thấy anh ta gấp gáp mặc đồ , là để xuống đây sao
- Mẹ tôi sảy ra chút sự cố , tôi cần phải về gấp . Liệu có được không
Đấy cũng chính là lí do mà Tư Hạ không muốn gọi điện thẳng cho Cao Tuấn . Buổi hội thảo ngày mai rất quan trọng , cô sợ anh ta sẽ không đồng ý mà thôi . Vậy nên mới phải dùng cách lấy điện thoại ra nhắn tin . Nhưng ai ngờ vẫn phải chạm mặt ...anh ta không phải sẽ không cho phép cô về chứ
- Tất nhiên là được , nhưng trời tối rồi để tôi đưa em về . Ở đây đợi tôi đi lấy xe
Tư Hạ ngớ người , Cao Tuấn không cho phép cô phản bác mà vào gara lấy xe luôn . Không phải ngày mai còn phải dự hội thảo sao . Anh ta ...thật là khó hiểu mà ( ý ở chỗ dấu ‘ ...’ ở đây nghĩ là : Cao Tuấn được giáo sư giao cho trọng trách làm trưởng đoàn , nếu như vắng mặt thì sẽ là thất trách , không hoàn thành nhiệm vụ đấy )
Từ thành phố A về tới bệnh viện nhà cô mất 4 tiếng đồng hồ . Trong khi ngồi trên xe Tư Hạ cũng không ngủ mà là tìm kiếm bệnh viện mà mẹ cô đang nằm . Trước hết là hỏi Lộ Khiết nhưng Lộ Khiết không biết , cô ấy chỉ nghe ngóng được thông tin là mẹ Tư Hạ bị xe đụng mà thôi . Mà ngoài Lộ Khiết ra , Tư Hạ cũng chẳng còn biết ai hết , ngay cả anh em ở nhà cũng không hề biết một ai . Cô lại gọi điện thoại cho cha , hy vọng ông ấy có thể nói cho cô biết
- Cha , con đã gần về tới nhà rồi . Cha mau nói cho con biết mẹ đang nằm ở bệnh viện nào được không ? Đằng nào con cũng về rồi , cha lại nỡ để con gái nửa đêm nửa hôm về . Rồi lại quay lại trường mà không thu hoạch được gì sao
Tư Hạ đã cố nghiêm trọng hoá vấn đề lên , hy vọng cha thương cô thì cha sẽ hiểu . Cô đã về đây rồi thì cha sẽ cho cô biết địa chỉ bệnh viện
Sau một hồi , cuối cùng cũng hỏi ra được địa chỉ của bệnh viện , cách nhà 15 cây số
Đến nơi Tư Hạ mới kịp nhớ ra là mình còn chưa cảm ơn Cao Tuấn . Nếu như hôm nay không nhờ anh ta thì không biết lúc nào cô mới về được đến nhà đây
- Chuyện hôm nay , thành thật cảm ơn anh rất nhiều . Hôm nào rảnh tôi sẽ mời anh đi ăn để cảm ơn
Thật ra thì cũng khá là ngại , đã muộn như thế này còn làm phiền anh ta . Hơn nữa , vừa mới đưa cô tới đây lại phải quay về khách sạn ở thành phố A để dự hội thảo . Cả đêm không được ngủ , sáng sớm lại bận . Chắc chắn là sẽ rất mệt mỏi
- Tôi vì em làm nhiều việc như vậy , em phải nói lấy thân báo đáp thì mới công bằng cho tôi
Cao Tuấn đột nhiên cúi sát người nói vào tai cô , khiến tai cô đỏ lên một mảng . Nuốt nước bọt ‘ ực ‘ một cái , Tư Hạ dịch người ra đằng sau , lấy lại tinh thần
- Tôi ...tôi , anh đợi tôi một lát
Tư Hạ chạy mất bóng , Cao Tuấn chỉ biết đứng trời trồng ở đó mà cười . Anh đang dần lấy được thiện cảm với cô ấy rồi
Khoảng 5 phút sau Tư Hạ quay lại , cầm theo hai cốc trà sữa vị socola . Cô đưa cho Cao Tuấn một cốc , mình một cốc
- Ừ , trà sữa cũng là một đôi luôn
Tư Hạ chột dạ , đẩy luôn cả hai cốc trà sữa cho Cao Tuấn
- Của anh hết đấy , tôi còn có việc gấp . Đi đây
Vừa nói Tư Hạ vừa chạy thật nhanh vào bệnh viện . Cao Tuấn chưa bao giờ uống trà sữa . Nhưng có lẽ từ bây giờ anh sẽ uống , nhưng chỉ là của một người duy nhất mua mà thôi . Người đó chính là ... cô ấy
‘ Tôi có việc gấp cần phải về nhà một chuyến , bây giờ có thể nhờ ai thay thế vị trí của tôi được không ‘ Nhắn xong Tư Hạ cúp điện thoại bỏ vào túi, tiếp tục đợi xe
Chưa đầy một phút thì cô có điện thoại gọi đến . Là Cao Tuấn
- Xin lỗi , tôi có việc phải về nhà gấp , liệu có được không
- Muộn lắm rồi ...giờ em đang ở chỗ nào
Trong đầu Tư Hạ bây giờ chỉ nghĩ tới mẹ nên cũng chẳng suy nghĩ gì nói luôn
- Tôi đang ở bên đường , trước sảnh khách sạn
Trong điện thoại cô nghe thấy tiếng xoạt xoạt giống như ..đang thay quần áo . Anh ta cũng định đi đâu vậy ?
- Em ở đó đợi tôi
Nói xong Cao Tuấn cũng cúp máy luôn . Tư Hạ thở dài cất điện thoại vào túi , sau đó xoa xoa hai tay vì quá lạnh . Đã đợi một lúc lâu nhưng còn chưa có một chiếc taxi nào đi qua . Vốn biết ở chỗ này khó bắt được taxi rồi , nhưng cũng đành phải vậy thôi . Nếu như cô có mọc thêm hai cái cánh để bay về nhà ... mà không có chuyện đó đâu
Nhắc đến mẹ , tuy rằng cô không biết mẹ của Tư Hạ ở đây là người như thế nào ? Nhưng ở triều đại cũ mẹ cũng chính là mẫu hậu rất yêu thương cô . Không giống như những người khác , mẹ yêu thương cô như sinh mạng vậy
- Em cần về nhà gấp như vậy sao
Hửm ! Khi Tư Hạ quay người lại thì thấy Cao Tuấn đứng ngay ở phía sau . Lúc nãy trong điện thoại nghe thấy anh ta gấp gáp mặc đồ , là để xuống đây sao
- Mẹ tôi sảy ra chút sự cố , tôi cần phải về gấp . Liệu có được không
Đấy cũng chính là lí do mà Tư Hạ không muốn gọi điện thẳng cho Cao Tuấn . Buổi hội thảo ngày mai rất quan trọng , cô sợ anh ta sẽ không đồng ý mà thôi . Vậy nên mới phải dùng cách lấy điện thoại ra nhắn tin . Nhưng ai ngờ vẫn phải chạm mặt ...anh ta không phải sẽ không cho phép cô về chứ
- Tất nhiên là được , nhưng trời tối rồi để tôi đưa em về . Ở đây đợi tôi đi lấy xe
Tư Hạ ngớ người , Cao Tuấn không cho phép cô phản bác mà vào gara lấy xe luôn . Không phải ngày mai còn phải dự hội thảo sao . Anh ta ...thật là khó hiểu mà ( ý ở chỗ dấu ‘ ...’ ở đây nghĩ là : Cao Tuấn được giáo sư giao cho trọng trách làm trưởng đoàn , nếu như vắng mặt thì sẽ là thất trách , không hoàn thành nhiệm vụ đấy )
Từ thành phố A về tới bệnh viện nhà cô mất 4 tiếng đồng hồ . Trong khi ngồi trên xe Tư Hạ cũng không ngủ mà là tìm kiếm bệnh viện mà mẹ cô đang nằm . Trước hết là hỏi Lộ Khiết nhưng Lộ Khiết không biết , cô ấy chỉ nghe ngóng được thông tin là mẹ Tư Hạ bị xe đụng mà thôi . Mà ngoài Lộ Khiết ra , Tư Hạ cũng chẳng còn biết ai hết , ngay cả anh em ở nhà cũng không hề biết một ai . Cô lại gọi điện thoại cho cha , hy vọng ông ấy có thể nói cho cô biết
- Cha , con đã gần về tới nhà rồi . Cha mau nói cho con biết mẹ đang nằm ở bệnh viện nào được không ? Đằng nào con cũng về rồi , cha lại nỡ để con gái nửa đêm nửa hôm về . Rồi lại quay lại trường mà không thu hoạch được gì sao
Tư Hạ đã cố nghiêm trọng hoá vấn đề lên , hy vọng cha thương cô thì cha sẽ hiểu . Cô đã về đây rồi thì cha sẽ cho cô biết địa chỉ bệnh viện
Sau một hồi , cuối cùng cũng hỏi ra được địa chỉ của bệnh viện , cách nhà 15 cây số
Đến nơi Tư Hạ mới kịp nhớ ra là mình còn chưa cảm ơn Cao Tuấn . Nếu như hôm nay không nhờ anh ta thì không biết lúc nào cô mới về được đến nhà đây
- Chuyện hôm nay , thành thật cảm ơn anh rất nhiều . Hôm nào rảnh tôi sẽ mời anh đi ăn để cảm ơn
Thật ra thì cũng khá là ngại , đã muộn như thế này còn làm phiền anh ta . Hơn nữa , vừa mới đưa cô tới đây lại phải quay về khách sạn ở thành phố A để dự hội thảo . Cả đêm không được ngủ , sáng sớm lại bận . Chắc chắn là sẽ rất mệt mỏi
- Tôi vì em làm nhiều việc như vậy , em phải nói lấy thân báo đáp thì mới công bằng cho tôi
Cao Tuấn đột nhiên cúi sát người nói vào tai cô , khiến tai cô đỏ lên một mảng . Nuốt nước bọt ‘ ực ‘ một cái , Tư Hạ dịch người ra đằng sau , lấy lại tinh thần
- Tôi ...tôi , anh đợi tôi một lát
Tư Hạ chạy mất bóng , Cao Tuấn chỉ biết đứng trời trồng ở đó mà cười . Anh đang dần lấy được thiện cảm với cô ấy rồi
Khoảng 5 phút sau Tư Hạ quay lại , cầm theo hai cốc trà sữa vị socola . Cô đưa cho Cao Tuấn một cốc , mình một cốc
- Ừ , trà sữa cũng là một đôi luôn
Tư Hạ chột dạ , đẩy luôn cả hai cốc trà sữa cho Cao Tuấn
- Của anh hết đấy , tôi còn có việc gấp . Đi đây
Vừa nói Tư Hạ vừa chạy thật nhanh vào bệnh viện . Cao Tuấn chưa bao giờ uống trà sữa . Nhưng có lẽ từ bây giờ anh sẽ uống , nhưng chỉ là của một người duy nhất mua mà thôi . Người đó chính là ... cô ấy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.