Chương 19
NaNa1302
07/11/2019
Sự việc vẫn diễn ra một cách hết sức bình thường cho đến 2 ngày sau , Tư
Hạ được giáo sư gọi đến phòng làm việc riêng . Ở đó không chỉ có mình cô mà còn có Cao Tuấn , Lạc Bối Bối và cả Trần Lực . Chỉ nhìn sơ qua thôi
Tư Hạ đã biết giáo sư gọi mình tới để làm gì rồi
- Giáo sư Vương
Tư Hạ thưa một tiếng , giáo sư gật đầu nhưng khuôn mặt của ông không được vui cho lắm . Nếu như ngày bình thường chắc chắn ông đã bảo Tư Hạ ngồi xuống rồi . Nhưng lần này thì không
- Tôi không hiểu tại sao lại bao che cho nhau như vậy . Chỉ có mỗi việc các anh chị đại diện đi dự hội thảo cho trường thôi . Vậy mà lại dám bỏ về , vậy tôi hỏi bộ mặt của nhà trường này còn dấu được đi đâu . Chính vì sự thiếu ý thức của anh chị mà trường chúng ta đã bị phê bình đấy có biết không !!
Tư Hạ cúi mặt gằm xuống không nói nên lời . Lần này mọi lỗi lầm đều là cô gây ra , nếu như không phải vì cô thì ba người họ cũng không bị lôi lên đây bị mắng
- Lỗi là của một mình cô ta , tại sao lại lôi bọn em vào đây để đánh đồng chứ . Làm mất cả thời gian ...
Lạc Bối Bối liếc sang nhìn Tư Hạ , gương mặt như xám xịt . Nếu không phải tại Tư Hạ thì giờ này cô ta đã có thời gian để makup và có thêm thời gian tiếp cận với Cao Tuấn rồi . Mặc dù giờ cũng được đứng cùng Cao Tuấn thật , nhưng mà ...thật là bực bội
- Thưa giáo sư , em đã nói chuyện này là do một mình em rồi . Em đã đồng ý cho cô ấy , nên trách nhiệm lớn nhất sẽ do em chịu . Còn mọi người không có liên quan gì hết
Nghe lời Cao Tuấn nói , Tư Hạ ngẩng đầu lên khó tin . Anh ta ...thật sự nhận tất cả lỗi về mình ư , tại sao chứ . Nhưng làm như vậy , anh ta .... không phải sẽ nhận hình phạt hay sao . Tư Hạ lần này lo lắng thật rồi , nhưng cũng không biết nên nói gì vào lúc này . Cho đến bây giờ cũng chỉ biết ngẩng đầu rồi cúi đầu mà thôi . Cô thật sự rất nhát gan
- Rõ ràng là lỗi của cô ta , Cao Tuấn làm gì có lỗi gì chứ . Nửa đêm nửa hôm vác cái xác đi xa , không thèm nói với ai câu gì, chắc không phải khách gọi lúc nửa đêm thì còn gì nữa
Phải nói Lạc Bối Bối đúng là ganh tỵ đến phát điên luôn rồi . Đúng , phát điên vì Cao Tuấn quan tâm bao che cho Tư Hạ . Còn với cô ta , Cao Tuấn luôn luôn lảng tránh , còn không khác nào như ruồi bọ bám theo vậy
Trần Lực nghe Lạc Bối Bối nói vậy thì huých khuỷu tay cô ta một cái ra hiệu im lặng . Quả thật là cô ta đã nói quá rồi
Tư Hạ thật sự không biết nói ra sao , trong khi sự thật là mẹ cô bị gãy chân và chấn thương não nhẹ . Nhưng mà ai tin cô đây ? Cao Tuấn ... mặc dù anh ta đồng ý và đưa cô tới bệnh viện . Nhưng mà ....
- Cái miệng của cô không thể ăn nói văn minh hơn được sao . Cô tận mắt chứng kiến được , hay chỉ là lời nói bịa đặt . Nói không có chứng cứ mà còn xúc phạm đến người khác là chúng tôi có thể kiện cô lên toà . Còn nữa , chuyện này em đã nói là do lỗi của em , không liên quan đến cô ấy . Những thiệt hại mà nhà trường phải chịu , em sẽ chịu trách nghiệm
Cao Tuấn nói xong liền nắm tay Tư Hạ rời khỏi . Nói trắng ra chuyện này chẳng phải to lớn gì hết . Chẳng qua nhà trường thích làm quá lên mà bắt nạt học sinh không có quyền lực gì . Nếu đổi lại là anh thì họ sẽ không làm quá lên như vậy đâu . Ai chứ , nhà trường ! Cũng chỉ là quan tâm tới cái gọi là lợi ích của mình thôi
Cao Tuấn và Tư Hạ đi Hạ đi rồi , trong phòng chỉ còn lại Lạc Bối Bối , Trần Lực và giáo sư Vương
Giáo sư Vương nổi tiếng trong trường là người coi trọng người giàu . Cách thức dạy học của giáo sư Vương cũng rất tốt . Nhưng không phải ai ở trong trường này cũng là người có điều kiện . Tính của giáo sư Vương như vậy khiến cho trường cũng không ít học sinh không ưa ông
Bên cạnh chính là Lạc Bối Bối đang ôm trong bụng một luồng căm tức , phẫn nộ . ‘ Cô ấy ‘ , nghe thân thiết quá ... bênh nhau , che trở cho nhau . Mộ Dung Tư Hạ , xem Cao Tuấn có thể che trở cho mày được bao nhiêu . Lạc Bối Bối tao thề phải xé rách cái mặt mày ra
———————-
Ở bên này Cao Tuấn dẫn Tư Hạ đi về phía sau trường học , nhưng tay vẫn không buông ra khỏi cổ tay Tư Hạ
- Anh ...Cao Tuấn , anh bỏ tay ra đã . Anh làm vậy , tay tôi đau quá
Lúc này Cao Tuấn mới nhận ra tay mình nắm chặt cổ tay của Tư Hạ khiến nó đỏ ửng lên . Như giật mình nhận ra Cao Tuấn liền thả nhẹ ra rồi nói
- Xin lỗi
-Không , sao
Tư Hạ nhìn lại quanh nơi này , là một nơi khá là hoang vu . Phía xa xa còn có một ngôi nhà khá cũ , nhưng hình như nó là nhà hoang . Một số kiến trúc của ngôi nhà đã bị hỏng ...nhưng tại sao Cao Tuấn lại dẫn cô tới đây ?
Như biết được thắc mắc trong lòng cô Cao Tuấn tiến lên phía trước rồi nói
- Ở đây khá yên tĩnh , không có mấy người biết đâu . Em nhìn bên kia không - Cao Tuấn chỉ ra phía cánh đồng cỏ xa xa - Khi tâm trạng không thoải mái thì có thể tới đỏ hít thở không khí trong lành
- Giáo sư Vương
Tư Hạ thưa một tiếng , giáo sư gật đầu nhưng khuôn mặt của ông không được vui cho lắm . Nếu như ngày bình thường chắc chắn ông đã bảo Tư Hạ ngồi xuống rồi . Nhưng lần này thì không
- Tôi không hiểu tại sao lại bao che cho nhau như vậy . Chỉ có mỗi việc các anh chị đại diện đi dự hội thảo cho trường thôi . Vậy mà lại dám bỏ về , vậy tôi hỏi bộ mặt của nhà trường này còn dấu được đi đâu . Chính vì sự thiếu ý thức của anh chị mà trường chúng ta đã bị phê bình đấy có biết không !!
Tư Hạ cúi mặt gằm xuống không nói nên lời . Lần này mọi lỗi lầm đều là cô gây ra , nếu như không phải vì cô thì ba người họ cũng không bị lôi lên đây bị mắng
- Lỗi là của một mình cô ta , tại sao lại lôi bọn em vào đây để đánh đồng chứ . Làm mất cả thời gian ...
Lạc Bối Bối liếc sang nhìn Tư Hạ , gương mặt như xám xịt . Nếu không phải tại Tư Hạ thì giờ này cô ta đã có thời gian để makup và có thêm thời gian tiếp cận với Cao Tuấn rồi . Mặc dù giờ cũng được đứng cùng Cao Tuấn thật , nhưng mà ...thật là bực bội
- Thưa giáo sư , em đã nói chuyện này là do một mình em rồi . Em đã đồng ý cho cô ấy , nên trách nhiệm lớn nhất sẽ do em chịu . Còn mọi người không có liên quan gì hết
Nghe lời Cao Tuấn nói , Tư Hạ ngẩng đầu lên khó tin . Anh ta ...thật sự nhận tất cả lỗi về mình ư , tại sao chứ . Nhưng làm như vậy , anh ta .... không phải sẽ nhận hình phạt hay sao . Tư Hạ lần này lo lắng thật rồi , nhưng cũng không biết nên nói gì vào lúc này . Cho đến bây giờ cũng chỉ biết ngẩng đầu rồi cúi đầu mà thôi . Cô thật sự rất nhát gan
- Rõ ràng là lỗi của cô ta , Cao Tuấn làm gì có lỗi gì chứ . Nửa đêm nửa hôm vác cái xác đi xa , không thèm nói với ai câu gì, chắc không phải khách gọi lúc nửa đêm thì còn gì nữa
Phải nói Lạc Bối Bối đúng là ganh tỵ đến phát điên luôn rồi . Đúng , phát điên vì Cao Tuấn quan tâm bao che cho Tư Hạ . Còn với cô ta , Cao Tuấn luôn luôn lảng tránh , còn không khác nào như ruồi bọ bám theo vậy
Trần Lực nghe Lạc Bối Bối nói vậy thì huých khuỷu tay cô ta một cái ra hiệu im lặng . Quả thật là cô ta đã nói quá rồi
Tư Hạ thật sự không biết nói ra sao , trong khi sự thật là mẹ cô bị gãy chân và chấn thương não nhẹ . Nhưng mà ai tin cô đây ? Cao Tuấn ... mặc dù anh ta đồng ý và đưa cô tới bệnh viện . Nhưng mà ....
- Cái miệng của cô không thể ăn nói văn minh hơn được sao . Cô tận mắt chứng kiến được , hay chỉ là lời nói bịa đặt . Nói không có chứng cứ mà còn xúc phạm đến người khác là chúng tôi có thể kiện cô lên toà . Còn nữa , chuyện này em đã nói là do lỗi của em , không liên quan đến cô ấy . Những thiệt hại mà nhà trường phải chịu , em sẽ chịu trách nghiệm
Cao Tuấn nói xong liền nắm tay Tư Hạ rời khỏi . Nói trắng ra chuyện này chẳng phải to lớn gì hết . Chẳng qua nhà trường thích làm quá lên mà bắt nạt học sinh không có quyền lực gì . Nếu đổi lại là anh thì họ sẽ không làm quá lên như vậy đâu . Ai chứ , nhà trường ! Cũng chỉ là quan tâm tới cái gọi là lợi ích của mình thôi
Cao Tuấn và Tư Hạ đi Hạ đi rồi , trong phòng chỉ còn lại Lạc Bối Bối , Trần Lực và giáo sư Vương
Giáo sư Vương nổi tiếng trong trường là người coi trọng người giàu . Cách thức dạy học của giáo sư Vương cũng rất tốt . Nhưng không phải ai ở trong trường này cũng là người có điều kiện . Tính của giáo sư Vương như vậy khiến cho trường cũng không ít học sinh không ưa ông
Bên cạnh chính là Lạc Bối Bối đang ôm trong bụng một luồng căm tức , phẫn nộ . ‘ Cô ấy ‘ , nghe thân thiết quá ... bênh nhau , che trở cho nhau . Mộ Dung Tư Hạ , xem Cao Tuấn có thể che trở cho mày được bao nhiêu . Lạc Bối Bối tao thề phải xé rách cái mặt mày ra
———————-
Ở bên này Cao Tuấn dẫn Tư Hạ đi về phía sau trường học , nhưng tay vẫn không buông ra khỏi cổ tay Tư Hạ
- Anh ...Cao Tuấn , anh bỏ tay ra đã . Anh làm vậy , tay tôi đau quá
Lúc này Cao Tuấn mới nhận ra tay mình nắm chặt cổ tay của Tư Hạ khiến nó đỏ ửng lên . Như giật mình nhận ra Cao Tuấn liền thả nhẹ ra rồi nói
- Xin lỗi
-Không , sao
Tư Hạ nhìn lại quanh nơi này , là một nơi khá là hoang vu . Phía xa xa còn có một ngôi nhà khá cũ , nhưng hình như nó là nhà hoang . Một số kiến trúc của ngôi nhà đã bị hỏng ...nhưng tại sao Cao Tuấn lại dẫn cô tới đây ?
Như biết được thắc mắc trong lòng cô Cao Tuấn tiến lên phía trước rồi nói
- Ở đây khá yên tĩnh , không có mấy người biết đâu . Em nhìn bên kia không - Cao Tuấn chỉ ra phía cánh đồng cỏ xa xa - Khi tâm trạng không thoải mái thì có thể tới đỏ hít thở không khí trong lành
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.