Chương 31
NaNa1302
07/11/2019
Hơn hai tháng sau
Ngày lễ thất tịch mùng 7 tháng 7
Tương truyền rằng vào ngày này mỗi năm Ngưu Lang Trúc Nữ được gặp nhau sau một năm xa cách bên cầu Ô Thước . Ngày này cũng giống như ngày valentine , ngày mà các cặp tình nhân thể hiện tình cảm với nhau
Huhm nhưng mà Tư Hạ hiện tại chưa có bạn trai nên cũng không quan tâm là mấy . Không giống như bao cô gái khác , thích valentine , thích lễ thất tịch để được nhận quà , được hạnh phúc , vui tươi
Buổi sớm tỉnh dậy , mí mắt phải của Tư Hạ không ngừng giựt giựt khiến cô vô cùng khó chịu . Phải chăng sắp có chuyện gì sảy ra . Chắc không phải đâu , hơi mê tín rồi - Tư Hạ lắc đầu rồi dậy làm vệ sinh cá nhân . Ngày thất tịch cô trả lại không gian cho cha mẹ mà lên trung tâm Ngoại ngữ từ sớm . Gần như là rất sớm 6h30 Tư Hạ thức dậy , 7h đã rời khỏi nhà rồi
- Chúc cha mẹ lễ thất tịch vui vẻ
- Cái con bé này
Cha mẹ của cô lớn tuổi như vậy thôi nhưng vẫn còn đằm thắm lắm . Cha lại biết chiều mẹ , hay ga lăng . Chỉ cần là ngày sinh nhật mẹ , ngày phụ nữ ...là cha lại mua quà , dẫn mẹ đi dạo phố hoặc đi ăn nhà hàng . À , không được đúng cho lắm vì hai người học cứ thích là đi thôi . Thật làm cho Tư Hạ hâm mộ chết ...
Tư Hạ cười mỉm rồi chuồn lẹ , lần này không cần cha đưa ra bến nữa mà Tư Hạ sẽ tự đi . Đoạn đường ra đấy cũng không xa nên Tư Hạ quyết định đi bộ tới đó . Có một điều kì lạ , trên đường đi hình như cô thấy giống như ai đó đang đi theo mình . Không đúng là rất nhiều người , không phải chỉ là ảo giác thôi chứ
Lúc này Tư Hạ cảm thấy hơi sợ hãi rồi , đoạn đường này cô đi khá là vắng vẻ . Hơn nữa còn biểu hiện giựt giựt mí mắt như lúc sáng . Biết trước như vậy Tư Hạ nhất định sẽ không đi bộ đâu . Nhưng trước giờ cô đâu có làm gì đắc tội với ai đâu chứ . Bàn tay cô nhanh chóng lấy điện thoại trong balo ra , chân cố bước thật nhanh . Nhưng hình như những người đằng sau cũng nhận ra điều này . Lần này họ lộ diện rồi , trực tiếp xông lên phía trước chụp thuốc Tư Hạ
Trong cơn mê man cô chỉ biết đã gọi điện thoại cho ai đó . Nhưng chắc không còn kịp rồi ....
- Alo ....Alooo
......
~~~~
Rào
Một gáo nước dội xuống đỉnh đầu Tư Hạ , lúc này thuốc mê đã gần hết tác dụng Tư Hạ vì bị sặc nước mà tỉnh dậy
- Tỉnh
Hai mắt Tư Hạ dần dần mở ra , nhìn người phụ nữ trước mặt , không đúng cô ta chỉ đáng ở độ tuổi là một cô gái thôi
- Cô là ai , sao lại bắt tôi
Cô ta cười miệt thị khinh thường , hai tay khoanh trước ngực
- Những người bị bắt cóc sau khi tỉnh dậy đều nói như vậy . Cô còn câu hỏi nào khác muốn hỏi không
Lòng Tư Hạ chấn động mạnh . Ai cũng hỏi như vậy , như vậy những lời cô ta nói đồng nghĩa với việc cô ta đã từng bắt cóc rất nhiều người sao
Tư Hạ cố gắng giữ bình tĩnh , điện thoại bây giờ không còn ở trong người . Cô lại đang bị treo lơ lửng trên một sợi dây , nhìn xuống phía dưới là một bể kính nước đầy và sâu ..Không phải bọn họ muốn nhấn chìm cô xuống bể nước này chứ
- Ai sai các người làm việc này
Từng câu từng chữ Tư Hạ nói ra đều run rẩy , chứng tỏ cô đã rất sợ rồi . Nhưng mà ai đã sai bọn họ làm việc này chứ , ít nhất trước khi chết cô còn biết được ai là kẻ đã hãm hại mình
- Muốn biết sao , xuống âm phủ mà tìm
Lời nói cô ta vừa dứt , sợi dây bám giữ lấy người Tư Hạ cũng đứt . Đồng nghĩa với việc cô bị rơi xuống bể kính , mà cô hoàn toàn không biết bơi. Giây phút rơi xuống Tư Hạ rất muốn bán víu lấy một thứ gì đó . Nhưng không cô không bám được vào đâu hết . Cơ thể vùng vẫy trong bể nước sâu , xung quanh cô không nghe rõ gì hết . Trước khi mất đi ý thức cô chỉ biết hình như có tiếng cãi nhau . Tư Hạ cố gắng gồng mình , không thể cứ như vậy mà chết được . Môi Tư Hạ run bần bật , từ nãy cho tới giờ cô luôn mím môi lại để không bị sặc nước
Cắn đôi môi đến rách ra , Tư Hạ bật khóc nhưng nó lại hoà tan vào nước , không phân biệt được đâu là nước và đâu là nước mắt của cô. Không thể thở được , Tư Hạ đành mở miệng rồi bị sặc vài miếng nước . Thật khó chịu ...Tư Hạ cảm thấy thà buông bỏ lúc này còn hơn phải vùng vẫy , dãy dụa để cứu lấy mạng sống bé nhỏ của mình . Con người rồi ai cũng phải chết đi mà , chỉ là sớm hay muộn mà thôi . Nhưng trong đầu cô lại không ngừng hiện lên hình ảnh của cha , mẹ , rồi Cao Tuấn ... Chẳng nhẽ mọi thứ phải chấm dứt ở đây thật
Đột nhiên bàn tay được ai đó níu lấy , Tư Hạ giống như vớ được cành cây lớn giữa dòng sông mà ôm chặt lấy . Đột nhiên người đó cúi xuống hôn lấy cô . Không đúng , chính xác trong tình cảnh này là truyền không khí cho cô . Rồi sau đó ra sao cô cũng chẳng biết luôn . Vì khi ấy cô đã hoàn toàn mất đi ý thức rồi
Ngày lễ thất tịch mùng 7 tháng 7
Tương truyền rằng vào ngày này mỗi năm Ngưu Lang Trúc Nữ được gặp nhau sau một năm xa cách bên cầu Ô Thước . Ngày này cũng giống như ngày valentine , ngày mà các cặp tình nhân thể hiện tình cảm với nhau
Huhm nhưng mà Tư Hạ hiện tại chưa có bạn trai nên cũng không quan tâm là mấy . Không giống như bao cô gái khác , thích valentine , thích lễ thất tịch để được nhận quà , được hạnh phúc , vui tươi
Buổi sớm tỉnh dậy , mí mắt phải của Tư Hạ không ngừng giựt giựt khiến cô vô cùng khó chịu . Phải chăng sắp có chuyện gì sảy ra . Chắc không phải đâu , hơi mê tín rồi - Tư Hạ lắc đầu rồi dậy làm vệ sinh cá nhân . Ngày thất tịch cô trả lại không gian cho cha mẹ mà lên trung tâm Ngoại ngữ từ sớm . Gần như là rất sớm 6h30 Tư Hạ thức dậy , 7h đã rời khỏi nhà rồi
- Chúc cha mẹ lễ thất tịch vui vẻ
- Cái con bé này
Cha mẹ của cô lớn tuổi như vậy thôi nhưng vẫn còn đằm thắm lắm . Cha lại biết chiều mẹ , hay ga lăng . Chỉ cần là ngày sinh nhật mẹ , ngày phụ nữ ...là cha lại mua quà , dẫn mẹ đi dạo phố hoặc đi ăn nhà hàng . À , không được đúng cho lắm vì hai người học cứ thích là đi thôi . Thật làm cho Tư Hạ hâm mộ chết ...
Tư Hạ cười mỉm rồi chuồn lẹ , lần này không cần cha đưa ra bến nữa mà Tư Hạ sẽ tự đi . Đoạn đường ra đấy cũng không xa nên Tư Hạ quyết định đi bộ tới đó . Có một điều kì lạ , trên đường đi hình như cô thấy giống như ai đó đang đi theo mình . Không đúng là rất nhiều người , không phải chỉ là ảo giác thôi chứ
Lúc này Tư Hạ cảm thấy hơi sợ hãi rồi , đoạn đường này cô đi khá là vắng vẻ . Hơn nữa còn biểu hiện giựt giựt mí mắt như lúc sáng . Biết trước như vậy Tư Hạ nhất định sẽ không đi bộ đâu . Nhưng trước giờ cô đâu có làm gì đắc tội với ai đâu chứ . Bàn tay cô nhanh chóng lấy điện thoại trong balo ra , chân cố bước thật nhanh . Nhưng hình như những người đằng sau cũng nhận ra điều này . Lần này họ lộ diện rồi , trực tiếp xông lên phía trước chụp thuốc Tư Hạ
Trong cơn mê man cô chỉ biết đã gọi điện thoại cho ai đó . Nhưng chắc không còn kịp rồi ....
- Alo ....Alooo
......
~~~~
Rào
Một gáo nước dội xuống đỉnh đầu Tư Hạ , lúc này thuốc mê đã gần hết tác dụng Tư Hạ vì bị sặc nước mà tỉnh dậy
- Tỉnh
Hai mắt Tư Hạ dần dần mở ra , nhìn người phụ nữ trước mặt , không đúng cô ta chỉ đáng ở độ tuổi là một cô gái thôi
- Cô là ai , sao lại bắt tôi
Cô ta cười miệt thị khinh thường , hai tay khoanh trước ngực
- Những người bị bắt cóc sau khi tỉnh dậy đều nói như vậy . Cô còn câu hỏi nào khác muốn hỏi không
Lòng Tư Hạ chấn động mạnh . Ai cũng hỏi như vậy , như vậy những lời cô ta nói đồng nghĩa với việc cô ta đã từng bắt cóc rất nhiều người sao
Tư Hạ cố gắng giữ bình tĩnh , điện thoại bây giờ không còn ở trong người . Cô lại đang bị treo lơ lửng trên một sợi dây , nhìn xuống phía dưới là một bể kính nước đầy và sâu ..Không phải bọn họ muốn nhấn chìm cô xuống bể nước này chứ
- Ai sai các người làm việc này
Từng câu từng chữ Tư Hạ nói ra đều run rẩy , chứng tỏ cô đã rất sợ rồi . Nhưng mà ai đã sai bọn họ làm việc này chứ , ít nhất trước khi chết cô còn biết được ai là kẻ đã hãm hại mình
- Muốn biết sao , xuống âm phủ mà tìm
Lời nói cô ta vừa dứt , sợi dây bám giữ lấy người Tư Hạ cũng đứt . Đồng nghĩa với việc cô bị rơi xuống bể kính , mà cô hoàn toàn không biết bơi. Giây phút rơi xuống Tư Hạ rất muốn bán víu lấy một thứ gì đó . Nhưng không cô không bám được vào đâu hết . Cơ thể vùng vẫy trong bể nước sâu , xung quanh cô không nghe rõ gì hết . Trước khi mất đi ý thức cô chỉ biết hình như có tiếng cãi nhau . Tư Hạ cố gắng gồng mình , không thể cứ như vậy mà chết được . Môi Tư Hạ run bần bật , từ nãy cho tới giờ cô luôn mím môi lại để không bị sặc nước
Cắn đôi môi đến rách ra , Tư Hạ bật khóc nhưng nó lại hoà tan vào nước , không phân biệt được đâu là nước và đâu là nước mắt của cô. Không thể thở được , Tư Hạ đành mở miệng rồi bị sặc vài miếng nước . Thật khó chịu ...Tư Hạ cảm thấy thà buông bỏ lúc này còn hơn phải vùng vẫy , dãy dụa để cứu lấy mạng sống bé nhỏ của mình . Con người rồi ai cũng phải chết đi mà , chỉ là sớm hay muộn mà thôi . Nhưng trong đầu cô lại không ngừng hiện lên hình ảnh của cha , mẹ , rồi Cao Tuấn ... Chẳng nhẽ mọi thứ phải chấm dứt ở đây thật
Đột nhiên bàn tay được ai đó níu lấy , Tư Hạ giống như vớ được cành cây lớn giữa dòng sông mà ôm chặt lấy . Đột nhiên người đó cúi xuống hôn lấy cô . Không đúng , chính xác trong tình cảnh này là truyền không khí cho cô . Rồi sau đó ra sao cô cũng chẳng biết luôn . Vì khi ấy cô đã hoàn toàn mất đi ý thức rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.