Chương 7
NaNa1302
07/11/2019
Tiết học đầu tiên cũng khá nhẹ nhàng , giáo sư cho các học sinh làm quen với nhau bằng tiếng anh đơn giản nhất . Với Tư Hạ dĩ nhiên là có một chút
khó khăn , cũng nhờ các bạn trong trung tâm mà cô đã làm quen một cách
nhanh chóng . Đã vào trung tâm học thêm thì chắc chắn phải là người có
quyết tâm học tập . Vậy cho nên lớp rất sôi nổi , hơn hết là rất vui vẻ . Số lượng học sinh cũng không quá nhiều , chỉ 24 người thôi
- Hi , I'm Tu Ha, a freshman in information technology. Nice to meet you ( xin chào , mình là Tư Hạ , sinh viên năm nhất khoa công nghệ thông tin . rất vui được làm quen với các bạn )
Đúng như mọi người nghĩ , có thầy , có bạn học dốt cũng thành trò cưng
Sau hơn hai tiếng làm quen thì buổi học lại kết thúc . Các bạn trong lớp đều rất hoà đồng với nhau , lớp đoàn kết là một điều rất tốt
- Our lesson ends here. Wish you all a good study, I hope my teaching will help them improve ( buổi học của chúng ta kết thúc tại đây . chúc cho các em học tập thật tốt , mong rằng lối dạy của tôi sẽ giúp các em tiến bộ hơn ) ( mình phải dùng google dịch đó các cậu , trời đất tui cũng mù tiếng anh luôn )
Kết thúc buổi học , giáo sư nán lại một chút giải đáp một số vấn đề . Lúc Tư Hạ ra về cũng 9h tối , thời tiết mùa thu se se lạnh , trời cũng như muốn mưa vậy : rất âm u , còn không ngừng có sấm , thỉnh thoảng còn có chớp nhẹ . Nhưng thật thương thay , Tư Hạ không mang theo ô . Xe buýt giờ này cũng không chạy nữa , nói chính xác là cô đã lỡ mất chuyến xe buýt cuối cùng rồi . Phải làm sao bây giờ ??
Đùng ...đùng đùng
Những đám mây như ngày càng nặng , cuối cùng cũng trút những hạt mưa béo mập xuống
Mưa rồi , Tư Hạ đành phải chạy thật nhanh tới trước một cửa quán tạp hoá đã đóng cửa mà trú tạp . Ngoài đường cũng có rất nhiều người đang chạy mưa giống như cô . Gặp lại tình cảnh như vậy , cô lại bỗng chốc nhớ tới mẫu hậu của mình . Khi còn ở trong hậu cung , cũng có một ngày cô và mẫu hậu ra ngoài trồng hoa hướng dương . Khi ấy Tư Hạ mới chỉ 5 tuổi , vẫn còn là một cô bé hồn nhiên nghịch ngợm không sợ trời , không sợ đất
- Mẫu hậu , tại sao chúng ta phải trồng hoa hướng dương ạ
Khi ấy mẫu hậu chỉ cười rồi xoa đầu nói
- Vì hoa hướng dương luôn hướng về phía mặt trời mọc , giống như chúng ta hướng về tương lai vậy . Không cần quá chấp nhặt quá khứ , luôn tươi cười giống như hoa hướng dương vậy
Tư Hạ và mẫu hậu trồng hoa , trời lại đổ cơn mưa rào . Nhưng hai người và một đám nô tì chỉ biết nhìn nhau rồi cười hà hà . Sau đó trong cơn mưa mà tiếp tục trồng hoa hướng dương
Chỉ nghĩ đến thôi , Tư Hạ đã cảm thấy mình thật vui vẻ . Vui vẻ giống như hồi còn nhỏ vậy . Sau khi lớn lên , những ngày tháng đó đã không còn nữa . Mẫu hậu bị bệnh trầm cảm càng ngày càng nặng . Sau khi lên ngôi hoàng hậu , lại càng áp lực hơn . Chỉ nghĩ đến đây thôi , Tư Hạ lại lo lắng cho mẫu hậu của mình
- Này ..!
Ta nói , cắt đứt suy nghĩ của người khác là rất vô duyên . Giống như hắn vậy , thì ra là ...tên là gì nhỉ ... Cao ...Tuấn . Đúng rồi , chính là anh ta . Cái người mà Lộ Khiết thầm thương chộm nhớ đây sao
Cao hơn cô một cái đầu , khoảng 1m80 gì đấy , mặt mũi thật thanh tú , phong cách ăn mặc giống như đại thần vậy . Nói cách khác chính là kiểu mà nam thần đi tới đâu , nữ ngôn tình sẽ đổ rạp tới đấy
- Anh gọi tôi sao
Cao Tuấn gật đầu thay cho trả lời
- Trời còn mưa to , có muốn về chung không , ô của tôi rất lớn
Nói đến đây , Tư Hạ mới để ý tới anh ta cầm chiếc ô qua đây . Nhưng Tư Hạ không hiểu , anh ta có ô rồi còn chạy qua đây làm gì . Chẳng nhẽ chỉ là cho cô đi ké chăng ? Chắc không phải đâu , do cô suy nghĩ quá nhiều thôi
- Không sao đâu , đợi trời tạnh rồi tôi về cũng được . Cảm ơn anh
Mặc dù anh ta có ý tốt , nhưng cô không thể tuỳ tiện tới mức như vậy được . Nam nữ thụ thụ bất thân, nếu như hai người đi chung một chiếc ô , nếu để người khác nhìn thấy không biết ngày mai trên diễn đàn trường sẽ náo loạn tới mức nào đây
- Mưa còn đấy
Tư Hạ nhìn ngoài trời , mưa không quá to nhưng có lẽ rất dai dẳng . Nước mưa từ trên mái trút hết xuống dưới , va chạm không ngừng làm cho nền nước kêu lộp bộp . Nó cũng giống như tiếng lòng của Tư Hạ vậy . Thật là khó sử
Thấy Tư Hạ như vậy , Cao Tuấn cũng không bắt ép nữa mà đưa ô của mình cho cô . Sau đó chạy thật nhanh qua màn mưa ...Chẳng nhẽ anh ta thật sự không sợ bị cảm lạnh sao . Tư Hạ cảm thấy có chút không nỡ
—————-
Cao Tuấn là một sinh viên năm 3 của khoa công nghệ thông tin . Nếu nói trong trường có hoa khôi thì cũng không thể thiếu một đại soái ca được . Mà đại soái ca ấy chính là Cao Tuấn
Giống như lời nói của Tư Hạ , Cao Tuấn cao 1m80 , là một ‘ đại đại soái ca ‘ làm đốn tim biết bao nhiêu thiếu nữ . Cao Tuấn có rất nhiều người biết , cũng có rất nhiều người hâm mộ anh . Nhưng những gì mà họ biết về anh vô cùng ít ỏi . Nó giống như một ẩn số , gia thế và con người của Cao Tuấn như một chữ X vậy . Rất ít người biết tới ....BÍ ẨN
- Hi , I'm Tu Ha, a freshman in information technology. Nice to meet you ( xin chào , mình là Tư Hạ , sinh viên năm nhất khoa công nghệ thông tin . rất vui được làm quen với các bạn )
Đúng như mọi người nghĩ , có thầy , có bạn học dốt cũng thành trò cưng
Sau hơn hai tiếng làm quen thì buổi học lại kết thúc . Các bạn trong lớp đều rất hoà đồng với nhau , lớp đoàn kết là một điều rất tốt
- Our lesson ends here. Wish you all a good study, I hope my teaching will help them improve ( buổi học của chúng ta kết thúc tại đây . chúc cho các em học tập thật tốt , mong rằng lối dạy của tôi sẽ giúp các em tiến bộ hơn ) ( mình phải dùng google dịch đó các cậu , trời đất tui cũng mù tiếng anh luôn )
Kết thúc buổi học , giáo sư nán lại một chút giải đáp một số vấn đề . Lúc Tư Hạ ra về cũng 9h tối , thời tiết mùa thu se se lạnh , trời cũng như muốn mưa vậy : rất âm u , còn không ngừng có sấm , thỉnh thoảng còn có chớp nhẹ . Nhưng thật thương thay , Tư Hạ không mang theo ô . Xe buýt giờ này cũng không chạy nữa , nói chính xác là cô đã lỡ mất chuyến xe buýt cuối cùng rồi . Phải làm sao bây giờ ??
Đùng ...đùng đùng
Những đám mây như ngày càng nặng , cuối cùng cũng trút những hạt mưa béo mập xuống
Mưa rồi , Tư Hạ đành phải chạy thật nhanh tới trước một cửa quán tạp hoá đã đóng cửa mà trú tạp . Ngoài đường cũng có rất nhiều người đang chạy mưa giống như cô . Gặp lại tình cảnh như vậy , cô lại bỗng chốc nhớ tới mẫu hậu của mình . Khi còn ở trong hậu cung , cũng có một ngày cô và mẫu hậu ra ngoài trồng hoa hướng dương . Khi ấy Tư Hạ mới chỉ 5 tuổi , vẫn còn là một cô bé hồn nhiên nghịch ngợm không sợ trời , không sợ đất
- Mẫu hậu , tại sao chúng ta phải trồng hoa hướng dương ạ
Khi ấy mẫu hậu chỉ cười rồi xoa đầu nói
- Vì hoa hướng dương luôn hướng về phía mặt trời mọc , giống như chúng ta hướng về tương lai vậy . Không cần quá chấp nhặt quá khứ , luôn tươi cười giống như hoa hướng dương vậy
Tư Hạ và mẫu hậu trồng hoa , trời lại đổ cơn mưa rào . Nhưng hai người và một đám nô tì chỉ biết nhìn nhau rồi cười hà hà . Sau đó trong cơn mưa mà tiếp tục trồng hoa hướng dương
Chỉ nghĩ đến thôi , Tư Hạ đã cảm thấy mình thật vui vẻ . Vui vẻ giống như hồi còn nhỏ vậy . Sau khi lớn lên , những ngày tháng đó đã không còn nữa . Mẫu hậu bị bệnh trầm cảm càng ngày càng nặng . Sau khi lên ngôi hoàng hậu , lại càng áp lực hơn . Chỉ nghĩ đến đây thôi , Tư Hạ lại lo lắng cho mẫu hậu của mình
- Này ..!
Ta nói , cắt đứt suy nghĩ của người khác là rất vô duyên . Giống như hắn vậy , thì ra là ...tên là gì nhỉ ... Cao ...Tuấn . Đúng rồi , chính là anh ta . Cái người mà Lộ Khiết thầm thương chộm nhớ đây sao
Cao hơn cô một cái đầu , khoảng 1m80 gì đấy , mặt mũi thật thanh tú , phong cách ăn mặc giống như đại thần vậy . Nói cách khác chính là kiểu mà nam thần đi tới đâu , nữ ngôn tình sẽ đổ rạp tới đấy
- Anh gọi tôi sao
Cao Tuấn gật đầu thay cho trả lời
- Trời còn mưa to , có muốn về chung không , ô của tôi rất lớn
Nói đến đây , Tư Hạ mới để ý tới anh ta cầm chiếc ô qua đây . Nhưng Tư Hạ không hiểu , anh ta có ô rồi còn chạy qua đây làm gì . Chẳng nhẽ chỉ là cho cô đi ké chăng ? Chắc không phải đâu , do cô suy nghĩ quá nhiều thôi
- Không sao đâu , đợi trời tạnh rồi tôi về cũng được . Cảm ơn anh
Mặc dù anh ta có ý tốt , nhưng cô không thể tuỳ tiện tới mức như vậy được . Nam nữ thụ thụ bất thân, nếu như hai người đi chung một chiếc ô , nếu để người khác nhìn thấy không biết ngày mai trên diễn đàn trường sẽ náo loạn tới mức nào đây
- Mưa còn đấy
Tư Hạ nhìn ngoài trời , mưa không quá to nhưng có lẽ rất dai dẳng . Nước mưa từ trên mái trút hết xuống dưới , va chạm không ngừng làm cho nền nước kêu lộp bộp . Nó cũng giống như tiếng lòng của Tư Hạ vậy . Thật là khó sử
Thấy Tư Hạ như vậy , Cao Tuấn cũng không bắt ép nữa mà đưa ô của mình cho cô . Sau đó chạy thật nhanh qua màn mưa ...Chẳng nhẽ anh ta thật sự không sợ bị cảm lạnh sao . Tư Hạ cảm thấy có chút không nỡ
—————-
Cao Tuấn là một sinh viên năm 3 của khoa công nghệ thông tin . Nếu nói trong trường có hoa khôi thì cũng không thể thiếu một đại soái ca được . Mà đại soái ca ấy chính là Cao Tuấn
Giống như lời nói của Tư Hạ , Cao Tuấn cao 1m80 , là một ‘ đại đại soái ca ‘ làm đốn tim biết bao nhiêu thiếu nữ . Cao Tuấn có rất nhiều người biết , cũng có rất nhiều người hâm mộ anh . Nhưng những gì mà họ biết về anh vô cùng ít ỏi . Nó giống như một ẩn số , gia thế và con người của Cao Tuấn như một chữ X vậy . Rất ít người biết tới ....BÍ ẨN
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.