Chương 43: Vui vẻ trước sóng gió
NaNa1302
24/11/2019
Ngày Tư Hạ xuất viện Trần Phong đến đón cả bác trai bác gái , Lộ Khiết cùng
cô về. Tư Hạ không ở trong kí túc xá nữa mà đến một căn nhà trong khu
chung cư cũng khá gần trường đứng dưới tên của Trần Phong. Ban đầu cha
mẹ Tư Hạ muốn thuê khách sạn ở hai ba hôm, nhưng Trần Phong lại đưa ra
yêu cầu thiết thực hơn. Anh có một căn hộ đã bỏ lâu không dùng, nhưng
thường ngày vẫn có người tới quét dọn. Đồ dùng trong nhà vẫn còn mới,
nếu như không chê thì mọi người dọn tới đây ở. Cũng coi như là trông
nhà cho anh luôn . Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là ở khách sạn bất tiện hơn đi.
Nhưng cũng không thể quá mức phiền Trần Phong cho được
Thứ nhất cô và anh ta không quá gọi là quen biết, chỉ là gặp nhau hai ba lần rồi mỗi lần chỉ là anh ta giúp đỡ cô
Thứ hai, anh ta và Cao Tuấn là bạn thân... như vậy quá bất tiện đi. Mặc dù cô biết bạn thân thì không thể đánh đồng cùng nhau được. Nhưng vẫn là cô không yên tâm...
Nhưng cuối cùng vẫn là nghe theo lời khuyên từ Trần Phong
- Mọi người không phải ngại đâu, mặc dù cháu và em ấy không thân nhau cho lắm nhưng mà cháu rất ngưỡng mộ và cảm mến em ấy. Suy đi tính lại cháu vẫn thấy ở khách sạn bất tiện hơn, vả lại mọi người cũng chỉ ở đây có vài ngày thôi mà
Lộ Khiết đứng bên cạnh cũng chen vào một câu
- Đúng đấy, dù gì ở khách sạn cũng cách đây khá là xa. So với đến khu chung cư nhà học trưởng còn gần hơn nhiều. Vả lại bọn con muốn đến thăm Tư Hạ thì gần hơn nữa
Cuối cùng thì cũng gật đầu, xe xuất phát đến khu chung cư. Nhà của Trần Phong ở ngay lầu 1 khá là tiện đi lại, không phải lên lên xuống tầng cao
Mẹ Tư Hạ đứng đối diện với Trần Phong
- Chuyện này, thực sự cảm ơn cháu đã cho chúng ta tá túc ở đây
Trần Phong cười cười gãi đầu
- Cũng không có gì đáng để cảm ơn đâu ạ. Dù sao sau này cũng là người một nhà cả
Câu nói sau Trần Phong nói cực kì bé, dường như là chỉ lí nhí ở trong miệng không ai nghe thấy gì
- Hả, cháu nói gì cơ
- Dạ không có gì đâu ạ. Vậy bây giờ bác có cần gì không ạ
Cha Tư Hạ đứng từ xa thầm đánh giá ' hình như cậu thanh niên này đang muốn theo đuổi con gái ông. Khi nãy ông để ý trong lúc lái xe Trần Phong luôn nhìn gương chiếu hậu. Ông để ý từ góc độ của Trần Phong nhìn sang thì chính là Tư Hạ đang ngồi mỉm cười thật tươi. Lại để ý đến Trần Phong... cười lộ nguyên cả cái hàm ra rồi '
Ngồi cũng đã lâu, Tư Hạ đã vào bên trong nằm nghỉ ngơi. Mẹ cô ở trong bếp xào xào nấu nấu. Lộ Khiết thì ra ngoài mua hoa quả. Chỉ còn một mình Trần Phong cùng cha của Tư Hạ ngồi uống trà, thỉnh thoảng lại trao đổi qua lại hai ba câu. Cảm thấy hơi ái ngại, Trần Phong liền đứng lên
- Cũng đã muộn rồi, cháu xin phép hai bác cháu về trước ạ
Bác trai chưa kịp nói gì nhưng bác gái nghe vậy mà từ trong bếp chạy nhanh ra
- Đừng về vội chứ, ở lại ăn với nhà ta một bữa. Dù gì hôm nay cháu cũng giúp nhà ta không ít. Ở đây thưởng thức tay nghề của ta xem có ngon như người trong nhà cháu làm không nhé
Mẹ của Tư Hạ cũng có một cái nhìn khách quan hơn với Trần Phong rồi . Hai ông bà thầm nhìn nhau mà bật cười. Một chàng thanh niên trẻ tuổi, gia thế thì không nói đến bởi vì cha mẹ Tư Hạ không bao giờ quan trọng việc nhà người này người kia giàu có hay không. Còn về tính cách thì phải thầm khen ngợi rồi, còn rất duyên nữa
- Vậy được ạ, cháu cũng cảm thấy đói rồi, còn bị mùi thơm thức ăn của bác gái nấu làm bụng kêu ọt ẹt từ nãy giờ
...hơn nữa còn có năng khiếu hài hước nữa. Chàng trai này... ừm hài lòng
Lộ Khiết đi mua một ít trái cây về liền nhập hội luôn. Trên bàn ăn tuy không phải là những món bắt mắt như ngoài nhà hàng. Nhưng nó lại thể hiện cho bữa ăn của một gia đình ấm cúng biết bao. Có cơm nóng, canh bỏng, có thịt, có cá...không hiểu sao thấy cực kì ngon miệng, ngon hơn cả những nhà hàng anh từng ăn. Trần Phong lại nghĩ đến bữa ăn của gia đình mình , ngoài chờ đợi đến người đến cơm canh nguội hẳn đi phải hâm lại vài lần. Cho tới một bữa ăn không ai lên tiếng, đáp lại trong không gian chỉ là tiếng bát đũa va chạm vào nhau không mấy vui vẻ
- Đồ mẹ nuôi nấu là ngon , là chuẩn nhất
Vừa gắp một miếng cá kho vào miệng Lộ Khiết liền cảm thán, ngón tay cái dơ ra biểu tượng như đầu bếp nấu ngon số một vậy
- Con thì lúc nào cũng chỉ biết khen mồm thôi. Nịnh hót là giỏi
- Con nói thật mà mẹ, mẹ nấu ăn là số 1 luôn. Đến mẹ con nấu còn dở hơn mẹ gấp nhiều lần
Lộ Khiết nhìn xung quanh mâm một lần sau đó đặt đũa ngang bág ghé lại gần mẹ
- Con nói nhỏ mẹ nghe nhé, mẹ con nấu ăn bữa nào là phải để cốc nước bên cạnh. Ăn một miếng thịt,uống một miếng nước...
Nói nhỏ, nhưng mà cả bàn nghe thấy rồi thì sao ?? Là một trận cười vang cả nhà bếp đó. Người ta gọi đây chính là một bữa ăn vui vẻ
Thứ nhất cô và anh ta không quá gọi là quen biết, chỉ là gặp nhau hai ba lần rồi mỗi lần chỉ là anh ta giúp đỡ cô
Thứ hai, anh ta và Cao Tuấn là bạn thân... như vậy quá bất tiện đi. Mặc dù cô biết bạn thân thì không thể đánh đồng cùng nhau được. Nhưng vẫn là cô không yên tâm...
Nhưng cuối cùng vẫn là nghe theo lời khuyên từ Trần Phong
- Mọi người không phải ngại đâu, mặc dù cháu và em ấy không thân nhau cho lắm nhưng mà cháu rất ngưỡng mộ và cảm mến em ấy. Suy đi tính lại cháu vẫn thấy ở khách sạn bất tiện hơn, vả lại mọi người cũng chỉ ở đây có vài ngày thôi mà
Lộ Khiết đứng bên cạnh cũng chen vào một câu
- Đúng đấy, dù gì ở khách sạn cũng cách đây khá là xa. So với đến khu chung cư nhà học trưởng còn gần hơn nhiều. Vả lại bọn con muốn đến thăm Tư Hạ thì gần hơn nữa
Cuối cùng thì cũng gật đầu, xe xuất phát đến khu chung cư. Nhà của Trần Phong ở ngay lầu 1 khá là tiện đi lại, không phải lên lên xuống tầng cao
Mẹ Tư Hạ đứng đối diện với Trần Phong
- Chuyện này, thực sự cảm ơn cháu đã cho chúng ta tá túc ở đây
Trần Phong cười cười gãi đầu
- Cũng không có gì đáng để cảm ơn đâu ạ. Dù sao sau này cũng là người một nhà cả
Câu nói sau Trần Phong nói cực kì bé, dường như là chỉ lí nhí ở trong miệng không ai nghe thấy gì
- Hả, cháu nói gì cơ
- Dạ không có gì đâu ạ. Vậy bây giờ bác có cần gì không ạ
Cha Tư Hạ đứng từ xa thầm đánh giá ' hình như cậu thanh niên này đang muốn theo đuổi con gái ông. Khi nãy ông để ý trong lúc lái xe Trần Phong luôn nhìn gương chiếu hậu. Ông để ý từ góc độ của Trần Phong nhìn sang thì chính là Tư Hạ đang ngồi mỉm cười thật tươi. Lại để ý đến Trần Phong... cười lộ nguyên cả cái hàm ra rồi '
Ngồi cũng đã lâu, Tư Hạ đã vào bên trong nằm nghỉ ngơi. Mẹ cô ở trong bếp xào xào nấu nấu. Lộ Khiết thì ra ngoài mua hoa quả. Chỉ còn một mình Trần Phong cùng cha của Tư Hạ ngồi uống trà, thỉnh thoảng lại trao đổi qua lại hai ba câu. Cảm thấy hơi ái ngại, Trần Phong liền đứng lên
- Cũng đã muộn rồi, cháu xin phép hai bác cháu về trước ạ
Bác trai chưa kịp nói gì nhưng bác gái nghe vậy mà từ trong bếp chạy nhanh ra
- Đừng về vội chứ, ở lại ăn với nhà ta một bữa. Dù gì hôm nay cháu cũng giúp nhà ta không ít. Ở đây thưởng thức tay nghề của ta xem có ngon như người trong nhà cháu làm không nhé
Mẹ của Tư Hạ cũng có một cái nhìn khách quan hơn với Trần Phong rồi . Hai ông bà thầm nhìn nhau mà bật cười. Một chàng thanh niên trẻ tuổi, gia thế thì không nói đến bởi vì cha mẹ Tư Hạ không bao giờ quan trọng việc nhà người này người kia giàu có hay không. Còn về tính cách thì phải thầm khen ngợi rồi, còn rất duyên nữa
- Vậy được ạ, cháu cũng cảm thấy đói rồi, còn bị mùi thơm thức ăn của bác gái nấu làm bụng kêu ọt ẹt từ nãy giờ
...hơn nữa còn có năng khiếu hài hước nữa. Chàng trai này... ừm hài lòng
Lộ Khiết đi mua một ít trái cây về liền nhập hội luôn. Trên bàn ăn tuy không phải là những món bắt mắt như ngoài nhà hàng. Nhưng nó lại thể hiện cho bữa ăn của một gia đình ấm cúng biết bao. Có cơm nóng, canh bỏng, có thịt, có cá...không hiểu sao thấy cực kì ngon miệng, ngon hơn cả những nhà hàng anh từng ăn. Trần Phong lại nghĩ đến bữa ăn của gia đình mình , ngoài chờ đợi đến người đến cơm canh nguội hẳn đi phải hâm lại vài lần. Cho tới một bữa ăn không ai lên tiếng, đáp lại trong không gian chỉ là tiếng bát đũa va chạm vào nhau không mấy vui vẻ
- Đồ mẹ nuôi nấu là ngon , là chuẩn nhất
Vừa gắp một miếng cá kho vào miệng Lộ Khiết liền cảm thán, ngón tay cái dơ ra biểu tượng như đầu bếp nấu ngon số một vậy
- Con thì lúc nào cũng chỉ biết khen mồm thôi. Nịnh hót là giỏi
- Con nói thật mà mẹ, mẹ nấu ăn là số 1 luôn. Đến mẹ con nấu còn dở hơn mẹ gấp nhiều lần
Lộ Khiết nhìn xung quanh mâm một lần sau đó đặt đũa ngang bág ghé lại gần mẹ
- Con nói nhỏ mẹ nghe nhé, mẹ con nấu ăn bữa nào là phải để cốc nước bên cạnh. Ăn một miếng thịt,uống một miếng nước...
Nói nhỏ, nhưng mà cả bàn nghe thấy rồi thì sao ?? Là một trận cười vang cả nhà bếp đó. Người ta gọi đây chính là một bữa ăn vui vẻ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.