Chương 616: "Coi trời bằng vung!"
Tg Tinh Quân
30/11/2021
Trước đó Đàm Hồng còn khó chịu nghĩ rằng đợi mọi chuyện kết thúc sẽ tìm cơ hội trả thù Trần Hạo.
Lúc này đây, ông ta không dám ôm suy nghĩ làm loạn nào nữa, lòng mừng rỡ vì đã không chọc giận anh đến mức không thể cứu vãn được nữa, nếu không thì bị ăn hành như Quách Cự là cái chắc rồi.
Sau khi Trần Hạo đi, các bảo vệ còn lại trong câu lạc bộ mới chạy đến, thấy khung cảnh trước mắt thì giật cả mình.
Quách Cự nhanh chóng được người của câu lạc bộ đưa vào phòng bao, bác sĩ riêng ở đây lanh lẹ chỉnh xương cho ông ta.
Quách Cự nằm trên giường, đau đến nỗi nước mắt tuôn như mưa.
Nhưng khi đã bình tĩnh lại, ông ta quên hết cơn sợ hãi, lòng tràn đầy oán hận muốn lột da rút gân Trần Hạo ra.
Các nhân vật tai to mặt lớn tham dự bữa tiệc muốn về nhưng lại không dám, chỉ biết ngơ ngác đứng một bên.
Lúc này, ngoài cửa xuất hiện một người, nhận ra người đó là ai, Quách Cự lại rơi nước mắt.
"Anh Tần, anh phải giúp tôi, anh xem tôi bị người ta đánh đập ác chưa này, anh báo thù cho tôi với! Nếu không thì từ nay về sau người Hương Giang chúng tôi còn lăn lộn thế nào ở tỉnh Sở nữa!", Quách Cự khóc lóc kể lể.
Thấy dáng vẻ tàn như chó chết này của ông ta, người đến tức giận trợn tròn mắt.
"Con mẹ nó, ai mà lớn gan quá vậy? Không biết doanh nhân Hương Giang chúng ta là tập thể đoàn kết nhất sao? Đúng là chán sống!", trên mặt anh Tần là vẻ bặm trợn như sắp ăn thịt người vậy.
Thấy anh Tần đến, những ông lớn Hương Giang đang đứng xung quanh lập tức cho rằng Trần Hạo vừa gây chuyện sắp xong đời rồi. Anh Tần này không hề đơn giản, có quan hệ với cả hai giới hắc đạo và bạch đạo. Ở Hương Giang, địa vị của ông ta chỉ đứng sau những người máu mặt của bốn dòng họ lớn.
"Anh Tần! Anh đừng tức giận, xảy ra chuyện như vậy chúng tôi cũng rất khó chịu. Anh hãy yên tâm, cảnh sát Hải Dương nhất định sẽ đưa kẻ gây chuyện ra công lý! Cho doanh nhân Hương Giang một câu trả lời thích đáng!", Đàm Hồng nịnh nọt nói với anh Tần.
Anh Tần lạnh nhạt nhìn sang, rõ ràng không biết Đàm Hồng là ai, chỉ nhìn một cái rồi thôi làm cho ông ấy cực kỳ lúng túng.
"Không cần cảnh sát mấy người nhúng tay vào, tự tôi sẽ khiến kẻ gây chuyện này trả giá đắt, người Hương Giang không dễ bắt nạt vậy đâu!", anh Tần ngạo nghễ nói.
Quách Cự đang nằm trên giường bệnh nghe vậy thì lại khóc lóc: "Anh Tần, lần này anh mà giúp tôi thì anh sẽ là ân nhân cứu mạng của tôi! Anh nói tôi đi hướng đông, tôi tuyệt đối không đi hướng tây!"
Anh Tần cao ngạo gật đầu.
Thấy vậy, các ông lớn Hải Dương còn lại cũng hối hả phụ họa theo, chửi mắng Trần Hạo hết câu này đến câu khác.
"Quá kỳ cục, có để pháp luật vào đâu không vậy? Thế này là khinh thường luật pháp, coi rẻ mạng người!"
"Đúng đấy, người như vậy mà không dạy dỗ lại thì còn công lý ở đâu nữa?"
"Coi trời bằng vung!"
Trong lúc đám người đang căm phẫn, anh Tần hỏi: "Rốt cuộc là ai mà lợi hại thế? Không chỉ đánh ông mà còn ác độc đập gãy hai chân ông luôn?"
"Tên thằng đó là Trần Hạo, tôi biết cậu ta có quen biết với minh tinh Tô Hâm Dao, có cả Tiêu Nhất Phi của Cửu Khúc nữa!"
"Hừ! Chắc lại là thứ con ông cháu cha nghĩ mình là nhất rồi, chuyện này giao cho tôi. Quách Cự, ông cứ dưỡng thương đi, để tôi đi giải quyết... Hả? Khoan đã, ông mới nói người đó tên gì đấy?", sắc mặt anh Tần chợt thay đổi.
Lúc này đây, ông ta không dám ôm suy nghĩ làm loạn nào nữa, lòng mừng rỡ vì đã không chọc giận anh đến mức không thể cứu vãn được nữa, nếu không thì bị ăn hành như Quách Cự là cái chắc rồi.
Sau khi Trần Hạo đi, các bảo vệ còn lại trong câu lạc bộ mới chạy đến, thấy khung cảnh trước mắt thì giật cả mình.
Quách Cự nhanh chóng được người của câu lạc bộ đưa vào phòng bao, bác sĩ riêng ở đây lanh lẹ chỉnh xương cho ông ta.
Quách Cự nằm trên giường, đau đến nỗi nước mắt tuôn như mưa.
Nhưng khi đã bình tĩnh lại, ông ta quên hết cơn sợ hãi, lòng tràn đầy oán hận muốn lột da rút gân Trần Hạo ra.
Các nhân vật tai to mặt lớn tham dự bữa tiệc muốn về nhưng lại không dám, chỉ biết ngơ ngác đứng một bên.
Lúc này, ngoài cửa xuất hiện một người, nhận ra người đó là ai, Quách Cự lại rơi nước mắt.
"Anh Tần, anh phải giúp tôi, anh xem tôi bị người ta đánh đập ác chưa này, anh báo thù cho tôi với! Nếu không thì từ nay về sau người Hương Giang chúng tôi còn lăn lộn thế nào ở tỉnh Sở nữa!", Quách Cự khóc lóc kể lể.
Thấy dáng vẻ tàn như chó chết này của ông ta, người đến tức giận trợn tròn mắt.
"Con mẹ nó, ai mà lớn gan quá vậy? Không biết doanh nhân Hương Giang chúng ta là tập thể đoàn kết nhất sao? Đúng là chán sống!", trên mặt anh Tần là vẻ bặm trợn như sắp ăn thịt người vậy.
Thấy anh Tần đến, những ông lớn Hương Giang đang đứng xung quanh lập tức cho rằng Trần Hạo vừa gây chuyện sắp xong đời rồi. Anh Tần này không hề đơn giản, có quan hệ với cả hai giới hắc đạo và bạch đạo. Ở Hương Giang, địa vị của ông ta chỉ đứng sau những người máu mặt của bốn dòng họ lớn.
"Anh Tần! Anh đừng tức giận, xảy ra chuyện như vậy chúng tôi cũng rất khó chịu. Anh hãy yên tâm, cảnh sát Hải Dương nhất định sẽ đưa kẻ gây chuyện ra công lý! Cho doanh nhân Hương Giang một câu trả lời thích đáng!", Đàm Hồng nịnh nọt nói với anh Tần.
Anh Tần lạnh nhạt nhìn sang, rõ ràng không biết Đàm Hồng là ai, chỉ nhìn một cái rồi thôi làm cho ông ấy cực kỳ lúng túng.
"Không cần cảnh sát mấy người nhúng tay vào, tự tôi sẽ khiến kẻ gây chuyện này trả giá đắt, người Hương Giang không dễ bắt nạt vậy đâu!", anh Tần ngạo nghễ nói.
Quách Cự đang nằm trên giường bệnh nghe vậy thì lại khóc lóc: "Anh Tần, lần này anh mà giúp tôi thì anh sẽ là ân nhân cứu mạng của tôi! Anh nói tôi đi hướng đông, tôi tuyệt đối không đi hướng tây!"
Anh Tần cao ngạo gật đầu.
Thấy vậy, các ông lớn Hải Dương còn lại cũng hối hả phụ họa theo, chửi mắng Trần Hạo hết câu này đến câu khác.
"Quá kỳ cục, có để pháp luật vào đâu không vậy? Thế này là khinh thường luật pháp, coi rẻ mạng người!"
"Đúng đấy, người như vậy mà không dạy dỗ lại thì còn công lý ở đâu nữa?"
"Coi trời bằng vung!"
Trong lúc đám người đang căm phẫn, anh Tần hỏi: "Rốt cuộc là ai mà lợi hại thế? Không chỉ đánh ông mà còn ác độc đập gãy hai chân ông luôn?"
"Tên thằng đó là Trần Hạo, tôi biết cậu ta có quen biết với minh tinh Tô Hâm Dao, có cả Tiêu Nhất Phi của Cửu Khúc nữa!"
"Hừ! Chắc lại là thứ con ông cháu cha nghĩ mình là nhất rồi, chuyện này giao cho tôi. Quách Cự, ông cứ dưỡng thương đi, để tôi đi giải quyết... Hả? Khoan đã, ông mới nói người đó tên gì đấy?", sắc mặt anh Tần chợt thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.