Chương 615: Cực kỳ đáng sợ.
Tg Tinh Quân
30/11/2021
Đội trưởng đội bảo vệ sững sờ, khó tin dụi mắt, tự hỏi không biết người này là người hay quỷ mà lại lợi hại đến thế.
Trần Hạo hờ hững liếc nhìn anh ta: "Không phải chuyện gì cũng chõ mũi vào được đâu!"
"Cậu… Cậu..."
Đội trưởng chửi thề trong lòng, đang lúc suy nghĩ nên nói gì thì anh lại ra tay lần nữa.
Trong nháy mắt, Trần Hạo dễ như trở bàn tay tát cả đám bảo vệ văng ra ngoài, khiến cho nhóm bảo vệ mới vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ chất đống thành núi ở góc tường.
Cảnh tượng này làm cho những người xung quanh ngỡ ngàng, không thể không nghi ngờ cuộc đời. Ánh mắt họ nhìn Trần Hạo hiện lên sự sợ hãi, không tự chủ lùi ra sau, vô thức muốn cách xa anh một chút.
Trần Hạo nở nụ cười xấu xa tiến đến trước mặt Quách Cự.
Ông ta hoảng loạn lùi về phía sau.
Trần Hạo vẫn không nói gì, chỉ từng bước một đến gần.
"Mày...Mày đừng có làm ẩu, làm ẩu là phải trả giá đắt..."
"Rắc rắc!", Quách Cự chưa kịp nói hết lời đã bị anh tung cước đá gãy chân.
Ông ta ngã phịch xuống đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng theo sống lưng, trong nháy mắt áo quần đã ướt như suối, kêu la thảm thiết.
Trần Hạo vẫn chỉ nhìn Quách Cự mà không nói tiếng nào.
"Đừng có xằng bậy… Tao… Tao biết lỗi rồi...", ông ta bị dáng vẻ này của anh làm cho sợ hãi.
Trần Hạo không chỉ ra tay tàn nhẫn mà ánh mắt của anh lúc này cũng cực kỳ đáng sợ.
Giống như một vị thần ở trên cao nhìn xuống con kiến hôi vậy, trong khoảnh khắc bị Trần Hạo nhìn đến, Quách Cự thậm chí có ý muốn quỳ xuống đất bái lạy anh.
Ông ta tiểu ra quần tại chỗ: "Tha cho tao... Làm ơn tha cho tao... Tao sẽ đưa thứ đó cho mày, tao sẽ... Á!"
Một người mang tiếng là ông lớn của Hương Giang, đã bốn mươi năm mươi tuổi thế mà lại bị Trần Hạo dọa cho ỉ ôi gào khóc!
Ông ta đầm đìa nước mắt lấy điện thoại ra khỏi túi: "Tao lưu nó ở trong điện thoại, mày...mày lấy đi!"
Trần Hạo nhận lấy di động rồi nhét vào túi, mắt vẫn cứ nhìn Quách Cự.
Ông ta sợ sệt hỏi: "Tao đã đưa cho mày rồi, mày còn muốn gì nữa?"
Trần Hạo lạnh lùng cười: "Ông đã làm lãng phí rất nhiều thời gian của tôi, bây giờ ông phải bị trừng phạt!"
"Không...mày không giữ lời...không..."
"Rắc rắc!", anh không cho Quách Cự cơ hội nói nhảm thêm nữa, đạp gãy nốt chân còn lại của ông ta.
Quách Cự đau đớn lăn lộn dưới đất, thê thảm rít lên.
Trần Hạo không cho ông lớn từng được người người tung hứng như cái rốn của vũ trụ này một cái liếc mắt nào nữa, như thể vừa rồi chỉ là đập chết một con kiến vậy, thản nhiên chắp tay chậm rãi ra khỏi phòng tiệc.
Những người khác kinh hoàng không dám phát ra tiếng, hít thở cũng không dám thở quá mạnh, sợ sẽ chọc giận anh rồi rơi vào kết cục như Quách Cự.
Lúc này, phòng tiệc im lặng đến kinh hoàng, ánh nhìn của tất cả mọi người đều dồn về phía Trần Hạo. Mãi đến khi anh rời khỏi đây, họ mới nặng nề thở hắt ra.
Trong lòng những người này nảy lên mối nghi ngờ giống nhau, rốt cuộc người trẻ tuổi ngông cuồng phách lối này là ai?
Về phần Đàm Hồng bị Trần Hạo ném văng ra như một con chó chết thì đã sợ hãi đến mức quần lót cũng mướt mồ hôi.
Trần Hạo hờ hững liếc nhìn anh ta: "Không phải chuyện gì cũng chõ mũi vào được đâu!"
"Cậu… Cậu..."
Đội trưởng chửi thề trong lòng, đang lúc suy nghĩ nên nói gì thì anh lại ra tay lần nữa.
Trong nháy mắt, Trần Hạo dễ như trở bàn tay tát cả đám bảo vệ văng ra ngoài, khiến cho nhóm bảo vệ mới vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ chất đống thành núi ở góc tường.
Cảnh tượng này làm cho những người xung quanh ngỡ ngàng, không thể không nghi ngờ cuộc đời. Ánh mắt họ nhìn Trần Hạo hiện lên sự sợ hãi, không tự chủ lùi ra sau, vô thức muốn cách xa anh một chút.
Trần Hạo nở nụ cười xấu xa tiến đến trước mặt Quách Cự.
Ông ta hoảng loạn lùi về phía sau.
Trần Hạo vẫn không nói gì, chỉ từng bước một đến gần.
"Mày...Mày đừng có làm ẩu, làm ẩu là phải trả giá đắt..."
"Rắc rắc!", Quách Cự chưa kịp nói hết lời đã bị anh tung cước đá gãy chân.
Ông ta ngã phịch xuống đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng theo sống lưng, trong nháy mắt áo quần đã ướt như suối, kêu la thảm thiết.
Trần Hạo vẫn chỉ nhìn Quách Cự mà không nói tiếng nào.
"Đừng có xằng bậy… Tao… Tao biết lỗi rồi...", ông ta bị dáng vẻ này của anh làm cho sợ hãi.
Trần Hạo không chỉ ra tay tàn nhẫn mà ánh mắt của anh lúc này cũng cực kỳ đáng sợ.
Giống như một vị thần ở trên cao nhìn xuống con kiến hôi vậy, trong khoảnh khắc bị Trần Hạo nhìn đến, Quách Cự thậm chí có ý muốn quỳ xuống đất bái lạy anh.
Ông ta tiểu ra quần tại chỗ: "Tha cho tao... Làm ơn tha cho tao... Tao sẽ đưa thứ đó cho mày, tao sẽ... Á!"
Một người mang tiếng là ông lớn của Hương Giang, đã bốn mươi năm mươi tuổi thế mà lại bị Trần Hạo dọa cho ỉ ôi gào khóc!
Ông ta đầm đìa nước mắt lấy điện thoại ra khỏi túi: "Tao lưu nó ở trong điện thoại, mày...mày lấy đi!"
Trần Hạo nhận lấy di động rồi nhét vào túi, mắt vẫn cứ nhìn Quách Cự.
Ông ta sợ sệt hỏi: "Tao đã đưa cho mày rồi, mày còn muốn gì nữa?"
Trần Hạo lạnh lùng cười: "Ông đã làm lãng phí rất nhiều thời gian của tôi, bây giờ ông phải bị trừng phạt!"
"Không...mày không giữ lời...không..."
"Rắc rắc!", anh không cho Quách Cự cơ hội nói nhảm thêm nữa, đạp gãy nốt chân còn lại của ông ta.
Quách Cự đau đớn lăn lộn dưới đất, thê thảm rít lên.
Trần Hạo không cho ông lớn từng được người người tung hứng như cái rốn của vũ trụ này một cái liếc mắt nào nữa, như thể vừa rồi chỉ là đập chết một con kiến vậy, thản nhiên chắp tay chậm rãi ra khỏi phòng tiệc.
Những người khác kinh hoàng không dám phát ra tiếng, hít thở cũng không dám thở quá mạnh, sợ sẽ chọc giận anh rồi rơi vào kết cục như Quách Cự.
Lúc này, phòng tiệc im lặng đến kinh hoàng, ánh nhìn của tất cả mọi người đều dồn về phía Trần Hạo. Mãi đến khi anh rời khỏi đây, họ mới nặng nề thở hắt ra.
Trong lòng những người này nảy lên mối nghi ngờ giống nhau, rốt cuộc người trẻ tuổi ngông cuồng phách lối này là ai?
Về phần Đàm Hồng bị Trần Hạo ném văng ra như một con chó chết thì đã sợ hãi đến mức quần lót cũng mướt mồ hôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.