Chương 393: Kim được đâm thẳng vào mi tâm!
Tg Tinh Quân
29/10/2021
Trong sách cổ có ghi chép rằng, châm Khai Vân là một phương pháp chữa các bệnh thần kinh ở não bộ thời xa xưa, tiếc rằng châm pháp này đã thất truyền từ hơn một ngàn năm về trước, trên sách cổ cũng chỉ có tên chứ không ghi chép về châm pháp cụ thể.
Làm sao Trình Cảnh Lan có thể tin tưởng hiện nay còn có người nắm giữ kỹ thuật đã thất truyền ngàn năm, đó lại còn là một người trẻ tuổi nữa chứ?
"Xem ra ông từng nghe qua rồi", anh lên tiếng.
Một lúc sau, Trình Cảnh Lan mới giật mình hoàn hồn.
"Sao có thể được! Làm sao còn có người biết sử dụng châm Khai Vân chứ?", ông ta không tin.
Trần Hạo lạnh nhạt nói: "Tại sao lại không thể? Ông không biết không có nghĩa là nó không tồn tại, cũng giống như ông cho rằng bệnh Parkinson không thể dùng châm cứu để chữa vậy, nhưng đó chỉ là ông “cho rằng” mà thôi, sự thật không phải vậy!"
Nghe vậy, Trình Cảnh Lan vô cùng tức giận nhưng lại không thể bao biện được gì. . ngôn tình hoàn
Trần Hạo tiếc nuối vì không thể rèn sắt thành thép, nhìn về phía Lưu Khánh: "Ông có mang châm theo không?"
Ông ấy gật đầu, nhanh chóng lấy kim châm cứu của mình ra.
Anh nhìn Trình Cảnh Lan thật sâu, nói: "Thật ra, bệnh này chỉ cần đâm một kim là có thể chữa khỏi bệnh rồi, dùng châm Khai Vân đấy".
Trình Cảnh Lan sững sờ, không dám tin vào tai mình. Chỉ cần dùng châm Khai Vân là có thể chữa được bệnh sao? Sao thằng nhóc này khoác lác lắm thế?
Trên gương mặt Lưu Khánh đầy sự mừng rỡ, Trần Hạo luôn đem bất ngờ đến cho ông ấy hết lần này đến lần khác, càng ngày càng cảm thấy sự tồn tại của Trần Hạo đóng vai trò cốt yếu trong công cuộc phục hưng nền y học nước Hoa.
Chu Lập Hiên đang đứng cạnh thì ngẩn người. Đây là lần thứ hai ông ta gặp Trần Hạo, lần trước anh đã giành giật tính mạng của Hạ Bách Lăng sắp chết ra từ tay Diêm Vương là đã khó mà tưởng tượng lắm rồi, thế mà giờ đây anh lại nói mình chỉ cần dùng một kim là có thể trị bệnh suy giảm trí nhớ ở người cao tuổi? Có thể sao?
Sau khi Lưu Khánh chuẩn bị kim châm cứu, Trần Hạo kẹp một cây kim dài bảy phân ở đầu ngón tay, một tia sáng chợt lóe lên trong mắt anh.
Kim được đâm thẳng vào mi tâm!
Châm Khai Vân đi vào ngay huyệt sinh tử! Vừa bắt đầu đã ra chiêu lớn rồi sao? Có cần phải làm gắt thế không? Trình Cảnh Lan lại bị dọa cho thẫn thờ lần nữa!
Đến bây giờ, ông ta mới hiểu ra rằng cháu mình thua người trẻ tuổi này không phải vì nó yếu, mà bởi vì người trẻ tuổi này quá mạnh!
Chu Lập Hiên cũng sững sờ, hai mắt sáng như đèn pha.
Đâm vào huyệt sinh tử thì hoặc là chữa khỏi bệnh, hoặc là người bị đâm kim chết!
Thân phận của Hans cao lớn như thế mà Trần Hạo lại dám đâm kim vào chỗ đó, nói anh không có sự tự tin tuyệt đối là không có khả năng!
Trong lúc đó, Trần Hạo đang nín thở tập trung, mọi sự chú ý đều đặt lên việc chữa trị.
Một luồng linh khí mờ nhạt theo kim châm cứu của anh len lỏi vào các dây thần kinh trong đầu Hans, loại trừ hết toàn bộ những tế bào bị hoại tử và khối u nhỏ.
Chỉ mới vài phút ngắn ngủi trôi qua mà Hans đã đổ mồ hôi như mưa.
Đặc biệt là đầu, mồ hôi ở đó có màu xanh đen, còn mang theo mùi chua!
Làm sao Trình Cảnh Lan có thể tin tưởng hiện nay còn có người nắm giữ kỹ thuật đã thất truyền ngàn năm, đó lại còn là một người trẻ tuổi nữa chứ?
"Xem ra ông từng nghe qua rồi", anh lên tiếng.
Một lúc sau, Trình Cảnh Lan mới giật mình hoàn hồn.
"Sao có thể được! Làm sao còn có người biết sử dụng châm Khai Vân chứ?", ông ta không tin.
Trần Hạo lạnh nhạt nói: "Tại sao lại không thể? Ông không biết không có nghĩa là nó không tồn tại, cũng giống như ông cho rằng bệnh Parkinson không thể dùng châm cứu để chữa vậy, nhưng đó chỉ là ông “cho rằng” mà thôi, sự thật không phải vậy!"
Nghe vậy, Trình Cảnh Lan vô cùng tức giận nhưng lại không thể bao biện được gì. . ngôn tình hoàn
Trần Hạo tiếc nuối vì không thể rèn sắt thành thép, nhìn về phía Lưu Khánh: "Ông có mang châm theo không?"
Ông ấy gật đầu, nhanh chóng lấy kim châm cứu của mình ra.
Anh nhìn Trình Cảnh Lan thật sâu, nói: "Thật ra, bệnh này chỉ cần đâm một kim là có thể chữa khỏi bệnh rồi, dùng châm Khai Vân đấy".
Trình Cảnh Lan sững sờ, không dám tin vào tai mình. Chỉ cần dùng châm Khai Vân là có thể chữa được bệnh sao? Sao thằng nhóc này khoác lác lắm thế?
Trên gương mặt Lưu Khánh đầy sự mừng rỡ, Trần Hạo luôn đem bất ngờ đến cho ông ấy hết lần này đến lần khác, càng ngày càng cảm thấy sự tồn tại của Trần Hạo đóng vai trò cốt yếu trong công cuộc phục hưng nền y học nước Hoa.
Chu Lập Hiên đang đứng cạnh thì ngẩn người. Đây là lần thứ hai ông ta gặp Trần Hạo, lần trước anh đã giành giật tính mạng của Hạ Bách Lăng sắp chết ra từ tay Diêm Vương là đã khó mà tưởng tượng lắm rồi, thế mà giờ đây anh lại nói mình chỉ cần dùng một kim là có thể trị bệnh suy giảm trí nhớ ở người cao tuổi? Có thể sao?
Sau khi Lưu Khánh chuẩn bị kim châm cứu, Trần Hạo kẹp một cây kim dài bảy phân ở đầu ngón tay, một tia sáng chợt lóe lên trong mắt anh.
Kim được đâm thẳng vào mi tâm!
Châm Khai Vân đi vào ngay huyệt sinh tử! Vừa bắt đầu đã ra chiêu lớn rồi sao? Có cần phải làm gắt thế không? Trình Cảnh Lan lại bị dọa cho thẫn thờ lần nữa!
Đến bây giờ, ông ta mới hiểu ra rằng cháu mình thua người trẻ tuổi này không phải vì nó yếu, mà bởi vì người trẻ tuổi này quá mạnh!
Chu Lập Hiên cũng sững sờ, hai mắt sáng như đèn pha.
Đâm vào huyệt sinh tử thì hoặc là chữa khỏi bệnh, hoặc là người bị đâm kim chết!
Thân phận của Hans cao lớn như thế mà Trần Hạo lại dám đâm kim vào chỗ đó, nói anh không có sự tự tin tuyệt đối là không có khả năng!
Trong lúc đó, Trần Hạo đang nín thở tập trung, mọi sự chú ý đều đặt lên việc chữa trị.
Một luồng linh khí mờ nhạt theo kim châm cứu của anh len lỏi vào các dây thần kinh trong đầu Hans, loại trừ hết toàn bộ những tế bào bị hoại tử và khối u nhỏ.
Chỉ mới vài phút ngắn ngủi trôi qua mà Hans đã đổ mồ hôi như mưa.
Đặc biệt là đầu, mồ hôi ở đó có màu xanh đen, còn mang theo mùi chua!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.