Chương 392: Ông từng nghe nói đến châm Khai Vân chưa?"
Tg Tinh Quân
29/10/2021
"Cậu thật sự chuẩn bị dùng châm cứu để điều trị sao?", Trình Cảnh Lan thấy Hans quyết định để Trần Hạo chữa trị, trong lòng lại càng khó chịu hơn, cảm thấy bị một chàng trai trẻ hạ thấp như vậy thật mất mặt, nói ra lời bới móc.
Trần Hạo cười nhạt: "Không được à?"
"Châm cứu chữa chứng suy giảm trí nhớ của người già, cho dù là Biển Thước, Hoa Đà còn sống, châm pháp của họ cũng không có cách nào đạt đến cảnh giới này được! Dựa vào cậu sao? Hừ!", Trình Cảnh Lan cảm thấy Trần Hạo chỉ đơn thuần đang khoác lác thôi, nở nụ cười khinh thường.
Trong lòng ông ta đã tính toán phương pháp lượng thuốc của mình rồi, nếu tất cả đều thuận lợi, có đến bảy mươi phần trăm khả năng chữa khỏi.
Châm cứu chữa bệnh, Trình Cảnh Lan ngay cả nghĩ đến cũng không dám.
Trần Hạo thờ ơ liếc mắt nhìn Trình Cảnh Lan: "Ai nói châm pháp của họ không thể đạt đến mức này được? Biển Thước nói với ông à, hay là Hoa Đà nói với ông?"
Trình Cảnh Lan ngây người, không biết phải đáp lại như thế nào.
"Hay là sư phụ của ông nói với ông?", Trần Hạo tiếp tục hỏi.
Trình Cảnh Lan lại im lặng không nói gì.
Rõ ràng không có ai nói với ông ta như vậy, sở dĩ ông ta cho rằng như vậy, là do lối suy nghĩ đã thành thói quen sai khiến thôi.
Trần Hạo cười nói: "Nếu như tôi đoán không nhầm thì nguyên nhân ông cho rằng nó rất khó khăn là vì nó là quan điểm của Tây y đúng không? Trên mặt đất vốn làm gì có đường, người ta đi mãi mới thành đường thôi, ở đây cũng tương tự, nhiều người nói thì ông sẽ tin! Ông theo Trung y nhưng lại nghe sách Tây y mà không tự suy ngẫm về bản thân vấn đề, bác sĩ Trung y như ông thật đáng quan ngại!"
Sắc mặt Trình Cảnh Lan thay đổi, Trần Hạo nói có sai không? Không!
Trong sách Trung y có đoạn miêu tả liên quan đến bệnh suy giảm trí nhớ ở người cao tuổi, nhưng vì bị các nhà Trung y giấu giếm cũng như trận khủng hoảng trăm năm của nước Hoa nên đã làm cho nhiều kỹ thuật y học bị thất truyền, Trung y hiện nay nhiều nhất chỉ bằng thậm chí là còn không tới một phần mười thời kỳ hưng thịnh lúc bấy giờ.
Chứng suy giảm trí nhớ còn được phân ra làm nhiều loại, tuy trong sách cổ Trung y có đề cập tới nhưng lại không mang tính khái quát và chi tiết!
Người theo Trung y mà gặp phải chứng bệnh này thì biết làm sao? Chỉ đành tham khảo Tây y và dùng châm cứu để hỗ trợ, dùng biện pháp gián tiếp để làm trì hoãn tiến trình tiến triển của bệnh.
Vừa rồi Trình Cảnh Lan có nói dùng một phương pháp trị liệu, thực chất là ông ta muốn kết hợp cả Trung và Tây y.
Tuổi của Hans đã lớn, chỉ cần không khiến bệnh của ông ta hoàn toàn trở nặng thì có thể xem như chữa được rồi!
Ông ta có thể sống thêm được bao nhiêu năm nữa? Kéo dài thêm được mười năm thì chẳng lẽ còn chưa đủ thành công hay sao? Rất nhiều người đều có suy nghĩ như vậy.
Cái mà Trình Cảnh Lan gọi là chữa bệnh chính là căn cứ vào quan niệm đó.
"Nếu y thuật của cậu mà tài giỏi một cách khoa trương như thế thì tôi mới hoàn toàn bội phục!", ông ta bật lại.
Trần Hạo mỉm cười, nói: "Ông từng nghe nói đến châm Khai Vân chưa?"
"Châm... Châm Khai Vân?", Trình Cảnh Lan ngây ngẩn cả người.
Trần Hạo cười nhạt: "Không được à?"
"Châm cứu chữa chứng suy giảm trí nhớ của người già, cho dù là Biển Thước, Hoa Đà còn sống, châm pháp của họ cũng không có cách nào đạt đến cảnh giới này được! Dựa vào cậu sao? Hừ!", Trình Cảnh Lan cảm thấy Trần Hạo chỉ đơn thuần đang khoác lác thôi, nở nụ cười khinh thường.
Trong lòng ông ta đã tính toán phương pháp lượng thuốc của mình rồi, nếu tất cả đều thuận lợi, có đến bảy mươi phần trăm khả năng chữa khỏi.
Châm cứu chữa bệnh, Trình Cảnh Lan ngay cả nghĩ đến cũng không dám.
Trần Hạo thờ ơ liếc mắt nhìn Trình Cảnh Lan: "Ai nói châm pháp của họ không thể đạt đến mức này được? Biển Thước nói với ông à, hay là Hoa Đà nói với ông?"
Trình Cảnh Lan ngây người, không biết phải đáp lại như thế nào.
"Hay là sư phụ của ông nói với ông?", Trần Hạo tiếp tục hỏi.
Trình Cảnh Lan lại im lặng không nói gì.
Rõ ràng không có ai nói với ông ta như vậy, sở dĩ ông ta cho rằng như vậy, là do lối suy nghĩ đã thành thói quen sai khiến thôi.
Trần Hạo cười nói: "Nếu như tôi đoán không nhầm thì nguyên nhân ông cho rằng nó rất khó khăn là vì nó là quan điểm của Tây y đúng không? Trên mặt đất vốn làm gì có đường, người ta đi mãi mới thành đường thôi, ở đây cũng tương tự, nhiều người nói thì ông sẽ tin! Ông theo Trung y nhưng lại nghe sách Tây y mà không tự suy ngẫm về bản thân vấn đề, bác sĩ Trung y như ông thật đáng quan ngại!"
Sắc mặt Trình Cảnh Lan thay đổi, Trần Hạo nói có sai không? Không!
Trong sách Trung y có đoạn miêu tả liên quan đến bệnh suy giảm trí nhớ ở người cao tuổi, nhưng vì bị các nhà Trung y giấu giếm cũng như trận khủng hoảng trăm năm của nước Hoa nên đã làm cho nhiều kỹ thuật y học bị thất truyền, Trung y hiện nay nhiều nhất chỉ bằng thậm chí là còn không tới một phần mười thời kỳ hưng thịnh lúc bấy giờ.
Chứng suy giảm trí nhớ còn được phân ra làm nhiều loại, tuy trong sách cổ Trung y có đề cập tới nhưng lại không mang tính khái quát và chi tiết!
Người theo Trung y mà gặp phải chứng bệnh này thì biết làm sao? Chỉ đành tham khảo Tây y và dùng châm cứu để hỗ trợ, dùng biện pháp gián tiếp để làm trì hoãn tiến trình tiến triển của bệnh.
Vừa rồi Trình Cảnh Lan có nói dùng một phương pháp trị liệu, thực chất là ông ta muốn kết hợp cả Trung và Tây y.
Tuổi của Hans đã lớn, chỉ cần không khiến bệnh của ông ta hoàn toàn trở nặng thì có thể xem như chữa được rồi!
Ông ta có thể sống thêm được bao nhiêu năm nữa? Kéo dài thêm được mười năm thì chẳng lẽ còn chưa đủ thành công hay sao? Rất nhiều người đều có suy nghĩ như vậy.
Cái mà Trình Cảnh Lan gọi là chữa bệnh chính là căn cứ vào quan niệm đó.
"Nếu y thuật của cậu mà tài giỏi một cách khoa trương như thế thì tôi mới hoàn toàn bội phục!", ông ta bật lại.
Trần Hạo mỉm cười, nói: "Ông từng nghe nói đến châm Khai Vân chưa?"
"Châm... Châm Khai Vân?", Trình Cảnh Lan ngây ngẩn cả người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.