Chương 113: Cô ấy sẽ không trở lại bên cạnh mày nữa
Kim Hựu
09/04/2024
Tưởng Vĩnh Niên nhắm mắt lại, sắc mặt lập tức tái nhợt như tờ giấy trắng.
Đáng lẽ ông ấy phải biết từ sớm, rằng anh sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ấy…
Suốt cả đời này, đứa con trai này sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ấy…
Chu Thần Diệp nhận được tin giá trị thị trường của Nguyễn thị tăng vọt là vào đêm khuya. Anh ta không ngủ được, trên thực tế là từ sau khi Nguyễn Nam Tô rời khỏi đây, anh ta chưa từng có một giấc ngủ ngon, về đêm thường xuyên mất ngủ, lại hút thuốc uống rượu suốt cả đêm.
Tới hiện tại đã hơn nửa năm, bệnh dạ dày cũng càng ngày càng nghiêm trọng. Lúc đau đớn dữ dội, anh ta cảm thấy như có một con dao nhỏ đang chọc vào dạ dày của mình.
Bây giờ anh ta đang nghe cấp dưới báo cáo qua điện thoại, điếu thuốc trên tay lại cháy mạnh thêm một đoạn. Anh ta khẽ nheo mắt, cười lạnh nói: “Ý cậu là, có người đầu tư rất nhiều tiền vào xí nghiệp của Nguyễn thị?”
“Đúng vậy.” Cấp dưới sợ hãi đáp lại “Hơn nữa, người nhúng tay vào chuyện này không phải ai khác, chính là…”
Điếu thuốc trong tay đã cháy hết, Chu Thần Diệp dập tắt rồi ném đi, sau đó hỏi: “Là ai?”
“Là nhà họ Tưởng.”
Nhà họ Tưởng.
Tưởng Vĩnh Niên sẽ không coi trọng một công ty nhỏ tầm thường như Xí nghiệp Nguyễn Thị, cho nên…
Chu Thần Diệp day trán, cảm thấy máu trong người đang cuồn cuồn dâng trào.
Anh ta đã vạch ra một kế hoạch tỉ mỉ, chờ đợi Nguyễn Nam Tô không đành lòng nhìn thấy tâm huyết của bố mình sụp đổ trong nháy mắt mà yếu thế chịu thua, nhưng hiện tại, mọi kế hoạch của anh ta đều đã thất bại.
Cục diện mà anh ta đã suy tính kỹ càng cuối cùng lại biến thành một trò đùa!
“Sếp Chu…” Cấp dưới thấy anh ta im lặng thì cố lấy hết can đảm nói tiếp: “Chúng ta không cần phải vì một công ty nhỏ mà đối đầu với nhà họ Tưởng. Dù sao đó cũng là gia tộc quyền quý ở Đông Thành, nền tảng quá ổn định, đối đầu trực diện cũng không có ích lợi gì.”
Chu Thần Diệp hiểu rõ những nguyên tắc này, nhưng vẫn rất khó chịu khi nghe được từ miệng người khác nói ra.
Xí nghiệp Nguyễn thị là lợi thế duy nhất của anh ta, là con bài duy nhất mà anh ta có thể dùng để uy hiếp Nguyễn Nam Tô.
Anh ta không nói một lời, sắc mặt u ám lạnh lẽo mang theo vẻ tàn nhẫn như muốn hủy diệt mọi thứ, thẳng thừng cúp điện thoại.
Sau đó anh ta ném điện thoại sang một bên, lại hút một điếu thuốc.
Lúc ấn bật lửa xuống, ngón tay thon dài của anh ta rõ ràng đang run rẩy.
Tại sao lại đi đến bước đường ngày hôm nay?
Anh ta và Nguyễn Nam Tô, tại sao lại… đi đến bước này?
Tàn thuốc rải rác trên bàn trà, Chu Thần Diệp đã hút quá nhiều, cộng thêm trắng đêm không ngủ khiến tinh thần có chút rã rời.
Giữa khói thuốc lượn lờ, trong lúc bàng hoàng, anh ta dường như lại nhìn thấy gương mặt của Nguyễn Nam Tô.
Không phải bây giờ.
Là cô của hai năm rưỡi trước.
Khi đó bọn họ vừa mới quen biết, anh ta ôm theo mục đích tiếp cận cô, bày ra kế hoạch dụ dỗ cô rơi vào giấc mộng tình yêu đã được anh ta tỉ mỉ dệt nên.
Sau đó anh ta cưới được cô như ý nguyện, khiến cô yêu anh ta như đã tính toán, cứ thế cho rằng mình đã thắng cuộc.
Nhưng hóa ra lúc anh ta thắng cuộc cũng là lúc đã thua hoàn toàn.
Anh ta đã lên kế hoạch cho mọi thứ, nhưng lại bỏ sót trái tim mình, bỏ qua… chuyện bất ngờ rằng mình cũng sẽ yêu cô.
Trong hai năm sớm chiều ở chung, anh ta vẫn luôn gieo vào đầu mình suy nghĩ rằng người mình yêu là Tống Ôn Ngưng, nhưng thực tế thì sao?
Thực tế là từ đầu đến cuối anh ta chỉ muốn cứu Tống Ôn Ngưng, chỉ muốn chăm sóc cô ấy thật tốt, để không phụ sự tin tưởng của bố mẹ.
Nhưng với Nguyễn Nam Tô thì khác.
Anh ta muốn làm tình với cô, muốn cô luôn ở bên cạnh mình, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới việc ly hôn với cô.
Không biết điếu thuốc trên tay đã cháy hết từ lúc nào, Chu Thần Diệp cứng ngắc đứng dậy khỏi sô pha, cất từng bước một đi đến phòng ngủ.
Trong đầu anh ta luôn có một giọng nói ngạo nghễ vang lên: Mày từ bỏ đi, cô ấy sẽ không bao giờ quay về bên cạnh mày nữa.
Đáng lẽ ông ấy phải biết từ sớm, rằng anh sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ấy…
Suốt cả đời này, đứa con trai này sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ấy…
Chu Thần Diệp nhận được tin giá trị thị trường của Nguyễn thị tăng vọt là vào đêm khuya. Anh ta không ngủ được, trên thực tế là từ sau khi Nguyễn Nam Tô rời khỏi đây, anh ta chưa từng có một giấc ngủ ngon, về đêm thường xuyên mất ngủ, lại hút thuốc uống rượu suốt cả đêm.
Tới hiện tại đã hơn nửa năm, bệnh dạ dày cũng càng ngày càng nghiêm trọng. Lúc đau đớn dữ dội, anh ta cảm thấy như có một con dao nhỏ đang chọc vào dạ dày của mình.
Bây giờ anh ta đang nghe cấp dưới báo cáo qua điện thoại, điếu thuốc trên tay lại cháy mạnh thêm một đoạn. Anh ta khẽ nheo mắt, cười lạnh nói: “Ý cậu là, có người đầu tư rất nhiều tiền vào xí nghiệp của Nguyễn thị?”
“Đúng vậy.” Cấp dưới sợ hãi đáp lại “Hơn nữa, người nhúng tay vào chuyện này không phải ai khác, chính là…”
Điếu thuốc trong tay đã cháy hết, Chu Thần Diệp dập tắt rồi ném đi, sau đó hỏi: “Là ai?”
“Là nhà họ Tưởng.”
Nhà họ Tưởng.
Tưởng Vĩnh Niên sẽ không coi trọng một công ty nhỏ tầm thường như Xí nghiệp Nguyễn Thị, cho nên…
Chu Thần Diệp day trán, cảm thấy máu trong người đang cuồn cuồn dâng trào.
Anh ta đã vạch ra một kế hoạch tỉ mỉ, chờ đợi Nguyễn Nam Tô không đành lòng nhìn thấy tâm huyết của bố mình sụp đổ trong nháy mắt mà yếu thế chịu thua, nhưng hiện tại, mọi kế hoạch của anh ta đều đã thất bại.
Cục diện mà anh ta đã suy tính kỹ càng cuối cùng lại biến thành một trò đùa!
“Sếp Chu…” Cấp dưới thấy anh ta im lặng thì cố lấy hết can đảm nói tiếp: “Chúng ta không cần phải vì một công ty nhỏ mà đối đầu với nhà họ Tưởng. Dù sao đó cũng là gia tộc quyền quý ở Đông Thành, nền tảng quá ổn định, đối đầu trực diện cũng không có ích lợi gì.”
Chu Thần Diệp hiểu rõ những nguyên tắc này, nhưng vẫn rất khó chịu khi nghe được từ miệng người khác nói ra.
Xí nghiệp Nguyễn thị là lợi thế duy nhất của anh ta, là con bài duy nhất mà anh ta có thể dùng để uy hiếp Nguyễn Nam Tô.
Anh ta không nói một lời, sắc mặt u ám lạnh lẽo mang theo vẻ tàn nhẫn như muốn hủy diệt mọi thứ, thẳng thừng cúp điện thoại.
Sau đó anh ta ném điện thoại sang một bên, lại hút một điếu thuốc.
Lúc ấn bật lửa xuống, ngón tay thon dài của anh ta rõ ràng đang run rẩy.
Tại sao lại đi đến bước đường ngày hôm nay?
Anh ta và Nguyễn Nam Tô, tại sao lại… đi đến bước này?
Tàn thuốc rải rác trên bàn trà, Chu Thần Diệp đã hút quá nhiều, cộng thêm trắng đêm không ngủ khiến tinh thần có chút rã rời.
Giữa khói thuốc lượn lờ, trong lúc bàng hoàng, anh ta dường như lại nhìn thấy gương mặt của Nguyễn Nam Tô.
Không phải bây giờ.
Là cô của hai năm rưỡi trước.
Khi đó bọn họ vừa mới quen biết, anh ta ôm theo mục đích tiếp cận cô, bày ra kế hoạch dụ dỗ cô rơi vào giấc mộng tình yêu đã được anh ta tỉ mỉ dệt nên.
Sau đó anh ta cưới được cô như ý nguyện, khiến cô yêu anh ta như đã tính toán, cứ thế cho rằng mình đã thắng cuộc.
Nhưng hóa ra lúc anh ta thắng cuộc cũng là lúc đã thua hoàn toàn.
Anh ta đã lên kế hoạch cho mọi thứ, nhưng lại bỏ sót trái tim mình, bỏ qua… chuyện bất ngờ rằng mình cũng sẽ yêu cô.
Trong hai năm sớm chiều ở chung, anh ta vẫn luôn gieo vào đầu mình suy nghĩ rằng người mình yêu là Tống Ôn Ngưng, nhưng thực tế thì sao?
Thực tế là từ đầu đến cuối anh ta chỉ muốn cứu Tống Ôn Ngưng, chỉ muốn chăm sóc cô ấy thật tốt, để không phụ sự tin tưởng của bố mẹ.
Nhưng với Nguyễn Nam Tô thì khác.
Anh ta muốn làm tình với cô, muốn cô luôn ở bên cạnh mình, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới việc ly hôn với cô.
Không biết điếu thuốc trên tay đã cháy hết từ lúc nào, Chu Thần Diệp cứng ngắc đứng dậy khỏi sô pha, cất từng bước một đi đến phòng ngủ.
Trong đầu anh ta luôn có một giọng nói ngạo nghễ vang lên: Mày từ bỏ đi, cô ấy sẽ không bao giờ quay về bên cạnh mày nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.