Chương 112: Nguyễn Nam Tô chính là điểm yếu của anh
Kim Hựu
09/04/2024
“Giữa cha con không cần phải nói lời cảm ơn.” Tưởng Vĩnh Niên đặt chén trà xuống, trao đổi quan điểm, “Anh cả con quanh năm sống ở bên ngoài, bên cạnh bố cũng không có ai, lúc nào rảnh rỗi con cứ về thăm nhà thường xuyên, cũng có thể dẫn theo bạn gái của con.”
Sắc mặt Tưởng Chính Trì vốn luôn lạnh nhạt, khi nghe đến câu cuối cùng thì đột nhiên lại có chút gợn sóng.
Anh ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lẽo kinh người.
Lúc anh lên tiếng lần nữa, ngay cả một chút lễ phép cũng đã không còn: “Tưởng Vĩnh Niên, ông muốn tính toán lợi dụng tôi thế nào cũng được, nhưng nếu ông dám có suy nghĩ không đúng với cô ấy, tôi xin bảo đảm là ngày tháng sau này ông sẽ không được sống yên ổn.”
Tưởng Chính Trì hiểu rất rõ về người bố ruột này của mình, ông ấy là một người chỉ quan tâm đến lợi ích, lòng tham không đáy.
Mấy năm trở lại đây, ông ấy đã dùng đủ mọi thủ đoạn để ép anh về nhà họ Tưởng, nhưng anh chưa bao giờ thỏa hiệp.
Nếu lần này ông ấy dám để ý đến Nguyễn Nam Tô…
Tưởng Vĩnh Niên nhận ra sự lo lắng và bất an bị đè nén dưới đáy mắt anh, ánh mắt ông ấy bình tĩnh, chậm rãi cười nói: “Chính Trì, bố là bố của con, bất kể như thế nào thì bố cũng sẽ không hại con, cho nên con đừng có thái độ thù địch với bố như vậy.”
Ánh mắt Tưởng Chính Trì đầy vẻ dữ tợn, giữa hai đầu lông mày hiện lên thứ cảm xúc khiến người ta khó hiểu.
Phản ứng này của anh nằm trong dự đoán của Tưởng Vĩnh Niên, cho nên ông ấy cũng không cảm thấy quá bất ngờ.
Ông ấy vẫn thản nhiên mỉm cười, im lặng giây lát rồi lại nói: “Đúng rồi, ngày 14 tháng sau là sinh nhật của bố, đến lúc đó những người có uy tín trong gia tộc đều có mặt, con có thể dẫn cô gái đó về tham dự.”
Tưởng Chính Trì mím chặt môi, không định đồng ý.
Tưởng Vĩnh Niên lại nâng chén trà lên uống một ngụm: “Nếu cô ấy ở bên con thì sớm muộn gì cũng phải biết đến thân phận của con, sớm muộn gì cũng phải gặp những người đó.”
Tưởng Chính Trì tự biết rõ sự thật này.
“Tôi sẽ hỏi ý kiến của cô ấy.” Anh không trực tiếp từ chối mà đưa ra một câu trả lời mơ hồ, “Nếu cô ấy đồng ý thì tôi sẽ đưa cô ấy đến đó.”
Tưởng Vĩnh Niên mỉm cười gật đầu: “Được.”
“Còn nữa, cô ấy có xuất thân đơn giản, tính cách đơn thuần, chưa từng chứng kiến sự dơ bẩn của gia tộc các ông, tôi không muốn ông tiếp xúc quá gần với cô ấy.”
Tưởng Vĩnh Niên nhướng mày: “Ý con là bố muốn nói chuyện với con dâu tương lai của mình cũng không được?”
“Không được.” Người đàn ông trả lời hai chữ ngắn gọn.
Anh tự thấy bản thân mình không có điểm yếu nào, chính vì điều này mà mấy năm nay Tưởng Vĩnh Niên cũng không làm được gì anh.
Nhưng bây giờ thì khác.
Nguyễn Nam Tô là điểm yếu của anh, anh không cho phép bất cứ ai động vào điểm yếu này.
Tưởng Vĩnh Niên thở dài, trong giọng nói lộ rõ sự cay đắng: “Chính Trì, bố không có ác ý gì với các con, bố nói với con những điều này cũng chỉ dựa trên sự quan tâm của một người bố dành cho con trai mình thôi.”
“Cảm ơn.” Vẻ mặt Tưởng Chính Trì ôn hòa nhưng cảm xúc trong mắt lại tối tăm, “Nhưng tôi không cần sự quan tâm như vậy.”
Thái độ của anh hờ hững lãnh đạm, giữa những hàng chữ tràn ngập sự xa cách.
“Hứa với tôi giúp Xí nghiệp Nguyễn thị vượt qua cửa ải khó khăn này, tôi rất biết ơn ông, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”
Tưởng Vĩnh Niên mở miệng như muốn nói thêm điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống bụng.
Tưởng Chính Trì thấy thế cũng không đợi ông ấy nữa, không nói lời nào xoay người đi ra cửa.
Cho đến khi hoàn toàn đi ra khỏi cửa lớn nhà họ Tưởng, anh vẫn không quay đầu lại.
Bởi vậy cũng không nhìn thấy người đàn ông trung niên phía sau đã đứng dậy, lồng ngực phập phồng lên xuống vì cảm xúc dâng trào, cuối cùng loạng choạng ngã xuống ghế.
------oOo------
Sắc mặt Tưởng Chính Trì vốn luôn lạnh nhạt, khi nghe đến câu cuối cùng thì đột nhiên lại có chút gợn sóng.
Anh ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lẽo kinh người.
Lúc anh lên tiếng lần nữa, ngay cả một chút lễ phép cũng đã không còn: “Tưởng Vĩnh Niên, ông muốn tính toán lợi dụng tôi thế nào cũng được, nhưng nếu ông dám có suy nghĩ không đúng với cô ấy, tôi xin bảo đảm là ngày tháng sau này ông sẽ không được sống yên ổn.”
Tưởng Chính Trì hiểu rất rõ về người bố ruột này của mình, ông ấy là một người chỉ quan tâm đến lợi ích, lòng tham không đáy.
Mấy năm trở lại đây, ông ấy đã dùng đủ mọi thủ đoạn để ép anh về nhà họ Tưởng, nhưng anh chưa bao giờ thỏa hiệp.
Nếu lần này ông ấy dám để ý đến Nguyễn Nam Tô…
Tưởng Vĩnh Niên nhận ra sự lo lắng và bất an bị đè nén dưới đáy mắt anh, ánh mắt ông ấy bình tĩnh, chậm rãi cười nói: “Chính Trì, bố là bố của con, bất kể như thế nào thì bố cũng sẽ không hại con, cho nên con đừng có thái độ thù địch với bố như vậy.”
Ánh mắt Tưởng Chính Trì đầy vẻ dữ tợn, giữa hai đầu lông mày hiện lên thứ cảm xúc khiến người ta khó hiểu.
Phản ứng này của anh nằm trong dự đoán của Tưởng Vĩnh Niên, cho nên ông ấy cũng không cảm thấy quá bất ngờ.
Ông ấy vẫn thản nhiên mỉm cười, im lặng giây lát rồi lại nói: “Đúng rồi, ngày 14 tháng sau là sinh nhật của bố, đến lúc đó những người có uy tín trong gia tộc đều có mặt, con có thể dẫn cô gái đó về tham dự.”
Tưởng Chính Trì mím chặt môi, không định đồng ý.
Tưởng Vĩnh Niên lại nâng chén trà lên uống một ngụm: “Nếu cô ấy ở bên con thì sớm muộn gì cũng phải biết đến thân phận của con, sớm muộn gì cũng phải gặp những người đó.”
Tưởng Chính Trì tự biết rõ sự thật này.
“Tôi sẽ hỏi ý kiến của cô ấy.” Anh không trực tiếp từ chối mà đưa ra một câu trả lời mơ hồ, “Nếu cô ấy đồng ý thì tôi sẽ đưa cô ấy đến đó.”
Tưởng Vĩnh Niên mỉm cười gật đầu: “Được.”
“Còn nữa, cô ấy có xuất thân đơn giản, tính cách đơn thuần, chưa từng chứng kiến sự dơ bẩn của gia tộc các ông, tôi không muốn ông tiếp xúc quá gần với cô ấy.”
Tưởng Vĩnh Niên nhướng mày: “Ý con là bố muốn nói chuyện với con dâu tương lai của mình cũng không được?”
“Không được.” Người đàn ông trả lời hai chữ ngắn gọn.
Anh tự thấy bản thân mình không có điểm yếu nào, chính vì điều này mà mấy năm nay Tưởng Vĩnh Niên cũng không làm được gì anh.
Nhưng bây giờ thì khác.
Nguyễn Nam Tô là điểm yếu của anh, anh không cho phép bất cứ ai động vào điểm yếu này.
Tưởng Vĩnh Niên thở dài, trong giọng nói lộ rõ sự cay đắng: “Chính Trì, bố không có ác ý gì với các con, bố nói với con những điều này cũng chỉ dựa trên sự quan tâm của một người bố dành cho con trai mình thôi.”
“Cảm ơn.” Vẻ mặt Tưởng Chính Trì ôn hòa nhưng cảm xúc trong mắt lại tối tăm, “Nhưng tôi không cần sự quan tâm như vậy.”
Thái độ của anh hờ hững lãnh đạm, giữa những hàng chữ tràn ngập sự xa cách.
“Hứa với tôi giúp Xí nghiệp Nguyễn thị vượt qua cửa ải khó khăn này, tôi rất biết ơn ông, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”
Tưởng Vĩnh Niên mở miệng như muốn nói thêm điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống bụng.
Tưởng Chính Trì thấy thế cũng không đợi ông ấy nữa, không nói lời nào xoay người đi ra cửa.
Cho đến khi hoàn toàn đi ra khỏi cửa lớn nhà họ Tưởng, anh vẫn không quay đầu lại.
Bởi vậy cũng không nhìn thấy người đàn ông trung niên phía sau đã đứng dậy, lồng ngực phập phồng lên xuống vì cảm xúc dâng trào, cuối cùng loạng choạng ngã xuống ghế.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.