Chương 1
Đào Bạch Bách
11/08/2023
Cảm ơn bạn Tuế Nguyệt An Nhiên vì đã giới thiệu cho tui một bộ truyện siêu đáng yêu như thế này. <3
Chương 1: Người yêu của ngài.
Ngu Duy Sanh cảm thấy có lẽ mình tới muộn mất rồi.
Bây giờ là 4 giờ chiều thứ 6, đáng lẽ vẫn chưa đến giờ cao điểm nhưng cao tốc đã tắc đường một cách bất thường.
Đèn giao thông vẫn sáng màu đỏ kéo dài từ một chốt nào đó, chắc là đã xảy ra tai nạn giao thông rồi.
Người có hẹn với anh lúc này đang ở độ cao mười nghìn mét, điện thoại không gọi được. Ngu Duy Sanh suy nghĩ một lúc rồi soạn một cái tin nhắn, báo cho người đó việc mình sẽ tới trễ, yêu cầu đối phương chờ mình ở lối ra gần đó đừng đi lung tung.
Vừa mới nhấn nút gửi chuông điện thoại đã vang lên.
"Anh, sao anh không ở công ty?"
Sau khi nhấn nút nghe, bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Ngu Văn Lạc em trai anh. Ngu Văn Lạc đang kỳ vỡ giọng, cứ khàn đặc khiến lỗ tai người khác khó chịu.
"Anh có việc phải đi trước." Ngu Duy Sanh thở dài ngồi bất động trong xe, "Em đến tìm anh sao không báo trước một tiếng?"
Ngu Văn Lạc lại cười bảo: "Em biết rồi, anh đang đi đón chị dâu em đúng không?"
Ngu Duy Sanh sửng sốt, cũng cười theo: "Chị dâu em ở đâu ra sao anh không biết thế? Nghe ai nói xàm đấy?"
"Cha bảo với em mà." Ngu Văn Lạc cười ra giọng khàn đến khó nghe, "Cha nói anh tính đi đón cái người... người ở nhà chú Sầm ấy, vậy chẳng phải là chị dâu của em à?"
"Em chỉ cao lên thôi chứ đầu óc thì không lớn nổi." Ngu Duy Sanh bất đắc dĩ, "Có chuyện như thế bao giờ?"
"Không phải à?" Ngu Văn Lạc hỏi.
"Đã là chuyện xưa lắc rồi, vả lại vốn không phải là cùng một người." Ngu Duy Sanh đang tính giải thích tiếp thì xe phía trước đột nhiên di chuyển, "Chuyện này nói sau đi, giờ anh đang lái xe không tiện lắm."
Người anh tính đi đón lúc này tên là Sầm Tinh, năm nay mới 17 tuổi, chẳng lớn hơn Ngu Văn Lạc bao nhiêu.
Ngu Duy Sanh và chị của Sầm Tinh đúng thật từng có hôn ước với nhau. Cha bọn họ là bạn học cũ, thời còn đi học tình cảm thân thiết, vẫn giữ liên lạc suốt mấy chục năm dù sống ở các thành phố khác nhau. Lúc Ngu Duy Sanh còn nhỏ hai bên nửa đùa nửa thật, định ra hôn ước cho hai đứa nhỏ không lệch tuổi mấy.
Trước đây Ngu Duy Sanh không quá coi trọng. Sau đó anh với cô gái đó cùng phân hóa thành Alpha, cái gọi là hôn ước kia cũng hoàn toàn bị bác bỏ luôn.
Lần này đi đón Sầm Tinh là do được bố mẹ nhờ vả. Cậu bạn nhỏ này còn đang học cấp 3, cũng không biết tại sao lại đột ngột chuyển trường tới thành phố này. Cậu vẫn còn là vị thành niên, ở đây không có bà con nào, người lớn không yên tâm, thế là thật lòng nhờ cha mẹ Ngu Duy Sanh chăm sóc.
Sau khi biết chuyện thì tra qua địa chỉ trường học, phát hiện chỗ đó cách khá gần nơi ở của anh, thế nên anh bảo có thể để bạn nhỏ ở lại nhà mình.
Anh và Sầm Tinh chẳng gặp nhau được mấy lần, nhưng ấn tượng lưu lại khá tốt. Lần gặp cuối cùng chắc khoảng 5 năm trước, cha mẹ Ngu Duy Sanh mời bốn người Sầm gia tới thành phố này chơi, làm chủ nhà nhiệt tình chiêu đãi một chuyến. Lúc đó Ngu Duy Sanh còn đang học đại học, khi đó anh ăn cùng bọn họ bữa cơm. Trên bàn cơm bạn nhỏ Sầm Tinh vô cùng ngoan ngoãn, không nói leo không quậy phá, có nề có nếp.
Bạn nhỏ xinh xắn, ít nói lại hiểu chuyện đương nhiên sẽ được người khác thích. Ngu Duy Sanh chủ động mang đồ ăn cho cậu, tuy rằng cậu không nói cảm ơn, nhưng khuôn mặt lại ửng hồng ngại ngùng gật đầu cười với Ngu Duy Sanh một cái. Đáng yêu vô cùng.
Ngu Duy Sanh không thích chăm trẻ con, vất vả dạy dỗ một đứa em nhỏ hơn mình mười tuổi đã hao mòn hết sự kiên nhẫn của anh rồi. Chẳng qua tính tình Sầm Tinh rõ ràng điềm đạm ngoan ngoãn hơn Ngu Văn Lạc nhiều, 17 tuổi cũng nên có khả năng tự lập cơ bản. Phòng trống trong nhà anh không ít, việc nhà có người xử lý, thêm người cũng không phải chuyện to tát.
Vào buổi tối đưa ra quyết định, anh nhận được tin nhắn từ Sầm Tinh.
Bạn nhỏ rất thú vị, gọi anh là "ngài Ngu", một câu một chữ ngài, dịu dàng lễ phép, lòng biết ơn tha thiết chân thành. Cuối tin nhắn, Sầm Tinh nói rất mong chờ cuộc sống sắp tới.
Ngu Duy Sanh có qua có lại, cũng khách sáo với cậu mấy câu, để cậu thả lỏng chút, tới chỗ của anh cũng như về nhà mình thôi, không cần quá cứng nhắc.
Cuối cùng lúc tới tới được sân bay, thời gian máy bay hạ cánh đã qua hơn một tiếng. Ngu Duy Sanh gửi cho Sầm Tinh hai tin nhắn, cũng gọi điện thoại sáng, nhưng lại không nhận được bất cứ hồi âm nào.
Khuya ngày hôm trước anh đã đặc biệt hỏi xin bạn nhỏ một bức ảnh để dễ nhận biết. Sầm Tinh rất nghiêm túc, gửi cho anh một tấm ảnh thẻ nền xanh. Thiếu niên trong ảnh trông ngoan kinh khủng, đường nét trên gương mặt so với 5 năm trước đã thay đổi rất nhiều, song khi chất vẫn y nguyên, vẫn thật xinh xắn, nhã nhặn và ngoan ngoãn. Lúc đó Ngu Duy Sanh vô thức đem thằng em nhà mình ra so sánh, bỗng muộn màng nhận ra một vấn đề.
Anh quên béng việc hỏi giới tính thứ hai của Sầm Tinh rồi.
Ngu Văn Lạc nhỏ hơn Sầm Tinh 2 tuổi, cách đây không lâu vừa phân hóa thành Alpha, tuổi còn nhỏ nhưng chiều cao ngoại hình đã có vài phần ra dáng Alpha, dáng người thẳng tắp, đường nét tuấn tú. Mà Sầm Tinh dù lớn tuổi hơn, vẻ ngoài rõ ràng mềm mại hơn Ngu Văn Lạc rất nhiều, 17 tuổi hẳn đã qua thời kỳ phân hóa, dáng vẻ này của cậu hiển nhiên là một Omega.
Chuyện này hơi khó xử. Bệnh chung của người lớn, trẻ con trong mắt họ thì không phân biệt giới tính. Thực tế, thiếu niên vừa trải qua kỳ phân hóa không lâu là người để ý chuyện giới tính nhất. Để một Omega vừa phân hóa không bao lâu sống chung một nhà với một Alpha trưởng thành, thật sự không ổn cho lắm.
Ngu Duy Sanh vốn có ý tốt, song dường như lại làm chuyện xấu mất rồi. Anh nghĩ đến chuyện làm công tác tư tưởng cho Sầm Tinh rồi tìm một chỗ ở khác cho cậu, nhưng đó lại là một câu chuyện khác. Bây giờ anh phải tìm cho ra người trước đã.
Sau khi đi một vòng quanh khu vực đón khách cũng không phát hiện ra ai có ngoại hình tương tự, Ngu Duy Sanh lại gọi điện thoại cho Sầm Tinh nhưng vẫn chỉ nhận được thông báo không thể kết nối từ hệ thống. Cái đứa nhóc này, không rơi mất điện thoại thì chắc cũng quên sạc pin. Theo màn hình điện tử lớn ở khu vực đón khách hiển thị thì máy bay hạ cánh đúng giờ chứ không có trễ. Rốt cuộc Sầm Tinh chạy đi đâu mất rồi?
Trị an gần sân bay khá tốt, Sầm Tinh cũng đã gần đến tuổi trưởng thành. Chỉ là tạm thời đi lạc thôi, không đến mức gặp phải nguy hiểm. Ngu Duy Sanh không sốt ruột, cẩn thận tiếp tục tìm kiếm.
Ở gần tìm không ra, anh bèn mở rộng phạm vi tìm kiếm, tìm hết mấy cửa hàng lẫn nhà hàng trong đại sảnh một lượt, trên đường lần lượt hỏi thăm vài nhân viên phục vụ nhưng vẫn không có kết quả gì. Trong lúc đó có nhân viên phục vụ nhà hàng đề nghị hay là anh làm thủ tục nhờ sân bay phát thanh tìm người.
Ý này không tồi. Ngu Duy Sanh cảm ơn xong tính lại quầy phục vụ gần đó, vừa bước ra khỏi nhà hàng đã nghe thấy xung quanh đều đang gọi tên mình.
Một giọng nữ ấm áp nhanh chóng vang vọng giữa sảnh lớn đón máy bay: "Anh Ngu Duy Sanh, anh Ngu Duy Sanh..."
Ngu Duy Sanh ngừng bước ngẩng đầu lên.
Có vẻ Sầm Tinh cũng có chung ý tưởng với anh, đồng thời đã sớm đưa nó vào thực tiễn. Đại sảnh ồn ào, âm thanh của loa không rõ ràng lắm, Ngu Duy Sanh đứng im tại chỗ tập trung lắng nghe, hết sức chăm chú.
Giọng nữ tiếp tục: "...Người yêu của anh đang đợi anh ở quầy phục vụ số 3, xin hãy đến ngay khi nghe được thông báo."
Ngu Duy Sanh sửng sốt.
Đang lúc anh phân vân mình có nghe nhầm không, âm thanh hoàn chỉnh phát thêm lần thứ hai, từng chữ từng chữ rõ ràng rành mạch.
"Anh Ngu Duy Sanh, anh Ngu Duy Sanh, người yêu của anh đang đợi anh ở quầy phục vụ số 3, xin vui lòng đến ngay sau khi nghe thông báo."
Loa ngừng phát, đại sảnh quay lại sự yên tĩnh vốn có. Ngu Duy Sanh trước giờ luôn bình tĩnh giờ lại đứng đơ người tại chỗ, trong lòng dậy sóng ầm ầm.
Đầu tiên, có thể khẳng định là anh không hề có người yêu. Đâu thể nào có người trùng tên trùng họ với anh, lại trùng hợp hôm nay cũng đến sân bay còn bị lạc bạn ở đây đâu đúng không?
Sự trùng hợp như thế với chuyện Sầm Tinh gọi anh là "người yêu", không biết khả năng nào thấp hơn nữa.
May mà quầy số 3 cách đây không quá xa.
Sau khi chần chờ xong, anh quyết định chữa ngựa chết như ngựa sống, thử vận may, tới gặp "người yêu của Ngu Duy Sanh" một lần.
Lời tác giả:
Góc nhìn không cố định, luân phiên thay đổi.
Cùng thiết lập bối cảnh ABO với hai bộ trước, cốt truyện thì không liên quan gì, dù sao theo dòng thời gian thì cái này xếp trước.
Chương này xem như viết nháp, nội dung có lẽ sẽ được điều chỉnh lại trong tương lai.
Bắt đầu cập nhật chính thức cũng là lúc ra chương thứ 2 vào ngày 3 tháng 3 nha!
Chương 1: Người yêu của ngài.
Ngu Duy Sanh cảm thấy có lẽ mình tới muộn mất rồi.
Bây giờ là 4 giờ chiều thứ 6, đáng lẽ vẫn chưa đến giờ cao điểm nhưng cao tốc đã tắc đường một cách bất thường.
Đèn giao thông vẫn sáng màu đỏ kéo dài từ một chốt nào đó, chắc là đã xảy ra tai nạn giao thông rồi.
Người có hẹn với anh lúc này đang ở độ cao mười nghìn mét, điện thoại không gọi được. Ngu Duy Sanh suy nghĩ một lúc rồi soạn một cái tin nhắn, báo cho người đó việc mình sẽ tới trễ, yêu cầu đối phương chờ mình ở lối ra gần đó đừng đi lung tung.
Vừa mới nhấn nút gửi chuông điện thoại đã vang lên.
"Anh, sao anh không ở công ty?"
Sau khi nhấn nút nghe, bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Ngu Văn Lạc em trai anh. Ngu Văn Lạc đang kỳ vỡ giọng, cứ khàn đặc khiến lỗ tai người khác khó chịu.
"Anh có việc phải đi trước." Ngu Duy Sanh thở dài ngồi bất động trong xe, "Em đến tìm anh sao không báo trước một tiếng?"
Ngu Văn Lạc lại cười bảo: "Em biết rồi, anh đang đi đón chị dâu em đúng không?"
Ngu Duy Sanh sửng sốt, cũng cười theo: "Chị dâu em ở đâu ra sao anh không biết thế? Nghe ai nói xàm đấy?"
"Cha bảo với em mà." Ngu Văn Lạc cười ra giọng khàn đến khó nghe, "Cha nói anh tính đi đón cái người... người ở nhà chú Sầm ấy, vậy chẳng phải là chị dâu của em à?"
"Em chỉ cao lên thôi chứ đầu óc thì không lớn nổi." Ngu Duy Sanh bất đắc dĩ, "Có chuyện như thế bao giờ?"
"Không phải à?" Ngu Văn Lạc hỏi.
"Đã là chuyện xưa lắc rồi, vả lại vốn không phải là cùng một người." Ngu Duy Sanh đang tính giải thích tiếp thì xe phía trước đột nhiên di chuyển, "Chuyện này nói sau đi, giờ anh đang lái xe không tiện lắm."
Người anh tính đi đón lúc này tên là Sầm Tinh, năm nay mới 17 tuổi, chẳng lớn hơn Ngu Văn Lạc bao nhiêu.
Ngu Duy Sanh và chị của Sầm Tinh đúng thật từng có hôn ước với nhau. Cha bọn họ là bạn học cũ, thời còn đi học tình cảm thân thiết, vẫn giữ liên lạc suốt mấy chục năm dù sống ở các thành phố khác nhau. Lúc Ngu Duy Sanh còn nhỏ hai bên nửa đùa nửa thật, định ra hôn ước cho hai đứa nhỏ không lệch tuổi mấy.
Trước đây Ngu Duy Sanh không quá coi trọng. Sau đó anh với cô gái đó cùng phân hóa thành Alpha, cái gọi là hôn ước kia cũng hoàn toàn bị bác bỏ luôn.
Lần này đi đón Sầm Tinh là do được bố mẹ nhờ vả. Cậu bạn nhỏ này còn đang học cấp 3, cũng không biết tại sao lại đột ngột chuyển trường tới thành phố này. Cậu vẫn còn là vị thành niên, ở đây không có bà con nào, người lớn không yên tâm, thế là thật lòng nhờ cha mẹ Ngu Duy Sanh chăm sóc.
Sau khi biết chuyện thì tra qua địa chỉ trường học, phát hiện chỗ đó cách khá gần nơi ở của anh, thế nên anh bảo có thể để bạn nhỏ ở lại nhà mình.
Anh và Sầm Tinh chẳng gặp nhau được mấy lần, nhưng ấn tượng lưu lại khá tốt. Lần gặp cuối cùng chắc khoảng 5 năm trước, cha mẹ Ngu Duy Sanh mời bốn người Sầm gia tới thành phố này chơi, làm chủ nhà nhiệt tình chiêu đãi một chuyến. Lúc đó Ngu Duy Sanh còn đang học đại học, khi đó anh ăn cùng bọn họ bữa cơm. Trên bàn cơm bạn nhỏ Sầm Tinh vô cùng ngoan ngoãn, không nói leo không quậy phá, có nề có nếp.
Bạn nhỏ xinh xắn, ít nói lại hiểu chuyện đương nhiên sẽ được người khác thích. Ngu Duy Sanh chủ động mang đồ ăn cho cậu, tuy rằng cậu không nói cảm ơn, nhưng khuôn mặt lại ửng hồng ngại ngùng gật đầu cười với Ngu Duy Sanh một cái. Đáng yêu vô cùng.
Ngu Duy Sanh không thích chăm trẻ con, vất vả dạy dỗ một đứa em nhỏ hơn mình mười tuổi đã hao mòn hết sự kiên nhẫn của anh rồi. Chẳng qua tính tình Sầm Tinh rõ ràng điềm đạm ngoan ngoãn hơn Ngu Văn Lạc nhiều, 17 tuổi cũng nên có khả năng tự lập cơ bản. Phòng trống trong nhà anh không ít, việc nhà có người xử lý, thêm người cũng không phải chuyện to tát.
Vào buổi tối đưa ra quyết định, anh nhận được tin nhắn từ Sầm Tinh.
Bạn nhỏ rất thú vị, gọi anh là "ngài Ngu", một câu một chữ ngài, dịu dàng lễ phép, lòng biết ơn tha thiết chân thành. Cuối tin nhắn, Sầm Tinh nói rất mong chờ cuộc sống sắp tới.
Ngu Duy Sanh có qua có lại, cũng khách sáo với cậu mấy câu, để cậu thả lỏng chút, tới chỗ của anh cũng như về nhà mình thôi, không cần quá cứng nhắc.
Cuối cùng lúc tới tới được sân bay, thời gian máy bay hạ cánh đã qua hơn một tiếng. Ngu Duy Sanh gửi cho Sầm Tinh hai tin nhắn, cũng gọi điện thoại sáng, nhưng lại không nhận được bất cứ hồi âm nào.
Khuya ngày hôm trước anh đã đặc biệt hỏi xin bạn nhỏ một bức ảnh để dễ nhận biết. Sầm Tinh rất nghiêm túc, gửi cho anh một tấm ảnh thẻ nền xanh. Thiếu niên trong ảnh trông ngoan kinh khủng, đường nét trên gương mặt so với 5 năm trước đã thay đổi rất nhiều, song khi chất vẫn y nguyên, vẫn thật xinh xắn, nhã nhặn và ngoan ngoãn. Lúc đó Ngu Duy Sanh vô thức đem thằng em nhà mình ra so sánh, bỗng muộn màng nhận ra một vấn đề.
Anh quên béng việc hỏi giới tính thứ hai của Sầm Tinh rồi.
Ngu Văn Lạc nhỏ hơn Sầm Tinh 2 tuổi, cách đây không lâu vừa phân hóa thành Alpha, tuổi còn nhỏ nhưng chiều cao ngoại hình đã có vài phần ra dáng Alpha, dáng người thẳng tắp, đường nét tuấn tú. Mà Sầm Tinh dù lớn tuổi hơn, vẻ ngoài rõ ràng mềm mại hơn Ngu Văn Lạc rất nhiều, 17 tuổi hẳn đã qua thời kỳ phân hóa, dáng vẻ này của cậu hiển nhiên là một Omega.
Chuyện này hơi khó xử. Bệnh chung của người lớn, trẻ con trong mắt họ thì không phân biệt giới tính. Thực tế, thiếu niên vừa trải qua kỳ phân hóa không lâu là người để ý chuyện giới tính nhất. Để một Omega vừa phân hóa không bao lâu sống chung một nhà với một Alpha trưởng thành, thật sự không ổn cho lắm.
Ngu Duy Sanh vốn có ý tốt, song dường như lại làm chuyện xấu mất rồi. Anh nghĩ đến chuyện làm công tác tư tưởng cho Sầm Tinh rồi tìm một chỗ ở khác cho cậu, nhưng đó lại là một câu chuyện khác. Bây giờ anh phải tìm cho ra người trước đã.
Sau khi đi một vòng quanh khu vực đón khách cũng không phát hiện ra ai có ngoại hình tương tự, Ngu Duy Sanh lại gọi điện thoại cho Sầm Tinh nhưng vẫn chỉ nhận được thông báo không thể kết nối từ hệ thống. Cái đứa nhóc này, không rơi mất điện thoại thì chắc cũng quên sạc pin. Theo màn hình điện tử lớn ở khu vực đón khách hiển thị thì máy bay hạ cánh đúng giờ chứ không có trễ. Rốt cuộc Sầm Tinh chạy đi đâu mất rồi?
Trị an gần sân bay khá tốt, Sầm Tinh cũng đã gần đến tuổi trưởng thành. Chỉ là tạm thời đi lạc thôi, không đến mức gặp phải nguy hiểm. Ngu Duy Sanh không sốt ruột, cẩn thận tiếp tục tìm kiếm.
Ở gần tìm không ra, anh bèn mở rộng phạm vi tìm kiếm, tìm hết mấy cửa hàng lẫn nhà hàng trong đại sảnh một lượt, trên đường lần lượt hỏi thăm vài nhân viên phục vụ nhưng vẫn không có kết quả gì. Trong lúc đó có nhân viên phục vụ nhà hàng đề nghị hay là anh làm thủ tục nhờ sân bay phát thanh tìm người.
Ý này không tồi. Ngu Duy Sanh cảm ơn xong tính lại quầy phục vụ gần đó, vừa bước ra khỏi nhà hàng đã nghe thấy xung quanh đều đang gọi tên mình.
Một giọng nữ ấm áp nhanh chóng vang vọng giữa sảnh lớn đón máy bay: "Anh Ngu Duy Sanh, anh Ngu Duy Sanh..."
Ngu Duy Sanh ngừng bước ngẩng đầu lên.
Có vẻ Sầm Tinh cũng có chung ý tưởng với anh, đồng thời đã sớm đưa nó vào thực tiễn. Đại sảnh ồn ào, âm thanh của loa không rõ ràng lắm, Ngu Duy Sanh đứng im tại chỗ tập trung lắng nghe, hết sức chăm chú.
Giọng nữ tiếp tục: "...Người yêu của anh đang đợi anh ở quầy phục vụ số 3, xin hãy đến ngay khi nghe được thông báo."
Ngu Duy Sanh sửng sốt.
Đang lúc anh phân vân mình có nghe nhầm không, âm thanh hoàn chỉnh phát thêm lần thứ hai, từng chữ từng chữ rõ ràng rành mạch.
"Anh Ngu Duy Sanh, anh Ngu Duy Sanh, người yêu của anh đang đợi anh ở quầy phục vụ số 3, xin vui lòng đến ngay sau khi nghe thông báo."
Loa ngừng phát, đại sảnh quay lại sự yên tĩnh vốn có. Ngu Duy Sanh trước giờ luôn bình tĩnh giờ lại đứng đơ người tại chỗ, trong lòng dậy sóng ầm ầm.
Đầu tiên, có thể khẳng định là anh không hề có người yêu. Đâu thể nào có người trùng tên trùng họ với anh, lại trùng hợp hôm nay cũng đến sân bay còn bị lạc bạn ở đây đâu đúng không?
Sự trùng hợp như thế với chuyện Sầm Tinh gọi anh là "người yêu", không biết khả năng nào thấp hơn nữa.
May mà quầy số 3 cách đây không quá xa.
Sau khi chần chờ xong, anh quyết định chữa ngựa chết như ngựa sống, thử vận may, tới gặp "người yêu của Ngu Duy Sanh" một lần.
Lời tác giả:
Góc nhìn không cố định, luân phiên thay đổi.
Cùng thiết lập bối cảnh ABO với hai bộ trước, cốt truyện thì không liên quan gì, dù sao theo dòng thời gian thì cái này xếp trước.
Chương này xem như viết nháp, nội dung có lẽ sẽ được điều chỉnh lại trong tương lai.
Bắt đầu cập nhật chính thức cũng là lúc ra chương thứ 2 vào ngày 3 tháng 3 nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.