Chương 2
Đào Bạch Bách
11/08/2023
Sau khi Sầm Tinh xuống máy bay mới phát hiện di động của mình gặp sự cố.
Khi ra khỏi khoang cậu đã tắt chế độ máy bay, lúc đến bàn xoay lấy hành lý màn hình vẫn hiển thị không có tín hiệu. Thử khởi động lại hai lần cũng không có chuyển biến gì.
Những bất lợi của một xã hội hiện đại ỷ lại quá nhiều vào thiết bị điện tử giờ đây đã lộ rõ. Rõ ràng đang đứng giữa sân bay đông như mắc cửi, Sầm Tinh lại cảm thấy mình đang bị cô lập. May mắn thay, chuyến bay rất đúng giờ, tối hôm qua cậu đã xác nhận đi xác nhận lại thời gian, vội vàng xách hành lý chạy ra ngoài, hẳn là có thể tìm thấy Ngu Duy Sanh trong đại sảnh.
5 năm không gặp, bóng dáng Ngu Duy Sanh trong ký ức Sầm Tinh đã trở nên mơ hồ. Chỉ nhớ được dáng dấp đại khái, đường nét trên khuôn mặt bị rất nhiều chữ lớn màu đen che lấp mất, chẳng còn rõ ràng nữa.
Những chữ kia lần lượt là: Đẹp trai, trưởng thành, phong độ dịu dàng, lịch lãm trầm tính.
Hình tượng giả lập khiến tim Sầm Tinh rung rinh.
Nhưng chỉ tối hôm qua đây thôi, hình tượng đó đã được thiết lập lại ở chế độ HD.
Ngu Duy Sanh chủ động liên lạc với cậu, hỏi cậu có thể gửi cho anh một tấm ảnh gần đây không.
Muốn nhìn trước diện mạo của đối tượng kết hôn cũng là chuyện bình thường thôi. Sau khi Sầm Tinh gửi hình mình đi trong lo sợ, hồi hộp chờ một lúc lâu mới nhận được hai chữ, "Đã nhận". Một lát sau, Ngu Duy Sanh lại hỏi ngày mai cậu mặc đồ màu gì.
Mãi lúc này Sầm Tinh mới nhận ra, Ngu Duy Sanh hỏi xin ảnh chụp của cậu chỉ để tiện đón máy bay thôi.
Xấu hổ đã đời, cậu lấy hết can đảm dựa thế hỏi Ngu Duy Sanh, có thể gửi cho cậu một tấm hình của anh hay không.
Ngu Duy Sanh nói anh không có giữ, sau đó lại hỏi cậu có tiện video call không.
Suốt quá trình gọi video Sầm Tinh luôn trong trạng thái hoảng hốt. Cậu ấn chặt ngón tay che camera trước của mình lại, bởi vì căng thẳng mà cứng hết cả người. Khi Ngu Duy Sanh ở bên kia màn hình hỏi câu "Sao anh không thấy được em, em có thấy anh không?", cậu cứ như đồ đần vội vội vàng vàng gật đầu.
Nửa phút sau, Ngu Duy Sanh tắt video, gửi cho cậu một tin nhắn, bảo hình như tín hiệu không tốt.
Thật ra tín hiệu rất tốt. Trên má Sầm Tinh có một cái mụn, vừa đỏ vừa phồng không được xinh, để đón chào thời khắc trọng đại vào ngày hôm sau mà được thoa một đống thuốc lên. Cả gương mặt nhìn cứ bị đần đần, không mong bị Ngu Duy Sanh trông thấy đâu.
Nhưng cậu lại nhìn thấy Ngu Duy Sanh rất rõ ràng.
Ngu Duy Sanh ăn mặc khá xuề xòa, tóc rối bù như mới gội xong, ban nãy còn nhìn từ trên xuống, hình tượng cứ phải gọi là bị bóp méo nghiêm trọng luôn.
Sầm Tinh nín thở không dám chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình suốt nửa phút. Khi video trò chuyện cuối cùng cũng ngừng lại cậu mới thả lỏng cả người, hai tay mềm nhũn, điện thoại cũng rơi mất.
Chiếc điện thoại đáng thương đầu tiên là đập vào bàn, xong rồi lại nảy thêm một cái trên sàn, lăn về phía trước theo một góc độ rất quỷ dị, phát ra một loạt tiếng lộp cộp. Sầm Tinh vội vàng đứng dậy đuổi theo, không dễ gì mới nhặt về được, sau khi xác nhận bề ngoài vẫn ổn mới nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó, tất cả suy nghĩ của cậu đều bị hình ảnh ban nãy chiếm trọn.
Những ký tự ban đầu xuất hiện do trí nhớ mơ hồ dần trở về đúng vị trí của chúng, còn cụ thể hơn hẳn. Cuối cùng Sầm Tinh cũng có thể chắc chắn rằng mình không hề thêm bớt bất kỳ điều gì cho người yêu trong trí nhớ của mình.
Ngu Duy Sanh thật sự đẹp trai vô cùng. Cho dù mặc chiếc áo phông bình thường nhất, không cần sửa soạn gì thì diện mạo ngày thường của anh cũng đã đủ quyến rũ, dễ dàng khiến một bé Omega đang tuổi dậy thì phải phấn khích đến đỏ mặt.
Bạn bè đồng trang lứa với Sầm Tinh đều cảm thấy đầu năm nay mà còn nói mấy chuyện hôn ước thì thật nực cười, song cậu lại rất rất biết ơn chuyện đó luôn.
Ngu Duy Sanh thường xuyên được cha mẹ cậu nhắc tới như "con nhà người ta", mỗi bận đều khiến chị gái Sầm Nguyệt của cậu tức điên lên. Nhưng Sầm Tinh lại cực kỳ thích nghe, mỗi lần nghe tới là hai mắt sáng như sao, nghe xong còn ngồi nhấm nháp dư vị một tí. Nhấm nháp xong thì lại thấy ghen tỵ với Sầm Nguyệt vì có thể làm bạn đời của một người tuyệt vời đến thế trong tương lai. Mãi cho tới khi Sầm Nguyệt cũng phân hóa thành Alpha. Vận may từ trên trời rơi xuống thế này khiến Sầm Tinh choáng hết cả đầu óc.
Có thể kết hôn với đối tượng mình ao ước từ nhỏ, niềm vui to lớn cỡ này kể làm sao cho xiết.
Cậu nghĩ, hẳn là Ngu Duy Sanh cũng chờ mong chuyện này, nếu không sao lại nhiệt tình với cậu như vậy, thậm chí còn chủ động mời cậu đến ở chung.
Khiến người ta vừa trông mong vừa xấu hổ.
Sầm Tinh căng thẳng lại phấn khích kéo cái vali to đùng bước thật nhanh tới sảnh chờ sân bay, đôi mắt mở thật to cẩn thận tìm kiếm bóng dáng chồng sắp cưới của mình trong đám đông.
Cậu chắc chắn Ngu Duy Sanh vô cùng bắt mắt. Mấy năm trước khi nhà họ ăn tối cùng nhau, chỗ ngồi của cậu ngay bên cạnh Ngu Duy Sanh, cậu phải ngẩng đầu lên mới nhìn thẳng vào mắt Ngu Duy Sanh được. Lúc đó bạn nhỏ Sầm Tinh đã thầm so sánh trong lòng, chắc mẩm vóc dáng của anh trai rù quến này khá là cao.
Đi tới đi lui hai bận ở lối ra nhưng mãi vẫn không thấy ai có gương mặt tương tự. Thời gian trôi qua, sự vui vẻ trong lòng Sầm Tinh đã bị thay thế bằng nỗi lo lắng.
Có khi nào bọn họ sai sót chỗ nào đó, Ngu Duy Sanh nhớ nhầm thời gian hay nhầm lối ra rồi không? Nếu không tìm thấy cậu Ngu Duy Sanh nhất định sẽ gọi điện thoại. Sầm Tinh loay hoay với cái điện thoại nhưng nó vẫn không có tín hiệu.
Hôm qua rớt mạnh như vậy, điện thoại trông như còn nguyên không sờn không sứt, hóa ra là hỏng ở bên trong.
Bây giờ phải làm như nào mới được đây.
Sầm Tinh đứng giữa đại sảnh nhìn đám đông tới tới lui lui trước mặt, dần cảm thấy hoảng hốt.
Do dự một lúc, cậu mở một cái app thường dùng ra, gõ vào vài chữ, sau đó nhìn quanh một vòng rồi đi về phía một người phụ nữ trung niên đứng cách đó không xa.
Cậu đưa tay vỗ nhẹ vào người cô, sau khi đối phương xoay người cười với mình thì cậu mới nâng màn hình lên cho người đó xem.
Người phụ nữ vô thức liếc nhìn, sau đó nhanh chóng cau mày xua xua tay.
"Tôi không cần đâu." Nói xong cô lập tức quay người bỏ đi, ra vẻ né như né tà.
Để lại Sầm Tinh ngơ ngác đứng đó, bỗng nhiên cảm thấy bất lực.
Những gì cậu viết trên điện thoại của mình là, "Xin chào, cháu không nói được, điện thoại của cháu bị hỏng rồi, cô có thể cho cháu mượn điện thoại một chút được không ạ?"
Vị phu nhân kia trông mặt mũi hiền lành tốt bụng lại lạnh lùng như thế.
Vì sợ người ta nhìn không rõ, cậu đã đặc biệt tăng cỡ chữ lên, dòng chữ cứ nhấp nha nhấp nhô. Phu nhân kia có lẽ chỉ nhìn mấy chữ đầu đã không kiên nhẫn nổi nữa.
Vốn trong lòng đã vô cùng bất an lại còn không thành công, Sầm Tinh không khỏi cảm thấy tủi thân. Cậu sụt sịt mũi một cái, tự đánh trống cổ vũ cho mình trong lòng xong lại tiếp tục tìm kiếm mục tiêu mới.
Cách đó không xa có một ông lão trông có vẻ rất dễ gần. Sầm Tinh lại tăng cỡ chữ lên rồi bước nhanh tới.
Ông lão thấy cậu đi thẳng tới chỗ mình thì hơi kinh ngạc. Sầm Tinh lập tức giơ điện thoại lên. Ông lão híp mắt, một lát sau mới nói: "Chữ này chạy nhanh quá, ông đọc không có rõ."
Sầm Tinh sốt ruột, vừa tính chỉnh lại thì phía sau có người vỗ vào vai cậu.
Cậu quay đầu lại thì thấy một chị gái mặc váy đồng phục, trên ngực đeo một tấm thẻ, là sân viên nhân bay.
"Xin lỗi tiên sinh, ở đây không cho phép bán hàng ạ." Chị gái nói.
Sầm Tinh hơi bối rối ngơ ngác nhìn cô.
"Nếu cậu còn như thế tôi sẽ gọi bảo vệ tới." Giọng chị gái rất ôn hòa, nhưng lại đầy uy hiếp.
Sầm Tinh oan ức lắm, vành mắt lập tức đỏ lên luôn.
Cậu vừa lắc đầu vừa giơ điện thoại về phía chị gái, còn hít mạnh mũi một cái.
Đối phương xem xong đoạn ghi chú, tỏ vẻ khó hiểu nhướng mày: "Không phải khuyến mãi à?"
Sầm Tinh gật đầu thật mạnh, nhìn cô đầy trông mong.
"Nhưng chúng tôi không được mang điện thoại di động trong giờ làm việc." Chị gái nói, "Không thể cho cậu mượn được."
Tâm trạng lên xuống thất thường trong một khoảng thời gian ngắn khiến hốc mắt vốn đã đỏ hoe của Sầm Tinh lập tức nhòe nước.
Chị gái thấy vậy giật hết cả mình, vội vàng dỗ dành, "Đừng gấp mà, theo tôi tới quầy phục vụ, tôi mượn giúp cậu có được không?"
Lúc tới quầy phục vụ thì lại gặp vị phu nhân trung niên ban nãy.
"Chính là cậu ta, giả câm giả điếc đi bán hàng rong." Người phụ nữ kia nhíu mày, "Tuổi còn nhỏ lại không lo học hành đàng hoàng."
Sầm Tinh tủi thân lại lúng túng, không biết phải giải thích làm sao, chỉ có thể ngốc nghếch rưng rưng nước mắt nhìn cô ta.
Thấy cậu như vậy, người phụ nữ động lòng trắc ẩn: "Ôi chao, thằng bé này đang học chương trình vừa học vừa làm à? Nhưng mà bán đồ lừa người ta ở sân bay là sai đấy cháu có biết không?"
Cũng may nhân viên sân bay ban nãy đã kịp thời giải vây, thay cậu giải thích vài câu, sau đó hỏi người phụ nữ có thể cho mượn điện thoại của cô ta không.
Nhận ra mình đã nhầm, người phụ nữ xấu hổ đồng ý, ai dè lôi điện thoại ra mới phát hiện là đã hết pin.
Sầm Tinh sắp không kiểm soát nổi tuyến lệ của mình nữa rồi. Từ bé cậu đã thế, tâm trạng hơi bất ổn thôi là hai mắt đã đỏ ửng lên, chuyện tí ti như lông gà vỏ tỏi cũng có thể khóc mãi không ngừng. Tâm trạng suốt nửa tiếng vừa rồi cứ như đang ngồi tàu lượn, lại là lần đầu xa nhà, không khỏi cảm thấy yếu đuối.
Mấy cái như tuyến lệ này không chịu sự khống chế của ý thức chủ quan. Dù muốn hay không, dù có mất mặt cũng không nén lại được.
Thuở bé cậu hay bị bạn bè trêu vì khóc quá nhiều, còn bị đặt cho không ít biệt danh. Lớn hơn rồi, những người bên cạnh cũng bao dung cậu hơn, luôn có người chủ động dỗ dành khi thấy cậu khóc.
Nước mắt cậu trào ra khiến hai người phụ nữ có mặt ở đó hoảng hốt, một người vội lấy khăn giấy, một người thì hỏi cậu xảy ra chuyện gì.
Sầm Tinh thút thít gõ điện thoại, mới gõ được phân nửa màn hình đã nháy lên một cái rồi tắt ngúm.
Cậu đứng hình luôn.
"Làm sao vậy?" Người phụ nữ trung niên hỏi cậu.
Sầm Tinh nước mắt lưng tròng kéo tay cô viết từng chữ vào lòng bàn tay: Cháu cần giấy bút ạ.
Cuối cùng khi biết cậu chỉ tạm thời bị mất liên lạc với người đến đón thì cả hai mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vấn đề bây giờ là dù có mượn được điện thoại thì cũng chẳng gọi được cho ai nếu không có số.
Người phụ nữ đề nghị dùng loa phát thanh để tìm người nhưng nhân viên lại hơi do dự. Cô nói trước giờ sân bay không cho phép chức năng này, bây giờ nó vẫn chỉ đang trong quá trình thử nghiệm, phải xin phép, tiêu chuẩn xét duyệt rất nghiêm ngặt, rắc rối vô cùng.
Có lẽ người phụ nữ cảm thấy có lỗi vì ban nãy đã hiểu lầm Sầm Tinh, vì vậy cô liên tục nói giúp cho cậu. Sầm Tinh không nói được, mím môi đứng sang một bên, tội nghiệp nhìn chị gái, hai tay còn chắp lại để sát vào môi.
*các bạn có thể tưởng tượng như đang cầu nguyện vậy đó.
Chị gái nhanh chóng bại trận, đưa cậu đi xin phép.
Lúc điền vào biểu mẫu, Sầm Tinh nhìn vào cột "mối quan hệ" rồi do dự một lúc lâu.
Chỉ có vài lựa chọn mà thôi. Người thân, người yêu*, bạn bè, những người khác (vui lòng điền vào). Cậu là người trung thực, sau khi loại trừ từng mục một, vừa căng thẳng lại nghiêm túc tick vào ô "người yêu".
*爱人 ở đây được dùng để gọi vợ/chồng. Bên Trung người ta không gọi người yêu khi quen nhau, thường chỉ gọi là bạn trai (男朋友) hoặc bạn gái (女朋友)
Chị gái nhân viên ngạc nhiên: "Em kết hôn rồi á? Em bao nhiêu tuổi rồi?"
Sầm Tinh vừa khóc xong, lông mi hãy còn ướt, khóe mắt lẫn hai má cũng đỏ bừng, cậu viết từng chữ lên một tờ giấy khác: "Anh ấy là chồng sắp cưới của em."
Chương trình phát thanh tìm người thất lạc nhanh chóng được phát lên, tên của Ngu Duy Sanh liên tục vang lên giữa sảnh chờ máy bay.
Sầm Tinh đang ngồi trên một băng ghế dài gần bàn phục vụ, cúi đầu, lỗ tai hơi nóng lên, ngay cả ai tới ai lui cũng chẳng thèm để ý, tuy chuyện này rồi sẽ có một ngày thành hiện thực, nhưng chỉ nghe loa phát thanh đọc nó lên thôi cũng làm cậu cảm thấy xấu hổ lắm lắm.
Không biết ngài Ngu có nghe thấy không, khi nào mới đến tìm cậu.
Ánh mắt Sầm Tinh rơi vào vali trước mặt, thầm nghĩ lúc gặp mặt thì nên chào hỏi Ngu Duy Sanh thế nào, vốn là cậu đã chuẩn bị trước rất nhiều câu, đều lưu trong điện thoại, lúc nào lấy ra cũng được. Nhưng giờ thì cậu câm hoàn toàn rồi.
Cậu nghiêm túc suy nghĩ một lát, nhanh chóng nảy ra một ý tưởng, trong vali có một vài đồ dùng học tập, có bút cũng có vở luôn, cậu có thể nhân lúc này viết lại những câu đó vào vở, sau khi Ngu Duy Sanh tới thì lật ra cho anh xem cũng được.
Lúc đặt vali nằm xuống vừa hay có người đến ngồi vào bên cạnh. Sầm Tinh sợ ảnh hưởng đến người ta nên dời cái vali sang bên kia một khúc. Mở vali ra rồi cậu lại bắt đầu do dự.
Để đồ không bị va đập, cậu đã xếp quần áo gọn gàng vào hai bên vali, bây giờ mà tìm đồ cất ở giữa cũng là cả một quá trình chứ chẳng chơi.
Sầm Tinh hơi mất mát, khẽ thở dài.
Lúc này người vừa mới ngồi xuống đột nhiên lên tiếng, nghe giọng hình như còn đang cười.
"Có gì mà khó thế?"
Sầm Tinh quay đầu lại, hai mắt tức thì trợn to.
Ngu Duy Sanh ngồi ngay bên cạnh, hơi nghiêng người bình tĩnh nhìn cậu.
Trong khi Sầm Tinh hãy còn đần một chỗ, Ngu Duy Sanh lại mỉm cười rồi nói: "Xin hỏi bạn nhỏ Sầm Tinh, người yêu của anh ở đâu mất rồi?"
*Em thề là em chấm cái câu cuối kinh khủng các bác ơi 〈(•ˇ‿ˇ•)-→←(>▽<)ノ Tên chương là lên sàn tỏa sáng nhưng em thấy đứa nhỏ nhà em hơi nhọ huhu •́ ‿,•̀
Khi ra khỏi khoang cậu đã tắt chế độ máy bay, lúc đến bàn xoay lấy hành lý màn hình vẫn hiển thị không có tín hiệu. Thử khởi động lại hai lần cũng không có chuyển biến gì.
Những bất lợi của một xã hội hiện đại ỷ lại quá nhiều vào thiết bị điện tử giờ đây đã lộ rõ. Rõ ràng đang đứng giữa sân bay đông như mắc cửi, Sầm Tinh lại cảm thấy mình đang bị cô lập. May mắn thay, chuyến bay rất đúng giờ, tối hôm qua cậu đã xác nhận đi xác nhận lại thời gian, vội vàng xách hành lý chạy ra ngoài, hẳn là có thể tìm thấy Ngu Duy Sanh trong đại sảnh.
5 năm không gặp, bóng dáng Ngu Duy Sanh trong ký ức Sầm Tinh đã trở nên mơ hồ. Chỉ nhớ được dáng dấp đại khái, đường nét trên khuôn mặt bị rất nhiều chữ lớn màu đen che lấp mất, chẳng còn rõ ràng nữa.
Những chữ kia lần lượt là: Đẹp trai, trưởng thành, phong độ dịu dàng, lịch lãm trầm tính.
Hình tượng giả lập khiến tim Sầm Tinh rung rinh.
Nhưng chỉ tối hôm qua đây thôi, hình tượng đó đã được thiết lập lại ở chế độ HD.
Ngu Duy Sanh chủ động liên lạc với cậu, hỏi cậu có thể gửi cho anh một tấm ảnh gần đây không.
Muốn nhìn trước diện mạo của đối tượng kết hôn cũng là chuyện bình thường thôi. Sau khi Sầm Tinh gửi hình mình đi trong lo sợ, hồi hộp chờ một lúc lâu mới nhận được hai chữ, "Đã nhận". Một lát sau, Ngu Duy Sanh lại hỏi ngày mai cậu mặc đồ màu gì.
Mãi lúc này Sầm Tinh mới nhận ra, Ngu Duy Sanh hỏi xin ảnh chụp của cậu chỉ để tiện đón máy bay thôi.
Xấu hổ đã đời, cậu lấy hết can đảm dựa thế hỏi Ngu Duy Sanh, có thể gửi cho cậu một tấm hình của anh hay không.
Ngu Duy Sanh nói anh không có giữ, sau đó lại hỏi cậu có tiện video call không.
Suốt quá trình gọi video Sầm Tinh luôn trong trạng thái hoảng hốt. Cậu ấn chặt ngón tay che camera trước của mình lại, bởi vì căng thẳng mà cứng hết cả người. Khi Ngu Duy Sanh ở bên kia màn hình hỏi câu "Sao anh không thấy được em, em có thấy anh không?", cậu cứ như đồ đần vội vội vàng vàng gật đầu.
Nửa phút sau, Ngu Duy Sanh tắt video, gửi cho cậu một tin nhắn, bảo hình như tín hiệu không tốt.
Thật ra tín hiệu rất tốt. Trên má Sầm Tinh có một cái mụn, vừa đỏ vừa phồng không được xinh, để đón chào thời khắc trọng đại vào ngày hôm sau mà được thoa một đống thuốc lên. Cả gương mặt nhìn cứ bị đần đần, không mong bị Ngu Duy Sanh trông thấy đâu.
Nhưng cậu lại nhìn thấy Ngu Duy Sanh rất rõ ràng.
Ngu Duy Sanh ăn mặc khá xuề xòa, tóc rối bù như mới gội xong, ban nãy còn nhìn từ trên xuống, hình tượng cứ phải gọi là bị bóp méo nghiêm trọng luôn.
Sầm Tinh nín thở không dám chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình suốt nửa phút. Khi video trò chuyện cuối cùng cũng ngừng lại cậu mới thả lỏng cả người, hai tay mềm nhũn, điện thoại cũng rơi mất.
Chiếc điện thoại đáng thương đầu tiên là đập vào bàn, xong rồi lại nảy thêm một cái trên sàn, lăn về phía trước theo một góc độ rất quỷ dị, phát ra một loạt tiếng lộp cộp. Sầm Tinh vội vàng đứng dậy đuổi theo, không dễ gì mới nhặt về được, sau khi xác nhận bề ngoài vẫn ổn mới nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó, tất cả suy nghĩ của cậu đều bị hình ảnh ban nãy chiếm trọn.
Những ký tự ban đầu xuất hiện do trí nhớ mơ hồ dần trở về đúng vị trí của chúng, còn cụ thể hơn hẳn. Cuối cùng Sầm Tinh cũng có thể chắc chắn rằng mình không hề thêm bớt bất kỳ điều gì cho người yêu trong trí nhớ của mình.
Ngu Duy Sanh thật sự đẹp trai vô cùng. Cho dù mặc chiếc áo phông bình thường nhất, không cần sửa soạn gì thì diện mạo ngày thường của anh cũng đã đủ quyến rũ, dễ dàng khiến một bé Omega đang tuổi dậy thì phải phấn khích đến đỏ mặt.
Bạn bè đồng trang lứa với Sầm Tinh đều cảm thấy đầu năm nay mà còn nói mấy chuyện hôn ước thì thật nực cười, song cậu lại rất rất biết ơn chuyện đó luôn.
Ngu Duy Sanh thường xuyên được cha mẹ cậu nhắc tới như "con nhà người ta", mỗi bận đều khiến chị gái Sầm Nguyệt của cậu tức điên lên. Nhưng Sầm Tinh lại cực kỳ thích nghe, mỗi lần nghe tới là hai mắt sáng như sao, nghe xong còn ngồi nhấm nháp dư vị một tí. Nhấm nháp xong thì lại thấy ghen tỵ với Sầm Nguyệt vì có thể làm bạn đời của một người tuyệt vời đến thế trong tương lai. Mãi cho tới khi Sầm Nguyệt cũng phân hóa thành Alpha. Vận may từ trên trời rơi xuống thế này khiến Sầm Tinh choáng hết cả đầu óc.
Có thể kết hôn với đối tượng mình ao ước từ nhỏ, niềm vui to lớn cỡ này kể làm sao cho xiết.
Cậu nghĩ, hẳn là Ngu Duy Sanh cũng chờ mong chuyện này, nếu không sao lại nhiệt tình với cậu như vậy, thậm chí còn chủ động mời cậu đến ở chung.
Khiến người ta vừa trông mong vừa xấu hổ.
Sầm Tinh căng thẳng lại phấn khích kéo cái vali to đùng bước thật nhanh tới sảnh chờ sân bay, đôi mắt mở thật to cẩn thận tìm kiếm bóng dáng chồng sắp cưới của mình trong đám đông.
Cậu chắc chắn Ngu Duy Sanh vô cùng bắt mắt. Mấy năm trước khi nhà họ ăn tối cùng nhau, chỗ ngồi của cậu ngay bên cạnh Ngu Duy Sanh, cậu phải ngẩng đầu lên mới nhìn thẳng vào mắt Ngu Duy Sanh được. Lúc đó bạn nhỏ Sầm Tinh đã thầm so sánh trong lòng, chắc mẩm vóc dáng của anh trai rù quến này khá là cao.
Đi tới đi lui hai bận ở lối ra nhưng mãi vẫn không thấy ai có gương mặt tương tự. Thời gian trôi qua, sự vui vẻ trong lòng Sầm Tinh đã bị thay thế bằng nỗi lo lắng.
Có khi nào bọn họ sai sót chỗ nào đó, Ngu Duy Sanh nhớ nhầm thời gian hay nhầm lối ra rồi không? Nếu không tìm thấy cậu Ngu Duy Sanh nhất định sẽ gọi điện thoại. Sầm Tinh loay hoay với cái điện thoại nhưng nó vẫn không có tín hiệu.
Hôm qua rớt mạnh như vậy, điện thoại trông như còn nguyên không sờn không sứt, hóa ra là hỏng ở bên trong.
Bây giờ phải làm như nào mới được đây.
Sầm Tinh đứng giữa đại sảnh nhìn đám đông tới tới lui lui trước mặt, dần cảm thấy hoảng hốt.
Do dự một lúc, cậu mở một cái app thường dùng ra, gõ vào vài chữ, sau đó nhìn quanh một vòng rồi đi về phía một người phụ nữ trung niên đứng cách đó không xa.
Cậu đưa tay vỗ nhẹ vào người cô, sau khi đối phương xoay người cười với mình thì cậu mới nâng màn hình lên cho người đó xem.
Người phụ nữ vô thức liếc nhìn, sau đó nhanh chóng cau mày xua xua tay.
"Tôi không cần đâu." Nói xong cô lập tức quay người bỏ đi, ra vẻ né như né tà.
Để lại Sầm Tinh ngơ ngác đứng đó, bỗng nhiên cảm thấy bất lực.
Những gì cậu viết trên điện thoại của mình là, "Xin chào, cháu không nói được, điện thoại của cháu bị hỏng rồi, cô có thể cho cháu mượn điện thoại một chút được không ạ?"
Vị phu nhân kia trông mặt mũi hiền lành tốt bụng lại lạnh lùng như thế.
Vì sợ người ta nhìn không rõ, cậu đã đặc biệt tăng cỡ chữ lên, dòng chữ cứ nhấp nha nhấp nhô. Phu nhân kia có lẽ chỉ nhìn mấy chữ đầu đã không kiên nhẫn nổi nữa.
Vốn trong lòng đã vô cùng bất an lại còn không thành công, Sầm Tinh không khỏi cảm thấy tủi thân. Cậu sụt sịt mũi một cái, tự đánh trống cổ vũ cho mình trong lòng xong lại tiếp tục tìm kiếm mục tiêu mới.
Cách đó không xa có một ông lão trông có vẻ rất dễ gần. Sầm Tinh lại tăng cỡ chữ lên rồi bước nhanh tới.
Ông lão thấy cậu đi thẳng tới chỗ mình thì hơi kinh ngạc. Sầm Tinh lập tức giơ điện thoại lên. Ông lão híp mắt, một lát sau mới nói: "Chữ này chạy nhanh quá, ông đọc không có rõ."
Sầm Tinh sốt ruột, vừa tính chỉnh lại thì phía sau có người vỗ vào vai cậu.
Cậu quay đầu lại thì thấy một chị gái mặc váy đồng phục, trên ngực đeo một tấm thẻ, là sân viên nhân bay.
"Xin lỗi tiên sinh, ở đây không cho phép bán hàng ạ." Chị gái nói.
Sầm Tinh hơi bối rối ngơ ngác nhìn cô.
"Nếu cậu còn như thế tôi sẽ gọi bảo vệ tới." Giọng chị gái rất ôn hòa, nhưng lại đầy uy hiếp.
Sầm Tinh oan ức lắm, vành mắt lập tức đỏ lên luôn.
Cậu vừa lắc đầu vừa giơ điện thoại về phía chị gái, còn hít mạnh mũi một cái.
Đối phương xem xong đoạn ghi chú, tỏ vẻ khó hiểu nhướng mày: "Không phải khuyến mãi à?"
Sầm Tinh gật đầu thật mạnh, nhìn cô đầy trông mong.
"Nhưng chúng tôi không được mang điện thoại di động trong giờ làm việc." Chị gái nói, "Không thể cho cậu mượn được."
Tâm trạng lên xuống thất thường trong một khoảng thời gian ngắn khiến hốc mắt vốn đã đỏ hoe của Sầm Tinh lập tức nhòe nước.
Chị gái thấy vậy giật hết cả mình, vội vàng dỗ dành, "Đừng gấp mà, theo tôi tới quầy phục vụ, tôi mượn giúp cậu có được không?"
Lúc tới quầy phục vụ thì lại gặp vị phu nhân trung niên ban nãy.
"Chính là cậu ta, giả câm giả điếc đi bán hàng rong." Người phụ nữ kia nhíu mày, "Tuổi còn nhỏ lại không lo học hành đàng hoàng."
Sầm Tinh tủi thân lại lúng túng, không biết phải giải thích làm sao, chỉ có thể ngốc nghếch rưng rưng nước mắt nhìn cô ta.
Thấy cậu như vậy, người phụ nữ động lòng trắc ẩn: "Ôi chao, thằng bé này đang học chương trình vừa học vừa làm à? Nhưng mà bán đồ lừa người ta ở sân bay là sai đấy cháu có biết không?"
Cũng may nhân viên sân bay ban nãy đã kịp thời giải vây, thay cậu giải thích vài câu, sau đó hỏi người phụ nữ có thể cho mượn điện thoại của cô ta không.
Nhận ra mình đã nhầm, người phụ nữ xấu hổ đồng ý, ai dè lôi điện thoại ra mới phát hiện là đã hết pin.
Sầm Tinh sắp không kiểm soát nổi tuyến lệ của mình nữa rồi. Từ bé cậu đã thế, tâm trạng hơi bất ổn thôi là hai mắt đã đỏ ửng lên, chuyện tí ti như lông gà vỏ tỏi cũng có thể khóc mãi không ngừng. Tâm trạng suốt nửa tiếng vừa rồi cứ như đang ngồi tàu lượn, lại là lần đầu xa nhà, không khỏi cảm thấy yếu đuối.
Mấy cái như tuyến lệ này không chịu sự khống chế của ý thức chủ quan. Dù muốn hay không, dù có mất mặt cũng không nén lại được.
Thuở bé cậu hay bị bạn bè trêu vì khóc quá nhiều, còn bị đặt cho không ít biệt danh. Lớn hơn rồi, những người bên cạnh cũng bao dung cậu hơn, luôn có người chủ động dỗ dành khi thấy cậu khóc.
Nước mắt cậu trào ra khiến hai người phụ nữ có mặt ở đó hoảng hốt, một người vội lấy khăn giấy, một người thì hỏi cậu xảy ra chuyện gì.
Sầm Tinh thút thít gõ điện thoại, mới gõ được phân nửa màn hình đã nháy lên một cái rồi tắt ngúm.
Cậu đứng hình luôn.
"Làm sao vậy?" Người phụ nữ trung niên hỏi cậu.
Sầm Tinh nước mắt lưng tròng kéo tay cô viết từng chữ vào lòng bàn tay: Cháu cần giấy bút ạ.
Cuối cùng khi biết cậu chỉ tạm thời bị mất liên lạc với người đến đón thì cả hai mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vấn đề bây giờ là dù có mượn được điện thoại thì cũng chẳng gọi được cho ai nếu không có số.
Người phụ nữ đề nghị dùng loa phát thanh để tìm người nhưng nhân viên lại hơi do dự. Cô nói trước giờ sân bay không cho phép chức năng này, bây giờ nó vẫn chỉ đang trong quá trình thử nghiệm, phải xin phép, tiêu chuẩn xét duyệt rất nghiêm ngặt, rắc rối vô cùng.
Có lẽ người phụ nữ cảm thấy có lỗi vì ban nãy đã hiểu lầm Sầm Tinh, vì vậy cô liên tục nói giúp cho cậu. Sầm Tinh không nói được, mím môi đứng sang một bên, tội nghiệp nhìn chị gái, hai tay còn chắp lại để sát vào môi.
*các bạn có thể tưởng tượng như đang cầu nguyện vậy đó.
Chị gái nhanh chóng bại trận, đưa cậu đi xin phép.
Lúc điền vào biểu mẫu, Sầm Tinh nhìn vào cột "mối quan hệ" rồi do dự một lúc lâu.
Chỉ có vài lựa chọn mà thôi. Người thân, người yêu*, bạn bè, những người khác (vui lòng điền vào). Cậu là người trung thực, sau khi loại trừ từng mục một, vừa căng thẳng lại nghiêm túc tick vào ô "người yêu".
*爱人 ở đây được dùng để gọi vợ/chồng. Bên Trung người ta không gọi người yêu khi quen nhau, thường chỉ gọi là bạn trai (男朋友) hoặc bạn gái (女朋友)
Chị gái nhân viên ngạc nhiên: "Em kết hôn rồi á? Em bao nhiêu tuổi rồi?"
Sầm Tinh vừa khóc xong, lông mi hãy còn ướt, khóe mắt lẫn hai má cũng đỏ bừng, cậu viết từng chữ lên một tờ giấy khác: "Anh ấy là chồng sắp cưới của em."
Chương trình phát thanh tìm người thất lạc nhanh chóng được phát lên, tên của Ngu Duy Sanh liên tục vang lên giữa sảnh chờ máy bay.
Sầm Tinh đang ngồi trên một băng ghế dài gần bàn phục vụ, cúi đầu, lỗ tai hơi nóng lên, ngay cả ai tới ai lui cũng chẳng thèm để ý, tuy chuyện này rồi sẽ có một ngày thành hiện thực, nhưng chỉ nghe loa phát thanh đọc nó lên thôi cũng làm cậu cảm thấy xấu hổ lắm lắm.
Không biết ngài Ngu có nghe thấy không, khi nào mới đến tìm cậu.
Ánh mắt Sầm Tinh rơi vào vali trước mặt, thầm nghĩ lúc gặp mặt thì nên chào hỏi Ngu Duy Sanh thế nào, vốn là cậu đã chuẩn bị trước rất nhiều câu, đều lưu trong điện thoại, lúc nào lấy ra cũng được. Nhưng giờ thì cậu câm hoàn toàn rồi.
Cậu nghiêm túc suy nghĩ một lát, nhanh chóng nảy ra một ý tưởng, trong vali có một vài đồ dùng học tập, có bút cũng có vở luôn, cậu có thể nhân lúc này viết lại những câu đó vào vở, sau khi Ngu Duy Sanh tới thì lật ra cho anh xem cũng được.
Lúc đặt vali nằm xuống vừa hay có người đến ngồi vào bên cạnh. Sầm Tinh sợ ảnh hưởng đến người ta nên dời cái vali sang bên kia một khúc. Mở vali ra rồi cậu lại bắt đầu do dự.
Để đồ không bị va đập, cậu đã xếp quần áo gọn gàng vào hai bên vali, bây giờ mà tìm đồ cất ở giữa cũng là cả một quá trình chứ chẳng chơi.
Sầm Tinh hơi mất mát, khẽ thở dài.
Lúc này người vừa mới ngồi xuống đột nhiên lên tiếng, nghe giọng hình như còn đang cười.
"Có gì mà khó thế?"
Sầm Tinh quay đầu lại, hai mắt tức thì trợn to.
Ngu Duy Sanh ngồi ngay bên cạnh, hơi nghiêng người bình tĩnh nhìn cậu.
Trong khi Sầm Tinh hãy còn đần một chỗ, Ngu Duy Sanh lại mỉm cười rồi nói: "Xin hỏi bạn nhỏ Sầm Tinh, người yêu của anh ở đâu mất rồi?"
*Em thề là em chấm cái câu cuối kinh khủng các bác ơi 〈(•ˇ‿ˇ•)-→←(>▽<)ノ Tên chương là lên sàn tỏa sáng nhưng em thấy đứa nhỏ nhà em hơi nhọ huhu •́ ‿,•̀
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.