Chương 21
Đào Bạch Bách
04/04/2024
Sầm Tinh dán 5 tờ giấy A4 lên trên bức tường ngay chỗ bàn học, rồi viết bốn chữ to và một dấu chấm thang lên từng tờ.
“TUI THÍCH HỌC TẬP!”
Theo lời kể của Nhạc Tiêu - người gọi video để giảng bài cho Sầm Tinh mỗi ngày thì Sầm Tinh thường đang lúc nghe giảng thì lại hít một hơi thật sâu, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào không khí vài giây.
Ngu Duy Sanh đoán là cậu đang nhìn mấy chữ này để tự thôi miên bản thân.
Anh vốn định nhân lúc Sầm Tinh không có ở nhà để viết thêm vài câu nhỏ, ví dụ như “Tinh Tinh giỏi nhất”, “Cố lên em làm được”, “Thắng lợi trong tầm tay” kiểu kiểu vậy, động viên anh bạn nhỏ một chút. Ai ngờ cầm bút đi qua bàn học để xích lại gần nhìn kĩ mới nhận ra trên góc tờ giấy đã đầy những dòng chữ nhỏ được viết bằng bút chì.
“Mình thích Ngu Duy Sanh.”
Ngu Duy Sanh cau mày, đơ người một lát, đóng nắp bút lại rồi rời đi.
Một tuần sau, anh chủ động tìm Sầm Tinh nói chuyện.
Ban ngày cậu phải đến trường, về nhà thì có một đống bài tập, lại còn phải học kèm. Đèn trong phòng Sầm Tinh hôm nào cũng sáng đến tận nửa đêm. Ngu Duy Sanh hi vọng Sầm Tinh có thể tiến bộ trong học tập, nhưng cũng không muốn cậu ảnh hưởng đến sức khỏe.
Sầm Tinh mới mười bảy tuổi, theo như anh biết thì cậu mới phân hóa chưa tới nửa năm. Đến tuổi này mới phân hóa giới tính thứ hai thì cũng khá muộn. So ra thì thằng nhóc ngốc Ngu Văn Lạc mới mười lăm tuổi đã phân hóa thành Alpha. Trong khoảng thời gian mới hoàn thành phân hóa, ai cũng sẽ gặp phải nhiều vấn đề khó chịu về mặt sinh lý, dẫn đến sức khỏe thể chất cũng dễ bị ảnh hưởng. Ngu Văn Lạc vốn luôn tràn đầy năng lượng, vậy mà sau khi phân hóa xong cả ngày chỉ muốn được ngủ, còn sốt nhẹ một trận. So ra, Omega trời sinh thể chất yếu ớt hơn, giai đoạn này tất nhiên cũng cần cẩn thận hơn.
Việc học rất quan trọng, kỳ thi tuyển sinh đại học cũng rất quan trọng. Nhưng mấy cái này đều không quan trọng bằng sức khỏe. Xuất phát điểm của Ngu Duy Sanh là lợi ích của Sầm Tinh, đương nhiên anh không mong cậu sinh bệnh.
Ngu Duy Sanh hâm nóng một ly sữa bò cho cậu trước khi ngủ như thường lệ. Lần nào cậu uống xong cũng gật đầu tỏ vẻ mình sẽ đi ngủ ngay, nhưng nửa tiếng sau vẫn cặm cụi bên bài tập.
Chuyện khiến người ta đau đầu nhất là, ông trời con bị anh nhét vào chăn sẽ giả bộ như ngủ rồi, sau đó trùm đầu dùng đèn pin điện thoại soi học từ vựng.
Ngu Duy Sanh nghe thấy tiếng sột soạt bên trong bèn đi qua mở cửa nhìn thử, bị dọa cho dở khóc dở cười.
Anh không thể không nghĩ đến một việc.
Nếu lần này thi xong, Sầm Tinh vẫn không đạt được mục tiêu, thì có gây nên đả kích quá lớn với đứa nhỏ không?
Anh biết nếu không thể đáp lại tình cảm một cách tương xứng thì không nên tỏ thái độ mập mờ, nó sẽ khiến đối phương có những kỳ vọng không thiết thực. Nhưng nghĩ đến dáng vẻ đau khổ của Sầm Tinh khi đó thì anh lại không đành lòng.
Cái gọi là hẹn hò, chỉ là ra ngoài chơi với cậu một ngày thôi. Cho dù không lấy đó làm phần thưởng thì với trạng thái bây giờ của bạn nhỏ, cũng thật sự cần khuây khỏa một chút.
Bất kể thành tích cuối cùng ra sao, dẫn cậu ra ngoài một chuyến cũng không có gì không tốt.
Để không đả kích lòng nhiệt huyết học tập của Sầm Tinh, Ngu Duy Sanh tạm thời không nói suy nghĩ của mình ra.
Anh chỉ nói với Sầm Tinh, mong là cậu có thể đảm bảo mỗi ngày ngủ ít nhất tám tiếng, chú ý vệ sinh mắt và đừng tiếp tục tổn hao cơ thể mình.
Rõ ràng Sầm Tinh nghe không lọt.
“Nếu tối em ngủ không đủ giấc, lên lớp sẽ rất buồn ngủ đúng chứ?”
Sầm Tinh cúi đầu, hơi chột dạ đưa tay gãi cằm, sau đó cầm điện thoại lên.
“Lúc lên lớp em có nghỉ ngơi.”
Ngu Duy Sanh không biết nên khóc hay cười: “Thức khuya làm bài, rồi lên lớp ngủ á?”
Sầm Tinh chột dạ, biện minh cho mình.
“Lên lớp em nghe giảng cũng đâu có hiểu nhiều đâu.”
Cậu lại thêm thán từ vào khiến cho giọng nữ điện tử có vẻ kỳ cục. Chẳng qua tạm thời Ngu Duy Sanh không rảnh bận tâm mấy chi tiết đó.
Thấy anh hơi nhíu mày không nói một lời, Sầm Tinh vội cầm điện thoại, gõ một đống chữ vào.
“Chiều nào tan học em cũng phải làm bài tập, nghe anh Nhạc Tiêu giảng bài, phải học từ vựng đọc bài mới, thời gian thật sự không đủ dùng. Nếu đã nghe không hiểu thì đi ngủ cũng là đang quý trọng thời gian mà.”
Vậy là hoàn toàn coi trường học thành chỗ nghỉ ngơi luôn rồi. Chẳng trách mấy ngày gần đây trạng thái tinh thần vẫn rất ổn, nhờ hết vào ngủ bù khi đi học.
Chỉ là, nếu dùng để nghỉ ngơi thì cần gì phải đi học đầy đủ?
“Thật sự không hiểu gì trên lớp à?”Ngu Duy Sanh hỏi.
Nét mặt Sầm Tinh vừa khó xử vừa xấu hổ.
“Có môn hiểu môn không. Cho nên em mới muốn mau chóng bù lại đó.”
Ngu Duy Sanh suy nghĩ một chốc: “Vậy hay là xin nghỉ thêm một thời gian, học ở nhà trước đã?”
Sầm Tinh lập tức kinh ngạc.
“Thời gian có hạn, quan trọng là phải phân chia sao cho hợp lý. Em không theo kịp môn nào thì bảo anh. Anh mời gia sư kèm 1-1 cho em.”
Sầm Tinh ngây người một lúc, nhanh chóng giơ tay lên.
“Không muốn nghỉ à?”
Sầm Tinh vẫn lắc đầu, cúi đầu gõ chữ.
“Không cần mời thầy! Anh Nhạc Tiêu có thể dạy em, anh Ngu dạy cũng được mà. Nếu mà vẫn không hiểu thì Hoắc Hành Chi sẽ giảng cho em.”
Ngu Duy Sanh nhớ một hồi cuối cùng cũng nhớ ra người cuối cùng xuất hiện chính là đứa nhóc đã dụ dỗ em bé ngoan của anh gian lận lúc trước.
“Cái cậu Hoắc Hành Chi đó, cậu ta rảnh lắm à?” Anh hỏi.
Sầm Tinh nghiêm túc gật đầu.
Hoắc Hành Chi rất rảnh rỗi. Cái người này đi học trễ mà về thì sớm, lên lớp nghe nhạc đọc truyện, nói chuyện với bạn học, luyện xoay bút, nghịch dây thun, gấp máy bay giấy. Ngoài nghe giảng ra thì chuyện gì cũng làm.
Có một lần giáo viên đã phát cáu với cậu ta trong giờ học, hỏi hắn sao còn tới trường hoài, có thể nghỉ học luôn, đừng có ở đây ảnh hưởng mấy bạn khác học hành.
“Nếu thật sự không được thì em cứ ngủ như Sầm Tinh đi!” Giáo viên tức giận nói.
Sầm Tinh đang ngủ mê mang nghe thấy tên mình thì bừng tỉnh giấc. Sau đó cậu nghe thấy giọng điệu oan ức của Hoắc Hành Chi ở đằng sau: “Em cũng đâu có muốn tới làm chi.”
Sau đó cậu ta phàn nàn với Sầm Tinh, cảm thấy bố mẹ mình vô cùng cổ hủ, không xứng với đứa con trai ưu tú quá mức quy định như cậu ta. Tuổi thanh xuân tươi đẹp, cứ thế lãng phí hết vào mấy môn học tầm thường này, thật sự uổng phí tài năng của cậu ta.
Sầm Tinh khó hiểu, viết chữ hỏi cậu ta.
— Giáo viên không quản cậu, sao cậu không nghỉ luôn, có phải cậu muốn gặp Dư Tư Tư không?”
Hoắc Hành Chi đứng dậy gào to: “Không được nói bậy! Tôi chỉ không có tiền thôi!”
Học sinh xung quanh đều nhìn sang. Dư Tư Tư cũng ở trong số đó, nét mặt vô cùng khinh thường.
Không đủ tiền tiêu vặt nghĩa là không có chỗ ở nếu không đi học.
Khi Ngu Duy Sanh đề nghị để Sầm Tinh nghỉ ở nhà thêm một thời gian, Sầm Tinh ngay lập tức nghĩ đến người anh em tốt này của mình. Hoắc Hành Chi có thể đến nhà cậu học chung. Như vậy, khi có vấn đề không hiểu thì có thể hỏi cậu ta, còn không có vấn đề gì thì Hoắc Hành Chi có thể làm việc riêng của mình, quá là tốt luôn.
Cậu bày tỏ suy nghĩ này với Ngu Duy Sanh, anh im lặng một hồi rồi hỏi một câu vô nghĩa.
“Cậu ta là Alpha đúng không?”
Sầm Tinh gật đầu. Chuyện này rất rõ ràng, Hoắc Hành Chi cao ráo, nhìn thì không cường tráng mấy nhưng bề ngoài và khí chất đều khá điển hình trong số các Alpha.
Hai bọn họ đã quen nhau từ hồi tiểu học, khi đó Hoắc Hành Chi không cao hơn cậu là mấy. Thân phận bạn thân thuở nhỏ dễ khiến người ta bỏ qua giới tính. Sầm Tinh thường không nhớ nổi.
“Hai người bọn em, ở nhà một mình mỗi ngày?” Ngu Duy Sanh lại hỏi.
Sầm Tinh nghiêng đầu nhìn anh. Cậu vẫn chưa hỏi ý kiến của Hoắc Hành Chi, cũng không biết cậu ta có đồng ý hay không. Cho dù cậu ta bằng lòng thì hẳn cũng không đến mức mỗi ngày.
“Không được à anh?” Cậu gõ vào điện thoại.
Dù sao đây cũng là nhà Ngu Duy Sanh, bản thân mình cũng chỉ là người ở tạm. Thường xuyên mời bạn bè đến một mình quả thật không tốt lắm.
Ngu Duy Sanh lắc đầu: “Không Phải vấn đề gì lớn.”
Kể từ khi Sầm Tinh xin nghỉ phép ở nhà, người dì quản gia ban đầu chỉ xuất hiện vào mỗi buổi chiều đúng 8 giờ sang đã có mặt chờ lệnh.
Ngu Duy Sanh bảo, đây là để dễ chăm sóc cơm ngày ba bữa cho cậu hơn.
Mấy ngày nghỉ trước Sầm Tinh cũng chỉ ở trong nhà, bữa sáng và bữa trưa ngày hôm sau đều được quản gia chuẩn bị kỹ càng vào tối hôm trước. Cậu không cảm thấy có gì không tốt, hoàn toàn có thể y như cũ.
Nhưng Ngu Duy Sanh lại không đồng ý. Có hai lý do, đầu tiên là anh cảm thấy áp lực học tập của cậu quá nặng, quá vất vả, không thể qua loa chuyện ăn uống được. Thứ hai là trong nhà sắp tới sẽ có khách, phải chuẩn bị ổn áp một chút. Cho nên, làm mới mỗi ngày là tốt nhất.
Dì quản gia sẽ ở đó từ sáng đến khi Ngu Duy Sanh về nhà, cộng thêm bấy nhiêu thời gian mà chỉ nấu thêm một bữa nữa thì cũng khá nhàn. Dì đem theo một cái máy tính bảng, ngày nào cũng ngồi trong phòng khách ở tầng trệt cắn hạt dưa xem phim, tự tìm vui cho mình.
Hoắc Hành Chi rất vui vẻ tiếp nhận sự sắp xếp này. Sáng cậu ta đến trường lộ cái mặt rồi giữa trưa chuồn sang an cơm với Sầm Tinh.
Ăn cơm xong, buổi chiều cậu ta ở trong phòng khách nhỏ ngoài phòng Sầm Hành. Phần lớn thời gian cậu ta đọc sách, thỉnh thoảng thì chơi game.
Hồi trước lúc đến lớp Hoắc Hành Chi luôn đọc mấy cuốn tiểu thuyết ba xu kỳ kỳ quái quái, rất là không hấp dẫn. Nhưng bây giờ sách cậu ta mang tới đều mượn từ thư viện đàng hoàng, thể loại gì cũng có, nhiều quyển Sầm Tinh mới nhìn trang bìa thôi đã choáng váng đầu óc, vô cùng huyền ảo. Hoắc Hành Chi đưa ra lý do rằng, trên lớp ồn quá, không tĩnh tâm được, cứ đọc nhầm dòng. Sầm Tinh cảm thấy nếu không phải cậu ta không có tiền ăn trưa, hẳn cậu ta sẽ ngâm mình trong thư viện mỗi ngày luôn mất.
Cuộc sống của Sầm Tinh thì bận rộn hơn cậu ta nhiều. Sáng ngủ dậy rửa mặt xong, đầu óc tỉnh táo rồi thì tranh thủ học từ vựng, sau đó làm bài tập. Trưa ăn cơm xong ngủ trưa nửa tiếng, sau khi dậy thì Nhạc Tiêu sẽ bắt đầu dạy cậu, chủ yếu là môn Toán và bổ túc thêm các môn tự nhiên khác. Tầm ba bốn giờ chiều tan học cậu sẽ cố gắng cố gắng đọc đề, chỗ nào không hiểu thì đi kiếm Hoắc Hành Chi.
Cậu cảm thấy như vậy rất tốt, nhưng mấy ngày sau Hoắc Hành Chi lại có ý kiến.
“Cái ông thầy đó của cậu không được.” Cậu ta nói, “Lải nhải cả ngày, vấn đề đơn giản mà giảng đến là phức tạp. Tôi đề nghị cậu đuổi việc anh ta, để tôi làm cho.”
“TUI THÍCH HỌC TẬP!”
Theo lời kể của Nhạc Tiêu - người gọi video để giảng bài cho Sầm Tinh mỗi ngày thì Sầm Tinh thường đang lúc nghe giảng thì lại hít một hơi thật sâu, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào không khí vài giây.
Ngu Duy Sanh đoán là cậu đang nhìn mấy chữ này để tự thôi miên bản thân.
Anh vốn định nhân lúc Sầm Tinh không có ở nhà để viết thêm vài câu nhỏ, ví dụ như “Tinh Tinh giỏi nhất”, “Cố lên em làm được”, “Thắng lợi trong tầm tay” kiểu kiểu vậy, động viên anh bạn nhỏ một chút. Ai ngờ cầm bút đi qua bàn học để xích lại gần nhìn kĩ mới nhận ra trên góc tờ giấy đã đầy những dòng chữ nhỏ được viết bằng bút chì.
“Mình thích Ngu Duy Sanh.”
Ngu Duy Sanh cau mày, đơ người một lát, đóng nắp bút lại rồi rời đi.
Một tuần sau, anh chủ động tìm Sầm Tinh nói chuyện.
Ban ngày cậu phải đến trường, về nhà thì có một đống bài tập, lại còn phải học kèm. Đèn trong phòng Sầm Tinh hôm nào cũng sáng đến tận nửa đêm. Ngu Duy Sanh hi vọng Sầm Tinh có thể tiến bộ trong học tập, nhưng cũng không muốn cậu ảnh hưởng đến sức khỏe.
Sầm Tinh mới mười bảy tuổi, theo như anh biết thì cậu mới phân hóa chưa tới nửa năm. Đến tuổi này mới phân hóa giới tính thứ hai thì cũng khá muộn. So ra thì thằng nhóc ngốc Ngu Văn Lạc mới mười lăm tuổi đã phân hóa thành Alpha. Trong khoảng thời gian mới hoàn thành phân hóa, ai cũng sẽ gặp phải nhiều vấn đề khó chịu về mặt sinh lý, dẫn đến sức khỏe thể chất cũng dễ bị ảnh hưởng. Ngu Văn Lạc vốn luôn tràn đầy năng lượng, vậy mà sau khi phân hóa xong cả ngày chỉ muốn được ngủ, còn sốt nhẹ một trận. So ra, Omega trời sinh thể chất yếu ớt hơn, giai đoạn này tất nhiên cũng cần cẩn thận hơn.
Việc học rất quan trọng, kỳ thi tuyển sinh đại học cũng rất quan trọng. Nhưng mấy cái này đều không quan trọng bằng sức khỏe. Xuất phát điểm của Ngu Duy Sanh là lợi ích của Sầm Tinh, đương nhiên anh không mong cậu sinh bệnh.
Ngu Duy Sanh hâm nóng một ly sữa bò cho cậu trước khi ngủ như thường lệ. Lần nào cậu uống xong cũng gật đầu tỏ vẻ mình sẽ đi ngủ ngay, nhưng nửa tiếng sau vẫn cặm cụi bên bài tập.
Chuyện khiến người ta đau đầu nhất là, ông trời con bị anh nhét vào chăn sẽ giả bộ như ngủ rồi, sau đó trùm đầu dùng đèn pin điện thoại soi học từ vựng.
Ngu Duy Sanh nghe thấy tiếng sột soạt bên trong bèn đi qua mở cửa nhìn thử, bị dọa cho dở khóc dở cười.
Anh không thể không nghĩ đến một việc.
Nếu lần này thi xong, Sầm Tinh vẫn không đạt được mục tiêu, thì có gây nên đả kích quá lớn với đứa nhỏ không?
Anh biết nếu không thể đáp lại tình cảm một cách tương xứng thì không nên tỏ thái độ mập mờ, nó sẽ khiến đối phương có những kỳ vọng không thiết thực. Nhưng nghĩ đến dáng vẻ đau khổ của Sầm Tinh khi đó thì anh lại không đành lòng.
Cái gọi là hẹn hò, chỉ là ra ngoài chơi với cậu một ngày thôi. Cho dù không lấy đó làm phần thưởng thì với trạng thái bây giờ của bạn nhỏ, cũng thật sự cần khuây khỏa một chút.
Bất kể thành tích cuối cùng ra sao, dẫn cậu ra ngoài một chuyến cũng không có gì không tốt.
Để không đả kích lòng nhiệt huyết học tập của Sầm Tinh, Ngu Duy Sanh tạm thời không nói suy nghĩ của mình ra.
Anh chỉ nói với Sầm Tinh, mong là cậu có thể đảm bảo mỗi ngày ngủ ít nhất tám tiếng, chú ý vệ sinh mắt và đừng tiếp tục tổn hao cơ thể mình.
Rõ ràng Sầm Tinh nghe không lọt.
“Nếu tối em ngủ không đủ giấc, lên lớp sẽ rất buồn ngủ đúng chứ?”
Sầm Tinh cúi đầu, hơi chột dạ đưa tay gãi cằm, sau đó cầm điện thoại lên.
“Lúc lên lớp em có nghỉ ngơi.”
Ngu Duy Sanh không biết nên khóc hay cười: “Thức khuya làm bài, rồi lên lớp ngủ á?”
Sầm Tinh chột dạ, biện minh cho mình.
“Lên lớp em nghe giảng cũng đâu có hiểu nhiều đâu.”
Cậu lại thêm thán từ vào khiến cho giọng nữ điện tử có vẻ kỳ cục. Chẳng qua tạm thời Ngu Duy Sanh không rảnh bận tâm mấy chi tiết đó.
Thấy anh hơi nhíu mày không nói một lời, Sầm Tinh vội cầm điện thoại, gõ một đống chữ vào.
“Chiều nào tan học em cũng phải làm bài tập, nghe anh Nhạc Tiêu giảng bài, phải học từ vựng đọc bài mới, thời gian thật sự không đủ dùng. Nếu đã nghe không hiểu thì đi ngủ cũng là đang quý trọng thời gian mà.”
Vậy là hoàn toàn coi trường học thành chỗ nghỉ ngơi luôn rồi. Chẳng trách mấy ngày gần đây trạng thái tinh thần vẫn rất ổn, nhờ hết vào ngủ bù khi đi học.
Chỉ là, nếu dùng để nghỉ ngơi thì cần gì phải đi học đầy đủ?
“Thật sự không hiểu gì trên lớp à?”Ngu Duy Sanh hỏi.
Nét mặt Sầm Tinh vừa khó xử vừa xấu hổ.
“Có môn hiểu môn không. Cho nên em mới muốn mau chóng bù lại đó.”
Ngu Duy Sanh suy nghĩ một chốc: “Vậy hay là xin nghỉ thêm một thời gian, học ở nhà trước đã?”
Sầm Tinh lập tức kinh ngạc.
“Thời gian có hạn, quan trọng là phải phân chia sao cho hợp lý. Em không theo kịp môn nào thì bảo anh. Anh mời gia sư kèm 1-1 cho em.”
Sầm Tinh ngây người một lúc, nhanh chóng giơ tay lên.
“Không muốn nghỉ à?”
Sầm Tinh vẫn lắc đầu, cúi đầu gõ chữ.
“Không cần mời thầy! Anh Nhạc Tiêu có thể dạy em, anh Ngu dạy cũng được mà. Nếu mà vẫn không hiểu thì Hoắc Hành Chi sẽ giảng cho em.”
Ngu Duy Sanh nhớ một hồi cuối cùng cũng nhớ ra người cuối cùng xuất hiện chính là đứa nhóc đã dụ dỗ em bé ngoan của anh gian lận lúc trước.
“Cái cậu Hoắc Hành Chi đó, cậu ta rảnh lắm à?” Anh hỏi.
Sầm Tinh nghiêm túc gật đầu.
Hoắc Hành Chi rất rảnh rỗi. Cái người này đi học trễ mà về thì sớm, lên lớp nghe nhạc đọc truyện, nói chuyện với bạn học, luyện xoay bút, nghịch dây thun, gấp máy bay giấy. Ngoài nghe giảng ra thì chuyện gì cũng làm.
Có một lần giáo viên đã phát cáu với cậu ta trong giờ học, hỏi hắn sao còn tới trường hoài, có thể nghỉ học luôn, đừng có ở đây ảnh hưởng mấy bạn khác học hành.
“Nếu thật sự không được thì em cứ ngủ như Sầm Tinh đi!” Giáo viên tức giận nói.
Sầm Tinh đang ngủ mê mang nghe thấy tên mình thì bừng tỉnh giấc. Sau đó cậu nghe thấy giọng điệu oan ức của Hoắc Hành Chi ở đằng sau: “Em cũng đâu có muốn tới làm chi.”
Sau đó cậu ta phàn nàn với Sầm Tinh, cảm thấy bố mẹ mình vô cùng cổ hủ, không xứng với đứa con trai ưu tú quá mức quy định như cậu ta. Tuổi thanh xuân tươi đẹp, cứ thế lãng phí hết vào mấy môn học tầm thường này, thật sự uổng phí tài năng của cậu ta.
Sầm Tinh khó hiểu, viết chữ hỏi cậu ta.
— Giáo viên không quản cậu, sao cậu không nghỉ luôn, có phải cậu muốn gặp Dư Tư Tư không?”
Hoắc Hành Chi đứng dậy gào to: “Không được nói bậy! Tôi chỉ không có tiền thôi!”
Học sinh xung quanh đều nhìn sang. Dư Tư Tư cũng ở trong số đó, nét mặt vô cùng khinh thường.
Không đủ tiền tiêu vặt nghĩa là không có chỗ ở nếu không đi học.
Khi Ngu Duy Sanh đề nghị để Sầm Tinh nghỉ ở nhà thêm một thời gian, Sầm Tinh ngay lập tức nghĩ đến người anh em tốt này của mình. Hoắc Hành Chi có thể đến nhà cậu học chung. Như vậy, khi có vấn đề không hiểu thì có thể hỏi cậu ta, còn không có vấn đề gì thì Hoắc Hành Chi có thể làm việc riêng của mình, quá là tốt luôn.
Cậu bày tỏ suy nghĩ này với Ngu Duy Sanh, anh im lặng một hồi rồi hỏi một câu vô nghĩa.
“Cậu ta là Alpha đúng không?”
Sầm Tinh gật đầu. Chuyện này rất rõ ràng, Hoắc Hành Chi cao ráo, nhìn thì không cường tráng mấy nhưng bề ngoài và khí chất đều khá điển hình trong số các Alpha.
Hai bọn họ đã quen nhau từ hồi tiểu học, khi đó Hoắc Hành Chi không cao hơn cậu là mấy. Thân phận bạn thân thuở nhỏ dễ khiến người ta bỏ qua giới tính. Sầm Tinh thường không nhớ nổi.
“Hai người bọn em, ở nhà một mình mỗi ngày?” Ngu Duy Sanh lại hỏi.
Sầm Tinh nghiêng đầu nhìn anh. Cậu vẫn chưa hỏi ý kiến của Hoắc Hành Chi, cũng không biết cậu ta có đồng ý hay không. Cho dù cậu ta bằng lòng thì hẳn cũng không đến mức mỗi ngày.
“Không được à anh?” Cậu gõ vào điện thoại.
Dù sao đây cũng là nhà Ngu Duy Sanh, bản thân mình cũng chỉ là người ở tạm. Thường xuyên mời bạn bè đến một mình quả thật không tốt lắm.
Ngu Duy Sanh lắc đầu: “Không Phải vấn đề gì lớn.”
Kể từ khi Sầm Tinh xin nghỉ phép ở nhà, người dì quản gia ban đầu chỉ xuất hiện vào mỗi buổi chiều đúng 8 giờ sang đã có mặt chờ lệnh.
Ngu Duy Sanh bảo, đây là để dễ chăm sóc cơm ngày ba bữa cho cậu hơn.
Mấy ngày nghỉ trước Sầm Tinh cũng chỉ ở trong nhà, bữa sáng và bữa trưa ngày hôm sau đều được quản gia chuẩn bị kỹ càng vào tối hôm trước. Cậu không cảm thấy có gì không tốt, hoàn toàn có thể y như cũ.
Nhưng Ngu Duy Sanh lại không đồng ý. Có hai lý do, đầu tiên là anh cảm thấy áp lực học tập của cậu quá nặng, quá vất vả, không thể qua loa chuyện ăn uống được. Thứ hai là trong nhà sắp tới sẽ có khách, phải chuẩn bị ổn áp một chút. Cho nên, làm mới mỗi ngày là tốt nhất.
Dì quản gia sẽ ở đó từ sáng đến khi Ngu Duy Sanh về nhà, cộng thêm bấy nhiêu thời gian mà chỉ nấu thêm một bữa nữa thì cũng khá nhàn. Dì đem theo một cái máy tính bảng, ngày nào cũng ngồi trong phòng khách ở tầng trệt cắn hạt dưa xem phim, tự tìm vui cho mình.
Hoắc Hành Chi rất vui vẻ tiếp nhận sự sắp xếp này. Sáng cậu ta đến trường lộ cái mặt rồi giữa trưa chuồn sang an cơm với Sầm Tinh.
Ăn cơm xong, buổi chiều cậu ta ở trong phòng khách nhỏ ngoài phòng Sầm Hành. Phần lớn thời gian cậu ta đọc sách, thỉnh thoảng thì chơi game.
Hồi trước lúc đến lớp Hoắc Hành Chi luôn đọc mấy cuốn tiểu thuyết ba xu kỳ kỳ quái quái, rất là không hấp dẫn. Nhưng bây giờ sách cậu ta mang tới đều mượn từ thư viện đàng hoàng, thể loại gì cũng có, nhiều quyển Sầm Tinh mới nhìn trang bìa thôi đã choáng váng đầu óc, vô cùng huyền ảo. Hoắc Hành Chi đưa ra lý do rằng, trên lớp ồn quá, không tĩnh tâm được, cứ đọc nhầm dòng. Sầm Tinh cảm thấy nếu không phải cậu ta không có tiền ăn trưa, hẳn cậu ta sẽ ngâm mình trong thư viện mỗi ngày luôn mất.
Cuộc sống của Sầm Tinh thì bận rộn hơn cậu ta nhiều. Sáng ngủ dậy rửa mặt xong, đầu óc tỉnh táo rồi thì tranh thủ học từ vựng, sau đó làm bài tập. Trưa ăn cơm xong ngủ trưa nửa tiếng, sau khi dậy thì Nhạc Tiêu sẽ bắt đầu dạy cậu, chủ yếu là môn Toán và bổ túc thêm các môn tự nhiên khác. Tầm ba bốn giờ chiều tan học cậu sẽ cố gắng cố gắng đọc đề, chỗ nào không hiểu thì đi kiếm Hoắc Hành Chi.
Cậu cảm thấy như vậy rất tốt, nhưng mấy ngày sau Hoắc Hành Chi lại có ý kiến.
“Cái ông thầy đó của cậu không được.” Cậu ta nói, “Lải nhải cả ngày, vấn đề đơn giản mà giảng đến là phức tạp. Tôi đề nghị cậu đuổi việc anh ta, để tôi làm cho.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.