Chương 22
Đào Bạch Bách
13/05/2024
Tất nhiên Sầm Tinh sẽ không chấp nhận lời đề nghị của cậu ta.
Câu hỏi mà Hoắc Hành Chi cho là đơn giản, Sầm Tinh chỉ thấy hoa mắt chóng mặt. Lúc nghe cậu ta giảng bài, tư duy thường không theo kịp. Nền tảng của Sầm Tinh kém, phản ứng chậm, chỉ khi bóp nát từng chữ từng dấu câu ra, cậu mới có thể dần dần tiêu hóa được.
Thi thoảng Hoắc Hành Chi giảng bài cho cậu, hiệu quả cũng khá ổn, nhưng để mà dạy lại cho cậu từ đầu, thì Sầm Tinh hoàn toàn không nghe hiểu.
Hơn nữa cậu ta còn thích nói mấy câu như “Dễ mà”, “Nhìn vào là biết”, “Cái này mà cũng không biết à”, khiến người ta rất khó chịu. Sau khi chọc cho Sầm Tinh òa khóc, cuối cùng cậu ta mới thấy sợ, bắt đầu tem tém lại.
Nửa tháng đổ lại đây Ngu Duy Sanh thường hay về nhà sớm, lần nào về cũng mang theo ít trà chiều.
Sầm Tinh rất thích chiếc bánh dâu tây hôm trước, Ngu Duy Sanh bèn mặc định cậu thích những thứ này, thường xuyên mua chút bánh ngọt nước ngọt cho cậu.
Đúng là Sầm Tinh thích lắm, trong lòng rất vui nhưng không biểu hiện ra quá rõ ràng. So với cậu thì cái người được hưởng lợi ké như Hoắc Hành Chi lại có phản ứng mạnh hơn nhiều, luôn hết lời khen ngợi.
Cậu ta có một sự sùng bái khó hiểu với Ngu Duy Sanh, bảo rằng Ngu Duy Sanh trưởng thành chín chắn, tuổi trẻ tài cao, trí tuệ hơn người, hoàn toàn coi Ngu Duy Sanh là thần tượng, mục tiêu phấn đấu trong tương lai.
Sầm Tinh rất vui, bởi vì bọn họ có chung một chủ đề để nói chuyện.
Cậu lén nói cho Hoắc Hành Chi biết, Ngu Duy Sanh không phải anh họ của cậu, giữa bọn họ không có bất kì mối quan hệ thân thích nào cả. Không những thế, Ngu Duy Sanh còn từng có hôn ước với chị của cậu, chỉ là sau này cũng không thành do bất đồng về giới tính thứ hai.
Về phần hôn ước của mình với Ngu Duy Sanh đã bị Ngu Duy Sanh làm sáng tỏ là không hề tồn tại, cậu cũng ngại nhắc tới.
Hoắc Hành Chi nghe vậy thì bùi ngùi.
“Tiếc rằng tớ là con một, không thì tớ rất muốn giới thiệu anh chị của mình cho anh ấy.”
Sầm Tinh trừng cậu ta, khịt mũi tỏ vẻ mình đang bất mãn đấy nhé, nghiêm túc ra lệnh bắt cậu ra không được có ý nghĩ tương tự nữa.
Ấn tượng của Hoắc Hành Chi với Ngu Duy Sanh cực kỳ tốt, tiếc là về phần anh với cậu ta thì không tốt cho lắm.
“Hấp ta hấp tấp, có vẻ không đáng tin cho lắm,“ Ngu Duy Sanh nói với Sầm Tinh, “Alpha ở tuổi này đều dễ kích động, bình thường ở cùng cậu ta ấy, vẫn nên giữ lấy một khoảng cách nhất định, em biết chưa?”
Sầm Tinh ngoan ngoãn gật đầu.
Những điều này hồi trước bố mẹ cậu cũng có dặn rồi. Nhất là sau khi cậu đề nghị được chuyển trường, đã nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần.
Bố mẹ của cậu nói, họ không phản đối việc cậu ở chung với Ngu Duy Sanh, nhưng dù thế nào thì Ngu Duy Sanh cũng là một Alpha, tuổi cậu vẫn còn nhỏ, hai người ở chung dưới một mái nhà, nói cho cùng cũng hơi không ổn.
Bọn họ còn dặn, nếu Ngu Duy Sanh đưa ra yêu cầu quá đáng với cậu, thì phải quyết từ chối. Nếu Ngu Duy Sanh có bất kì hành động nào mà cậu thấy không thích hợp, thì nhất định phải báo ngay cho người trong nhà.
Bây giờ Sầm Tinh nghĩ, yêu cầu quá đáng nhất mà Ngu Duy Sanh từng đề cập với cậu, đó là muốn cậu đạt điểm tiêu chuẩn mà không cho cậu thức khuya học bài.
Đòi ngựa chạy nhưng lại không cho ngựa ăn cỏ. Làm khó dễ người khác.
Nhưng khi cậu kể cho bố mẹ nghe, bọn họ lại hết sức vui mừng, còn muốn cậu thường xuyên nghe lời Ngu Duy Sanh hơn.
“Ôn tập thế nào rồi, có tự tin không?” Kẻ làm khó người khác - Ngu Duy Sanh - hỏi.
Sầm Tinh hít sâu, gật đầu thật mạnh.
Không phải ra vẻ, mà thật sự có tự tin. Có vẻ cậu giỏi học tập hơn cậu tưởng tượng một tí. Tất cả những cố gắng dần dần mang đến những phản hồi tích cực, vì thế cậu rất là tự hào, tự thấy mình cũng rất giỏi.
Thậm chí cậu còn có thể dành ra chút thời gian mỗi ngày trước khi đi ngủ để nghĩ xem mình và Ngu Duy Sanh có thể hẹn hò ở đâu, làm gì sau khi thi xong. Cậu mong chờ lắm lắm.
Suốt mười mấy năm đi học, Sầm Tinh chỉ có mấy năm đầu tiên là đặc biệt dễ lo lắng trước khi thi. Sau đó thành tích dần đi xuống, cũng từng có lúc lo lắng buồn bã, sau đó lại thành vò mẻ không sợ sứt.
Vì không bỏ ra đủ nhiều nên không quá quan tâm chuyện được mất. Cậu ghét thi cử, nhưng cũng không đặt nặng chuyện thi cử.
Bây giờ thì khác. Cậu đầu tư rất rất rất nhiều, vô cùng coi trọng kết quả. Một đêm trước ngày thi cậu hoàn toàn ngủ không ngon giấc.
Cứ mất ngủ mãi đến gần sáng, cuối cùng khi vào giấc thì lại mơ thấy mình đang ngồi trong phòng thi, không hiểu một câu nào trong đề thi đặt trước mặt. Cậu hoảng loạn òa khóc trong mơ, khi tỉnh lại đầu óc cũng choáng váng.
Trạng thái này kéo dài đến tận khi buổi thi bắt đầu.
Môn đầu tiên là tiếng Anh. Lúc thi nghe, nửa đoạn đầu cậu cứ mơ mơ hồ hồ, không tập trung được tinh thần, cũng may là đã nhanh chóng điều chỉnh được.
Vì có mấy câu liên tiếp cho dù cậu không chú tâm thì cũng có thể nghe rõ ràng. Cảm giác này rất tuyệt, mang đến cho cậu rất nhiều tự tin, cũng khiến cậu càng tập trung hơn.
Những câu hỏi tiếp theo có câu nhìn vào là hiểu, có câu hiểu sơ sơ, cũng có câu hoàn toàn mù tịt. Điều đáng tiếc là cậu không hiểu hai câu làm văn cuối đề, vẫn chỉ có thể viết bậy viết bạ.
Trước khi nộp bài cậu vẫn thấy khá tự tin.
Lần trước đã đạt điểm trung bình rồi, lần này chắc chắn hơn một chút, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu.
Ngược lại thì môn Toán ngày hôm sau khiến cậu thấy hơi chán nản. Có hai câu hỏi lớn, nhìn vào cứ cảm thấy mình hẳn là làm được, nhưng đã nháp một đống rồi vẫn thấy không đúng, lãng phí rất nhiều thời gian, tính ra kết quả cuối cùng cứ kì kì, nhìn chẳng giống một đáp án chính xác gì hết.
Tất nhiên so với cảnh tượng thảm hại lần trước thì đã có bước nhảy vọt rồi. Ít ra hầu hết bài thi lần này của cậu đã được lấp đầy.
Nhạc Tiêu đã dặn rất nhiều lần, không chắn chắn, không biết làm cũng không sao, cứ viết đại biết đâu lại mò ra được vài điểm.
Thi xong Sầm Tinh đi tìm Hoắc Hành Chi so đáp án ngay, vậy mà lại đúng hết phần trắc nghiệm. Có hai câu viết bừa nhưng cũng trúng.
Sau khi thi xong tất cả các môn, cậu vô cùng háo hức nhắn tin cho Ngu Duy Sanh trên đường về nhà.
— Em thấy lần này có triển vọng lắm đó!
Lúc đó Ngu Duy Sanh không nhắn lại.
Khi về nhà, anh cầm theo một hộp bánh ngọt nhỏ, nói với Sầm Tinh: “Vậy anh giúp em chuẩn bị quà trước nhé?”
Sầm Tinh vui vẻ nhận bánh, cười khúc khích.
Hình như cậu hơi thích học tập. Thích cảm giác phong phú mà học tập mang tới, cảm giác thành tựu khi có tiến bộ. Thích nhất là khi Ngu Duy Sanh cười khen cậu, bảo rằng cậu rất tuyệt.
Vào ngày có điểm, Ngu Duy Sanh nhận được điện thoại của Sầm Tinh vào giờ trưa ở công ty.
Sau khi nhấn nút nghe, đầu dây bên kia hoàn toàn yên lặng.
Đó là điều tất nhiên, Sầm Tinh vốn không nói được, từ trước tới giờ cũng chưa từng liên lạc với anh bằng cách này.
Điều này có nghĩa là có chuyện gì đó rất rất quan trọng đã xảy ra với Sầm Tinh.
“Có điểm rồi à?” Ngu Duy Sanh hỏi, “Tin tốt hay tin xấu thê? Nếu là tin xấu thì em gõ vào điện thoại một cái, tin tốt thì gõ hai cái nhé?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng gõ thịch thịch liên tục.
Trông cái sự hưng phấn này, hẳn là mọi chuyện đều thuận lợi. Ngu Duy Sanh vừa định khen cậu vài câu, lại đột nhiên nghe được tiếng sụt sịt.
Tiếp đó là tiếng thở nghẹn ngào khi khóc.
“Sao vậy em?” Ngu Duy Sanh lo lắng, “Thi không tốt à?... Không sao đâu, đây mới là tháng đầu tiên thôi, vẫn còn thời gian mà. Có câu nào trong đề mà em không biết làm à?”
Bên kia vẫn còn đang khóc hu hu hu, nhưng cùng lúc đó có tiếng “cộc cộc” trầm đục vang lên.
Ngu Duy Sanh suy nghĩ một hồi, thăm dò: “Em thi được đúng không?”
Bên kia tiếp tục một loạt lạch cạch lạch cạch.
“... Được rồi được rồi, em gửi tin nhắn cho anh đi.” Ngu Duy Sanh cười bảo.
Anh vừa nói xong Sầm Tinh đã cúp máy.
Năm giây sau tin nhắn nhảy ra. Là một tấm hình, chụp lại phần đầu trang của bài kiểm tra môn Toán, trên đó viết một số “66” bằng mực đỏ.
Thời Ngu Duy Sanh còn đi học chưa từng được con điểm nào lè tè như vậy. Nhưng điều đó cũng không thể ngăn anh cảm thấy Sầm Tinh là một bạn nhỏ thông minh xuất chúng.
Anh dặn dò quản gia chuẩn bị một bàn đồ ăn, còn tan tầm sớm đến tiệm bánh ngọt. Chiếc bánh nhỏ hôm trước khá ngon, đủ cho 2 người ăn. Nhưng khi thật sự đứng trước quầy suy nghĩ hồi lâu, Ngu Duy Sanh vẫn cảm thấy nên mua một cái lớn hơn.
Một cái bánh “vừa đủ hai người ăn” quá là keo kiệt. Sầm Tinh đã cố gắng rất nhiều, đạt được sự tiến bộ to lớn như vậy, có thể hào phóng hơn một tí.
Đến cuối cùng anh lại không mua bánh, mà nhờ Nhạc Tiêu đặt nhà hàng giúp mình. Bánh ngọt và đồ ăn tự nấu cũng rất sơ sài, không thể coi là chúc mừng.
Ngu Duy Sanh phơi phới về đến nhà, đèn phòng khách đang sáng nhưng lại không có ai ra đón anh.
Hẳn là Sầm Tinh vẫn chưa về đến nhà.
Ngu Duy Sanh khom người thay giày, sau đó nhận ra có điều bất thường. Bạn nhỏ Sầm Tinh có thói quen rất tốt, đổi giày xong sẽ cất gọn vào một góc. Nhưng bây giờ đôi giày kia lại nằm lăn lông lốc, chiếc úp chiếc ngửa.
Là do quá hưng phấn, nên không để tâm à?
Chuyện này khá kì lạ, với tính cách của Sầm Tinh, đạt được điểm cao chắc chắn sẽ rất nóng lòng được gặp anh. Cho dù không biết hôm nay anh sẽ về sớm thì cũng sẽ ngồi chờ trong phòng khách.
Trong đầu Ngu Duy Sanh mơ hồ có vài suy nghĩ không thích hợp, nhưng đã nhanh chóng gạt đi. Trước cửa không có giày của người lạ, Sầm Tinh về nhà một mình, người bạn Alpha kia của cậu không theo về cùng.
Vậy thì là có nguyên do khác.
Ngu Duy Sanh suy nghĩ một lúc, đi lên lầu thì phát hiện cửa phòng Sầm Tinh đóng chặt.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||
Sau khi đứng ngoài do dự mấy giây, Ngu Duy Sanh trực tiếp xoay tay cầm mà không gõ cửa.
Trong phòng lập tức có tiếng động vang lên từ phía giường. Ngu Duy Sanh đi tới nhìn thử, phát hiện trên giường có một cục to to.
“Tinh Tinh?” Ngu Duy Sanh gọi một tiếng.
Sầm Tinh lại không hề ngẩng đầu lên mà còn kéo mền quấn chặt hơn.
Ngu Duy Sanh chần chừ nửa giây, hiểu ngay.
Chắc chắn là thành tích mấy môn khác có vấn đề rồi.
Đào Bạch Bách:
Môn Sinh ở thế giới ABO chắc chắn là khó hơn hiện thực nhiều lắm nhỉ...
Câu hỏi mà Hoắc Hành Chi cho là đơn giản, Sầm Tinh chỉ thấy hoa mắt chóng mặt. Lúc nghe cậu ta giảng bài, tư duy thường không theo kịp. Nền tảng của Sầm Tinh kém, phản ứng chậm, chỉ khi bóp nát từng chữ từng dấu câu ra, cậu mới có thể dần dần tiêu hóa được.
Thi thoảng Hoắc Hành Chi giảng bài cho cậu, hiệu quả cũng khá ổn, nhưng để mà dạy lại cho cậu từ đầu, thì Sầm Tinh hoàn toàn không nghe hiểu.
Hơn nữa cậu ta còn thích nói mấy câu như “Dễ mà”, “Nhìn vào là biết”, “Cái này mà cũng không biết à”, khiến người ta rất khó chịu. Sau khi chọc cho Sầm Tinh òa khóc, cuối cùng cậu ta mới thấy sợ, bắt đầu tem tém lại.
Nửa tháng đổ lại đây Ngu Duy Sanh thường hay về nhà sớm, lần nào về cũng mang theo ít trà chiều.
Sầm Tinh rất thích chiếc bánh dâu tây hôm trước, Ngu Duy Sanh bèn mặc định cậu thích những thứ này, thường xuyên mua chút bánh ngọt nước ngọt cho cậu.
Đúng là Sầm Tinh thích lắm, trong lòng rất vui nhưng không biểu hiện ra quá rõ ràng. So với cậu thì cái người được hưởng lợi ké như Hoắc Hành Chi lại có phản ứng mạnh hơn nhiều, luôn hết lời khen ngợi.
Cậu ta có một sự sùng bái khó hiểu với Ngu Duy Sanh, bảo rằng Ngu Duy Sanh trưởng thành chín chắn, tuổi trẻ tài cao, trí tuệ hơn người, hoàn toàn coi Ngu Duy Sanh là thần tượng, mục tiêu phấn đấu trong tương lai.
Sầm Tinh rất vui, bởi vì bọn họ có chung một chủ đề để nói chuyện.
Cậu lén nói cho Hoắc Hành Chi biết, Ngu Duy Sanh không phải anh họ của cậu, giữa bọn họ không có bất kì mối quan hệ thân thích nào cả. Không những thế, Ngu Duy Sanh còn từng có hôn ước với chị của cậu, chỉ là sau này cũng không thành do bất đồng về giới tính thứ hai.
Về phần hôn ước của mình với Ngu Duy Sanh đã bị Ngu Duy Sanh làm sáng tỏ là không hề tồn tại, cậu cũng ngại nhắc tới.
Hoắc Hành Chi nghe vậy thì bùi ngùi.
“Tiếc rằng tớ là con một, không thì tớ rất muốn giới thiệu anh chị của mình cho anh ấy.”
Sầm Tinh trừng cậu ta, khịt mũi tỏ vẻ mình đang bất mãn đấy nhé, nghiêm túc ra lệnh bắt cậu ra không được có ý nghĩ tương tự nữa.
Ấn tượng của Hoắc Hành Chi với Ngu Duy Sanh cực kỳ tốt, tiếc là về phần anh với cậu ta thì không tốt cho lắm.
“Hấp ta hấp tấp, có vẻ không đáng tin cho lắm,“ Ngu Duy Sanh nói với Sầm Tinh, “Alpha ở tuổi này đều dễ kích động, bình thường ở cùng cậu ta ấy, vẫn nên giữ lấy một khoảng cách nhất định, em biết chưa?”
Sầm Tinh ngoan ngoãn gật đầu.
Những điều này hồi trước bố mẹ cậu cũng có dặn rồi. Nhất là sau khi cậu đề nghị được chuyển trường, đã nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần.
Bố mẹ của cậu nói, họ không phản đối việc cậu ở chung với Ngu Duy Sanh, nhưng dù thế nào thì Ngu Duy Sanh cũng là một Alpha, tuổi cậu vẫn còn nhỏ, hai người ở chung dưới một mái nhà, nói cho cùng cũng hơi không ổn.
Bọn họ còn dặn, nếu Ngu Duy Sanh đưa ra yêu cầu quá đáng với cậu, thì phải quyết từ chối. Nếu Ngu Duy Sanh có bất kì hành động nào mà cậu thấy không thích hợp, thì nhất định phải báo ngay cho người trong nhà.
Bây giờ Sầm Tinh nghĩ, yêu cầu quá đáng nhất mà Ngu Duy Sanh từng đề cập với cậu, đó là muốn cậu đạt điểm tiêu chuẩn mà không cho cậu thức khuya học bài.
Đòi ngựa chạy nhưng lại không cho ngựa ăn cỏ. Làm khó dễ người khác.
Nhưng khi cậu kể cho bố mẹ nghe, bọn họ lại hết sức vui mừng, còn muốn cậu thường xuyên nghe lời Ngu Duy Sanh hơn.
“Ôn tập thế nào rồi, có tự tin không?” Kẻ làm khó người khác - Ngu Duy Sanh - hỏi.
Sầm Tinh hít sâu, gật đầu thật mạnh.
Không phải ra vẻ, mà thật sự có tự tin. Có vẻ cậu giỏi học tập hơn cậu tưởng tượng một tí. Tất cả những cố gắng dần dần mang đến những phản hồi tích cực, vì thế cậu rất là tự hào, tự thấy mình cũng rất giỏi.
Thậm chí cậu còn có thể dành ra chút thời gian mỗi ngày trước khi đi ngủ để nghĩ xem mình và Ngu Duy Sanh có thể hẹn hò ở đâu, làm gì sau khi thi xong. Cậu mong chờ lắm lắm.
Suốt mười mấy năm đi học, Sầm Tinh chỉ có mấy năm đầu tiên là đặc biệt dễ lo lắng trước khi thi. Sau đó thành tích dần đi xuống, cũng từng có lúc lo lắng buồn bã, sau đó lại thành vò mẻ không sợ sứt.
Vì không bỏ ra đủ nhiều nên không quá quan tâm chuyện được mất. Cậu ghét thi cử, nhưng cũng không đặt nặng chuyện thi cử.
Bây giờ thì khác. Cậu đầu tư rất rất rất nhiều, vô cùng coi trọng kết quả. Một đêm trước ngày thi cậu hoàn toàn ngủ không ngon giấc.
Cứ mất ngủ mãi đến gần sáng, cuối cùng khi vào giấc thì lại mơ thấy mình đang ngồi trong phòng thi, không hiểu một câu nào trong đề thi đặt trước mặt. Cậu hoảng loạn òa khóc trong mơ, khi tỉnh lại đầu óc cũng choáng váng.
Trạng thái này kéo dài đến tận khi buổi thi bắt đầu.
Môn đầu tiên là tiếng Anh. Lúc thi nghe, nửa đoạn đầu cậu cứ mơ mơ hồ hồ, không tập trung được tinh thần, cũng may là đã nhanh chóng điều chỉnh được.
Vì có mấy câu liên tiếp cho dù cậu không chú tâm thì cũng có thể nghe rõ ràng. Cảm giác này rất tuyệt, mang đến cho cậu rất nhiều tự tin, cũng khiến cậu càng tập trung hơn.
Những câu hỏi tiếp theo có câu nhìn vào là hiểu, có câu hiểu sơ sơ, cũng có câu hoàn toàn mù tịt. Điều đáng tiếc là cậu không hiểu hai câu làm văn cuối đề, vẫn chỉ có thể viết bậy viết bạ.
Trước khi nộp bài cậu vẫn thấy khá tự tin.
Lần trước đã đạt điểm trung bình rồi, lần này chắc chắn hơn một chút, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu.
Ngược lại thì môn Toán ngày hôm sau khiến cậu thấy hơi chán nản. Có hai câu hỏi lớn, nhìn vào cứ cảm thấy mình hẳn là làm được, nhưng đã nháp một đống rồi vẫn thấy không đúng, lãng phí rất nhiều thời gian, tính ra kết quả cuối cùng cứ kì kì, nhìn chẳng giống một đáp án chính xác gì hết.
Tất nhiên so với cảnh tượng thảm hại lần trước thì đã có bước nhảy vọt rồi. Ít ra hầu hết bài thi lần này của cậu đã được lấp đầy.
Nhạc Tiêu đã dặn rất nhiều lần, không chắn chắn, không biết làm cũng không sao, cứ viết đại biết đâu lại mò ra được vài điểm.
Thi xong Sầm Tinh đi tìm Hoắc Hành Chi so đáp án ngay, vậy mà lại đúng hết phần trắc nghiệm. Có hai câu viết bừa nhưng cũng trúng.
Sau khi thi xong tất cả các môn, cậu vô cùng háo hức nhắn tin cho Ngu Duy Sanh trên đường về nhà.
— Em thấy lần này có triển vọng lắm đó!
Lúc đó Ngu Duy Sanh không nhắn lại.
Khi về nhà, anh cầm theo một hộp bánh ngọt nhỏ, nói với Sầm Tinh: “Vậy anh giúp em chuẩn bị quà trước nhé?”
Sầm Tinh vui vẻ nhận bánh, cười khúc khích.
Hình như cậu hơi thích học tập. Thích cảm giác phong phú mà học tập mang tới, cảm giác thành tựu khi có tiến bộ. Thích nhất là khi Ngu Duy Sanh cười khen cậu, bảo rằng cậu rất tuyệt.
Vào ngày có điểm, Ngu Duy Sanh nhận được điện thoại của Sầm Tinh vào giờ trưa ở công ty.
Sau khi nhấn nút nghe, đầu dây bên kia hoàn toàn yên lặng.
Đó là điều tất nhiên, Sầm Tinh vốn không nói được, từ trước tới giờ cũng chưa từng liên lạc với anh bằng cách này.
Điều này có nghĩa là có chuyện gì đó rất rất quan trọng đã xảy ra với Sầm Tinh.
“Có điểm rồi à?” Ngu Duy Sanh hỏi, “Tin tốt hay tin xấu thê? Nếu là tin xấu thì em gõ vào điện thoại một cái, tin tốt thì gõ hai cái nhé?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng gõ thịch thịch liên tục.
Trông cái sự hưng phấn này, hẳn là mọi chuyện đều thuận lợi. Ngu Duy Sanh vừa định khen cậu vài câu, lại đột nhiên nghe được tiếng sụt sịt.
Tiếp đó là tiếng thở nghẹn ngào khi khóc.
“Sao vậy em?” Ngu Duy Sanh lo lắng, “Thi không tốt à?... Không sao đâu, đây mới là tháng đầu tiên thôi, vẫn còn thời gian mà. Có câu nào trong đề mà em không biết làm à?”
Bên kia vẫn còn đang khóc hu hu hu, nhưng cùng lúc đó có tiếng “cộc cộc” trầm đục vang lên.
Ngu Duy Sanh suy nghĩ một hồi, thăm dò: “Em thi được đúng không?”
Bên kia tiếp tục một loạt lạch cạch lạch cạch.
“... Được rồi được rồi, em gửi tin nhắn cho anh đi.” Ngu Duy Sanh cười bảo.
Anh vừa nói xong Sầm Tinh đã cúp máy.
Năm giây sau tin nhắn nhảy ra. Là một tấm hình, chụp lại phần đầu trang của bài kiểm tra môn Toán, trên đó viết một số “66” bằng mực đỏ.
Thời Ngu Duy Sanh còn đi học chưa từng được con điểm nào lè tè như vậy. Nhưng điều đó cũng không thể ngăn anh cảm thấy Sầm Tinh là một bạn nhỏ thông minh xuất chúng.
Anh dặn dò quản gia chuẩn bị một bàn đồ ăn, còn tan tầm sớm đến tiệm bánh ngọt. Chiếc bánh nhỏ hôm trước khá ngon, đủ cho 2 người ăn. Nhưng khi thật sự đứng trước quầy suy nghĩ hồi lâu, Ngu Duy Sanh vẫn cảm thấy nên mua một cái lớn hơn.
Một cái bánh “vừa đủ hai người ăn” quá là keo kiệt. Sầm Tinh đã cố gắng rất nhiều, đạt được sự tiến bộ to lớn như vậy, có thể hào phóng hơn một tí.
Đến cuối cùng anh lại không mua bánh, mà nhờ Nhạc Tiêu đặt nhà hàng giúp mình. Bánh ngọt và đồ ăn tự nấu cũng rất sơ sài, không thể coi là chúc mừng.
Ngu Duy Sanh phơi phới về đến nhà, đèn phòng khách đang sáng nhưng lại không có ai ra đón anh.
Hẳn là Sầm Tinh vẫn chưa về đến nhà.
Ngu Duy Sanh khom người thay giày, sau đó nhận ra có điều bất thường. Bạn nhỏ Sầm Tinh có thói quen rất tốt, đổi giày xong sẽ cất gọn vào một góc. Nhưng bây giờ đôi giày kia lại nằm lăn lông lốc, chiếc úp chiếc ngửa.
Là do quá hưng phấn, nên không để tâm à?
Chuyện này khá kì lạ, với tính cách của Sầm Tinh, đạt được điểm cao chắc chắn sẽ rất nóng lòng được gặp anh. Cho dù không biết hôm nay anh sẽ về sớm thì cũng sẽ ngồi chờ trong phòng khách.
Trong đầu Ngu Duy Sanh mơ hồ có vài suy nghĩ không thích hợp, nhưng đã nhanh chóng gạt đi. Trước cửa không có giày của người lạ, Sầm Tinh về nhà một mình, người bạn Alpha kia của cậu không theo về cùng.
Vậy thì là có nguyên do khác.
Ngu Duy Sanh suy nghĩ một lúc, đi lên lầu thì phát hiện cửa phòng Sầm Tinh đóng chặt.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||
Sau khi đứng ngoài do dự mấy giây, Ngu Duy Sanh trực tiếp xoay tay cầm mà không gõ cửa.
Trong phòng lập tức có tiếng động vang lên từ phía giường. Ngu Duy Sanh đi tới nhìn thử, phát hiện trên giường có một cục to to.
“Tinh Tinh?” Ngu Duy Sanh gọi một tiếng.
Sầm Tinh lại không hề ngẩng đầu lên mà còn kéo mền quấn chặt hơn.
Ngu Duy Sanh chần chừ nửa giây, hiểu ngay.
Chắc chắn là thành tích mấy môn khác có vấn đề rồi.
Đào Bạch Bách:
Môn Sinh ở thế giới ABO chắc chắn là khó hơn hiện thực nhiều lắm nhỉ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.