Chương 11: Còn không phải vì cô ghen tị với mối quan hệ khắn khít giữa tôi và mèo nhỏ à
Khinh Vân Đạm
02/10/2020
Edit: Simi
“Có phải cô nói nhầm gì rồi không?” Biên kịch Vương ôm tia hi vọng cuối cùng hỏi.
“Không nhầm đâu.” Cao Oánh mỉm cười nhẹ nhàng, “Nếu không còn việc gì nữa thì bà có thể đi được rồi. Tôi còn việc muốn bàn cùng tổ biên kịch.”
Biên kịch Vương vô tri vô giác đi ra ngoài, hi vọng có người gọi bà ta lại. Nhưng đến lúc ra khỏi cửa văn phòng cũng chẳng có ai để ý đến bà ta.
Cao Oánh nổi tiếng là rất hào phóng trong vấn đề tiền lương, sớm biết chuyện thành ra thế này, bà ta sẽ không mò mẫm giành co làm gì! Biên kịch Vương không khỏi ảo não than thở.
Đợi đến lúc trong văn phòng chỉ còn lại hai người, Cao Oánh hỏi thăm, “Nếu một tuần viết hai kịch bản thì cô có làm kịp không?”
Du Nhiên tính toán cẩn thận rồi mới trả lời, “Có thể.”
“Chất lượng kịch bản cũng không thể giảm sút rõ ràng được.” Cao Oánh cường điệu nói.
Du Nhiên bình tĩnh trả lời, “Thực ra tôi đã viết xong ba kịch bản rồi.” Mà khoản thời gian cho đến khi kết thúc còn sáu câu chuyện nữa. Cho nên cường độ công việc kỳ thật không hề thay đổi chút nào.
“Cô viết khi nào vậy?” Cao Oánh ngạc nhiên. Cô ấy cảm thấy rất hiếm lạ, có nhiều biên kịch thường xuyên ngâm dấm bản thảo, những người hoàn thành sớm công việc rất hiếm gặp, thậm chí còn có thể coi là giống loài quý hiếm.
“Lúc chế tác tập 10 đang được tiến hành.” Du Nhiên giải thích, “Mười sáu tập, với hai biên kịch, tôi được giao viết tám kịch bản. Viết xong hết tôi mới có thể an tâm nghỉ ngơi.”
Dù sao kịch bản ngắn cũng là bài kiểm tra về nguồn cảm hứng, thời gian lại sát sao. Không thể nói là không viết được, nếu vậy thì lại không có kịch bản để quay phim.
Cao Oánh cảm khái, “Tôi thật sự không chọn lầm người.”
Du Nhiên mỉm cười, “Phải nói là không có lý do gì để không chọn tôi [1] mới đúng?”
[1] “Tôi” ở đây là đang chỉ Cao Oánh.
“Ồ?” Cao Oánh hào hứng, “Sao lại nói vậy?”
“Kịch bản lấy nữ chính làm trọng tâm, tự bỏ tiền túi ra quay phim, tự mình làm nhân vật chính, ý của cô đã rất rõ ràng rồi.” Du Nhiên cười cười nói nói vô cùng dịu dàng, “Tôn nữ chính là một, cốt truyện thú vị là hai.” Dù thế nào cũng không thể bôi đen được.
Nói cách khác, Cao Oánh chính là tên tuổi đáng được biểu dương.
“Có thể biên kịch Vương hiểu rõ nội dung kịch bản phải thú vị trước đã. Vì thế không tiếc hi sinh hình tượng của nữ chính. Ví dụ như án giết người được gán lên đầu nữ sinh, gặp người khác liền nói mình có siêu năng lực, toàn mạo hiểm bản thân một cách ngốc nghếch. Mặc dù kết cục trái ngược, nhưng cũng không thể cứu vãn nổi hình thượng của cô ấy.”
“Mà tôi trước khi viết đều nhiều lần tự đánh giá lại, tuyệt đối sẽ không bôi đen nữ chính.” Vì thế cô mới không tiếc nhịn đau bỏ qua chút linh cảm của mình.
“Quan trọng hơn nữa là, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, kịch bản không có cái nào tốt, không có cái nào xấu. Không phải chỉ cần tùy tiện tìm đại lý do nào đó để hoàn thành thì người khác sẽ tin ngay.”
“Còn nữa, so với kịch bản có kết cục trái ngược, thì biên kịch Vương càng am hiểu miêu tả tình yêu thuần khiết hơn. Thay đổi loại hình sáng tác một cách tùy tiện như thế, giống như không thể khống chế mình vậy.”
So với danh tiếng, thì chất lượng tác phẩm đương nhiên càng có sức thuyết phục hơn.
Cao Oánh khen ngợi, “Nghe lời cô nói tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.”
Dừng lại một chút, cô ấy nghiêm mặt nói, “Thù lao gấp ba, mỗi tuần giao hai phần kịch bản, đừng để tôi thất vọng.”
Gấp ba… Du Nhiên thiếu chút nữa cắn trúng lưỡi mình.
Có khi tiền nhuận bút bình thường của cô còn cao hơn gấp mấy lần những biên kịch mới vào nghề khác. Công ty điện ảnh và truyền hình gọi điện thoại cho cô mời hợp tác cũng chỉ báo giá đại khái khoản 1,5 đến 2 lần số đó thôi.
Còn Cao Oánh, vừa lên tiếng là đã gấp ba lần!
Không hổ là chiến sĩ nhân dân tệ! Khí thế hoàn toàn không giống với người bình thường! Trong lòng Du Nhiên dâng trào sự kính nể đối với cô ấy.
Nhưng Cao Oánh hình như còn cảm thấy chưa đủ, nói tiếp, “Nếu như chất lượng sáu tập sau vẫn duy trì được phong độ, thì tôi sẽ bù thêm tiền thù lao cho cả năm tập trước luôn.”
Không gì có thể khiến con người phấn chấn hơn ngoài tiền tài!
Kẻ nghèo khổ Du Nhiên vỗ ngực tuyên bố, “Tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách mỹ mãn.”
*
Tháng sáu, trời nắng gắt như lửa bỏng.
Vị ảnh đế vất vả lắm mới hoàn thành xong mấy cảnh quay phim đã về đến nhà, việc đầu tiên là gọi cho Du Nhiên hỏi thăm, “Mèo nhỏ đâu rồi?”
Du Nhiên đang viết kịch bản, tay nhanh hơn cả mắt muỗi, cộng thêm tinh thần đang mê man, nghe anh hỏi liền mở miệng nói bậy, “Bỏ nhà ra ngoài rồi.”
Động tác của Cố Khải dừng lại, vội vàng truy vấn cô, “Khi nào? Chết tiệt, sao không nói cho tôi biết! Cô có ra ngoài tìm không?”
“Mới nãy thôi, chừng mười phút. Giờ về rồi, chắc là vì không nỡ xa tôi.” Du Nhiên tiếp tục nói hươu nói vượn.
Cố Khải: “…”
Còn tranh thủ khoe ân ái à? Nhất định là vậy rồi! Tâm địa của đối thủ cạnh tranh này thật hiểm ác!
Nhưng mà vị ảnh đế yêu mèo tuyệt đối không dễ dàng nhận thua, “Vì phải tuyên truyền cho phim điện ảnh nên cuối tháng tôi có tham gia vào chương trình giải trí về thú cưng, cho tôi mượn mèo đi.”
“Tuần cuối cùng của tháng sáu?” Du Nhiên co chân trên bàn, mờ mịt hỏi.
“Ừ.”
“Cũng được.” Du Nhiên đồng ý. “Thế giới giả tưởng” đã gần đến khâu cuối cùng, chỉ cần biên tập kịch bản tập cuối nữa là có thể hoàn thành công việc. Cuối tháng cô không bận gì cả.
Vẻ mặt Cố Khải vui vẻ, nói tiếp, “Gần đây tôi đang rảnh. Đưa mèo nhỏ cho tôi đi, tôi sẽ dẫn em ấy ra ngoài chơi.”
“Nó đi đâu rồi, không rảnh đâu, qua mấy ngày nữa rồi nói tiếp.”
“Tít…” Điện thoại bị cúp mất.
Cố Khải trừng mắt nhìn điện thoại, tức giận nói, “Mèo có thể bận gì chứ? Không phải vì ghen tị mèo nhỏ có quan hệ khắn khít với tôi, nên mới không cho em ấy gặp tôi chứ gì!”
Anh tìm trong danh bạ của mình số điện thoại của Chu Lập.
Rất nhanh, điện thoại được kết nối.
Sắc mặt của Cố Khải lạnh nhạt, hỏi thăm, “Gần đây [Manh sủng nhạc viên] có gửi lời mời không?”
Chu Lập bó tay nghĩ không ra, “Chương trình giải trí đó có mời mấy lần, không phải cậu đều từ chối hết rồi à? Người phụ trách tuyệt vọng lắm, nhưng ông ấy cũng nói với tôi là nếu cậu đồng ý tham gia thì lúc nào quay cũng được, chỉ cần nói trước một tiếng thôi.”
“Nói với ông ấy cuối tháng sáu tôi sẽ tham gia.” Cố Khải mỉm cười, “Mang theo mèo nữa.”
*
Sau khi bị Cố Khải cắt ngang, Du Nhiên bỗng có linh cảm, nhanh chóng viết kịch bản mới.
Trong trường bỗng xuất hiện một app trò chơi hẹn hò, tên là “Người yêu ảo”. Người chơi có thể tự thiết lập tính cách của đối tượng hẹn hò, cùng nói chuyện phiếm với mình.
Mặc dù chỉ là trò chơi online, nhưng đồ họa đẹp mắt, đối tượng hẹn hò điển trai, ân cần, nội dung cốt truyện phong phú, giống như đang nói chuyện với người thật ngoài đời, vì vậy trò chơi được nhận rất nhiều lời khen ngợi. Học sinh trong trường chia sẻ ào ạt, cùng nhau tải về chơi.
Tính cách nữ chính cô độc, nghe thấy “Người yêu ảo” khá thú vị, liền theo số đông tải về.
App tải xuống hoàn tất.
Mở lên, trò chơi yêu cầu người chơi phải ký kết điều khoản miễn trừ trách nhiệm, bên nhà phát hành sẽ không chịu trách nhiệm cho bất kì hậu quả nào gây ra bởi hành vi của người chơi.
Đồng thời, phía dưới có viết rõ những hạng mục cần phải chú ý, “Một, thiết lập một cách cẩn trọng, trò chơi này không có nút làm mới. Hai, chỉ dùng trên một máy duy nhất, lúc đăng kí tài khoản trên điện thoại khác, điện thoại sẽ tự động khóa. Ba, xin hãy đối xử tử tế với người yêu của quý vị.”
Mục thứ ba được viết bằng màu đỏ, in đậm.
Nữ chính không để ý, thẳng tay nhấp vào ô đồng ý. Đăng nhập vào, cô đặt tên cho đối tượng hẹn hò của mình là Knight, sau đó thiết lập tính cách của người yêu là ôn nhu.
Sau đó cô cẩn thận đánh giá giao diện, phát hiện trong trò chơi có thuộc tính tên là chỉ số hạnh phúc. Full điểm là 100, trong đó từ 80 – 100 biểu thị đang hạnh phúc, 50 – 80 là bình thường, 20 – 50 là lo lắng, thấp hơn 20 là suy sụp, còn 0 mà mức biểu thị người yêu sẽ chết. Người chơi tương tác với người yêu ảo càng nhiều, chỉ số hạnh phúc càng cao. Hai ngày không tương tác với nhau, chỉ số hạnh phúc xuống mức 0, người yêu ảo sẽ chết.
Nhưng nữ chính cũng không thèm để ý. Vì mỗi ngày cô đều nói chuyện cùng Knight, chỉ số hạnh phúc vừa đến 80 là thoát ra ngoài. Điều khiến nữ chính vui vẻ hơn chính là mặc kệ có nói về chuyện gì đi nữa thì Knight cũng đều ôn nhu đáp lại, hoặc an ủi cô, hoặc khuyên bảo cô.
Thời gian trôi qua, nữ chính dường như thật sự cho rằng mình có người yêu tên là Knight.
Dần dần sau đó, app hẹn hò nhanh chóng hết cơn sốt.
Rất nhiều người chơi chán nên xóa app đi. Hoặc mặc kệ sự tồn tại của người yêu ảo, để cho người yêu tự chết. Có người còn muốn thay đổi khẩu vị, nhưng khổ nổi không thể làm mới “Người yêu ảo”, vì vậy cố ý không vào app hai ngày, đề người yêu ảo chết, sau đó đăng nhập bắt đầu lại từ đầu.
Thời gian dần trôi qua, trong trường xảy ra rất nhiều chuyện kì lạ.
Có người đến trường bị trượt chân rơi xuống nước, chết đuối.
Có người đang ở trong lớp làm bài tập, đột nhiên lên cơn đau tim dẫn đến tử vong. Nhưng sau khi điều tra mới phát hiện ra gia đình cô ấy không mắc bệnh di truyền.
Có người thì đi lên sân thượng, trong lòng như sụp đổ, tuyệt vọng hô to, “Anh ta nói muốn đến tìm tôi! Anh ta nói muốn đến tìm tôi!” rồi nhảy xuống, không còn chút hơi thở nào.
Quần chúng vây xem, nữ chính khó hiểu, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng có vài người bỗng biến sắc, tựa hồ như nhớ ra gì đó.
Sau đó, mấy người họ tập trung trong nhà vệ sinh để bàn bạc biện pháp đối phó.
“Nữ sinh nhảy lầu kia nói sẽ có ai đó đến tìm cô ấy, không phải là đang nói đến người yêu ảo trong app hẹn hò chứ?”
“Cậu nói nhảm nhí gì vậy!”
“Chuyện này kì quái lắm. Tớ nhớ mình đã xóa app hẹn hò đó rồi, sang ngày hôm sau lại nhận được tin nhắn: Ta sẽ đến tìm em. Mr.Right. Mr.Right là tên tớ đặt cho người yêu ảo đó.”
Bọn họ nhìn nhau.
“Hay là có ai cố ý dọa cậu thôi?”
“Sao có thể cứ! Tin nhắn kia gửi từ app hẹn hò mà! Nhưng tớ đã xóa trò chơi đó rồi!”
Lúc này, một người từ từ lên tiếng, “Tớ không cẩn thận làm mất điện thoại. Hai ngày sau điện thoại mới cũng nhận được tin nhắn kia, cũng kí tên là tên tớ đặt cho người yêu ảo.”
Tất cả mọi người đều trầm mặc.
Mà bên kia, cái chết vẫn tiếp tục xảy ra.
Bởi vì xảy ra quá nhiều chuyện, trường không thể không cho các học sinh nghỉ học.
Trên đường về nhà, nữ chính bị một nữ sinh khác ngăn lại.
“Cậu cũng chơi app hẹn hò phải không?” Trong ánh mắt của người nọ lộ ra tia hoảng sợ, lại hung dữ trừng mắt với nữ chính.
“Tôi không hiểu cậu đang nói gì hết.” Nữ chính không muốn nói chuyện với cô ấy.
“Không công bằng! Dựa vào đâu chỉ có cậu là không bị gì?” Người nọ hung hăng đẩy nữ chính, đoạt lấy điện thoại của nữ chính, sau đó quay đầu bỏ chạy.
“Knight!” Nữ chính khẩn trương, đuổi theo cô gái kia.
Một ngày sau, nữ sinh kia được phát hiện chết đuối dưới sông, nhưng trên người không thấy điện thoại của nữ chính.
Nữ chính ngồi trong nhà, tuyệt vọng khóc thút thít chờ đợi cái chết sắp tới. Cô đã nghe thấy chuyện nếu người yêu ảo chết, người chơi cũng sẽ chết rồi.
Tám tiếng sau, điện thoại mới của nữ chính nhận được tin nhắn, nhưng lại có nội dung, “Anh yêu em, hẹn gặp lại. Knight.”
Nữ chính khóc thành tiếng, lần này là khóc vì đau lòng cho người yêu đã chết của mình.
Lúc này, một hàng chữ tự động xuất hiện, “Xin hãy đối xử tử tế với người yêu của quý vị.”
Sau đó lại xuất hiện thêm mấy dòng chữ, cuối cùng biến thành, “Xin hãy đối xử tử tế với người yêu của quý vị từ 30 ngày trở lên.” Màu đỏ tươi, tựa như máu đang chảy.
Nghĩ nghĩ, Du Nhiên quyết định đặt tên cho kịch bản này là “Người yêu ảo”.
Hoàn thành xong, Du Nhiên khẽ thở một hơi, như trút được gánh nặng trong lòng.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Khải: Rõ ràng là ghen ghét mèo nhỏ thích anh hơn!
Du Nhiên: …Anh vui là được.
“Có phải cô nói nhầm gì rồi không?” Biên kịch Vương ôm tia hi vọng cuối cùng hỏi.
“Không nhầm đâu.” Cao Oánh mỉm cười nhẹ nhàng, “Nếu không còn việc gì nữa thì bà có thể đi được rồi. Tôi còn việc muốn bàn cùng tổ biên kịch.”
Biên kịch Vương vô tri vô giác đi ra ngoài, hi vọng có người gọi bà ta lại. Nhưng đến lúc ra khỏi cửa văn phòng cũng chẳng có ai để ý đến bà ta.
Cao Oánh nổi tiếng là rất hào phóng trong vấn đề tiền lương, sớm biết chuyện thành ra thế này, bà ta sẽ không mò mẫm giành co làm gì! Biên kịch Vương không khỏi ảo não than thở.
Đợi đến lúc trong văn phòng chỉ còn lại hai người, Cao Oánh hỏi thăm, “Nếu một tuần viết hai kịch bản thì cô có làm kịp không?”
Du Nhiên tính toán cẩn thận rồi mới trả lời, “Có thể.”
“Chất lượng kịch bản cũng không thể giảm sút rõ ràng được.” Cao Oánh cường điệu nói.
Du Nhiên bình tĩnh trả lời, “Thực ra tôi đã viết xong ba kịch bản rồi.” Mà khoản thời gian cho đến khi kết thúc còn sáu câu chuyện nữa. Cho nên cường độ công việc kỳ thật không hề thay đổi chút nào.
“Cô viết khi nào vậy?” Cao Oánh ngạc nhiên. Cô ấy cảm thấy rất hiếm lạ, có nhiều biên kịch thường xuyên ngâm dấm bản thảo, những người hoàn thành sớm công việc rất hiếm gặp, thậm chí còn có thể coi là giống loài quý hiếm.
“Lúc chế tác tập 10 đang được tiến hành.” Du Nhiên giải thích, “Mười sáu tập, với hai biên kịch, tôi được giao viết tám kịch bản. Viết xong hết tôi mới có thể an tâm nghỉ ngơi.”
Dù sao kịch bản ngắn cũng là bài kiểm tra về nguồn cảm hứng, thời gian lại sát sao. Không thể nói là không viết được, nếu vậy thì lại không có kịch bản để quay phim.
Cao Oánh cảm khái, “Tôi thật sự không chọn lầm người.”
Du Nhiên mỉm cười, “Phải nói là không có lý do gì để không chọn tôi [1] mới đúng?”
[1] “Tôi” ở đây là đang chỉ Cao Oánh.
“Ồ?” Cao Oánh hào hứng, “Sao lại nói vậy?”
“Kịch bản lấy nữ chính làm trọng tâm, tự bỏ tiền túi ra quay phim, tự mình làm nhân vật chính, ý của cô đã rất rõ ràng rồi.” Du Nhiên cười cười nói nói vô cùng dịu dàng, “Tôn nữ chính là một, cốt truyện thú vị là hai.” Dù thế nào cũng không thể bôi đen được.
Nói cách khác, Cao Oánh chính là tên tuổi đáng được biểu dương.
“Có thể biên kịch Vương hiểu rõ nội dung kịch bản phải thú vị trước đã. Vì thế không tiếc hi sinh hình tượng của nữ chính. Ví dụ như án giết người được gán lên đầu nữ sinh, gặp người khác liền nói mình có siêu năng lực, toàn mạo hiểm bản thân một cách ngốc nghếch. Mặc dù kết cục trái ngược, nhưng cũng không thể cứu vãn nổi hình thượng của cô ấy.”
“Mà tôi trước khi viết đều nhiều lần tự đánh giá lại, tuyệt đối sẽ không bôi đen nữ chính.” Vì thế cô mới không tiếc nhịn đau bỏ qua chút linh cảm của mình.
“Quan trọng hơn nữa là, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, kịch bản không có cái nào tốt, không có cái nào xấu. Không phải chỉ cần tùy tiện tìm đại lý do nào đó để hoàn thành thì người khác sẽ tin ngay.”
“Còn nữa, so với kịch bản có kết cục trái ngược, thì biên kịch Vương càng am hiểu miêu tả tình yêu thuần khiết hơn. Thay đổi loại hình sáng tác một cách tùy tiện như thế, giống như không thể khống chế mình vậy.”
So với danh tiếng, thì chất lượng tác phẩm đương nhiên càng có sức thuyết phục hơn.
Cao Oánh khen ngợi, “Nghe lời cô nói tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.”
Dừng lại một chút, cô ấy nghiêm mặt nói, “Thù lao gấp ba, mỗi tuần giao hai phần kịch bản, đừng để tôi thất vọng.”
Gấp ba… Du Nhiên thiếu chút nữa cắn trúng lưỡi mình.
Có khi tiền nhuận bút bình thường của cô còn cao hơn gấp mấy lần những biên kịch mới vào nghề khác. Công ty điện ảnh và truyền hình gọi điện thoại cho cô mời hợp tác cũng chỉ báo giá đại khái khoản 1,5 đến 2 lần số đó thôi.
Còn Cao Oánh, vừa lên tiếng là đã gấp ba lần!
Không hổ là chiến sĩ nhân dân tệ! Khí thế hoàn toàn không giống với người bình thường! Trong lòng Du Nhiên dâng trào sự kính nể đối với cô ấy.
Nhưng Cao Oánh hình như còn cảm thấy chưa đủ, nói tiếp, “Nếu như chất lượng sáu tập sau vẫn duy trì được phong độ, thì tôi sẽ bù thêm tiền thù lao cho cả năm tập trước luôn.”
Không gì có thể khiến con người phấn chấn hơn ngoài tiền tài!
Kẻ nghèo khổ Du Nhiên vỗ ngực tuyên bố, “Tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách mỹ mãn.”
*
Tháng sáu, trời nắng gắt như lửa bỏng.
Vị ảnh đế vất vả lắm mới hoàn thành xong mấy cảnh quay phim đã về đến nhà, việc đầu tiên là gọi cho Du Nhiên hỏi thăm, “Mèo nhỏ đâu rồi?”
Du Nhiên đang viết kịch bản, tay nhanh hơn cả mắt muỗi, cộng thêm tinh thần đang mê man, nghe anh hỏi liền mở miệng nói bậy, “Bỏ nhà ra ngoài rồi.”
Động tác của Cố Khải dừng lại, vội vàng truy vấn cô, “Khi nào? Chết tiệt, sao không nói cho tôi biết! Cô có ra ngoài tìm không?”
“Mới nãy thôi, chừng mười phút. Giờ về rồi, chắc là vì không nỡ xa tôi.” Du Nhiên tiếp tục nói hươu nói vượn.
Cố Khải: “…”
Còn tranh thủ khoe ân ái à? Nhất định là vậy rồi! Tâm địa của đối thủ cạnh tranh này thật hiểm ác!
Nhưng mà vị ảnh đế yêu mèo tuyệt đối không dễ dàng nhận thua, “Vì phải tuyên truyền cho phim điện ảnh nên cuối tháng tôi có tham gia vào chương trình giải trí về thú cưng, cho tôi mượn mèo đi.”
“Tuần cuối cùng của tháng sáu?” Du Nhiên co chân trên bàn, mờ mịt hỏi.
“Ừ.”
“Cũng được.” Du Nhiên đồng ý. “Thế giới giả tưởng” đã gần đến khâu cuối cùng, chỉ cần biên tập kịch bản tập cuối nữa là có thể hoàn thành công việc. Cuối tháng cô không bận gì cả.
Vẻ mặt Cố Khải vui vẻ, nói tiếp, “Gần đây tôi đang rảnh. Đưa mèo nhỏ cho tôi đi, tôi sẽ dẫn em ấy ra ngoài chơi.”
“Nó đi đâu rồi, không rảnh đâu, qua mấy ngày nữa rồi nói tiếp.”
“Tít…” Điện thoại bị cúp mất.
Cố Khải trừng mắt nhìn điện thoại, tức giận nói, “Mèo có thể bận gì chứ? Không phải vì ghen tị mèo nhỏ có quan hệ khắn khít với tôi, nên mới không cho em ấy gặp tôi chứ gì!”
Anh tìm trong danh bạ của mình số điện thoại của Chu Lập.
Rất nhanh, điện thoại được kết nối.
Sắc mặt của Cố Khải lạnh nhạt, hỏi thăm, “Gần đây [Manh sủng nhạc viên] có gửi lời mời không?”
Chu Lập bó tay nghĩ không ra, “Chương trình giải trí đó có mời mấy lần, không phải cậu đều từ chối hết rồi à? Người phụ trách tuyệt vọng lắm, nhưng ông ấy cũng nói với tôi là nếu cậu đồng ý tham gia thì lúc nào quay cũng được, chỉ cần nói trước một tiếng thôi.”
“Nói với ông ấy cuối tháng sáu tôi sẽ tham gia.” Cố Khải mỉm cười, “Mang theo mèo nữa.”
*
Sau khi bị Cố Khải cắt ngang, Du Nhiên bỗng có linh cảm, nhanh chóng viết kịch bản mới.
Trong trường bỗng xuất hiện một app trò chơi hẹn hò, tên là “Người yêu ảo”. Người chơi có thể tự thiết lập tính cách của đối tượng hẹn hò, cùng nói chuyện phiếm với mình.
Mặc dù chỉ là trò chơi online, nhưng đồ họa đẹp mắt, đối tượng hẹn hò điển trai, ân cần, nội dung cốt truyện phong phú, giống như đang nói chuyện với người thật ngoài đời, vì vậy trò chơi được nhận rất nhiều lời khen ngợi. Học sinh trong trường chia sẻ ào ạt, cùng nhau tải về chơi.
Tính cách nữ chính cô độc, nghe thấy “Người yêu ảo” khá thú vị, liền theo số đông tải về.
App tải xuống hoàn tất.
Mở lên, trò chơi yêu cầu người chơi phải ký kết điều khoản miễn trừ trách nhiệm, bên nhà phát hành sẽ không chịu trách nhiệm cho bất kì hậu quả nào gây ra bởi hành vi của người chơi.
Đồng thời, phía dưới có viết rõ những hạng mục cần phải chú ý, “Một, thiết lập một cách cẩn trọng, trò chơi này không có nút làm mới. Hai, chỉ dùng trên một máy duy nhất, lúc đăng kí tài khoản trên điện thoại khác, điện thoại sẽ tự động khóa. Ba, xin hãy đối xử tử tế với người yêu của quý vị.”
Mục thứ ba được viết bằng màu đỏ, in đậm.
Nữ chính không để ý, thẳng tay nhấp vào ô đồng ý. Đăng nhập vào, cô đặt tên cho đối tượng hẹn hò của mình là Knight, sau đó thiết lập tính cách của người yêu là ôn nhu.
Sau đó cô cẩn thận đánh giá giao diện, phát hiện trong trò chơi có thuộc tính tên là chỉ số hạnh phúc. Full điểm là 100, trong đó từ 80 – 100 biểu thị đang hạnh phúc, 50 – 80 là bình thường, 20 – 50 là lo lắng, thấp hơn 20 là suy sụp, còn 0 mà mức biểu thị người yêu sẽ chết. Người chơi tương tác với người yêu ảo càng nhiều, chỉ số hạnh phúc càng cao. Hai ngày không tương tác với nhau, chỉ số hạnh phúc xuống mức 0, người yêu ảo sẽ chết.
Nhưng nữ chính cũng không thèm để ý. Vì mỗi ngày cô đều nói chuyện cùng Knight, chỉ số hạnh phúc vừa đến 80 là thoát ra ngoài. Điều khiến nữ chính vui vẻ hơn chính là mặc kệ có nói về chuyện gì đi nữa thì Knight cũng đều ôn nhu đáp lại, hoặc an ủi cô, hoặc khuyên bảo cô.
Thời gian trôi qua, nữ chính dường như thật sự cho rằng mình có người yêu tên là Knight.
Dần dần sau đó, app hẹn hò nhanh chóng hết cơn sốt.
Rất nhiều người chơi chán nên xóa app đi. Hoặc mặc kệ sự tồn tại của người yêu ảo, để cho người yêu tự chết. Có người còn muốn thay đổi khẩu vị, nhưng khổ nổi không thể làm mới “Người yêu ảo”, vì vậy cố ý không vào app hai ngày, đề người yêu ảo chết, sau đó đăng nhập bắt đầu lại từ đầu.
Thời gian dần trôi qua, trong trường xảy ra rất nhiều chuyện kì lạ.
Có người đến trường bị trượt chân rơi xuống nước, chết đuối.
Có người đang ở trong lớp làm bài tập, đột nhiên lên cơn đau tim dẫn đến tử vong. Nhưng sau khi điều tra mới phát hiện ra gia đình cô ấy không mắc bệnh di truyền.
Có người thì đi lên sân thượng, trong lòng như sụp đổ, tuyệt vọng hô to, “Anh ta nói muốn đến tìm tôi! Anh ta nói muốn đến tìm tôi!” rồi nhảy xuống, không còn chút hơi thở nào.
Quần chúng vây xem, nữ chính khó hiểu, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng có vài người bỗng biến sắc, tựa hồ như nhớ ra gì đó.
Sau đó, mấy người họ tập trung trong nhà vệ sinh để bàn bạc biện pháp đối phó.
“Nữ sinh nhảy lầu kia nói sẽ có ai đó đến tìm cô ấy, không phải là đang nói đến người yêu ảo trong app hẹn hò chứ?”
“Cậu nói nhảm nhí gì vậy!”
“Chuyện này kì quái lắm. Tớ nhớ mình đã xóa app hẹn hò đó rồi, sang ngày hôm sau lại nhận được tin nhắn: Ta sẽ đến tìm em. Mr.Right. Mr.Right là tên tớ đặt cho người yêu ảo đó.”
Bọn họ nhìn nhau.
“Hay là có ai cố ý dọa cậu thôi?”
“Sao có thể cứ! Tin nhắn kia gửi từ app hẹn hò mà! Nhưng tớ đã xóa trò chơi đó rồi!”
Lúc này, một người từ từ lên tiếng, “Tớ không cẩn thận làm mất điện thoại. Hai ngày sau điện thoại mới cũng nhận được tin nhắn kia, cũng kí tên là tên tớ đặt cho người yêu ảo.”
Tất cả mọi người đều trầm mặc.
Mà bên kia, cái chết vẫn tiếp tục xảy ra.
Bởi vì xảy ra quá nhiều chuyện, trường không thể không cho các học sinh nghỉ học.
Trên đường về nhà, nữ chính bị một nữ sinh khác ngăn lại.
“Cậu cũng chơi app hẹn hò phải không?” Trong ánh mắt của người nọ lộ ra tia hoảng sợ, lại hung dữ trừng mắt với nữ chính.
“Tôi không hiểu cậu đang nói gì hết.” Nữ chính không muốn nói chuyện với cô ấy.
“Không công bằng! Dựa vào đâu chỉ có cậu là không bị gì?” Người nọ hung hăng đẩy nữ chính, đoạt lấy điện thoại của nữ chính, sau đó quay đầu bỏ chạy.
“Knight!” Nữ chính khẩn trương, đuổi theo cô gái kia.
Một ngày sau, nữ sinh kia được phát hiện chết đuối dưới sông, nhưng trên người không thấy điện thoại của nữ chính.
Nữ chính ngồi trong nhà, tuyệt vọng khóc thút thít chờ đợi cái chết sắp tới. Cô đã nghe thấy chuyện nếu người yêu ảo chết, người chơi cũng sẽ chết rồi.
Tám tiếng sau, điện thoại mới của nữ chính nhận được tin nhắn, nhưng lại có nội dung, “Anh yêu em, hẹn gặp lại. Knight.”
Nữ chính khóc thành tiếng, lần này là khóc vì đau lòng cho người yêu đã chết của mình.
Lúc này, một hàng chữ tự động xuất hiện, “Xin hãy đối xử tử tế với người yêu của quý vị.”
Sau đó lại xuất hiện thêm mấy dòng chữ, cuối cùng biến thành, “Xin hãy đối xử tử tế với người yêu của quý vị từ 30 ngày trở lên.” Màu đỏ tươi, tựa như máu đang chảy.
Nghĩ nghĩ, Du Nhiên quyết định đặt tên cho kịch bản này là “Người yêu ảo”.
Hoàn thành xong, Du Nhiên khẽ thở một hơi, như trút được gánh nặng trong lòng.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Khải: Rõ ràng là ghen ghét mèo nhỏ thích anh hơn!
Du Nhiên: …Anh vui là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.