Chương 13: Sớm muộn cũng có một ngày tôi sẽ dẫn mèo nhỏ đi
Khinh Vân Đạm
02/10/2020
Edit: Simi
“Thế giới giả tưởng” tổng cộng có 16 tập, Cao Oánh thật sự muốn cắt nó xuống còn 10 tập thôi. Nhưng vì phim đã ký hợp đồng vào VIP với trang web xem phim trực tuyến nên mong muốn của cô ấy không thể thực hiện được.
Cũng vì lí do đó, Cao Oánh hiểu rõ trong lòng, kịch bản không tốt, phim cũng không thể thu hút người xem.
Nhưng “Thế giới giả tưởng” cùng với tên tuổi của cô đã thu hút một lượng tìm kiếm quá lớn, hơn nữa fan hâm mộ cũng không ngừng gia tăng nên cả đoàn làm phim cũng không nỡ buông tha cho dự án này.
“Mình phải nghĩ ra biện pháp gì đó.” Cao Oánh lầm bầm, “Hứa Du Nhiên có thể viết ra kịch bản như vậy thì người khác nhất định cũng có thể.”
Suy nghĩ sâu xa một hồi lâu, bỗng nhiên hai mắt cô ấy sáng rực.
*
Tháng 6 là mùa của những kì chia tay.
Sau khi nhận bằng tốt nghiệp, nhóm sinh viên năm tư nhộn nhịp rời sân trường, bước chân vào xã hội rộng lớn bên ngoài.
Đều đã có tương lai hoặc định từ trước, Chu Khả Tâm hẹn Du Nhiên gặp mặt nhau.
Vừa đến chỗ hẹn, Du Nhiên liền hỏi thăm tình hình bạn tốt gần đây, “Dạo này thế nào rồi?”
Chu Khả Tâm nghiêm trang trả lời, “Tớ được nhận mấy vai diễn nhỏ, tích lũy cũng không ít kinh nghiệm diễn xuất, khả năng diễn xuất cũng cải thiện được chút ít rồi. Tớ của hôm nay không còn là tớ của lúc trước nữa!”
“Chúc mừng cậu.” Du Nhiên cười nói.
“Còn cậu? Dạo này sao rồi?” Chu Khả Tâm hỏi thăm ngược lại.
“Cũng tốt. Thế giới giả tưởng thuận lợi hoàn tất, trước mắt có mấy chỗ gửi lời mời cho tớ, tớ vẫn đang cân nhắc.” Dừng một chút, Du Nhiên nghiêm túc nói, “Chắc sẽ không chết đói.”
“Có tiền đồ. Cậu là biên kịch của Thế giới giả tưởng mà!” Chu Khả Tâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Ngay cả người viết Hồng Lâu Mộng còn xém nữa bị chết đói, cậu nghĩ biên kịch không ăn cơm hả?” Du Nhiên không đồng ý nói.
Chu Khả Tâm không thể phản bác lại, đành vòng vo sang chủ đề khác, “Nghe nói Thế giới giả tưởng có khả năng sẽ làm tiếp phần 2. Cậu nhận hai công việc cùng lúc không sợ bận đến mức mở mắt không nổi à?”
“Tớ không làm biên kịch cho phần 2 nữa.” Du Nhiên sửa lại, “Trên Weibo có thông báo chính thức rồi đó, đang tuyển chọn biên kịch ở mọi cấp độ tích cực tham gia. Một khi đã được chọn thì sẽ nhận được mức nhuận bút tương ứng bây giờ.”
Chu Khả Tâm không giấu nổi vẻ khiếp sợ, “Biên kịch mọi cấp độ? Không phải chỉ cần chọn biên kịch chuyên nghiệp là được hả?”
“Mấy thể loại kịch bản ngắn này thì chủ yếu nhất vẫn là linh cảm với lối suy nghĩ, nên ai viết hay thì được chọn thôi.” Du Nhiên không hề để ý nói.
“Vậy còn cậu thì sao?” Chu Khả Tâm nhìn bạn của mình, quyết không từ bỏ dễ dàng, “Tớ vẫn thích mấy kịch bản cậu viết hơn.”
Du Nhiên thở dài một tiếng, “Linh cảm là thứ từ trước đến nay không hề dễ dàng bắt được, chứ đừng nói đến chuyện ông chủ muốn một kịch bản theo khuôn mẫu. Không viết được tớ cũng tuyệt vọng lắm chứ bộ!”
“Khó như vậy hả?” Chu Khả Tâm thất vọng.
Du Nhiên dùng vẻ mặt nghiêm túc “tớ không có đang đùa” để nói, “Đến lúc không viết được thì cả người khó chịu lắm. Đã vậy nếu còn bị hạn chế về thời gian, ngày nào cũng phải nộp bản thảo thì theo thời gian đầu óc cũng sẽ bị hạn chế, da đầu bị kéo căng như dây đàn mất. Mà điều khiến người ta bực bội nhất là, dù có kéo căng hết da đầu cũng không thể viết ra nổi.”
Chu Khả Tâm, “…”
Sao nghe giống mấy tình tiết trong truyền thuyết Atula vậy không biết.
Để tiện cho việc lý giải, Du Nhiên nêu ví dụ rõ ràng, “Nếu đạo diễn yêu cầu nghiêm khắc, NG mười lần đều không cho cậu qua thì cậu có tâm tình gì?”
Chu Khả Tâm không nói nên lời. Chắc cô ấy sẽ bực bội, hoài nghi lòng người, cảm giác như mình đang kéo chân cả đoàn làm phim lại, không có mặt mũi gặp người khác nữa.
Du Nhiên nói tiếp, “Cậu phần lớn đều diễn mấy nhân vật nhỏ, dù có thiếu kỹ năng một chút cũng rất khó bị phát hiện. Nhưng tớ không giống vậy, tớ là viết kịch bản, tất cả các diễn viên đều sẽ căn cứ vào kịch bản đó để diễn theo.”
Chu Khả Tâm trong lòng vẫn đang sợ hãi, nhịn không được thì thầm nhỏ, “Quả nhiên là vậy thật, trong thế giới của cậu chẳng có hai chữ “dễ dàng” chút nào.”
“Ai nói không có chứ?” Du Nhiên nghĩ thầm, nếu cô lợi hại đến mức dù viết cái gì cũng có người hiểu được thì tốt quá rồi. Đáng tiếc là, lý tưởng trước mắt cách quá xa mà thôi.
Nói chuyện phiếm với nhau thêm vài câu, cả hai ra ngoài dạo phố, ăn uống, xem phim. Đi chơi mải mê cho đến khi đêm buông xuống, hai người mới tiếc nuối tạm biệt nhau.
“Lần này tạm biệt không biết đến khi nào mới gặp nhau, cậu phải cố gắng lên đó!” Chu Khả Tâm chân thành nói, “Nếu gặp chuyện gì khó khăn thì cứ gọi cho tớ.”
Trong lòng Du Nhiên ấm áp, “Cậu cũng vậy nha.”
Sau khi tạm biệt nhau, cả hai quay về con đường hành trình của mình.
*
Dạo gần đây, tâm tình của Cao Oánh rất tệ.
Tuy sau khi “Thế giới giả tưởng” hoàn tất vẫn luôn đứng Top 3, fan hâm mộ của cô ấy cũng tăng đáng kể, đỏ cả một thanh, nhưng kịch bản cho phần hai không hề có chút tiến triển nào khiến cô ấy không thể vui vẻ nổi.
Vốn định đăng tuyển trên mạng internet, tập hợp lực lượng của tất cả mọi người, sau đó chọn lựa thật tỉ mỉ, từ đó lấy ra kịch bản phù hợp nhất. Ai ngờ đã hơn một tuần trôi qua, người đóng góp thì nhiều, nhưng kịch bản có thể sử dụng lại hầu như không có, chứ đừng nói là để tuyển chọn.
Có thể nhận ra rất nhiều kịch bản muốn đặt bối cảnh ngược lại, phụ trợ cho IQ cao của nhân vật chính. Nhưng đáng tiếc là người có năng lực đóng góp quá ít, còn lại là thực lực chưa đủ. Vì để thể hiện IQ cao của nhân vật chính mà chỉ có thể cưỡng ép hạ thấp trình độ của các nhân vật xung quanh.
Mà phiền toái nhất là, cô ấy có thể phân biệt được đâu là kịch bản hay, kịch bản dở, nhưng lại không thể tự mình sáng tác ra một kịch bản hoàn chỉnh.
Điều khiến Cao Oánh á khẩu chính là, kịch bản duy nhất có thể đặt vào mắt thì tên của biên kịch lại là “Hứa Du Nhiên”!
Cuối kịch bản có viết một hàng chữ, “Đã sửa lại những điểm quan trọng, trong lúc vô tình tôi đã phát hiện ra một kịch bản có thể dùng được, cho nên đóng góp một chút.”
…
“Chẳng lẽ ngoại trừ cô ấy, không có người nào khác có thể viết ra được kịch bản hay?” Cao Oánh đối với thế giới tàn khốc này đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
*
Trong lúc chờ “Thế giới giả tưởng” phần hai lên sóng, fan hâm mộ kích động mở một chủ đề trên mạng. Trong đó chủ đề được hoan nghênh nhất là, “Trong Thế giới giả tưởng, bạn thích nhất tập nào?”
Có người nói, “Là! Không có ký ức nhưng chị gái nhỏ
vẫn tăng cảnh giác lên gấp mười lần, quả là đáng yêu không chịu được!
Khiến cho tên kia phạm phải hai sai lầm để lộ ra mặt thật, đúng là dạng
nữ chính thông minh hiếm thấy.”
Có người nói, “Đương nhiên là rồi. Nữ chính mơ thấy tương lai muốn báo động mọi người xuống xe, chỉ vì xảy ra tranh cãi nên nữ chính xuống xe trễ, xe buýt mới có thể xảy ra chuyện đúng vào khoảng thời gian đó, bảng hiệu đúng lúc rơi xuống. Nói cách khác, nữ chính nằm mơ thấy mọi người chết là chuyện nhất định sẽ xảy ra, tất cả mọi chi
tiết đều đã được sắp xếp hoàn chỉnh. Suy nghĩ kỹ một chút tự dưng lại
thấy sống lưng ớn lạnh, không hiểu sao lại có cảm giác quá cao siêu!”
Có người khác lại nói, “Tôi thích nhất, bạn trai ảo
siêu chu đáo, siêu dịu dàng! Nếu ngoài đời cũng có game giống vậy thì
tốt biết mấy. Dù sao chỉ cần chuyên chú quan tâm hơn ba mươi ngày thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả.”
Chủ đề trên mạng đề cập đến mọi câu chuyện, lý do yêu thích cũng không giống nhau. Nhưng có một điểm chung là những câu chuyện này đều do Hứa Du Nhiên viết. Biên kịch Vương viết được sáu kịch bản nhưng không cái nào được nhắc tới, ngược lại còn thường xuyên bị đưa vào so sánh làm ví dụ cho những kịch bản đối lập.
Cố Khải tùy tiện mở chủ đề này lên, có chút bất ngờ, “Danh tiếng cũng không tồi.”
“Chứ sao nữa?” Chu Lập không nhịn được phụ họa vào.
“Lúc mới bắt đầu Thế giới giả tưởng, tôi còn tưởng là đang đang nói giỡn, ai ngờ lại nổi như vậy.”
“Nghe nói đài truyền hình cũng muốn chiếu “Thế giới giả tưởng”, đang bàn lại với bên trang chiếu mạng.”
“Mà thường thì mấy bộ phim điện ảnh và truyền hình đều được mua để đăng tải lên mạng, còn bây giờ thì bên truyền hình lại mua phim của trang chiếu mạng, đúng là chưa từng nghe qua.”
Cố Khải phối hợp nhìn qua, trầm mặc không nói gì.
Chu Lập ghé sát vào, thử thương lượng với anh, “Hay là dùng tên tuổi của cậu, chào hỏi người ta một tiếng?”
Cố Khải nhíu mày, “Công ty muốn làm phim chiếu mạng, sao lại dùng tên tuổi của tôi?”
“Hai người quen nhau mà!” Chu Lập bừng bừng lẽ phải nói.
Lông mày Cố Khải ngày càng nhíu chặt hơn.
Chu Lập bắt đầu phân tích, “Đầu tiên cả hai người đều là bạn học, có mối quan hệ bạn bè học cùng trường. Tiếp đó là cậu đã giúp cô ấy, cũng thuận tiện để nói chuyện hơn. Quan trọng nhất là, ảnh đế đại nhân đẹp trai nứt trời, không người con gái nào có thể từ chối lời mời của cậu!”
Mấy câu đầu nghe còn có vẻ nghiêm túc, nhưng câu sau lại bắt đầu nói mò.
Cô Khải lạnh mặt, “Đừng nói với tôi nữa, tôi với cô ấy cũng không quen biết gì.”
Chu Lập không tin, “Không quen mà cậu lại giúp người ta quay phim ngắn, còn quảng bá video lên Weibo của mình hả?”
“Tôi thích…” Chu Lập trợn mắt như bị sét đánh trúng, lại nghe Cố Khải nói tiếp, “…mèo của cô ấy.”
Chu Lập lau mồ hôi, trong lòng tự nhủ cũng may, chỉ là thích mèo thôi, không phải là đối tượng yêu đương.
Lại suy nghĩ kỹ hơn một chút, anh ta phát hiện có chỗ không đúng, “Mèo? Mèo nào?”
“Nhóc mèo đợt quay phim yêu mèo kia đó, hai ngày nữa sẽ cùng tôi tham gia chương trình giải trí.” Cố Khải nhếch môi, không thể che giấu được sự vui vẻ trên mặt mình.
Chu Lập, “…”
Anh ta cứ luôn tự hỏi vị ảnh đế nhà mình vì sao cứ muốn tham gia chương trình giải trí này, ra là có dụng ý khác.
“Tôi biết vì sao Hứa Du Nhiên không đồng ý tham gia rồi.” Chu Lập lẩm bẩm tự nói một mình.
“Hả?” Cố Khải khó hiểu.
Mặt Chu Lập không biểu tình, “Mượn mèo tham gia cái gì, không phải vì người nào đó muốn trộm mèo à?”
Cố Khải có chút không vui, “Tôi là hạng người như vậy à?”
Chu Lập gật đầu, “Cậu đúng là người như vậy đó.”
Cố Khải, “…”
Không nói chuyện nổi nữa.
Cách mấy ngày trước khi quay chương trình giải trí, Cố Khải đã gọi điện cho Du Nhiên. Anh thẳng thắng nói, vì để mèo nhỏ sống cuộc sống thoải mái nhất, có lẽ nên giao mèo cho anh để anh chăm sóc.
Du Nhiên vô tình từ chối, vì cô không muốn mỗi sáng sớm mình sẽ tỉnh dậy trong lòng người nào đó.
Trầm mặc một lát, Cố Khải hỏi: “Cô đổi ý rồi à?”
“Không phải.” Du Nhiên lắc đầu, “Đến lúc quay chương trình tôi sẽ thả mèo ra.”
Cố Khải thoáng an tâm, nhưng lại vô cùng bất mãn, “Sao lại để mèo nhỏ chạy tới chạy lui phiền phức như vậy? Không bằng tối trước đó cho mèo nhỏ qua ngủ lại nhà tôi đi.”
Du Nhiên một mực giữ vững ý định của mình, “Mèo nhỏ không sợ phiền phức.” Ngủ ở nhà Cố Khải, cô sợ mình sẽ không ngủ được mất.
“Cô cũng đâu phải là mèo, sao cô biết mèo nhỏ không sợ phiền?” Giọng nói của Cố Khải ẩn ẩn tức giận, “Đừng để mèo nhỏ chạy tới chạy lui, cô không đau lòng nhưng tôi đau lòng.”
Nhưng cô thật sự là mèo nhỏ mà.
Du Nhiên kiên trì, “Tôi hiểu rõ nó.”
Hai người cứ khư khư giữ lấy suy nghĩ của mình, ai cũng không thể thuyết phục được đối phương. Cuối cùng, Cố Khải đành phải nhượng bộ cô, “Được rồi, đến ngày quay chương trình tôi sẽ qua đón mèo nhỏ.”
Du Nhiên không đáp lại ngay.
Cuối tháng sáu, cô không thể ở lại ký túc xá trường được nữa. Cô là người bản xứ, vì vậy thu dọn xong hành lý liền trở về nhà. Cố Khải tới đón mèo sẽ biết ngay cô sống ở đâu.
“Thế nào?” Cố Khải ép bản thân phải bình tĩnh lại.
Du Nhiên nghĩ nghĩ, “Tùy anh vậy.” Nói xong, cô báo địa chỉ cũng như hẹn thời gian địa điểm, sau đó cúp máy.
Cuộc nói chuyện kết thúc, trong lòng Cố Khải thề, “Sớm muộn cũng có một ngày tôi sẽ dẫn mèo nhỏ đi, để em ấy thoát khỏi cuộc sống khổ sở đó.”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Cao Oánh: Viết kịch bản thú vị thôi mà, không có gì khó hết.
Chu Khả Tâm: Chỉ có đồ ngốc mới nghĩ vậy.
Du nhiên: Không khó? Thiếu chút nữa là tôi tin rồi đó.
Tác giả: Ha ha.
“Thế giới giả tưởng” tổng cộng có 16 tập, Cao Oánh thật sự muốn cắt nó xuống còn 10 tập thôi. Nhưng vì phim đã ký hợp đồng vào VIP với trang web xem phim trực tuyến nên mong muốn của cô ấy không thể thực hiện được.
Cũng vì lí do đó, Cao Oánh hiểu rõ trong lòng, kịch bản không tốt, phim cũng không thể thu hút người xem.
Nhưng “Thế giới giả tưởng” cùng với tên tuổi của cô đã thu hút một lượng tìm kiếm quá lớn, hơn nữa fan hâm mộ cũng không ngừng gia tăng nên cả đoàn làm phim cũng không nỡ buông tha cho dự án này.
“Mình phải nghĩ ra biện pháp gì đó.” Cao Oánh lầm bầm, “Hứa Du Nhiên có thể viết ra kịch bản như vậy thì người khác nhất định cũng có thể.”
Suy nghĩ sâu xa một hồi lâu, bỗng nhiên hai mắt cô ấy sáng rực.
*
Tháng 6 là mùa của những kì chia tay.
Sau khi nhận bằng tốt nghiệp, nhóm sinh viên năm tư nhộn nhịp rời sân trường, bước chân vào xã hội rộng lớn bên ngoài.
Đều đã có tương lai hoặc định từ trước, Chu Khả Tâm hẹn Du Nhiên gặp mặt nhau.
Vừa đến chỗ hẹn, Du Nhiên liền hỏi thăm tình hình bạn tốt gần đây, “Dạo này thế nào rồi?”
Chu Khả Tâm nghiêm trang trả lời, “Tớ được nhận mấy vai diễn nhỏ, tích lũy cũng không ít kinh nghiệm diễn xuất, khả năng diễn xuất cũng cải thiện được chút ít rồi. Tớ của hôm nay không còn là tớ của lúc trước nữa!”
“Chúc mừng cậu.” Du Nhiên cười nói.
“Còn cậu? Dạo này sao rồi?” Chu Khả Tâm hỏi thăm ngược lại.
“Cũng tốt. Thế giới giả tưởng thuận lợi hoàn tất, trước mắt có mấy chỗ gửi lời mời cho tớ, tớ vẫn đang cân nhắc.” Dừng một chút, Du Nhiên nghiêm túc nói, “Chắc sẽ không chết đói.”
“Có tiền đồ. Cậu là biên kịch của Thế giới giả tưởng mà!” Chu Khả Tâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Ngay cả người viết Hồng Lâu Mộng còn xém nữa bị chết đói, cậu nghĩ biên kịch không ăn cơm hả?” Du Nhiên không đồng ý nói.
Chu Khả Tâm không thể phản bác lại, đành vòng vo sang chủ đề khác, “Nghe nói Thế giới giả tưởng có khả năng sẽ làm tiếp phần 2. Cậu nhận hai công việc cùng lúc không sợ bận đến mức mở mắt không nổi à?”
“Tớ không làm biên kịch cho phần 2 nữa.” Du Nhiên sửa lại, “Trên Weibo có thông báo chính thức rồi đó, đang tuyển chọn biên kịch ở mọi cấp độ tích cực tham gia. Một khi đã được chọn thì sẽ nhận được mức nhuận bút tương ứng bây giờ.”
Chu Khả Tâm không giấu nổi vẻ khiếp sợ, “Biên kịch mọi cấp độ? Không phải chỉ cần chọn biên kịch chuyên nghiệp là được hả?”
“Mấy thể loại kịch bản ngắn này thì chủ yếu nhất vẫn là linh cảm với lối suy nghĩ, nên ai viết hay thì được chọn thôi.” Du Nhiên không hề để ý nói.
“Vậy còn cậu thì sao?” Chu Khả Tâm nhìn bạn của mình, quyết không từ bỏ dễ dàng, “Tớ vẫn thích mấy kịch bản cậu viết hơn.”
Du Nhiên thở dài một tiếng, “Linh cảm là thứ từ trước đến nay không hề dễ dàng bắt được, chứ đừng nói đến chuyện ông chủ muốn một kịch bản theo khuôn mẫu. Không viết được tớ cũng tuyệt vọng lắm chứ bộ!”
“Khó như vậy hả?” Chu Khả Tâm thất vọng.
Du Nhiên dùng vẻ mặt nghiêm túc “tớ không có đang đùa” để nói, “Đến lúc không viết được thì cả người khó chịu lắm. Đã vậy nếu còn bị hạn chế về thời gian, ngày nào cũng phải nộp bản thảo thì theo thời gian đầu óc cũng sẽ bị hạn chế, da đầu bị kéo căng như dây đàn mất. Mà điều khiến người ta bực bội nhất là, dù có kéo căng hết da đầu cũng không thể viết ra nổi.”
Chu Khả Tâm, “…”
Sao nghe giống mấy tình tiết trong truyền thuyết Atula vậy không biết.
Để tiện cho việc lý giải, Du Nhiên nêu ví dụ rõ ràng, “Nếu đạo diễn yêu cầu nghiêm khắc, NG mười lần đều không cho cậu qua thì cậu có tâm tình gì?”
Chu Khả Tâm không nói nên lời. Chắc cô ấy sẽ bực bội, hoài nghi lòng người, cảm giác như mình đang kéo chân cả đoàn làm phim lại, không có mặt mũi gặp người khác nữa.
Du Nhiên nói tiếp, “Cậu phần lớn đều diễn mấy nhân vật nhỏ, dù có thiếu kỹ năng một chút cũng rất khó bị phát hiện. Nhưng tớ không giống vậy, tớ là viết kịch bản, tất cả các diễn viên đều sẽ căn cứ vào kịch bản đó để diễn theo.”
Chu Khả Tâm trong lòng vẫn đang sợ hãi, nhịn không được thì thầm nhỏ, “Quả nhiên là vậy thật, trong thế giới của cậu chẳng có hai chữ “dễ dàng” chút nào.”
“Ai nói không có chứ?” Du Nhiên nghĩ thầm, nếu cô lợi hại đến mức dù viết cái gì cũng có người hiểu được thì tốt quá rồi. Đáng tiếc là, lý tưởng trước mắt cách quá xa mà thôi.
Nói chuyện phiếm với nhau thêm vài câu, cả hai ra ngoài dạo phố, ăn uống, xem phim. Đi chơi mải mê cho đến khi đêm buông xuống, hai người mới tiếc nuối tạm biệt nhau.
“Lần này tạm biệt không biết đến khi nào mới gặp nhau, cậu phải cố gắng lên đó!” Chu Khả Tâm chân thành nói, “Nếu gặp chuyện gì khó khăn thì cứ gọi cho tớ.”
Trong lòng Du Nhiên ấm áp, “Cậu cũng vậy nha.”
Sau khi tạm biệt nhau, cả hai quay về con đường hành trình của mình.
*
Dạo gần đây, tâm tình của Cao Oánh rất tệ.
Tuy sau khi “Thế giới giả tưởng” hoàn tất vẫn luôn đứng Top 3, fan hâm mộ của cô ấy cũng tăng đáng kể, đỏ cả một thanh, nhưng kịch bản cho phần hai không hề có chút tiến triển nào khiến cô ấy không thể vui vẻ nổi.
Vốn định đăng tuyển trên mạng internet, tập hợp lực lượng của tất cả mọi người, sau đó chọn lựa thật tỉ mỉ, từ đó lấy ra kịch bản phù hợp nhất. Ai ngờ đã hơn một tuần trôi qua, người đóng góp thì nhiều, nhưng kịch bản có thể sử dụng lại hầu như không có, chứ đừng nói là để tuyển chọn.
Có thể nhận ra rất nhiều kịch bản muốn đặt bối cảnh ngược lại, phụ trợ cho IQ cao của nhân vật chính. Nhưng đáng tiếc là người có năng lực đóng góp quá ít, còn lại là thực lực chưa đủ. Vì để thể hiện IQ cao của nhân vật chính mà chỉ có thể cưỡng ép hạ thấp trình độ của các nhân vật xung quanh.
Mà phiền toái nhất là, cô ấy có thể phân biệt được đâu là kịch bản hay, kịch bản dở, nhưng lại không thể tự mình sáng tác ra một kịch bản hoàn chỉnh.
Điều khiến Cao Oánh á khẩu chính là, kịch bản duy nhất có thể đặt vào mắt thì tên của biên kịch lại là “Hứa Du Nhiên”!
Cuối kịch bản có viết một hàng chữ, “Đã sửa lại những điểm quan trọng, trong lúc vô tình tôi đã phát hiện ra một kịch bản có thể dùng được, cho nên đóng góp một chút.”
…
“Chẳng lẽ ngoại trừ cô ấy, không có người nào khác có thể viết ra được kịch bản hay?” Cao Oánh đối với thế giới tàn khốc này đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
*
Trong lúc chờ “Thế giới giả tưởng” phần hai lên sóng, fan hâm mộ kích động mở một chủ đề trên mạng. Trong đó chủ đề được hoan nghênh nhất là, “Trong Thế giới giả tưởng, bạn thích nhất tập nào?”
Có người nói, “Là
Có người nói, “Đương nhiên là
Có người khác lại nói, “Tôi thích
Chủ đề trên mạng đề cập đến mọi câu chuyện, lý do yêu thích cũng không giống nhau. Nhưng có một điểm chung là những câu chuyện này đều do Hứa Du Nhiên viết. Biên kịch Vương viết được sáu kịch bản nhưng không cái nào được nhắc tới, ngược lại còn thường xuyên bị đưa vào so sánh làm ví dụ cho những kịch bản đối lập.
Cố Khải tùy tiện mở chủ đề này lên, có chút bất ngờ, “Danh tiếng cũng không tồi.”
“Chứ sao nữa?” Chu Lập không nhịn được phụ họa vào.
“Lúc mới bắt đầu Thế giới giả tưởng, tôi còn tưởng là đang đang nói giỡn, ai ngờ lại nổi như vậy.”
“Nghe nói đài truyền hình cũng muốn chiếu “Thế giới giả tưởng”, đang bàn lại với bên trang chiếu mạng.”
“Mà thường thì mấy bộ phim điện ảnh và truyền hình đều được mua để đăng tải lên mạng, còn bây giờ thì bên truyền hình lại mua phim của trang chiếu mạng, đúng là chưa từng nghe qua.”
Cố Khải phối hợp nhìn qua, trầm mặc không nói gì.
Chu Lập ghé sát vào, thử thương lượng với anh, “Hay là dùng tên tuổi của cậu, chào hỏi người ta một tiếng?”
Cố Khải nhíu mày, “Công ty muốn làm phim chiếu mạng, sao lại dùng tên tuổi của tôi?”
“Hai người quen nhau mà!” Chu Lập bừng bừng lẽ phải nói.
Lông mày Cố Khải ngày càng nhíu chặt hơn.
Chu Lập bắt đầu phân tích, “Đầu tiên cả hai người đều là bạn học, có mối quan hệ bạn bè học cùng trường. Tiếp đó là cậu đã giúp cô ấy, cũng thuận tiện để nói chuyện hơn. Quan trọng nhất là, ảnh đế đại nhân đẹp trai nứt trời, không người con gái nào có thể từ chối lời mời của cậu!”
Mấy câu đầu nghe còn có vẻ nghiêm túc, nhưng câu sau lại bắt đầu nói mò.
Cô Khải lạnh mặt, “Đừng nói với tôi nữa, tôi với cô ấy cũng không quen biết gì.”
Chu Lập không tin, “Không quen mà cậu lại giúp người ta quay phim ngắn, còn quảng bá video lên Weibo của mình hả?”
“Tôi thích…” Chu Lập trợn mắt như bị sét đánh trúng, lại nghe Cố Khải nói tiếp, “…mèo của cô ấy.”
Chu Lập lau mồ hôi, trong lòng tự nhủ cũng may, chỉ là thích mèo thôi, không phải là đối tượng yêu đương.
Lại suy nghĩ kỹ hơn một chút, anh ta phát hiện có chỗ không đúng, “Mèo? Mèo nào?”
“Nhóc mèo đợt quay phim yêu mèo kia đó, hai ngày nữa sẽ cùng tôi tham gia chương trình giải trí.” Cố Khải nhếch môi, không thể che giấu được sự vui vẻ trên mặt mình.
Chu Lập, “…”
Anh ta cứ luôn tự hỏi vị ảnh đế nhà mình vì sao cứ muốn tham gia chương trình giải trí này, ra là có dụng ý khác.
“Tôi biết vì sao Hứa Du Nhiên không đồng ý tham gia rồi.” Chu Lập lẩm bẩm tự nói một mình.
“Hả?” Cố Khải khó hiểu.
Mặt Chu Lập không biểu tình, “Mượn mèo tham gia cái gì, không phải vì người nào đó muốn trộm mèo à?”
Cố Khải có chút không vui, “Tôi là hạng người như vậy à?”
Chu Lập gật đầu, “Cậu đúng là người như vậy đó.”
Cố Khải, “…”
Không nói chuyện nổi nữa.
Cách mấy ngày trước khi quay chương trình giải trí, Cố Khải đã gọi điện cho Du Nhiên. Anh thẳng thắng nói, vì để mèo nhỏ sống cuộc sống thoải mái nhất, có lẽ nên giao mèo cho anh để anh chăm sóc.
Du Nhiên vô tình từ chối, vì cô không muốn mỗi sáng sớm mình sẽ tỉnh dậy trong lòng người nào đó.
Trầm mặc một lát, Cố Khải hỏi: “Cô đổi ý rồi à?”
“Không phải.” Du Nhiên lắc đầu, “Đến lúc quay chương trình tôi sẽ thả mèo ra.”
Cố Khải thoáng an tâm, nhưng lại vô cùng bất mãn, “Sao lại để mèo nhỏ chạy tới chạy lui phiền phức như vậy? Không bằng tối trước đó cho mèo nhỏ qua ngủ lại nhà tôi đi.”
Du Nhiên một mực giữ vững ý định của mình, “Mèo nhỏ không sợ phiền phức.” Ngủ ở nhà Cố Khải, cô sợ mình sẽ không ngủ được mất.
“Cô cũng đâu phải là mèo, sao cô biết mèo nhỏ không sợ phiền?” Giọng nói của Cố Khải ẩn ẩn tức giận, “Đừng để mèo nhỏ chạy tới chạy lui, cô không đau lòng nhưng tôi đau lòng.”
Nhưng cô thật sự là mèo nhỏ mà.
Du Nhiên kiên trì, “Tôi hiểu rõ nó.”
Hai người cứ khư khư giữ lấy suy nghĩ của mình, ai cũng không thể thuyết phục được đối phương. Cuối cùng, Cố Khải đành phải nhượng bộ cô, “Được rồi, đến ngày quay chương trình tôi sẽ qua đón mèo nhỏ.”
Du Nhiên không đáp lại ngay.
Cuối tháng sáu, cô không thể ở lại ký túc xá trường được nữa. Cô là người bản xứ, vì vậy thu dọn xong hành lý liền trở về nhà. Cố Khải tới đón mèo sẽ biết ngay cô sống ở đâu.
“Thế nào?” Cố Khải ép bản thân phải bình tĩnh lại.
Du Nhiên nghĩ nghĩ, “Tùy anh vậy.” Nói xong, cô báo địa chỉ cũng như hẹn thời gian địa điểm, sau đó cúp máy.
Cuộc nói chuyện kết thúc, trong lòng Cố Khải thề, “Sớm muộn cũng có một ngày tôi sẽ dẫn mèo nhỏ đi, để em ấy thoát khỏi cuộc sống khổ sở đó.”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Cao Oánh: Viết kịch bản thú vị thôi mà, không có gì khó hết.
Chu Khả Tâm: Chỉ có đồ ngốc mới nghĩ vậy.
Du nhiên: Không khó? Thiếu chút nữa là tôi tin rồi đó.
Tác giả: Ha ha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.