Ảnh Đế Lạnh Lùng Sinh Chồn Cho Tôi
Chương 16
Dịch Tu La
26/06/2024
[Tôi là người trong ngành, xin phép đăng nặc danh kẻo bị bóc ra thì thất nghiệp.
Chắc hẳn mọi người đều đã biết chuyện Địch Ảnh bắt người giữa phim trường và tất cả hoạt động của Lăng Tễ bị hủy ngay sau đó. Thật ra chuyện này không lâm li bi đát như truyền thông thổi phồng mà chỉ là tranh chấp tài nguyên bình thường trong giới thôi.
Sở dĩ Lăng Tễ không ngần ngại phá hợp đồng để sang Địch Thị là vì anh ta nhắm tới những tài nguyên hàng đầu mà Địch Thị hứa hẹn. Tuy nhiên, anh ta đã coi nhẹ vai vế cậu chủ của nghệ sĩ hạng nhất còn lại trong công ty. Việc Lăng Tễ đổi công ty quản lí mặc dù có ích cho Địch Thị nhưng lại đe dọa tới Địch Ảnh. Không đời nào Địch Ảnh lại chấp nhận để một nam nghệ sĩ khác trong công ty lấn át mình. Thế nên kể cả anh ta không trực tiếp chỉ đạo cấp dưới trù dập Lăng Tễ suốt một năm qua thì chắc chắn đã ngầm bật đèn xanh cho hành vi này.
Nếu cẩn thận xem xét sẽ thấy tài nguyên của Lăng Tễ sau khi đổi công ty không hề nhất quán. Một đằng Địch Thị vẫn trao cho anh ta những cơ hội đỉnh chóp như đã hứa, đằng khác họ nhận cả những bộ phim chiếu mạng ngoài mé mương, kèm theo những hợp đồng quảng cáo hàng tiêu dùng nhanh bào tiền fan trắng trợn. Tình huống này phát sinh từ chính sự chia rẽ trong nội bộ Địch Thị: một phe ngờ nghệch kinh doanh nghệ sĩ để kiếm tiền cho ông chủ, một phe ma lanh vùi dập nghệ sĩ để lấy lòng ông chủ, dẫn đến Lăng Tễ bị công ty bào sức liên tục cả năm như con lừa.
Có người đã thống kê trong năm vừa qua Lăng Tễ đi dự hôn lễ, dự khai trương không dưới sáu bảy lần. Bạn nào quen người trong ngành cứ hỏi thăm sẽ rõ, bất kể thù lao cao đến mấy, liệu cậu chủ Địch Thị có xuất hiện ở những sự kiện như thế không, ngoại trừ trường hợp nhân vật chính là gương mặt nổi tiếng trong giới hoặc có quyền thế lớn? Tuyệt đối không bao giờ. Tất cả những ngôi sao hơi có tiếng tăm đều không hạ mình đến những sự kiện ấy, trừ khi họ chỉ muốn lợi dụng nghề này để làm giàu hoặc bị công ty chủ quản coi như công cụ hốt bạc nhanh.
Nhân đây tôi nói thêm về Địch Ảnh. Vốn anh này chẳng cần động tay động chân vì luôn có người dưới giúp anh ta củng cố địa vị. Vậy cớ sao anh ta lại đích thân đến tận phim trường cản trở việc quay chụp? Kì thực ban đầu Địch Ảnh coi thường Lăng Tễ. Địch Ảnh ở miết trên núi đóng phim mười tháng chứng tỏ anh ta cực kì tự tin về vị thế của mình, bởi nếu đặt bất cứ ngôi sao thừa tiếng thiếu tài nào khác vào hoàn cảnh tương tự thì tên tuổi người đó đã nguội ngắt từ lâu.
Nhưng Địch Ảnh không ngờ sau khi anh ta xuống núi, sức hút của Lăng Tễ không hề giảm sút mà ngày càng tăng cao, đủ để lay chuyển ngôi vị số một công ty của anh ta. #MẤU CHỐT Ở ĐÂY# Giọt nước tràn li với Địch Ảnh chính là việc Lăng Tễ thế chân anh ta trở thành nam chính trong một bộ phim đã đàm phán xong xuôi từ trước (phim cổ trang, tên gồm ba chữ). Lí nào cậu con trời ngậm thìa vàng như Địch Ảnh lại phải uất ức ngậm bồ hòn? Thế là anh ta bùng nổ.
Hiện giờ, có rất nhiều người hâm mộ Lăng Tễ đang làm ầm ĩ trên mạng và còn tổ chức offline yêu cầu giải thích. Thành thật mà nói làm thế không hề có lợi cho anh nhà bạn mà chỉ tổ hại thêm. Các bạn thử nghĩ xem nguyên nhân chủ yếu khiến Địch Ảnh bất mãn với Lăng Tễ là gì? Bề ngoài anh ta nổi giận vì chim chích dám ghẹo bồ nông, thực chất anh ta đang sợ sự nổi tiếng như mặt trời ban trưa của Lăng Tễ. Các bạn càng lên án dữ dội thì càng chứng minh Địch Ảnh không cảnh giác thừa. Nếu còn muốn thấy anh nhà trở lại màn ảnh thì tôi khuyên các bạn nên chóng cụp đuôi, bớt lời cho êm chuyện.
Lăng Tễ chưa thanh toán xong tiền đền bù hợp đồng cũ nên không thể đổi công ty thêm lần nữa. Nếu anh ta nhượng bộ xin lỗi Địch Ảnh đàng hoàng và dừng tranh hào quang với thái tử thì vẫn còn cơ hội tái xuất. Bằng không, công ty chủ quản hoàn toàn không cần lí do minh bạch để chôn vùi một nghệ sĩ đâu.
Tôi lại khui thêm một chút này, hồi ở công ty cũ, Lăng Tễ bị vùi tuyết trá hình mấy năm trời cũng chỉ vì nguyên nhân “khó gọi tên”. Về sau tên tuổi vụt sáng, đổi công ty rồi vẫn không tránh được cảnh dập vùi chèn ép. Làng giải trí ít nhiều cũng tin vào huyền học, nói theo tiếng lóng trong nghề thì bát tự Lăng Tễ không tốt, cần “quý nhân” phù trợ mới chắc chân. Nhưng nếu anh ta chịu chấp nhận “quý nhân” thì ban đầu đã không đến nỗi bị vùi tuyết, mọi người tự suy ngẫm nhé.]
Phỉ Tri Phiên nhẫn nhịn hết cỡ đến mười rưỡi mới gọi cho Địch Ảnh. Tình bạn lâu năm đã giúp anh ta biết nếu đánh thức hắn trước giờ này trong kì nghỉ phép thì chỉ có chết mà thôi.
Điện thoại vừa thông, anh ta vồ vập hỏi như súng liên thanh: “Người anh em ơi có chuyện gì vậy? Tại sao bên ngoài lại đồn ầm lên là thầy Lăng Tễ bị vùi tuyết hả? Tin tức lan truyền suốt đêm mà Địch Thị không hề đính chính, có đứa tự xưng là người trong ngành đăng bài tiết lộ nặc danh lên cả top tìm kiếm luôn kìa, ông biết chưa? Bài viết đạt hơn một trăm nghìn lượt chia sẻ rồi đấy!”
Địch Ảnh vẫn chưa ra khỏi giường, uể oải nói: “Nếu là tin chuẩn thì sao?”
“Nếu là tin chuẩn…” Phỉ Tri Phiên đớ lưỡi, “Báo chí có thể mù mờ nhưng chẳng lẽ tôi lại không rõ quan hệ hai người nữa hay sao? Vùi tuyết ư? Thà nói thầy Lăng Tễ kết hôn với ông nên giã từ màn ảnh còn đáng tin hơn!”
“Suy luận của ông thú vị phết, hay ông cũng viết một bài công bố xem bên nào được chia sẻ nhiều hơn đi? Nếu công chúng thích phiên bản của ông hơn, tôi sẽ không khởi kiện báo chí tung tin thất thiệt.”
“Phắn, ông coi nhà làm phim như tôi là biên kịch đấy à? Vả lại báo chí giật tít rởm còn có ảnh mở bài, tôi đào đâu ra? Chẳng nhẽ lấy ảnh ông ôm thầy Lăng Tễ?” Hình ảnh ấy đủ sốc để khiến Phỉ Tri Phiên sợ chụp ảnh cả năm, anh ta không lôi ra nói thì ngứa mồm không chịu được.
“Chưa hết,” Anh ta nói tiếp, “Vì sao bài đấy lại nói thầy Lăng Tễ cướp tài nguyên của ông?”
“Hả? Tôi có biết gì đâu.” Địch Ảnh ngáp rồi vươn vai trên ghế sofa, ngắm nhìn Lăng Tễ ngoài sân qua cửa sổ kính chạm sàn của phòng khách.
Lăng Tễ đang cầm vòi phun tập trung tưới hoa nên không để ý đến hắn.
Ánh nắng buổi sáng chiếu lên anh và cả những giọt nước bắn tung khắp phía. Nước li ti rơi xuống người Lăng Tễ như viền quanh anh một vầng sáng lấp lánh. Ánh cầu vồng rực rỡ cuộn quanh cả Bé Ao nhảy nhót nghịch nước kế bên anh, tạo nên khung cảnh đẹp đẽ khiến người xem không thể rời mắt.
Địch Ảnh vô thức mỉm cười. Sáng thức giấc đã thấy nửa kia của mình bận bịu việc nhà trong ánh dương có lẽ là niềm hạnh phúc chỉ tìm thấy ở một cặp vợ chồng đã gắn bó nhiều năm.
Ngay cả việc hắn ngủ sofa cũng giống hệt như vợ chồng lâu năm phải thế chứ nào phải như chồng người khác bị đuổi ra sofa ngay đêm tân hôn?
Tiếng Phỉ Tri Phiên chưa thôi léo nhéo trong tai nghe: “Cụ thể là phim cổ trang tên gồm ba chữ ấy. Bốc phét như thật, suýt tí nữa tôi đã tin!”
Địch Ảnh không nhận ra giọng mình êm ái hơn so với trước: “Phim cổ trang nào nhỉ, có khi là Phú Tri Bảng cũng nên?”
“Ông nhận phim đó hả?”
“Nhà sản xuất mong tôi nhận lắm, nhưng tôi đọc kịch bản thấy vai nam chính là thái giám, không hợp với khí chất dương cương của tôi nên đã bảo sẽ cân nhắc. Sau đó thì nhà sản xuất cũng không liên lạc lại. Ông nói nam chính là Lăng Tễ à? Tay quản lí ấy nhận phim bậy thật chứ.”
“Thế là rõ rồi, người ta cố ý lôi ông vào để khuấy động dư luận đây. Ông mới bảo cân nhắc mà chúng đã thổi phồng lên thành kí hợp đồng, đến lúc phim đổi nam chính rồi lên sóng, nếu thất bại thì chửi cậu ấy, thành công thì chửi ông, đường nào cũng thành chủ đề sốt dẻo.”
“Xem ra ông đã thấu triệt những ngón nghề truyền thông tự thân[1] rồi nhỉ.” Địch Ảnh khen chiếu lệ.
“Tôi mà dấn thân vào nghề ấy thì bọn họ hết đường kiếm ăn.” Phỉ Tri Phiên huyên thuyên một hồi mới vào vấn đề chính, “Bây giờ lịch quay của thầy Lăng Tễ trống hoàn toàn nhỉ, chắc là có cửa cho tôi chứ? Thầy Lăng Tễ có đang bận gì không?”
“Thầy Lăng Tễ ấy à,” Địch Ảnh thong thả đứng dậy, bước chân trần trên sàn gỗ đến bên cửa kính sát đất, “Thầy Lăng Tễ của ông đang làm vườn trả nợ cho tôi.”
Hắn cúp điện thoại rồi sải bước vào vườn hoa đầy nắng.
“Ảnh đế làm vườn tính tiền lương bao nhiêu một giờ thế? Liệu có vượt khả năng chi trả của tôi không?”
Lăng Tễ liếc hắn rồi quay mặt về chăm chú tưới hoa.
“Vẫn giận à?” Địch Ảnh vừa cười vừa ngồi xuống ghế nằm trong vườn. Trên khay thủy tinh đựng trà gần đó, màn hình di động của Lăng Tễ nảy tin nhắn liên hồi.
Vứt di động ra một góc không xem đúng là sáng suốt. Không khó để hắn hình dung ra ngoài kia có bao nhiêu người muốn liên lạc với một minh tinh nổi đình đám đột ngột dừng mọi công việc.
Địch Ảnh vốn không phải người tọc mạch, nhưng thấy di động của Lăng Tễ không khóa hắn bèn lẳng lặng mở bàn phím bấm ngay ba con số đầu tiên trong số điện thoại của mình. Một cột nước phụt thẳng về phía hắn, Địch Ảnh nhanh trí co gối nhấc chân lên. Cột nước xịt hằn một vết trên nền đất cách ghế dựa mười centimet như cảnh cáo hành vi tự tiện mó vào di động của người khác.
Bị bắt quả tang nhưng Địch Ảnh chẳng chùn tay, hắn canh lúc Lăng Tễ quay đi tưới cây tiếp để nhập liền bốn con số sau.
Lần này cột nước quét trúng rìa ghế làm Địch Ảnh rụt chân kịp lúc mà vẫn bị tia nước bắn vào.
Đầu vòi tưới Lăng Tễ đang cầm có thể điều chỉnh cường độ, anh đẩy lên nấc mạnh nhất để xịt Địch Ảnh xong liền hạ xuống mức yếu nhất. Nước nhỏ tí tách làm ướt khoảng đất dưới chân anh.
“Không ai bảo anh chớ có tự tiện động vào điện thoại của người khác à?”
“Thầy Lăng ơi, đến giờ hai chúng mình vẫn chưa có số của nhau, chẳng may có việc gấp không liên lạc được với nhau thì bất tiện lắm, phải không nào?”
Lăng Tễ thờ ơ: “Tôi bị anh nhốt ở đây thì lấy đâu ra việc cần gọi điện?”
“Em bị nhốt nhưng tôi có thể ra ngoài mà. Nếu em nhớ tôi trong lúc tôi đi vắng thì biết làm sao giờ?”
Địch Ảnh phát huy tối đa sự vô liêm sỉ của mình.
Lăng Tễ bặm miệng kìm ba chữ “không biết ngượng” suýt bật khỏi đầu môi, nhã nhặn đáp lời hắn: “Tốt hơn hết là điện thoại của anh có tính năng chống nước.”
“Em muốn tự kiểm nghiệm tính năng của nó không?” Địch Ảnh vừa nói vừa bấm nốt bốn con số cuối cùng ngay trước mắt Lăng Tễ rồi quyết đoán bấm phím gọi.
Cột nước lại phun tới, Địch Ảnh lẹ làng nhảy vọt ra tránh. Nước bắn thẳng qua ghế dựa trúng vào cửa sổ kính chạm sàn, phô diễn hoàn toàn tính năng chống nước ưu việt của cánh cửa.
Địch Ảnh vứt chiếc điện thoại đang rung xuống rồi sải bước về phía Lăng Tễ. Lăng Tễ thấy hắn có ý đồ xấu liền lùi một bước đề phòng, nhưng xui sao lại bị cái cây chắn đường sau lưng.
Địch Ảnh chớp thời cơ tì tay lên thân cây, hơi cúi xuống nhìn chàng trai gần như đã rơi vào vòng tay hắn. Nét mặt hắn lúc này có phần máu lạnh pha lẫn gian tà, trong vẻ gian tà lại pha mùi chiều chuộng. Lăng Tễ run tay đánh rơi cả vòi tưới.
“Anh định làm gì thế hả?” Lăng Tễ cảnh giác hỏi.
Màng nhĩ anh rung lên trước giọng nói đầy lôi cuốn của hắn: “Này chàng trai, em đang đùa với nước đấy.”
Không một lời nào có thể lột tả được biểu cảm của Lăng Tễ giờ đây: “Chẳng hài hước gì sất.”
“Tôi chỉ nhắc lại câu thoại của thầy Lăng và sửa đôi chút cho hợp tình huống thôi. Thầy Lăng nói câu này với diễn viên nữ truyền cảm lắm cơ mà, sao đến phiên tôi lại không chịu nổi thế?”
“Anh đang khoe khoang khả năng học thuộc kịch bản phải không?”
Địch Ảnh ra chiều vui vẻ, khuỷu tay quây sát người Lăng Tễ thoáng buông lơi: “Kiểu thoại nhà nhà ưa chuộng thế này còn khuya mới khiến tôi phải động não ghi nhớ.”
Kẽ hở rất hẹp nơi khuỷu tay đã tạo cơ hội cho Lăng Tễ xô Địch Ảnh ra. Vì quá vội chạy trốn hắn mà anh không chú ý dưới chân, thình lình mất thăng bằng ngã chúi xuống.
“Á!” Lăng Tễ chỉ kịp kêu lên một tiếng.
Phản ứng tức thì của Địch Ảnh là giang tay đỡ Lăng Tễ, ai ngờ chẳng những không đỡ được mà còn vấp chân đổ ập người theo. Cùi chỏ hắn đập mạnh vào eo Lăng Tễ làm anh rên lên vì đau.
Địch Ảnh ngã đè xuống người Lăng Tễ nên chẳng hề hấn, nhưng Lăng Tễ thì không may mắn vậy. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán anh, đôi môi tái mét làm nước da vốn trắng trẻo hơn người bỗng xanh nhợt không còn hột máu.
Phản ứng của anh khiến Địch Ảnh không giữ nổi bình tĩnh: “Va vào đâu rồi? Để tôi xem!”
Địch Ảnh thò tay sờ thử liền nghĩ bụng hỏng rồi, eo Lăng Tễ đập trúng ngay phải một hòn đá dưới đất. Có lẽ câu “bụng lưng gặp địch” chính là để mô tả cảnh ngộ của Lăng Tễ hiện giờ.
Hai người không thể vô cớ cùng ngã được. Địch Ảnh cúi xuống nhìn mới thấy vòi nước ban nãy Lăng Tễ dùng tưới cây đã thắt nút hình số tám quanh bốn mắt cá chân bọn họ.
Hắn nhìn theo đường ống thì thấy Bé Ao đang đứng thẳng trên hai chi sau bên luống hoa, hai chi trước ôm cái đầu vòi tưới to hơn cả thân mình nó. Bé Ao ngơ ngác nhìn về phía hai người, có vẻ nó cũng đang choáng váng vì sợ hãi.
“Bố biết ngay là kiệt tác của thằng nhóc mi mà. Sao nào, thành tinh rồi phải không, sành sỏi môn tết dây Trung Quốc[2] rồi phải không?”
Bé Ao thả đầu vòi tưới xuống, nó tự biết mình gây họa nên chầm chậm lỉnh ra sau gốc cây.
“Dám trốn nữa hả? Để bố bắt được thì mi thành khăn quấn cổ!”
Địch Ảnh hăm dọa xong liền thành thạo gỡ vòi nước quấn quanh chân hai người. Hắn toan đứng dậy bắt tên đầu sỏ thì bị Lăng Tễ níu vạt áo.
“Anh… đỡ tôi dậy cái đã.”
Tình trạng của Lăng Tễ bây giờ rất tệ, Địch Ảnh nhìn rồi nghĩ tầm này còn đỡ đần gì nữa, bèn bế ngang người anh lên luôn.
Hồn vía Lăng Tễ lên mây: “Bỏ tôi xuống, tôi đi được mà.”
“Những lúc thế này đừng ra vẻ làm gì, nói ít thôi, tôi còn phải giữ sức đánh con.”
Lăng Tễ hết cách đành phải để hắn bế vào phòng ngủ, nhưng anh dứt khoát không chịu lên giường.
“Tôi muốn thay đồ. Người tôi lấm đất sẽ làm bẩn ga giường mất.”
Anh ngã xuống đúng vạt đất đã tưới nước nên quần áo dính đầy đất trồng cây. Địch Ảnh bế anh nên cũng xui xẻo bẩn theo.
Địch Ảnh nghĩ anh chuyện bé xé ra to: “Thế đã làm sao? Để lát nữa giặt cả quần áo và ga giường là được.”
“Không được, đây là ga giường của anh mà.”
“Tôi chẳng ngại thì em ngại nỗi gì?”
Vì quyết không nhượng bộ chuyện này mà Lăng Tễ mới nãy còn chẳng chịu để hắn bế giờ lại ôm ghì cổ hắn.
“Quần áo của tôi để ngay bên kia, thay nhanh lắm.”
Địch Ảnh không lay chuyển được anh, bèn thả Lăng Tễ xuống: “Em bị bệnh sạch sẽ hả, quần áo để đâu?”
Lăng Tễ gắng gượng vịn người hắn đứng dậy, chỉ vào vali của mình trong góc tường.
“Trong vali ấy.”
“Em cởi đồ đang mặc xuống trước, để tôi lấy quần áo cho.”
Hai người nhìn nhau, Lăng Tễ cắn môi dưới: “Thế anh quay mặt ra chỗ khác đi đã.”
“Có đến mức đấy không hả?” Địch Ảnh nghe mà phì cười, “Thầy Lăng ơi, tạm gạt quan hệ giữa hai ta sang một bên, dẫu là hai người đàn ông lạ mặt thì việc thấy nhau trần truồng trong nhà tắm công cộng cũng không phải hiếm, việc gì em phải lạnh lùng xa cách như vậy?”
Lăng Tễ cương quyết không chịu cởi trước mặt hắn, Địch Ảnh lo vết thương của anh nên đành chủ động thỏa hiệp. Sau khi quay mặt đi, hắn lại phát hiện Bé Ao đang thập thò ngoài cửa.
Nghi phạm có tinh thần tự giác rất cao, ít nhất là không sợ tội đào tẩu mà ngoan ngoãn ở lại chờ xử lí.
Địch Ảnh nhướng mày nạt nó: “Nhìn cái gì hả, tên đầu trò nhà mi cũng không được xem, quay mặt đi!”
Bé Ao rụt người ra sau cánh cửa nhưng vẫn ló cặp mắt đen láy ra chăm chú quan sát trong phòng.
Lăng Tễ bám vào vai Địch Ảnh đứng dậy. Sau vài tiếng loạt soạt, hắn thấy vai mình nhẹ đi bèn ngoái lại nhìn, Lăng Tễ đã nằm lên giường trùm chăn kín mít.
“Ai không biết gì mà trông thấy cảnh này, thể nào cũng tưởng em bị tôi bắt lên núi làm vợ chúa thổ phỉ, từ sáng chí tối chịu đủ @#$@#$.” Hắn vừa làu bàu vừa mở vali của Lăng Tễ ra, “Phải chi hôm đó uống bớt hai ly thì trên người em có bao nhiêu nốt ruồi tôi cũng nhớ bằng hết.”
Lăng Tễ muốn quăng gối vào người hắn, nhưng vừa dồn lực anh đã hít mạnh một hơi vì eo đau nhói.
Địch Ảnh vội vàng ngậm miệng: “Im đây im đây, em dễ thẹn như thế thì làm sao sống nổi trong giới giải trí thác loạn.”
Đồ đạc trong vali của Lăng Tễ ít hơn nhiều so với tưởng tượng của Địch Ảnh. Địch Ảnh đã định hỏi anh muốn chọn bộ nào, nhưng lời ra đến miệng lại nuốt ngược vào trong khi hắn nhận ra áo quần Lăng Tễ đều na ná một kiểu.
Hắn chưa thấy áo quần của nghệ sĩ nào mộc mạc đến mức này. Ngay cả nghệ sĩ hạng bét còn ăn vận xa xỉ hơn anh.
“Cứ lấy bừa một bộ đi.” Lăng Tễ hối hắn.
Địch Ảnh giơ tay lên nhưng không ngoái đầu lại, trên tay chẳng cầm quần áo mà lại giơ mấy gói mì, đã thế còn là loại bán theo bịch lớn tiết kiệm[3].
“Cái gì đây?”
“Anh không biết mì gói hả?”
“Chà chà, mấy bộ này mặc lên chắc khó chịu lắm. Chi bằng thầy Lăng kiên nhẫn chờ một chút để tôi gọi người chuyển mấy bộ thoải mái hơn từ tỉnh khác qua nhé.”
“Thỉnh thoảng gặp buổi quay quá dài tôi rất dễ đói nên mới chuẩn bị sẵn để ăn đệm vào.”
Địch Ảnh đứng dậy vứt bộ quần áo cho anh: “Tôi sai rồi. Đáng lẽ tôi không nên cho quản lí của em nghỉ việc đơn giản như vậy. Gã chăm em ‘chu đáo’ quá, tôi phải khen thưởng gã mới đúng.”
Lăng Tễ núp dưới tấm chăn không động cựa. Hắn nhòm anh, anh lại nhòm hắn, cả hai trân trối ngó nhau.
“Muốn tôi mặc hộ cho không?”
Địch Ảnh lịch sự đề xuất thế, rồi chạy tót vào nhà tắm trước khi đối phương kịp nổi xung: “Tôi nhớ trong này có hộp y tế mà nhỉ, để đâu rồi không biết?”
Hắn cố tình câu giờ trong nhà tắm một hồi mới ra, lúc này Lăng Tễ đã mặc áo quần tề chỉnh.
“Sao em nhanh vậy hả? Thiếu tinh thần phối hợp thế này thì bác sĩ Địch biết thăm khám kiểu gì?”
“Chắc anh sống trong giới giải trí thác loạn lâu rồi nên quen thói cợt nhả người khác phải không?”
“Em không được phỉ báng tôi thế, bác sĩ Địch chỉ thăm bệnh cho mình em thôi.”
Hắn vén vạt áo anh lên, thấy eo anh tím bầm một mảng to tướng trông đến sợ.
Địch Ảnh nhíu chặt đầu mày, nghiêm mặt không cười đùa nữa. Hắn bỏ bình xịt vết bầm sang một bên.
“Nên đi viện thì hơn,” Hắn lục túi quần, “Điện thoại tôi đâu rồi nhỉ?”
“Tôi không vào viện đâu,” Lăng Tễ nằm sấp trên giường, trông anh có vẻ căng thẳng, “thành từ khóa nóng như chơi.”
“Bộ em tưởng tên em chưa lên bảng chắc?” Địch Ảnh lục tung khắp nơi không thấy di động, cũng không nhớ nổi là quên ở đâu, “Chẳng may lộ thì công ty càng đỡ mất công bịa lí do, tôi còn nghĩ luôn hộ em hashtag #đã-tìm-ra-nguyên-nhân-ông-hoàng-màn-ảnh-giã-từ-làng-phim# rồi nè.”
“Tôi bị anh bắt đi lúc còn khỏe mà ngay hôm sau đã vào viện, anh nghĩ cánh truyền thông sẽ múa bút ra sao?”
“Truyền thông có bôi thì cũng là bôi nhọ tôi đây, giỏi lắm thì viết tôi đánh đập em là cùng. Tôi đã gặp những lời đơm đặt gớm ghiếc hơn thế rồi.”
“Tôi không đi,” Lăng Tễ chật vật quay lưng về phía Địch Ảnh, cứ như vợ chồng dỗi nhau. “Cơ địa tôi dễ bầm tím nên vết thương cỏn con này không nghiêm trọng như bề ngoài đâu, chăm sóc vài ngày là khỏi.”
“Sao em không bảo cơ địa em mắn đẻ ấy, nghe còn đáng tin hơn.”
Chợt nghe ngoài cửa rào rào tiếng mưa. Địch Ảnh không nhận ra trời đổ mưa, liền rầy rà: “Bé Ao lại nghịch nước rồi!”
Bé Ao đứng ngay cửa phòng ngủ tiu nghỉu oan ức: “Chít…”
Rõ ràng mới nãy còn nắng tưng bưng và thậm chí ngay bây giờ mặt trời vẫn còn sáng rõ trên cao, thế mà lại có cơn mưa bóng mây trút xuống.
Nghịch nước mà khiến trời đổ mưa tầm tã thì dứt khoát không thể là chồn tuyết, bét nhất cũng phải là Long Vương.
Địch Ảnh đang chống nạnh bỗng sực nhớ ra điều mình quên, vỗ trán: “Thôi xong!”
Lăng Tễ nằm quay lưng nên chỉ nghe tiếng hắn lao xuống tầng dưới, lát sau mới trở lại. Người ngợm hắn ướt sũng, mỗi tay cầm một chiếc di động.
“Thực nghiệm chứng minh điện thoại của tôi có tính năng chống nước vượt trội.”
“Tiếc là điện thoại của em không được thế.”
Chắc hẳn mọi người đều đã biết chuyện Địch Ảnh bắt người giữa phim trường và tất cả hoạt động của Lăng Tễ bị hủy ngay sau đó. Thật ra chuyện này không lâm li bi đát như truyền thông thổi phồng mà chỉ là tranh chấp tài nguyên bình thường trong giới thôi.
Sở dĩ Lăng Tễ không ngần ngại phá hợp đồng để sang Địch Thị là vì anh ta nhắm tới những tài nguyên hàng đầu mà Địch Thị hứa hẹn. Tuy nhiên, anh ta đã coi nhẹ vai vế cậu chủ của nghệ sĩ hạng nhất còn lại trong công ty. Việc Lăng Tễ đổi công ty quản lí mặc dù có ích cho Địch Thị nhưng lại đe dọa tới Địch Ảnh. Không đời nào Địch Ảnh lại chấp nhận để một nam nghệ sĩ khác trong công ty lấn át mình. Thế nên kể cả anh ta không trực tiếp chỉ đạo cấp dưới trù dập Lăng Tễ suốt một năm qua thì chắc chắn đã ngầm bật đèn xanh cho hành vi này.
Nếu cẩn thận xem xét sẽ thấy tài nguyên của Lăng Tễ sau khi đổi công ty không hề nhất quán. Một đằng Địch Thị vẫn trao cho anh ta những cơ hội đỉnh chóp như đã hứa, đằng khác họ nhận cả những bộ phim chiếu mạng ngoài mé mương, kèm theo những hợp đồng quảng cáo hàng tiêu dùng nhanh bào tiền fan trắng trợn. Tình huống này phát sinh từ chính sự chia rẽ trong nội bộ Địch Thị: một phe ngờ nghệch kinh doanh nghệ sĩ để kiếm tiền cho ông chủ, một phe ma lanh vùi dập nghệ sĩ để lấy lòng ông chủ, dẫn đến Lăng Tễ bị công ty bào sức liên tục cả năm như con lừa.
Có người đã thống kê trong năm vừa qua Lăng Tễ đi dự hôn lễ, dự khai trương không dưới sáu bảy lần. Bạn nào quen người trong ngành cứ hỏi thăm sẽ rõ, bất kể thù lao cao đến mấy, liệu cậu chủ Địch Thị có xuất hiện ở những sự kiện như thế không, ngoại trừ trường hợp nhân vật chính là gương mặt nổi tiếng trong giới hoặc có quyền thế lớn? Tuyệt đối không bao giờ. Tất cả những ngôi sao hơi có tiếng tăm đều không hạ mình đến những sự kiện ấy, trừ khi họ chỉ muốn lợi dụng nghề này để làm giàu hoặc bị công ty chủ quản coi như công cụ hốt bạc nhanh.
Nhân đây tôi nói thêm về Địch Ảnh. Vốn anh này chẳng cần động tay động chân vì luôn có người dưới giúp anh ta củng cố địa vị. Vậy cớ sao anh ta lại đích thân đến tận phim trường cản trở việc quay chụp? Kì thực ban đầu Địch Ảnh coi thường Lăng Tễ. Địch Ảnh ở miết trên núi đóng phim mười tháng chứng tỏ anh ta cực kì tự tin về vị thế của mình, bởi nếu đặt bất cứ ngôi sao thừa tiếng thiếu tài nào khác vào hoàn cảnh tương tự thì tên tuổi người đó đã nguội ngắt từ lâu.
Nhưng Địch Ảnh không ngờ sau khi anh ta xuống núi, sức hút của Lăng Tễ không hề giảm sút mà ngày càng tăng cao, đủ để lay chuyển ngôi vị số một công ty của anh ta. #MẤU CHỐT Ở ĐÂY# Giọt nước tràn li với Địch Ảnh chính là việc Lăng Tễ thế chân anh ta trở thành nam chính trong một bộ phim đã đàm phán xong xuôi từ trước (phim cổ trang, tên gồm ba chữ). Lí nào cậu con trời ngậm thìa vàng như Địch Ảnh lại phải uất ức ngậm bồ hòn? Thế là anh ta bùng nổ.
Hiện giờ, có rất nhiều người hâm mộ Lăng Tễ đang làm ầm ĩ trên mạng và còn tổ chức offline yêu cầu giải thích. Thành thật mà nói làm thế không hề có lợi cho anh nhà bạn mà chỉ tổ hại thêm. Các bạn thử nghĩ xem nguyên nhân chủ yếu khiến Địch Ảnh bất mãn với Lăng Tễ là gì? Bề ngoài anh ta nổi giận vì chim chích dám ghẹo bồ nông, thực chất anh ta đang sợ sự nổi tiếng như mặt trời ban trưa của Lăng Tễ. Các bạn càng lên án dữ dội thì càng chứng minh Địch Ảnh không cảnh giác thừa. Nếu còn muốn thấy anh nhà trở lại màn ảnh thì tôi khuyên các bạn nên chóng cụp đuôi, bớt lời cho êm chuyện.
Lăng Tễ chưa thanh toán xong tiền đền bù hợp đồng cũ nên không thể đổi công ty thêm lần nữa. Nếu anh ta nhượng bộ xin lỗi Địch Ảnh đàng hoàng và dừng tranh hào quang với thái tử thì vẫn còn cơ hội tái xuất. Bằng không, công ty chủ quản hoàn toàn không cần lí do minh bạch để chôn vùi một nghệ sĩ đâu.
Tôi lại khui thêm một chút này, hồi ở công ty cũ, Lăng Tễ bị vùi tuyết trá hình mấy năm trời cũng chỉ vì nguyên nhân “khó gọi tên”. Về sau tên tuổi vụt sáng, đổi công ty rồi vẫn không tránh được cảnh dập vùi chèn ép. Làng giải trí ít nhiều cũng tin vào huyền học, nói theo tiếng lóng trong nghề thì bát tự Lăng Tễ không tốt, cần “quý nhân” phù trợ mới chắc chân. Nhưng nếu anh ta chịu chấp nhận “quý nhân” thì ban đầu đã không đến nỗi bị vùi tuyết, mọi người tự suy ngẫm nhé.]
Phỉ Tri Phiên nhẫn nhịn hết cỡ đến mười rưỡi mới gọi cho Địch Ảnh. Tình bạn lâu năm đã giúp anh ta biết nếu đánh thức hắn trước giờ này trong kì nghỉ phép thì chỉ có chết mà thôi.
Điện thoại vừa thông, anh ta vồ vập hỏi như súng liên thanh: “Người anh em ơi có chuyện gì vậy? Tại sao bên ngoài lại đồn ầm lên là thầy Lăng Tễ bị vùi tuyết hả? Tin tức lan truyền suốt đêm mà Địch Thị không hề đính chính, có đứa tự xưng là người trong ngành đăng bài tiết lộ nặc danh lên cả top tìm kiếm luôn kìa, ông biết chưa? Bài viết đạt hơn một trăm nghìn lượt chia sẻ rồi đấy!”
Địch Ảnh vẫn chưa ra khỏi giường, uể oải nói: “Nếu là tin chuẩn thì sao?”
“Nếu là tin chuẩn…” Phỉ Tri Phiên đớ lưỡi, “Báo chí có thể mù mờ nhưng chẳng lẽ tôi lại không rõ quan hệ hai người nữa hay sao? Vùi tuyết ư? Thà nói thầy Lăng Tễ kết hôn với ông nên giã từ màn ảnh còn đáng tin hơn!”
“Suy luận của ông thú vị phết, hay ông cũng viết một bài công bố xem bên nào được chia sẻ nhiều hơn đi? Nếu công chúng thích phiên bản của ông hơn, tôi sẽ không khởi kiện báo chí tung tin thất thiệt.”
“Phắn, ông coi nhà làm phim như tôi là biên kịch đấy à? Vả lại báo chí giật tít rởm còn có ảnh mở bài, tôi đào đâu ra? Chẳng nhẽ lấy ảnh ông ôm thầy Lăng Tễ?” Hình ảnh ấy đủ sốc để khiến Phỉ Tri Phiên sợ chụp ảnh cả năm, anh ta không lôi ra nói thì ngứa mồm không chịu được.
“Chưa hết,” Anh ta nói tiếp, “Vì sao bài đấy lại nói thầy Lăng Tễ cướp tài nguyên của ông?”
“Hả? Tôi có biết gì đâu.” Địch Ảnh ngáp rồi vươn vai trên ghế sofa, ngắm nhìn Lăng Tễ ngoài sân qua cửa sổ kính chạm sàn của phòng khách.
Lăng Tễ đang cầm vòi phun tập trung tưới hoa nên không để ý đến hắn.
Ánh nắng buổi sáng chiếu lên anh và cả những giọt nước bắn tung khắp phía. Nước li ti rơi xuống người Lăng Tễ như viền quanh anh một vầng sáng lấp lánh. Ánh cầu vồng rực rỡ cuộn quanh cả Bé Ao nhảy nhót nghịch nước kế bên anh, tạo nên khung cảnh đẹp đẽ khiến người xem không thể rời mắt.
Địch Ảnh vô thức mỉm cười. Sáng thức giấc đã thấy nửa kia của mình bận bịu việc nhà trong ánh dương có lẽ là niềm hạnh phúc chỉ tìm thấy ở một cặp vợ chồng đã gắn bó nhiều năm.
Ngay cả việc hắn ngủ sofa cũng giống hệt như vợ chồng lâu năm phải thế chứ nào phải như chồng người khác bị đuổi ra sofa ngay đêm tân hôn?
Tiếng Phỉ Tri Phiên chưa thôi léo nhéo trong tai nghe: “Cụ thể là phim cổ trang tên gồm ba chữ ấy. Bốc phét như thật, suýt tí nữa tôi đã tin!”
Địch Ảnh không nhận ra giọng mình êm ái hơn so với trước: “Phim cổ trang nào nhỉ, có khi là Phú Tri Bảng cũng nên?”
“Ông nhận phim đó hả?”
“Nhà sản xuất mong tôi nhận lắm, nhưng tôi đọc kịch bản thấy vai nam chính là thái giám, không hợp với khí chất dương cương của tôi nên đã bảo sẽ cân nhắc. Sau đó thì nhà sản xuất cũng không liên lạc lại. Ông nói nam chính là Lăng Tễ à? Tay quản lí ấy nhận phim bậy thật chứ.”
“Thế là rõ rồi, người ta cố ý lôi ông vào để khuấy động dư luận đây. Ông mới bảo cân nhắc mà chúng đã thổi phồng lên thành kí hợp đồng, đến lúc phim đổi nam chính rồi lên sóng, nếu thất bại thì chửi cậu ấy, thành công thì chửi ông, đường nào cũng thành chủ đề sốt dẻo.”
“Xem ra ông đã thấu triệt những ngón nghề truyền thông tự thân[1] rồi nhỉ.” Địch Ảnh khen chiếu lệ.
“Tôi mà dấn thân vào nghề ấy thì bọn họ hết đường kiếm ăn.” Phỉ Tri Phiên huyên thuyên một hồi mới vào vấn đề chính, “Bây giờ lịch quay của thầy Lăng Tễ trống hoàn toàn nhỉ, chắc là có cửa cho tôi chứ? Thầy Lăng Tễ có đang bận gì không?”
“Thầy Lăng Tễ ấy à,” Địch Ảnh thong thả đứng dậy, bước chân trần trên sàn gỗ đến bên cửa kính sát đất, “Thầy Lăng Tễ của ông đang làm vườn trả nợ cho tôi.”
Hắn cúp điện thoại rồi sải bước vào vườn hoa đầy nắng.
“Ảnh đế làm vườn tính tiền lương bao nhiêu một giờ thế? Liệu có vượt khả năng chi trả của tôi không?”
Lăng Tễ liếc hắn rồi quay mặt về chăm chú tưới hoa.
“Vẫn giận à?” Địch Ảnh vừa cười vừa ngồi xuống ghế nằm trong vườn. Trên khay thủy tinh đựng trà gần đó, màn hình di động của Lăng Tễ nảy tin nhắn liên hồi.
Vứt di động ra một góc không xem đúng là sáng suốt. Không khó để hắn hình dung ra ngoài kia có bao nhiêu người muốn liên lạc với một minh tinh nổi đình đám đột ngột dừng mọi công việc.
Địch Ảnh vốn không phải người tọc mạch, nhưng thấy di động của Lăng Tễ không khóa hắn bèn lẳng lặng mở bàn phím bấm ngay ba con số đầu tiên trong số điện thoại của mình. Một cột nước phụt thẳng về phía hắn, Địch Ảnh nhanh trí co gối nhấc chân lên. Cột nước xịt hằn một vết trên nền đất cách ghế dựa mười centimet như cảnh cáo hành vi tự tiện mó vào di động của người khác.
Bị bắt quả tang nhưng Địch Ảnh chẳng chùn tay, hắn canh lúc Lăng Tễ quay đi tưới cây tiếp để nhập liền bốn con số sau.
Lần này cột nước quét trúng rìa ghế làm Địch Ảnh rụt chân kịp lúc mà vẫn bị tia nước bắn vào.
Đầu vòi tưới Lăng Tễ đang cầm có thể điều chỉnh cường độ, anh đẩy lên nấc mạnh nhất để xịt Địch Ảnh xong liền hạ xuống mức yếu nhất. Nước nhỏ tí tách làm ướt khoảng đất dưới chân anh.
“Không ai bảo anh chớ có tự tiện động vào điện thoại của người khác à?”
“Thầy Lăng ơi, đến giờ hai chúng mình vẫn chưa có số của nhau, chẳng may có việc gấp không liên lạc được với nhau thì bất tiện lắm, phải không nào?”
Lăng Tễ thờ ơ: “Tôi bị anh nhốt ở đây thì lấy đâu ra việc cần gọi điện?”
“Em bị nhốt nhưng tôi có thể ra ngoài mà. Nếu em nhớ tôi trong lúc tôi đi vắng thì biết làm sao giờ?”
Địch Ảnh phát huy tối đa sự vô liêm sỉ của mình.
Lăng Tễ bặm miệng kìm ba chữ “không biết ngượng” suýt bật khỏi đầu môi, nhã nhặn đáp lời hắn: “Tốt hơn hết là điện thoại của anh có tính năng chống nước.”
“Em muốn tự kiểm nghiệm tính năng của nó không?” Địch Ảnh vừa nói vừa bấm nốt bốn con số cuối cùng ngay trước mắt Lăng Tễ rồi quyết đoán bấm phím gọi.
Cột nước lại phun tới, Địch Ảnh lẹ làng nhảy vọt ra tránh. Nước bắn thẳng qua ghế dựa trúng vào cửa sổ kính chạm sàn, phô diễn hoàn toàn tính năng chống nước ưu việt của cánh cửa.
Địch Ảnh vứt chiếc điện thoại đang rung xuống rồi sải bước về phía Lăng Tễ. Lăng Tễ thấy hắn có ý đồ xấu liền lùi một bước đề phòng, nhưng xui sao lại bị cái cây chắn đường sau lưng.
Địch Ảnh chớp thời cơ tì tay lên thân cây, hơi cúi xuống nhìn chàng trai gần như đã rơi vào vòng tay hắn. Nét mặt hắn lúc này có phần máu lạnh pha lẫn gian tà, trong vẻ gian tà lại pha mùi chiều chuộng. Lăng Tễ run tay đánh rơi cả vòi tưới.
“Anh định làm gì thế hả?” Lăng Tễ cảnh giác hỏi.
Màng nhĩ anh rung lên trước giọng nói đầy lôi cuốn của hắn: “Này chàng trai, em đang đùa với nước đấy.”
Không một lời nào có thể lột tả được biểu cảm của Lăng Tễ giờ đây: “Chẳng hài hước gì sất.”
“Tôi chỉ nhắc lại câu thoại của thầy Lăng và sửa đôi chút cho hợp tình huống thôi. Thầy Lăng nói câu này với diễn viên nữ truyền cảm lắm cơ mà, sao đến phiên tôi lại không chịu nổi thế?”
“Anh đang khoe khoang khả năng học thuộc kịch bản phải không?”
Địch Ảnh ra chiều vui vẻ, khuỷu tay quây sát người Lăng Tễ thoáng buông lơi: “Kiểu thoại nhà nhà ưa chuộng thế này còn khuya mới khiến tôi phải động não ghi nhớ.”
Kẽ hở rất hẹp nơi khuỷu tay đã tạo cơ hội cho Lăng Tễ xô Địch Ảnh ra. Vì quá vội chạy trốn hắn mà anh không chú ý dưới chân, thình lình mất thăng bằng ngã chúi xuống.
“Á!” Lăng Tễ chỉ kịp kêu lên một tiếng.
Phản ứng tức thì của Địch Ảnh là giang tay đỡ Lăng Tễ, ai ngờ chẳng những không đỡ được mà còn vấp chân đổ ập người theo. Cùi chỏ hắn đập mạnh vào eo Lăng Tễ làm anh rên lên vì đau.
Địch Ảnh ngã đè xuống người Lăng Tễ nên chẳng hề hấn, nhưng Lăng Tễ thì không may mắn vậy. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán anh, đôi môi tái mét làm nước da vốn trắng trẻo hơn người bỗng xanh nhợt không còn hột máu.
Phản ứng của anh khiến Địch Ảnh không giữ nổi bình tĩnh: “Va vào đâu rồi? Để tôi xem!”
Địch Ảnh thò tay sờ thử liền nghĩ bụng hỏng rồi, eo Lăng Tễ đập trúng ngay phải một hòn đá dưới đất. Có lẽ câu “bụng lưng gặp địch” chính là để mô tả cảnh ngộ của Lăng Tễ hiện giờ.
Hai người không thể vô cớ cùng ngã được. Địch Ảnh cúi xuống nhìn mới thấy vòi nước ban nãy Lăng Tễ dùng tưới cây đã thắt nút hình số tám quanh bốn mắt cá chân bọn họ.
Hắn nhìn theo đường ống thì thấy Bé Ao đang đứng thẳng trên hai chi sau bên luống hoa, hai chi trước ôm cái đầu vòi tưới to hơn cả thân mình nó. Bé Ao ngơ ngác nhìn về phía hai người, có vẻ nó cũng đang choáng váng vì sợ hãi.
“Bố biết ngay là kiệt tác của thằng nhóc mi mà. Sao nào, thành tinh rồi phải không, sành sỏi môn tết dây Trung Quốc[2] rồi phải không?”
Bé Ao thả đầu vòi tưới xuống, nó tự biết mình gây họa nên chầm chậm lỉnh ra sau gốc cây.
“Dám trốn nữa hả? Để bố bắt được thì mi thành khăn quấn cổ!”
Địch Ảnh hăm dọa xong liền thành thạo gỡ vòi nước quấn quanh chân hai người. Hắn toan đứng dậy bắt tên đầu sỏ thì bị Lăng Tễ níu vạt áo.
“Anh… đỡ tôi dậy cái đã.”
Tình trạng của Lăng Tễ bây giờ rất tệ, Địch Ảnh nhìn rồi nghĩ tầm này còn đỡ đần gì nữa, bèn bế ngang người anh lên luôn.
Hồn vía Lăng Tễ lên mây: “Bỏ tôi xuống, tôi đi được mà.”
“Những lúc thế này đừng ra vẻ làm gì, nói ít thôi, tôi còn phải giữ sức đánh con.”
Lăng Tễ hết cách đành phải để hắn bế vào phòng ngủ, nhưng anh dứt khoát không chịu lên giường.
“Tôi muốn thay đồ. Người tôi lấm đất sẽ làm bẩn ga giường mất.”
Anh ngã xuống đúng vạt đất đã tưới nước nên quần áo dính đầy đất trồng cây. Địch Ảnh bế anh nên cũng xui xẻo bẩn theo.
Địch Ảnh nghĩ anh chuyện bé xé ra to: “Thế đã làm sao? Để lát nữa giặt cả quần áo và ga giường là được.”
“Không được, đây là ga giường của anh mà.”
“Tôi chẳng ngại thì em ngại nỗi gì?”
Vì quyết không nhượng bộ chuyện này mà Lăng Tễ mới nãy còn chẳng chịu để hắn bế giờ lại ôm ghì cổ hắn.
“Quần áo của tôi để ngay bên kia, thay nhanh lắm.”
Địch Ảnh không lay chuyển được anh, bèn thả Lăng Tễ xuống: “Em bị bệnh sạch sẽ hả, quần áo để đâu?”
Lăng Tễ gắng gượng vịn người hắn đứng dậy, chỉ vào vali của mình trong góc tường.
“Trong vali ấy.”
“Em cởi đồ đang mặc xuống trước, để tôi lấy quần áo cho.”
Hai người nhìn nhau, Lăng Tễ cắn môi dưới: “Thế anh quay mặt ra chỗ khác đi đã.”
“Có đến mức đấy không hả?” Địch Ảnh nghe mà phì cười, “Thầy Lăng ơi, tạm gạt quan hệ giữa hai ta sang một bên, dẫu là hai người đàn ông lạ mặt thì việc thấy nhau trần truồng trong nhà tắm công cộng cũng không phải hiếm, việc gì em phải lạnh lùng xa cách như vậy?”
Lăng Tễ cương quyết không chịu cởi trước mặt hắn, Địch Ảnh lo vết thương của anh nên đành chủ động thỏa hiệp. Sau khi quay mặt đi, hắn lại phát hiện Bé Ao đang thập thò ngoài cửa.
Nghi phạm có tinh thần tự giác rất cao, ít nhất là không sợ tội đào tẩu mà ngoan ngoãn ở lại chờ xử lí.
Địch Ảnh nhướng mày nạt nó: “Nhìn cái gì hả, tên đầu trò nhà mi cũng không được xem, quay mặt đi!”
Bé Ao rụt người ra sau cánh cửa nhưng vẫn ló cặp mắt đen láy ra chăm chú quan sát trong phòng.
Lăng Tễ bám vào vai Địch Ảnh đứng dậy. Sau vài tiếng loạt soạt, hắn thấy vai mình nhẹ đi bèn ngoái lại nhìn, Lăng Tễ đã nằm lên giường trùm chăn kín mít.
“Ai không biết gì mà trông thấy cảnh này, thể nào cũng tưởng em bị tôi bắt lên núi làm vợ chúa thổ phỉ, từ sáng chí tối chịu đủ @#$@#$.” Hắn vừa làu bàu vừa mở vali của Lăng Tễ ra, “Phải chi hôm đó uống bớt hai ly thì trên người em có bao nhiêu nốt ruồi tôi cũng nhớ bằng hết.”
Lăng Tễ muốn quăng gối vào người hắn, nhưng vừa dồn lực anh đã hít mạnh một hơi vì eo đau nhói.
Địch Ảnh vội vàng ngậm miệng: “Im đây im đây, em dễ thẹn như thế thì làm sao sống nổi trong giới giải trí thác loạn.”
Đồ đạc trong vali của Lăng Tễ ít hơn nhiều so với tưởng tượng của Địch Ảnh. Địch Ảnh đã định hỏi anh muốn chọn bộ nào, nhưng lời ra đến miệng lại nuốt ngược vào trong khi hắn nhận ra áo quần Lăng Tễ đều na ná một kiểu.
Hắn chưa thấy áo quần của nghệ sĩ nào mộc mạc đến mức này. Ngay cả nghệ sĩ hạng bét còn ăn vận xa xỉ hơn anh.
“Cứ lấy bừa một bộ đi.” Lăng Tễ hối hắn.
Địch Ảnh giơ tay lên nhưng không ngoái đầu lại, trên tay chẳng cầm quần áo mà lại giơ mấy gói mì, đã thế còn là loại bán theo bịch lớn tiết kiệm[3].
“Cái gì đây?”
“Anh không biết mì gói hả?”
“Chà chà, mấy bộ này mặc lên chắc khó chịu lắm. Chi bằng thầy Lăng kiên nhẫn chờ một chút để tôi gọi người chuyển mấy bộ thoải mái hơn từ tỉnh khác qua nhé.”
“Thỉnh thoảng gặp buổi quay quá dài tôi rất dễ đói nên mới chuẩn bị sẵn để ăn đệm vào.”
Địch Ảnh đứng dậy vứt bộ quần áo cho anh: “Tôi sai rồi. Đáng lẽ tôi không nên cho quản lí của em nghỉ việc đơn giản như vậy. Gã chăm em ‘chu đáo’ quá, tôi phải khen thưởng gã mới đúng.”
Lăng Tễ núp dưới tấm chăn không động cựa. Hắn nhòm anh, anh lại nhòm hắn, cả hai trân trối ngó nhau.
“Muốn tôi mặc hộ cho không?”
Địch Ảnh lịch sự đề xuất thế, rồi chạy tót vào nhà tắm trước khi đối phương kịp nổi xung: “Tôi nhớ trong này có hộp y tế mà nhỉ, để đâu rồi không biết?”
Hắn cố tình câu giờ trong nhà tắm một hồi mới ra, lúc này Lăng Tễ đã mặc áo quần tề chỉnh.
“Sao em nhanh vậy hả? Thiếu tinh thần phối hợp thế này thì bác sĩ Địch biết thăm khám kiểu gì?”
“Chắc anh sống trong giới giải trí thác loạn lâu rồi nên quen thói cợt nhả người khác phải không?”
“Em không được phỉ báng tôi thế, bác sĩ Địch chỉ thăm bệnh cho mình em thôi.”
Hắn vén vạt áo anh lên, thấy eo anh tím bầm một mảng to tướng trông đến sợ.
Địch Ảnh nhíu chặt đầu mày, nghiêm mặt không cười đùa nữa. Hắn bỏ bình xịt vết bầm sang một bên.
“Nên đi viện thì hơn,” Hắn lục túi quần, “Điện thoại tôi đâu rồi nhỉ?”
“Tôi không vào viện đâu,” Lăng Tễ nằm sấp trên giường, trông anh có vẻ căng thẳng, “thành từ khóa nóng như chơi.”
“Bộ em tưởng tên em chưa lên bảng chắc?” Địch Ảnh lục tung khắp nơi không thấy di động, cũng không nhớ nổi là quên ở đâu, “Chẳng may lộ thì công ty càng đỡ mất công bịa lí do, tôi còn nghĩ luôn hộ em hashtag #đã-tìm-ra-nguyên-nhân-ông-hoàng-màn-ảnh-giã-từ-làng-phim# rồi nè.”
“Tôi bị anh bắt đi lúc còn khỏe mà ngay hôm sau đã vào viện, anh nghĩ cánh truyền thông sẽ múa bút ra sao?”
“Truyền thông có bôi thì cũng là bôi nhọ tôi đây, giỏi lắm thì viết tôi đánh đập em là cùng. Tôi đã gặp những lời đơm đặt gớm ghiếc hơn thế rồi.”
“Tôi không đi,” Lăng Tễ chật vật quay lưng về phía Địch Ảnh, cứ như vợ chồng dỗi nhau. “Cơ địa tôi dễ bầm tím nên vết thương cỏn con này không nghiêm trọng như bề ngoài đâu, chăm sóc vài ngày là khỏi.”
“Sao em không bảo cơ địa em mắn đẻ ấy, nghe còn đáng tin hơn.”
Chợt nghe ngoài cửa rào rào tiếng mưa. Địch Ảnh không nhận ra trời đổ mưa, liền rầy rà: “Bé Ao lại nghịch nước rồi!”
Bé Ao đứng ngay cửa phòng ngủ tiu nghỉu oan ức: “Chít…”
Rõ ràng mới nãy còn nắng tưng bưng và thậm chí ngay bây giờ mặt trời vẫn còn sáng rõ trên cao, thế mà lại có cơn mưa bóng mây trút xuống.
Nghịch nước mà khiến trời đổ mưa tầm tã thì dứt khoát không thể là chồn tuyết, bét nhất cũng phải là Long Vương.
Địch Ảnh đang chống nạnh bỗng sực nhớ ra điều mình quên, vỗ trán: “Thôi xong!”
Lăng Tễ nằm quay lưng nên chỉ nghe tiếng hắn lao xuống tầng dưới, lát sau mới trở lại. Người ngợm hắn ướt sũng, mỗi tay cầm một chiếc di động.
“Thực nghiệm chứng minh điện thoại của tôi có tính năng chống nước vượt trội.”
“Tiếc là điện thoại của em không được thế.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.