Ảnh Đế Lạnh Lùng Sinh Chồn Cho Tôi
Chương 17
Dịch Tu La
25/06/2024
Người Địch Ảnh ướt sũng và bê bết đất không thua gì Lăng Tễ ban nãy.
“Anh… thay đồ đi đã.” Lăng Tễ giục hắn.
Địch Ảnh chẳng ngại ngùng giống Lăng Tễ, cởi áo vứt xuống đất ngay trước mắt anh rồi cứ thế ở trần đi ra tìm đồ trong tủ quần áo.
Nhờ chăm chỉ tập thể dục suốt nhiều năm mà trong mọi chuyển động, đường nét cơ lưng, vai của hắn đều toát lên vẻ đẹp hài hoà giữa vạm vỡ và uyển chuyển.
“Thầy Lăng ơi tôi tò mò quá, em giục tôi thay quần áo vì em mắc bệnh sạch sẽ hay vì lo tôi bị lạnh thế?”
Địch Ảnh thấy sau lưng im ru liền quay phắt lại mà không báo trước, bắt gặp ngay Lăng Tễ chột dạ cúi vội xuống nhìn điện thoại.
Địch Ảnh: “…”
Sao bỗng dưng hắn lại thấu hiểu niềm vui của chủ nhiệm lớp nhỉ?
Thay đồ xong xuôi, Địch Ảnh quay ra thì thấy Lăng Tễ nằm trên giường đang tập trung cao độ để chiến đấu với cái điện thoại.
Cả màn hình điện thoại của anh đen thui y chang cục gạch hàn que[1].
Địch Ảnh đứng cạnh nhìn anh liên tục bấm nút khởi động, mỗi lần bấm lại càng buồn bực và sốt ruột hơn.
“Em đừng so găng với cục gạch làm gì,” Địch Ảnh ngồi xuống mép giường, “Nhà vẫn còn điện thoại mới nguyên chưa đập hộp mà hãng tôi đại diện gửi tặng, đợi lát nữa tôi giúp em chuyển sim sang máy đấy. Các tính năng khác thì không dám đảm bảo, nhưng đã là điện thoại anh đây quảng cáo tối thiểu phải có tính năng chống nước.”
“Vậy dữ liệu trong điện thoại có bị mất không,” Núi băng có xu hướng chuyển mình thành núi lửa, “Có thể xuất được ra không?”
“Sao dữ liệu quan trọng thế mà em không lưu trên đám mây?”
Địch Ảnh hỏi dứt câu thì tự trả lời luôn: “Thôi, chiếu theo phong cách giản dị vượt khó của em là biết không mua dịch vụ lưu trữ đám mây rồi. Để tôi bảo Tiểu Giả tìm người xem hộ xem cứu được không vậy.”
Lăng Tễ đưa điện thoại ra giữa chừng bỗng rụt lại: “Thôi, không phải phiền trợ lí của anh đâu. Chắc Tiểu Y cũng biết chỗ sửa di động.”
Địch Ảnh cười: “Sao thế hả thầy Lăng? Trong điện thoại em có cái gì không cho tôi xem được à? Ố ồ, tôi biết rồi, hôm đó nhân lúc tôi say em đã lén chụp ảnh tôi nuy đúng không nào?”
Lăng Tễ lườm hắn: “Báu bở gì cái ảnh nuy của anh?”
“Cũng đúng, giả sử có chụp thì mười tháng trước em đã đủ chứng cứ đăng Weibo tố cáo tôi là trai tồi chính cống bắn xong phắn rồi. Nếu không có ảnh nuy thì thầy Lăng sợ gì nữa?”
Lăng Tễ cân lên đặt xuống mãi, cuối cùng vẫn không chịu đưa điện thoại cho Địch Ảnh và cũng không chịu đến bệnh viện luôn.
Địch Ảnh chưa bao giờ nhận ra anh bướng bỉnh đến vậy. Hắn đành nhượng bộ chuyện vào bệnh viện, nhưng kiên quyết mời bác sĩ đến nhà thăm khám.
“Thỏa thuận vậy nhé, nếu bác sĩ tán thành thì chúng ta sẽ nghỉ ngơi tại nhà không phải đi viện nữa.”
“Anh không mời bác sĩ thú y lần trước đấy chứ?”
“Em nhắc tôi mới nhớ, tôi phải bảo Tân Nghị đến khám cho em mới được, đôi khi keo kiệt quá cũng là bệnh tâm lí đấy.”
Mưa bóng mây vụt tới vụt tan, cứ như vị sứ giả được phái đến chỉ để làm hỏng điện thoại của Lăng Tễ.
Người Tiểu Giả mời đến chính là thầy thuốc Đông y bịt mắt nắn xương giỏi nhất trong bán kính năm cây số quanh đây. Ông có bốn mươi năm kinh nghiệm nắn chỉnh xương và bàn tay không thua gì X-quang.
Quan trọng nhất là thầy thuốc này bị mù nên không lo lộ danh tính.
Sau một hồi sờ nắn kiểm tra vết thương của Lăng Tễ, ông ta bảo: “Cậu này bị thương nặng quá, sao thanh niên mà chẳng cẩn thận gì vậy?”
“Nặng tới mức nào thế ạ? Có cần đến viện không?” Địch Ảnh sốt ruột hỏi.
“Bị trật khớp lưng nhẹ, có thể nắn lại được nhưng khâu tĩnh dưỡng sau điều trị mới là quan trọng nhất.”
“Vậy thì hay quá, người bệnh chẳng có gì ngoài thời gian nghỉ rất dài.”
Lăng Tễ: “… Tôi cảm ơn.”
Địch Ảnh phát huy độ dày da mặt: “Không cần cảm ơn tôi đâu, đã lâu rồi em chưa nghỉ phép nên hãy tranh thủ dịp này mà nghỉ ngơi cho thỏa.”
Nguyên mớ quần áo vứt bừa bãi khắp sàn đã đủ khả nghi, giờ lại được nghe Lăng Tễ bị thương ở eo, Tiểu Giả liền nhìn sếp mình bằng ánh mắt khang khác.
Địch Ảnh trông mặt thì biết tỏng cậu ta đang suy diễn linh tinh: “Cậu lại nghĩ bậy bạ gì thế? Dẹp ngay!”
“Anh ơi, tuy lời nói của em đây chẳng đáng kí lô nào, nhưng anh đã làm bố rồi thì phải tiết chế những việc cần tiết chế.”
Thầy thuốc đang xoa hai tay trên chỗ đau của Lăng Tễ, nghe vậy liền nói chêm vào: “Nghe giọng cậu thanh niên này khá trẻ, còn trẻ thế đã làm bố chắc nuôi con vất vả lắm đúng không? Nhà cậu đẻ con trai hay con gái?”
Địch Ảnh: “Con đực ạ.”
“Càng ngày tôi càng chẳng hiểu thanh niên các cậu nói năng ra sao.”
Thầy thuốc liên tục hỏi thăm chuyện gia đình, cốt để phân tán sự chú ý của bệnh nhân.
Khi cảm nhận được cơ bắp của anh đã thả lỏng, hai tay ông ta thình lình vặn mạnh theo hai hướng ngược nhau.
“ÁÁÁ!” Lăng Tễ rú lên. Một bóng trắng phóng vụt ra từ chỗ tối cào liền ba phát lên mu bàn tay ông thầy thuốc.
Thầy thuốc hoảng hốt rụt tay: “Có chuột!”
Lăng Tễ và Địch Ảnh cùng hét lên: “Bé Ao!”
Bé Ao chắn trước Lăng Tễ để bảo vệ anh, mắng ông thầy xối xả bằng những tiếng rít chói tai.
“Réccc… réccc…”
Địch Ảnh đứng ngay cạnh đó cuống quýt xách cổ nó lên: “Đừng có quấy, đây là thầy thuốc chữa bệnh cho mẹ con.”
Bé Ao đâu thể phân biệt được nên cứ giãy đành đạch.
Địch Ảnh đe nó: “Bây giờ con chạy vào đây ra vẻ thần hộ mệnh có ích gì, nếu con không nghịch phá thì mẹ con đâu cần khám bệnh?”
Bé Ao còn non nên móng chưa sắc lắm, thầy thuốc không quá đau nhưng lại thấy khó hiểu vì câu nói của Địch Ảnh.
“Mẹ của em bé ư? Nhưng tôi nghe giọng người bệnh là nam giới mà?”
“Thầy nghe đúng rồi,” Lăng Tễ xin lỗi thay Bé Ao, “Xin lỗi thầy, vừa nãy là con trai tôi đấy ạ, có lẽ nó hiểu nhầm thầy định làm đau tôi.”
Địch Ảnh lấy hộp y tế cạnh đó tới, Tiểu Giả vội vàng lấy bông thấm cồn i-ốt sát trùng cho thầy thuốc.
“Anh và thầy Lăng đừng lo, lát nữa em sẽ dẫn ông cụ đi tiêm phòng dại.”
Hành nghề ngót nghét năm thập kỉ, ông thầy già đã chứng kiến biết bao nhiêu chuyện lạ kì nên đầu óc cũng cởi mở hơn nhiều so với người bình thường.
“Vết thương nhỏ này không có gì đáng ngại, nhưng lớp trẻ các cậu bây giờ nuôi thú cưng như con trai thì tôi không theo kịp.”
Lăng Tễ: “Bé Ao thực sự không phải thú cưng mà là con đẻ của tôi.”
“Các cậu đừng khinh lão già này thong manh. Mắt lão đây lòa nhưng xúc giác rất nhạy bén. Con đẻ lấy đâu ra lông tơ láng mịn thế chứ?”
Địch Ảnh cảm động phát khóc: “Thưa thầy, bao người mắt sáng mà tôi thấy họ như lòa. Riêng thầy mắt lòa nhưng lại tinh tường hơn ai hết.”
Hắn dí Bé Ao vào tay ông cụ: “Nào, thầy sờ hộ tôi xem nó giống con gì.”
Ông thầy thuốc cẩn thận sờ từ đầu tới đuôi Bé Ao: “Chắc chắn không phải con chuột rồi, hay là… con triết[2]?”
Bé Ao không chấp nhận bị nhầm là triết: “Chít chít!”
Địch Ảnh: “Được, cứ coi như nó là con triết đi, thầy thấy xác suất nó là con đẻ tôi có cao không?”
“Hừm…” Mãi mới có lúc thầy thuốc đắn đo, “Thế thì tôi phải kiểm tra lại cho cẩn…”
Địch Ảnh lập tức dí Bé Ao đến tay ông, lần này thầy thuốc chú ý sờ kĩ mặt nó.
Rồi ông giơ tay về phía Địch Ảnh: “Cậu không phiền chứ?”
Địch Ảnh chủ động đưa mặt lại gần. Ông ta cũng sờ từ trán đến cằm hắn y như với Bé Ao.
“Thảo nào,” Thầy thuốc bỗng sáng tỏ, “Đúng là như đúc từ một khuôn.”
Địch Ảnh: “…”
Thầy thuốc vuốt râu: “Giờ tôi tin lời các cậu rồi. Quả nhiên sống lâu thì chuyện gì cũng gặp được.”
Địch Ảnh chết lặng. Quả nhiên người sống thọ có thể bình thản đón nhận những chuyện hoang đường nhất.
Trước khi ra về, thầy thuốc để lại dầu bôi bí truyền, dặn họ xoa hai lượt mỗi ngày vào buổi sáng và buổi tối, quan trọng nhất là phải giảm vận động tối đa.
Lăng Tễ không muốn nhưng đành phải nhờ Địch Ảnh bôi giúp. Vòng eo anh vừa dẻo mềm lại săn chắc, da dẻ căng mịn, hấp dẫn như thể có ma lực vậy.
Địch Ảnh không tin nổi mình đã được gần gũi với cơ thể mĩ miều này mà lại quên sạch bách. Chắc chắn kiếp trước hắn đã thắp năm trăm cột hương trước Phật Tổ rồi đá tượng Phật đổ kềnh.
“Thầy Lăng ơi, có điều này làm tôi băn khoăn mãi.”
Lăng Tễ vùi mặt trong gối, hờ hững “ừ” một tiếng buồn thiu.
“Xét về mặt lí thuyết, tôi sống trong giới giải trí thác loạn đã lâu, lại là một người đàn ông vô cùng quyến rũ…”
Lăng Tễ khẽ nhấc đầu lên khỏi gối: “Anh im đi.”
“Được rồi, tôi sẽ khiêm tốn vậy. Về lí thuyết mà nói, trai gái muốn tranh thủ lúc tôi say để chấm mút có đến cả ngàn người. Mặc dù thỉnh thoảng cơ thể tôi cũng bị cám dỗ, nhưng linh hồn tôi luôn kháng cự được. Vì sao tôi chỉ chịu thua trước thầy Lăng nhỉ?”
Lăng Tễ nhắm mắt, nét mặt vẫn căng thẳng: “Chắc tại anh ở hướng nam mà họ chạy lên sườn bắc đó.”
“Không không không. Theo tôi thì có một khả năng, giống như bây giờ tôi đang chuyên tâm hành y cứu đời, vậy mà khi đưa tay lòng tôi lại xốn xang rung động. Em có hiểu như thế nghĩa là gì không?”
Lăng Tễ không buồn đối đáp với hắn nữa.
“Thứ khuất phục trước thầy Lăng nào phải thân thể tôi, chính linh hồn tôi đã muốn ngủ cùng em đó.”
Lăng Tễ lườm hắn, mất kiên nhẫn hỏi: “Anh bôi xong chưa?”
Địch Ảnh đang mơ mộng bỗng sực tỉnh. Hắn nhìn lọ dầu thuốc đã vơi một nửa: “Thôi xong.”
“Sao thế?”
Không chỉ riêng chỗ bầm tím mà cả những vùng lành lặn xung quanh cũng bị Địch Ảnh nắn bóp cho trắng hồng hào lên.
“Bóp kĩ quá, gia vị ngấm hết cả vào thịt.”
“…”
Địch Ảnh rửa tay rồi lôi tên thủ phạm ra khiển trách.
“Nào nói đi, từ giờ còn nghịch dại nữa không?”
Bé Ao cụp tai: “Chít…”
Địch Ảnh véo tai nó: “Con bảo sao? Con thương mẹ làm lụng vất vả nên muốn kiếm cớ cho mẹ nghỉ phép ấy à?”
“Được rồi, bố tạm chấp nhận lí do này, nhưng lần sau không được phép làm thế nhớ chưa.”
Lăng Tễ cạn lời: “Này chiến thần tiếng chồn, ngài đừng tự biên tự diễn tào lao cho Bé Ao được không?”
Bé Ao: “Chít chít.”
“Gì cơ? Con muốn bố chăm sóc mẹ nhiều hơn ấy hả?”
“Chỉ giỏi xía mũi vào chuyện người khác[3], dù mẹ con không bị thương thì bố cũng chăm sóc như thường.”
Lăng Tễ: “Anh vẫn chưa xong hả?”
“Nếu xin lỗi thành khẩn thì vụ này coi như xí xóa.”
Địch Ảnh giơ Bé Ao lên trước mặt rồi nói giọng the thé: “Con vô cùng ân hận vì sinh ra là chồn.”
Trò lồng tiếng làm Lăng Tễ phì cười rồi vội vàng nín ngay.
Địch Ảnh giấu mặt sau lưng Bé Ao nhưng vẫn thấy rõ mồn một. Hắn thả “đạo cụ” chồn xuống và nằm nghiêng bên cạnh anh, một tay chống má, tay kia vuốt lông Bé Ao từ đầu đến đuôi.
“Không giận nữa à?”
Lăng Tễ cố gắng tỏ ra điềm tĩnh: “Địch Ảnh, tôi cần công việc.”
Địch Ảnh không đáp lời anh, chỉ vuốt lông chồn.
“Dù là việc cao quý lớn lao hay phim chiếu mạng ba xu mà anh coi thường tôi đều cần hết. Anh chưa từng sống trong cảnh sáng mở mắt ra đã thấy nợ nần nên anh không hiểu.”
“Này, đâu phải tôi chưa gặp những người nợ đầm đìa trong giới. Nguyên nhân về cơ bản cũng chỉ có vài dạng, bố nghiện hút, mẹ cờ bạc, em gái bệnh tim. Riêng hai dạng đầu chúng tôi đều khuyên chia tay hết.”
“Không đến mức độ ấy.”
“Ô, thế em vay khỏa thân[4] hả?”
Cơn giận Lăng Tễ mãi mới nén xuống được có nguy cơ tái bùng phát: “Tôi hối hận vì hôm đó đã không chụp ảnh anh trần như nhộng.”
“Chờ bao giờ khỏi đau cho em tha hồ chụp.”
Địch Ảnh túm Bé Ao lên: “Muộn rồi, đi ngủ nào”
Bé Ao bấu chặt tay áo Lăng Tễ: “Chít chít!”
Rất hiếm khi Bé Ao phản ứng thế này. Lăng Tễ bèn dò hỏi: “Tối nay con muốn ngủ với mẹ à?”
Bé Ao càng bấu chặt hơn: “Chít chít chít chít!”
Địch Ảnh: “Tôi thấy chính em mới là chiến thần[5] tiếng chồn thì có, Bé Ao đâu hề có ý đó.”
Rốt lại Lăng Tễ vẫn mềm lòng: “Ngủ chung cũng được, nhưng mà chỉ hôm nay thôi nhé.”
Bé Ao lập tức vui vẻ chuồi người ra khỏi vuốt quỷ rồi chui tọt vào chăn Lăng Tễ, cứ như chậm chân sẽ bị Địch Ảnh túm gáy lôi đi.
“Thế mà cũng được nữa hả trời? Tóm lại tôi thua chỗ nào, nói tiếng người sõi quá hay sao?”
“Tối nay tôi ru Bé Ao ngủ, anh cũng nghỉ sớm đi.”
Địch Ảnh thấy con trai được thỏa nguyện thì cũng muốn đấu tranh cho hạnh phúc của mình: “Em không thấy một gia đình ba người ngủ chung trên một chiếc giường là hình ảnh rất ấm áp ư?”
“Tôi thấy điều kiện kinh tế của anh hoàn toàn đủ để mua thêm một cái giường nữa. Tôi cũng không muốn chiếm phòng ngủ của anh mãi.”
Địch Ảnh đanh thép từ chối: “Tiếc là tôi không thể làm thế thầy Lăng ạ. Tôi chỉ có thể cho phép một chiếc giường tồn tại trong phạm vi sinh hoạt hằng ngày của tôi thôi.”
“Này anh Địch, đã bao giờ chuyên gia tâm lí của anh nhận định hành vi ấy cũng có thể là một dạng bệnh tâm lí chưa?”
“Em đoán đúng rồi, tôi mắc hội chứng chỉ chấp nhận duy nhất một cái giường, gọi tắt là… bệnh ‘trỉ sàng’ đó’.”
[6] ĐA gọi tắt là bệnh chỉ giường (chích sàng) đồng âm với trĩ sang (bệnh trĩ) =))
Chương 16 | Chương 18[1] Gốc:金属焊接的砖头. Tui hiểu nó như cục gạch thui còn tại sao là cục gạch hàn que thì chịu TvT.
[2] Là một loại thú giống chồn.
[3] Chỗ này tác giả dùng 不是, tương đương biểu tượng doge hay cánh cụt bên mình dùng để báo hiệu câu nói mỉa, nói đùa.
[4] Vấn nạn vay tiền thế chấp bằng ảnh/ clip khỏa thân.
[5] Gốc: học giả cấp 10, ngôn ngữ mạng chỉ người hiểu rất sâu về một chủ đề nào đó (có thể là một bộ phim hay game).
“Anh… thay đồ đi đã.” Lăng Tễ giục hắn.
Địch Ảnh chẳng ngại ngùng giống Lăng Tễ, cởi áo vứt xuống đất ngay trước mắt anh rồi cứ thế ở trần đi ra tìm đồ trong tủ quần áo.
Nhờ chăm chỉ tập thể dục suốt nhiều năm mà trong mọi chuyển động, đường nét cơ lưng, vai của hắn đều toát lên vẻ đẹp hài hoà giữa vạm vỡ và uyển chuyển.
“Thầy Lăng ơi tôi tò mò quá, em giục tôi thay quần áo vì em mắc bệnh sạch sẽ hay vì lo tôi bị lạnh thế?”
Địch Ảnh thấy sau lưng im ru liền quay phắt lại mà không báo trước, bắt gặp ngay Lăng Tễ chột dạ cúi vội xuống nhìn điện thoại.
Địch Ảnh: “…”
Sao bỗng dưng hắn lại thấu hiểu niềm vui của chủ nhiệm lớp nhỉ?
Thay đồ xong xuôi, Địch Ảnh quay ra thì thấy Lăng Tễ nằm trên giường đang tập trung cao độ để chiến đấu với cái điện thoại.
Cả màn hình điện thoại của anh đen thui y chang cục gạch hàn que[1].
Địch Ảnh đứng cạnh nhìn anh liên tục bấm nút khởi động, mỗi lần bấm lại càng buồn bực và sốt ruột hơn.
“Em đừng so găng với cục gạch làm gì,” Địch Ảnh ngồi xuống mép giường, “Nhà vẫn còn điện thoại mới nguyên chưa đập hộp mà hãng tôi đại diện gửi tặng, đợi lát nữa tôi giúp em chuyển sim sang máy đấy. Các tính năng khác thì không dám đảm bảo, nhưng đã là điện thoại anh đây quảng cáo tối thiểu phải có tính năng chống nước.”
“Vậy dữ liệu trong điện thoại có bị mất không,” Núi băng có xu hướng chuyển mình thành núi lửa, “Có thể xuất được ra không?”
“Sao dữ liệu quan trọng thế mà em không lưu trên đám mây?”
Địch Ảnh hỏi dứt câu thì tự trả lời luôn: “Thôi, chiếu theo phong cách giản dị vượt khó của em là biết không mua dịch vụ lưu trữ đám mây rồi. Để tôi bảo Tiểu Giả tìm người xem hộ xem cứu được không vậy.”
Lăng Tễ đưa điện thoại ra giữa chừng bỗng rụt lại: “Thôi, không phải phiền trợ lí của anh đâu. Chắc Tiểu Y cũng biết chỗ sửa di động.”
Địch Ảnh cười: “Sao thế hả thầy Lăng? Trong điện thoại em có cái gì không cho tôi xem được à? Ố ồ, tôi biết rồi, hôm đó nhân lúc tôi say em đã lén chụp ảnh tôi nuy đúng không nào?”
Lăng Tễ lườm hắn: “Báu bở gì cái ảnh nuy của anh?”
“Cũng đúng, giả sử có chụp thì mười tháng trước em đã đủ chứng cứ đăng Weibo tố cáo tôi là trai tồi chính cống bắn xong phắn rồi. Nếu không có ảnh nuy thì thầy Lăng sợ gì nữa?”
Lăng Tễ cân lên đặt xuống mãi, cuối cùng vẫn không chịu đưa điện thoại cho Địch Ảnh và cũng không chịu đến bệnh viện luôn.
Địch Ảnh chưa bao giờ nhận ra anh bướng bỉnh đến vậy. Hắn đành nhượng bộ chuyện vào bệnh viện, nhưng kiên quyết mời bác sĩ đến nhà thăm khám.
“Thỏa thuận vậy nhé, nếu bác sĩ tán thành thì chúng ta sẽ nghỉ ngơi tại nhà không phải đi viện nữa.”
“Anh không mời bác sĩ thú y lần trước đấy chứ?”
“Em nhắc tôi mới nhớ, tôi phải bảo Tân Nghị đến khám cho em mới được, đôi khi keo kiệt quá cũng là bệnh tâm lí đấy.”
Mưa bóng mây vụt tới vụt tan, cứ như vị sứ giả được phái đến chỉ để làm hỏng điện thoại của Lăng Tễ.
Người Tiểu Giả mời đến chính là thầy thuốc Đông y bịt mắt nắn xương giỏi nhất trong bán kính năm cây số quanh đây. Ông có bốn mươi năm kinh nghiệm nắn chỉnh xương và bàn tay không thua gì X-quang.
Quan trọng nhất là thầy thuốc này bị mù nên không lo lộ danh tính.
Sau một hồi sờ nắn kiểm tra vết thương của Lăng Tễ, ông ta bảo: “Cậu này bị thương nặng quá, sao thanh niên mà chẳng cẩn thận gì vậy?”
“Nặng tới mức nào thế ạ? Có cần đến viện không?” Địch Ảnh sốt ruột hỏi.
“Bị trật khớp lưng nhẹ, có thể nắn lại được nhưng khâu tĩnh dưỡng sau điều trị mới là quan trọng nhất.”
“Vậy thì hay quá, người bệnh chẳng có gì ngoài thời gian nghỉ rất dài.”
Lăng Tễ: “… Tôi cảm ơn.”
Địch Ảnh phát huy độ dày da mặt: “Không cần cảm ơn tôi đâu, đã lâu rồi em chưa nghỉ phép nên hãy tranh thủ dịp này mà nghỉ ngơi cho thỏa.”
Nguyên mớ quần áo vứt bừa bãi khắp sàn đã đủ khả nghi, giờ lại được nghe Lăng Tễ bị thương ở eo, Tiểu Giả liền nhìn sếp mình bằng ánh mắt khang khác.
Địch Ảnh trông mặt thì biết tỏng cậu ta đang suy diễn linh tinh: “Cậu lại nghĩ bậy bạ gì thế? Dẹp ngay!”
“Anh ơi, tuy lời nói của em đây chẳng đáng kí lô nào, nhưng anh đã làm bố rồi thì phải tiết chế những việc cần tiết chế.”
Thầy thuốc đang xoa hai tay trên chỗ đau của Lăng Tễ, nghe vậy liền nói chêm vào: “Nghe giọng cậu thanh niên này khá trẻ, còn trẻ thế đã làm bố chắc nuôi con vất vả lắm đúng không? Nhà cậu đẻ con trai hay con gái?”
Địch Ảnh: “Con đực ạ.”
“Càng ngày tôi càng chẳng hiểu thanh niên các cậu nói năng ra sao.”
Thầy thuốc liên tục hỏi thăm chuyện gia đình, cốt để phân tán sự chú ý của bệnh nhân.
Khi cảm nhận được cơ bắp của anh đã thả lỏng, hai tay ông ta thình lình vặn mạnh theo hai hướng ngược nhau.
“ÁÁÁ!” Lăng Tễ rú lên. Một bóng trắng phóng vụt ra từ chỗ tối cào liền ba phát lên mu bàn tay ông thầy thuốc.
Thầy thuốc hoảng hốt rụt tay: “Có chuột!”
Lăng Tễ và Địch Ảnh cùng hét lên: “Bé Ao!”
Bé Ao chắn trước Lăng Tễ để bảo vệ anh, mắng ông thầy xối xả bằng những tiếng rít chói tai.
“Réccc… réccc…”
Địch Ảnh đứng ngay cạnh đó cuống quýt xách cổ nó lên: “Đừng có quấy, đây là thầy thuốc chữa bệnh cho mẹ con.”
Bé Ao đâu thể phân biệt được nên cứ giãy đành đạch.
Địch Ảnh đe nó: “Bây giờ con chạy vào đây ra vẻ thần hộ mệnh có ích gì, nếu con không nghịch phá thì mẹ con đâu cần khám bệnh?”
Bé Ao còn non nên móng chưa sắc lắm, thầy thuốc không quá đau nhưng lại thấy khó hiểu vì câu nói của Địch Ảnh.
“Mẹ của em bé ư? Nhưng tôi nghe giọng người bệnh là nam giới mà?”
“Thầy nghe đúng rồi,” Lăng Tễ xin lỗi thay Bé Ao, “Xin lỗi thầy, vừa nãy là con trai tôi đấy ạ, có lẽ nó hiểu nhầm thầy định làm đau tôi.”
Địch Ảnh lấy hộp y tế cạnh đó tới, Tiểu Giả vội vàng lấy bông thấm cồn i-ốt sát trùng cho thầy thuốc.
“Anh và thầy Lăng đừng lo, lát nữa em sẽ dẫn ông cụ đi tiêm phòng dại.”
Hành nghề ngót nghét năm thập kỉ, ông thầy già đã chứng kiến biết bao nhiêu chuyện lạ kì nên đầu óc cũng cởi mở hơn nhiều so với người bình thường.
“Vết thương nhỏ này không có gì đáng ngại, nhưng lớp trẻ các cậu bây giờ nuôi thú cưng như con trai thì tôi không theo kịp.”
Lăng Tễ: “Bé Ao thực sự không phải thú cưng mà là con đẻ của tôi.”
“Các cậu đừng khinh lão già này thong manh. Mắt lão đây lòa nhưng xúc giác rất nhạy bén. Con đẻ lấy đâu ra lông tơ láng mịn thế chứ?”
Địch Ảnh cảm động phát khóc: “Thưa thầy, bao người mắt sáng mà tôi thấy họ như lòa. Riêng thầy mắt lòa nhưng lại tinh tường hơn ai hết.”
Hắn dí Bé Ao vào tay ông cụ: “Nào, thầy sờ hộ tôi xem nó giống con gì.”
Ông thầy thuốc cẩn thận sờ từ đầu tới đuôi Bé Ao: “Chắc chắn không phải con chuột rồi, hay là… con triết[2]?”
Bé Ao không chấp nhận bị nhầm là triết: “Chít chít!”
Địch Ảnh: “Được, cứ coi như nó là con triết đi, thầy thấy xác suất nó là con đẻ tôi có cao không?”
“Hừm…” Mãi mới có lúc thầy thuốc đắn đo, “Thế thì tôi phải kiểm tra lại cho cẩn…”
Địch Ảnh lập tức dí Bé Ao đến tay ông, lần này thầy thuốc chú ý sờ kĩ mặt nó.
Rồi ông giơ tay về phía Địch Ảnh: “Cậu không phiền chứ?”
Địch Ảnh chủ động đưa mặt lại gần. Ông ta cũng sờ từ trán đến cằm hắn y như với Bé Ao.
“Thảo nào,” Thầy thuốc bỗng sáng tỏ, “Đúng là như đúc từ một khuôn.”
Địch Ảnh: “…”
Thầy thuốc vuốt râu: “Giờ tôi tin lời các cậu rồi. Quả nhiên sống lâu thì chuyện gì cũng gặp được.”
Địch Ảnh chết lặng. Quả nhiên người sống thọ có thể bình thản đón nhận những chuyện hoang đường nhất.
Trước khi ra về, thầy thuốc để lại dầu bôi bí truyền, dặn họ xoa hai lượt mỗi ngày vào buổi sáng và buổi tối, quan trọng nhất là phải giảm vận động tối đa.
Lăng Tễ không muốn nhưng đành phải nhờ Địch Ảnh bôi giúp. Vòng eo anh vừa dẻo mềm lại săn chắc, da dẻ căng mịn, hấp dẫn như thể có ma lực vậy.
Địch Ảnh không tin nổi mình đã được gần gũi với cơ thể mĩ miều này mà lại quên sạch bách. Chắc chắn kiếp trước hắn đã thắp năm trăm cột hương trước Phật Tổ rồi đá tượng Phật đổ kềnh.
“Thầy Lăng ơi, có điều này làm tôi băn khoăn mãi.”
Lăng Tễ vùi mặt trong gối, hờ hững “ừ” một tiếng buồn thiu.
“Xét về mặt lí thuyết, tôi sống trong giới giải trí thác loạn đã lâu, lại là một người đàn ông vô cùng quyến rũ…”
Lăng Tễ khẽ nhấc đầu lên khỏi gối: “Anh im đi.”
“Được rồi, tôi sẽ khiêm tốn vậy. Về lí thuyết mà nói, trai gái muốn tranh thủ lúc tôi say để chấm mút có đến cả ngàn người. Mặc dù thỉnh thoảng cơ thể tôi cũng bị cám dỗ, nhưng linh hồn tôi luôn kháng cự được. Vì sao tôi chỉ chịu thua trước thầy Lăng nhỉ?”
Lăng Tễ nhắm mắt, nét mặt vẫn căng thẳng: “Chắc tại anh ở hướng nam mà họ chạy lên sườn bắc đó.”
“Không không không. Theo tôi thì có một khả năng, giống như bây giờ tôi đang chuyên tâm hành y cứu đời, vậy mà khi đưa tay lòng tôi lại xốn xang rung động. Em có hiểu như thế nghĩa là gì không?”
Lăng Tễ không buồn đối đáp với hắn nữa.
“Thứ khuất phục trước thầy Lăng nào phải thân thể tôi, chính linh hồn tôi đã muốn ngủ cùng em đó.”
Lăng Tễ lườm hắn, mất kiên nhẫn hỏi: “Anh bôi xong chưa?”
Địch Ảnh đang mơ mộng bỗng sực tỉnh. Hắn nhìn lọ dầu thuốc đã vơi một nửa: “Thôi xong.”
“Sao thế?”
Không chỉ riêng chỗ bầm tím mà cả những vùng lành lặn xung quanh cũng bị Địch Ảnh nắn bóp cho trắng hồng hào lên.
“Bóp kĩ quá, gia vị ngấm hết cả vào thịt.”
“…”
Địch Ảnh rửa tay rồi lôi tên thủ phạm ra khiển trách.
“Nào nói đi, từ giờ còn nghịch dại nữa không?”
Bé Ao cụp tai: “Chít…”
Địch Ảnh véo tai nó: “Con bảo sao? Con thương mẹ làm lụng vất vả nên muốn kiếm cớ cho mẹ nghỉ phép ấy à?”
“Được rồi, bố tạm chấp nhận lí do này, nhưng lần sau không được phép làm thế nhớ chưa.”
Lăng Tễ cạn lời: “Này chiến thần tiếng chồn, ngài đừng tự biên tự diễn tào lao cho Bé Ao được không?”
Bé Ao: “Chít chít.”
“Gì cơ? Con muốn bố chăm sóc mẹ nhiều hơn ấy hả?”
“Chỉ giỏi xía mũi vào chuyện người khác[3], dù mẹ con không bị thương thì bố cũng chăm sóc như thường.”
Lăng Tễ: “Anh vẫn chưa xong hả?”
“Nếu xin lỗi thành khẩn thì vụ này coi như xí xóa.”
Địch Ảnh giơ Bé Ao lên trước mặt rồi nói giọng the thé: “Con vô cùng ân hận vì sinh ra là chồn.”
Trò lồng tiếng làm Lăng Tễ phì cười rồi vội vàng nín ngay.
Địch Ảnh giấu mặt sau lưng Bé Ao nhưng vẫn thấy rõ mồn một. Hắn thả “đạo cụ” chồn xuống và nằm nghiêng bên cạnh anh, một tay chống má, tay kia vuốt lông Bé Ao từ đầu đến đuôi.
“Không giận nữa à?”
Lăng Tễ cố gắng tỏ ra điềm tĩnh: “Địch Ảnh, tôi cần công việc.”
Địch Ảnh không đáp lời anh, chỉ vuốt lông chồn.
“Dù là việc cao quý lớn lao hay phim chiếu mạng ba xu mà anh coi thường tôi đều cần hết. Anh chưa từng sống trong cảnh sáng mở mắt ra đã thấy nợ nần nên anh không hiểu.”
“Này, đâu phải tôi chưa gặp những người nợ đầm đìa trong giới. Nguyên nhân về cơ bản cũng chỉ có vài dạng, bố nghiện hút, mẹ cờ bạc, em gái bệnh tim. Riêng hai dạng đầu chúng tôi đều khuyên chia tay hết.”
“Không đến mức độ ấy.”
“Ô, thế em vay khỏa thân[4] hả?”
Cơn giận Lăng Tễ mãi mới nén xuống được có nguy cơ tái bùng phát: “Tôi hối hận vì hôm đó đã không chụp ảnh anh trần như nhộng.”
“Chờ bao giờ khỏi đau cho em tha hồ chụp.”
Địch Ảnh túm Bé Ao lên: “Muộn rồi, đi ngủ nào”
Bé Ao bấu chặt tay áo Lăng Tễ: “Chít chít!”
Rất hiếm khi Bé Ao phản ứng thế này. Lăng Tễ bèn dò hỏi: “Tối nay con muốn ngủ với mẹ à?”
Bé Ao càng bấu chặt hơn: “Chít chít chít chít!”
Địch Ảnh: “Tôi thấy chính em mới là chiến thần[5] tiếng chồn thì có, Bé Ao đâu hề có ý đó.”
Rốt lại Lăng Tễ vẫn mềm lòng: “Ngủ chung cũng được, nhưng mà chỉ hôm nay thôi nhé.”
Bé Ao lập tức vui vẻ chuồi người ra khỏi vuốt quỷ rồi chui tọt vào chăn Lăng Tễ, cứ như chậm chân sẽ bị Địch Ảnh túm gáy lôi đi.
“Thế mà cũng được nữa hả trời? Tóm lại tôi thua chỗ nào, nói tiếng người sõi quá hay sao?”
“Tối nay tôi ru Bé Ao ngủ, anh cũng nghỉ sớm đi.”
Địch Ảnh thấy con trai được thỏa nguyện thì cũng muốn đấu tranh cho hạnh phúc của mình: “Em không thấy một gia đình ba người ngủ chung trên một chiếc giường là hình ảnh rất ấm áp ư?”
“Tôi thấy điều kiện kinh tế của anh hoàn toàn đủ để mua thêm một cái giường nữa. Tôi cũng không muốn chiếm phòng ngủ của anh mãi.”
Địch Ảnh đanh thép từ chối: “Tiếc là tôi không thể làm thế thầy Lăng ạ. Tôi chỉ có thể cho phép một chiếc giường tồn tại trong phạm vi sinh hoạt hằng ngày của tôi thôi.”
“Này anh Địch, đã bao giờ chuyên gia tâm lí của anh nhận định hành vi ấy cũng có thể là một dạng bệnh tâm lí chưa?”
“Em đoán đúng rồi, tôi mắc hội chứng chỉ chấp nhận duy nhất một cái giường, gọi tắt là… bệnh ‘trỉ sàng’ đó’.”
[6] ĐA gọi tắt là bệnh chỉ giường (chích sàng) đồng âm với trĩ sang (bệnh trĩ) =))
Chương 16 | Chương 18[1] Gốc:金属焊接的砖头. Tui hiểu nó như cục gạch thui còn tại sao là cục gạch hàn que thì chịu TvT.
[2] Là một loại thú giống chồn.
[3] Chỗ này tác giả dùng 不是, tương đương biểu tượng doge hay cánh cụt bên mình dùng để báo hiệu câu nói mỉa, nói đùa.
[4] Vấn nạn vay tiền thế chấp bằng ảnh/ clip khỏa thân.
[5] Gốc: học giả cấp 10, ngôn ngữ mạng chỉ người hiểu rất sâu về một chủ đề nào đó (có thể là một bộ phim hay game).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.