Chương 231: Kẻ gây tội ác
Sa Nhã
22/07/2020
Lúc đến nơi, bên trong đã tụ tập rất nhiều người. Lăng Hàm vô thức nhìn quanh bốn phía, sau đó liền phát hiện hóa ra mình đang tìm Đường Tập, cậu lại dừng lại.
Lục Nham: “Hôm nay tôi mời, muốn uống gì cứ gọi, không say không về!”
Mọi người đồng loạt reo hò tán đồng nhưng không bỏ qua cơ hội “làm thịt” người ta. Tiền Vũ là người đầu tiên tới quầy bar gọi mấy chai bia đen, sau đó lại gọi thêm rượu whisky và ít cốc-tai và một thùng đá, hào hứng bê đặt lên cái bàn đá đen lớn dựa tường cách đó không xa.
“Nào nào nào, hôm nay đạo diễn Lục mời, mọi người đừng khách sáo nhé!” Tiền Vũ tranh thủ của người phúc ta.
Mọi người hô hào như ong vỡ tổ, bắt đầu nốc rượu.
Lăng Hàm cũng là một trong những người chủ lực bị chuốc rượu, cậu kiên trì uống trước một chai, vừa uống xong lập tức bị vài ba người nữa liên tục chúc rượu loạn cả lên.
Bụng cậu phình ra, đầu óc cũng mơ màng.
Lăng Hàm xua tay: “Không được, không được rồi, tôi phải vào nhà vệ sinh...”
Mọi người vẫn không buông tha cho cậu: “Uống hết cốc này đã nào.”
Lăng Hàm hết cách đành phải uống nốt bia trong cốc, sau đó mới được mọi người thả cho đi với vẻ không tình nguyện.
Bước đi của cậu cũng bắt đầu trở nên lảo đảo.
Lăng Hàm vịn tay, tóm được một nhân viên phục vụ đi ngang qua để hỏi hướng rồi lảo đảo đi về phía nhà vệ sinh.
Hơn nữa đầu cậu choáng quá, cậu tự nghĩ là mình đi đúng hướng rồi nhưng lúc hoàn hồn lại thì phát hiện mình lại đang ở một nơi lạ hoắc... cũng không tính là lạ, nhưng đây là khu vực phòng bao.
Lăng Hàm mờ mịt đứng đó một lúc, sau khi phát hiện ra mình đi sai đường, cậu liền vịn tường men theo đường cũ quay lại.
Hai chân mềm nhũn.
Cả đám người ban nãy đều chuốc rượu cậu, bản thân cậu cảm thấy phải có trách nhiệm trong việc lần này “Hạ Thiên” rơi vào nguy hiểm cho nên cậu áy náy trong lòng, căn bản không cự tuyệt ai, uống vừa gấp vừa nhiều.
Giờ mới xộc lên não.
Cậu vịn tường cho dịu bớt lại cảm giác khó chịu trong người rồi tiếp tục bước về phía trước, cuối cùng cũng tới được lối ra. Ở chỗ lối ra có cầu thang, cậu váng vất bước hụt, lảo đảo ngã ra ngoài
“Cẩn thận.” Bên cạnh có người kịp thời đưa tay ra đỡ cậu.
“Cảm ơn.” Lăng Hàm vịn vai người kia đứng dậy, lắc đầu cho đỡ choáng, lúc quay lại thì không khỏi sững sờ.
Người trước mặt cậu là Đường Tập.
“Sao cậu lại ở đây?” Lăng Hàm buột miệng nói, nói xong lại cảm thấy không phù hợp, cậu thêm một câu: “Trùng hợp thật đấy.”
Đúng là trùng hợp thật, không ngờ lại gặp cậu ta ở đây.
Đường Tập đáp: “Đúng là trùng hợp thật, đi, chúng ta đi uống một ly đi.”
Lăng Hàm: “Có người đang chờ tôi, hôm nay người của công ty chúng tôi tụ tập, cậu hiểu mà.”
Đường Tập gật đầu.
Lăng Hàm xoa xoa huyệt thái dương, đầu đau như búa bổ, nặng trịch, nhưng đầu óc lại tỉnh táo một cách bất ngờ. Cảm giác này rất thần kỳ, biết mình không thể đi thẳng được, biết mình đã uống say, biết mình nói năng không mạch lạc nhưng thần trí lại rất tỉnh táo.
Cậu rơi vào trạng thái giữa say và không say.
“Cậu theo tôi tới đây, tôi giới thiệu cậu với Lục Nham, sau này biết đâu lại giúp ích được gì cho cậu.” Lăng Hàm ra hiệu cho Đường Tập đi theo cậu.
“Chờ đã.” Đường Tập lại kéo cậu lại, lắc đầu.
Lăng Hàm ngẩn ra.
Đường Tập nói: “Tôi đưa anh tới một nơi.”
Nói xong cậu ta kéo tay Lăng Hàm, đỡ cậu đi về một hướng khác.
“Không… họ đang chờ tôi.” Lăng Hàm nói lớn, nhưng người lại chẳng còn sức nào để phản kháng.
Đường Tập không cho cậu cơ hội phản kháng, đỡ cậu đi về phía trước, một lát sau đi tới chỗ một khu bàn ghế, có vài người ngồi ở đó, Lăng Hàm không quen biết ai cả.
Đường Tập chỉ vào một trong đám người: “Người đó là người theo đuổi giấc mơ.”
Người theo đuổi giấc mơ?
Đầu Lăng Hàm váng vất, cậu nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra “người theo đuổi giấc mơ” là ai. Đó là nhà phê bình điện ảnh nổi tiếng đã công kích “Hạ Thiên”, vốn cũng là một biên kịch.
Lăng Hàm hơi tỉnh rượu hơn.
“Anh ta uống say, vừa rồi đã tiết lộ cho chúng tôi biết, bình luận phê bình kia là có người bảo anh ta đăng.” Đường Tập nói
Lăng Hàm tỉnh rượu hoàn toàn: “Ai bảo anh ta đăng?”
“Chu tổng nhỏ Chu Bắc Hiền của GMG.”
Lăng Hàm sững sờ.
Đường Tập buông cậu ra: “Thế nào, xem ra tôi vẫn có tác dụng với anh nhỉ.”
Lăng Hàm hoàn hồn lại, nhìn cậu ta bằng ánh mắt khó hiểu, không rõ vì lý do gì mà cậu ta lại nói như vậy.
“Ừm. Hôm nay rất cảm ơn cậu.”
Đường Tập nghe vậy liền cười lên.
Lăng Hàm chần chừ một hồi: “Tôi quay về trước, đi uống một ly cùng không?”
Đường Tập lắc đầu: “Không cần đâu, anh quay lại đi.”
Lăng Hàm bỗng thấy không yên tâm lắm.
Cậu không biết tại sao Chu Bắc Hiền lại bắt đầu nhằm vào họ, từ sau lần trước tới nhà họ Chu gặp Chu Chấn Nam, Lăng Hàm cho rằng chuyện đã kết thúc ở đó rồi, Chu Bắc Hiền cũng khá là khiêm tốn, ai ngờ giờ hắn lại bất ngờ ra tay.
Nếu không phải Đường Tập đưa cậu tới đây chỉ người xác nhận, cậu thật sự không biết thì ra người đứng sau vụ này lại là Chu Bắc Hiền!
Ai mà ngờ được chứ?
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Lăng Hàm lảo đảo đi về bàn của mình, có vài người đã lên sàn nhảy nhảy, những người còn lại thấy cậu quay về lại bắt đầu một lượt chuốc rượu mới. Cuối cùng cậu cũng chẳng biết cậu về kiểu gì, trong đầu hoàn toàn chẳng có ấn tượng gì cả.
Hôm sau lúc tỉnh lại, đầu óc đau như muốn vỡ ra, không rõ mình đang ở đâu, cậu quét mắt nhìn xung quanh, tường màu xám, vật dụng trong nhà đơn giản… Qua một lát sau cậu mới phản ứng được là đang ở nhà mình.
Trên người cậu đã được thay bộ đồ ngủ sạch sẽ.
Đầu vẫn choáng, Lăng Hàm nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Chưa được một lúc, cậu lại cảm nhận được tiếng bước chân chạy vào phòng, ngay sau đó liền cảm nhận được chăn trên người mình bị siết chặt, một vật thể lớn giẫm lên ngực mình.
Lăng Hàm bất đắc dĩ mở mắt, quả nhiên liền thấy Đại Bạch đang giương đôi mắt ướt át đáng yêu nhìn mình.
“Xuống đi.” Lăng Hàm vẫn còn muốn ngủ nướng thêm, cậu vỗ lên đầu Đại Bạch.
Đại Bạch không hiểu ý của Lăng Hàm, vẫn đè lên ngực cậu.
Sau một hồi vật lộn, Lăng Hàm tỉnh hẳn, cậu vò mái tóc rối tung xuống giường, Đại Bạch cũng nhảy xuống theo, vẫy đuôi ra khỏi cửa với ba.
Tắm rửa xong xuôi, Lăng Hàm nhìn vào gương vò tóc mình, cảm thấy bản thân vẫn đẹp trai vô cùng, trong lòng thỏa mãn không thôi.
Cậu đẩy cửa đi ra, theo phản xạ nhìn về phía cửa sổ sát sàn, quả nhiên thấy Lục Tư Nguyên đang ngồi trên sofa bưng cà phê xem Ipad. Lăng Hàm nhìn trái nhìn phải nhìn lên nhìn xuống, cảm thấy Lục Tư Nguyên chỗ nào cũng hoàn hảo, đúng là đẹp trai nhất vũ trụ!
Giờ, hai người đẹp trai ngút trời là mình và Lục Tư Nguyên đã ở bên nhau rồi, Lăng Hàm cảm thấy cuộc sống đã viên mãn.
Lăng Hàm rót cho mình một tách cà phê đi tới: “Tối qua về lúc nào thế, em chẳng biết gì cả.”
“Một giờ anh tới quán bar đón em, lúc đó em đã bị chuốc cho say bét nhè rồi.” Lục Tư Nguyên đáp.
“Đám người đó chỉ tập trung chuốc em thôi!” Lăng Hàm tức giận bất bình.
Lục Tư Nguyên thoáng nhếch miệng cười, không đáp lại.
Lăng Hàm uống cà phê xong nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, cậu nghiêm mặt nói: “Tư Nguyên, em kể anh nghe chuyện này, đối thủ của chúng ta có khả năng là Chu Bắc Hiền đấy.”
Lục Tư Nguyên hơi sững người nhưng không tỏ ra kinh ngạc, Lăng Hàm liếc nhìn vẻ mặt anh xong liền nhận ra vấn đề.
“Anh biết rồi à?”
Lục Tư Nguyên gật đầu, với tay lau đi nước cà phê bám trên miệng cậu: “Đúng vậy, anh vẫn luôn nghi ngờ là hắn, nhưng không có bằng chứng.”
“Tại sao?” Lăng Hàm không hiểu: “Giờ đáng ra hắn phải đang bận tranh đấu với Chu Thành mới đúng, sao có thể ra tay hại chúng ta được? Mà kể cả có muốn hại cũng nên hại Chu Thành mới phải chứ?”
Lục Tư Nguyên nói như không có gì: “Lần trước mách tội hắn một lần, chắc là ghim thù đấy.”
Lục Nham: “Hôm nay tôi mời, muốn uống gì cứ gọi, không say không về!”
Mọi người đồng loạt reo hò tán đồng nhưng không bỏ qua cơ hội “làm thịt” người ta. Tiền Vũ là người đầu tiên tới quầy bar gọi mấy chai bia đen, sau đó lại gọi thêm rượu whisky và ít cốc-tai và một thùng đá, hào hứng bê đặt lên cái bàn đá đen lớn dựa tường cách đó không xa.
“Nào nào nào, hôm nay đạo diễn Lục mời, mọi người đừng khách sáo nhé!” Tiền Vũ tranh thủ của người phúc ta.
Mọi người hô hào như ong vỡ tổ, bắt đầu nốc rượu.
Lăng Hàm cũng là một trong những người chủ lực bị chuốc rượu, cậu kiên trì uống trước một chai, vừa uống xong lập tức bị vài ba người nữa liên tục chúc rượu loạn cả lên.
Bụng cậu phình ra, đầu óc cũng mơ màng.
Lăng Hàm xua tay: “Không được, không được rồi, tôi phải vào nhà vệ sinh...”
Mọi người vẫn không buông tha cho cậu: “Uống hết cốc này đã nào.”
Lăng Hàm hết cách đành phải uống nốt bia trong cốc, sau đó mới được mọi người thả cho đi với vẻ không tình nguyện.
Bước đi của cậu cũng bắt đầu trở nên lảo đảo.
Lăng Hàm vịn tay, tóm được một nhân viên phục vụ đi ngang qua để hỏi hướng rồi lảo đảo đi về phía nhà vệ sinh.
Hơn nữa đầu cậu choáng quá, cậu tự nghĩ là mình đi đúng hướng rồi nhưng lúc hoàn hồn lại thì phát hiện mình lại đang ở một nơi lạ hoắc... cũng không tính là lạ, nhưng đây là khu vực phòng bao.
Lăng Hàm mờ mịt đứng đó một lúc, sau khi phát hiện ra mình đi sai đường, cậu liền vịn tường men theo đường cũ quay lại.
Hai chân mềm nhũn.
Cả đám người ban nãy đều chuốc rượu cậu, bản thân cậu cảm thấy phải có trách nhiệm trong việc lần này “Hạ Thiên” rơi vào nguy hiểm cho nên cậu áy náy trong lòng, căn bản không cự tuyệt ai, uống vừa gấp vừa nhiều.
Giờ mới xộc lên não.
Cậu vịn tường cho dịu bớt lại cảm giác khó chịu trong người rồi tiếp tục bước về phía trước, cuối cùng cũng tới được lối ra. Ở chỗ lối ra có cầu thang, cậu váng vất bước hụt, lảo đảo ngã ra ngoài
“Cẩn thận.” Bên cạnh có người kịp thời đưa tay ra đỡ cậu.
“Cảm ơn.” Lăng Hàm vịn vai người kia đứng dậy, lắc đầu cho đỡ choáng, lúc quay lại thì không khỏi sững sờ.
Người trước mặt cậu là Đường Tập.
“Sao cậu lại ở đây?” Lăng Hàm buột miệng nói, nói xong lại cảm thấy không phù hợp, cậu thêm một câu: “Trùng hợp thật đấy.”
Đúng là trùng hợp thật, không ngờ lại gặp cậu ta ở đây.
Đường Tập đáp: “Đúng là trùng hợp thật, đi, chúng ta đi uống một ly đi.”
Lăng Hàm: “Có người đang chờ tôi, hôm nay người của công ty chúng tôi tụ tập, cậu hiểu mà.”
Đường Tập gật đầu.
Lăng Hàm xoa xoa huyệt thái dương, đầu đau như búa bổ, nặng trịch, nhưng đầu óc lại tỉnh táo một cách bất ngờ. Cảm giác này rất thần kỳ, biết mình không thể đi thẳng được, biết mình đã uống say, biết mình nói năng không mạch lạc nhưng thần trí lại rất tỉnh táo.
Cậu rơi vào trạng thái giữa say và không say.
“Cậu theo tôi tới đây, tôi giới thiệu cậu với Lục Nham, sau này biết đâu lại giúp ích được gì cho cậu.” Lăng Hàm ra hiệu cho Đường Tập đi theo cậu.
“Chờ đã.” Đường Tập lại kéo cậu lại, lắc đầu.
Lăng Hàm ngẩn ra.
Đường Tập nói: “Tôi đưa anh tới một nơi.”
Nói xong cậu ta kéo tay Lăng Hàm, đỡ cậu đi về một hướng khác.
“Không… họ đang chờ tôi.” Lăng Hàm nói lớn, nhưng người lại chẳng còn sức nào để phản kháng.
Đường Tập không cho cậu cơ hội phản kháng, đỡ cậu đi về phía trước, một lát sau đi tới chỗ một khu bàn ghế, có vài người ngồi ở đó, Lăng Hàm không quen biết ai cả.
Đường Tập chỉ vào một trong đám người: “Người đó là người theo đuổi giấc mơ.”
Người theo đuổi giấc mơ?
Đầu Lăng Hàm váng vất, cậu nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra “người theo đuổi giấc mơ” là ai. Đó là nhà phê bình điện ảnh nổi tiếng đã công kích “Hạ Thiên”, vốn cũng là một biên kịch.
Lăng Hàm hơi tỉnh rượu hơn.
“Anh ta uống say, vừa rồi đã tiết lộ cho chúng tôi biết, bình luận phê bình kia là có người bảo anh ta đăng.” Đường Tập nói
Lăng Hàm tỉnh rượu hoàn toàn: “Ai bảo anh ta đăng?”
“Chu tổng nhỏ Chu Bắc Hiền của GMG.”
Lăng Hàm sững sờ.
Đường Tập buông cậu ra: “Thế nào, xem ra tôi vẫn có tác dụng với anh nhỉ.”
Lăng Hàm hoàn hồn lại, nhìn cậu ta bằng ánh mắt khó hiểu, không rõ vì lý do gì mà cậu ta lại nói như vậy.
“Ừm. Hôm nay rất cảm ơn cậu.”
Đường Tập nghe vậy liền cười lên.
Lăng Hàm chần chừ một hồi: “Tôi quay về trước, đi uống một ly cùng không?”
Đường Tập lắc đầu: “Không cần đâu, anh quay lại đi.”
Lăng Hàm bỗng thấy không yên tâm lắm.
Cậu không biết tại sao Chu Bắc Hiền lại bắt đầu nhằm vào họ, từ sau lần trước tới nhà họ Chu gặp Chu Chấn Nam, Lăng Hàm cho rằng chuyện đã kết thúc ở đó rồi, Chu Bắc Hiền cũng khá là khiêm tốn, ai ngờ giờ hắn lại bất ngờ ra tay.
Nếu không phải Đường Tập đưa cậu tới đây chỉ người xác nhận, cậu thật sự không biết thì ra người đứng sau vụ này lại là Chu Bắc Hiền!
Ai mà ngờ được chứ?
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Lăng Hàm lảo đảo đi về bàn của mình, có vài người đã lên sàn nhảy nhảy, những người còn lại thấy cậu quay về lại bắt đầu một lượt chuốc rượu mới. Cuối cùng cậu cũng chẳng biết cậu về kiểu gì, trong đầu hoàn toàn chẳng có ấn tượng gì cả.
Hôm sau lúc tỉnh lại, đầu óc đau như muốn vỡ ra, không rõ mình đang ở đâu, cậu quét mắt nhìn xung quanh, tường màu xám, vật dụng trong nhà đơn giản… Qua một lát sau cậu mới phản ứng được là đang ở nhà mình.
Trên người cậu đã được thay bộ đồ ngủ sạch sẽ.
Đầu vẫn choáng, Lăng Hàm nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Chưa được một lúc, cậu lại cảm nhận được tiếng bước chân chạy vào phòng, ngay sau đó liền cảm nhận được chăn trên người mình bị siết chặt, một vật thể lớn giẫm lên ngực mình.
Lăng Hàm bất đắc dĩ mở mắt, quả nhiên liền thấy Đại Bạch đang giương đôi mắt ướt át đáng yêu nhìn mình.
“Xuống đi.” Lăng Hàm vẫn còn muốn ngủ nướng thêm, cậu vỗ lên đầu Đại Bạch.
Đại Bạch không hiểu ý của Lăng Hàm, vẫn đè lên ngực cậu.
Sau một hồi vật lộn, Lăng Hàm tỉnh hẳn, cậu vò mái tóc rối tung xuống giường, Đại Bạch cũng nhảy xuống theo, vẫy đuôi ra khỏi cửa với ba.
Tắm rửa xong xuôi, Lăng Hàm nhìn vào gương vò tóc mình, cảm thấy bản thân vẫn đẹp trai vô cùng, trong lòng thỏa mãn không thôi.
Cậu đẩy cửa đi ra, theo phản xạ nhìn về phía cửa sổ sát sàn, quả nhiên thấy Lục Tư Nguyên đang ngồi trên sofa bưng cà phê xem Ipad. Lăng Hàm nhìn trái nhìn phải nhìn lên nhìn xuống, cảm thấy Lục Tư Nguyên chỗ nào cũng hoàn hảo, đúng là đẹp trai nhất vũ trụ!
Giờ, hai người đẹp trai ngút trời là mình và Lục Tư Nguyên đã ở bên nhau rồi, Lăng Hàm cảm thấy cuộc sống đã viên mãn.
Lăng Hàm rót cho mình một tách cà phê đi tới: “Tối qua về lúc nào thế, em chẳng biết gì cả.”
“Một giờ anh tới quán bar đón em, lúc đó em đã bị chuốc cho say bét nhè rồi.” Lục Tư Nguyên đáp.
“Đám người đó chỉ tập trung chuốc em thôi!” Lăng Hàm tức giận bất bình.
Lục Tư Nguyên thoáng nhếch miệng cười, không đáp lại.
Lăng Hàm uống cà phê xong nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, cậu nghiêm mặt nói: “Tư Nguyên, em kể anh nghe chuyện này, đối thủ của chúng ta có khả năng là Chu Bắc Hiền đấy.”
Lục Tư Nguyên hơi sững người nhưng không tỏ ra kinh ngạc, Lăng Hàm liếc nhìn vẻ mặt anh xong liền nhận ra vấn đề.
“Anh biết rồi à?”
Lục Tư Nguyên gật đầu, với tay lau đi nước cà phê bám trên miệng cậu: “Đúng vậy, anh vẫn luôn nghi ngờ là hắn, nhưng không có bằng chứng.”
“Tại sao?” Lăng Hàm không hiểu: “Giờ đáng ra hắn phải đang bận tranh đấu với Chu Thành mới đúng, sao có thể ra tay hại chúng ta được? Mà kể cả có muốn hại cũng nên hại Chu Thành mới phải chứ?”
Lục Tư Nguyên nói như không có gì: “Lần trước mách tội hắn một lần, chắc là ghim thù đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.