Ảnh Đế Trồng Một Gốc Lan Thành Tinh

Chương 6:

Hồ Châu Tử

28/04/2023

Xu Mạn từng đi qua rất nhiều giấc mơ, chỉ có rất ít người có giấc mơ cô không thể nhìn thấu, vừa hay người đàn ông này lại chính là một trong số đó. Đương nhiên cô cũng không có đam mê theo dõi giấc mơ của người khác, trừ khi con mồi của cô xuất hiện.

Nhưng anh là người đầu tiên có thể thấy cô trong giấc mơ của mình.

Cô gái đứng cách anh mười bước, sương trắng dày đặc như không thể tản ra, vây quanh người cô, chỉ có thể nhìn thấy từ cổ trở lên, trông rất mơ hồ. Thẩm Thanh Yến không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, không khỏi bật cười: “Cô đã đi đến trước mặt tôi rồi, tôi cũng không mù, đương nhiên là có thể nhìn thấy.”

Nói cũng không sai, nhưng người bình thường thường không thể thấy cô trong giấc mơ của mình được.

Xu Mạn ngập ngừng không thôi đánh giá anh từ đầu đến chân, tiếc là người này ngoài việc đẹp hơn những con người khác ra thì chẳng có gì khác biệt.

Thẩm Thanh Yến cứ đứng như vậy để cô đánh giá, có lẽ vì trông cô rất đáng yêu, ánh mắt trong veo, nên bị ánh mắt thăm dò như vậy nhìn chằm chằm, Thẩm Thanh Yến cũng không cảm thấy bị xúc phạm, chỉ tò mò hỏi: “Trên người tôi có gì kỳ lạ sao?”

Xu Mạn không đồng ý cũng không phản đối, vẻ mặt có chút rối rắm, cô lại tiến lên phía trước mấy bước, kéo gần khoảng cách giữa hai người, đi vòng xung quanh anh nhìn cẩn thận tỉ mỉ.

Khi cô đến gần, Thẩm Thanh Yến mới nhận ra cô không mặc gì cả, anh hơi sửng sốt, mặt bắt đầu nóng lên, vội vàng xoay người: “Cô... không mặc quần áo sao?”

Cô cũng chẳng phải con người!

Xu Mạn nói: “Tôi không có quần áo.”

Nghi ngờ trong lòng Thẩm Thanh Yến càng lúc càng lớn, anh duỗi tay cởi chiếc áo gió màu trắng của mình ra đưa cho cô: “Cô mặc vào trước đi!”

Quy củ của con người nhiều thật đấy, nhưng anh cũng có ý tốt, Xu Mạn miễn cưỡng nhận lấy học dáng vẻ mặc quần áo ở nhà của anh, luồn tay vào hai ống tay áo.

Thẩm Thanh Yến đợi một lúc lâu, không nghe thấy động tĩnh phía sau, bèn hỏi: “Cô đã mặc xong chưa?”

Xu Mạn đang đấu tranh với mấy cái cúc áo: “Tôi mặc lên rồi.”



Thẩm Thanh Yến vừa quay đầu lại thì nghe thấy cô nói: “Tôi không biết cài cái này. Quần áo của con người phiền phức quá, anh giúp tôi cài đi.”

Thẩm Thanh Yến nghe cô nói vậy thì thấy rất buồn cười, cứ như thể cô không phải là con người vậy. Cô chỉ vào mấy chiếc cúc áo trước ngực mình, Thẩm Thanh Yến vô tình quét mắt qua ngực cô, nhiệt độ xung quanh bỗng tăng thêm hai độ, anh vội vàng dời tầm mắt lên mặt cô.

Đôi mắt cô đen láy, giống như ngọc đen thuần khiết vậy, lúc nhìn thẳng vào người khác, đôi mắt giống như một vũ trụ bao la, chỉ một cái liếc mắt thôi cũng khiến người ta vô thức chìm đắm vào đó.

Ánh mắt này thật sự quá sạch sẽ, chẳng có chút quyến rũ nào, nhưng đối với một người đàn ông hành vi mà cô đang làm lại rất khêu gợi.

Thẩm Thanh Yến cảm thấy hiện tại mình vẫn có thể bình tĩnh đứng trước mặt cô, tỉnh dậy chắc nên đi bệnh viện nam khoa khám thử xem. Mặt anh hơi ửng đỏ, duỗi tay kéo vạt áo trước ngực Xu Mạn, nhìn qua chỗ khác cài cúc áo cho cô.

Xu Mạn cúi đầu nhìn từng cúc áo linh loạt luồn vào lỗ, không khỏi kẽ gật đầu, con người tuy rằng yếu ớt, nhưng thật sự rất thông minh.

Có lẽ đây là lần đầu tiên làm chuyện ấy, tay người đàn ông hơi run run, suýt nữa không cài được cúc, sau khi cài được cúc đầu tiên, tay anh lại sờ xuống dưới để tìm cúc thứ hai, nhưng không biết có phải vì không nhìn thấy, hai là vì căng thẳng, hoặc có thể là vì cả hai, ngón tay anh không cẩn thận chạm phải chỗ không nên chạm.

Cơ thể cô gái theo bản năng khẽ rùng mình, Thẩm Thanh Yến rối rít nói: “Xin lỗi! Vừa nãy không cẩn thận mạo phạm rồi.”

Xu Mạn lại chẳng cảm thấy mạo phạm ở đâu cả, cảm giác này rất kỳ quái, có chút giống linh khí chạy dọc toàn thân, nhưng lại có gì đó không giống, là một cảm giác thoải mái khó nói thành lời.

“Anh lại sờ chút nữa đi.” Cô muốn cảm nhận cảm giác vừa nãy một lần nữa.

Bàn tay đang nắm lấy vạt áo của Thẩm Thanh Yến khẽ run, không nắm chắc được bèn buông một bên xuống: “Đừng đùa linh tinh.”

“Đùa ư? Tôi không đùa, cảm giác vừa nãy rất kỳ lạ.” Có hơi giống với kiếp trước Thanh Huyền tiên quân gãi lưng giúp cô.

Xu Mạn thấy anh không nhúc nhích, mặt còn đỏ lên khác thường, bèn kéo tay anh đặt lên tim mình, còn không quên hỏi: “Sao mặt của anh lại hồng thế? Thật sự rất thoải mái, anh có thoải mái không?”

Thẩm Thanh Yến vội rụt tay về như bị giật điện, đáng lẽ anh phải nghiêm khắc trách cô vài câu rồi quay đầu bỏ đi, nhưng đôi mắt trong veo kia không hề có chút quyến rũ nào, cuối cùng anh chỉ bất lực thở dài một hơi: “Cô là con gái, không thể để người khác sờ vào cơ thể mình, điều này không tốt cho danh dự của cô đâu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ảnh Đế Trồng Một Gốc Lan Thành Tinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook