Ảnh Đế Trồng Một Gốc Lan Thành Tinh

Chương 7:

Hồ Châu Tử

28/04/2023

Con người đúng thật là một thể tổng hợp của sự mâu thuẫn, vừa thú vị lại nhàm chán. Bọn họ biết đỏ mặt, biết mặc quần áo, nhưng lại có nhiều quy tắc khó hiểu hơn cả Lăng Tiêu Đạo.

Xu Mạn như giác ngộ ra điều gì đó gật đầu, rầu rĩ “ừm” một tiếng.

Thẩm Thanh Yến thấy cô gục đầu xuống, cảm thấy có chút không nỡ, vì vậy anh giúp cô cài nốt cúc áo, vừa cài vừa hỏi: “Bố mẹ cô không dạy cô những điều này sao?”

Xu Mạn lắc đầu, cả gia tộc Mộng Mô đều là tiên thú, không cần phải học những điều này, hơn nữa...

“Bọn họ đã không còn trên cõi đời này từ lâu rồi.”

Động tác của Thẩm Thanh Yến khựng lại một chút, chẳng trách ngay cả những quy tắc như này cô cũng không hiểu, lại còn lõa thể đi ra ngoài. Anh cũng không biết đây là đâu mà cô gái này lại hoàn toàn không biết gì hết.

“Vậy cô ở một mình sao?” Thẩm Thanh Yến lại hỏi.

“Không phải, tôi ở cùng với anh.”

Câu trả lời của Xu Mạn khiến tay của Thẩm Thanh Yến lại khẽ run, lúc này anh mới nhận ra mình đã cài xong cúc áo cuối cùng. Anh không suy nghĩ nhiều về câu nói của Xu Mạn, có lẽ ý cô chỉ là lúc này đang ở cùng với anh.

Thẩm Thanh Yến cúi đầu nhìn thử, nhận ra mình đã bỏ sót một cúc. Thấy cô đang tò mò nghiên cứu quần áo trên người mình, Thẩm Thanh Yến không khỏi bật cười nói: “Còn lại một cúc áo, cô thử tự làm xem.”

Xu Mạn học theo anh, kéo vạt áo về phía trước, áo của người đàn ông vốn dĩ đã rộng lại bị cô kéo thế này, cổ áo trễ xuống dưới độ hai phân, để lộ hết cảnh đẹp bên trong.



Nếu như không nhìn khuôn mặt ngây thơ kia của cô, Thẩm Thanh Yến chỉ sợ là sẽ tưởng rằng cô đang cố tình dụ dỗ mình.

Đôi mắt Thẩm Thanh Yến hơi tối lại, một ý nghĩ lóe lên, anh duỗi tay giúp cô kéo cổ áo lên, che đi khung cảnh hấp dẫn, lại nắm lấy tay cô, dạy cô cách cài cúc áo cuối cùng.

Anh đã cởi áo ngoài đưa cho cô, nhưng lại nhận ra bây giờ còn nóng hơn lúc nãy.

Lòng bàn tay bao phủ lấy mu bàn tay cô mang theo nhiệt độ ấm áp, trái ngược hẳn với nhiệt độ cơ thể hơi hơi lạnh của cô, Xu Mạn ngửi thấy hơi thở thanh nhã trên cơ thể người đàn ông, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt anh.

Có lẽ là ánh sáng trong giấc mơ tương đối tối đã làm đường nét trên khuôn mặt người đàn ông càng thêm sắc sảo hơn, đẹp đẽ và nổi bật hơn.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, Thẩm Thanh Yến cũng nhướng mắt nhìn lại cô. Lúc này Thẩm Thanh Yến mới nhận ra khoảng cách giữa hai người họ đã vô tình sát gần lại, mùi hương hoa lan quen thuộc thoảng qua mũi, giống như một liều thuốc xúc tác làm tăng thêm cảm giác quyến rũ của cô.

Ánh mắt của người đàn ông dường như trầm xuống, Xu Mạn có chút khó hiểu chớp mắt: “Đôi mắt của anh sẽ thay đổi.”

Cảm giác quyến rũ đó trong nháy mắt biến mất hơn phân nửa, Thẩm Thanh Yến thầm mắng bản thân quá vô đạo đức, cô gái này hoàn toàn không hiểu gì cả. Anh buông tay cô ra, đứng thẳng người, trông vô cùng hứng thú hỏi cô: “Tại sao lại nói như vậy?”

Xu Mạn nghiêng đầu nghĩ một lúc: “Trực giác của tôi.”

Cô xoay người, nhảy về phía trước vài bước, lại giống như nhớ ra gì đó, quay đầu nở nụ cười tinh nghịch với anh. Trong ánh mắt đều là vẻ quyến rũ vô ngần: “Cảm ơn quần áo của anh, rất ấm áp.”



Không biết từ lúc nào lớp sương mù bao quanh đã tan dần đi, lộ ra một biển hoa lan, nhìn đâu cũng thấy hoa lan nở khắp núi đồi, một vầng trăng to tròn từ từ nhô lên từ cuối biển hoa.

Người phụ nữ đứng trong biển hoa quay đầu lại cười với anh, vầng trăng tỏ ở phía sau cô như thiêu như đốt.

Thẩm Thanh Yến không thể diễn tả được hết vẻ đẹp và sự chấn động của khoảnh khắc này bằng lời.

Thẩm Thanh Yến không khỏi nhếch khóe miệng, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn, anh bước lên phía trước đi về phía cô, nhận ra đối phương đang đi chân trần, nhắc nhở nói: “Đi chậm một chút, cẩn thận kẻo giẫm phải hoa lan, làm chân bị thương.

Nhìn thấy cô muốn giẫm lên hoa lan, Thẩm Thanh Yến vội vươn tay kéo lấy cô, không ngờ khi vừa mới chạm vào tay cô, đối phương đã biến thành một gốc lan, Thẩm Thanh Yến bỗng bừng tỉnh...

Mặt trời nhô lên tỏa ánh nắng rực rỡ và ấm áp qua ô cửa kính, Thẩm Thanh Yến nhất thời có chút không chịu nổi ánh sáng chói mắt này, mắt hơi nheo lại, nhịp tim dần tăng nhanh.

Cảnh tượng trong mơ vẫn sống động như thật, từ trước đến nay anh chưa từng có giấc mơ nào chân thực đến vậy, ngay cả cảm giác mềm mại lạnh lẽo của bàn tay cô cũng vẫn còn đó. Chiếc chăn thoang thoảng mùi hương hoa lan, giống hệt với mùi hương ở trong mơ.

Thẩm Thanh Yến cảm thấy bản thân bị điên rồi, chỉ vì ngửi mùi hoa lan mà lại mơ một giấc mơ hoang đường đến vậy.

Hơn nữa, anh muốn thay ga giường!

Thẩm Thanh Yến nhìn về chậu lan ở trên tủ thấp, cuối cùng cô gái đó biến thành gốc lan giống hệt như là gốc lan ở trên tủ thấp, giấc mơ này thật sự rất... kỳ diệu. Anh không khỏi bật cười, đầu sỏ gây tội kia trông có vẻ đã thích nghi được với đất mới rồi.

Xu Mạn bị anh liếc nhìn có hơi chột dạ, thế nhưng nghĩ đến mình chỉ là một gốc lan mà thôi, cảm xúc chột dạ đó cũng theo đó mà biến mất. Cô khẽ rung rung những chiếc lá của mình, làm như không có việc gì mà nhìn lại anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ảnh Đế Trồng Một Gốc Lan Thành Tinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook