Chương 70: Ngoại truyện 1
Mạch Ngôn Xuyên
26/09/2023
Trước tết, Tưởng Xuyên cùng Lữ An đưa vật tư về quê, Lữ An hỏi: " Muốn trở về một chuyến không?"
Tưởng Xuyên tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn xa xăm, một lát sau mới nói: "Lần tới đi, mang Tần Đường đi cùng."
Lữ An nói: "Không chào hỏi một chút?"
Tưởng Xuyên cười châm chọc: "Nếu không thì sao?"
Năm đó anh bị huỷ bỏ cảnh tịch, thanh danh cũng không tốt, ông già thật sự cho rằng anh ở bên ngoài làm chuyện hỗn đản, trong thôn không dễ gì mới có một sinh viên đại học, xuất hiện một cảnh sát tinh thần bất khuất là càng khó hơn.
Mấy năm nay Tưởng Xuyên không trở về, hơn nữa, hai năm đầu Khương Khôn còn cho người điều tra anh, cho dù ông không thích anh, nhưng vẫn nghe lời Lữ An, có người vào thôn tìm, liền nói với người ta: "Thằng con đấy của tôi đã mất lâu rồi."
Lữ An nhướng mày: "Tôi trở về nói với chú Lục, lần tới anh mang bạn gái trở về?"
Tưởng Xuyên nở nụ cười: "Được."
Anh đi mua vài thứ, lấy chút tiền, đưa cho Lữ An.
Lữ An chỉ qua đêm có một hom, Tưởng Xuyên chờ ở trấn trên, hôm sau Lữ An trở về, Tưởng Xuyên nhìn anh: "Ba tôi nói gì?"
Lữ An lắc đầu: "Chưa nói gì cả, nhưng mà chú ấy hỏi tôi, cô gái kia ở đâu, tôi nói Bắc Kinh."
Tưởng Xuyên cười một tiếng.
Vốn dĩ Tần Đường sẽ cùng anh về quê nhưng đến lúc đi lại có chút chuyện, hôm đó, Tưởng Xuyên một mình trở về, Lữ An mới hẹn hò cùng Tiểu Bạch, tình yêu nồng nhiệt vừa chớm nở, cậu ta đưa Tiểu Bạch về nhà, hơn một tuần nay vẫn chưa trở về.
Mấy năm nay Tưởng Xuyên đã không về quê, nhưng có nghe Lữ An nói qua, nhà anh có sửa chữa lại, rất đẹp.
Tưởng Xuyên dừng xe trước cửa, sau khi xuống xe liền thấy ba đứng ở cửa, dáng người cao gầy, mặc một chiếc áo bông, đội mũ quân đội, rất có tinh thần, ông thấy anh, mắt sáng lên một chút nhưng rất nhanh liền vụt tắt, ánh mắt dừng trên xe anh.
Tưởng Xuyên nhìn ông một lúc, mở miệng: "Ba."
Nhiều năm không gặp, giọng nói có chút xúc động.
Ông liếc anh một cái, mãi sau mới nói: "Chỉ có một mình anh à?"
Tưởng Xuyên ngồi xổm xuống , hiểu ra, cười nói: "Tần Đường có việc không thể tới, lần sau con sẽ mang cô ấy đến đây."
Ba anh hừ một tiếng, chắp tay sau lưng, quay trở về phòng.
Tưởng Xuyên đi theo vào nhà, phát hiện nhà cửa được quét dọn rất sạch sẽ ngăn nắp, một số đồ nhìn rất mới, như là mới mua vậy, lòng Tưởng Xuyên khẽ động, đi về bên phải, ngẩn người nhìn căn phòng, cửa sổ gỗ đã được sơn đỏ, rèm cửa cũng thay mới, chăn nệm trên giường đều mới tinh.
Anh ngẩn người một lúc.
Một lát sau, ba anh ở phía sau không nặng không nhẹ nói một câu: "Nhìn gì mà nhìn, phòng đó là chuẩn bị cho nha đầu kia."
Tưởng Xuyên quay đầu lại, cười nói, "Cô ấy tên là Tần Đường."
Ông nhìn anh không lên tiếng.
Quan hệ giữa cha con họ vẫn luôn như vậy, lạnh nhạt nhưng không xa cách, máu mủ tình thâm.
Tưởng Xuyên ở nhà hai ngày, Lữ An đã trở lại.
Lữ An nhìn lén một chút, muốn tình hình thế nào, kết quả chỉ có hai người đàn ông mặt đối mặt ăn cơm, anh ngớ người: "Tần Đường đâu?"
Ba Tưởng Xuyên: "Hừ, ai biết người ta có muốn cùng nó về không."
Tưởng Xuyên biết ba anh hiểu lầm, cũng không giải thích, Lữ An trừng mắt, cũng hiểu ra, cười hì hì: "Lần tới nhất định sẽ đến, chú Lục chú yên tâm, cô ấy chắc chắn là con dâu của chú, chạy không được."
Tưởng Xuyên liếc anh, Lữ An vội vàng chạy ra ngoài.
......
Tần Đường đã đặt vé đến Tây An, mới ra cửa thì gặp Tần Việt, năm nay Tần Việt hai mươi tuổi, vóc dáng rất cao, đứng ở cửa phòng cô chặn lại, giống bức tường, "Chị, chị phải đi rồi à?" Anh hất cằm về phía vali cùng chiếc camera trước ngực.
Tần Đường nhìn cậu ta: "Đúng lúc đưa chị ra sân bay."
Tần Việt nói: "Ba mẹ vừa mới đi, chị đã vội vã đi gặp ai kia......"
"Tưởng Xuyên."
Tần Việt nhíu mày: "Nhất định phải đi hả?"
Tần Đường gật đầu: "Nhất định phải đi."
Tần Việt dựa vào khung cửa, khoanh tay trước ngực, "Vậy em biết nói như thế nào với ba đây?"
Tần Đường rất tự nhiên nói: "Chỉ bị đánh vài cái thôi."
Tần Việt: "......"
Từ nhỏ đến lớn, cậu bị đánh ít sao? Tần Đường phạm lỗi, Tần Sâm không xuống tay với con gái được nhưng Tần Việt phạm lỗi thì không lưu tình chút nào.
Cuối cùng, Tần Việt vẫn đưa Tần Đường đến sân bay.
Tần Đường chuyển máy bay ở Tây An, ngồi xe buýt đến trấn trên, đã hơn 4 giờ chiều, cô không biết địa chỉ cụ thể, đứng ở nhà ga suy nghĩ vài giây, gọi điện thoại cho Lữ An, "Hiện tại tôi đang ở trấn trên, chỗ các anh gọi là gì?"
Lúc ấy Tưởng Xuyên đang ở cùng Lữ An, lúc cậu ta rút điện thoại ra, anh liếc nhìn, ánh mắt bỗng dưng trầm xuống.
Lữ An xoay người, dường như đang trốn tránh anh, "Hả? Hay tôi đến đón cô?...... Vậy cũng đúng, cô đến bến xe, nhưng mà giờ này...... Tôi đã xem, hình như hai ba tiếng mới có một chuyến......"
Lữ An lời nói còn chưa nói xong, điện thoại liền bị giật đi.
Tưởng Xuyên áp điện thoại bên tai, trầm giọng: "Tìm một chỗ ngồi xuống chờ anh, đừng để bị lạnh."
Tần Đường ngẩn người nhưng đầu dây bên kia đã cúp.
Cô đứng tại chỗ vài giây, nhìn xung quanh, lại quay về phòng chờ.
Nhà ga không có máy sưởi, đợi một lúc lại thấy lạnh, Tần Đường khép chặt áo, kéo khăn quàng cổ lên , hai chân dậm dậm, hai tay đặt lên miệng sưởi ấm, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một bóng đen, cô ngẩng đầu, nhìn mãi.
Tưởng Xuyên nhìn chằm chằm cô một lát, ngồi xuống bên cạnh, úp tay cô lại, nhẹ nhàng xoa nắn.
Tần Đường nhấp môi dưới, nhìn sườn mặt anh.
Vẫn không ai nói gì.
Đến khi cánh tay trắng nõn mềm mại kia ẩm lên, Tưởng Xuyên mới nhìn về phía cô: "Sao không gọi cho anh?"
Tần Đường chậm rãi nói: "Định tạo bất ngờ cho anh."
Tưởng Xuyên không nhịn được, khẽ cười: "Em đến đã là điều bất ngờ rồi, đừng bày những trò chẳng ra đâu, ở đây chờ lâu như vậy, em có ngốc không?"
Tần Đường: "......"
Đây là lần đầu tiên anh nói cô ngốc.
Cô nhíu mày: "Anh mới ngốc."
Tưởng Xuyên không tranh cãi với cô, xách hành lý, nắm lấy tay cô , "Đi thôi, cùng anh về nhà."
Tần Đường hơi nóng, "Ừm."
Cô đi phía sau anh, không nói gì cả.
Tưởng Xuyên quay đầu nhìn, đột nhiên lại cười.
Tần Đường cảm giác anh đang cười cô, liền hỏi: "Anh cười cái gì."
Tưởng Xuyên liếm khóe miệng, cười nói: "Cười em."
"...... Cười em cái gì?"
"Cười em giống cô vợ nhỏ."
Tần Đường hơi nghẹn, vành tai đỏ lên, Tưởng Xuyên xếp hành lý lên xe, không nghe cô nói gì, xoay người sờ sờ tai cô, nóng rực rồi này.
Tần Đường phủi tay anh xuống : "Đáng ghét chết đi được."
Tưởng Xuyên nắm tay cô, cúi đầu dán bên tai: "Thật đáng ghét?"
Tần Đường trừng mắt: "Thật đáng ghét."
Tưởng Xuyên nhướng mày, nhét người vào ghế phụ, còn mình vòng qua bên kia ngồi vào phòng ghế lái, vừa vào liền giữ ót kéo cô qua, hôn lên môi cô, dùng lực như trừng phạt, Tần Đường ưm một tiếng, ôm lấy cổ anh, hưởng thụ cuộc hội ngộ này.
Một lúc sau, Tưởng Xuyên buông cô ra, hai người đều có chút thở gấp.
Anh sờ sờ vành tai mềm mại của cô, khàn giọng: "Mệt mỏi không?"
Tần Đường lắc đầu: "Không mệt, chỉ hơi lạnh một chút."
Tưởng Xuyên cười: " Về nhà cho em ngủ giường sưởi."
Tần Đường: "......"
"Từng ngủ giường sưởi chưa?" Anh vân vê tai cô.
"Chưa......" Tần Đường trốn tránh, vênh mặt, "Đêm nay thì ngủ."
Ánh mắt Tưởng Xuyên trầm xuống, lại cúi đầu hôn cô, bàn tay cách lớp quần áo mà xoa nắn.
Chỉ một lát sau, người dựa vào thành ghế, hạ cửa sổ xuống, gió lạnh liền ùa vào .
Hai người đều đã bình tĩnh.
Trên đường trở về, tâm tình họ rất tốt.
Dọc đường băng qua nhà mái bằng và nhà hầm, rất đặc sắc, Tưởng Xuyên thấy cô cầm máy ảnh, chạy chậm lại.
Hết còn đường này sẽ đến thôn, trời đã tối sầm.
Nhà Lữ An và Tưởng Xuyên rất gần, trước giờ cơm Tưởng Xuyên chạy đi, ông Lục lại đi kiếm khắp nhà, Lữ An liền nói, Tưởng Xuyên đi đón Tần Đường rồi.
Mẹ Lữ An hỏi: "Tần Đường là ai vậy?"
"Vợ Tưởng Xuyên."
"A......" Mẹ Lữ An vô cùng vui mừng, "Vậy chút nữa đi gặp cô bé đi." Mẹ vừa nói vừa nhìn Lữ An, "Chừng nào thì con mang con dâu trở về đây?"
Lữ An dừng một chút, "Sẽ nhanh thôi."
Mẹ Lữ An vừa nghe, vội vàng hỏi: "Có người rồi à?"
"Vâng." Lữ An cũng không gạt mẹ.
Mẹ Lữ rất vui vẻ, liền hỏi anh liên tiếp mấy câu, Lữ An chống đỡ không được, đúng lúc bên ngoài có tiếng ô tô , hấp tấp nói: "Hôm nào lại nói, đi ra ngoài trước đã."
Ông Lục đã sớm chờ ở ngoài.
Tưởng Xuyên một tay xách hành lý, một tay dắt Tần Đường, thấy phía trước có rất nhiều người, trong lòng hiểu ra, anh nói với Tần Đường: "Người cao nhất chính là ba anh."
Tưởng Xuyên tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn xa xăm, một lát sau mới nói: "Lần tới đi, mang Tần Đường đi cùng."
Lữ An nói: "Không chào hỏi một chút?"
Tưởng Xuyên cười châm chọc: "Nếu không thì sao?"
Năm đó anh bị huỷ bỏ cảnh tịch, thanh danh cũng không tốt, ông già thật sự cho rằng anh ở bên ngoài làm chuyện hỗn đản, trong thôn không dễ gì mới có một sinh viên đại học, xuất hiện một cảnh sát tinh thần bất khuất là càng khó hơn.
Mấy năm nay Tưởng Xuyên không trở về, hơn nữa, hai năm đầu Khương Khôn còn cho người điều tra anh, cho dù ông không thích anh, nhưng vẫn nghe lời Lữ An, có người vào thôn tìm, liền nói với người ta: "Thằng con đấy của tôi đã mất lâu rồi."
Lữ An nhướng mày: "Tôi trở về nói với chú Lục, lần tới anh mang bạn gái trở về?"
Tưởng Xuyên nở nụ cười: "Được."
Anh đi mua vài thứ, lấy chút tiền, đưa cho Lữ An.
Lữ An chỉ qua đêm có một hom, Tưởng Xuyên chờ ở trấn trên, hôm sau Lữ An trở về, Tưởng Xuyên nhìn anh: "Ba tôi nói gì?"
Lữ An lắc đầu: "Chưa nói gì cả, nhưng mà chú ấy hỏi tôi, cô gái kia ở đâu, tôi nói Bắc Kinh."
Tưởng Xuyên cười một tiếng.
Vốn dĩ Tần Đường sẽ cùng anh về quê nhưng đến lúc đi lại có chút chuyện, hôm đó, Tưởng Xuyên một mình trở về, Lữ An mới hẹn hò cùng Tiểu Bạch, tình yêu nồng nhiệt vừa chớm nở, cậu ta đưa Tiểu Bạch về nhà, hơn một tuần nay vẫn chưa trở về.
Mấy năm nay Tưởng Xuyên đã không về quê, nhưng có nghe Lữ An nói qua, nhà anh có sửa chữa lại, rất đẹp.
Tưởng Xuyên dừng xe trước cửa, sau khi xuống xe liền thấy ba đứng ở cửa, dáng người cao gầy, mặc một chiếc áo bông, đội mũ quân đội, rất có tinh thần, ông thấy anh, mắt sáng lên một chút nhưng rất nhanh liền vụt tắt, ánh mắt dừng trên xe anh.
Tưởng Xuyên nhìn ông một lúc, mở miệng: "Ba."
Nhiều năm không gặp, giọng nói có chút xúc động.
Ông liếc anh một cái, mãi sau mới nói: "Chỉ có một mình anh à?"
Tưởng Xuyên ngồi xổm xuống , hiểu ra, cười nói: "Tần Đường có việc không thể tới, lần sau con sẽ mang cô ấy đến đây."
Ba anh hừ một tiếng, chắp tay sau lưng, quay trở về phòng.
Tưởng Xuyên đi theo vào nhà, phát hiện nhà cửa được quét dọn rất sạch sẽ ngăn nắp, một số đồ nhìn rất mới, như là mới mua vậy, lòng Tưởng Xuyên khẽ động, đi về bên phải, ngẩn người nhìn căn phòng, cửa sổ gỗ đã được sơn đỏ, rèm cửa cũng thay mới, chăn nệm trên giường đều mới tinh.
Anh ngẩn người một lúc.
Một lát sau, ba anh ở phía sau không nặng không nhẹ nói một câu: "Nhìn gì mà nhìn, phòng đó là chuẩn bị cho nha đầu kia."
Tưởng Xuyên quay đầu lại, cười nói, "Cô ấy tên là Tần Đường."
Ông nhìn anh không lên tiếng.
Quan hệ giữa cha con họ vẫn luôn như vậy, lạnh nhạt nhưng không xa cách, máu mủ tình thâm.
Tưởng Xuyên ở nhà hai ngày, Lữ An đã trở lại.
Lữ An nhìn lén một chút, muốn tình hình thế nào, kết quả chỉ có hai người đàn ông mặt đối mặt ăn cơm, anh ngớ người: "Tần Đường đâu?"
Ba Tưởng Xuyên: "Hừ, ai biết người ta có muốn cùng nó về không."
Tưởng Xuyên biết ba anh hiểu lầm, cũng không giải thích, Lữ An trừng mắt, cũng hiểu ra, cười hì hì: "Lần tới nhất định sẽ đến, chú Lục chú yên tâm, cô ấy chắc chắn là con dâu của chú, chạy không được."
Tưởng Xuyên liếc anh, Lữ An vội vàng chạy ra ngoài.
......
Tần Đường đã đặt vé đến Tây An, mới ra cửa thì gặp Tần Việt, năm nay Tần Việt hai mươi tuổi, vóc dáng rất cao, đứng ở cửa phòng cô chặn lại, giống bức tường, "Chị, chị phải đi rồi à?" Anh hất cằm về phía vali cùng chiếc camera trước ngực.
Tần Đường nhìn cậu ta: "Đúng lúc đưa chị ra sân bay."
Tần Việt nói: "Ba mẹ vừa mới đi, chị đã vội vã đi gặp ai kia......"
"Tưởng Xuyên."
Tần Việt nhíu mày: "Nhất định phải đi hả?"
Tần Đường gật đầu: "Nhất định phải đi."
Tần Việt dựa vào khung cửa, khoanh tay trước ngực, "Vậy em biết nói như thế nào với ba đây?"
Tần Đường rất tự nhiên nói: "Chỉ bị đánh vài cái thôi."
Tần Việt: "......"
Từ nhỏ đến lớn, cậu bị đánh ít sao? Tần Đường phạm lỗi, Tần Sâm không xuống tay với con gái được nhưng Tần Việt phạm lỗi thì không lưu tình chút nào.
Cuối cùng, Tần Việt vẫn đưa Tần Đường đến sân bay.
Tần Đường chuyển máy bay ở Tây An, ngồi xe buýt đến trấn trên, đã hơn 4 giờ chiều, cô không biết địa chỉ cụ thể, đứng ở nhà ga suy nghĩ vài giây, gọi điện thoại cho Lữ An, "Hiện tại tôi đang ở trấn trên, chỗ các anh gọi là gì?"
Lúc ấy Tưởng Xuyên đang ở cùng Lữ An, lúc cậu ta rút điện thoại ra, anh liếc nhìn, ánh mắt bỗng dưng trầm xuống.
Lữ An xoay người, dường như đang trốn tránh anh, "Hả? Hay tôi đến đón cô?...... Vậy cũng đúng, cô đến bến xe, nhưng mà giờ này...... Tôi đã xem, hình như hai ba tiếng mới có một chuyến......"
Lữ An lời nói còn chưa nói xong, điện thoại liền bị giật đi.
Tưởng Xuyên áp điện thoại bên tai, trầm giọng: "Tìm một chỗ ngồi xuống chờ anh, đừng để bị lạnh."
Tần Đường ngẩn người nhưng đầu dây bên kia đã cúp.
Cô đứng tại chỗ vài giây, nhìn xung quanh, lại quay về phòng chờ.
Nhà ga không có máy sưởi, đợi một lúc lại thấy lạnh, Tần Đường khép chặt áo, kéo khăn quàng cổ lên , hai chân dậm dậm, hai tay đặt lên miệng sưởi ấm, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một bóng đen, cô ngẩng đầu, nhìn mãi.
Tưởng Xuyên nhìn chằm chằm cô một lát, ngồi xuống bên cạnh, úp tay cô lại, nhẹ nhàng xoa nắn.
Tần Đường nhấp môi dưới, nhìn sườn mặt anh.
Vẫn không ai nói gì.
Đến khi cánh tay trắng nõn mềm mại kia ẩm lên, Tưởng Xuyên mới nhìn về phía cô: "Sao không gọi cho anh?"
Tần Đường chậm rãi nói: "Định tạo bất ngờ cho anh."
Tưởng Xuyên không nhịn được, khẽ cười: "Em đến đã là điều bất ngờ rồi, đừng bày những trò chẳng ra đâu, ở đây chờ lâu như vậy, em có ngốc không?"
Tần Đường: "......"
Đây là lần đầu tiên anh nói cô ngốc.
Cô nhíu mày: "Anh mới ngốc."
Tưởng Xuyên không tranh cãi với cô, xách hành lý, nắm lấy tay cô , "Đi thôi, cùng anh về nhà."
Tần Đường hơi nóng, "Ừm."
Cô đi phía sau anh, không nói gì cả.
Tưởng Xuyên quay đầu nhìn, đột nhiên lại cười.
Tần Đường cảm giác anh đang cười cô, liền hỏi: "Anh cười cái gì."
Tưởng Xuyên liếm khóe miệng, cười nói: "Cười em."
"...... Cười em cái gì?"
"Cười em giống cô vợ nhỏ."
Tần Đường hơi nghẹn, vành tai đỏ lên, Tưởng Xuyên xếp hành lý lên xe, không nghe cô nói gì, xoay người sờ sờ tai cô, nóng rực rồi này.
Tần Đường phủi tay anh xuống : "Đáng ghét chết đi được."
Tưởng Xuyên nắm tay cô, cúi đầu dán bên tai: "Thật đáng ghét?"
Tần Đường trừng mắt: "Thật đáng ghét."
Tưởng Xuyên nhướng mày, nhét người vào ghế phụ, còn mình vòng qua bên kia ngồi vào phòng ghế lái, vừa vào liền giữ ót kéo cô qua, hôn lên môi cô, dùng lực như trừng phạt, Tần Đường ưm một tiếng, ôm lấy cổ anh, hưởng thụ cuộc hội ngộ này.
Một lúc sau, Tưởng Xuyên buông cô ra, hai người đều có chút thở gấp.
Anh sờ sờ vành tai mềm mại của cô, khàn giọng: "Mệt mỏi không?"
Tần Đường lắc đầu: "Không mệt, chỉ hơi lạnh một chút."
Tưởng Xuyên cười: " Về nhà cho em ngủ giường sưởi."
Tần Đường: "......"
"Từng ngủ giường sưởi chưa?" Anh vân vê tai cô.
"Chưa......" Tần Đường trốn tránh, vênh mặt, "Đêm nay thì ngủ."
Ánh mắt Tưởng Xuyên trầm xuống, lại cúi đầu hôn cô, bàn tay cách lớp quần áo mà xoa nắn.
Chỉ một lát sau, người dựa vào thành ghế, hạ cửa sổ xuống, gió lạnh liền ùa vào .
Hai người đều đã bình tĩnh.
Trên đường trở về, tâm tình họ rất tốt.
Dọc đường băng qua nhà mái bằng và nhà hầm, rất đặc sắc, Tưởng Xuyên thấy cô cầm máy ảnh, chạy chậm lại.
Hết còn đường này sẽ đến thôn, trời đã tối sầm.
Nhà Lữ An và Tưởng Xuyên rất gần, trước giờ cơm Tưởng Xuyên chạy đi, ông Lục lại đi kiếm khắp nhà, Lữ An liền nói, Tưởng Xuyên đi đón Tần Đường rồi.
Mẹ Lữ An hỏi: "Tần Đường là ai vậy?"
"Vợ Tưởng Xuyên."
"A......" Mẹ Lữ An vô cùng vui mừng, "Vậy chút nữa đi gặp cô bé đi." Mẹ vừa nói vừa nhìn Lữ An, "Chừng nào thì con mang con dâu trở về đây?"
Lữ An dừng một chút, "Sẽ nhanh thôi."
Mẹ Lữ An vừa nghe, vội vàng hỏi: "Có người rồi à?"
"Vâng." Lữ An cũng không gạt mẹ.
Mẹ Lữ rất vui vẻ, liền hỏi anh liên tiếp mấy câu, Lữ An chống đỡ không được, đúng lúc bên ngoài có tiếng ô tô , hấp tấp nói: "Hôm nào lại nói, đi ra ngoài trước đã."
Ông Lục đã sớm chờ ở ngoài.
Tưởng Xuyên một tay xách hành lý, một tay dắt Tần Đường, thấy phía trước có rất nhiều người, trong lòng hiểu ra, anh nói với Tần Đường: "Người cao nhất chính là ba anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.