Anh Đến Cùng Rạng Đông

Chương 71: Ngoại truyện 2

Mạch Ngôn Xuyên

26/09/2023

Ông Lục đi tới.

Tần Đường ngẩng đầu nhìn Tưởng Xuyên, Tưởng Xuyên nắm chặt tay cô, cúi đầu cười: "Đừng lo, ba anh rất thích em."

Tần Đường có chút khẩn trương, ba Tưởng Xuyên cao gầy, làm việc nhiều năm, làn da ngăm đen, hốc mắt thâm quầng, khoảng hơn sáu mươi tuổi, thoạt nhìn rất nghiêm túc, không giống một người nông dân hiền lành chất phác trong tưởng tượng của cô.

Tưởng Xuyên bóp bóp tay cô, nhìn về phía ba anh: "Ba, đây là Tần Đường."

Khóe miệng Tần Đường cong lên: "Chào chú ạ."

Ông Lục nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô, lại nhìn Tưởng Xuyên, vẻ mặt của khó đoán của ông càng khiến cô khẩn trương.

Một lát, cuối cùng ông cũng cười: "Ai ya, bên ngoài lạnh, mau vào phòng đi, đến cũng không nói trước cho chú một tiếng, không kịp chuẩn bị đồ ăn gì."

Tâm trạng Tần Đường thoải mái hẳn, cười nói: "Không sao , cháu ăn gì cũng được ạ."

Tưởng Xuyên cười.

Cười cái gì? Tần Đường ngẩng đầu nhìn anh.

Ý cười Tưởng Xuyên không giảm, Tần Đường cũng lười chú ý đến anh.

Trên bàn cơm, ông Lục cũng không gia trưởng hỏi đông hỏi tây, chỉ kêu cô ăn nhiều một chút, hỏi cô thích ăn cái gì, ở đây bao lâu, Tần Đường trả lời từng câu một, sau khi ăn xong, ông nói với Tưởng Xuyên : "Phòng kia nhường cho con bé ngủ, con đến phòng khác ngủ đi."

Tần Đường mím môi, cúi đầu.

Tưởng Xuyên nhìn ông, nói: "Ba, Tần Đường chung phòng với con, cô ấy sợ lạnh."

Tần Đường: "......"

Còn biết xấu hổ hay không?

Tư tưởng của ông vẫn tương đối xưa, hai người không kết hôn, nhà trai bên này cũng chưa gặp cha mẹ nhà gái, theo lễ tiết thì không được ngủ chung, nhưng mà Tần Đường không nói gì, ông cũng không nói, vỗ vỗ đầu gối, ngồi dậy, "Đi làm nóng giường đất đi."

Tưởng Xuyên cười: "Không vội, vẫn còn sớm, nếu ba mệt có thể ngủ trước, không cần lo cho co ấy."

Ông hừ một tiếng, xoay người đi mất.

Phòng khách chỉ còn Tưởng Xuyên cùng Tần Đường, lúc này Tần Đường mới ngẩng đầu nhìn anh, có chút oán trách: "Anh cố ý à?"

Tất nhiên trong lòng Tưởng Xuyên rất vui , "Cố ý gì?"

Tần Đường trừng mắt nhìn anh, truy vấn: "Vừa rồi anh cười cái gì?"

Tưởng Xuyên nhìn thấy cô, cười nói: "Ba anh cảm thấy em rất xinh đẹp, anh không xứng với em."

Tuy ba anh không nói, nhưng Tưởng Xuyên hiểu ông, ánh mắt vừa nãy của ông, đại khái là cảm thấy anh rất may mắn, tìm được một cô gái vừa xinh đẹp vừa hào phóng, thoạt nhìn cũng biết gia thế tốt.

Không phải là không xứng đôi.

Đơn thuần chỉ cảm thấy anh chính là chó ngáp phải ruồi.

Tần Đường biết anh nói dối, cũng không hỏi nữa, đứng lên nhìn bốn phía, đi đến bên phải nhà: "Đó là phòng anh à?"

Tưởng Xuyên gật đầu, "Hành lý vẫn còn trên xe, em vào trước đi."

Anh đi ra ngoài lấy hành lý.

Tưởng Xuyên từng nói, khi còn nhỏ thôn anh rất nghèo, mấy năm nay điều kiện tốt lên không ít, phòng của Tưởng Xuyên cũng được tu sửa, tường sơn màu xanh lợt, sàn nhà lót gạch men sứ, đồ dùng cũng mua mới.

Bên trái sân là chuồng dê, còn phòng của ba Lục là căn phòng bên trái.

Tần Đường đi vào phòng, nhìn chiếc giường sưởi dài gần 2 mét, ngẩn người vài giây, Tưởng Xuyên đẩy cửa đi vào, đặt hành lý qua một bên, tay đặt lên vai cô, kéo cô lại gần, ở bên tai nói nhỏ: "Thế nào?"

Tần Đường cố gắng ra vẻ bình tĩnh: "Cái gì thế nào?"

Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn cô : "Không phải em nói chưa từng ngủ giường sưởi sao, đêm nay em thử xem."

Tần Đường đẩy tay anh ra, khom lưng mở vaili, cô không mang nhiều quần áo, trong vali còn có quà cho ba Tưởng Xuyên, một cái máy mát xa và thực phẩm chức năng.

Tưởng Xuyên ngồi xổm bên cạnh cô, cầm lấy máy mát xa nhìn nhìn, liếc nhìn cô: "Em mua lúc nào vậy?"



"Em em mang từ nước ngoài về."

"Chắc chắn ông sẽ không biết dùng."

Tần Đường suy nghĩ "Ngày mai em dạy ông."

"Được."

Tưởng Xuyên nhìn cô, hỏi: "Ba mẹ biết em tới đây không?"

Tần Đường: "Biết."

Lúc chuyển máy bay cô đã nhận được điện thoại, ba cô rất tức giận, mẹ cô đối phó, em cô bị đánh một trận no đòn, Tần Đường không giấu giếm, kể hết cho Tưởng Xuyên.

Tưởng Xuyên mím môi, liếm răng cửa "Em em bị đánh thay anh à?"

Tần Đường suy nghĩ: "Coi như vậy đi."

Tưởng Xuyên nhíu mày.

Tần Đường lấy quần áo ra, đóng vali lại, đứng lên, cúi đầu nhìn anh: "Không sao đâu, từ nhỏ đến giờ ba em đều không đánh em, ba chỉ có chút không vui, gia đình em cho tự do yêu đương."

Cô chỉ muốn nói anh biết, điều kiện nhà bọn họ tốt, cha cô không quá thích anh, nhưng không phải vì điều kiện kinh tế nhà anh.

Nhà họ Tần đã có một hôn ước vô cùng thảm thương, từ đó về sau, nhà họ Tần cơ bản sẽ không can thiệp đến chuyện tình cảm trai gái, trừ phi nhân cách đối phương có vấn đề.

Chuyện của Tưởng Xuyên cha mẹ cô biết rõ.

Tần Đường nhìn ra được, cha cô vẫn khá thích tính cách Tưởng Xuyên.

Tưởng Xuyên đứng lên, vòng tay ôm eo cô, cúi đầu hôn nhẹ vào tai "Muốn tắm sao? Anh giúp em nấu nước."

Tần Đường cắn môi, run rẩy: "Muốn."

Tưởng Xuyên lại hôn một cái, đang định nói chuyện, Lữ An ở bên ngoài gọi lên.

Tần Đường đẩy anh ra, Tưởng Xuyên cười: "Đi ra ngoài xem?"

Tần Đường: "Ừm."

Lữ An đứng trong sân, ngón tay kẹp điếu thuốc, cười nhìn bọn họ: "Chú Lục vừa nói, ngày mai sẽ làm thịt dê."

Tưởng Xuyên nhìn anh ta: "Đó là chuyện của ngày mai, cậu gấp cái gì."

"Không phải nên nói trước cho anh một tiếng sao."

"Còn gì nữa không?"

Lữ An nói: "Không, ngày mai hai nhà chúng ta tụ họp, tôi muố nhắc hai người, chuyện của Tiểu Bạch các người đừng nói linh tinh, cô ấy còn đi học, chờ đến khi tốt nghiệp hãy nói."

Tưởng Xuyên cười: "Chỉ có chuyện này?"

"Đúng vậy."

"Được rồi, đã biết."

Tưởng Xuyên đi vào bếp nấu nước, trong sân rất lạnh, Tần Đường lại không mang khăn quàng cổ, cổ bị gió thổi thật sự lạnh, Lữ An cười: "Chị dâu, đã thích ứng được chưa?"

Tần Đường nói: "Khá tốt."

Chỉ cần có Tưởng Xuyên, nơi nào cũng tốt.

"Vậy là tốt rồi, tôi về đây."

"Ừm."

Tần Đường về phòng, chờ Tưởng Xuyên nấu nước xong, cô đi tắm.

Sau khi cô tắm xong, Tưởng Xuyên đã làm ấm giường sưởi, anh tùy tiện dùng phần nước nóng còn dư tắm sơ, rồi trở về phòng.

Ông Lục ngủ rất sớm, lúc này chắc hẳn đã ngủ say.

Tần Đường đứng trước bàn học, lật xem những sách giáo khoa và bài tập cấp ba của anh, trên sách bài tập vẫn ghi tên Lục Nghiệp,chữ anh rất đẹp, mạnh mẽ tiêu sái, dường như đầu bút lông xuyên thấu cả trang giấy.



Tưởng Xuyên đi vào, vác người trên vai, suýt chút thì Tần Đường đã kêu lên, nhưng lại kìm xuống.

Tưởng Xuyên ném cô lên giường sưởi, đè lên, Tần Đường giãy giụa, không dám kêu, không dám gọi, sợ làm cho ba Lục thức giấc.

Tưởng Xuyên nhấc chân đè cô lại, cúi đầu kề sát tay cô: "Tránh cái gì?"

Tần Đường nói: "Em chưa xem xong."

"Có gì đẹp đâu?"

"Không có gì đẹp, em chỉ muốn nhìn một chút."

Tưởng Xuyên cười, nâng cằm , cúi đầu hôn cô, "Nhớ anh không?"

Tần Đường mơ hồ "Ừ" một tiếng, đầu lưỡi bị anh ngậm lấy.

Nàng nhắm mắt lại, rồi mở ra.

Anh hôn lấy hôn để, tay lần mò áo ngủ, sờ đến tay mềm nhũn, cả người đều thoải mái, bỗng có một vật cứng cứng.

Giường sưởi đã nóng, cơ thể anh càng nóng hơn.

Tần Đường bị kẹp ở giữa, cả người mềm nhũn, cô cắn môi im lặng.

Một lát sau......

Tưởng Xuyên hơi nhấc người dậy, Tần Đường giữ chặt anh, cả người đều ửng sắc hồng, cô nhỏ giọng nói: "Có bao không?"

Tưởng Xuyên nhướng mày, nghĩ rằng cô sẽ nói tiếp.

Tần Đường nhấp môi, chỉ chỉ vali, "Bên trong có."

Tưởng Xuyên nhìn chằm chằm cô: "Em mua à?"

Tần Đường hơi bối rối, vênh mặt: "Ừ, không được sao?"

"Được." Anh cười vui vẻ, cúi đầu hung hăng hôn cô một cái, từ phía dưới gối lấy ra một món đồ, Tần Đường vừa nhìn liền quay đi chỗ khác.

Cô phải nghĩ đến, anh chắc chắn phải có chuẩn bị.

Lâu rồi hai người không ở cùng nhau, Tần Đường cắn môi, dám lên tiếng, nặng nề thở dốc, cả người rúc dưới thân anh, khẽ run rẩy.

Tưởng Xuyên ôm mặt cô, ngón tay vuốt ve, cô liên tục bật ra âm thanh yêu kiều.

Ánh mắt anh tối sầm lại, thân dưới không ngừng va chạm, thở dốc áp tai cô nói: "Đường Đường, kêu đi......"

"Ưm......" Cô đập tay anh.

"Phòng này cách âm rất tốt, phòng ba anh ở xa, sẽ không nghe được." Anh cười.

......

......

Xong việc

.

Tần Đường mềm nhũn như giấy, hơi thở mong manh.

Tưởng Xuyên ôm chặt cô, ấn ấn làn da trắng hồng kia, kéo chăn che lại, ngón tay khẽ cọ cọ má cô: "Giường sưởi có thoải mái không?"

Tần Đường quay mặt đi, không nói gì.

Tưởng Xuyên cười cười, Tần Đường ghé vào ngực anh, nhắm mắt lại, một lúc lâu sau , nhẹ nhàng đáp: "Ừm."

Rất kích thích, rất mới mẻ.

Tưởng Xuyên xoay người, "Thử lại không?"

Giường sưởi rộng hơn hai mét, đêm còn rất dài

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Đến Cùng Rạng Đông

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook