Chương 71: Chức quán quân đầu tiên
Tiêu Đường Đông Qua
26/12/2017
Winston gật đầu với nhân viên đứng bên cạnh rồi đi cùng Hunt tới một góc khác. Hunt lạnh mặt nhìn người kia: “Này, trước đây anh nói anh ứng tiền đi câu lạc bộ giúp tôi đúng không? Anh thực sự không thấy ngại khi kiếm tiền của tôi à?”
Winston quả nhiên hơi ngẩn người, nhưng lại lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh: “Nicky hay Owen nói cho em thế?”
“Sao nào? Anh định trả đũa người ta à?” Dù là Nicky hay Owen, Hunt cũng rất vui vẻ khi thấy hai kẻ đó bị quả báo. Mà… từ từ đã, thôi thì bỏ qua cho Nicky đi, dù sao tên đó cũng đã cung cấp cho mình một thông tin vô cùng quan trọng.
“Câu lạc bộ thuộc về tôi, em tiêu tiền ở đó thì hiển nhiên em phải trả tiền cho tôi rồi, không phải sao? Hơn nữa cho tới giờ, tôi cũng đã lấy một cắc nào của em đâu.”
Winston nói hợp tình hợp lý, Hunt không cách nào phản bác.
“Ồ, vậy có phải anh đã đứng trong phòng điều khiển quan sát tôi và Nicky làm gì nói gì từ đầu đến cuối không?” Hunt hếch cằm, dù sao cậu cũng có lý trong chuyện này chứ?
“Nếu tôi không nhìn thấy, làm sao tôi biết em thích đôi mắt của tôi? Làm sao chắc chắn được bao nhiêu tâm huyết tôi dành ra để tiếp cận em là có tác dụng? Làm sao biết thực ra em và Nicky chẳng làm gì với nhau, em không hề có hứng thú với hắn?”
Winston hỏi một câu tiến một bước, rõ ràng chẳng có ý đồ bức ép, thế mà lại khiến Hunt cảm thấy mình thấp hơn hắn cả một cái đầu. Cho đến khi lưng chạm vào tường, Hunt mới vô thức nuốt một ngụm nước bọt, có điều cậu vẫn nhìn thẳng vào mắt Winston như trước.
Khi biết người con trai này thực sự đã không từ mọi phương thức để chiếm hữu từng hướng đi trong cuộc sống của mình, theo lý, cậu phải cảm thấy sợ hãi mới đúng, thế nhưng lúc này, Hunt lại chẳng hề có cảm giác như khi đối diện với Merlin. Ngược lại, cậu cảm thấy, phải chăng ngoại trừ đua xe, Winston đã dồn hết tinh lực cho mình?
Có thể là vì nhìn thấy quyết tâm không chịu thỏa hiệp trong ánh mắt Hunt, Winston chầm chậm cúi đầu xuống, tựa trán vào trán cậu: “Đừng giận tôi.”
Hunt không nói gì.
“Em thích chơi bời, không phải sao? Vì thế tôi mới dùng cách đó để tiếp cận em. Rất bình thường còn gì.”
“Nếu không muốn tôi giận, anh cũng không được để tâm đến những bức ảnh chụp tôi và Owen nữa!”
“Được.” Winston nhắm mắt gật đầu.
“Nếu đã không để tâm nữa, tối nay phải ngủ với tôi.” Cảm giác áy náy vì trước đây mình đã bàn bạc với Owen cách phản công bỗng bay biến hết theo làn gió.
“Hunt…” Winston cau mày: “Tôi đã nói rồi, tôi không nhịn được.”
Trước đây nghe câu này, có lẽ Hunt sẽ cảm thấy nguy hiểm, cảm thấy lưng cũng bắt đầu đau, thế nhưng bây giờ, cậu lại cảm thấy… có chút đắc ý: “Không nhịn được cũng phải nhịn.” Nói rồi, cậu tay vào túi đi ngang qua người Winston.
Vì thế, buổi tối hôm ấy của Hunt là buổi tối của sự dày vò…
Hai người về tới khách sạn đã là hai giờ sáng. Hunt thay quần áo rộng rãi xong là chui ngay vào chăn, Winston lại cứ thong thả thay đồ. Hunt dựa vào đầu giường, vuốt cằm thưởng thức tấm lưng của Winston, sau đó lên giọng: “Ê— anh cởi nhanh lên chút được không? Dù sao cũng phải ngủ cạnh tôi thôi!”
Sao lại chưa bao giờ cảm thấy đắc ý như bây giờ nhỉ?
“Em sẽ hối hận đấy.” Winston nói.
“Anh yên tâm, tôi sẽ hối hận trong mơ.” Hunt gật gù đáp.
Winston cũng chui vào chăn, nhấc tay tắt đèn đầu giường: “Ngủ đi.”
“Ừ, trước khi ngủ hôn một cái.”
Winston vốn còn cố gắng giữ khoảng cách, kết quả Hunt lại xông tới, dùng nửa người đè lên người hắn.
“Hunt!” Winston thấp giọng cảnh cáo.
“Tham gia trận phân hạng lâu thế rồi, chỗ đó của anh chắc chắn cũng sẽ mệt! Chúng ta chỉ hôn một cái thôi thì có vấn đề gì! Không phải anh thích hôn tôi lắm sao?”
Môi Hunt chỉ vừa mới chạm khẽ vào gò má Winston, tên này đã tránh mặt đi thật. Hunt trực tiếp vươn tay giữ lấy cằm Winston, kiên quyết hôn lên môi hắn.
Hôm nay Nicky còn khen mình nam tính cơ mà!
Ai ngờ còn chưa đến ba giây, Winston đã thình lình tóm lấy vai Hunt, đè hẳn lên người cậu. Nụ hôn mạnh bạo đã khơi thông dục vọng chiếm hữu Winston kìm nén bấy lâu, Hunt để hắn hôn đến mức hoa mắt chóng mắt, đồng thời cũng cảm nhận được nguy hiểm, bởi cái chỗ kia kia của Winston đã nóng chẳng khác gì đốt lửa trên người cậu.
Mịa!! Sau trận phân hạng mà anh vẫn còn tinh lực thế à!
Tay Hunt bị Winston túm chặt kéo xuống dưới, Hunt giãy giụa muốn thu tay về, Winston lại dùng sức mạnh như muốn bóp nát cổ tay cậu.
“Làm giúp tôi.” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói bên tai Hunt.
“Anh tự làm đi!”
“Nếu để tôi tự làm, tôi sẽ đi vào đấy.” Winston chỉ nói thôi mà cũng rất dùng sức, Hunt đơ cả người, chỉ có thể vừa để tên kia hôn điên cuồng, vừa giúp hắn giải quyết.
Má nó! Ngày mai còn phải cầm vô lăng đó!
Hunt vốn còn muốn mượn cơ hội này để dằn vặt Winston, ai ngờ đâu rốt cục lại bị người ta dằn vặt lại!
Ngày hôm sau, Hunt ngủ liền một mạch tới gần bữa trưa, khi tỉnh dậy thì Winston đã không còn ở cạnh nữa rồi. Hunt vươn tay chạm vào vị trí người kia đã từng nằm, vẫn còn hơi ấm, rõ ràng hắn đã ở lại đây với cậu rất lâu.
Trước trận đua chính, những đội đua lớn như Ferrari tất nhiên phải có những sắp xếp kỹ thuật cuối cùng, Winston không thể tự do như Hunt được. Giấy nhớ trên đầu giường có nét chữ của Winston: “Chờ được đọ sức với em”. Hunt lướt ngón tay qua đó, cảm nhận được vết hằn của nét chữ, khóe môi liền khẽ nhếch lên.
Buổi chiều, Hunt cùng cả đội quay trở lại trường đua. Lượt đua này sẽ bắt đầu vào tám giờ tối. Truyền thông đang đưa tin trước trận đấu, khán giả không kìm nổi sự hào hứng trong lòng, cả đất nước Singapore cũng như sôi sục.
Hunt ngồi ngả người lên lưng ghế, hít sâu một hơi. Hai chân cậu vờ như đang điều khiển bộ ly hợp, hai tay thì nắm chặt vô lăng. Đường đua Marina Bay có một mặt xinh đẹp, nhưng cũng có một mặt vô tình. Đường đua chật hẹp và những góc cua nguy hiểm khiến cho tay đua một khi lái quá mau sẽ rất dễ mất lái, thậm chí ở cuối những đoạn đường thẳng, nếu đua với tốc độ quá nhanh hoặc không thắng phanh kịp thời, tay đua còn có nguy cơ văng ra ngoài biển. Cậu nhất định phải hoàn thành chặng đua. Hunt biết mình phải vượt qua được Winston trên đường đua này mới thực sự có ý nghĩa.
Trận đua sắp bắt đầu, Hunt liếc nhìn chiếc Ferrari màu đỏ ở phía trước, ánh mắt như đốt lửa. Nếu như lần này tôi có thể thắng anh, tôi sẽ để anh muốn làm gì thì làm, coi như quà đền bù, được không?
Hunt nhếch khóe môi lên cao, ánh mắt lại càng thêm sắc bén. Nháy mắt khi năm ngọn đèn đều đã tắt phụt, Hunt lao về phía trước. Charles ở vị trí pole giữ vững ưu thế, phóng thẳng đến góc cua đầu tiên mà không cho Owen đang bám sát phía sau chút cơ hội uy hiếp nào. Owen đua cẩn thận nhưng tốc độ không vì thế mà chậm lại, cung đường trôi chảy giúp anh ta duy trì khoảng cách với Winston ở phía sau.
Hunt có ý đồ vượt qua Winston trên góc cua chật hẹp, nhưng bao nhiêu kế hoạch và mưu tính đều bị cậu ném ra sau đầu, chỉ còn lại bản năng chi phối. Thành viên trong đội đua Marcus cứ tưởng đây chỉ là một lần thử nghiệm của Hunt trên đường đua Marina Bay, riêng Winston đang bị cậu theo đuôi thì rất rõ ràng: Hunt đã kéo bức màn đấu tranh rồi!
Hunt khống chế đường đua rất sắc sảo, Winston cực lực phòng thủ, thậm chí còn phải giảm tốc độ vì suýt lao khỏi vạch kẻ đường, thế nhưng hắn lại nhanh chóng ổn định đường đi, tử thủ vị trí. Dưới con mắt của khán giả, điều Winston làm trong thoáng chốc vừa rồi có vẻ cực kỳ mạo hiểm, chỉ có mình Hunt biết, tên kia chắc chắn là cố ý!
Vào cái lúc Hunt nảy sinh ý đồ vượt mặt Winston, Enzo đội Lotus phía sau cũng đang theo sát, đồng thời tìm cơ hội vượt qua cậu. Lần đọ sức trước đây khiến Enzo nhận ra mình không thể coi thường năng lực phòng thủ của cậu tiểu tướng trẻ tuổi này được, vì chỉ cần một chút sơ sẩy, người theo đuôi sẽ đánh mất tuyến đường đẹp nhất cho vòng đai phòng thủ của cậu ngay. Trong một góc cua chậm, Enzo định vượt qua Hunt, thế nhưng Hunt lập tức điều chỉnh đường đi, linh hoạt thoát cua, mà xe Enzo lại lái vượt ra ngoài vạch kẻ một khoảng lớn, khiến Enzo suýt nữa thì không thể tiếp tục thi đấu.
Vòng đua thứ mười bảy, Charles vào pit thay lốp cứng, khi ra khỏi pit tạm thời rơi xuống vị trí phía sau Owen. Ngay tại vòng đua tiếp theo, Winston và Owen lần lượt vào pit, lúc trở lại đường đua, Owen lại tạm thời chạy sau Charles.
Hunt hoàn thành một pha vào pit vô cùng đặc sắc ở vòng đua thứ mười chín, sau đó tiếp tục truy đuổi Winston trên đường đua chật hẹp. Cái kiểu theo đuổi sít sao và cảm giác căng thẳng khi vào cua, Hunt gần như dẫn trước nhưng rốt cục vẫn bị Winston giành lại ưu thế này khiến khán giả chảy mồ hôi đầy tay…
Hunt của lúc này như thể đã quên tiệt đây là một chặng đua, chỉ còn cảm thấy tất thảy năng lực phán đoán Winston thể hiện cũng như những cung đường hắn vẽ ra vô cùng thú vị. Được đọ sức với người con trai này khiến thần kinh Hunt trở nên linh hoạt và nhạy bén chưa từng có.
Mấy lần đọ sức trong đường cua, Hunt lúc nào cũng bị Winston chế ngự vào ngay những tích tắc cuối cùng. Dưới tình huống ấy, vậy mà hai người vẫn còn có thể lần lượt tạo ra những kỉ lục mới về tốc độ một vòng đua! Hunt càng lúc càng hưng phấn, uy hiếp cậu dành cho Winston cũng càng lúc càng trở nên rõ ràng.
“Cậu ta trưởng thành nhiều quá, mỗi lúc một sắc sảo, đã gác được cả đao lên cổ Winston rồi.” Audrey Wilson ngồi ở vị trí dành cho truyền thông lên tiếng cảm thán.
“Đúng vậy, ai có thể nghĩ được một thằng nhóc khi mới gia nhập F1 liên tiếp rơi xuống top cuối trong suốt ba chặng đua, lại có thế khiến tất cả những đội đua lớn thấp thỏm như bây giờ cơ chứ.” Ngài Cacho cũng tỏ vẻ tán thưởng.
Ngay khi Winston và Hunt đang so tài đến tóe lửa, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ép đối phương trèo lên vạch kẻ trắng, xe của Owen ở phía trước bỗng nhiên xoay tròn ở lề đường, thân xe nằm ngang hướng về phía đỉnh góc cua. Cũng chính lúc này, Winston là người lái xe vào góc cua ấy. Vì tranh đoạt vị trí trung tâm góc cua với Hunt, Winston rà phanh muộn, chiếc xe của hắn đâm về phía Owen với tốc độ nhanh nhất!
Hunt bám sát phía sau Winston trợn lớn mắt, vô thức hét lên: “Winston!!!!”
Winston phản ứng cực kỳ nhạy bén lập tức điều chỉnh phương hướng, tách ra khỏi Owen ngay khi suýt nữa sượt qua anh ta. Ai ngờ xe của Owen lại xoay thêm một vòng nữa vì hệ thống treo phía trước gặp trục trặc. Có thể thấy sau khi lướt qua Winston, anh ta sẽ đâm về phía Hunt đang vào cua ngay sau đó! Hunt cắn chặt hàm răng, lập tức chuyển hướng, thế nhưng góc cua này quá hẹp, cậu rất có khả năng sẽ không đủ không gian để né tránh!
Winston vốn đã sắp an toàn lại nhanh như chớp nghiêng thân xe va chạm với Owen. Thân trái của xe Winston đụng vào cánh gió trước của xe Owen, khiến những mảnh vỡ thoáng chốc văng tứ tán. Winston trực tiếp dùng thân xe cản lại Owen, khiến Owen leo lên kerb, giành cho Hunt khoảng trống để lái qua.
Cái chớp mắt khi vượt qua góc cua ấy, cậu tựa như cảm nhận được tất cả dư âm của lực nén mà Winston đã phải chịu đựng ập tới. Cả thế giới dường như điên cuồng vỡ vụn ngay trước mắt cậu. Trông thấy cánh gió trước của Owen hình như đâm vào cơ thể Winston, xương cốt toàn thân Hunt cũng tựa hồ đau đớn kịch liệt đến mức không cách nào chịu đựng nổi cùng người ấy.
Tích tắc ngắn ngủi xẹt qua Winston, Hunt có thể trông thấy hắn đang ra hiệu với mình: Đi!
Trái tim căng lên, Hunt đã không còn cơ hội quay đầu nữa rồi.
Winston thì sao?
Winston ra sao rồi?
Hunt chỉ muốn nhìn thấy hắn! Cậu điên cuồng tăng tốc, cậu nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành vòng đua này mới có thể biết hắn ra sao!
Winston… Winston…
Đầu Hunt tràn ngập hình ảnh người con trai kia dùng thân xe cản lại Owen đang mất lái. Tất cả những mảnh vụn ấy như găm chặt vào thần kinh Hunt liên tiếp không ngừng.
Đau quá!
Đau đớn quá!
Charles chạy đầu tiên cũng mơ hồ cảm nhận được đằng sau xảy ra chuyện. Khi nhìn thấy phía sau có người đang điên cuồng truy đuổi, y ngạc nhiên nhận ra đó là Hunt! Hunt tựa như muốn đẩy Charles ra khỏi đường đua, có điều cậu luôn dừng lại ở giới hạn để không đến nỗi phạm quy. Sự đeo đuổi sát sao của cậu khiến Charles nghiến chặt răng. Chặng đua trước y đã thua Hunt rồi, lần này tuyệt đối không được như thế nữa! Rõ ràng đường đua này coi trọng kĩ thuật điều khiển hơn hẳn tốc độ, thế mà Charles lại không tiếc tăng tốc, chỉ hòng cản Hunt lại.
Cút ngay!
Tất cả cút ngay!!
Hunt chỉ muốn quay lại vị trí xảy ra sự cố ngay lập tức. Cậu cho rằng mình đã phát điên, chỉ mong có thể bứt tung mọi gông cùm, quay về bên cạnh người con trai ấy.
Lần đầu tiên Charles nảy sinh cảm giác bị kẻ khác dồn vào đường cùng, đã mấy lần suýt lái ra khỏi vạch trắng. Y không biết chuyện xảy ra vừa nãy là chuyện gì mà lại có thể khiến Hunt trở nên bất cần như vậy. Hunt có thể không để xảy ra bất cứ sai sót gì khi điều khiển xe với tốc độ cao thế này khiến Charles cảm thấy thật đáng sợ.
Cuối cùng, Hunt cũng quay trở lại được nơi xảy ra sự cố. Xe của Owen và Winston vỡ tan tành nằm bên ngoài kerb, trông thảm thương đến không nỡ nhìn, nhưng người đã không còn ở đó nữa.
Winston đâu rồi?
Hunt cắn chặt hàm răng, đầu óc trở nên trắng xóa, con đường đua trước mắt đã không còn ý nghĩa.
Giọng nói của Marcus truyền đến từ vô tuyến điện trong xe: “Hunt! Cậu nghe đây! Không được xúc động! Winston không sao, cậu ấy vừa gọi điện đến đây nhờ bọn tôi báo cho cậu— hãy thay cậu ấy hoàn thành chặng đua này!”
Những tư duy tán loạn thoáng cái đã quay trở về, cả thế giới cũng lùi lại ùa vào trong mắt. Cậu có thể tưởng tượng được điệu bộ Winston cầm điện thoại nói chuyện, hẳn hắn sẽ hơi rũ mi xuống, trông vừa bình tĩnh vừa chín chắn.
Hunt, thay tôi hoàn thành chặng đua này!
Hunt hít một hơi thật sâu, hàm răng cắn chặt đến nỗi vang lên tiếng lách cách.
Tôi sẽ hoàn thành chặng đua này! Tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để tới gặp anh!
Đường đua Marina Bay lên xuống trập trùng đòi hỏi rất cao ở tính năng của xe đua. Vào thời điểm Hunt bám sát Charles tiến vào đường đua trong phố, Enzo đội Lotus chạy phía sau lại xảy ra sự cố thân xe va chạm với xe của Penny đội Renault. Xe của Penny rơi mất kính chiếu hậu, thế nhưng mặt bên của xe Enzo lại chịu tổn hại, khiến Enzo bắt buộc phải từ bỏ cuộc chơi. Lúc này, chặng đua mới tiến hành được hơn hai phần năm, vậy mà tỷ lệ bỏ cuộc đã khiến biết bao người trong giới truyền thông không ngờ đến.
Trên đường đua trong phố chật hẹp, Hunt vẫn không ngừng tạo ra uy hiếp cho Charles. Khi cậu có ý đồ bứt lên, cự ly giữa hai xe nhỏ đến mức Marcus suýt nữa thì bật khóc: “Thằng nhỏ ngốc nghếch này định làm trò gì vậy? Đã nói với nó Winston không sao rồi còn gì? Thay cậu ta hoàn thành chặng đua, chứ có phải thay cậu ta chịu chết đâu!”
“Cứ tin vào Hunt đi, ngài Marcus. Hunt biết mình muốn làm gì, cũng biết mình nên làm gì. Những tay đua khác thường đưa ra những quyết định thiếu lý trí khi căng thẳng, còn Hunt… những khi hồi hộp, cậu ta sẽ vượt xa tưởng tượng của chúng ta.” Thẩm Xuyên đứng bên cạnh an ủi.
Một vòng nữa lại kết thúc, Hunt vẫn là tay đua gây nhiều sức ép nhất với Charles.
Nếu như vào năm vòng bị Hunt bám đuôi đầu tiên, Charles cảm thấy thằng nhóc này đang phát điên, thì bây giờ, Charles chỉ cảm thấy sợ hãi. Là điều gì đã khiến cho một thằng nhóc lần đầu tiên đua chính thức trên đường đua Marina Bay có thể khống chế đường và phanh vừa hoàn hảo vừa có tính công kích như thế? Mỗi lần đọ sức trên đường cua, cậu đều gửi cho Charles thư thông báo tử vong, không nghiền nát y không chịu dừng.
Charles và Hunt lần lượt vào pit lần thứ hai.
Donald chạy ngay phía sau nhân dịp này tạm thời vươn lên dẫn đầu, thế nhưng Charles vừa ra khỏi pit đã đoạt lại vị trí vào vòng đua thứ hai. Hunt cũng ngay lập tức vượt qua Donald, cách cậu vượt mặt khiến Donald tức đến lộn cả ruột: “Được! Được! Nhóc con, chúc cậu thuận buồm xuôi gió!”
Hunt chỉ cảm thấy dường như có một nguồn sức mạnh nào đó đang dần tích tụ lại bên trong cơ thể mình. Một vòng, một vòng rồi lại một vòng, tâm tư cậu như thủy triều từng đợt vỗ bờ, rõ ràng đến từ một nơi xa xôi, đã vượt qua biết bao sóng gió, thế nhưng lúc vỗ vào vách đá vẫn mạnh mẽ không yếu đi chút nào.
Lại đến một góc cua tốc độ thấp, Hunt thực hiện vượt mặt thêm lần nữa. Charles cắn chặt hàm răng, giữ vững khoảng cách ưu thế, vậy mà đến khi thoát cua, hai xe vẫn gần như là sóng vai! Charles tăng tốc trên đoạn đường thẳng nhưng không thể bỏ rơi được Hunt, hai người lại tiếp tục so tài trên đường cua, khiến mặt đường cũng gần như bốc cháy khi ma sát với bánh xe. Giờ đây, sự chú ý của truyền thông đều dồn cả vào màn cạnh tranh quán quân của Charles và Hunt!
“Đáng sợ quá! Đua xe kiểu này… sẽ khiến cậu ấy gặp chuyện mất! Lúc này phải giữ bình tĩnh mới được!” Audrey Wilson nắm chặt tay, cô nhìn thấy rất rõ ràng cảnh tượng trong chớp mắt ấy: Winston đã sắp an toàn tránh được Lawrence Owen, thế nhưng phản ứng sau đó của hắn chắc chắn là vì cố ý muốn cản Lawrence Owen lại. Winston làm vậy chỉ vì một lí do, bảo vệ Hunt đang theo vào phía sau. Thế nhưng tất cả những gì Hunt làm bây giờ không còn có chút lý trí nào, thực sự phí hoài những hi sinh Winston đã làm cho cậu.
“Không… Evan Hunt không phải loại người sẽ mất lý trí trên đường đua chỉ vì kích động bởi bất cứ vấn đề gì. Ngược lại, kỹ thuật điều khiển của cậu ta đến nay vẫn không hề để lộ thiếu sót. Cẩn thận quan sát đường đi và cách thắng phanh của cậu ta mà xem, trên đường đua Marina Bay này, số lần lốp xe của cậu ta rời mặt đất thậm chí còn ít hơn các tay đua khác. Cậu ta muốn đánh bại Charles, cậu ta rất rõ mình đang làm gì.” Ngài Cacho chống cằm, mắt ánh lên sự tán thưởng không che giấu.
Cuộc đua đã tiến đến tám vòng cuối cùng. Hunt vẫn bám sát Charles như trước, mỗi lần thắng phanh khi vào cua sau của cậu lại muộn hơn lần trước một chút, thậm chí xe cậu còn men sát theo vạch kẻ trắng.
Charles nhận ra thằng nhóc này đang làm quen đường đua với một tốc độ nhanh đến kinh ngạc. Mỗi độ cong của góc cua, mỗi độ dài của đường thẳng đều bị kỹ thuật điều khiển của cậu chinh phục. Cậu không cần phải đắn đo về cái gọi là “kỹ thuật” nữa, tất cả chỉ cần tuân theo bản năng. Tay đua dựa vào bản năng để thi đấu là một chuyện vô cùng đáng sợ…
Thế nhưng Hunt… tôi và Owen đại diện cho cả một thời đại. Thời đại của chúng tôi sẽ không dễ dàng bị cậu vượt qua như thế đâu!
Charles và Hunt sau trước thay nhau khiến khán giả hò reo không ngớt. Cả đường đua như đã bị hai chiếc xe bẻ gãy. Hai người liên tiếp tạo ra những kỉ lục về tốc độ đua một vòng.
Màn so tài ở vòng đua chót cuối cùng cũng tới. Tất cả những tay đua khác trở thành phông nền, tiêu điểm của toàn trường đua dồn cả vào Charles và Hunt.
Máu nóng chảy rần rật nơi đầu ngón tay tựa như muốn thoát khỏi mọi ràng buộc, hô hấp của Hunt nén dưới yết hầu. Một phần ba vòng đua đã qua, Hunt vẫn chưa thể vượt qua Charles, thế nhưng ngay khi khán giả toàn trường đua đều cho rằng thắng bại đã phân, Hunt lại tăng mạnh tốc độ, mở rộng tuyến đường trên một góc cua tốc độ chậm. Trông cậu như thể sắp lao vào khu run off đến nơi! Người xem đứng bật dậy, Audrey Wilson nâng tay che hai mắt lại, thời gian như bị đảo lộn…
Cảm xúc của Hunt rơi xuống từ trên cao, tựa như vì cậu đã xông vào đáy bể sâu sắc trầm tĩnh nhất trong đôi mắt Winston vậy. Hai cánh tay điều khiển vô lăng, cả thế giới xoay tròn bên tai, cậu vượt qua đỉnh cua như một kỳ tích, giành trước một bước thoát cua, lao vào đoạn đường thẳng!
Marcus trợn mắt há mồm đứng bật dậy, ánh mắt của khán giả toàn trường đua như thể nổ tung.
Hunt điên cuồng lao đi trên đoạn đường thẳng như thể chọc thủng sự o bế của thời gian, Charles hết sức đuổi theo, hai người gần như đồng thời cán đích!
Thoáng chốc, thế giới bỗng trở nên yên tĩnh, tiếng động cơ gầm rú thoáng cái đã bị vô số những ánh nhìn kinh ngạc nhấn chìm. Cả thính lực và thị lực của Hunt đều như lập tức mất đi vào ngay thời khắc ấy. Trái tim cậu vẫn đang đập cuồng loạn, hô hấp cậu trở nên dồn dập, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng gào thét như phát điên của Marcus qua vô tuyến điện: “Hunt, Hunt!! Cậu là quán quân chặng này! Cậu nhanh hơn Charles 0.4 giây! Cậu thắng rồi! Thắng rồi!!”
Cuối cùng, cậu cũng rõ cái thứ cứ tích tụ mãi trong cơ thể là gì. Đó là nước mắt của cậu. Cậu kê đầu trên vô lăng, không nén nổi rơi nước mắt thấm ướt mũ bảo hiểm…
“Hunt! Cậu lái xe đi lĩnh giải đi! Hunt! Chúng ta phải mở champage chúc mừng thôi! Hunt… ôi… Hunt… Đời này tôi chưa từng mơ sẽ có một ngày như hôm nay…” Marcus nói năng lộn xộn.
Thế nhưng Hunt lại đáp bằng chất giọng khàn khàn và nghẹn ngào: “Winston… hắn đang ở đâu? Tôi muốn nghe hắn nói…”
Muốn nghe hắn khe khẽ gọi tên tôi. Muốn được hắn ôm vào lòng. Muốn nghe tiếng tim đập trong lồng ngực hắn. Mọi thứ thuộc về hắn… Hunt đều muốn cực kỳ.
“Winston… đang ở trong bệnh viện…”
Hunt ngồi bật dậy: “Ông nói… ông nói gì?”
Trái tim lạnh thấu, sự cuồng nhiệt đến khó thở trên đường đua bỗng chốc đông cứng lại. Cảm giác sợ hãi nhất thời nhấn chìm cậu.
“Cậu đừng lo, Hunt. Nghe tôi nói đây… hình như là cánh gió trước của xe Owen bắn vào thân xe của Winston, sau đó đập trúng vào vai Winston. Cậu ta đã tránh được rồi… có điều chắc cũng vì thế mà bị trật khớp vai hay cánh tay gì đó… Thế nhưng đảm bảo là không nghiêm trọng! Không chảy chút máu nào đâu! Đội ngũ bác sĩ cho rằng cậu ta nên đi kiểm tra toàn diện một lần, mà đây cũng là chuyện đương nhiên thôi! Chúng ta vẫn luôn giữ liên lạc với đội đua Ferrari, có kết quả gì, bọn họ sẽ báo cho chúng ta ngay lập tức.”
Hunt đã sắp không nắm nổi vô lăng nữa. Winston bị thương sao? Vai của hắn…
Thứ mà tuyển thủ đua xe cần nhất là thể lực và khả năng phản ứng, một vết thương cực kỳ nhỏ cũng có thể tác động đến năng lực, thậm chí ảnh hưởng đến cả cuộc đời của anh ta.
Hunt đang định lái xe về chỗ, cậu không muốn nhận giải nữa, cậu phải đến bệnh viện thôi… Đúng lúc này, vô tuyến điện lại truyền tới giọng của Winston. Winston đã kết nối điện thoại của hắn rồi truyền sang đây, giọng nói rất nhỏ, còn nghe thấy cả tiếng nhân viên trong đội đua của cậu đang cao giọng reo hò.
“Hunt, chúc mừng em giành được ngôi vị quán quân chặng này.”
Giọng nói của Winston vang lên, cho dù cả thế giới có huyên náo đến mức inh tai nhức óc, Hunt cũng vẫn có thể dễ dàng chắt lọc, tìm thấy tiếng nói của người ấy. Hunt hé miệng, nhưng rồi lại nhận ra mình chẳng thốt nên lời.
“Hunt, em phải tham gia lễ trao giải, rồi đứng ở vị trí cao nhất hỏi thăm Charles giúp tôi.” Giọng nói của Winston vẫn trầm tĩnh như trước giờ, thế nhưng lại ấm áp đến mức khiến mắt Hunt nóng bừng lên.
“… Được.”
“Em nhất định phải cười cho thật tự tin vào, tôi sẽ quan sát em đấy. Tôi cũng đã nhờ chị Anne chụp ảnh cho em rồi.”
“Được.” Hunt gắng sức trả lời.
“Đừng có để tay chữ V, trông ngốc lắm.”
“Được.” Hunt thoáng cái phì cười, thế nhưng nước trong mắt lại rơi càng nhiều hơn.
“Nhớ phải khoác tay lên vai Charles, làm thế, trông anh ta sẽ càng khó chịu hơn đấy.”
“… Anh xấu tính quá.” Hunt cười càng dữ dội.
“Tôi vốn chẳng phải người tốt lành gì.” Winston đáp lại.
Charles cũng vừa lúc lái xe tới bên cạnh Hunt. Y tức giận giơ ngón giữa với cậu rồi gào lên: “Nhóc con! Cậu còn định chết giẫm ở đây bao lâu nữa! Mọi người đều đang đợi cậu đấy!”
Hunt nắm chặt vô lăng hét trả: “Anh vội vàng thế làm gì! Anh cũng có phải quán quân đâu!”
“Mẹ kiếp!! Cậu muốn chết à!” Charles tức xì cả khói.
“Vậy anh đâm tôi đi!”
“Cậu cứ đắc ý tiếp đi! Chặng sau tôi sẽ bắt cậu khóc tu tu!”
Đây không phải là lần đầu tiên Hunt đứng ở bục trao giải, thế nhưng lại là lần đầu tiên cậu đứng ở vị trí cao nhất. Cậu đã lập nên lịch sử của mùa giải F1 năm nay, khi một tay đua thuộc một đội đua trung bình nhỏ giành được ngôi vị quán quân chặng.
Charles đứng vị trí thứ hai, Donald đứng vị trí thứ ba. Donald giành được thứ hạng thế này mà nước mắt ngắn dài. Lúc chụp ảnh, Hunt khoác vai Donald đang cười toe cười toét, nhưng đến khi vươn tay còn lại quàng lên vai Charles, người này quả nhiên huých vai một cú rất thô bạo.
“Nhóc con định làm trò gì? Bỏ tay ra!”
“Chụp ảnh chứ gì!” Hunt trả lời một cách đương nhiên.
“Chụp ảnh cũng không cần khoác vai!”
“Truyền thông sẽ cho rằng chúng ta không hòa hảo mất.” Hunt nhỏ giọng nói.
“Tôi với cậu vốn không hề hòa hảo!” Chân mày Charles đã nhíu xệch.
“Bọn họ sẽ còn nói anh hẹp hòi, không chịu nổi việc tôi thắng anh.”
Charles biết đây không phải ảo giác, giọng nói của Hunt nghe thật là đê tiện. Y chỉ còn cách để cánh tay Hunt tùy ý đè lên vai mình: “Thằng nhóc thối tha, đắc ý đến chết đi!”
“… Có gì mà đắc ý đâu… người quan trọng nhất của tôi không ở đây.”
Chỉ là một câu nói rất khẽ, Hunt cho rằng Charles sẽ không nghe thấy, ai ngờ người này lại quay mặt đi, vành mắt hình như cũng đỏ hồng. Đúng vậy, sao cậu có thể quên được, Owen cũng gặp chuyện mà. Hai người họ đã là đối thủ suốt mười mấy năm, Charles lúc này hẳn cũng đang vô cùng lo lắng.
Nghi thức trao giải kết thúc là tới thời gian truyền thông phỏng vấn. Có điều, Hunt lấy đâu ra tâm trạng để mà phỏng vấn nữa? Cậu đi tới trước mặt Marcus, vừa định mở miệng, Marcus đã vỗ vai cậu: “Còn đứng ngây ở đây làm gì? Winston đã kiểm tra xong rồi, cậu ta chỉ bị thương nhẹ mà thôi, không gây ảnh hưởng gì tới cuộc đời đua xe của cậu ta hết! Mỗi tội pha va chạm này làm tiêu tùng mất một chiếc Ferrari, tên Miller kia hẳn là đau lòng rớt nước mắt mất!”
Nghe Winston không sao, Hunt cuối cùng cũng không phải cố giả vờ nặn ra một nụ cười nữa.
“Cậu ta quay về khách sạn rồi. Phỏng vấn sau chặng đua cứ giao cho tôi và giám đốc truyền thông là được! Tôi chuẩn bị xe đưa cậu đi cả rồi đấy! Nhanh chân nhanh tay lên đi!”
Bây giờ, khu vực của đội đua Marcus đã bị giới truyền thông vây chặt như nêm. Hunt thuần thục cởi đồ đua xe, thay bộ áo liền quần của kỹ sư do trợ lý mang tới, đội mũ lưỡi trai sùm sụp rồi theo mấy kỹ sư khác chui ra khỏi vòng vây. Sau đó, cậu nhìn thấy Thẩm Xuyên đang ngồi trên xe chờ mình.
“Ê, Hunt, tôi biết cậu lái xe rất giỏi, thế nhưng lần này cứ để tôi đưa đi.” Thẩm Xuyên vẫy vẫy tay.
Lòng Hunt cảm thấy thật ấm áp, ai ai cũng nghĩ cho cậu, từ Marcus cho tới Thẩm Xuyên. Bọn họ nhất định lo Hunt sẽ gặp tai nạn trên đường nếu lái xe trong tình trạng kích động mất.
Hunt vẫn luôn thấp thỏm cực kỳ. Cậu không biết đến khi gặp được Winston, mình nên nói những gì.
Là “cảm ơn” sao?
Trước mặt người con trai ấy, hai chữ “cảm ơn” là quá nông cạn. “Cảm ơn” thậm chí còn không phù hợp với tình cảm sâu trong lòng Hunt dành cho Winston. Mũi chân Hunt đang run rẩy, ngón tay chốc chốc lại gõ cửa kính xe, chốc chốc lại vặn cổ tay, dáng vẻ đứng ngồi không yên.
Winston quả nhiên hơi ngẩn người, nhưng lại lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh: “Nicky hay Owen nói cho em thế?”
“Sao nào? Anh định trả đũa người ta à?” Dù là Nicky hay Owen, Hunt cũng rất vui vẻ khi thấy hai kẻ đó bị quả báo. Mà… từ từ đã, thôi thì bỏ qua cho Nicky đi, dù sao tên đó cũng đã cung cấp cho mình một thông tin vô cùng quan trọng.
“Câu lạc bộ thuộc về tôi, em tiêu tiền ở đó thì hiển nhiên em phải trả tiền cho tôi rồi, không phải sao? Hơn nữa cho tới giờ, tôi cũng đã lấy một cắc nào của em đâu.”
Winston nói hợp tình hợp lý, Hunt không cách nào phản bác.
“Ồ, vậy có phải anh đã đứng trong phòng điều khiển quan sát tôi và Nicky làm gì nói gì từ đầu đến cuối không?” Hunt hếch cằm, dù sao cậu cũng có lý trong chuyện này chứ?
“Nếu tôi không nhìn thấy, làm sao tôi biết em thích đôi mắt của tôi? Làm sao chắc chắn được bao nhiêu tâm huyết tôi dành ra để tiếp cận em là có tác dụng? Làm sao biết thực ra em và Nicky chẳng làm gì với nhau, em không hề có hứng thú với hắn?”
Winston hỏi một câu tiến một bước, rõ ràng chẳng có ý đồ bức ép, thế mà lại khiến Hunt cảm thấy mình thấp hơn hắn cả một cái đầu. Cho đến khi lưng chạm vào tường, Hunt mới vô thức nuốt một ngụm nước bọt, có điều cậu vẫn nhìn thẳng vào mắt Winston như trước.
Khi biết người con trai này thực sự đã không từ mọi phương thức để chiếm hữu từng hướng đi trong cuộc sống của mình, theo lý, cậu phải cảm thấy sợ hãi mới đúng, thế nhưng lúc này, Hunt lại chẳng hề có cảm giác như khi đối diện với Merlin. Ngược lại, cậu cảm thấy, phải chăng ngoại trừ đua xe, Winston đã dồn hết tinh lực cho mình?
Có thể là vì nhìn thấy quyết tâm không chịu thỏa hiệp trong ánh mắt Hunt, Winston chầm chậm cúi đầu xuống, tựa trán vào trán cậu: “Đừng giận tôi.”
Hunt không nói gì.
“Em thích chơi bời, không phải sao? Vì thế tôi mới dùng cách đó để tiếp cận em. Rất bình thường còn gì.”
“Nếu không muốn tôi giận, anh cũng không được để tâm đến những bức ảnh chụp tôi và Owen nữa!”
“Được.” Winston nhắm mắt gật đầu.
“Nếu đã không để tâm nữa, tối nay phải ngủ với tôi.” Cảm giác áy náy vì trước đây mình đã bàn bạc với Owen cách phản công bỗng bay biến hết theo làn gió.
“Hunt…” Winston cau mày: “Tôi đã nói rồi, tôi không nhịn được.”
Trước đây nghe câu này, có lẽ Hunt sẽ cảm thấy nguy hiểm, cảm thấy lưng cũng bắt đầu đau, thế nhưng bây giờ, cậu lại cảm thấy… có chút đắc ý: “Không nhịn được cũng phải nhịn.” Nói rồi, cậu tay vào túi đi ngang qua người Winston.
Vì thế, buổi tối hôm ấy của Hunt là buổi tối của sự dày vò…
Hai người về tới khách sạn đã là hai giờ sáng. Hunt thay quần áo rộng rãi xong là chui ngay vào chăn, Winston lại cứ thong thả thay đồ. Hunt dựa vào đầu giường, vuốt cằm thưởng thức tấm lưng của Winston, sau đó lên giọng: “Ê— anh cởi nhanh lên chút được không? Dù sao cũng phải ngủ cạnh tôi thôi!”
Sao lại chưa bao giờ cảm thấy đắc ý như bây giờ nhỉ?
“Em sẽ hối hận đấy.” Winston nói.
“Anh yên tâm, tôi sẽ hối hận trong mơ.” Hunt gật gù đáp.
Winston cũng chui vào chăn, nhấc tay tắt đèn đầu giường: “Ngủ đi.”
“Ừ, trước khi ngủ hôn một cái.”
Winston vốn còn cố gắng giữ khoảng cách, kết quả Hunt lại xông tới, dùng nửa người đè lên người hắn.
“Hunt!” Winston thấp giọng cảnh cáo.
“Tham gia trận phân hạng lâu thế rồi, chỗ đó của anh chắc chắn cũng sẽ mệt! Chúng ta chỉ hôn một cái thôi thì có vấn đề gì! Không phải anh thích hôn tôi lắm sao?”
Môi Hunt chỉ vừa mới chạm khẽ vào gò má Winston, tên này đã tránh mặt đi thật. Hunt trực tiếp vươn tay giữ lấy cằm Winston, kiên quyết hôn lên môi hắn.
Hôm nay Nicky còn khen mình nam tính cơ mà!
Ai ngờ còn chưa đến ba giây, Winston đã thình lình tóm lấy vai Hunt, đè hẳn lên người cậu. Nụ hôn mạnh bạo đã khơi thông dục vọng chiếm hữu Winston kìm nén bấy lâu, Hunt để hắn hôn đến mức hoa mắt chóng mắt, đồng thời cũng cảm nhận được nguy hiểm, bởi cái chỗ kia kia của Winston đã nóng chẳng khác gì đốt lửa trên người cậu.
Mịa!! Sau trận phân hạng mà anh vẫn còn tinh lực thế à!
Tay Hunt bị Winston túm chặt kéo xuống dưới, Hunt giãy giụa muốn thu tay về, Winston lại dùng sức mạnh như muốn bóp nát cổ tay cậu.
“Làm giúp tôi.” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói bên tai Hunt.
“Anh tự làm đi!”
“Nếu để tôi tự làm, tôi sẽ đi vào đấy.” Winston chỉ nói thôi mà cũng rất dùng sức, Hunt đơ cả người, chỉ có thể vừa để tên kia hôn điên cuồng, vừa giúp hắn giải quyết.
Má nó! Ngày mai còn phải cầm vô lăng đó!
Hunt vốn còn muốn mượn cơ hội này để dằn vặt Winston, ai ngờ đâu rốt cục lại bị người ta dằn vặt lại!
Ngày hôm sau, Hunt ngủ liền một mạch tới gần bữa trưa, khi tỉnh dậy thì Winston đã không còn ở cạnh nữa rồi. Hunt vươn tay chạm vào vị trí người kia đã từng nằm, vẫn còn hơi ấm, rõ ràng hắn đã ở lại đây với cậu rất lâu.
Trước trận đua chính, những đội đua lớn như Ferrari tất nhiên phải có những sắp xếp kỹ thuật cuối cùng, Winston không thể tự do như Hunt được. Giấy nhớ trên đầu giường có nét chữ của Winston: “Chờ được đọ sức với em”. Hunt lướt ngón tay qua đó, cảm nhận được vết hằn của nét chữ, khóe môi liền khẽ nhếch lên.
Buổi chiều, Hunt cùng cả đội quay trở lại trường đua. Lượt đua này sẽ bắt đầu vào tám giờ tối. Truyền thông đang đưa tin trước trận đấu, khán giả không kìm nổi sự hào hứng trong lòng, cả đất nước Singapore cũng như sôi sục.
Hunt ngồi ngả người lên lưng ghế, hít sâu một hơi. Hai chân cậu vờ như đang điều khiển bộ ly hợp, hai tay thì nắm chặt vô lăng. Đường đua Marina Bay có một mặt xinh đẹp, nhưng cũng có một mặt vô tình. Đường đua chật hẹp và những góc cua nguy hiểm khiến cho tay đua một khi lái quá mau sẽ rất dễ mất lái, thậm chí ở cuối những đoạn đường thẳng, nếu đua với tốc độ quá nhanh hoặc không thắng phanh kịp thời, tay đua còn có nguy cơ văng ra ngoài biển. Cậu nhất định phải hoàn thành chặng đua. Hunt biết mình phải vượt qua được Winston trên đường đua này mới thực sự có ý nghĩa.
Trận đua sắp bắt đầu, Hunt liếc nhìn chiếc Ferrari màu đỏ ở phía trước, ánh mắt như đốt lửa. Nếu như lần này tôi có thể thắng anh, tôi sẽ để anh muốn làm gì thì làm, coi như quà đền bù, được không?
Hunt nhếch khóe môi lên cao, ánh mắt lại càng thêm sắc bén. Nháy mắt khi năm ngọn đèn đều đã tắt phụt, Hunt lao về phía trước. Charles ở vị trí pole giữ vững ưu thế, phóng thẳng đến góc cua đầu tiên mà không cho Owen đang bám sát phía sau chút cơ hội uy hiếp nào. Owen đua cẩn thận nhưng tốc độ không vì thế mà chậm lại, cung đường trôi chảy giúp anh ta duy trì khoảng cách với Winston ở phía sau.
Hunt có ý đồ vượt qua Winston trên góc cua chật hẹp, nhưng bao nhiêu kế hoạch và mưu tính đều bị cậu ném ra sau đầu, chỉ còn lại bản năng chi phối. Thành viên trong đội đua Marcus cứ tưởng đây chỉ là một lần thử nghiệm của Hunt trên đường đua Marina Bay, riêng Winston đang bị cậu theo đuôi thì rất rõ ràng: Hunt đã kéo bức màn đấu tranh rồi!
Hunt khống chế đường đua rất sắc sảo, Winston cực lực phòng thủ, thậm chí còn phải giảm tốc độ vì suýt lao khỏi vạch kẻ đường, thế nhưng hắn lại nhanh chóng ổn định đường đi, tử thủ vị trí. Dưới con mắt của khán giả, điều Winston làm trong thoáng chốc vừa rồi có vẻ cực kỳ mạo hiểm, chỉ có mình Hunt biết, tên kia chắc chắn là cố ý!
Vào cái lúc Hunt nảy sinh ý đồ vượt mặt Winston, Enzo đội Lotus phía sau cũng đang theo sát, đồng thời tìm cơ hội vượt qua cậu. Lần đọ sức trước đây khiến Enzo nhận ra mình không thể coi thường năng lực phòng thủ của cậu tiểu tướng trẻ tuổi này được, vì chỉ cần một chút sơ sẩy, người theo đuôi sẽ đánh mất tuyến đường đẹp nhất cho vòng đai phòng thủ của cậu ngay. Trong một góc cua chậm, Enzo định vượt qua Hunt, thế nhưng Hunt lập tức điều chỉnh đường đi, linh hoạt thoát cua, mà xe Enzo lại lái vượt ra ngoài vạch kẻ một khoảng lớn, khiến Enzo suýt nữa thì không thể tiếp tục thi đấu.
Vòng đua thứ mười bảy, Charles vào pit thay lốp cứng, khi ra khỏi pit tạm thời rơi xuống vị trí phía sau Owen. Ngay tại vòng đua tiếp theo, Winston và Owen lần lượt vào pit, lúc trở lại đường đua, Owen lại tạm thời chạy sau Charles.
Hunt hoàn thành một pha vào pit vô cùng đặc sắc ở vòng đua thứ mười chín, sau đó tiếp tục truy đuổi Winston trên đường đua chật hẹp. Cái kiểu theo đuổi sít sao và cảm giác căng thẳng khi vào cua, Hunt gần như dẫn trước nhưng rốt cục vẫn bị Winston giành lại ưu thế này khiến khán giả chảy mồ hôi đầy tay…
Hunt của lúc này như thể đã quên tiệt đây là một chặng đua, chỉ còn cảm thấy tất thảy năng lực phán đoán Winston thể hiện cũng như những cung đường hắn vẽ ra vô cùng thú vị. Được đọ sức với người con trai này khiến thần kinh Hunt trở nên linh hoạt và nhạy bén chưa từng có.
Mấy lần đọ sức trong đường cua, Hunt lúc nào cũng bị Winston chế ngự vào ngay những tích tắc cuối cùng. Dưới tình huống ấy, vậy mà hai người vẫn còn có thể lần lượt tạo ra những kỉ lục mới về tốc độ một vòng đua! Hunt càng lúc càng hưng phấn, uy hiếp cậu dành cho Winston cũng càng lúc càng trở nên rõ ràng.
“Cậu ta trưởng thành nhiều quá, mỗi lúc một sắc sảo, đã gác được cả đao lên cổ Winston rồi.” Audrey Wilson ngồi ở vị trí dành cho truyền thông lên tiếng cảm thán.
“Đúng vậy, ai có thể nghĩ được một thằng nhóc khi mới gia nhập F1 liên tiếp rơi xuống top cuối trong suốt ba chặng đua, lại có thế khiến tất cả những đội đua lớn thấp thỏm như bây giờ cơ chứ.” Ngài Cacho cũng tỏ vẻ tán thưởng.
Ngay khi Winston và Hunt đang so tài đến tóe lửa, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ép đối phương trèo lên vạch kẻ trắng, xe của Owen ở phía trước bỗng nhiên xoay tròn ở lề đường, thân xe nằm ngang hướng về phía đỉnh góc cua. Cũng chính lúc này, Winston là người lái xe vào góc cua ấy. Vì tranh đoạt vị trí trung tâm góc cua với Hunt, Winston rà phanh muộn, chiếc xe của hắn đâm về phía Owen với tốc độ nhanh nhất!
Hunt bám sát phía sau Winston trợn lớn mắt, vô thức hét lên: “Winston!!!!”
Winston phản ứng cực kỳ nhạy bén lập tức điều chỉnh phương hướng, tách ra khỏi Owen ngay khi suýt nữa sượt qua anh ta. Ai ngờ xe của Owen lại xoay thêm một vòng nữa vì hệ thống treo phía trước gặp trục trặc. Có thể thấy sau khi lướt qua Winston, anh ta sẽ đâm về phía Hunt đang vào cua ngay sau đó! Hunt cắn chặt hàm răng, lập tức chuyển hướng, thế nhưng góc cua này quá hẹp, cậu rất có khả năng sẽ không đủ không gian để né tránh!
Winston vốn đã sắp an toàn lại nhanh như chớp nghiêng thân xe va chạm với Owen. Thân trái của xe Winston đụng vào cánh gió trước của xe Owen, khiến những mảnh vỡ thoáng chốc văng tứ tán. Winston trực tiếp dùng thân xe cản lại Owen, khiến Owen leo lên kerb, giành cho Hunt khoảng trống để lái qua.
Cái chớp mắt khi vượt qua góc cua ấy, cậu tựa như cảm nhận được tất cả dư âm của lực nén mà Winston đã phải chịu đựng ập tới. Cả thế giới dường như điên cuồng vỡ vụn ngay trước mắt cậu. Trông thấy cánh gió trước của Owen hình như đâm vào cơ thể Winston, xương cốt toàn thân Hunt cũng tựa hồ đau đớn kịch liệt đến mức không cách nào chịu đựng nổi cùng người ấy.
Tích tắc ngắn ngủi xẹt qua Winston, Hunt có thể trông thấy hắn đang ra hiệu với mình: Đi!
Trái tim căng lên, Hunt đã không còn cơ hội quay đầu nữa rồi.
Winston thì sao?
Winston ra sao rồi?
Hunt chỉ muốn nhìn thấy hắn! Cậu điên cuồng tăng tốc, cậu nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành vòng đua này mới có thể biết hắn ra sao!
Winston… Winston…
Đầu Hunt tràn ngập hình ảnh người con trai kia dùng thân xe cản lại Owen đang mất lái. Tất cả những mảnh vụn ấy như găm chặt vào thần kinh Hunt liên tiếp không ngừng.
Đau quá!
Đau đớn quá!
Charles chạy đầu tiên cũng mơ hồ cảm nhận được đằng sau xảy ra chuyện. Khi nhìn thấy phía sau có người đang điên cuồng truy đuổi, y ngạc nhiên nhận ra đó là Hunt! Hunt tựa như muốn đẩy Charles ra khỏi đường đua, có điều cậu luôn dừng lại ở giới hạn để không đến nỗi phạm quy. Sự đeo đuổi sát sao của cậu khiến Charles nghiến chặt răng. Chặng đua trước y đã thua Hunt rồi, lần này tuyệt đối không được như thế nữa! Rõ ràng đường đua này coi trọng kĩ thuật điều khiển hơn hẳn tốc độ, thế mà Charles lại không tiếc tăng tốc, chỉ hòng cản Hunt lại.
Cút ngay!
Tất cả cút ngay!!
Hunt chỉ muốn quay lại vị trí xảy ra sự cố ngay lập tức. Cậu cho rằng mình đã phát điên, chỉ mong có thể bứt tung mọi gông cùm, quay về bên cạnh người con trai ấy.
Lần đầu tiên Charles nảy sinh cảm giác bị kẻ khác dồn vào đường cùng, đã mấy lần suýt lái ra khỏi vạch trắng. Y không biết chuyện xảy ra vừa nãy là chuyện gì mà lại có thể khiến Hunt trở nên bất cần như vậy. Hunt có thể không để xảy ra bất cứ sai sót gì khi điều khiển xe với tốc độ cao thế này khiến Charles cảm thấy thật đáng sợ.
Cuối cùng, Hunt cũng quay trở lại được nơi xảy ra sự cố. Xe của Owen và Winston vỡ tan tành nằm bên ngoài kerb, trông thảm thương đến không nỡ nhìn, nhưng người đã không còn ở đó nữa.
Winston đâu rồi?
Hunt cắn chặt hàm răng, đầu óc trở nên trắng xóa, con đường đua trước mắt đã không còn ý nghĩa.
Giọng nói của Marcus truyền đến từ vô tuyến điện trong xe: “Hunt! Cậu nghe đây! Không được xúc động! Winston không sao, cậu ấy vừa gọi điện đến đây nhờ bọn tôi báo cho cậu— hãy thay cậu ấy hoàn thành chặng đua này!”
Những tư duy tán loạn thoáng cái đã quay trở về, cả thế giới cũng lùi lại ùa vào trong mắt. Cậu có thể tưởng tượng được điệu bộ Winston cầm điện thoại nói chuyện, hẳn hắn sẽ hơi rũ mi xuống, trông vừa bình tĩnh vừa chín chắn.
Hunt, thay tôi hoàn thành chặng đua này!
Hunt hít một hơi thật sâu, hàm răng cắn chặt đến nỗi vang lên tiếng lách cách.
Tôi sẽ hoàn thành chặng đua này! Tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để tới gặp anh!
Đường đua Marina Bay lên xuống trập trùng đòi hỏi rất cao ở tính năng của xe đua. Vào thời điểm Hunt bám sát Charles tiến vào đường đua trong phố, Enzo đội Lotus chạy phía sau lại xảy ra sự cố thân xe va chạm với xe của Penny đội Renault. Xe của Penny rơi mất kính chiếu hậu, thế nhưng mặt bên của xe Enzo lại chịu tổn hại, khiến Enzo bắt buộc phải từ bỏ cuộc chơi. Lúc này, chặng đua mới tiến hành được hơn hai phần năm, vậy mà tỷ lệ bỏ cuộc đã khiến biết bao người trong giới truyền thông không ngờ đến.
Trên đường đua trong phố chật hẹp, Hunt vẫn không ngừng tạo ra uy hiếp cho Charles. Khi cậu có ý đồ bứt lên, cự ly giữa hai xe nhỏ đến mức Marcus suýt nữa thì bật khóc: “Thằng nhỏ ngốc nghếch này định làm trò gì vậy? Đã nói với nó Winston không sao rồi còn gì? Thay cậu ta hoàn thành chặng đua, chứ có phải thay cậu ta chịu chết đâu!”
“Cứ tin vào Hunt đi, ngài Marcus. Hunt biết mình muốn làm gì, cũng biết mình nên làm gì. Những tay đua khác thường đưa ra những quyết định thiếu lý trí khi căng thẳng, còn Hunt… những khi hồi hộp, cậu ta sẽ vượt xa tưởng tượng của chúng ta.” Thẩm Xuyên đứng bên cạnh an ủi.
Một vòng nữa lại kết thúc, Hunt vẫn là tay đua gây nhiều sức ép nhất với Charles.
Nếu như vào năm vòng bị Hunt bám đuôi đầu tiên, Charles cảm thấy thằng nhóc này đang phát điên, thì bây giờ, Charles chỉ cảm thấy sợ hãi. Là điều gì đã khiến cho một thằng nhóc lần đầu tiên đua chính thức trên đường đua Marina Bay có thể khống chế đường và phanh vừa hoàn hảo vừa có tính công kích như thế? Mỗi lần đọ sức trên đường cua, cậu đều gửi cho Charles thư thông báo tử vong, không nghiền nát y không chịu dừng.
Charles và Hunt lần lượt vào pit lần thứ hai.
Donald chạy ngay phía sau nhân dịp này tạm thời vươn lên dẫn đầu, thế nhưng Charles vừa ra khỏi pit đã đoạt lại vị trí vào vòng đua thứ hai. Hunt cũng ngay lập tức vượt qua Donald, cách cậu vượt mặt khiến Donald tức đến lộn cả ruột: “Được! Được! Nhóc con, chúc cậu thuận buồm xuôi gió!”
Hunt chỉ cảm thấy dường như có một nguồn sức mạnh nào đó đang dần tích tụ lại bên trong cơ thể mình. Một vòng, một vòng rồi lại một vòng, tâm tư cậu như thủy triều từng đợt vỗ bờ, rõ ràng đến từ một nơi xa xôi, đã vượt qua biết bao sóng gió, thế nhưng lúc vỗ vào vách đá vẫn mạnh mẽ không yếu đi chút nào.
Lại đến một góc cua tốc độ thấp, Hunt thực hiện vượt mặt thêm lần nữa. Charles cắn chặt hàm răng, giữ vững khoảng cách ưu thế, vậy mà đến khi thoát cua, hai xe vẫn gần như là sóng vai! Charles tăng tốc trên đoạn đường thẳng nhưng không thể bỏ rơi được Hunt, hai người lại tiếp tục so tài trên đường cua, khiến mặt đường cũng gần như bốc cháy khi ma sát với bánh xe. Giờ đây, sự chú ý của truyền thông đều dồn cả vào màn cạnh tranh quán quân của Charles và Hunt!
“Đáng sợ quá! Đua xe kiểu này… sẽ khiến cậu ấy gặp chuyện mất! Lúc này phải giữ bình tĩnh mới được!” Audrey Wilson nắm chặt tay, cô nhìn thấy rất rõ ràng cảnh tượng trong chớp mắt ấy: Winston đã sắp an toàn tránh được Lawrence Owen, thế nhưng phản ứng sau đó của hắn chắc chắn là vì cố ý muốn cản Lawrence Owen lại. Winston làm vậy chỉ vì một lí do, bảo vệ Hunt đang theo vào phía sau. Thế nhưng tất cả những gì Hunt làm bây giờ không còn có chút lý trí nào, thực sự phí hoài những hi sinh Winston đã làm cho cậu.
“Không… Evan Hunt không phải loại người sẽ mất lý trí trên đường đua chỉ vì kích động bởi bất cứ vấn đề gì. Ngược lại, kỹ thuật điều khiển của cậu ta đến nay vẫn không hề để lộ thiếu sót. Cẩn thận quan sát đường đi và cách thắng phanh của cậu ta mà xem, trên đường đua Marina Bay này, số lần lốp xe của cậu ta rời mặt đất thậm chí còn ít hơn các tay đua khác. Cậu ta muốn đánh bại Charles, cậu ta rất rõ mình đang làm gì.” Ngài Cacho chống cằm, mắt ánh lên sự tán thưởng không che giấu.
Cuộc đua đã tiến đến tám vòng cuối cùng. Hunt vẫn bám sát Charles như trước, mỗi lần thắng phanh khi vào cua sau của cậu lại muộn hơn lần trước một chút, thậm chí xe cậu còn men sát theo vạch kẻ trắng.
Charles nhận ra thằng nhóc này đang làm quen đường đua với một tốc độ nhanh đến kinh ngạc. Mỗi độ cong của góc cua, mỗi độ dài của đường thẳng đều bị kỹ thuật điều khiển của cậu chinh phục. Cậu không cần phải đắn đo về cái gọi là “kỹ thuật” nữa, tất cả chỉ cần tuân theo bản năng. Tay đua dựa vào bản năng để thi đấu là một chuyện vô cùng đáng sợ…
Thế nhưng Hunt… tôi và Owen đại diện cho cả một thời đại. Thời đại của chúng tôi sẽ không dễ dàng bị cậu vượt qua như thế đâu!
Charles và Hunt sau trước thay nhau khiến khán giả hò reo không ngớt. Cả đường đua như đã bị hai chiếc xe bẻ gãy. Hai người liên tiếp tạo ra những kỉ lục về tốc độ đua một vòng.
Màn so tài ở vòng đua chót cuối cùng cũng tới. Tất cả những tay đua khác trở thành phông nền, tiêu điểm của toàn trường đua dồn cả vào Charles và Hunt.
Máu nóng chảy rần rật nơi đầu ngón tay tựa như muốn thoát khỏi mọi ràng buộc, hô hấp của Hunt nén dưới yết hầu. Một phần ba vòng đua đã qua, Hunt vẫn chưa thể vượt qua Charles, thế nhưng ngay khi khán giả toàn trường đua đều cho rằng thắng bại đã phân, Hunt lại tăng mạnh tốc độ, mở rộng tuyến đường trên một góc cua tốc độ chậm. Trông cậu như thể sắp lao vào khu run off đến nơi! Người xem đứng bật dậy, Audrey Wilson nâng tay che hai mắt lại, thời gian như bị đảo lộn…
Cảm xúc của Hunt rơi xuống từ trên cao, tựa như vì cậu đã xông vào đáy bể sâu sắc trầm tĩnh nhất trong đôi mắt Winston vậy. Hai cánh tay điều khiển vô lăng, cả thế giới xoay tròn bên tai, cậu vượt qua đỉnh cua như một kỳ tích, giành trước một bước thoát cua, lao vào đoạn đường thẳng!
Marcus trợn mắt há mồm đứng bật dậy, ánh mắt của khán giả toàn trường đua như thể nổ tung.
Hunt điên cuồng lao đi trên đoạn đường thẳng như thể chọc thủng sự o bế của thời gian, Charles hết sức đuổi theo, hai người gần như đồng thời cán đích!
Thoáng chốc, thế giới bỗng trở nên yên tĩnh, tiếng động cơ gầm rú thoáng cái đã bị vô số những ánh nhìn kinh ngạc nhấn chìm. Cả thính lực và thị lực của Hunt đều như lập tức mất đi vào ngay thời khắc ấy. Trái tim cậu vẫn đang đập cuồng loạn, hô hấp cậu trở nên dồn dập, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng gào thét như phát điên của Marcus qua vô tuyến điện: “Hunt, Hunt!! Cậu là quán quân chặng này! Cậu nhanh hơn Charles 0.4 giây! Cậu thắng rồi! Thắng rồi!!”
Cuối cùng, cậu cũng rõ cái thứ cứ tích tụ mãi trong cơ thể là gì. Đó là nước mắt của cậu. Cậu kê đầu trên vô lăng, không nén nổi rơi nước mắt thấm ướt mũ bảo hiểm…
“Hunt! Cậu lái xe đi lĩnh giải đi! Hunt! Chúng ta phải mở champage chúc mừng thôi! Hunt… ôi… Hunt… Đời này tôi chưa từng mơ sẽ có một ngày như hôm nay…” Marcus nói năng lộn xộn.
Thế nhưng Hunt lại đáp bằng chất giọng khàn khàn và nghẹn ngào: “Winston… hắn đang ở đâu? Tôi muốn nghe hắn nói…”
Muốn nghe hắn khe khẽ gọi tên tôi. Muốn được hắn ôm vào lòng. Muốn nghe tiếng tim đập trong lồng ngực hắn. Mọi thứ thuộc về hắn… Hunt đều muốn cực kỳ.
“Winston… đang ở trong bệnh viện…”
Hunt ngồi bật dậy: “Ông nói… ông nói gì?”
Trái tim lạnh thấu, sự cuồng nhiệt đến khó thở trên đường đua bỗng chốc đông cứng lại. Cảm giác sợ hãi nhất thời nhấn chìm cậu.
“Cậu đừng lo, Hunt. Nghe tôi nói đây… hình như là cánh gió trước của xe Owen bắn vào thân xe của Winston, sau đó đập trúng vào vai Winston. Cậu ta đã tránh được rồi… có điều chắc cũng vì thế mà bị trật khớp vai hay cánh tay gì đó… Thế nhưng đảm bảo là không nghiêm trọng! Không chảy chút máu nào đâu! Đội ngũ bác sĩ cho rằng cậu ta nên đi kiểm tra toàn diện một lần, mà đây cũng là chuyện đương nhiên thôi! Chúng ta vẫn luôn giữ liên lạc với đội đua Ferrari, có kết quả gì, bọn họ sẽ báo cho chúng ta ngay lập tức.”
Hunt đã sắp không nắm nổi vô lăng nữa. Winston bị thương sao? Vai của hắn…
Thứ mà tuyển thủ đua xe cần nhất là thể lực và khả năng phản ứng, một vết thương cực kỳ nhỏ cũng có thể tác động đến năng lực, thậm chí ảnh hưởng đến cả cuộc đời của anh ta.
Hunt đang định lái xe về chỗ, cậu không muốn nhận giải nữa, cậu phải đến bệnh viện thôi… Đúng lúc này, vô tuyến điện lại truyền tới giọng của Winston. Winston đã kết nối điện thoại của hắn rồi truyền sang đây, giọng nói rất nhỏ, còn nghe thấy cả tiếng nhân viên trong đội đua của cậu đang cao giọng reo hò.
“Hunt, chúc mừng em giành được ngôi vị quán quân chặng này.”
Giọng nói của Winston vang lên, cho dù cả thế giới có huyên náo đến mức inh tai nhức óc, Hunt cũng vẫn có thể dễ dàng chắt lọc, tìm thấy tiếng nói của người ấy. Hunt hé miệng, nhưng rồi lại nhận ra mình chẳng thốt nên lời.
“Hunt, em phải tham gia lễ trao giải, rồi đứng ở vị trí cao nhất hỏi thăm Charles giúp tôi.” Giọng nói của Winston vẫn trầm tĩnh như trước giờ, thế nhưng lại ấm áp đến mức khiến mắt Hunt nóng bừng lên.
“… Được.”
“Em nhất định phải cười cho thật tự tin vào, tôi sẽ quan sát em đấy. Tôi cũng đã nhờ chị Anne chụp ảnh cho em rồi.”
“Được.” Hunt gắng sức trả lời.
“Đừng có để tay chữ V, trông ngốc lắm.”
“Được.” Hunt thoáng cái phì cười, thế nhưng nước trong mắt lại rơi càng nhiều hơn.
“Nhớ phải khoác tay lên vai Charles, làm thế, trông anh ta sẽ càng khó chịu hơn đấy.”
“… Anh xấu tính quá.” Hunt cười càng dữ dội.
“Tôi vốn chẳng phải người tốt lành gì.” Winston đáp lại.
Charles cũng vừa lúc lái xe tới bên cạnh Hunt. Y tức giận giơ ngón giữa với cậu rồi gào lên: “Nhóc con! Cậu còn định chết giẫm ở đây bao lâu nữa! Mọi người đều đang đợi cậu đấy!”
Hunt nắm chặt vô lăng hét trả: “Anh vội vàng thế làm gì! Anh cũng có phải quán quân đâu!”
“Mẹ kiếp!! Cậu muốn chết à!” Charles tức xì cả khói.
“Vậy anh đâm tôi đi!”
“Cậu cứ đắc ý tiếp đi! Chặng sau tôi sẽ bắt cậu khóc tu tu!”
Đây không phải là lần đầu tiên Hunt đứng ở bục trao giải, thế nhưng lại là lần đầu tiên cậu đứng ở vị trí cao nhất. Cậu đã lập nên lịch sử của mùa giải F1 năm nay, khi một tay đua thuộc một đội đua trung bình nhỏ giành được ngôi vị quán quân chặng.
Charles đứng vị trí thứ hai, Donald đứng vị trí thứ ba. Donald giành được thứ hạng thế này mà nước mắt ngắn dài. Lúc chụp ảnh, Hunt khoác vai Donald đang cười toe cười toét, nhưng đến khi vươn tay còn lại quàng lên vai Charles, người này quả nhiên huých vai một cú rất thô bạo.
“Nhóc con định làm trò gì? Bỏ tay ra!”
“Chụp ảnh chứ gì!” Hunt trả lời một cách đương nhiên.
“Chụp ảnh cũng không cần khoác vai!”
“Truyền thông sẽ cho rằng chúng ta không hòa hảo mất.” Hunt nhỏ giọng nói.
“Tôi với cậu vốn không hề hòa hảo!” Chân mày Charles đã nhíu xệch.
“Bọn họ sẽ còn nói anh hẹp hòi, không chịu nổi việc tôi thắng anh.”
Charles biết đây không phải ảo giác, giọng nói của Hunt nghe thật là đê tiện. Y chỉ còn cách để cánh tay Hunt tùy ý đè lên vai mình: “Thằng nhóc thối tha, đắc ý đến chết đi!”
“… Có gì mà đắc ý đâu… người quan trọng nhất của tôi không ở đây.”
Chỉ là một câu nói rất khẽ, Hunt cho rằng Charles sẽ không nghe thấy, ai ngờ người này lại quay mặt đi, vành mắt hình như cũng đỏ hồng. Đúng vậy, sao cậu có thể quên được, Owen cũng gặp chuyện mà. Hai người họ đã là đối thủ suốt mười mấy năm, Charles lúc này hẳn cũng đang vô cùng lo lắng.
Nghi thức trao giải kết thúc là tới thời gian truyền thông phỏng vấn. Có điều, Hunt lấy đâu ra tâm trạng để mà phỏng vấn nữa? Cậu đi tới trước mặt Marcus, vừa định mở miệng, Marcus đã vỗ vai cậu: “Còn đứng ngây ở đây làm gì? Winston đã kiểm tra xong rồi, cậu ta chỉ bị thương nhẹ mà thôi, không gây ảnh hưởng gì tới cuộc đời đua xe của cậu ta hết! Mỗi tội pha va chạm này làm tiêu tùng mất một chiếc Ferrari, tên Miller kia hẳn là đau lòng rớt nước mắt mất!”
Nghe Winston không sao, Hunt cuối cùng cũng không phải cố giả vờ nặn ra một nụ cười nữa.
“Cậu ta quay về khách sạn rồi. Phỏng vấn sau chặng đua cứ giao cho tôi và giám đốc truyền thông là được! Tôi chuẩn bị xe đưa cậu đi cả rồi đấy! Nhanh chân nhanh tay lên đi!”
Bây giờ, khu vực của đội đua Marcus đã bị giới truyền thông vây chặt như nêm. Hunt thuần thục cởi đồ đua xe, thay bộ áo liền quần của kỹ sư do trợ lý mang tới, đội mũ lưỡi trai sùm sụp rồi theo mấy kỹ sư khác chui ra khỏi vòng vây. Sau đó, cậu nhìn thấy Thẩm Xuyên đang ngồi trên xe chờ mình.
“Ê, Hunt, tôi biết cậu lái xe rất giỏi, thế nhưng lần này cứ để tôi đưa đi.” Thẩm Xuyên vẫy vẫy tay.
Lòng Hunt cảm thấy thật ấm áp, ai ai cũng nghĩ cho cậu, từ Marcus cho tới Thẩm Xuyên. Bọn họ nhất định lo Hunt sẽ gặp tai nạn trên đường nếu lái xe trong tình trạng kích động mất.
Hunt vẫn luôn thấp thỏm cực kỳ. Cậu không biết đến khi gặp được Winston, mình nên nói những gì.
Là “cảm ơn” sao?
Trước mặt người con trai ấy, hai chữ “cảm ơn” là quá nông cạn. “Cảm ơn” thậm chí còn không phù hợp với tình cảm sâu trong lòng Hunt dành cho Winston. Mũi chân Hunt đang run rẩy, ngón tay chốc chốc lại gõ cửa kính xe, chốc chốc lại vặn cổ tay, dáng vẻ đứng ngồi không yên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.