Chương 70: Để tôi dạy em cách phản công
Tiêu Đường Đông Qua
26/12/2017
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hunt tùy ý để hai tay Winston hoạt động trên cơ thể mình. Cậu rất rõ, chỉ riêng nhiệt độ từ lòng bàn tay người kia thôi đã hoàn toàn chứng minh được hắn để ý tới mình đến mức nào.
Winston vốn chỉ nghiêng người cuối cùng cũng nhấc một chân, từng bước áp lên thân Hunt. Ngay cái lúc tay Winston nắm lấy quần bò của Hunt định kéo xuống, Hunt liền gồng người lên, thoáng chốc đã định làm động tác nghiêng mình né tránh. Tất cả đều tựa như phản ứng bản năng, hoặc cũng có thể là kết quả sau rất nhiều lần luyện tập cùng Owen. Có điều rốt cục Hunt cũng không trốn tránh, bởi cậu không còn muốn làm Winston buồn nữa. Winston dừng động tác, hai tay hắn chống hai bên tai Hunt, ánh mắt trầm lắng như mặt biển.
“Đây mới chính là nguyên nhân khiến em ở cùng Owen, đúng không?”
Hunt đờ người, biết mình đã bị Winston nhìn thấu.
“Trước đây anh ta dạy em cách quyến rũ tôi, còn bây giờ dạy em… cách cự tuyệt tôi.”
“Không phải! Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện cự tuyệt anh! Chưa từng!”
“Vậy tôi đã có thể ôm em chưa?” Winston hỏi.
Giọng điệu của hắn vẫn nhẹ nhàng như trước, là giọng điệu chỉ dùng khi nói chuyện với Hunt, thế nhưng lúc nào cũng có thể làm Hunt dễ dàng dao động. So với chuyện bị làm đến chết gì đó, cậu càng không nỡ để người kia đau lòng. Thậm chí đối với cậu, phiên chạy thử hay trận phân hạng cũng chẳng thể nào quan trọng bằng Winston được. Hunt ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt Winston mà nói: “… Rồi.”
Giây tiếp theo, quần áo của cậu liền bị cởi phăng, đến quần bò cũng không thoát khỏi số phận. Mọi hành động nối tiếp vùn vụt chẳng khác gì sóng cuộn biển gầm, Hunt nhắm tịt hai mắt, đến cả thở mạnh cũng không dám. Cậu cắn chặt hàm răng, cảm giác như bất cứ lúc nào mình cũng có thể lao khỏi đường đua với tốc độ cực nhanh, sau đó đâm vào khu run-off, vỡ thành bụi phấn.
Khi Winston dán sát vào cậu, trái tim cậu nhảy tọt từ cổ họng ra ngoài… Có điều, cậu không ngờ Winston lại chỉ dịu dàng hôn lên gò má mình.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện giết em… Cho nên em không cần tỏ vẻ thấy chết không sờn như vậy.”
Giọng nói sẽ sàng khiến Hunt lập tức hiểu ra tất thảy những điều Winston vừa làm chỉ là thăm dò. Hắn muốn biết rốt cục Hunt đã có thể tiếp nhận mình chưa, thế nhưng kết quả lại làm hắn thất vọng.
“Chúng ta cứ từ từ thôi.” Ngón tay Winston lướt qua xương mày Hunt: “Thực ra điều khiến em sợ hãi không phải là tôi sẽ làm em đau, thậm chí là bị thương… Em chỉ chưa quen giao hoàn toàn bản thân cho tôi mà thôi. Giao bản thân em cho tôi sẽ không khiến em đánh mất chính mình, cũng tuyệt đối không khiến em đánh mất tôi.”
Đôi mắt Hunt nóng bừng lên, yết hầu cũng run run. Rõ ràng những chuyện cậu đã làm khiến Winston không vui, hắn ngược lại lại là người an ủi cậu.
Người thân ra đi sớm khiến cậu đã sớm quen với việc chuyện gì cũng tự mình gánh chịu, thế mà bây giờ, Winston lại tình nguyện giúp cậu giải quyết tất cả phiền hà, bao dung cậu, trân trọng cậu. Nếu như cậu đã giao hết tất thảy những hy vọng và chờ mong trong cuộc sống của mình cho người con trai này rồi mà lại mất đi hắn… Hunt không biết mình sẽ phải chịu đựng như thế nào nữa. Cậu ôm lấy Winston thật chặt, dán sát vào người hắn rất lâu không muốn buông.
“Ngốc quá. Sau này đừng để Lawrence Owen dạy em cách áp đảo tôi nữa.”
“… Làm sao anh biết tôi nhờ Owen dạy chuyện này!” Hunt cực kỳ kinh ngạc. Lẽ nào tên Owen cặn bã kia phản bội cậu?
Winston thở dài một hơi: “Đầu óc em cũng chỉ nghĩ được những chuyện này thôi.”
Hunt nảy sinh cảm giác thất bại khi bị người kia coi thường.
“Lần sau nếu em muốn áp đảo tôi, tôi sẽ dạy em.” Đáy mắt Winston bây giờ chan chứa sự ấm áp và bao dung vô hạn mà Hunt hết lòng yêu mến, khác hẳn với sự hờ hững và khó đoán vừa rồi.
“Anh dạy tôi? Anh chắc chắn sẽ dạy tôi chuyện này á? Tôi không tin đâu!” Hunt trừng lớn mắt.
Winston hôn ngay lên môi cậu: “Nếu em muốn dựa vào vũ lực để áp đảo tôi thì quả là ngốc ngoại hạng.”
“Vì sao? Hai chúng ta đều là tuyển thủ đua xe, đều trải qua huấn luyện thể chất và sức mạnh, vì sao lần nào tôi cũng bị anh đánh bại cơ chứ?” Hunt đã suy tư trăm mối mà vẫn không thể giải thích nổi vấn đề này.
“Bởi tôi sử dụng các bộ phận cơ thể linh hoạt hơn em nhiều.” Winston trả lời.
“Tất cả các bộ phận sao?” Hunt ngoẹo đầu nhẹ giọng hỏi.
“Ừ.”
“Vậy thì hôn tôi đi. Đừng có làm như vừa nãy.”
Winston hơi sững người lại.
“Tôi biết vừa nãy anh tức giận… thế nhưng bây giờ anh hết giận rồi, vì thế… tôi muốn…”
Hunt còn chưa nói hết câu, Winston đã vươn lưỡi ra chạm vào môi trên của cậu. Cảm giác mềm ẩm thoáng qua rồi biến mất khiến Hunt lập tức mút vào. Rõ ràng cậu là người yêu cầu Winston hôn mình, vậy mà kết quả lại trở thành cậu chủ động hôn hắn, biến những luống cuống ban nãy thành nguyên nhân của những đòi hỏi giờ phút này. Winston nhắm hai mắt, đáp lại nụ hôn của Hunt, mãi cho đến khi Marcus gọi điện tới, hắn mới vươn cánh tay cầm điện thoại.
“A lô, hai cậu đã ở trong khách sạn rồi chứ?”
“Vâng, xin ông cứ yên tâm.” Winston lấy một tay chống người ngồi dậy, nhìn vào mắt Hunt mà nói.
Lúc này, mái tóc Winston hơi rối, cổ áo phông cũng trễ về một bên, lộ ra xương quai xanh gợi cảm. Hunt vô thức vươn tay chạm vào. Bàn tay Winston đặt bên tai Hunt nắm chặt lại. Hunt nghiêng đầu, đang định thò ngón tay vào cổ áo Winston, ai ngờ hắn lại đột nhiên xoay người siết lấy tay cậu.
“Vâng, tôi sẽ đưa Hunt tới đồn cảnh sát. Ngày mai gặp lại.” Winston đặt điện thoại xuống, cau mày nhìn Hunt: “Em muốn chết sao?”
Hunt lắc lắc đầu: “Ngủ! Chúng ta ngủ thôi!!”
Cậu xoay người định vòng tay ôm thắt lưng Winston, ai dè Winston lại đứng lên: “Em ngủ ở đây đi, tôi ra sô pha ngủ.”
“Vì sao?” Hunt ngồi bật dậy.
“Bởi tôi không nhịn được, còn em sẽ xách quần chạy mất.” Winston quay mặt đi, ánh mắt của hắn khiến Hunt thấy thật khó chịu.
“Tôi… tôi cũng có sợ anh đâu…” Lòng Hunt bắt đầu thất vọng.
“Tôi nói rồi, tôi sẽ không nhịn được.” Một khi Winston đã quyết định chuyện gì, không ai có thể thuyết phục nổi.
Suốt cả một đêm, Hunt cứ lật qua lật lại trên giường suốt, không tài nào ngủ được, dù rành rành Winston nằm cách cậu có mấy mét, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy được bóng lưng. Hắn nằm nghiêng trên sô pha, vì chân quá dài nên mắt cá chân vươn ra khỏi ghế. Trên người hắn có đắp thảm, thế nhưng vẫn có thể loáng thoáng nhận ra đường cong của thắt lưng. Hunt bỗng bắt đầu hoài nghi, phải chăng đây mới là hình phạt thực sự Winston dành cho mình?
Vì người con trai này đã yêu mình từ rất lâu rồi, Hunt không khỏi tưởng tượng: vào vô số những buổi đêm mình không biết trước đây, Winston có phải cũng giống như mình giờ này phút này, ruột gan cồn cào, khao khát trào dâng nhưng chỉ có thể cắn răng nín nhịn?
Hunt kéo chăn lên trùm qua đỉnh đầu. Nhiệt độ của hắn, hơi thở của hắn, cách hắn hôn mình, thậm chí đến cả động tác đầy ép buộc khi hắn kéo quần bò của mình xuống, Hunt bỗng lại thấy cực kỳ mong mỏi.
Không nhìn nữa! Ngủ! Ngủ! Ngủ!
Sáng sớm ngày hôm sau, Hunt được Winston gọi dậy. Hai người dùng bữa ở khách sạn xong liền đi tới đồn cảnh sát. Hunt và Winston sẽ được tách ra để trần thuật với cảnh sát những chuyện đã xảy ra tối hôm qua. Khi đến nơi, hai người bất ngờ nhìn thấy Owen.
“Ớ, Owen… sao anh cũng tới đây…”
Owen nhếch miệng cười đi tới trước mặt Hunt: “Nhóc thối, lần này tôi bị cậu hại quá thê thảm!”
“Cái gì…” Hunt đã hiểu đại khái vì sao Owen lại tới đây.
“Hóa ra antifan lúc nào cũng đe dọa tôi lại là fan cuồng của cậu! Vừa nãy tên Merlin đó đã thừa nhận rồi, vì luôn tưởng rằng tôi và cậu có quan hệ nên mới chĩa mũi nhọn vào tôi, bắt tôi rời xa cậu… Nhưng hẳn là tên đó đã chọn sai đối tượng rồi nhỉ!” Owen bất lực nhún nhún vai, sau đó nhìn sang Winston đầy ẩn ý.
Winston chẳng có biểu cảm gì, chỉ khi Owen định khoác tay lên vai Hunt, hắn mới lấy tay cản lại: “Những chuyện anh với Hunt làm khi ở cùng nhau, tôi đã biết cả rồi.”
Winston vừa nói xong, Hunt đã có cảm giác không ổn, mí mắt cũng giật giật.
“Ồ— vậy cậu định làm gì? Nhóc Hunt muốn đè cậu đấy.” Owen cười trên nỗi khổ của người khác.
“Về sau tôi sẽ dạy cậu ấy làm việc đó sao cho vui vẻ, còn những thủ đoạn vô dụng của anh, anh cứ giữ lại tự nghiền ngẫm đi.”
Owen nghẹn họng vì câu nói này, thế nhưng ngay lập tức, anh ta hồi phục vẻ bình tĩnh, lại mỉm cười như có như không: “Vậy cậu định làm sao để Hunt chấp nhận cậu? Nghe nói chỗ đó của cậu to bằng cả chai coca cơ à?” Owen hạ tầm mắt xuống: “Tôi không thể không lo cho hạnh phúc của hai cậu được.”
Winston nhìn về phía Hunt cúi gằm mặt đang định bỏ chạy. Hắn túm lấy cổ áo cậu, kéo cậu quay lại bên mình: “Anh không cần phải lo lắng về vấn đề này. Tôi giải quyết được.”
Hunt thừa nhận bản thân đang vô cùng kinh hãi… Anh giải quyết được? Anh định giải quyết thế nào đây? Chuyện này vốn không thể giải quyết được! Trừ phi anh để tôi nằm trên!
“Nếu anh còn dạy Hunt những thứ tào lao nữa, tuy tôi không thể đảm bảo lần nào cũng tống anh ra khỏi đường đua được, thế nhưng tôi đảm bảo sẽ làm được những chuyện khiến anh khó chịu trong mỗi chặng đua.”
Vẻ mặt Winston chẳng khác trước, vậy mà lại có thể khiến Hunt nhớ đến chuyện hắn chèn ép McGrady trước đây.
Owen cười khẽ rồi nhìn Hunt: “Tôi nói với cậu tên này sẽ ăn miếng trả miếng rồi mà, cậu đã tin chưa? Bây giờ cậu bắt cậu ta chịu đựng, sau này cậu ta sẽ đòi nợ ở trên giường.”
Nói xong, Owen liền huýt sáo bỏ đi. Hunt run rẩy nhìn Winston đang đứng bên cạnh, Winston lại nâng tay vỗ về gáy Hunt: “Tôi sẽ không làm vậy đâu.”
“Phù…” Hunt thở phào một hơi. Tuy Winston sẽ ăn miếng trả miếng, nhưng ít nhất, hắn sẽ thực hiện được những chuyện hắn đã đảm bảo.
“Có điều tôi sẽ bắt em phải yêu cầu tôi ôm lấy em.”
Nghe lọt câu này, Hunt liền cảm thấy mình như vừa bị sét đánh.
Khi hai người sắp rời khỏi đồn, Hunt lại nghe thấy tiếng Merlin gào thét: “Tôi yêu cậu ấy! Yêu cậu ấy! Vậy thì vì sao tôi không thể tặng cậu ấy hoa hồng! Vì sao tôi không thể làm đồ ăn cho cậu ấy! Vì sao tôi không thể đi tìm cậu ấy! Vì sao!”
Hunt dừng bước chân, vô thức ngoảnh mặt lại quan sát. Winston liền vươn tay, trực tiếp cản tầm nhìn của cậu. Hơi ấm bàn tay hắn lập tức chiếm cứ mọi suy nghĩ của Hunt: “Em xem, em cứ như vậy nên mới thu hút fan biến thái.”
“Hả?” Hunt xoay người: “Vì sao tôi lại thu hút fan biến thái?”
“Em quá đơn giản, không biết giữ khoảng cách với những người không quan trọng, khiến ai ai cũng cảm thấy có thể dễ dàng chiếm được em. Em cho Merlin hy vọng, rồi lại đáp trả hy vọng của Merlin, khiến tên đó nảy sinh những mộng tưởng đẹp đẽ, khiến tên đó cảm thấy em chính là người của mình. Ngay bây giờ, khi tên đó cao giọng gào thét yêu em, em sẽ lại mềm lòng, sẽ lại đắn đo không biết mình có nên trả lời không.”
Hunt biết Winston nói hoàn toàn đúng: “Có phải ngay từ lúc du ngoạn ở sa mạc Dubai, anh đã cảm thấy Merlin không bình thường?”
Đừng nghĩ Winston lúc nào cũng lạnh lùng mà lầm, ánh mắt của hắn chuẩn xác hơn cậu rất nhiều…
“Tôi không biết Merlin có bình thường không, nhưng tôi biết tình cảm tên đó dành cho em vượt qua tình cảm của một người hâm mộ. Vì thế, tôi rất đố kị.” Winston trả lời thật thản nhiên.
“Anh đố kị á? Anh là Vann Winston cơ mà… Anh mà cũng biết đố kị?” Hunt không thể tưởng tượng nổi, số lượng người hâm mộ Winston không hề ít hơn Charles và Owen đã xưng bá trong giới F1 suốt hơn mười năm trời, thế mà lúc đó hắn lại đố kị vì mình có một người hâm mộ nhiệt tình sao?
“Tôi đố kị vì em quá kiên nhẫn và dành nhiều thiện cảm cho tên đó. Còn tôi đã yêu thương em bao nhiêu năm như thế, mà lại chưa từng được đối xử như vậy.”
“Anh… anh yêu tôi rất nhiều năm? Làm gì có chuyện đó, đây là năm đầu tiên tôi tham gia F1 mà! Chẳng lẽ trước đây anh… anh quan tâm đến Karting? Tôi nhớ anh xuất thân từ F3 cơ mà!”
Winston không trả lời câu hỏi này, chỉ nâng tay chỉnh sửa những lọn tóc vểnh lên của Hunt: “Đến hôm nay tôi mới biết mình đố kị gì với Merlin.”
“Đố kị gì?”
“Tôi đố kị Merlin có thể điên cuồng mà không cần kiêng kị. Tất cả những chuyện Merlin muốn làm, tôi cũng đều muốn làm… Ví dụ như giây nào phút nào cũng dõi theo em, trả thù tất cả những người tiếp cận em, hoặc là lẻn vào phòng của em chẳng hạn.”
Hunt đột nhiên nhớ tới việc hai người vẫn thường lấy những đoạn đối thoại trong “Sát nhân tốc độ” ra để đùa cợt. Lẽ nào từng lời, từng lời đều là đáp án thực sự của Winston?
“Tôi muốn đối xử với em thật thô bạo, muốn báo thù em đã khiến tôi đánh mất chính mình, muốn em khóc vì tôi, muốn em cầu xin tôi tha thứ, muốn em nói với tôi rằng “Em xin lỗi, Winston, xin lỗi, làm sao em có thể không yêu anh cho được”. Thế nhưng tôi không thể làm như thế, bởi sự ghét bỏ của em chính là điểm trí mạng của tôi.” Winston không nói tiếp nữa. Hiếm khi lắm hắn mới nói với Hunt một đoạn dài đến vậy…
Người con trai này đứng chờ cậu dưới bầu trời Singapore xanh thẳm, khi những lọn tóc bị làn gió thổi hất lên, Hunt đột nhiên hiểu ra khoảng cách lớn nhất giữa mình và Winston trong quan hệ tình cảm này là gì. Winston yêu sâu đậm hơn cậu rất nhiều, còn cậu của bây giờ vẫn chưa thể nào bù đắp cho tất cả những gì hắn dốc sức và trả giá được.
Hunt tiến lên sóng vai cùng Winston, bước chân không nhanh không chậm. Thực ra, Winston à, mỗi một giây trôi qua, tôi đều phát hiện mình yêu anh nhiều hơn một chút. Hunt vươn tay, khẽ cầm lấy ngón tay Winston. Người kia không nói gì cả, cũng chỉ cong lại ngón tay mình.
Ngày hôm sau, phiên chạy thử trên đường đua Marina Bay bắt đầu.
Trước mắt, nhiệt độ trung bình của thành phố vào khoảng ba mươi độ, còn nhiệt độ của đường đua vào khoảng ba mươi ba. Thẩm Xuyên lãnh đạo đội kỹ sư căn cứ vào sự ảnh ảnh hưởng mật thiết của nhiệt độ mặt đường đua và không khí để điều chỉnh xe đua và một loạt những công năng khác. Trong chặng đua này, xe đua phải chuẩn bị mang theo khá nhiều nhiên liệu, tạo thêm gánh nặng cho lốp xe, có nghĩa là Hunt phải vào pit ít nhất hai lần, nếu xuất hiện tình huống đặc thù, không loại trừ khả năng phải vào pit đến lần thứ tư.
“Theo số liệu, mỗi năm, có đến gần một phần tư số tay đua phải bỏ cuộc tại đây. Đường đua này có tính thử thách rất cao.” Chuyên gia công nghệ nhắc nhở Hunt: “Tôi biết cậu liều mạng… nhưng lần này, cậu phải cẩn thận một chút. Điều chúng tôi mong đợi nhất không phải là cậu lại một lần nữa vượt mặt được tay đua lão làng như Charles, mà là cậu có thể an toàn hoàn thành chặng đua, bảo vệ được thành tích của mình trên bảng xếp hạng.”
“Vâng, tôi hiểu rồi.” Hunt gật đầu.
Chuyên gia công nghệ có chút kinh ngạc: nếu là vào mấy chặng đua trước, Hunt nhất định sẽ tỏ vẻ không cam tâm, cho rằng đội đua không tin tưởng mình, vậy mà lần này, ông có thể nhìn thấy được nét trưởng thành và sự trầm lắng của lý trí trong đôi mắt Hunt.
“Xem ra suốt ngày ở cạnh Winston cũng có điểm tốt.” Chuyên gia công nghệ cười nói.
“Hả? Tốt chỗ nào?”
“Lúc tĩnh lặng suy nghĩ, trông cậu càng ngày càng giống Winston.”
“Ông đừng nói câu này ra trước mặt Marcus nhé. Trái tim nhạy cảm của ông ấy sẽ cho rằng tôi muốn gia nhập Ferrari mất.” Hunt che miệng nhỏ giọng nói với chuyên gia công nghệ. Chuyên gia công nghệ ngẩn người hai giây rồi phì cười.
Phiên chạy thử thứ ba kết thúc, Hunt đã cảm thấy cực kì quen với con đường này. Trận phân hạng sắp sửa bắt đầu, Hunt theo lệ đi tìm nơi hút thuốc, có điều lần này, cậu lại quên mang bật lửa.
Hunt thở dài lôi điện thoại ra, chưa kịp nhắn tin hỏi xem Winston đang ở đâu, người kia đã tới ngồi xuống bên cạnh, chuẩn bị châm lửa giúp cậu rồi. Trước kia cứ tưởng hành động này là ăn ý, bây giờ Hunt đã hiểu, thực ra đây chính là sự cưng chiều Winston dành cho mình.
Hunt cầm điếu thuốc lên, ngậm hờ trong miệng: “Tôi nghĩ lần này có lẽ là lần cuối cùng tôi hút thuốc với anh trên đường đua rồi.”
“Em vốn không hút nhiều thuốc mà, định cai sao?” Winston bình thản hỏi.
Hunt nghiêng mặt sang, nhả một vòng khói về phía người kia, vậy mà hắn thậm chí không buồn chớp mắt.
“Anh thấy hôn nhau thì sao?” Hunt hỏi.
“Em đang an ủi tôi đấy à? Bởi em cho rằng tôi không vui vì chuyện của Merlin?”
“Không phải.” Hunt lắc lắc đầu: “Thời gian tôi ở bên anh cũng giống như thời gian một điếu thuốc cháy vậy, càng lúc sẽ càng ít đi. Nếu đã là như thế, chi bằng dùng khoảng thời gian hữu dụng để hôn nhau?”
Winston lấy điếu thuốc của Hunt hút một hơi: “Em chắc không?”
“Sao nào?”
“Tôi tưởng em thích dáng vẻ hút thuốc của tôi hơn nhiều.” Winston nhẹ giọng trả lời.
“…” Hunt ngớ cả người. Chẳng lẽ lần nào mình nhìn tên này hút thuốc, tên này cũng biết cả? Biết đâu hắn lại còn cực kì hưởng thụ cảm giác ấy nữa chứ? Mà thực ra, cả điệu bộ hắn rũ mắt hút thuốc lẫn dáng điệu ngón tay hắn đặt khẽ bên môi đều rất gợi cảm…
Winston nghiêng người trả điếu thuốc cháy còn một nửa về giữa khóe môi Hunt. Hunt vừa mới hé miệng, Winston đã rời điếu thuốc đi, thay thế bằng đôi môi mình… Đôi môi hắn rất ấm, vẫn luôn khiến Hunt cảm thấy tràn đầy chờ mong, dù có nếm qua bao nhiêu lần đi nữa.
“Gặp nhau trên đường đua.”
Winston quơ điếu thuốc bên môi Hunt, Hunt cắn chặt lấy điếu thuốc, nói với vẻ không vui: “Cẩn thận lần này bị tôi chen lên đấy!”
“Vậy sao? Vậy thì tôi sẽ chen vào.”
Cái từ “chen vào” này có ý lộ liễu quá, Hunt nhếch miệng cười.
Winston đã rất rõ ràng việc cậu sợ cái “anh bạn lớn” của hắn rồi. Trước khi chuyện của Merlin xảy ra, hắn vẫn còn có chút kiêng dè, thế nhưng bây giờ, hắn sẽ thẳng thừng bày tỏ ý muốn trước mặt cậu. Có lẽ hắn vẫn còn để tâm tới những “toan tính” của mình và Owen nhỉ? Hunt cảm thấy mình đã rơi tọt xuống một cái hố, đến quá nửa là không bò lên nổi.
Trận phân hạng diễn ra vào tối ngày hôm ấy.
F1 không quá được chú ý ở châu Á, vậy nhưng mảnh đất Singapore vẫn được đón tiếp không ít người hâm mộ từ khắp nơi trên thế giới. Trên tám mươi phần trăm số vé vào cửa đã được bán ra, vị trí ngồi trên ba khán đài nổi tiếng nhất đã được mua sạch. Hunt hít sâu một hơi, vừa nâng mắt lên là có thể trông thấy những biểu ngữ có tên mình lẫn vào giữa những hàng khán giả ken chật ních.
“Người hâm mộ cậu đúng thật càng lúc càng đông.” Kỹ sư cơ khí Mark cười nói.
“Ha ha…” Hunt bất đắc dĩ bật cười.
Phải chăng có càng nhiều người hâm mộ cũng có nghĩa là những người cực đoan và điên cuồng như Merlin sẽ càng nhiều? Cả Winston nữa, hắn đã từng nói, luận về sự điên cuồng, hắn chỉ có hơn chứ không hề kém Merlin.
Hunt nhìn bầu trời Singapore, nhắm hai mắt lại âm thầm cầu nguyện: Ước gì tôi có thể sóng vai cùng tiến với Vann Winston trong chặng đua này!
Ngay từ lượt đầu tiên, đường đua Marina Bay đã ra đòn phủ đầu với các đội đua. Tay đua Kurt của đội Williams mắc sai lầm ở góc cua số Bảy, suýt nữa còn liên lụy đến Maiden của Force India. Winston bảo vệ vị trí dẫn đầu, Owen bám đuôi, ngay phía sau là Hunt và Charles đang cạnh tranh vị trí thứ ba và thứ tư. Ba phút cuối cùng, Hunt kìm chân được Charles, chiếm lấy vị trí thứ ba.
Lượt thứ hai bắt đầu, Owen và Hunt cạnh tranh thứ hạng kịch liệt. Sau khi thay xong lốp mềm, Owen đã lập được thành tích kinh người bứt phá khỏi Hunt, thậm chí còn vượt qua Winston ở cuối lượt đua.
(Lốp xe là một trong những bộ phận quan trọng nhất của một chiếc xe đua, góp phần quyết định sự thành bại của một tay đua. Lốp xe phải chịu được sức ép lớn (tới hơn một tấn) và nhiệt độ cao (do lực ma sát, nhiệt độ ở điểm bánh xe tiếp xúc với mặt đường có thể lên đến 125 độ C). Khi xe đi với vận tốc nhanh nhất, bánh xe phải quay khoảng 3000 vòng/phút. Lốp xe được chia làm ba loại: lốp khô, lốp trung bình, lốp ướt để sử dụng trong ba kiểu thời tiết: không mưa, mưa nhẹ và mưa nặng hạt. Lốp khô được chia làm 5 loại: cực mềm, siêu mềm, mềm, trung bình và cứng. Lốp mềm có khả năng bám đường tốt hơn nhưng dễ bị mòn hơn lốp cứng.)
Sự cạnh tranh càng diễn ra kịch liệt hơn trong lượt phân hạng cuối cùng. Winston có ý đồ vượt mặt Owen, đồng thời Hunt cũng tập trung tinh thần bắt kịp với tốc độ một vòng của Winston. Trận phân hạng này khiến người xem cực kì căng thẳng. Phút cuối cùng, khi vượt qua một góc cua phải, Duch y đội McLaren mất lái, đâm vào khu run-off. Khán giả liên tiếp kêu lên kinh hãi.
Hunt đã tập trung tất cả tinh thần, trước sau như một khóa chặt lấy mục tiêu của mình— Vann Winston. Trên thế gian này, anh chính là người tôi muốn vượt qua nhất. Nếu như tôi đã định trước phải để anh chiếm hữu, vậy thì ít nhất ở trong lĩnh vực cả tôi và anh đều quan tâm này, tôi nhất định phải chiếm được tầm nhìn và phương hướng của anh!
Winston cũng như cảm nhận được quyết tâm của Hunt, vậy nên cho dù chỉ còn ba mươi giây đếm ngược, hắn cũng không hề buông lỏng cảnh giác, bảo vệ ưu thế dẫn trước cho đến tận cuối cùng. Vị trí xuất phát trong trận đua chính thức đã được xác định: Charles đội Mercedes giành pole, vị trí thứ hai là Owen, tiếp sau là Winston và Hunt.
Hunt lái xe về vị trí, ngẩng cao đầu, cởi đồ thi đấu ra buộc ở quanh hông, sau đó mở chai nước uống một ngụm lớn. Đúng lúc này, có tiếng vỗ tay vang lên, Hunt đặt chai nước xuống, nhận ra người đến là Nicky.
“Anh đến tặng hoa đấy à?” Hunt cười hỏi.
“Ha ha, nếu là một người hâm mộ bình thường tặng hoa cho cậu thì đã tốt. Để Vann Winston phát hiện ra tôi tặng hoa cho cậu, hắn sẽ giết chết tôi mất.” Nicky kéo ghế qua, ngẩng đầu quan sát Hunt.
Tên này là nhà tài trợ lớn của đội đua, có lẽ hôm nay đến kiểm nghiệm xem mình đầu tư có xác đáng không.
“Anh chỉ tặng hoa cho tôi thôi, Winston cũng giết anh được á?” Hunt thấy buồn cười, cũng kéo một cái ghế khác tới rồi ngồi xuống trước mặt Nicky, đong đưa một chân trên tay vịn ghế.
“Ấy là điểm lợi hại của Winston. Hắn có thể khiến những người không hiểu hắn cho rằng hắn là người lạnh lùng, nghiêm túc, bình tĩnh; có thể khiến những người quen hắn biết rằng sự điên cuồng của hắn là không giới hạn; lại có thể khiến cậu cho rằng ở bên hắn, cậu rất an toàn.” Nicky cúi đầu bật cười.
“Chẳng lẽ ở bên hắn, tôi lại không an toàn?” Hunt hỏi vặn.
“Cậu có hiểu được tính chiếm hữu của tên đó không? Cậu có biết hắn đã đầu tư nào là quán bar, nào là câu lạc bộ cao cấp ở khắp nơi trên thế giới không? Tất nhiên tôi cũng có cổ phần ở một số trong đó, còn một số là do Lawrence Owen đầu tư…”
Hunt híp mắt lại: “Quán bar, câu lạc bộ gì?”
Nicky cười thành tiếng: “Ví dụ như cái câu lạc bộ tôi và cậu gặp nhau lần đầu tiên ấy. Về sau nhân viên có nói với tôi, khi tôi và cậu ở cạnh nhau, Winston đã đứng trước camera quan sát.”
“Cái gì?!” Hunt cau mày: “Tôi cứ tưởng hắn đứng ở cửa chờ tôi mãi!”
“Nhầm rồi. Cậu nên thấy may mắn vì lần đó cậu không để tôi hấp dẫn, không bị tôi tấn công, nếu không, Winston chắc chắn sẽ xông vào, trực tiếp làm cậu đến chết trong căn phòng đó.”
“Gì cơ!!” Hunt chuẩn bị xù lông: “Cái tên khốn kiếp đó!!” Vậy thì những gì cậu nói lúc đó, hắn đã nghe thấy hết rồi còn gì! Những lời ấy đều là những lời cậu giấu kín trong lòng! Thế mà lại để Winston nghe hết ráo!
“Hắn đầu tư những nơi ấy… không phải là để có thể nhìn thấy tôi trong phòng điều khiển đấy chứ?”
“Có lẽ là vì cậu có một con tim phóng túng, Winston mới đành phải đặt cậu trong phạm vi quản chế của mình, để dù cho con tim cậu có chạy nhảy thế nào, cũng không có ai dám đụng chạm tới cậu. Còn hắn thì lại vừa có thể dựa vào những nơi cậu thích ấy để tiếp cận cậu, vừa có thể quản lý cậu… Tôi không thể không nói cái kế hoạch này của hắn vừa đốt tiền lại vừa đáng đánh.”
Hunt nắm chặt nắm tay. Nếu là như vậy, chưa biết chừng ngay từ trước khi hai người gặp nhau ở nhà vệ sinh sau Grand Prix Tây Ban Nha, Winston đã mưu đồ những việc này rồi.
“Có phải bây giờ cậu rất muốn lao ra đánh cho hắn một trận không?” Nicky ngoẹo đầu cười hỏi.
“Anh nói những chuyện này với tôi là vì muốn tôi giận hắn hả?” Hunt liếc xéo.
“Cậu không nổi giận à? Cậu đáng lẽ phải không vui vì cảm thấy bị người ta sắp đặt, thậm chí còn sớm bị người ta nắm trong lòng bàn tay chứ?”
“Thừa lời! Nếu những câu lạc bộ và quán bar ấy đều do hắn mở, vì sao hắn lại không cho tôi thẻ VIP! Vì sao hắn lại vẫn bắt tôi trả tiền! Lần đó, tôi còn bị anh lừa mất mấy chục nghìn đô nữa chứ! Winston còn nói hắn sẽ giúp tôi trả lại tiền cho Owen gì đâu! Bày trò nửa ngày, hóa ra tiền của tôi đều chui vào túi hắn cả!” Hunt giơ ngón giữa.
Nicky nhìn nhìn Hunt, hai giây sau mới nghiêng mặt phì cười.
“Anh cười cái quái gì!?”
“Cậu đúng là thích hắn quá nhỉ? Dù hắn có sắp đặt cậu, cậu cũng chẳng hề giận dỗi.”
Hunt ngẩn người hít một hơi, sau đó nhún vai trả lời: “Tôi thà rằng bị hắn sắp đặt, còn hơn trước sau chẳng biết hắn là ai.”
“Hunt, cậu có biết lần đầu tiên gặp cậu, tôi đã bị cậu hấp dẫn rồi không?” Nicky chống cằm, đôi mắt tựa như đang nhớ về một thứ gì khó lòng quên lãng.
“Đừng có nói với tôi… là anh đang tỏ tình.” Hunt có phần luống cuống tay chân.
“Cậu của ngày đó ngây thơ đến mức gợi cảm, khiến tôi chỉ muốn cậu say mê tôi. Cậu của bây giờ lại đã khác rồi. Khi cậu lao qua đường đua, cậu giống như một người đàn ông vừa tắm máu trở về, trưởng thành và quả cảm. Còn lúc nhắc đến Winston, cậu lại thản nhiên đến mức khiến người ta ngưỡng mộ… Vì thế, hãy lái đi xa chút nữa, phi đi nhanh chút nữa, bứt ra khỏi tưởng tượng của tôi, để tôi không cần phải dùng ánh mắt đuổi theo cậu nữa.” Nicky mỉm cười vươn tay ra với Hunt.
“Cảm ơn.” Hunt cũng nắm lấy tay Nicky.
“Cảm ơn về việc tôi thực sự trở thành fan của cậu, hay cảm ơn tôi đã nói cho cậu biết bí mật nhỏ của Winston?”
“Cả hai.” Hunt mỉm cười đứng dậy: “Tối mai trận đua chính thức bắt đầu, nhớ tới xem nhé.”
“Tất nhiên.”
Hunt quay về khách sạn cùng với đội đua. Vụ Merlin kết thúc rồi, thêm nữa, Winston cũng đã tuyên bố trước trận đua sẽ không ngủ cùng nhau, nên đêm nay, Hunt sẽ ngủ một mình.
Hunt bước vào đại sảnh khách sạn cũng vừa lúc gặp người của đội Ferrari quay về, trong đó có cả Winston. Hắn mặc quần áo thể thao, gương mặt chẳng có chút biểu cảm, thế nhưng Hunt biết, người này đã dùng ánh mắt liếc nhìn mình rất nhiều lần.
Tại sao lần nào mình cũng rơi vào bẫy của hắn cơ chứ? Hơn nữa lại còn rơi vào ngay từ đầu?
Cho dù bây giờ Hunt có cam tâm tình nguyện bị hắn sắp đặt, hơn nữa còn vì thế mà thấy vui vui, nhưng nghĩ tới cái mặt bình thản của tên này… là cậu lại thấy tức giận. Mấy tấm ảnh mình và Owen bị chụp trộm rõ ràng không phải tư thế lên giường, thế mà đêm đó, tên này còn không thèm ngủ cùng mình… Hunt quyết định phải cho hắn biết mùi một phen, nếu không đợi đến lúc bị hắn đè thật rồi, tâm lý sẽ trở nên mất cân bằng đến mức không thể cải tạo được nữa mất.
Hunt đút tay túi quần đi tới bên cạnh Winston, lấy mũi chân đá vào mắt cá chân của hắn: “Hây, có chuyện cần nói với anh.”
—
Thông tin bổ sung:
Đường đua Marina Bay có độ dài 5.065 km, với tổng cộng 23 góc cua (13 góc cua trái và 10 góc cua phải). Các tay đua phải đua tổng cộng 61 vòng quanh vịnh Marina theo chiều ngược kim đồng hồ. Đường đua Marina Bay là một trong những đường đua đường phố đẹp nhất và cũng là nguy hiểm nhất trên thế giới, tốc độ trung bình các tay đua đạt được chỉ vào khoảng hơn 170km/h. Chặng đua được bắt đầu vào chiều tối, dưới ánh điện cao áp.
Hunt tùy ý để hai tay Winston hoạt động trên cơ thể mình. Cậu rất rõ, chỉ riêng nhiệt độ từ lòng bàn tay người kia thôi đã hoàn toàn chứng minh được hắn để ý tới mình đến mức nào.
Winston vốn chỉ nghiêng người cuối cùng cũng nhấc một chân, từng bước áp lên thân Hunt. Ngay cái lúc tay Winston nắm lấy quần bò của Hunt định kéo xuống, Hunt liền gồng người lên, thoáng chốc đã định làm động tác nghiêng mình né tránh. Tất cả đều tựa như phản ứng bản năng, hoặc cũng có thể là kết quả sau rất nhiều lần luyện tập cùng Owen. Có điều rốt cục Hunt cũng không trốn tránh, bởi cậu không còn muốn làm Winston buồn nữa. Winston dừng động tác, hai tay hắn chống hai bên tai Hunt, ánh mắt trầm lắng như mặt biển.
“Đây mới chính là nguyên nhân khiến em ở cùng Owen, đúng không?”
Hunt đờ người, biết mình đã bị Winston nhìn thấu.
“Trước đây anh ta dạy em cách quyến rũ tôi, còn bây giờ dạy em… cách cự tuyệt tôi.”
“Không phải! Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện cự tuyệt anh! Chưa từng!”
“Vậy tôi đã có thể ôm em chưa?” Winston hỏi.
Giọng điệu của hắn vẫn nhẹ nhàng như trước, là giọng điệu chỉ dùng khi nói chuyện với Hunt, thế nhưng lúc nào cũng có thể làm Hunt dễ dàng dao động. So với chuyện bị làm đến chết gì đó, cậu càng không nỡ để người kia đau lòng. Thậm chí đối với cậu, phiên chạy thử hay trận phân hạng cũng chẳng thể nào quan trọng bằng Winston được. Hunt ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt Winston mà nói: “… Rồi.”
Giây tiếp theo, quần áo của cậu liền bị cởi phăng, đến quần bò cũng không thoát khỏi số phận. Mọi hành động nối tiếp vùn vụt chẳng khác gì sóng cuộn biển gầm, Hunt nhắm tịt hai mắt, đến cả thở mạnh cũng không dám. Cậu cắn chặt hàm răng, cảm giác như bất cứ lúc nào mình cũng có thể lao khỏi đường đua với tốc độ cực nhanh, sau đó đâm vào khu run-off, vỡ thành bụi phấn.
Khi Winston dán sát vào cậu, trái tim cậu nhảy tọt từ cổ họng ra ngoài… Có điều, cậu không ngờ Winston lại chỉ dịu dàng hôn lên gò má mình.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện giết em… Cho nên em không cần tỏ vẻ thấy chết không sờn như vậy.”
Giọng nói sẽ sàng khiến Hunt lập tức hiểu ra tất thảy những điều Winston vừa làm chỉ là thăm dò. Hắn muốn biết rốt cục Hunt đã có thể tiếp nhận mình chưa, thế nhưng kết quả lại làm hắn thất vọng.
“Chúng ta cứ từ từ thôi.” Ngón tay Winston lướt qua xương mày Hunt: “Thực ra điều khiến em sợ hãi không phải là tôi sẽ làm em đau, thậm chí là bị thương… Em chỉ chưa quen giao hoàn toàn bản thân cho tôi mà thôi. Giao bản thân em cho tôi sẽ không khiến em đánh mất chính mình, cũng tuyệt đối không khiến em đánh mất tôi.”
Đôi mắt Hunt nóng bừng lên, yết hầu cũng run run. Rõ ràng những chuyện cậu đã làm khiến Winston không vui, hắn ngược lại lại là người an ủi cậu.
Người thân ra đi sớm khiến cậu đã sớm quen với việc chuyện gì cũng tự mình gánh chịu, thế mà bây giờ, Winston lại tình nguyện giúp cậu giải quyết tất cả phiền hà, bao dung cậu, trân trọng cậu. Nếu như cậu đã giao hết tất thảy những hy vọng và chờ mong trong cuộc sống của mình cho người con trai này rồi mà lại mất đi hắn… Hunt không biết mình sẽ phải chịu đựng như thế nào nữa. Cậu ôm lấy Winston thật chặt, dán sát vào người hắn rất lâu không muốn buông.
“Ngốc quá. Sau này đừng để Lawrence Owen dạy em cách áp đảo tôi nữa.”
“… Làm sao anh biết tôi nhờ Owen dạy chuyện này!” Hunt cực kỳ kinh ngạc. Lẽ nào tên Owen cặn bã kia phản bội cậu?
Winston thở dài một hơi: “Đầu óc em cũng chỉ nghĩ được những chuyện này thôi.”
Hunt nảy sinh cảm giác thất bại khi bị người kia coi thường.
“Lần sau nếu em muốn áp đảo tôi, tôi sẽ dạy em.” Đáy mắt Winston bây giờ chan chứa sự ấm áp và bao dung vô hạn mà Hunt hết lòng yêu mến, khác hẳn với sự hờ hững và khó đoán vừa rồi.
“Anh dạy tôi? Anh chắc chắn sẽ dạy tôi chuyện này á? Tôi không tin đâu!” Hunt trừng lớn mắt.
Winston hôn ngay lên môi cậu: “Nếu em muốn dựa vào vũ lực để áp đảo tôi thì quả là ngốc ngoại hạng.”
“Vì sao? Hai chúng ta đều là tuyển thủ đua xe, đều trải qua huấn luyện thể chất và sức mạnh, vì sao lần nào tôi cũng bị anh đánh bại cơ chứ?” Hunt đã suy tư trăm mối mà vẫn không thể giải thích nổi vấn đề này.
“Bởi tôi sử dụng các bộ phận cơ thể linh hoạt hơn em nhiều.” Winston trả lời.
“Tất cả các bộ phận sao?” Hunt ngoẹo đầu nhẹ giọng hỏi.
“Ừ.”
“Vậy thì hôn tôi đi. Đừng có làm như vừa nãy.”
Winston hơi sững người lại.
“Tôi biết vừa nãy anh tức giận… thế nhưng bây giờ anh hết giận rồi, vì thế… tôi muốn…”
Hunt còn chưa nói hết câu, Winston đã vươn lưỡi ra chạm vào môi trên của cậu. Cảm giác mềm ẩm thoáng qua rồi biến mất khiến Hunt lập tức mút vào. Rõ ràng cậu là người yêu cầu Winston hôn mình, vậy mà kết quả lại trở thành cậu chủ động hôn hắn, biến những luống cuống ban nãy thành nguyên nhân của những đòi hỏi giờ phút này. Winston nhắm hai mắt, đáp lại nụ hôn của Hunt, mãi cho đến khi Marcus gọi điện tới, hắn mới vươn cánh tay cầm điện thoại.
“A lô, hai cậu đã ở trong khách sạn rồi chứ?”
“Vâng, xin ông cứ yên tâm.” Winston lấy một tay chống người ngồi dậy, nhìn vào mắt Hunt mà nói.
Lúc này, mái tóc Winston hơi rối, cổ áo phông cũng trễ về một bên, lộ ra xương quai xanh gợi cảm. Hunt vô thức vươn tay chạm vào. Bàn tay Winston đặt bên tai Hunt nắm chặt lại. Hunt nghiêng đầu, đang định thò ngón tay vào cổ áo Winston, ai ngờ hắn lại đột nhiên xoay người siết lấy tay cậu.
“Vâng, tôi sẽ đưa Hunt tới đồn cảnh sát. Ngày mai gặp lại.” Winston đặt điện thoại xuống, cau mày nhìn Hunt: “Em muốn chết sao?”
Hunt lắc lắc đầu: “Ngủ! Chúng ta ngủ thôi!!”
Cậu xoay người định vòng tay ôm thắt lưng Winston, ai dè Winston lại đứng lên: “Em ngủ ở đây đi, tôi ra sô pha ngủ.”
“Vì sao?” Hunt ngồi bật dậy.
“Bởi tôi không nhịn được, còn em sẽ xách quần chạy mất.” Winston quay mặt đi, ánh mắt của hắn khiến Hunt thấy thật khó chịu.
“Tôi… tôi cũng có sợ anh đâu…” Lòng Hunt bắt đầu thất vọng.
“Tôi nói rồi, tôi sẽ không nhịn được.” Một khi Winston đã quyết định chuyện gì, không ai có thể thuyết phục nổi.
Suốt cả một đêm, Hunt cứ lật qua lật lại trên giường suốt, không tài nào ngủ được, dù rành rành Winston nằm cách cậu có mấy mét, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy được bóng lưng. Hắn nằm nghiêng trên sô pha, vì chân quá dài nên mắt cá chân vươn ra khỏi ghế. Trên người hắn có đắp thảm, thế nhưng vẫn có thể loáng thoáng nhận ra đường cong của thắt lưng. Hunt bỗng bắt đầu hoài nghi, phải chăng đây mới là hình phạt thực sự Winston dành cho mình?
Vì người con trai này đã yêu mình từ rất lâu rồi, Hunt không khỏi tưởng tượng: vào vô số những buổi đêm mình không biết trước đây, Winston có phải cũng giống như mình giờ này phút này, ruột gan cồn cào, khao khát trào dâng nhưng chỉ có thể cắn răng nín nhịn?
Hunt kéo chăn lên trùm qua đỉnh đầu. Nhiệt độ của hắn, hơi thở của hắn, cách hắn hôn mình, thậm chí đến cả động tác đầy ép buộc khi hắn kéo quần bò của mình xuống, Hunt bỗng lại thấy cực kỳ mong mỏi.
Không nhìn nữa! Ngủ! Ngủ! Ngủ!
Sáng sớm ngày hôm sau, Hunt được Winston gọi dậy. Hai người dùng bữa ở khách sạn xong liền đi tới đồn cảnh sát. Hunt và Winston sẽ được tách ra để trần thuật với cảnh sát những chuyện đã xảy ra tối hôm qua. Khi đến nơi, hai người bất ngờ nhìn thấy Owen.
“Ớ, Owen… sao anh cũng tới đây…”
Owen nhếch miệng cười đi tới trước mặt Hunt: “Nhóc thối, lần này tôi bị cậu hại quá thê thảm!”
“Cái gì…” Hunt đã hiểu đại khái vì sao Owen lại tới đây.
“Hóa ra antifan lúc nào cũng đe dọa tôi lại là fan cuồng của cậu! Vừa nãy tên Merlin đó đã thừa nhận rồi, vì luôn tưởng rằng tôi và cậu có quan hệ nên mới chĩa mũi nhọn vào tôi, bắt tôi rời xa cậu… Nhưng hẳn là tên đó đã chọn sai đối tượng rồi nhỉ!” Owen bất lực nhún nhún vai, sau đó nhìn sang Winston đầy ẩn ý.
Winston chẳng có biểu cảm gì, chỉ khi Owen định khoác tay lên vai Hunt, hắn mới lấy tay cản lại: “Những chuyện anh với Hunt làm khi ở cùng nhau, tôi đã biết cả rồi.”
Winston vừa nói xong, Hunt đã có cảm giác không ổn, mí mắt cũng giật giật.
“Ồ— vậy cậu định làm gì? Nhóc Hunt muốn đè cậu đấy.” Owen cười trên nỗi khổ của người khác.
“Về sau tôi sẽ dạy cậu ấy làm việc đó sao cho vui vẻ, còn những thủ đoạn vô dụng của anh, anh cứ giữ lại tự nghiền ngẫm đi.”
Owen nghẹn họng vì câu nói này, thế nhưng ngay lập tức, anh ta hồi phục vẻ bình tĩnh, lại mỉm cười như có như không: “Vậy cậu định làm sao để Hunt chấp nhận cậu? Nghe nói chỗ đó của cậu to bằng cả chai coca cơ à?” Owen hạ tầm mắt xuống: “Tôi không thể không lo cho hạnh phúc của hai cậu được.”
Winston nhìn về phía Hunt cúi gằm mặt đang định bỏ chạy. Hắn túm lấy cổ áo cậu, kéo cậu quay lại bên mình: “Anh không cần phải lo lắng về vấn đề này. Tôi giải quyết được.”
Hunt thừa nhận bản thân đang vô cùng kinh hãi… Anh giải quyết được? Anh định giải quyết thế nào đây? Chuyện này vốn không thể giải quyết được! Trừ phi anh để tôi nằm trên!
“Nếu anh còn dạy Hunt những thứ tào lao nữa, tuy tôi không thể đảm bảo lần nào cũng tống anh ra khỏi đường đua được, thế nhưng tôi đảm bảo sẽ làm được những chuyện khiến anh khó chịu trong mỗi chặng đua.”
Vẻ mặt Winston chẳng khác trước, vậy mà lại có thể khiến Hunt nhớ đến chuyện hắn chèn ép McGrady trước đây.
Owen cười khẽ rồi nhìn Hunt: “Tôi nói với cậu tên này sẽ ăn miếng trả miếng rồi mà, cậu đã tin chưa? Bây giờ cậu bắt cậu ta chịu đựng, sau này cậu ta sẽ đòi nợ ở trên giường.”
Nói xong, Owen liền huýt sáo bỏ đi. Hunt run rẩy nhìn Winston đang đứng bên cạnh, Winston lại nâng tay vỗ về gáy Hunt: “Tôi sẽ không làm vậy đâu.”
“Phù…” Hunt thở phào một hơi. Tuy Winston sẽ ăn miếng trả miếng, nhưng ít nhất, hắn sẽ thực hiện được những chuyện hắn đã đảm bảo.
“Có điều tôi sẽ bắt em phải yêu cầu tôi ôm lấy em.”
Nghe lọt câu này, Hunt liền cảm thấy mình như vừa bị sét đánh.
Khi hai người sắp rời khỏi đồn, Hunt lại nghe thấy tiếng Merlin gào thét: “Tôi yêu cậu ấy! Yêu cậu ấy! Vậy thì vì sao tôi không thể tặng cậu ấy hoa hồng! Vì sao tôi không thể làm đồ ăn cho cậu ấy! Vì sao tôi không thể đi tìm cậu ấy! Vì sao!”
Hunt dừng bước chân, vô thức ngoảnh mặt lại quan sát. Winston liền vươn tay, trực tiếp cản tầm nhìn của cậu. Hơi ấm bàn tay hắn lập tức chiếm cứ mọi suy nghĩ của Hunt: “Em xem, em cứ như vậy nên mới thu hút fan biến thái.”
“Hả?” Hunt xoay người: “Vì sao tôi lại thu hút fan biến thái?”
“Em quá đơn giản, không biết giữ khoảng cách với những người không quan trọng, khiến ai ai cũng cảm thấy có thể dễ dàng chiếm được em. Em cho Merlin hy vọng, rồi lại đáp trả hy vọng của Merlin, khiến tên đó nảy sinh những mộng tưởng đẹp đẽ, khiến tên đó cảm thấy em chính là người của mình. Ngay bây giờ, khi tên đó cao giọng gào thét yêu em, em sẽ lại mềm lòng, sẽ lại đắn đo không biết mình có nên trả lời không.”
Hunt biết Winston nói hoàn toàn đúng: “Có phải ngay từ lúc du ngoạn ở sa mạc Dubai, anh đã cảm thấy Merlin không bình thường?”
Đừng nghĩ Winston lúc nào cũng lạnh lùng mà lầm, ánh mắt của hắn chuẩn xác hơn cậu rất nhiều…
“Tôi không biết Merlin có bình thường không, nhưng tôi biết tình cảm tên đó dành cho em vượt qua tình cảm của một người hâm mộ. Vì thế, tôi rất đố kị.” Winston trả lời thật thản nhiên.
“Anh đố kị á? Anh là Vann Winston cơ mà… Anh mà cũng biết đố kị?” Hunt không thể tưởng tượng nổi, số lượng người hâm mộ Winston không hề ít hơn Charles và Owen đã xưng bá trong giới F1 suốt hơn mười năm trời, thế mà lúc đó hắn lại đố kị vì mình có một người hâm mộ nhiệt tình sao?
“Tôi đố kị vì em quá kiên nhẫn và dành nhiều thiện cảm cho tên đó. Còn tôi đã yêu thương em bao nhiêu năm như thế, mà lại chưa từng được đối xử như vậy.”
“Anh… anh yêu tôi rất nhiều năm? Làm gì có chuyện đó, đây là năm đầu tiên tôi tham gia F1 mà! Chẳng lẽ trước đây anh… anh quan tâm đến Karting? Tôi nhớ anh xuất thân từ F3 cơ mà!”
Winston không trả lời câu hỏi này, chỉ nâng tay chỉnh sửa những lọn tóc vểnh lên của Hunt: “Đến hôm nay tôi mới biết mình đố kị gì với Merlin.”
“Đố kị gì?”
“Tôi đố kị Merlin có thể điên cuồng mà không cần kiêng kị. Tất cả những chuyện Merlin muốn làm, tôi cũng đều muốn làm… Ví dụ như giây nào phút nào cũng dõi theo em, trả thù tất cả những người tiếp cận em, hoặc là lẻn vào phòng của em chẳng hạn.”
Hunt đột nhiên nhớ tới việc hai người vẫn thường lấy những đoạn đối thoại trong “Sát nhân tốc độ” ra để đùa cợt. Lẽ nào từng lời, từng lời đều là đáp án thực sự của Winston?
“Tôi muốn đối xử với em thật thô bạo, muốn báo thù em đã khiến tôi đánh mất chính mình, muốn em khóc vì tôi, muốn em cầu xin tôi tha thứ, muốn em nói với tôi rằng “Em xin lỗi, Winston, xin lỗi, làm sao em có thể không yêu anh cho được”. Thế nhưng tôi không thể làm như thế, bởi sự ghét bỏ của em chính là điểm trí mạng của tôi.” Winston không nói tiếp nữa. Hiếm khi lắm hắn mới nói với Hunt một đoạn dài đến vậy…
Người con trai này đứng chờ cậu dưới bầu trời Singapore xanh thẳm, khi những lọn tóc bị làn gió thổi hất lên, Hunt đột nhiên hiểu ra khoảng cách lớn nhất giữa mình và Winston trong quan hệ tình cảm này là gì. Winston yêu sâu đậm hơn cậu rất nhiều, còn cậu của bây giờ vẫn chưa thể nào bù đắp cho tất cả những gì hắn dốc sức và trả giá được.
Hunt tiến lên sóng vai cùng Winston, bước chân không nhanh không chậm. Thực ra, Winston à, mỗi một giây trôi qua, tôi đều phát hiện mình yêu anh nhiều hơn một chút. Hunt vươn tay, khẽ cầm lấy ngón tay Winston. Người kia không nói gì cả, cũng chỉ cong lại ngón tay mình.
Ngày hôm sau, phiên chạy thử trên đường đua Marina Bay bắt đầu.
Trước mắt, nhiệt độ trung bình của thành phố vào khoảng ba mươi độ, còn nhiệt độ của đường đua vào khoảng ba mươi ba. Thẩm Xuyên lãnh đạo đội kỹ sư căn cứ vào sự ảnh ảnh hưởng mật thiết của nhiệt độ mặt đường đua và không khí để điều chỉnh xe đua và một loạt những công năng khác. Trong chặng đua này, xe đua phải chuẩn bị mang theo khá nhiều nhiên liệu, tạo thêm gánh nặng cho lốp xe, có nghĩa là Hunt phải vào pit ít nhất hai lần, nếu xuất hiện tình huống đặc thù, không loại trừ khả năng phải vào pit đến lần thứ tư.
“Theo số liệu, mỗi năm, có đến gần một phần tư số tay đua phải bỏ cuộc tại đây. Đường đua này có tính thử thách rất cao.” Chuyên gia công nghệ nhắc nhở Hunt: “Tôi biết cậu liều mạng… nhưng lần này, cậu phải cẩn thận một chút. Điều chúng tôi mong đợi nhất không phải là cậu lại một lần nữa vượt mặt được tay đua lão làng như Charles, mà là cậu có thể an toàn hoàn thành chặng đua, bảo vệ được thành tích của mình trên bảng xếp hạng.”
“Vâng, tôi hiểu rồi.” Hunt gật đầu.
Chuyên gia công nghệ có chút kinh ngạc: nếu là vào mấy chặng đua trước, Hunt nhất định sẽ tỏ vẻ không cam tâm, cho rằng đội đua không tin tưởng mình, vậy mà lần này, ông có thể nhìn thấy được nét trưởng thành và sự trầm lắng của lý trí trong đôi mắt Hunt.
“Xem ra suốt ngày ở cạnh Winston cũng có điểm tốt.” Chuyên gia công nghệ cười nói.
“Hả? Tốt chỗ nào?”
“Lúc tĩnh lặng suy nghĩ, trông cậu càng ngày càng giống Winston.”
“Ông đừng nói câu này ra trước mặt Marcus nhé. Trái tim nhạy cảm của ông ấy sẽ cho rằng tôi muốn gia nhập Ferrari mất.” Hunt che miệng nhỏ giọng nói với chuyên gia công nghệ. Chuyên gia công nghệ ngẩn người hai giây rồi phì cười.
Phiên chạy thử thứ ba kết thúc, Hunt đã cảm thấy cực kì quen với con đường này. Trận phân hạng sắp sửa bắt đầu, Hunt theo lệ đi tìm nơi hút thuốc, có điều lần này, cậu lại quên mang bật lửa.
Hunt thở dài lôi điện thoại ra, chưa kịp nhắn tin hỏi xem Winston đang ở đâu, người kia đã tới ngồi xuống bên cạnh, chuẩn bị châm lửa giúp cậu rồi. Trước kia cứ tưởng hành động này là ăn ý, bây giờ Hunt đã hiểu, thực ra đây chính là sự cưng chiều Winston dành cho mình.
Hunt cầm điếu thuốc lên, ngậm hờ trong miệng: “Tôi nghĩ lần này có lẽ là lần cuối cùng tôi hút thuốc với anh trên đường đua rồi.”
“Em vốn không hút nhiều thuốc mà, định cai sao?” Winston bình thản hỏi.
Hunt nghiêng mặt sang, nhả một vòng khói về phía người kia, vậy mà hắn thậm chí không buồn chớp mắt.
“Anh thấy hôn nhau thì sao?” Hunt hỏi.
“Em đang an ủi tôi đấy à? Bởi em cho rằng tôi không vui vì chuyện của Merlin?”
“Không phải.” Hunt lắc lắc đầu: “Thời gian tôi ở bên anh cũng giống như thời gian một điếu thuốc cháy vậy, càng lúc sẽ càng ít đi. Nếu đã là như thế, chi bằng dùng khoảng thời gian hữu dụng để hôn nhau?”
Winston lấy điếu thuốc của Hunt hút một hơi: “Em chắc không?”
“Sao nào?”
“Tôi tưởng em thích dáng vẻ hút thuốc của tôi hơn nhiều.” Winston nhẹ giọng trả lời.
“…” Hunt ngớ cả người. Chẳng lẽ lần nào mình nhìn tên này hút thuốc, tên này cũng biết cả? Biết đâu hắn lại còn cực kì hưởng thụ cảm giác ấy nữa chứ? Mà thực ra, cả điệu bộ hắn rũ mắt hút thuốc lẫn dáng điệu ngón tay hắn đặt khẽ bên môi đều rất gợi cảm…
Winston nghiêng người trả điếu thuốc cháy còn một nửa về giữa khóe môi Hunt. Hunt vừa mới hé miệng, Winston đã rời điếu thuốc đi, thay thế bằng đôi môi mình… Đôi môi hắn rất ấm, vẫn luôn khiến Hunt cảm thấy tràn đầy chờ mong, dù có nếm qua bao nhiêu lần đi nữa.
“Gặp nhau trên đường đua.”
Winston quơ điếu thuốc bên môi Hunt, Hunt cắn chặt lấy điếu thuốc, nói với vẻ không vui: “Cẩn thận lần này bị tôi chen lên đấy!”
“Vậy sao? Vậy thì tôi sẽ chen vào.”
Cái từ “chen vào” này có ý lộ liễu quá, Hunt nhếch miệng cười.
Winston đã rất rõ ràng việc cậu sợ cái “anh bạn lớn” của hắn rồi. Trước khi chuyện của Merlin xảy ra, hắn vẫn còn có chút kiêng dè, thế nhưng bây giờ, hắn sẽ thẳng thừng bày tỏ ý muốn trước mặt cậu. Có lẽ hắn vẫn còn để tâm tới những “toan tính” của mình và Owen nhỉ? Hunt cảm thấy mình đã rơi tọt xuống một cái hố, đến quá nửa là không bò lên nổi.
Trận phân hạng diễn ra vào tối ngày hôm ấy.
F1 không quá được chú ý ở châu Á, vậy nhưng mảnh đất Singapore vẫn được đón tiếp không ít người hâm mộ từ khắp nơi trên thế giới. Trên tám mươi phần trăm số vé vào cửa đã được bán ra, vị trí ngồi trên ba khán đài nổi tiếng nhất đã được mua sạch. Hunt hít sâu một hơi, vừa nâng mắt lên là có thể trông thấy những biểu ngữ có tên mình lẫn vào giữa những hàng khán giả ken chật ních.
“Người hâm mộ cậu đúng thật càng lúc càng đông.” Kỹ sư cơ khí Mark cười nói.
“Ha ha…” Hunt bất đắc dĩ bật cười.
Phải chăng có càng nhiều người hâm mộ cũng có nghĩa là những người cực đoan và điên cuồng như Merlin sẽ càng nhiều? Cả Winston nữa, hắn đã từng nói, luận về sự điên cuồng, hắn chỉ có hơn chứ không hề kém Merlin.
Hunt nhìn bầu trời Singapore, nhắm hai mắt lại âm thầm cầu nguyện: Ước gì tôi có thể sóng vai cùng tiến với Vann Winston trong chặng đua này!
Ngay từ lượt đầu tiên, đường đua Marina Bay đã ra đòn phủ đầu với các đội đua. Tay đua Kurt của đội Williams mắc sai lầm ở góc cua số Bảy, suýt nữa còn liên lụy đến Maiden của Force India. Winston bảo vệ vị trí dẫn đầu, Owen bám đuôi, ngay phía sau là Hunt và Charles đang cạnh tranh vị trí thứ ba và thứ tư. Ba phút cuối cùng, Hunt kìm chân được Charles, chiếm lấy vị trí thứ ba.
Lượt thứ hai bắt đầu, Owen và Hunt cạnh tranh thứ hạng kịch liệt. Sau khi thay xong lốp mềm, Owen đã lập được thành tích kinh người bứt phá khỏi Hunt, thậm chí còn vượt qua Winston ở cuối lượt đua.
(Lốp xe là một trong những bộ phận quan trọng nhất của một chiếc xe đua, góp phần quyết định sự thành bại của một tay đua. Lốp xe phải chịu được sức ép lớn (tới hơn một tấn) và nhiệt độ cao (do lực ma sát, nhiệt độ ở điểm bánh xe tiếp xúc với mặt đường có thể lên đến 125 độ C). Khi xe đi với vận tốc nhanh nhất, bánh xe phải quay khoảng 3000 vòng/phút. Lốp xe được chia làm ba loại: lốp khô, lốp trung bình, lốp ướt để sử dụng trong ba kiểu thời tiết: không mưa, mưa nhẹ và mưa nặng hạt. Lốp khô được chia làm 5 loại: cực mềm, siêu mềm, mềm, trung bình và cứng. Lốp mềm có khả năng bám đường tốt hơn nhưng dễ bị mòn hơn lốp cứng.)
Sự cạnh tranh càng diễn ra kịch liệt hơn trong lượt phân hạng cuối cùng. Winston có ý đồ vượt mặt Owen, đồng thời Hunt cũng tập trung tinh thần bắt kịp với tốc độ một vòng của Winston. Trận phân hạng này khiến người xem cực kì căng thẳng. Phút cuối cùng, khi vượt qua một góc cua phải, Duch y đội McLaren mất lái, đâm vào khu run-off. Khán giả liên tiếp kêu lên kinh hãi.
Hunt đã tập trung tất cả tinh thần, trước sau như một khóa chặt lấy mục tiêu của mình— Vann Winston. Trên thế gian này, anh chính là người tôi muốn vượt qua nhất. Nếu như tôi đã định trước phải để anh chiếm hữu, vậy thì ít nhất ở trong lĩnh vực cả tôi và anh đều quan tâm này, tôi nhất định phải chiếm được tầm nhìn và phương hướng của anh!
Winston cũng như cảm nhận được quyết tâm của Hunt, vậy nên cho dù chỉ còn ba mươi giây đếm ngược, hắn cũng không hề buông lỏng cảnh giác, bảo vệ ưu thế dẫn trước cho đến tận cuối cùng. Vị trí xuất phát trong trận đua chính thức đã được xác định: Charles đội Mercedes giành pole, vị trí thứ hai là Owen, tiếp sau là Winston và Hunt.
Hunt lái xe về vị trí, ngẩng cao đầu, cởi đồ thi đấu ra buộc ở quanh hông, sau đó mở chai nước uống một ngụm lớn. Đúng lúc này, có tiếng vỗ tay vang lên, Hunt đặt chai nước xuống, nhận ra người đến là Nicky.
“Anh đến tặng hoa đấy à?” Hunt cười hỏi.
“Ha ha, nếu là một người hâm mộ bình thường tặng hoa cho cậu thì đã tốt. Để Vann Winston phát hiện ra tôi tặng hoa cho cậu, hắn sẽ giết chết tôi mất.” Nicky kéo ghế qua, ngẩng đầu quan sát Hunt.
Tên này là nhà tài trợ lớn của đội đua, có lẽ hôm nay đến kiểm nghiệm xem mình đầu tư có xác đáng không.
“Anh chỉ tặng hoa cho tôi thôi, Winston cũng giết anh được á?” Hunt thấy buồn cười, cũng kéo một cái ghế khác tới rồi ngồi xuống trước mặt Nicky, đong đưa một chân trên tay vịn ghế.
“Ấy là điểm lợi hại của Winston. Hắn có thể khiến những người không hiểu hắn cho rằng hắn là người lạnh lùng, nghiêm túc, bình tĩnh; có thể khiến những người quen hắn biết rằng sự điên cuồng của hắn là không giới hạn; lại có thể khiến cậu cho rằng ở bên hắn, cậu rất an toàn.” Nicky cúi đầu bật cười.
“Chẳng lẽ ở bên hắn, tôi lại không an toàn?” Hunt hỏi vặn.
“Cậu có hiểu được tính chiếm hữu của tên đó không? Cậu có biết hắn đã đầu tư nào là quán bar, nào là câu lạc bộ cao cấp ở khắp nơi trên thế giới không? Tất nhiên tôi cũng có cổ phần ở một số trong đó, còn một số là do Lawrence Owen đầu tư…”
Hunt híp mắt lại: “Quán bar, câu lạc bộ gì?”
Nicky cười thành tiếng: “Ví dụ như cái câu lạc bộ tôi và cậu gặp nhau lần đầu tiên ấy. Về sau nhân viên có nói với tôi, khi tôi và cậu ở cạnh nhau, Winston đã đứng trước camera quan sát.”
“Cái gì?!” Hunt cau mày: “Tôi cứ tưởng hắn đứng ở cửa chờ tôi mãi!”
“Nhầm rồi. Cậu nên thấy may mắn vì lần đó cậu không để tôi hấp dẫn, không bị tôi tấn công, nếu không, Winston chắc chắn sẽ xông vào, trực tiếp làm cậu đến chết trong căn phòng đó.”
“Gì cơ!!” Hunt chuẩn bị xù lông: “Cái tên khốn kiếp đó!!” Vậy thì những gì cậu nói lúc đó, hắn đã nghe thấy hết rồi còn gì! Những lời ấy đều là những lời cậu giấu kín trong lòng! Thế mà lại để Winston nghe hết ráo!
“Hắn đầu tư những nơi ấy… không phải là để có thể nhìn thấy tôi trong phòng điều khiển đấy chứ?”
“Có lẽ là vì cậu có một con tim phóng túng, Winston mới đành phải đặt cậu trong phạm vi quản chế của mình, để dù cho con tim cậu có chạy nhảy thế nào, cũng không có ai dám đụng chạm tới cậu. Còn hắn thì lại vừa có thể dựa vào những nơi cậu thích ấy để tiếp cận cậu, vừa có thể quản lý cậu… Tôi không thể không nói cái kế hoạch này của hắn vừa đốt tiền lại vừa đáng đánh.”
Hunt nắm chặt nắm tay. Nếu là như vậy, chưa biết chừng ngay từ trước khi hai người gặp nhau ở nhà vệ sinh sau Grand Prix Tây Ban Nha, Winston đã mưu đồ những việc này rồi.
“Có phải bây giờ cậu rất muốn lao ra đánh cho hắn một trận không?” Nicky ngoẹo đầu cười hỏi.
“Anh nói những chuyện này với tôi là vì muốn tôi giận hắn hả?” Hunt liếc xéo.
“Cậu không nổi giận à? Cậu đáng lẽ phải không vui vì cảm thấy bị người ta sắp đặt, thậm chí còn sớm bị người ta nắm trong lòng bàn tay chứ?”
“Thừa lời! Nếu những câu lạc bộ và quán bar ấy đều do hắn mở, vì sao hắn lại không cho tôi thẻ VIP! Vì sao hắn lại vẫn bắt tôi trả tiền! Lần đó, tôi còn bị anh lừa mất mấy chục nghìn đô nữa chứ! Winston còn nói hắn sẽ giúp tôi trả lại tiền cho Owen gì đâu! Bày trò nửa ngày, hóa ra tiền của tôi đều chui vào túi hắn cả!” Hunt giơ ngón giữa.
Nicky nhìn nhìn Hunt, hai giây sau mới nghiêng mặt phì cười.
“Anh cười cái quái gì!?”
“Cậu đúng là thích hắn quá nhỉ? Dù hắn có sắp đặt cậu, cậu cũng chẳng hề giận dỗi.”
Hunt ngẩn người hít một hơi, sau đó nhún vai trả lời: “Tôi thà rằng bị hắn sắp đặt, còn hơn trước sau chẳng biết hắn là ai.”
“Hunt, cậu có biết lần đầu tiên gặp cậu, tôi đã bị cậu hấp dẫn rồi không?” Nicky chống cằm, đôi mắt tựa như đang nhớ về một thứ gì khó lòng quên lãng.
“Đừng có nói với tôi… là anh đang tỏ tình.” Hunt có phần luống cuống tay chân.
“Cậu của ngày đó ngây thơ đến mức gợi cảm, khiến tôi chỉ muốn cậu say mê tôi. Cậu của bây giờ lại đã khác rồi. Khi cậu lao qua đường đua, cậu giống như một người đàn ông vừa tắm máu trở về, trưởng thành và quả cảm. Còn lúc nhắc đến Winston, cậu lại thản nhiên đến mức khiến người ta ngưỡng mộ… Vì thế, hãy lái đi xa chút nữa, phi đi nhanh chút nữa, bứt ra khỏi tưởng tượng của tôi, để tôi không cần phải dùng ánh mắt đuổi theo cậu nữa.” Nicky mỉm cười vươn tay ra với Hunt.
“Cảm ơn.” Hunt cũng nắm lấy tay Nicky.
“Cảm ơn về việc tôi thực sự trở thành fan của cậu, hay cảm ơn tôi đã nói cho cậu biết bí mật nhỏ của Winston?”
“Cả hai.” Hunt mỉm cười đứng dậy: “Tối mai trận đua chính thức bắt đầu, nhớ tới xem nhé.”
“Tất nhiên.”
Hunt quay về khách sạn cùng với đội đua. Vụ Merlin kết thúc rồi, thêm nữa, Winston cũng đã tuyên bố trước trận đua sẽ không ngủ cùng nhau, nên đêm nay, Hunt sẽ ngủ một mình.
Hunt bước vào đại sảnh khách sạn cũng vừa lúc gặp người của đội Ferrari quay về, trong đó có cả Winston. Hắn mặc quần áo thể thao, gương mặt chẳng có chút biểu cảm, thế nhưng Hunt biết, người này đã dùng ánh mắt liếc nhìn mình rất nhiều lần.
Tại sao lần nào mình cũng rơi vào bẫy của hắn cơ chứ? Hơn nữa lại còn rơi vào ngay từ đầu?
Cho dù bây giờ Hunt có cam tâm tình nguyện bị hắn sắp đặt, hơn nữa còn vì thế mà thấy vui vui, nhưng nghĩ tới cái mặt bình thản của tên này… là cậu lại thấy tức giận. Mấy tấm ảnh mình và Owen bị chụp trộm rõ ràng không phải tư thế lên giường, thế mà đêm đó, tên này còn không thèm ngủ cùng mình… Hunt quyết định phải cho hắn biết mùi một phen, nếu không đợi đến lúc bị hắn đè thật rồi, tâm lý sẽ trở nên mất cân bằng đến mức không thể cải tạo được nữa mất.
Hunt đút tay túi quần đi tới bên cạnh Winston, lấy mũi chân đá vào mắt cá chân của hắn: “Hây, có chuyện cần nói với anh.”
—
Thông tin bổ sung:
Đường đua Marina Bay có độ dài 5.065 km, với tổng cộng 23 góc cua (13 góc cua trái và 10 góc cua phải). Các tay đua phải đua tổng cộng 61 vòng quanh vịnh Marina theo chiều ngược kim đồng hồ. Đường đua Marina Bay là một trong những đường đua đường phố đẹp nhất và cũng là nguy hiểm nhất trên thế giới, tốc độ trung bình các tay đua đạt được chỉ vào khoảng hơn 170km/h. Chặng đua được bắt đầu vào chiều tối, dưới ánh điện cao áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.