Chương 81: Anh rể, phải dùng thái quyền!
Giảo Xuân Bính
07/08/2020
Dáng vẻ Hạ Nhiên tức giận ngút trời, ngay cả tóc cũng dựng lên.
Đào Tinh Lai lấy lại lý trí, cậu cảm thấy cứ theo đà này, mọi chuyện sẽ hỏng bét mất, thế là cậu bế Manh Manh gọi với theo: "anh rể, anh rể!"
Hạ Nhiên vẫn bước nhanh về phía trước không quay đầu lại.
Manh Manh chớp mắt mấy cái, bàn tay béo quơ quơ, "Ba đẹp, ba đẹp."
"Thôi xong, đứa trẻ này, nói đẹp thành nghiện." Đào Tinh Lai âm thầm sợ hãi thán phục.
Nghe tiếng con gái yêu gọi, Hạ Nhiên dừng bước ngay, anh quay đầu rũ mắt bế Manh Manh trong chốc lát rồi trả lại cho Đào Tinh Lai, "Bế đi."
"anh rểm anh ngàn vạn lần đừng đánh nhau." Đào Tinh Lai nói lời thấm thía, "Đánh không thắng được đâu, bọn họ đông lắm."
Sắc mặt Hạ Nhiên vẫn không thay đổi, vẫn là câu nói kia, "Nợ của hai người đợi lát nữa anh sẽ tính sau!"
Đào Tinh Lai sững sờ, kỹ năng diễn xuất tự động login, nước mắt sắp trào ra luôn, cậu nói với Manh Manh, "Con à, cậu không giúp gì được cho con rồi, ba của con muốn tìm mẹ con tính sổ, đáng thương cho con mới hai mươi lăm cân, một cái tát cũng có thể khiến con biến bánh thịt heo."
Hạ Nhiên: "..."
Nhìn theo bóng lưng người càng đi càng xa, Đào Tinh Lai vẫn làm bộ làm tịch, "anh rễ, có muốn em phụ anh đánh nhau một tay không?" Vừa dứt lời cậu đã chui tọt vào xe, vừa ôm Manh Manh vừa tiếp tục ăn dâu.
Nhà họ Hạ.
Giản Tích và Hạ Chính An đã trò chuyện xong, hai người đang chuẩn bị đi đón Manh Manh, lúc đặt tay lên nắm cửa thì đúng lúc cửa mở ra, một lực mạnh từ bên ngoài đẩy tới.
Giản Tích tránh không kip5m cô bị cánh cửa đánh trúng ngã xuống mặt đất.
Tiếng "Binh" vừa vang lên trên trán, trước mắt cô đã biến thành một mảnh tối đen.
"Ahhhh, đau quá!"
Còn chưa kịp kêu ra tiếng, giọng điệu gấp gáp của Hạ Nhiên đã truyền tới, "Giản Tích!"
Giản Tích sợ đến nỗi sau lưng đổ mồ hôi lạnh, cô chẳng màn đến đau đớn mà mở mắt ra, nhất thời đầu óc bị va chạm đến nỗi tê liệt, "anh... Sao anh lại đến đây?"
Cũng may, vẫn còn nhận ra người, vẫn còn có thể nói chuyện, như vậy chứng minh không có đụng hỏng đầu óc.
Trong khoảnh khắc vừa thoát khỏi lo lắng, Hạ Nhiên bỗng bị sự nóng giận thay thế.
Vừa rồi lúc Giản Tích mở cửa, chỉ có một mình, sắc mặt không tốt, căn nhà này, trước sau vẫn không có tình người như thế.
Hạ Nhiên tổng hợp những tin tức này lại, anh cố chấp cho ra một kết luận nhanh như tốc độ ánh sáng ---- Nhất định Hạ Chính An đã mắng Giản Tích!
Ánh mắt anh trầm xuống, hùng hổ bước vào trong nhà.
Giản Tích phản ứng mau lẹ, cô bổ nhào qua ôm lấy bắp đùi anh, "Hạ Nhiên."
Bị ngăn cản, cơn giận ngút trời của Hạ Nhiên xìu xuống một ít.
Hạ Chính An thu hết thảy vào trong mắt, sau đó ông hừ lạnh một tiếng, khôi phục lại dáng vẻ không có tình người như người ta nghĩ. Ông chẳng khách sáo chút nào mà bình phẩm: "Cái nết đánh chết khôngchừa."
Hạ Nhiên hất mặt, đường cong kéo căng, anh không nói một câu, thậm chí không thèm liếc ông một cái.
anh khom lưng kéo cánh tay Giản Tích, giúp cô đứng dậy.
Giản Tích hãi hùng khiếp vía, cô nắm chặt lấy tay anh, lo sợ chỉ cần anh thoát khỏi dây cương là sẽ tiến lên gây sự.
Cũng may Hạ Nhiên vẫn còn tự kiềm chế được, anh cắn răng nặn ra một chữ, "đi."
Giản Tích nuốt nước miếng, cô thử thăm dò anh: "Manh Manh còn đang ở bên ngoài, con muốn gặp mặt ông..."
Hai chữ ông nội còn chưa nói xong, Hạ Nhiên đã gầm lên giận dữ, "Em có đi hay không?!"
Trong trí nhớ, loại giận dữ thể hiện ra mặt thế này, đối với Giản Tích, vẫn là lần đầu tiên.
Biết rõ mọi chuyện nghiêm trọng, Giản Tích thức thời vội vàng gật đầu, "đi đi đi."
Hai người rời khỏi nhà họ Hạ, vẻ mặt Hạ Nhiên vẫn hờ hững không có độ ấm.
Trong bóng đêm, ngọn đèn trong nhà chiếu ra càng ngày càng nhạt.
Giản Tích nửa bị kéo nữa bị ép đi, cô kiềm lòng không đặng lên tiếng, "anh nắm đau tay em."
Bước chân Hạ Nhiên vẫn liên tục, nhưng cuối cùng bàn tay cũng buông lỏng một ít.
Giản Tích rèn sắt khi còn nóng, cô đáng thương gọi anh, "Ông xã."
Hạ Nhiên mạnh mẽ dừng bước, anh quay đầu lại nhìn cô một cái, vừa yêu vừa hận mà nghiến răng nghiến lợi, "Giản Tích, chơi vui lắm phải không?"
"không phải em đang đùa." Giản Tích nhìn anh, "Em dẫn con gái đến gặp ông nội."
"Con gái không có ông nội!" Hạ Nhiên nghiêm nghị cắt ngang.
Nhất thời Giản Tích không biết nói gì, đầu óc cô xoay chuyển, biết rõ đây không phải là thời cơ thỏa đáng để đàm luận vấn đề này.
Hạ Nhiên kiềm nén cơn giận trong bụng, thấy dáng vẻ đáng thương cúi đầu biết lỗi của cô, lý trí trở về một nửa, anh đè xuống cảm giác chua xót trong lòng, ngập ngừng nói lời xin lỗi cô, "Xin lỗi em, anhkhông nên hung dữ với em."
Giản Tích ngẩng đầu lên một lần nữa, cô cũng nhỏ giọng nói: "Em cũng phải xin lỗi anh, em không nên gạt anh."
Hạ Nhiên ngập ngừng, tạm thời không nói gì nữa.
Giản Tích đoán có lẽ anh đang chờ cô giải thích. Vì thế cô sắp xếp lại câu chữ một lần nữa, chậm rãi nóira: "Ông Hạ không có làm khó em, ông ấy mời em vào nhà uống trà, hai người chúng em tâm sự vài chuyện vụn vặt, ngoại trừ hơi nhùng nhằng lúc ban đầu, cả quá trình đều rất vui vẻ nha."
Hạ Nhiên "Xùy" một tiếng cực kỳ nhẹ.
Giản Tích giơ tay ôm mặt anh, "Này."
Hạ Nhiên chau mày nhìn cô.
"Mặt anh nhăn nhó cái gì?" Giản Tích nhíu mày.
Hạ Nhiên dùng sức kéo tay cô ra, anh quay lưng trầm mặc không nói tiếng nào đi đến bên cạnh xe.
Người đàn ông này, khúc mắc rất nhiều.
Giản Tích thở dài, cô chạy chầm chậm đuổi kịp anh, "Chờ em đi với."
Trong xe.
Đào Tinh Lai chia quả dâu tây cuối cùng làm đôi, cậu nói với Manh Manh, "Cho con một nữa, thấy cậu thương con chưa."
Manh Manh lại lập lại lời cậu mà gọi "Kê kê"
Đào Tinh Lai cảm thấy đứa trẻ này cực kỳ khủng khiếp, "Con là con gái, rụt rè chút đi. Ơ! ba mẹ con đãđi ra kìa."
Cậu vội vàng bước xuống xe đón tiếp, "anh Hạ Hạ ~, anh có bị thương không? Em có thuốc mỡ Vân Nam đây, để em trị thương giúp anh nha."
Hạ Nhiên không lên tiếng, anh ngồi trên ghế phụ bên tay lái, ôm lấy Manh Manh, chặt đến nỗi khôngmuốn buông tay.
Giản Tích đẩy Đào Tinh Lai ra, "Em ngồi đằng sau đi, chị lái xe."
Đào Tinh Lai vô cùng lanh lẹ, thấy cặp đôi chính đang cãi nhau, cậu nằm sắp lên thành ghế Hạ Nhiên, "anh Hạ Hạ ~, em đã đặt khách sạn xong xuôi rồi, đêm nay hai chúng ta cùng ngủ một phòng, em có thể đắp chăn giúp anh."
Giản Tích: "Em làm gì thế?"
"Chị là người phụ nữ tội ác ngập trời, tránh sang một bên đi." Đào Tinh Lai vui vẻ, "anh Hạ Hạ ~, anhđừng dễ dàng tha thứ cho chị ấy, phải dùng thái quyền để hù chị ấy mới được, ai bảo chị ấy không nghe lời."
Loại nói mát kích thích này kỳ thật rất hữu hiệu, rốt cuộc Hạ Nhiên vẫn không chịu đựng nổi nữa, "anhkhông ngủ với cậu."
"Oa, tình yêu của anh đối với chị em thật sự làm cảm động trời đất." Đào Tinh Lai vỗ vỗ vai Giản Tích, bỉ ổi đê tiện nói: "Phần tình cảm bao la rộng lớn thế này, dù tối nay bị thương chị cũng phải ráng chịu đựng đấy."
Giản Tích biết em trai đang giúp anh xoa dịu, cô cực kỳ hiểu chuyện hùa theo, "Được."
Đào Tinh Lai nhanh chóng kề tai nói nhỏ với Hạ Nhiên, giọng điệu vô cùng phấn khởi, "anh rể, phải dùng bạo lực nha, để chị ấy đau đến gào khóc mới hả giận."
"Mẹ kiếp! Hạ Nhiên thầm mắng một câu, rốt cuộc cũng cười phá lên.
Hai chị em này đúng là tổ tiết mục hài cuối nắm, không chừng có thể giành được giải thưởng được người xem yêu thích nhất ấy chứ.
Thấy anh cười, cuối cùng Giản Tích cũng thở ra.
Đến khách sạn, Đào Tinh Lai đi thẳng về phòng ngủ ngon lành, Hạ Nhiên ôm Manh Manh, hai cha con chơi quên trời quên đất, Giản Tích không quan tâm ngồi bên cạnh sắp xếp lại hành lý, không có chút ý tứ giận dỗi nào khi bị phớt lờ.
cô liếm liếm môi chủ động tìm đề tài, "anh có muốn uống nước không?"
Hạ Nhiên không có phản ứng, anh làm ngáo ộp với Manh Manh, chọc bé con cười ha ha.
Giản Tích không từ bỏ, "Vậy anh muốn ăn cơm không?" Em làm thức ăn khuya cho anh."
Chỉ có tiếng Manh Manh cười khanh khách đáp lại cô.
Giản Tích phồng má, chuyển khí từ má trái sang má phải, chưa từ bỏ ý định, "Ông xã, đầu em đau quá, cái cửa kia va thiệt là mạnh luôn."
Hạ Nhiên gãi chân Manh Manh, không biết là đang nói cho ai nghe, "Đau à, đau là được rồi, để nhớ lâu một chút, sau này từng mùa đều dùng cánh cửa đập vào đầu."
Giản Tích thả quần áo trong tay xuống, cô giận rồi đấy.
cô đi qua, "nói hay quá nhỉ."
Hạ Nhiên quay đầu, bế Manh Manh đổi sang hướng khác tiếp tục chơi.
Giản Tích bỏ dép lê ra, cô giơ cao chân đá đá lên mông người đàn ông đang nằm sắp trên giường.
Giọng Hạ Nhiên lạnh như băng, "Đừng ám chỉ với anh, anh không chơi trò bạo cúc hoa."
Giản Tích: "..." cô nhụt chí, "không nói mấy chuyện khác, một người lớn tuổi như ông ấy, một mình ở căn nhà to như thế, anh không cảm thấy đáng thương lắm sao?"
Hạ Nhiên: "không cảm thấy."
"Đó là ba của anh, cũng đâu phải oan gia có huyết hải thâm thù gì, tại sao vậy?" Giản Tích đi đến trước mặt anh, cô ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Hạ Nhiên, "Em nói là lỡ như, lỡ như ông ấy ngã bệnh thìsao?"
"Bản thân ông ấy tự lo."
Lỡ như ung thư?"
"Ông ấy có tiền, có thể mua thêm 500 tuổi nữa."
"Vậy lỡ ông ấy qua đời thì sao? anh định cả đời không lui tới với nhau thật à?" Giản Tích nghiêm túc hỏi: "Có phải ngay cả cái bia anh cũng không định lập cho ông ấy không?"
Hạ Nhiên moi móc hết ruột gan một hồi lâu, rõ ràng anh có đầy bụng lý do thoái thái, nhưng lần này, một chữ anh cũng không thốt lên được.
Giản Tích liếc trộm thấy một tia do dự trong mắt anh, cô nói tiếp một mạch: "Chẳng phải chỉ là chút mâu thuẫn nhỏ thôi sao? Ba anh tính cách cứng rắn, anh cũng không mềm, hai người là kỳ phùng địch thủ nhiều năm như vậy, dù là nợ kiếp trước thì kiếp này cũng đã trả hết rồi."
Giản Tích chỉ vào Manh manh, "Còn con gái anh nữa, anh không muốn làm tấm giương tốt cho con hay sao?"
Hạ Nhiên trầm mặc rũ mắt, cứ như vậy mà mềm lòng.
Giản Tích còn nói thêm: "Giả sử sau này chúng ta sinh con trai."
cô chỉ nói nửa câu đầu, nhưng nửa câu ấy lại giống như một cây gai, dễ dàng đâm vào lòng Hạ Nhiên.
anh gần như chẳng chút do dự thốt lên, "anh sẽ không."
anh sẽ không đứng trên mặt đối lập với con, anh sẽ không cho phép quan hệ cha con của mình sụp đổ, anh sẽ không lạnh nhạt với con, mắng con, anh sẽ không để cho con nhìn thấy tình thân tan vỡ.
Giản Tích ôm lấy Hạ Nhiên, "Em đã biết."
Hạ Nhiên đè gáy cô lại, kéo cả người cô vào lòng mình, "Bà xã, xin lỗi em."
Giản Tích hiểu ra mùi vị trong lòng anh, "Em cũng không nên tiền trảm hậu tấu, nhưng mà ông xã, em hi vọng cả nhà chúng ta đều hạnh phúc. anh không vượt qua được cửa ải này, em sẽ tới giúp anh, anhkhông thỏa hiệp được, em sẽ đến làm trung gian, anh chỉ cần đứng nguyên tại chỗ, đừng trốn ra phía sau là được rồi."
Hạ Nhiên ôm chặt cô hơn một chút, im lặng mà đáp lại cô.
Giản Tích nhéo nhéo tay anh, "anh đừng sợ, có em ở đây, em sẽ không để ba anh đánh anh đâu."
Hạ Nhiên chôn mũi hít hà hương thơm trong tóc cô, anh buồn buồn nở nụ cười, "Nữ siêu nhân."
Giản Tích gật đầu, "Ba anh nhất định sẽ yêu thích em."
An tĩnh mấy giây, Hạ Nhiên mới nói: "anh không thể lập tức bỏ qua hiềm khích lúc trước, anh cũng sẽkhông chủ động bước qua cửa ải này, nhưng anh sẽ kiềm chế, tận lực khắc chế tính tình mình, anhđồng ý với em, anh sẽ không cãi nhau với ông ấy, anh sẽ nhường ông ấy."
Đây là nhượng bộ lớn nhất của anh.
Giản Tích ngẩng đầu, trao cho anh một nụ cười tươi vui vẻ ấm áp.
Hạ Nhiên kề sát vào, anh cúi đầu xuống, tại gốc đuôi lông mày của cô, anh dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm, giọng nói chìm trong cổ họng, "Giản Tích, em ngọt quá."
Hơi ngứa, hơi mềm mại, Giản Tích rướn người nói nhỏ vào tai anh, "Vị ngọt chỉ để một mình anh nếm."
Hạ Nhiên đưa tay xuống, lòng bàn tay dán lên mông cô, vừa xoa vừa bóp, "Khi nào chúng ta sẽ sinh con trai?"
Giản Tích sặc nước miếng, "Vừa rồi chẳng qua em chỉ ví dụ mà thôi."
Hạ Nhiên: "..."
Giản Tích nén cười, "Có Manh Manh rồi chưa đủ hả anh?"
"Chưa đủ." Hơi thở ấm nóng của Hạ Nhiên phả lên cổ cô, "Con trai giống mẹ, anh muốn nhìn phiên bản nam của em xem thế nào."
Giản Tích ngẩng đầu lên cười nói: "anh nhìn Đào Tinh Lai chưa đủ hả?"
Hạ Nhiên: "..."
"Đúng rồi, sao anh biết tụi em ở chỗ này?"
"Lý Tiểu Cường nói."
Giản Tích nhíu mày, "Chẳng phải cậu ta là người đại diện của em trai em à?"
"anh đặc biệt làm xong việc sớm, muốn từ phía nam trở về cho em một bất ngờ, kết quả người đi nhà trống, sau đó gặp cậu ta, anh mới moi được tin tức."
hiện tại Đào Tinh Lai đang là tiểu thịt tươi mới nổi, hành động cá nhân cũng phải báo cáo với người người đại diện.
Hạ Nhiên cảm thấy lạ, "Cả đường đi không ai muốn nó ký tên à?"
"Nó luôn lái xe, ít tiếp xúc với bên ngoài. Hơn nữa nó còn trang bị kính mát khẩu trang đủ cả, đúng là không bị ai nhận ra." Giản Tích xem đồng hồ, 10 giờ rồi, Manh Manh đã tới giờ phải đi ngủ.
Lúc này, điện thoại Hạ Nhiên bỗng reo lên. Là Đào Tinh Lai gọi tới.
Bắt máy -----
"anh rể!!"
Gần như là rống lên, Hạ Nhiên hỏi lại: "Làm sao thế?"
"Em phát sốt rồi, người em nóng rần, nóng phỏng tay luôn!"
Cách xa như vậy nhưng Giản Tích vẫn nghe được tiếng cậu tru lên, "Ban ngày còn khỏe mà, sao đến tối lại sốt?"
Hạ Nhiên cắt ngang, "anh qua đó xem, em dỗ Manh Manh ngủ trước đi nhé."
Đào Tinh Lai ở phòng cách vách, cậu nằm ở trên giường hấp hối: "anh rể, em bị bệnh, tất cả đều do chị của em, chính chị ấy khiến em cực khổ như vậy, vất vả như vậy đấy."
Hạ Nhiên dùng mu bàn tay thử nhiệt độ trên trán cậu, "Được rồi, đừng có chuyện gì cũng đổ thừa chị cậu, anh thấy do cậu ăn dâu tây quá nhiều thì có."
"anh rể, anh bảo vệ vợ điên cuồng vậy." Đào Tinh Lai nhân tiện cảm khái, "Chậc chậc, tay của anh này, vừa rộng vừa dày, ấm áp quá đi mất."
Hạ Nhiên cười cười, "đã sốt đến nông nổi này mà còn sức để nói đùa hả?"
"không nói chuyện sẽ chết mất." Cả người Đào Tinh Lai suy yếu, "anh rể, em chẳng còn tý sức nào cả."
"Tình trạng cậu thế này phải đi bệnh viện thôi." Hạ Nhiên hỏi: "Ngồi dậy nổi không?"
"Nếu không ngồi dậy nổi thì sao?"
"thì anh sẽ đỡ cậu."
"Có thể yêu cầu bế công chúa được không?"
Hạ Nhiên tức cười gần chết, "Cmn chứ, cậu nghiêm túc đấy à?"
Đào Tinh Lai lắc đầu, "Miệng cô đơn lạnh lẽo nên thích nói bừa, em không để anh bế, em là con trai mà."
Hạ Nhiên vui vẻ cười, "Nhanh lên đi, anh đi trước khởi động xe."
Đào Tinh Lai ngọ ngoạy bò dậy khỏi giường, cậu còn tự phối âm động viên mình, "Giờ phút này mình là Đào Kiên Cường."
Trước khi đi cậu vẫn không quên hành động quen thuộc hàng ngày, kính râm áo mũ chỉnh tề.
Đến bệnh viện, lúc xuống xe, Hạ Nhiên nói:" Cậu đừng đeo kính râm làm gì, đêm hôm khuya khoắt thế này, đeo càng bắt mắt."
"Có lý ha, em nghe lời anh." Đào Tinh Lai ỉu xìu như quả bóng xì hơi, khuôn mặt sốt đến đỏ bừng, cậu lấy mũ lưỡi trai đội lên đầu, "anh rễ, có lẽ em thật sự cần anh bế công chúa rồi."
Hạ Nhiên đỡ vai cậu, "Cậu tìm chỗ ngồi nghỉ đi, anh đi xếp hàng đăng ký."
Đào Tinh Lai chọn một vị trí hẻo lánh, cậu nhìn theo bóng lưng vội vã của Hạ Nhiên rồi cảm khái: "Cuối cùng em cũng biết tại sao chị của em yêu anh rồi, rất có cảm giác an toàn. Có anh ở đây, lúc chích thuốc em nhất định sẽ không khóc."
Bệnh viện lớn luôn trong tình trạng cấp bách, vĩnh viễn đông đúc, đèn đuốc sáng trưng chẳng khác nào ban ngày.
Hạ Nhiên lấy được số, anh gọi điện cho Đào Tinh Lai báo cho cậu biết mình đang ở phòng số 3.
Tính toán thời gian, trong đám người đi tới đây, đáng lẽ phải có cậu mới đúng. Năm phút sau Hạ Nhiên nhìn đồng hồ một lần nữa, sao bây giờ mà cậu còn chưa tới nữa?
Đúng lúc này, một trận tiếng thét mơ hồ truyền đến.
Hạ Nhiên nhíu mày, lắng nghe tiếng ồn ào đó.
âm thanh kia càng ngày càng lớn, rõ ràng còn hô to tên "Đào Tinh Lai" nữa.
Lúc này Hạ Nhiên nheo mắt, tiêu đời! Nhất định là bị người hâm mộ nào đó nhận ra rồi!
Trong đại sảnh bệnh viện, cả đám người đều hướng về một điểm.
"Em rất thích anh diễn vai hoàng thái tử!"
"Tinh Tinh, ký tên cho em đi, em muốn kiểu chữ khải!"
"1m85 không thể tháp hơn được, thật sự không có mang giày độn gót!"
Sau đó chẳng hiểu tại sao, còn có người hô to lên, "Kiều Thù! Kiều Thù!"
Đào Tinh Lai bị dồn đến đường cùng, cậu không thể lui được nữa, cho nên đành miễn cưỡng tươi cười, trên người vẫn đang sốt. nhưng vỏ bọc thần tượng thì không thể vứt đi được.
Cậu sắp chết đến nơi rồi.
Hạ Nhiên thấy tình thế không ổn, anh vội vàng đi tìm bảo vệ bệnh biện, cuối cùng toàn thể bảo vệ trong ca trực đêm đều ra tay, mới miễn cưỡng sơ tán được đám người kia.
Đào Tinh Lai không dám ở lại nữa, cậu loạng choạng chạy ra ngoài.
Trở lại trên xe, cậu nói với Hạ Nhiên, "anh rể, anh sờ trán em thử xem, có phải em sắp phun trào như núi lửa rồi không?"
Đào Tinh Lai tủi thân gọi điện thoại cho Giản Tích, "Nếu như còn có kiếp sau, em nhất định vẫn muốn làm em trai của chị."
Hạ Nhiên: "..."
Phát sốt 40 độ, tố khổ 2 phút.
Đào Tinh Lai nhõng nhẽo qua điện thoại với Giản Tích, kể đầu đuôi mọi chuyện cho Giản Tích nghe.
Vất vả lắm mới kết thúc cuộc trò chuyện, Hạ Nhiên móc lỗ tai, anh bị hành động của "Đào Quỳnh Dao" làm cho rung động, anh lơ mơ nói: "đi thôi, anh chở cậu đi tìm phòng khám tư, không hạ sốt là khôngđược."
Lúc đang chuẩn bị nhấn ga, điện thoại Đào Tinh Lai reo lên, là Giản Tích gọi tới.
Vừa nói vài câu, Đào Tinh Lai đã nhanh chóng kêu anh ngừng lại, "anh Hạ Hạ ~, chờ một chút, chị nóitìm được bác sĩ rồi."
Hạ Nhiên nhíu mày, "Nơi này đâu có quen thuộc, cô ấy tìm đâu ra bác sĩ?"
Đào Tinh Lai quơ quơ điện thoại, giọng nói có vài phần hưng phấn như kẻ trộm, "Ông thông gia tìm giúp."
Là bác sĩ cá nhân của Hạ Chính An.
Hạ Nhiên: "..."
Lúc hai người về đến khách sạn, bác sĩ cũng đã tới, ông ấy đang chờ trên lầu.
Mỗi lần thang máy đi lên một tầng là tim Hạ Nhiên nhảy nhanh một nhịp.
Lỡ đâu Hạ Chính An cũng tới, nói 3 câu lại bất hòa cãi vã thì làm sao bây giờ.
Ánh mắt Hạ Nhiên phức tạp, đầu lông mày nhăn lại, "Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra.
đi qua hành lang, đến phòng thứ 4 là tới.
Vừa mới đi được vài bước, anh chợt nghe tiếng cười rộn rã, còn có tiếng cười khanh khách của trẻ con.
Cửa căn phòng rộng mở, tựa như đóng khung phong cảnh, Hạ Chính An mặc quần áo vải bông tối màu, rất có khí chất của đương gia thời kỳ dân quốc.
Ông đang bế Manh Manh, mặt mũi hiền lành, cười như một lão ngoan đồng.
Còn Giản Tích ở bên cạnh, vừa dịu dàng ngoan ngoãn vừa yên tĩnh. Vừa khéo chính là, Manh Manh chẳng hề có tý buồn ngủ, nét tươi cười chồng chất trên mặt, bàn tay béo núc ních níu lấy chòm râu nhỏcủa ông nội, cực kỳ dũng cảm.
Đào Tinh Lai suy yếu cảm khái, "Ngậm kẹo đùa cháu, chuyện cực đẹp trong nhân gian."
Giọng nói ấy làm kinh động đến mọi người trong phòng, hai mắt Giản Tích tỏa sáng. "Hai người đã về rồi."
Hạ Chính An bế Manh Manh, thân hình cứng đờ, tạm thời không quay đầu lại.
Đào Tinh Lai thích nhất là tham gia náo nhiệt, dù là phát sốt cũng có thể thân tàn chí cứng, cậu chạy tới như chiếc xe lửa nhỏ, "Chào ông thông gia, cháu là Đào Tinh Lai! Năm nay 24 tuổi! Cháu muốn bắt tay với ngài. Trời ơi! Ngài còn đẹp trai hơn lão Giản nhà cháu nữa."
Giản Tích dỡ khóc dỡ người, thằng em trai này, có lẽ là sốt cao quá, tính tình hơi nóng hơn rồi.
Mà Hạ Nhiên ở sau lưng, anh cực kỳ không tình nguyện, xoay tới xoay lui phát ra một âm thanh siêu nhỏ -----
"Ba."
Bởi vì âm thanh quá nhỏ, Đào Tinh Lai phải bắt loa hỏi lại: "anh rễ, anh nói gì thế hả?"
Đầu lưỡi Hạ Nhiên để giữa răng cửa, mài qua mài lại nhiều lần, anh muốn vặn đầu Đào Tinh Lai xuống.
hiện trường hoàn toàn yên lặng, đều đang đợi anh nói.
Cảm xúc Hạ Nhiên không ổn định nhưng vẫn phải giả vờ bình tĩnh, trong lúc đó khởi, thừa chuyển, hợp*, cuối cùng là khuất phục, bình thản nói ----
*Khởi, thừa, chuyển, hợp là thứ thự viết văn của người xưa: Khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc.
"Ồ, anh vừa mới nói.... Ba. Có phải Manh Manh vừa gọi ba ba hay không?"
Suýt chút nữa Giản Tích hộc máu, cô thầm nghĩ: Ông xã à, anh giỏi thật đấy.
Mà Hạ Chính An vẫn luôn quay lưng về phía Hạ Nhiên, có lẽ cũng bị ma nhập, không hiểu sao ông bỗng lên tiếng ----
"Ừm."
Kỳ diệu thật!
Đào Tinh Lai lấy lại lý trí, cậu cảm thấy cứ theo đà này, mọi chuyện sẽ hỏng bét mất, thế là cậu bế Manh Manh gọi với theo: "anh rể, anh rể!"
Hạ Nhiên vẫn bước nhanh về phía trước không quay đầu lại.
Manh Manh chớp mắt mấy cái, bàn tay béo quơ quơ, "Ba đẹp, ba đẹp."
"Thôi xong, đứa trẻ này, nói đẹp thành nghiện." Đào Tinh Lai âm thầm sợ hãi thán phục.
Nghe tiếng con gái yêu gọi, Hạ Nhiên dừng bước ngay, anh quay đầu rũ mắt bế Manh Manh trong chốc lát rồi trả lại cho Đào Tinh Lai, "Bế đi."
"anh rểm anh ngàn vạn lần đừng đánh nhau." Đào Tinh Lai nói lời thấm thía, "Đánh không thắng được đâu, bọn họ đông lắm."
Sắc mặt Hạ Nhiên vẫn không thay đổi, vẫn là câu nói kia, "Nợ của hai người đợi lát nữa anh sẽ tính sau!"
Đào Tinh Lai sững sờ, kỹ năng diễn xuất tự động login, nước mắt sắp trào ra luôn, cậu nói với Manh Manh, "Con à, cậu không giúp gì được cho con rồi, ba của con muốn tìm mẹ con tính sổ, đáng thương cho con mới hai mươi lăm cân, một cái tát cũng có thể khiến con biến bánh thịt heo."
Hạ Nhiên: "..."
Nhìn theo bóng lưng người càng đi càng xa, Đào Tinh Lai vẫn làm bộ làm tịch, "anh rễ, có muốn em phụ anh đánh nhau một tay không?" Vừa dứt lời cậu đã chui tọt vào xe, vừa ôm Manh Manh vừa tiếp tục ăn dâu.
Nhà họ Hạ.
Giản Tích và Hạ Chính An đã trò chuyện xong, hai người đang chuẩn bị đi đón Manh Manh, lúc đặt tay lên nắm cửa thì đúng lúc cửa mở ra, một lực mạnh từ bên ngoài đẩy tới.
Giản Tích tránh không kip5m cô bị cánh cửa đánh trúng ngã xuống mặt đất.
Tiếng "Binh" vừa vang lên trên trán, trước mắt cô đã biến thành một mảnh tối đen.
"Ahhhh, đau quá!"
Còn chưa kịp kêu ra tiếng, giọng điệu gấp gáp của Hạ Nhiên đã truyền tới, "Giản Tích!"
Giản Tích sợ đến nỗi sau lưng đổ mồ hôi lạnh, cô chẳng màn đến đau đớn mà mở mắt ra, nhất thời đầu óc bị va chạm đến nỗi tê liệt, "anh... Sao anh lại đến đây?"
Cũng may, vẫn còn nhận ra người, vẫn còn có thể nói chuyện, như vậy chứng minh không có đụng hỏng đầu óc.
Trong khoảnh khắc vừa thoát khỏi lo lắng, Hạ Nhiên bỗng bị sự nóng giận thay thế.
Vừa rồi lúc Giản Tích mở cửa, chỉ có một mình, sắc mặt không tốt, căn nhà này, trước sau vẫn không có tình người như thế.
Hạ Nhiên tổng hợp những tin tức này lại, anh cố chấp cho ra một kết luận nhanh như tốc độ ánh sáng ---- Nhất định Hạ Chính An đã mắng Giản Tích!
Ánh mắt anh trầm xuống, hùng hổ bước vào trong nhà.
Giản Tích phản ứng mau lẹ, cô bổ nhào qua ôm lấy bắp đùi anh, "Hạ Nhiên."
Bị ngăn cản, cơn giận ngút trời của Hạ Nhiên xìu xuống một ít.
Hạ Chính An thu hết thảy vào trong mắt, sau đó ông hừ lạnh một tiếng, khôi phục lại dáng vẻ không có tình người như người ta nghĩ. Ông chẳng khách sáo chút nào mà bình phẩm: "Cái nết đánh chết khôngchừa."
Hạ Nhiên hất mặt, đường cong kéo căng, anh không nói một câu, thậm chí không thèm liếc ông một cái.
anh khom lưng kéo cánh tay Giản Tích, giúp cô đứng dậy.
Giản Tích hãi hùng khiếp vía, cô nắm chặt lấy tay anh, lo sợ chỉ cần anh thoát khỏi dây cương là sẽ tiến lên gây sự.
Cũng may Hạ Nhiên vẫn còn tự kiềm chế được, anh cắn răng nặn ra một chữ, "đi."
Giản Tích nuốt nước miếng, cô thử thăm dò anh: "Manh Manh còn đang ở bên ngoài, con muốn gặp mặt ông..."
Hai chữ ông nội còn chưa nói xong, Hạ Nhiên đã gầm lên giận dữ, "Em có đi hay không?!"
Trong trí nhớ, loại giận dữ thể hiện ra mặt thế này, đối với Giản Tích, vẫn là lần đầu tiên.
Biết rõ mọi chuyện nghiêm trọng, Giản Tích thức thời vội vàng gật đầu, "đi đi đi."
Hai người rời khỏi nhà họ Hạ, vẻ mặt Hạ Nhiên vẫn hờ hững không có độ ấm.
Trong bóng đêm, ngọn đèn trong nhà chiếu ra càng ngày càng nhạt.
Giản Tích nửa bị kéo nữa bị ép đi, cô kiềm lòng không đặng lên tiếng, "anh nắm đau tay em."
Bước chân Hạ Nhiên vẫn liên tục, nhưng cuối cùng bàn tay cũng buông lỏng một ít.
Giản Tích rèn sắt khi còn nóng, cô đáng thương gọi anh, "Ông xã."
Hạ Nhiên mạnh mẽ dừng bước, anh quay đầu lại nhìn cô một cái, vừa yêu vừa hận mà nghiến răng nghiến lợi, "Giản Tích, chơi vui lắm phải không?"
"không phải em đang đùa." Giản Tích nhìn anh, "Em dẫn con gái đến gặp ông nội."
"Con gái không có ông nội!" Hạ Nhiên nghiêm nghị cắt ngang.
Nhất thời Giản Tích không biết nói gì, đầu óc cô xoay chuyển, biết rõ đây không phải là thời cơ thỏa đáng để đàm luận vấn đề này.
Hạ Nhiên kiềm nén cơn giận trong bụng, thấy dáng vẻ đáng thương cúi đầu biết lỗi của cô, lý trí trở về một nửa, anh đè xuống cảm giác chua xót trong lòng, ngập ngừng nói lời xin lỗi cô, "Xin lỗi em, anhkhông nên hung dữ với em."
Giản Tích ngẩng đầu lên một lần nữa, cô cũng nhỏ giọng nói: "Em cũng phải xin lỗi anh, em không nên gạt anh."
Hạ Nhiên ngập ngừng, tạm thời không nói gì nữa.
Giản Tích đoán có lẽ anh đang chờ cô giải thích. Vì thế cô sắp xếp lại câu chữ một lần nữa, chậm rãi nóira: "Ông Hạ không có làm khó em, ông ấy mời em vào nhà uống trà, hai người chúng em tâm sự vài chuyện vụn vặt, ngoại trừ hơi nhùng nhằng lúc ban đầu, cả quá trình đều rất vui vẻ nha."
Hạ Nhiên "Xùy" một tiếng cực kỳ nhẹ.
Giản Tích giơ tay ôm mặt anh, "Này."
Hạ Nhiên chau mày nhìn cô.
"Mặt anh nhăn nhó cái gì?" Giản Tích nhíu mày.
Hạ Nhiên dùng sức kéo tay cô ra, anh quay lưng trầm mặc không nói tiếng nào đi đến bên cạnh xe.
Người đàn ông này, khúc mắc rất nhiều.
Giản Tích thở dài, cô chạy chầm chậm đuổi kịp anh, "Chờ em đi với."
Trong xe.
Đào Tinh Lai chia quả dâu tây cuối cùng làm đôi, cậu nói với Manh Manh, "Cho con một nữa, thấy cậu thương con chưa."
Manh Manh lại lập lại lời cậu mà gọi "Kê kê"
Đào Tinh Lai cảm thấy đứa trẻ này cực kỳ khủng khiếp, "Con là con gái, rụt rè chút đi. Ơ! ba mẹ con đãđi ra kìa."
Cậu vội vàng bước xuống xe đón tiếp, "anh Hạ Hạ ~, anh có bị thương không? Em có thuốc mỡ Vân Nam đây, để em trị thương giúp anh nha."
Hạ Nhiên không lên tiếng, anh ngồi trên ghế phụ bên tay lái, ôm lấy Manh Manh, chặt đến nỗi khôngmuốn buông tay.
Giản Tích đẩy Đào Tinh Lai ra, "Em ngồi đằng sau đi, chị lái xe."
Đào Tinh Lai vô cùng lanh lẹ, thấy cặp đôi chính đang cãi nhau, cậu nằm sắp lên thành ghế Hạ Nhiên, "anh Hạ Hạ ~, em đã đặt khách sạn xong xuôi rồi, đêm nay hai chúng ta cùng ngủ một phòng, em có thể đắp chăn giúp anh."
Giản Tích: "Em làm gì thế?"
"Chị là người phụ nữ tội ác ngập trời, tránh sang một bên đi." Đào Tinh Lai vui vẻ, "anh Hạ Hạ ~, anhđừng dễ dàng tha thứ cho chị ấy, phải dùng thái quyền để hù chị ấy mới được, ai bảo chị ấy không nghe lời."
Loại nói mát kích thích này kỳ thật rất hữu hiệu, rốt cuộc Hạ Nhiên vẫn không chịu đựng nổi nữa, "anhkhông ngủ với cậu."
"Oa, tình yêu của anh đối với chị em thật sự làm cảm động trời đất." Đào Tinh Lai vỗ vỗ vai Giản Tích, bỉ ổi đê tiện nói: "Phần tình cảm bao la rộng lớn thế này, dù tối nay bị thương chị cũng phải ráng chịu đựng đấy."
Giản Tích biết em trai đang giúp anh xoa dịu, cô cực kỳ hiểu chuyện hùa theo, "Được."
Đào Tinh Lai nhanh chóng kề tai nói nhỏ với Hạ Nhiên, giọng điệu vô cùng phấn khởi, "anh rể, phải dùng bạo lực nha, để chị ấy đau đến gào khóc mới hả giận."
"Mẹ kiếp! Hạ Nhiên thầm mắng một câu, rốt cuộc cũng cười phá lên.
Hai chị em này đúng là tổ tiết mục hài cuối nắm, không chừng có thể giành được giải thưởng được người xem yêu thích nhất ấy chứ.
Thấy anh cười, cuối cùng Giản Tích cũng thở ra.
Đến khách sạn, Đào Tinh Lai đi thẳng về phòng ngủ ngon lành, Hạ Nhiên ôm Manh Manh, hai cha con chơi quên trời quên đất, Giản Tích không quan tâm ngồi bên cạnh sắp xếp lại hành lý, không có chút ý tứ giận dỗi nào khi bị phớt lờ.
cô liếm liếm môi chủ động tìm đề tài, "anh có muốn uống nước không?"
Hạ Nhiên không có phản ứng, anh làm ngáo ộp với Manh Manh, chọc bé con cười ha ha.
Giản Tích không từ bỏ, "Vậy anh muốn ăn cơm không?" Em làm thức ăn khuya cho anh."
Chỉ có tiếng Manh Manh cười khanh khách đáp lại cô.
Giản Tích phồng má, chuyển khí từ má trái sang má phải, chưa từ bỏ ý định, "Ông xã, đầu em đau quá, cái cửa kia va thiệt là mạnh luôn."
Hạ Nhiên gãi chân Manh Manh, không biết là đang nói cho ai nghe, "Đau à, đau là được rồi, để nhớ lâu một chút, sau này từng mùa đều dùng cánh cửa đập vào đầu."
Giản Tích thả quần áo trong tay xuống, cô giận rồi đấy.
cô đi qua, "nói hay quá nhỉ."
Hạ Nhiên quay đầu, bế Manh Manh đổi sang hướng khác tiếp tục chơi.
Giản Tích bỏ dép lê ra, cô giơ cao chân đá đá lên mông người đàn ông đang nằm sắp trên giường.
Giọng Hạ Nhiên lạnh như băng, "Đừng ám chỉ với anh, anh không chơi trò bạo cúc hoa."
Giản Tích: "..." cô nhụt chí, "không nói mấy chuyện khác, một người lớn tuổi như ông ấy, một mình ở căn nhà to như thế, anh không cảm thấy đáng thương lắm sao?"
Hạ Nhiên: "không cảm thấy."
"Đó là ba của anh, cũng đâu phải oan gia có huyết hải thâm thù gì, tại sao vậy?" Giản Tích đi đến trước mặt anh, cô ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Hạ Nhiên, "Em nói là lỡ như, lỡ như ông ấy ngã bệnh thìsao?"
"Bản thân ông ấy tự lo."
Lỡ như ung thư?"
"Ông ấy có tiền, có thể mua thêm 500 tuổi nữa."
"Vậy lỡ ông ấy qua đời thì sao? anh định cả đời không lui tới với nhau thật à?" Giản Tích nghiêm túc hỏi: "Có phải ngay cả cái bia anh cũng không định lập cho ông ấy không?"
Hạ Nhiên moi móc hết ruột gan một hồi lâu, rõ ràng anh có đầy bụng lý do thoái thái, nhưng lần này, một chữ anh cũng không thốt lên được.
Giản Tích liếc trộm thấy một tia do dự trong mắt anh, cô nói tiếp một mạch: "Chẳng phải chỉ là chút mâu thuẫn nhỏ thôi sao? Ba anh tính cách cứng rắn, anh cũng không mềm, hai người là kỳ phùng địch thủ nhiều năm như vậy, dù là nợ kiếp trước thì kiếp này cũng đã trả hết rồi."
Giản Tích chỉ vào Manh manh, "Còn con gái anh nữa, anh không muốn làm tấm giương tốt cho con hay sao?"
Hạ Nhiên trầm mặc rũ mắt, cứ như vậy mà mềm lòng.
Giản Tích còn nói thêm: "Giả sử sau này chúng ta sinh con trai."
cô chỉ nói nửa câu đầu, nhưng nửa câu ấy lại giống như một cây gai, dễ dàng đâm vào lòng Hạ Nhiên.
anh gần như chẳng chút do dự thốt lên, "anh sẽ không."
anh sẽ không đứng trên mặt đối lập với con, anh sẽ không cho phép quan hệ cha con của mình sụp đổ, anh sẽ không lạnh nhạt với con, mắng con, anh sẽ không để cho con nhìn thấy tình thân tan vỡ.
Giản Tích ôm lấy Hạ Nhiên, "Em đã biết."
Hạ Nhiên đè gáy cô lại, kéo cả người cô vào lòng mình, "Bà xã, xin lỗi em."
Giản Tích hiểu ra mùi vị trong lòng anh, "Em cũng không nên tiền trảm hậu tấu, nhưng mà ông xã, em hi vọng cả nhà chúng ta đều hạnh phúc. anh không vượt qua được cửa ải này, em sẽ tới giúp anh, anhkhông thỏa hiệp được, em sẽ đến làm trung gian, anh chỉ cần đứng nguyên tại chỗ, đừng trốn ra phía sau là được rồi."
Hạ Nhiên ôm chặt cô hơn một chút, im lặng mà đáp lại cô.
Giản Tích nhéo nhéo tay anh, "anh đừng sợ, có em ở đây, em sẽ không để ba anh đánh anh đâu."
Hạ Nhiên chôn mũi hít hà hương thơm trong tóc cô, anh buồn buồn nở nụ cười, "Nữ siêu nhân."
Giản Tích gật đầu, "Ba anh nhất định sẽ yêu thích em."
An tĩnh mấy giây, Hạ Nhiên mới nói: "anh không thể lập tức bỏ qua hiềm khích lúc trước, anh cũng sẽkhông chủ động bước qua cửa ải này, nhưng anh sẽ kiềm chế, tận lực khắc chế tính tình mình, anhđồng ý với em, anh sẽ không cãi nhau với ông ấy, anh sẽ nhường ông ấy."
Đây là nhượng bộ lớn nhất của anh.
Giản Tích ngẩng đầu, trao cho anh một nụ cười tươi vui vẻ ấm áp.
Hạ Nhiên kề sát vào, anh cúi đầu xuống, tại gốc đuôi lông mày của cô, anh dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm, giọng nói chìm trong cổ họng, "Giản Tích, em ngọt quá."
Hơi ngứa, hơi mềm mại, Giản Tích rướn người nói nhỏ vào tai anh, "Vị ngọt chỉ để một mình anh nếm."
Hạ Nhiên đưa tay xuống, lòng bàn tay dán lên mông cô, vừa xoa vừa bóp, "Khi nào chúng ta sẽ sinh con trai?"
Giản Tích sặc nước miếng, "Vừa rồi chẳng qua em chỉ ví dụ mà thôi."
Hạ Nhiên: "..."
Giản Tích nén cười, "Có Manh Manh rồi chưa đủ hả anh?"
"Chưa đủ." Hơi thở ấm nóng của Hạ Nhiên phả lên cổ cô, "Con trai giống mẹ, anh muốn nhìn phiên bản nam của em xem thế nào."
Giản Tích ngẩng đầu lên cười nói: "anh nhìn Đào Tinh Lai chưa đủ hả?"
Hạ Nhiên: "..."
"Đúng rồi, sao anh biết tụi em ở chỗ này?"
"Lý Tiểu Cường nói."
Giản Tích nhíu mày, "Chẳng phải cậu ta là người đại diện của em trai em à?"
"anh đặc biệt làm xong việc sớm, muốn từ phía nam trở về cho em một bất ngờ, kết quả người đi nhà trống, sau đó gặp cậu ta, anh mới moi được tin tức."
hiện tại Đào Tinh Lai đang là tiểu thịt tươi mới nổi, hành động cá nhân cũng phải báo cáo với người người đại diện.
Hạ Nhiên cảm thấy lạ, "Cả đường đi không ai muốn nó ký tên à?"
"Nó luôn lái xe, ít tiếp xúc với bên ngoài. Hơn nữa nó còn trang bị kính mát khẩu trang đủ cả, đúng là không bị ai nhận ra." Giản Tích xem đồng hồ, 10 giờ rồi, Manh Manh đã tới giờ phải đi ngủ.
Lúc này, điện thoại Hạ Nhiên bỗng reo lên. Là Đào Tinh Lai gọi tới.
Bắt máy -----
"anh rể!!"
Gần như là rống lên, Hạ Nhiên hỏi lại: "Làm sao thế?"
"Em phát sốt rồi, người em nóng rần, nóng phỏng tay luôn!"
Cách xa như vậy nhưng Giản Tích vẫn nghe được tiếng cậu tru lên, "Ban ngày còn khỏe mà, sao đến tối lại sốt?"
Hạ Nhiên cắt ngang, "anh qua đó xem, em dỗ Manh Manh ngủ trước đi nhé."
Đào Tinh Lai ở phòng cách vách, cậu nằm ở trên giường hấp hối: "anh rể, em bị bệnh, tất cả đều do chị của em, chính chị ấy khiến em cực khổ như vậy, vất vả như vậy đấy."
Hạ Nhiên dùng mu bàn tay thử nhiệt độ trên trán cậu, "Được rồi, đừng có chuyện gì cũng đổ thừa chị cậu, anh thấy do cậu ăn dâu tây quá nhiều thì có."
"anh rể, anh bảo vệ vợ điên cuồng vậy." Đào Tinh Lai nhân tiện cảm khái, "Chậc chậc, tay của anh này, vừa rộng vừa dày, ấm áp quá đi mất."
Hạ Nhiên cười cười, "đã sốt đến nông nổi này mà còn sức để nói đùa hả?"
"không nói chuyện sẽ chết mất." Cả người Đào Tinh Lai suy yếu, "anh rể, em chẳng còn tý sức nào cả."
"Tình trạng cậu thế này phải đi bệnh viện thôi." Hạ Nhiên hỏi: "Ngồi dậy nổi không?"
"Nếu không ngồi dậy nổi thì sao?"
"thì anh sẽ đỡ cậu."
"Có thể yêu cầu bế công chúa được không?"
Hạ Nhiên tức cười gần chết, "Cmn chứ, cậu nghiêm túc đấy à?"
Đào Tinh Lai lắc đầu, "Miệng cô đơn lạnh lẽo nên thích nói bừa, em không để anh bế, em là con trai mà."
Hạ Nhiên vui vẻ cười, "Nhanh lên đi, anh đi trước khởi động xe."
Đào Tinh Lai ngọ ngoạy bò dậy khỏi giường, cậu còn tự phối âm động viên mình, "Giờ phút này mình là Đào Kiên Cường."
Trước khi đi cậu vẫn không quên hành động quen thuộc hàng ngày, kính râm áo mũ chỉnh tề.
Đến bệnh viện, lúc xuống xe, Hạ Nhiên nói:" Cậu đừng đeo kính râm làm gì, đêm hôm khuya khoắt thế này, đeo càng bắt mắt."
"Có lý ha, em nghe lời anh." Đào Tinh Lai ỉu xìu như quả bóng xì hơi, khuôn mặt sốt đến đỏ bừng, cậu lấy mũ lưỡi trai đội lên đầu, "anh rễ, có lẽ em thật sự cần anh bế công chúa rồi."
Hạ Nhiên đỡ vai cậu, "Cậu tìm chỗ ngồi nghỉ đi, anh đi xếp hàng đăng ký."
Đào Tinh Lai chọn một vị trí hẻo lánh, cậu nhìn theo bóng lưng vội vã của Hạ Nhiên rồi cảm khái: "Cuối cùng em cũng biết tại sao chị của em yêu anh rồi, rất có cảm giác an toàn. Có anh ở đây, lúc chích thuốc em nhất định sẽ không khóc."
Bệnh viện lớn luôn trong tình trạng cấp bách, vĩnh viễn đông đúc, đèn đuốc sáng trưng chẳng khác nào ban ngày.
Hạ Nhiên lấy được số, anh gọi điện cho Đào Tinh Lai báo cho cậu biết mình đang ở phòng số 3.
Tính toán thời gian, trong đám người đi tới đây, đáng lẽ phải có cậu mới đúng. Năm phút sau Hạ Nhiên nhìn đồng hồ một lần nữa, sao bây giờ mà cậu còn chưa tới nữa?
Đúng lúc này, một trận tiếng thét mơ hồ truyền đến.
Hạ Nhiên nhíu mày, lắng nghe tiếng ồn ào đó.
âm thanh kia càng ngày càng lớn, rõ ràng còn hô to tên "Đào Tinh Lai" nữa.
Lúc này Hạ Nhiên nheo mắt, tiêu đời! Nhất định là bị người hâm mộ nào đó nhận ra rồi!
Trong đại sảnh bệnh viện, cả đám người đều hướng về một điểm.
"Em rất thích anh diễn vai hoàng thái tử!"
"Tinh Tinh, ký tên cho em đi, em muốn kiểu chữ khải!"
"1m85 không thể tháp hơn được, thật sự không có mang giày độn gót!"
Sau đó chẳng hiểu tại sao, còn có người hô to lên, "Kiều Thù! Kiều Thù!"
Đào Tinh Lai bị dồn đến đường cùng, cậu không thể lui được nữa, cho nên đành miễn cưỡng tươi cười, trên người vẫn đang sốt. nhưng vỏ bọc thần tượng thì không thể vứt đi được.
Cậu sắp chết đến nơi rồi.
Hạ Nhiên thấy tình thế không ổn, anh vội vàng đi tìm bảo vệ bệnh biện, cuối cùng toàn thể bảo vệ trong ca trực đêm đều ra tay, mới miễn cưỡng sơ tán được đám người kia.
Đào Tinh Lai không dám ở lại nữa, cậu loạng choạng chạy ra ngoài.
Trở lại trên xe, cậu nói với Hạ Nhiên, "anh rể, anh sờ trán em thử xem, có phải em sắp phun trào như núi lửa rồi không?"
Đào Tinh Lai tủi thân gọi điện thoại cho Giản Tích, "Nếu như còn có kiếp sau, em nhất định vẫn muốn làm em trai của chị."
Hạ Nhiên: "..."
Phát sốt 40 độ, tố khổ 2 phút.
Đào Tinh Lai nhõng nhẽo qua điện thoại với Giản Tích, kể đầu đuôi mọi chuyện cho Giản Tích nghe.
Vất vả lắm mới kết thúc cuộc trò chuyện, Hạ Nhiên móc lỗ tai, anh bị hành động của "Đào Quỳnh Dao" làm cho rung động, anh lơ mơ nói: "đi thôi, anh chở cậu đi tìm phòng khám tư, không hạ sốt là khôngđược."
Lúc đang chuẩn bị nhấn ga, điện thoại Đào Tinh Lai reo lên, là Giản Tích gọi tới.
Vừa nói vài câu, Đào Tinh Lai đã nhanh chóng kêu anh ngừng lại, "anh Hạ Hạ ~, chờ một chút, chị nóitìm được bác sĩ rồi."
Hạ Nhiên nhíu mày, "Nơi này đâu có quen thuộc, cô ấy tìm đâu ra bác sĩ?"
Đào Tinh Lai quơ quơ điện thoại, giọng nói có vài phần hưng phấn như kẻ trộm, "Ông thông gia tìm giúp."
Là bác sĩ cá nhân của Hạ Chính An.
Hạ Nhiên: "..."
Lúc hai người về đến khách sạn, bác sĩ cũng đã tới, ông ấy đang chờ trên lầu.
Mỗi lần thang máy đi lên một tầng là tim Hạ Nhiên nhảy nhanh một nhịp.
Lỡ đâu Hạ Chính An cũng tới, nói 3 câu lại bất hòa cãi vã thì làm sao bây giờ.
Ánh mắt Hạ Nhiên phức tạp, đầu lông mày nhăn lại, "Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra.
đi qua hành lang, đến phòng thứ 4 là tới.
Vừa mới đi được vài bước, anh chợt nghe tiếng cười rộn rã, còn có tiếng cười khanh khách của trẻ con.
Cửa căn phòng rộng mở, tựa như đóng khung phong cảnh, Hạ Chính An mặc quần áo vải bông tối màu, rất có khí chất của đương gia thời kỳ dân quốc.
Ông đang bế Manh Manh, mặt mũi hiền lành, cười như một lão ngoan đồng.
Còn Giản Tích ở bên cạnh, vừa dịu dàng ngoan ngoãn vừa yên tĩnh. Vừa khéo chính là, Manh Manh chẳng hề có tý buồn ngủ, nét tươi cười chồng chất trên mặt, bàn tay béo núc ních níu lấy chòm râu nhỏcủa ông nội, cực kỳ dũng cảm.
Đào Tinh Lai suy yếu cảm khái, "Ngậm kẹo đùa cháu, chuyện cực đẹp trong nhân gian."
Giọng nói ấy làm kinh động đến mọi người trong phòng, hai mắt Giản Tích tỏa sáng. "Hai người đã về rồi."
Hạ Chính An bế Manh Manh, thân hình cứng đờ, tạm thời không quay đầu lại.
Đào Tinh Lai thích nhất là tham gia náo nhiệt, dù là phát sốt cũng có thể thân tàn chí cứng, cậu chạy tới như chiếc xe lửa nhỏ, "Chào ông thông gia, cháu là Đào Tinh Lai! Năm nay 24 tuổi! Cháu muốn bắt tay với ngài. Trời ơi! Ngài còn đẹp trai hơn lão Giản nhà cháu nữa."
Giản Tích dỡ khóc dỡ người, thằng em trai này, có lẽ là sốt cao quá, tính tình hơi nóng hơn rồi.
Mà Hạ Nhiên ở sau lưng, anh cực kỳ không tình nguyện, xoay tới xoay lui phát ra một âm thanh siêu nhỏ -----
"Ba."
Bởi vì âm thanh quá nhỏ, Đào Tinh Lai phải bắt loa hỏi lại: "anh rễ, anh nói gì thế hả?"
Đầu lưỡi Hạ Nhiên để giữa răng cửa, mài qua mài lại nhiều lần, anh muốn vặn đầu Đào Tinh Lai xuống.
hiện trường hoàn toàn yên lặng, đều đang đợi anh nói.
Cảm xúc Hạ Nhiên không ổn định nhưng vẫn phải giả vờ bình tĩnh, trong lúc đó khởi, thừa chuyển, hợp*, cuối cùng là khuất phục, bình thản nói ----
*Khởi, thừa, chuyển, hợp là thứ thự viết văn của người xưa: Khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc.
"Ồ, anh vừa mới nói.... Ba. Có phải Manh Manh vừa gọi ba ba hay không?"
Suýt chút nữa Giản Tích hộc máu, cô thầm nghĩ: Ông xã à, anh giỏi thật đấy.
Mà Hạ Chính An vẫn luôn quay lưng về phía Hạ Nhiên, có lẽ cũng bị ma nhập, không hiểu sao ông bỗng lên tiếng ----
"Ừm."
Kỳ diệu thật!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.