Ánh Dương Ấm Áp

Chương 80: Con mẹ nó lúng túng

Giảo Xuân Bính

07/08/2020

Giản Tích nhiệt tình cực, giống như là đội quân dẫn đầu ra trận.

Đào Tinh Lai khôi phục bình thường, kỹ thuật diễn sâu tạm thời không thể lộ ra được. hắn đeo kính mát lên, ở chỗ này nhìn đi nhìn lại nửa ngày.

Giản Tích quay đầu, “Lẹ chút coi.”

“Đừng giục em.” Đào Tinh nói, “Em chỉ là sợ có người nhìn ra em thôi nên em đổi cái kính mát lớn rồi.” hắn theo sau, “Ai nha chị, côn nhị khúc của em còn ở trong xe.”

“không cần, đây là điều kiên để chị lên núi đánh hổ.”

đi vào tập đoàn đang An, có bảo vệ đứng trước cổng, như bình thường hỏi, “Xin hỏi, cô muốn tìm ai?”

Đào Tinh Lai, “Kêu tổng giám đốc của các anh tới đây!”

Giản Tích ho khan thật mạnh, cười nói, “Chúng tôi muốn gặp nhân viên tiêu thủ để thảo luận về bản hợp đồng.”

Bảo vệ nửa tin nửa nghi ngờ, “Xin chờ một chút, tôi gọi điện thông báo một chút.”

Giản Tích nhanh chóng nói, “không cần không cần, người quản lý đã ra khỏi công ty rồi, chúng tôi ở chỗ này đợi hắn về cũng được.”

Công ty có nhiều nhân viên, bảo vệ không nhất định phải nhớ hết, Giản Tích ứng phó đại rồi đi qua, tốt xấu gì có thể ở trong đại sảnh chờ.

Đào Tinh buồn bực, “không có khả năng nha.”

“Cái gì không có khả năng?”

“hắn không thể không nhận ra em được.” Đào Tinh lấy kính mát xuống, “Gần đây em ‘hot’ như vậy.”

Giản Tích liếc mắt, “Em cũng không thử nhìn tuổi tác của hắn xem, trông cậy vào một ông lão năm mươi tuổi còn theo đuổi minh tinh?”

“nói cũng đúng.” Đào Tinh trong lòng thanh thản một chút.

“Phụ chị một tay cho Manh Manh uống sữa bột.”

Đào Tinh từ trong túi lấy ra hai bình, một bình sữa bột một bình giữ ấm, một bên hỏi, “Đổ nước vô trước hay đổ sữa vô trước?”

“Nước.” Giản Tích một bên chỉ đạo, Đào Tinh có thể coi là thực tập sinh để trở thành vú em.

Manh Manh uống sữa xong, có thể ngủ luôn buổi trưa, tiểu công chúa này quá nặng, Đào Tinh Lai ôm, “Em cảm thấy hình như em đang bế một con heo.”

Giản Tích búng ót hắn một cái, “Vậy thì em chính là heo cậu.”

Đào Tinh Lai, “Đứa nhỏ này nhìn giống Hạ ca như đúc, em có bóng ma tâm lý.”

Giản Tích buồn cười, “Hạ Nhiên làm gì em?”

“Lần đầu tiên em nhìn thấy anh ấy, lúc ấy anh ấy đang ngồi trên xe gắn máy, tư thế gợi cảm lắm luôn.” Đào Tinh hồi tưởng lại khoảnh khắc tốt đẹp ấy, “Lúc đó anh ấy lạnh lùng lắm, cưỡi cái xe máy phân khối lớn, thế nhưng vẫn dã chiến soái ca.”

Giản Tích hồi tưởng lại một lần, “Ừ, cũng có khí chất.”

“Chị, chị nhìn đi, chị còn có cái đam mê này à?” Đào Tinh cảm thán, “Thẩm mỹ thành mê mẩn.”

“đi chết đi.” Giản Tích mắng hắn.

“Vậy tại sao chị lại động tâm với Hạ ca?” Đào Tinh Lai nghiêm túc lại, “Hôm nay em thay con gái chị hỏi chị đó.”

Giản Tích cuối đầu nghiêm túc suy nghĩ, “trên người anh ấy có một loại khí chất. sẽ không dỗ dành con gái, tính tình cũng không tốt. Nhưng một khi đã tốt thì em có thể cảm nhận được điều đó.”

“Là một cảm giác kiên định.” GIản Tích rốt cuộc cũng nghĩ ra được từ chính xác để miêu tả anh, “Cùng anh ấy ở chung một chỗ, sống qua ngày, rất đơn giản, cũng rất rườm rà, nhưng cũng rất chân thật.”

Giản Tích, “Em không còn trẻ nữa, cũng đừng có mà mơ mộng quá nhiều. Chị chỉ cần một người đàn ông yêu mình, một cái nhà, thật sự quá tốt đẹp rồi. Có thể, đây cũng là ý định ban đầu của chị.”

Càng đơn giản, càng khó mà phai nhạt được. Đào Tinh cái hiểu cái khoong, hết sức sâu sắc tổng kết, “Em cảm thấy bản lĩnh của Hạ ca là lớn nhất, chính là lúc gặp chuyện, không sợ gì hết, khí chất rất ngạo mạn luôn ấy!”

Giản Tích cười, “Cũng không phải Kiều đối với em cũng như vậy?”

“Trời ạ, có thể nào đừng nhắc đến cô ấy được không?” Đào Tinh Lai nháy mắt u ám lại.

“Lần trước chị có xem tin tức, hai người đóng chung một bộ phim, cảm xúc cũng chân thật với nhiều cảnh thật đặc biệt nha.”

“Đừng nói nữa.” Đào Tinh vừa nghĩ tới, thời điểm diễn cảnh hôn Kiều, cô lại cười ra tiếng, động tác nhỏnhư vậy, vốn một lần là có thể diễn đạt được, nhưng phải diễn tận mười mấy lần mới cho đạt.

Đầu lưỡi bị cô hôn đến mức muốn cà lăm luôn, người đàn bà này nhất định là cố ý.

Mẹ, nghĩ tới nó cơ thể liền nóng lên!

Chưa đầy hai tháng, điện ảnh đương nhiên là được ưu tiên hàng đầu, đến lúc đó, khẳng định trên mạng Đào Tinh đứng đầu bảng về chỉ số CP, khiến cho các mỹ nam trong lòng đều vỡ vụn.

Cứ như vậy chờ đến buổi chiều, cuối cùng cũng tới giờ tan làm.

Giản Tích bày sẵn ma trận, chăm chú nhìn cửa thang máy, nhân viên xinh đẹp xuống từng tốp từng tốp một, chú ý tới gương mặt đẹp trai của Đào Tinh, “Chị, người kia đang thẹn thùng kìa.”

Giản Tích cau mày, “Em đừng làm phiền được không, nhìn cho kỹ để tìm người.”

Cửa thang máy lần nữa mở ra, lúc này, người có mái đầu thưa thớt đi ra.

“Tới rồi kìa.” Đào Tinh kích động, “Sui gia, con bà nó, đẹp trai chỗ nào hả?”

Giản Tích không cần so sánh hình ảnh cũng thầm xác nhận trong đầu, bởi vì Hạ đang An ngũ quân có khắc bốn chữ: Ba của Hạ Nhiên.

Hai cha con dáng dấp thật giống nhau.

đi theo sau Hạ đang An còn hai người phó tổng khác, hướng về phía cửa xe đi tới.

Giản Tích vung tay lên, “Theo dấu.”

Đào Tinh Lai đang ôm Manh Manh, ba người thật nhanh đi tới, từ đầu tới cuối giữ khoảng cách chừng năm thước.

Hạ đang An đi xe Mercedes, Đào Tinh xoay vô lăng, cảm thán nói, “Chị nói thử xem, “Mọi người thường nói rằng tất cả các doanh nhân lái Mercedes đều làm về nông nghiệp.”

Giản Tích, “Ông ấy vốn là làm về sản phẩm nông nghiệp, bán khoai tây loại lúa nước.”

Đào Tinh Lai chậm rãi theo đuôi ở phía sau, “không đúng, đêm qua em ăn khoai tây có vị chua cay, là hàng của sui gia nha.”

Giản Tích, “…”

Tập đoàn đang An bởi vì tính chất đặc thù của ngành này, nên không thể đặt ở trung tâm thành phố, khu công nghiệp này là nơi làm mẫu cho quốc gia, một nửa khu sinh thái của quốc gia thuộc về tập đoàn đang An.

Hạ đang An dừng chân ở một nơi nào đó sau mười phút đi, hơi gần phố xá sầm uất.

“Chị, khu biệt thự xa hoa này, phía trước còn có người gác cổng, chúng ta không vào được. Làm sao bây giờ?” Đào Tinh Lai liếc mắt một cái nhìn khu biệt thự lộng lẫy này, kết luận một câu, “Đắt tiền còn không thấy xấu hổ.”

Giản Tích quyết định thật nhanh, “Băng qua luôn.”

“Được, chị ôm chặt Manh Manh.” Đào Tinh Lai nhấn chân ga một cái, “không có người nào có thể vượt quá ảnh đế này.”

Đạp chân thắng gấp, Hạ đang An ngước mắt, “Có chuyện gì?”

Người lái xe cực kỳ tức giận, báo cáo, “Ông chủ Hạ, có người chặng đường.”

Tài xế bóp kèn hai cái, thúc giục xe trước mắt đi nhanh lên.

Hạ đang An liếc mắt, là chiếc xe màu trắng, xe này cố tình, cửa xe mở ra, từ bên trong đi ra hai người.

Giản Tích đi nhanh lại gần, thần sắc căng thẳng, cô đi về phía xe, gõ cửa kính xe. Cách thủy tinh, Hạ đang An nhìn cô lẩm bẩm cái gì đó, ở bên ngoài ông không nghe được gì.



Giản Tích thấy ông không quan tâm cô, cũng không bỏ qua, tay nắm trên cửa xe, không cho đi.

Lái xe khó xử hỏi ông, “Ông chủ Hạ?”

Hạ đang An gật đầu, lái xe hiểu ý, bấm cửa kính xe xuống.

Cửa kính xe mới vừa kéo xuống, Giản Tích thiếu chút nữa phát điên, cô khẩn cấp nói, ngữ khí cực nhanh, “Ông lão, thật xin lỗi, phải dùng cách này mới tiếp cận được ông. Tôi tên là Giản Tích, là Hạ Nhiên…”

Cái tên vừa nói ra, Hạ đang An không lưu tình bấm cửa kính xe lên.

Giản Tích vừa thấy tình hình không đúng, trực tiếp lấy tay duỗi vào, ngăn cửa kính không cho nó đóng lại.

Mùa hè nên cô mặt áo mỏng, cánh tay của cô bị kẹp đỏ bị đau, “Ai ui!”

Hạ đang An cau mày, kêu tài xế dừng lại.

Giản Tích không để ý tới cơn đau, cũng không lấy tay ra, “Ngài đừng hiểu lầm, tôi không phải…”

Hạ đang An trung khí mười phần, bình thản chất vấn, “Người kia kêu cô tới?”

Giản Tích lắc đầu, “không phải đâu ạ, ngài biết không, Hạ Nhiên sinh đứa con, gọi là Manh Manh, đứa nhỏ ấy bây giờ đang ở đây, ngài có muốn nhìn qua đứa nhỏ một chút không?”

Hạ đang An không lên tiếng. Mày rậm, con mắt sâu, còn hằn lên sự tu luyện, khí thế cường ngạnh, “Nếu cô nghĩ muốn lấy tiền từ tôi, tìm lộn người.”

Giản Tích, “…”

“cô gái này, tôi không biết cô dùng cách nào mà tìm được tôi, tôi cũng không biết cô từ đâu mà đến, nghĩ tôi nhận người thân.” Hạ đang An ánh mặt trực tiếp u ám lạnh lẽo, giọng nói miả mai phán Giản Tích, “Về phần tôi và người kia, đã đoạn tuyệt quan hệ cha con. Mời cô tự trọng.”

Những lời nói tiếp theo của Giản Tích đều bị nuốt trở lại, cô không đoán được, Hạ đang An lại nhất định như vậy.

“Lái xe.”

“Chờ một chút.”

Xe chạy đi, Giản Tích không thể không chạy theo xe vì tay cô còn kẹp trong khe cửa kính, tay khác mò trong túi lấy ra một sấp hình ném vào trong xe.

Tốc độ xe nhanh dần, Giản Tích chạy theo không kịp, tay bị kẹp đỏ không thể không buông ra.

Bức ảnh theo gió mà rơi xuống ghế da trên xe.

Hạ đang An thu mắt lại, tầm mắt cụp xuống.

Những hình ảnh kia đều là cùng một người, lúc cười, lúc khóc, ánh mắt hồn nhiên.

Mặt sau của một bức ảnh, điền lên hai chữ xinh đẹp: Hạ Tích.

Nhìn xe không lưu luyến gì chạy đi, Giản Tích đứng thẩn thờ.

Đào Tinh Lai mới ôm Manh Manh xuống xe, kinh hoảng nói, “Chị, chị làm em sợ muốn chết, vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm chị có biết không?”

Giản Tích xoa xoa cánh tay, mày nhíu lại.

“Lão nhân gia này siêu cấp không đáng yêu, nếu mà có cơ hôi, chúng ta phải học tập lão Đào.” Đào Tinh Lai hỏi, “Giờ chúng ta làm gì?”

Giản Tích cảm thấy chuyện này chưa tới bước đường cùng, “Chị đưa hình Manh Manh cho ông ấy, chắc ông ấy sẽ không thờ ơ lạnh nhạt đâu.”

“Chị thông minh quá.” Đào Tinh nói, “Sáu giờ, em phải ăn cơm.”

Giản Tích nghĩ nghĩ, đáp ứng trước, “đi thôi.”

Hai người tìm được nhà hàng tương đối đặc sắc, Đào Tinh Lai gọi hai dĩa móng giò kho tàu.

“Tham quá đi, ở Tân Cương em vỗ béo hơn nữa năm, ăn một bụng ra dưa với trái cây, nói chuyện đều có thể phun ra hột.” Đào Tinh Lai dùng chiếc đũa chọt chọt chân heo, “Vượt qua Q, vượt qua giai đoạn nhục dục.”

Giản Tích không hăng hái lắm, đút Manh Manh ăn canh trứng.

“Chị, chị nghĩ gì vậy?” Đào Tinh Lai gắp cái móng giò xinh đẹp nhất cho cô, “Chị ăn cái này đi, rất xứng với chị. Đêm nay chúng ta có về nhà không vậy?”

Tình huống này trong tưởng tượng của Giản Tích có phần gian nan, cô buông muỗng xuống, “Ngủ ở khách sạn đi.”

“Hạ ca đi công tác vài ngày? Chị không sợ anh ấy biết hả?”

“anh ấy đi phía Nam, tối mai mới trở về. không có việc gì thì sẽ không phát hiện được.” Giản Tích giải thích cho Đào Tinh, “Đợi tí, em đừng ôm Manh Manh xuống xe, chị sẽ cố gắng thêm một tí nữa.”

Cơm nước xong, Giản Tích thuận đường ghé siêu thị mua tã cho con gái.

Dùng áo khoác của Đào Tinh mà bọc con lại, ôm vào trong ngực, đứng trong bóng tối, khó phân biệt được.

Hạ gia đèn đuốc sáng trưng, Hạ đang còn ở thư phòng.

Trong nhà, A Di rót trà đem vào, “Hạ lão, bên ngoài có người phụ nữ ôm đứa nhỏ đứng đợi được 40 phút.”

Hạ đang An không thay đổi sắc mặt, thổi trà rồi nhấp lên miệng.

A Di đợi một hồi liền ra ngoài.

Hạ đang An đặt chén trà xuống, ánh mắt nhìn mấy sấp hình đang ở trên bàn.

Tên nhóc con này, mắt to, môi mỏng, cái mũi cao, tuy rằng không nảy nở, nhưng mới nhìn vô liền biết rất kiêu ngạo.

Hạ đang An nhìn một hồi, lạnh giọng hừ.

Giống cha của nó, đồ ranh con.

Ông tự tay cầm hình lên, từng bức từng bức chậm rãi em, đều là chụp về cuộc sống hằng ngày, ngay cả chảy nước miếng đều được chụp lại.

Hạ đang An đem tấm hình cuối cùng lật qua, nhìn chăm chú cái tên ở phía sau.

Hạ Tích.

Ông đứng dậy đi về phía cửa sổ, vén tấm màn ra một góc, xuyên qua tấm màn mỏng có thể nghe được tiếng ve kêu ở bên ngoài.

Nhìn xuống lầu dưới nhìn thấy người đứng như cục đá, vừa xoay người, rất có kiên nhẫn.

Hạ đang An quay lại nghĩ một chút, gọi là gì ấy nhỉ, Giản Tích?

“Kỳ cục, khuya rồi mà còn ôm đứa nhỏ chịu tội.” Hạ đang An ngồi xuống bàn, gọi A Di, thái độ buông lỏng, “Cho cô ấy vào đi.”

Giản Tích thiếu chút nữa ba quỳ chính lạy, chỉ biết, không người nào đau lòng cháu gái mình.

Ai Di nói, “Hạ lão kêu cô đi vào ngồi, bên ngoài trời tối rồi, dọa đứa nhỏ.”

“không sợ, không sợ.” Giản Tích đem con trong tay bế lên một cái, rồi đáp xuống. (Này em không hiểu bà tác giả sao. Khúc này em tưởng GT ôm con vô. Nhưng lúc sau bà tg mới nói bắt đầu ôm con vô:/)

Vừa thấy cái màn này, dì ế trụ.

Giản Tích cười ngượng ngùng một tiếng, “thật xin lỗi, tôi không có biện pháp khác.”

Rốt cuộc cũng bước vào Hạ gia, Hạ đang An đang ngồi trên ghế sa lon.

Giản Tích đi tới, kêu một tiếng, “Lão gia tử.”

không dám kêu ba ba, gọi tên khác cũng không hợp, dứt khoát gọi ba từ.

Hạ đang An đang ngước mặt lên, biểu tình lạnh nhạt.



“Tại sao cô tới tìm tôi?”

Giản Tích nhẹ nói, “Manh Manh sắp được một tuổi, tên là Hạ Tích ạ.”

Hạ đang An nhìn cô, không nói lời nào.

“Cục cưng rất biết điều, so với bạn cùng lứa tuổi thì trưởng thành và thông minh hơn.” Giản Tích cười một cái, giọng tự nhiên hơn, “Hơn nữa mới nhỏ vậy đã hiểu chuyện, gọi được ba mẹ, bây giờ cũng sắp có ý thức kêu ông nội rồi ạ.”

Giản Tích dừng lại một chút, khóe miệng cong lên.

“Nếu như sau này con gái hỏi, ba, tại sao những người khác có ông nội, vậy còn ông nội con đang ở đâu?” Giản Tích nhẹ giọng nói, “Con không muốn con con thất vọng.”

Dù biểu tình của Hạ đang An lãnh đạm như cũ, nhưng khóe mắt của ông có thể thấy được đang bị lời nói của cô làm cho nhộn nhạo.

Giản Tích đợi mấy giây sau, rốt, nhận được một câu nói giễu cợt, sau đó ông hỏi ngược lại cô.

Hạ đang An, “Tôi cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ cha con, cháu gái, tôi còn có thể nhận sao?”

Giản Tích không hoảng hốt cũng chẳng hoảng sợ, ung dung trả lời, “Ngài có thể làm từ thiện, danh tiếng đứng hạng nhất hạng nhì cả nước, người xa lạ, còn có thể quan tâm chăm sóc, vì sao đối mặt với người nhà ông lại nghiêm khắc như vậy?”

Hạ đang An hơi có chiều hướng tức giận, giương giọng cao lên nói, “một đứa con nít như cô thì biết cái gì?”

“Kiến thức của tôi không rộng không nhiều bằng ngài, nhưng ít nhất tôi biết, máu huyết thống với nhau, không gì không thể qua được, chẳng qua là không cho đối phương cơ hội để nói chuyện.”

Hạ đang An so với giọng vừa rồi gắt hơn nữa, “Đó là vì cô không thấy được tính tình của tên súc sinh kia.”

Giản Tích không phủ nhận, “Dạ, trước kia anh ấy nhất định hành xử không đúng mực, đánh nát hết mười bàn tay cũng chẳng sửa đổi tính được, không chừng phải đập thêm mấy trận mới hả giận được.”

Hạ đang An ngoài ý muôn, không ngờ cô sẽ nói vậy.

“Nhưng mà, lão gia tử, ngài thật sự không muốn nhìn sao?”

“Nhìn cái gì?”

“Nhìn anh ấy thay đổi, đang thay đổi rất tốt.” Giản Tích mím môi, nói, “hắn mới vừa được làm ba.”

không hề sắc sảo, không hề cực đoan, thời niên thiếu ép tính cách của một con người thành ra như vậy, đã muốn quên đi cho nó chìm xuống biển sâu, hắn đã được làm ba, chắc có lẽ miệng lưỡi không có thay đổi gì nhiều, nhưng nội tâm đã sớm THUẬN theo ý của năm tháng, cũng đủ cho hắn thêm một cơ hội nữa.

Hạ đang An nhìn thẳng mắt Giản Tích, ánh mắt cô không che giấu điều gì, yên bình.

Mà nội tâm có gì đó dấy lên, không tiếng động nhưng ông có thể cảm nhận được.

Hạ đang An hỏi, “Tôi dựa vào cái gì mà tin cô?”

Giản Tích ngẩng đầu, gằn từng chữ đáp rõ ràng, “Bởi vì chỉ có con, ngài và bà ngoại là người hiểu anhấy nhất.”

Hạ đang An hơi giật mình, nhìn người phụ nữ trắng nõn trước mắt này, không khách khí bình luận, “Ngu lớn mật.”

Ba chữ lạnh như băng này, Giản Tích có thể nghe được ý thăm dò từ ông.

cô ngoan ngoãn gật đầu, “Ngu lớn mật này cũng không dễ làm đâu ạ, đưa người nhà tới đây cùng ông biện luận, con bị làm hư rồi.”

Bên cạnh A Di nghe được, trộm cười.

Hạ đang An âm thanh khụ một tiếng, A Di lập tức nén lại.

Ông nhìn về phía Giản Tích, thái độ lạnh mặt, bất đắc dĩ phân phó A Di, “đi pha cho cô ấy ly trà. Người trẻ tuổi bây giờ, trong đầu đều là chuyện không đứng đắn, lấy đứa con nít ra để nói chuyện.”

Ông đau đầu, không ngừng lắc đầu, giống như khí chất chính nghĩa vậy.

Giản Tích sau khi biết mình lỡ lời, chân chó lấy lòng ông, “Lão gia tử, ông không cần tiếc nuối, Manh Manh đang ở trên xe, ngài có muốn gặp thì con lập tức…”

Lời con chưa nói xong, Hạ đang An liền không dằn nổi phủi sạch quan hệ, “Ai tiếc nuối? Ai muốn thấy? Người phụ nữ này, không nên có ý tứ.”

Giản Tích liền vội vàng gật đầu, sống lưng thẳng táp, thần sắc ưu thương thống khổ, “Coi như xong, em trai con chưa từng có đứa con, không biết như vậy có ổn không?”

“Em trai cô?” Hạ đang An lỗ tai thính, rất nhanh hỏi lại, “Vị thành niên này làm sao biết chăm sóc đứa bé ngoan?”

Giản Tích giả bộ than thở, thở dài một hơi, “không có sao đâu ạ, đói sẽ khóc một hồi, đi tiểu ướt thì đợi con về thay tã, trong xe lạnh, cũng không bị bệnh sởi.”

Hạ đang An, “…”

Giản Tích buồn bã nói, “Em trai con đầu óc không được tốt, lúc trước bị nghiện ma túy, giai đoạn phát bệnh thì không có cách nào trị được.”

sự lạnh băng của Hạ đang An trong giờ phút này rốt cuộc cũng gấp gáp, “Lớn mật! Hạ Tích mới được một tuổi, tại sao có thể để đứa nhỏ ở lại với một người có vấn đề chứ?”

Giản Tích ánh mắt sáng lên, cao hứng nói, “Lão gia tử, ông thế nhưng có thể nhớ được tên của cục cưng?” cô mừng thầm, nghĩ vậy mà còn nói không quan tâm.

Hạ đang An không rảnh cùng cô lý luận, “Mau ra ngoài mang con cô trở lại đây.”

- --

Trong xe.

Đào TInh Lai bắt chéo chân ngồi ăn trái mâm xôi.

Bàn tay mập mạp của Manh Manh cũng cầm một cái, dùng răng sữa mới móc vừ ăn vừa liếm, rất chuyên tâm.

Đào Tinh nghiêng qua nhìn nhóc ăn, nhịn không được cảm thán, “Bảo bối, cậu xem trọng con.”

Nghe được âm thanh quen thuộc, Manh Manh phản xạ có điều kiện hơn bình thường nói, “Của quý, của quý.”

“Mẹ kiếp, là cậu mới đúng.” Đào Tinh Lai dí sát vào, há mồm, phát âm rõ ràng, “Đọc theo cậu, c-ậ-u.”

không biết Manh Manh đã trúng nút cười nào cười sặc sụa không ngừng.

Sau đó phát giọng giọng như đang bú sữa nói, “Gà đẹp, gà đẹp.”

Đào Tinh Lai, “…”

Lúc này, đèn ô tô chiếu sáng hướng về phía Đào Tinh và Manh Manh.

Đào Tinh Lai nhanh tay che mắt của Manh Manh lại, tức giận mắng, “Người nào muốn chết!”

hắn híp mắt lại, thấy rõ người đang đi tới, nhất thời kinh hoảng, “không thể nào?”

Xuyên qua cửa sổ xe, thấy được người trong xe vừa nhảy xuống, sắc mặt âm trầm khó chịu.

Đào Tinh dụi mắt một cái, “Trời ạ, Địa Ngục Sứ Giả Hạ ca?”

Hạ Nhiên ánh mắt lạnh lẽo tức giận, giống như muốn cầm dao giết người một phát chết queo.

Đào Tinh Lai sợ tới mức chân mềm nhũn, ôm lấy Manh Manh như bùa hộ mệnh, đi xuống xe, thiếu chút nữa muốn quỳ xuống dập đầu nhận sai.

không đợi Hạ Nhiên lên tiếng, hắn ngay lập tức bán đứng chị ruột.

“anh rể! Chị của em không tốt! Em khuyên mà chị ấy không nghe! Chị ấy đang ở trong phòng với đại gia.”

Hạ Nhiên vừa nghe, cả người nóng nảy, tính cách của lão gia kia anh biết, Giản Tích nhất định đang chịu thiệt.

anh vén tay áo lên, đi về phía trước, như là đi trên đám lửa, sát khí bức người.

“Hai người ngồi đó lát nữa anh tính chuyện sau, dám khi dễ người đàn bà của tôi, bố đây liều mạng với hắn!”

Đào Tinh Lai sợ hãi, che ngực nói thầm, “không phải nói lão tử đây sao…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ánh Dương Ấm Áp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook