Ánh Dương Nơi Đâu Không Khuynh Thành
Chương 1:
Bắc Khuynh
12/02/2023
Phi cơ vừa đưa Tần Noãn Dương đáp xuống mặt đất, thì người đại diện đã điện thoại đến. Cô chờ trợ lý lấy hành lý, còn mình tới WC trong sân bay tiếp điện thoại.
Mễ Nhã xác nhận thời gian bay, nói một chút về thông cáo kế tiếp, mới nhẹ giọng hỏi cô: “Có đỡ cảm hơn chút nào không?”
Tần Noãn Dương che mũi hừ hai tiếng, ồm ồm: “Còn không khỏi, giống như càng nặng hơn nè.”
Dứt lời, liền nghe thấy trợ lý gọi, cô tùy tiện nói thêm cùng Mễ Nhã hai câu rồi tắt điện thoại. Mang khẩu trang cùng kính râm lại xong lúc này cô mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Gian ngoài chỗ rửa tay nam nữ chung có một nam nhân thân hình thon dài, sườn mặt tinh xảo, ngoại hình xuất sắc đang đứng.
Tần Noãn Dương nhìn thêm chút mới cúi đầu vặn vòi nước.
Tiếng nước kèm với tiếng cô thấp giọng ho khan vài tiếng. Trợ lý đưa cho cô một khối khăn lông, cẩn thận xoa xoa tay, thấp giọng hỏi khách sạn đặt ở đâu?
Tiểu Lăng mắt nhìn di động, báo tên một khách sạn: “Mới vừa đặt rồi, chúng ta đợi lát nữa qua đi là có thể check in luôn.”
Đường Trạch Thần nghe thấy tên khách sạn dừng động tác lại một chút, tùy tay đóng vòi nước, xoay người đi còn nhìn Tần Noãn Dương một cái mới đi nhanh ra ngoài.
Tần Noãn Dương có chút đau đầu đè giữa mày, thần sắc mệt mỏi, “Chúng ta đi thôi.”
Đêm khuya sân bay vẫn có người chen chúc xô đẩy, Noãn Dương mang mũ, kính che mình kín mít, không nhanh không chậm đi qua đám người. Chờ tới cửa sân bay, cô nhìn mọi nơi, đang muốn quay đầu hỏi Tiểu Lăng là xe nào đón cô thì thấy ở cửa một chiếc dừng lại.
Tiểu Lăng gật gật đầu, giơ giơ di động: “Noãn Dương, tôi phải nghe điện thoại.”
Noãn Dương ý bảo mình đã biết, kéo cửa xe ngồi vào ghế sau.
Mệt mỏi đến mức không chú ý sau xe đã có một người ngồi, chỉ hỏi tài xế: “Có nước không? Tôi muốn uống thuốc.”
Vừa dứt lời, bên cạnh truyền đến một chai nước khoáng vừa vặn nắp, Noãn Dương thấp giọng nói cảm tạ, tháo khẩu trang lấy từ túi xách một viên thuốc uống.
Trên phi cơ cô mang bịt mắt ngủ suốt, kể cả khi máy bay gặp khí lưu xóc nảy cũng chả thể tỉnh lại, tới bây giờ đã có một ngày chưa uống nước. Thuốc viên đắng đến chau mày.
Giọng cũng khô khốc, nước khoáng lạnh run, thuốc viên khiến ngực đau xỉu. Thật vất vả nuốt vào, cô đem bình nước trả lại, mang bịt mắt tiếp tục nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng “Thùng thùng”, Noãn Dương cau mày nhìn xem, cô thấy Tiểu Lăng nôn nóng chụp cửa xe, còn nói gì đó.
Bên trong xe mở nhạc hòa tấu, nàng nghe không rõ nên kéo cửa sổ xe xuống.
Tiểu Lăng nhìn thoáng qua trong xe, muốn khóc nói: “Noãn Dương, mau xuống xe.”
Tần Noãn Dương lúc này mới cảm thấy có chút không thích hợp, quay đầu nhìn, mắt mới thấy nam nhân vừa rồi ở bồn rửa tay gặp phải giờ phút này dùng tư thái tùy ý lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, trong tay còn cầm bình nước cô vừa mới đưa qua.
Nàng đầu “Oanh” lên tiếng nổ tung, ấp úng nói không nên lời.
Tiểu Lăng kéo cửa xe, thu thập đồ của Noãn Dương, rồi kéo cả cô ra ngoài.
Tần Noãn Dương bị gió đêm khuya lạnh ngắt thổi vào, lúc này mới thanh tỉnh, cong cong khóe môi cười xin lỗi: “Ngượng ngùng.”
Đường Trạch Thần cười như không cười nhìn Noãn Dương một cái, ánh mắt giống như là vì sao phía chân trời, trong trẻo lại xa cách.
Tiểu Lăng thay Noãn Dương nói xin lỗi thêm một lần, nam nhân đó mới chậm rãi mở miệng nói: “Không ngại.”
Tần Noãn Dương bị Tiểu Lăng lôi về phía trước, còn nhìn thoáng qua biển số xe, thành phố A, chỉ từ biển số xe là có thể biết xe chủ không phải nhân vật đơn giản.
Nam nhân kia cũng thật là…… Không phải nhân vật đơn giản.
Trải qua một lần như vậy, con sâu ngủ của Tần Noãn Dương cũng chạy trốn luôn, trong xe hơi buồn cô mở cửa kính xe cho thoáng khí, thiếu chút thở ngắn than dài. Lúc này đem mặt ném về thành phố A.
“Noãn Dương, tới rồi.”
Lấy lại tinh thần, cô đi theo xuống xe.
Đến khách sạn thì đã khuya. Tiểu Lăng đến chỗ tiếp tân xử lý Noãn Dương liền tìm chỗ ngồi cách đó không xa. Không bao lâu, liền thấy thang máy đối diện có một người kiểu quản lý đi ra.
Noãn Dương quay đầu nhìn xem, thấy ở cửa khách sạn tự động mở ra, Đường Trạch Thần tay phải vắt tây trang, chậm rãi đi đến. Quản lý vội vã dẫm lên giày cao gót qua đi, chắc là bởi vì anh ta.
Noãn Dương kéo thấp vành nón, một bên cảm thán đến chỗ nào cũng có thể gặp được, một bên xoay người núp trong sô pha.
Tiểu Lăng làm xong thủ tục, khi đưa cô đến phòng còn rảnh bát quái: “Vị kia tiên sinh vừa rồi hình như ở cách vách chị đấy.”
“Vị nào?” Lời vừa ra khỏi miệng mới cảm thấy mình hỏi thừa, vị tiên sinh kia trừ bỏ người Noãn Dương cô lên sai xe gặp phải thì còn có thể là ai chứ.
Tiểu Lăng không phát hiện thần sắc Noãn Dương có chút quái dị, còn hưng phấn nói, “Người đó tên Đường Trạch Thần, kinh doanh hàng xa xỉ, tôi kể chị nghe……”
Những lời sau đó nàng rốt cuộc không nghe vào, tuy rằng hiếm khi quan tâm này nọ, nhưng tên Đường Trạch Thần rất vang dội đến mức muốn xem nhẹ cũng không được.
Ngay cả người anh trai không dễ dàng khen ai còn nói: “Tuổi trẻ đầy hứa hẹn” “Tiền đồ quang minh” “Tài hoa hơn người” “Là nhân vật lợi hại” đại loại như vậy.
Nhưng Tần Noãn Dương biết đến cái tên này, lại là thật lâu trước kia nơi tha hương dị quốc, lấy một phương thức khác.
Mễ Nhã xác nhận thời gian bay, nói một chút về thông cáo kế tiếp, mới nhẹ giọng hỏi cô: “Có đỡ cảm hơn chút nào không?”
Tần Noãn Dương che mũi hừ hai tiếng, ồm ồm: “Còn không khỏi, giống như càng nặng hơn nè.”
Dứt lời, liền nghe thấy trợ lý gọi, cô tùy tiện nói thêm cùng Mễ Nhã hai câu rồi tắt điện thoại. Mang khẩu trang cùng kính râm lại xong lúc này cô mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Gian ngoài chỗ rửa tay nam nữ chung có một nam nhân thân hình thon dài, sườn mặt tinh xảo, ngoại hình xuất sắc đang đứng.
Tần Noãn Dương nhìn thêm chút mới cúi đầu vặn vòi nước.
Tiếng nước kèm với tiếng cô thấp giọng ho khan vài tiếng. Trợ lý đưa cho cô một khối khăn lông, cẩn thận xoa xoa tay, thấp giọng hỏi khách sạn đặt ở đâu?
Tiểu Lăng mắt nhìn di động, báo tên một khách sạn: “Mới vừa đặt rồi, chúng ta đợi lát nữa qua đi là có thể check in luôn.”
Đường Trạch Thần nghe thấy tên khách sạn dừng động tác lại một chút, tùy tay đóng vòi nước, xoay người đi còn nhìn Tần Noãn Dương một cái mới đi nhanh ra ngoài.
Tần Noãn Dương có chút đau đầu đè giữa mày, thần sắc mệt mỏi, “Chúng ta đi thôi.”
Đêm khuya sân bay vẫn có người chen chúc xô đẩy, Noãn Dương mang mũ, kính che mình kín mít, không nhanh không chậm đi qua đám người. Chờ tới cửa sân bay, cô nhìn mọi nơi, đang muốn quay đầu hỏi Tiểu Lăng là xe nào đón cô thì thấy ở cửa một chiếc dừng lại.
Tiểu Lăng gật gật đầu, giơ giơ di động: “Noãn Dương, tôi phải nghe điện thoại.”
Noãn Dương ý bảo mình đã biết, kéo cửa xe ngồi vào ghế sau.
Mệt mỏi đến mức không chú ý sau xe đã có một người ngồi, chỉ hỏi tài xế: “Có nước không? Tôi muốn uống thuốc.”
Vừa dứt lời, bên cạnh truyền đến một chai nước khoáng vừa vặn nắp, Noãn Dương thấp giọng nói cảm tạ, tháo khẩu trang lấy từ túi xách một viên thuốc uống.
Trên phi cơ cô mang bịt mắt ngủ suốt, kể cả khi máy bay gặp khí lưu xóc nảy cũng chả thể tỉnh lại, tới bây giờ đã có một ngày chưa uống nước. Thuốc viên đắng đến chau mày.
Giọng cũng khô khốc, nước khoáng lạnh run, thuốc viên khiến ngực đau xỉu. Thật vất vả nuốt vào, cô đem bình nước trả lại, mang bịt mắt tiếp tục nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng “Thùng thùng”, Noãn Dương cau mày nhìn xem, cô thấy Tiểu Lăng nôn nóng chụp cửa xe, còn nói gì đó.
Bên trong xe mở nhạc hòa tấu, nàng nghe không rõ nên kéo cửa sổ xe xuống.
Tiểu Lăng nhìn thoáng qua trong xe, muốn khóc nói: “Noãn Dương, mau xuống xe.”
Tần Noãn Dương lúc này mới cảm thấy có chút không thích hợp, quay đầu nhìn, mắt mới thấy nam nhân vừa rồi ở bồn rửa tay gặp phải giờ phút này dùng tư thái tùy ý lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, trong tay còn cầm bình nước cô vừa mới đưa qua.
Nàng đầu “Oanh” lên tiếng nổ tung, ấp úng nói không nên lời.
Tiểu Lăng kéo cửa xe, thu thập đồ của Noãn Dương, rồi kéo cả cô ra ngoài.
Tần Noãn Dương bị gió đêm khuya lạnh ngắt thổi vào, lúc này mới thanh tỉnh, cong cong khóe môi cười xin lỗi: “Ngượng ngùng.”
Đường Trạch Thần cười như không cười nhìn Noãn Dương một cái, ánh mắt giống như là vì sao phía chân trời, trong trẻo lại xa cách.
Tiểu Lăng thay Noãn Dương nói xin lỗi thêm một lần, nam nhân đó mới chậm rãi mở miệng nói: “Không ngại.”
Tần Noãn Dương bị Tiểu Lăng lôi về phía trước, còn nhìn thoáng qua biển số xe, thành phố A, chỉ từ biển số xe là có thể biết xe chủ không phải nhân vật đơn giản.
Nam nhân kia cũng thật là…… Không phải nhân vật đơn giản.
Trải qua một lần như vậy, con sâu ngủ của Tần Noãn Dương cũng chạy trốn luôn, trong xe hơi buồn cô mở cửa kính xe cho thoáng khí, thiếu chút thở ngắn than dài. Lúc này đem mặt ném về thành phố A.
“Noãn Dương, tới rồi.”
Lấy lại tinh thần, cô đi theo xuống xe.
Đến khách sạn thì đã khuya. Tiểu Lăng đến chỗ tiếp tân xử lý Noãn Dương liền tìm chỗ ngồi cách đó không xa. Không bao lâu, liền thấy thang máy đối diện có một người kiểu quản lý đi ra.
Noãn Dương quay đầu nhìn xem, thấy ở cửa khách sạn tự động mở ra, Đường Trạch Thần tay phải vắt tây trang, chậm rãi đi đến. Quản lý vội vã dẫm lên giày cao gót qua đi, chắc là bởi vì anh ta.
Noãn Dương kéo thấp vành nón, một bên cảm thán đến chỗ nào cũng có thể gặp được, một bên xoay người núp trong sô pha.
Tiểu Lăng làm xong thủ tục, khi đưa cô đến phòng còn rảnh bát quái: “Vị kia tiên sinh vừa rồi hình như ở cách vách chị đấy.”
“Vị nào?” Lời vừa ra khỏi miệng mới cảm thấy mình hỏi thừa, vị tiên sinh kia trừ bỏ người Noãn Dương cô lên sai xe gặp phải thì còn có thể là ai chứ.
Tiểu Lăng không phát hiện thần sắc Noãn Dương có chút quái dị, còn hưng phấn nói, “Người đó tên Đường Trạch Thần, kinh doanh hàng xa xỉ, tôi kể chị nghe……”
Những lời sau đó nàng rốt cuộc không nghe vào, tuy rằng hiếm khi quan tâm này nọ, nhưng tên Đường Trạch Thần rất vang dội đến mức muốn xem nhẹ cũng không được.
Ngay cả người anh trai không dễ dàng khen ai còn nói: “Tuổi trẻ đầy hứa hẹn” “Tiền đồ quang minh” “Tài hoa hơn người” “Là nhân vật lợi hại” đại loại như vậy.
Nhưng Tần Noãn Dương biết đến cái tên này, lại là thật lâu trước kia nơi tha hương dị quốc, lấy một phương thức khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.